Láng Giềng Hắc Ám - Chương 64 – 65 – 66

Chương 64: Anh ấy nói tôi là thịt kho tàu 1

Saukhi về nhà, tôi kể cho Hôn Hiểu, nói mua thuốc chuột mạnh nhất, lần này nhất định sẽ thành công, tối nay không tới nhà anh ngủ nữa. Hôn Hiểu cũng không đưa ra ý kiến khác, để tôi đi.

Đợi tới khi mọi âm thanh đều trở nên tĩnh lặng, phòng khách tối đen như mực. Đột nhiên truyền tới tiếng động mở cửa nhẹ nhàng, tiếp theo, một bóng đen vào phòng, nhẹ nhàng quỳ xuống, một vật đặt trên nền nhà.

Tóm đúng lúc này, tôi bật đèn, cả căn phòng rực sáng, chiếu rõ Hôn Hiểu và con chuột trên nền nhà.

“Em đã thấy kỳ lạ, con chuột này sao mà thần thông quảng đại thế, hóa ra, nó họ Trang.” Tôi vừa nói vừa bước nhanh tới trước mặt Hôn Hiểu, nhặt con chuột lên, nhìn kĩ, quả nhiên là con chuột máy, nhưng được chế tác giống như đúc, chả khác gì chuột thật. Vừa bật công tắc, chân tự động cử động, đặt xuống đất, thì có thể leo trèo.

“Trang Hôn Hiểu.” Tôi cầm con chuột chỉ anh, nghiến răng nghiến lợinói: “Anh thật đê tiện.”

“Anh làm sao?” Anh ấy còn có thể hỏi lại như vậy đấy.

“Bắt ép em xem phim kinh dị, sau đó cố ý tắt công tắc nguồn điện, hại em tưởng bị cắt điện. Bây giờ còn lấy chuột giả dọa em, Trang Hôn Hiểu, anh quá đáng thật đấy!”

“Chúc Thảo Nhĩ, em không cảm thấy việc này em cũng có trách nhiệm à?”

“Em?”

“Đương nhiên, nếu em tình nguyện ngủ cùng anh, thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như thế này?”

Tên này thật giỏi xoay chuyển càn khôn, đổi trắng thay đen mà.

Tôi tức điên, Hôn Hiểu khoanh tay, bình tĩnh nói: “Chúc Thảo Nhĩ, em có thể hiểu cảm giác đĩa thịt kho tàu cả ngày chuyển đi chuyển lại trước mặt mà không cho em ăn không hả?”

Tôi (*+ __ +*)

Thịt kho tàu!

Lại so tôi là thịt kho tàu!

“Trang! Hôn ! Hiểu! Anh biến đi cho em!”

Để trừng phạt hành vi tiểu nhân của Hôn Hiểu, cả hai ngày tôi không thèm để ý tới anh ấy, tự nhiên, người nào đó chỉ có thể gọi cơm ngoài.

Cái này gọi là báo ứng.

Ban đầu tưởng anh ấy sẽ học được một bài học, ai ngờ sáng ngày thứ 3 tỉnh dậy, lại phát hiện tủ bếp xuất hiện con chuột trắng.

Trang Hôn Hiểu, anh ép người quá đáng!

Tôi nhấc đuôi chuột lên, trực tiếp tới nhà Hôn Hiểu, “cộc cộc cộc” ra sức gõ cửa.

Chỉ thấy Hôn Hiểu mặc đồ tắm, trong tay cầm máy cạo râu tự động, mặt đầy bọt, nhìn tôi hỏi: “Sao thế?”

“Anh đã xong chưa hả, lại tới chiêu này nữa! Tôi giơ con chuột ra trước mặt Hôn Hiểu, nói to: “Cầm con chuột máy của anh về!”

“Chúc Thảo Nhĩ,” Hôn Hiểu nhìn tay tôi, thần sắc có chút kỳ lạ “Con chuột này không phải anh thả.”

“Không phải anh thả, lẽ nào tự nó chạy tới?” Tôi không tin.

“Anh đoán, là nó tự chạy tới.” Hôn Hiểu chậm rãi nói.

“Chuyện cười, tự nó sao có thể …” nói tới đây, đột nhiên tôi ngừng lại.

Vừa nãy kích động quá, không cảm giác có động tĩnh trên tay, bây giờ dần dần bình tĩnh lại, mới thấy có chút gì không đúng.

Sao … đuôi trên tay … mềm mềm … hơn nữa … hình như còn động đậy.

Cứng người cúi đầu xuống, phát hiện ánh mắt lấp lánh nước của con chuột đó đang nhìn tôi chăm chú, tứ chi không ngừng đạp lung tung trong không trung.

Là …là … thật.

