Tác giả: Cố Mạn
Thể loại: Truyện Ngôn TìnhTruyện Phương Đông
Nguồn: ahzmieyoom.wordpress
Tình trạng: Hoàn
Lượt đọc: 2148 Lượt xem
Tác phẩm Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ của tác giả Cố Mạn thuộc thể loại truyện ngôn tình hiện đại đã hoàn thành được đăng tải tại thienduongtruyen.com mời các bạn đọc truyện miễn phí.
Giới thiệu ngắn:
Sau đó tôi hỏi anh: “Thế nào mới tính là yêu?”
Khi đó anh đang lái xe, nghe thế liền bảo: “Đại khái so với thích thì nhiều hơn một chút.”.
Rõ ràng là đáp án rất bình thường phổ biến, tôi cười cười, nhìn đèn đỏ đối diện phía bên kia đường, bỗng nhiên lại muốn hỏi anh: “Nếu như so với thích nhiều hơn một chút là yêu, như vậy, so với yêu nhiều hơn một chút là gì?”.
“Lại còn nhiều hơn yêu một chút?”, anh nghiêng đầu nhìn tôi, sau đó khẽ cười, nói, “Đối với tôi mà nói, chính là em.”.
Lời tựa không liên quan
Học kỳ hai năm thứ tư, là những tháng ngày khó khăn nhấttrong cuộc đời đại học của tôi.
Những ngày hội tuyển dụng liên tục, những lần phỏng vấn rắc rối, đau đầu vì bảo vệ luận văn và cả những bữa tiệc chia tay không gục không thôi… Tất cả chỉ có thể dùng từ “quay cuồng hỗn loạn” để hình dung, mà mỗi người cũng giống như những con quay không dừng lại được, cứ vô thức quay mòng mòng mãi.
Đến khi khoảnh khắc ngưng trọng đó đến.
Buổi tối ngày Hai mươi ba tháng Sáu, A Phân, cô bạn ở giường đối diện với tôi đã trở thành người đầu tiên trong phòng chúng tôi rời khỏi Nam Kinh.
Cô ấy đi Hạ Môn, một nơi xa xôi mà tôi chỉ biết tên.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày tôi rơi nước mắt, chạy đuổi theo tàu hỏa, đến khi đoàn tàu lăn bánh mất dạng.
Tôi luôn là một cô gái hạnh phúc, khỏe mạnh.
Tôi luôn chưa từng hiểu được thế nào là thực sự ly biệt.
Cho đến khoảnh khắc đó.
Sau này, chúng tôi có thể sẽ không còn gặp lại.
Sau này, cho dù gặp lại, chúng tôi cũng chỉ vồn vã trong một lát rồi lại ly biệt.
Có lẽ lúc đó chúng tôi sẽ không còn buồn bã như bây giờ, vì chúng tôi đã không còn quan trọng với nhau đến thế, hoặc vì chúng tôi đã kiên cường hơn.
Thế nhưng giây phút đó, bạn sắp đi rồi, tôi chỉ có thể đứng bên sân ga, vừa đi vừa khóc.
Tạm biệt nhé, tuổi xuân của chúng ta.
Chúng ta không thể sống như một đứa trẻ nữa.
Chúng ta đã tốt nghiệp.
Thời tiết hôm nay âm u, tâm trạng âm u, hy vọng ngày mai tươi sáng, mãi mãi tươi sáng…