“A!” Tiếng hét cực kỳ bi thảm tới tận trời cao.

 

Chương 65: Anh ấy nói tôi là thịt kho tàu 2

“Ai bảo em dùng tay bắt?” Hôn Hiểu vừa rửa tay cho tôi, vừa nén cười nói.

Tôi ngơ ngẩn đứng yên, vẫn không dám tin mình dùng tay tóm đuôi con chuột, còn cầm nó 2 phút.

“Đừng như vậy, đó là con chuột nuôi, có thể sờ mà.” Hôn Hiểu an ủi.

Chuột nuôi, cũng là quan hệ ruột thịt với chuột.

“Rửa sạch rồi.”

Hôn Hiểu đang chuẩn bị lấy khăn lau tay cho tôi, liền bị tôi ngăn lại: “Rửa thêm 2 lần nữa.”

“Đã rửa 3 lần rồi.”

“nhưng em vẫn cảm thấy mùi chuột trên tay.”

Hôn Hiểu cũng đành chịu, đổ nước rửa tay lần nữa: “Đứa trẻ con này không cố ý đâu, ai biết chuột nuôi có thể từ cửa sổ tầng trên trèo xuống bếp nhà em.”

Tôi thấp giọng oán trách: “Nó nuôi cái gì không nuôi, sao nhất định phải nuôi chuột chứ? Vừa nghĩ tới chuột trong nhà, toàn thân em đã nổi da gà rồi.”

Hôn Hiểu ngước mắt: “Vậy thì, tới nhà anh ngủ đi.”

Tôi nói ác ý: “Mơ đấy!”

“Không đến thì thôi.” Hôn Hiểu cười khẽ: “Có điều anh nghe nói trí thông minh của chuột nuôi rất cao, đi qua một lần nhất định sẽ nhớ đường, tới lúc nói không chừng sẽ đến nhà em thăm chốn cũ.”

Lại dọa tôi.

Tôi tỉnh bơ như không, khép tay lại, lấy đầy nước, hất mạnh lên mặt Hôn Hiểu.

“Ào.” Tóc, mặt Hôn Hiểu đầy nước, tôi vỗ tay cười lớn.

Anh yên lặng lau nước trên mặt đi, hít nhẹ, từ từ lùi lại, lùi tới mép bồn tắm, sau đó, mỉm cười.

Tôi kêu thầm, quả nhiên, anh quay người, mở vòi nước nóng, dùng tay vốc nước, bắt đầu phản công lại tôi.

Cứ như vậy, chúng tôi một người đứng bên bồn rửa mặt, một người chiếm bồn tắm, bắt đầu trận chiến nước.

Một trận chiến hỗn loạn, hai bên đều bị thương nghiêm trọng, toàn thân trên dưới không còn chỗ nào khô.

Cuối cùng, tôi bắt đầu dùng đòn sát thủ, cầm chai nước súc miệng bên cạnh hắt về phía anh.

Sức tấn công của chiêu này quả nhiên lớn, Hôn Hiểu bị sặc mấy lần, cuối cùng hô dừng: “Không công bằng, sao em có thể ném đồ?”

“Chẳng có quy định không được dùng chai.” Nói xong, tôi mặc kệ hiệp định ngừng chiến, hắt chai nước lên mặt anh, gật gù đắc ý: “Còn nữa, trò vui này, không có từ tạm ngừng!”

Hôn Hiểu nhắm mắt, giọt nước không ngừng rớt xuống, từng giọt từng giọt, trượt qua thái dương, lông mày, cằm anh rồi nhỏ xuống.

Sau đó, anh mở mắt, nói khẽ: “Ngoài ra, cũng không có quy định không được vứt em vào bồn tắm.”

Nghe xong, tôi quay người, định chạy ra ngoài, nhưng bị anh ôm eo nhấc lên, trời đất quay cuồng, bị ném vào trong bồn tắm.

Do trận chiến ác liệt vừa này, bồn tắm đã ngập nước, tôi liền bị sặc mấy ngụm, vội vàng ôm chặt cổ Hôn Hiểu, duy trì cân bằng.

Thật không dễ dàng gì mới ổn định được, tôi không nén được trách anh: “Hôn Hiểu, anh tí chút dìm chết em rồi.”

Nhưng một lúc lâu không thấy hồi đáp, tôi sinh nghi, ngẩng đầu, lại thấy Hôn Hiểu đang nhìn tôi, ánh mắt sáng rực. Nhìn theo ánh mắt anh, mới phát hiện quần áo của tôi đều ướt cả, dính chặt vào người, nội y cũng hoàn toàn hiện ra. [ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Chết rồi, chết rồi, lại bị nhìn thấy hết!

Hai tay tôi nắm mép bồn, định đứng dậy, nhưng Hôn Hiểu cầm chặt tay tôi,

Hai đứa chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy.

Tay ướt đẫm của anh nắm chặt tôi, cảm giác vừa nóng vừa ướt, bao phủ toàn thân. Lông mi anh rất dài, còn vương giọt nước. Giọt nước lấp lánh, lông mi đen, gương mặt anh từ từ lại gần……

“Hai người … đang bận à? “ Đột nhiên vang đến một giọng nói.

Tôi như tỉnh mộng, nhìn người vừa tới, càng ngạc nhiên.

Chí Chí!

“Ngại quá, tôi thấy cửa không đóng, liền vào… Xem ra là quấy rầy hai vị rồi.” Chí Chí đưa tay lên trán, làm động tác xin lỗi: “Vậy thì, hai người tiếp tục đi, tôi vào phòng ngủ nghỉ ngơi trước.”

Đợi cô đi ra, Hôn Hiểu lại đến gần: “Chúng ta làm theo ý cô ấy, tiếp tục nhé.”

“Lần sau đi.” Tôi đẩy anh ra, đứng lên, quấn khăn tắm lên người, vội vàng đi xem Chí Chí.

Vừa nãy tuy là vừa nói vừa cười, nhưng tôi có thể thấy, trong mắt cô ấy tràn ngập sự mệt mỏi.

Nhất định xảy ra chuyện gì rồi.

 

Chương 66: Anh ấy nói tôi là thịt kho tàu 3

Bước vào phòng ngủ, phát hiện Chí Chí quấn chặt chăn trên người, thân hình cuộn lại.

“Không sao chứ.” Tôi ngồi cạnh.

Cô lắc lắc đầu: “Mình giống như có chuyện ư?”

Tôi nhìn cô ấy, nói thật suy nghĩ của mình: “Không chỉ giống có chuyện mà là chuyện lớn nữa.”

“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Chí Chí hít hơi, quay người, nằm nghiêng, nói khẽ: “Mình rất ổn, hơn nữa … mình tự do rồi.”

“Tự do? Cậu nói, Hoa Thành, anh ấy để cậu đi?”

“Đúng.” Chí Chí nhìn trần nhà, chậm rãi cười: “Anh ấy sẽ không tìm mình nữa, sau này, chúng mình không có liên quan gì.”

Tôi sững sờ, há hốc miệng, lại không biết nên nói gì.

“Mặc kệ mình, nhanh vào phòng tắm tiếp tục đi.” Chí Chí đẩy tôi, cong miệng, chỉ Hôn Hiểu đang đứng ở cửa: “Cậu xem ánh mắt tiểu tử đó đều sắp đỏ cả rồi, tuyệt đối là lửa dục đốt toàn thân.”

“Chí Chí ……”

“Nhanh đi đi, mình ngủ trước.” Chí Chí nói xong, nằm sấp lên giường, nhắm mắt.

Tôi chẳng còn cách nào, đành giúp cô ấy đắp chăn, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Đang đóng cửa phòng, Hôn Hiểu liền hỏi: “Mẹ kế nói gì?”

“Nói anh lửa dục đốt toàn thân.”

Vốn tưởng Hôn Hiểu sẽ nổi giận, ai dè anh ấy bĩu môi: “Sức quan sát của mẹ kế thật tốt.”

“……”

“Đúng rồi, cô ấy muốn ở đây bao lâu?”

“Đừng nói em chưa cảnh cáo anh, Chí Chí có chút khác thường, anh đừng chọc cô ấy.”

“Sao vậy?”

“Cô ấy không nói, nhưng chắc có liên quan tới Hoa Thành.” Nghĩ tới đây, tôi không nén được nổi nóng: “Đều tại anh, sao hãm hại Chí Chí, bây giờ tốt rồi, lại thành thế này.”

“Cho dù không có sự giúp đỡ của anh, theo tính cách của Hoa Thành, mẹ kế cũng khó trốn thủ đoạn thâm độc.”

Nghĩ chút thì đây cũng là một lí do.

“Ôi.” Hôn Hiểu đụng tôi: “Mẹ kế sao nằm sấp mà ngủ vậy?”

“Rất lạ à?” Tôi liếc anh một cái: “Em cũng thích ngủ sấp.”

Hôn Hiểu nhìn tôi với ý thâm sâu: “Sau này đừng như vậy.”

“Vì sao?” Tôi tò mò.

Hôn Hiểu nói nghiêm túc: “Vốn dĩ em chỉ là đồi núi Đông Nam, nằm sấp chẳng phải sẽ ép thành thung lũng Tú Xuyên ư?”

Tôi

“Trang Hôn Hiểu! Đi tìm thảo nguyên xanh tươi khác đi!”

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