Chương 73: Bắt đầu thực thi thỏa thuận 1
Trong phòng bệnh, tất cả mọi vật đều trắng bệch, tường, trần nhà, chăn đơn, còn có tôi nằm trên giường bệnh.
Chí Chí và Hoa Thành đứng bên giường, nhìn tôi, đều không hẹn mà cùng cúi đầu, tay bịt miệng, dáng vẻ rất khó chịu.
“Các người … cười đủ chưa!” Cuối cùng tôi không nhịn được hét to.
Không sai, hai bọn họ nín cười tới mức khó chịu.
“Xin lỗi, Thảo Nhĩ, mình sai rồi.” Chí Chí hai tay chắp vào nhau theo tư thế xin lỗi, nhưng khóe miệng bất giác lại ngoác tới tận thái dương.
“Còn anh nữa, Hoa Thành, nói cho cùng, tôi giúp anh đỡ đạn mà!” Sao mà người tốt không được báo đáp vậy trời!
“Vâng vâng vâng.” Hoa Thành gật đầu: “Tôi nên cảm ơn …cái mông của cô.”
Lời vừa nói ra, cả hai bọn họ lại bắt đầu cười.
Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận: “Tôi cũng không muốn vị trí đó bị trúng đạn có được không!” Căn cứ vào phân tích hiện trường, sự việc phát triển như sau: Khi tôi và Hôn Hiểu vào phòng, đúng lúc kẻ thù của Hoa Thành trốn ngoài cửa sổ, chuẩn bị bắn Hoa Thành, nhưng do tôi chắn giữa, khiến anh ta không thể động thủ. Cuối cùng đợi tới khi Chí Chí bước vào, tôi hí hửng đắc ý di chuyển vài bước về phía Hôn Hiểu, tạo ra khoảng trống, kẻ thù vội vàng nhân cơ hội tốt lành này mà ra tay. Nhưng lúc đó, Hôn Hiểu nhào lên phía tôi, tôi sững người, vô thức lùi lại, về vị trí cũ, khiến cho mông hứng viên đạn đó.
Đáng ghét nhất là nghe nói tên sát thủ khi bị bắt còn tức giận luôn mồm mắng: “Chỉ vì cái mông đó, tao đã ngắm đến mức mỏi tay, không dễ dàng gì đợi cái mông di chuyển, vội vàng nổ súng, nhưng cái mông đó không biết sao lại trở lại, đều trách cái mông đó! Cái mông trời giết đó!”
Trời biết, người bị hại là tôi đã chẳng nói, anh ta còn khóc trời gọi đất cái nỗi gì, chả hiểu loại người gì nữa!
Chí Chí ngừng cười: “Nói thật, Thảo Nhĩ, còn may lần này cậu không bị thương nặng hơn.”
“Mình thà bị thương nặng hơn, cũng không muốn bị thương ở chỗ này.” Tôi giấu mặt vào trong gối: “Toàn bộ đều bị bác sĩ nhìn thấy hết rồi, hơn nữa, bác sĩ đó lại là một anh chàng đẹp trai! Sao mình xui xẻo vậy chứ!”
Vừa kêu rên xong, phát hiện xung quanh im lặng, trong lòng căng thẳng, lẽ nào ……
Quả nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai: “Đẹp trai thế nào?”
Hỏng rồi, Hôn Hiểu đến khi nào?
Tôi vội vàng chuyển đề tài: “Cuối cùng anh tới rồi, nhanh lên, em đói chết mất.”
Hôn Hiểu chuyển bát canh gà thơm phức đến trước mặt tôi, khiến tôi thèm nhỏ dãi, anh ấy lại thong thả hỏi: “Em thực sự cảm thấy bác sĩ đó đẹp trai à?”
Lẽ nào mọi người đều cảm thấy bị bắn là việc nhỏ? Mỗi người đều chỉnh tôi như thế? Không còn cách nào, tôi đành cầu cứu Chí Chí và Hoa Thành: “Hai người nhẫn tâm nhìn tôi bị anh ấy dày vò tới chết à?”
Nghe xong, hai bọn họ nhìn nhau, đồng thanh lên tiếng: “Bọn mình còn có việc, đi trước đây.”
Không có nhân tính, toàn là những người không có nhân tính!
Tôi đấm gối, khóc không ra nước mắt.
“Bây giờ, có thể trả lời câu hỏi của anh rồi chứ?” Hôn Hiểu ngồi bên giường: “Anh ta thực sự rất đẹp trai?”
“Không sai, anh ấy rất đẹp trai.” Tôi gật đầu, nhưng trước khi anh ấy xuất chiêu đã kịp thời bổ sung: “Nhưng còn thua anh chút ít.”
“Chỉ là chút ít?” Hôn Hiểu nhíu mày uy hiếp.
“Thua rất nhiều, rất nhiều!” Tôi chịu khuất phục trước kẻ lạm dụng uy quyền.
Hôn Hiểu lúc này mới mãn nguyện gật đầu, sau đó đổ canh ra cốc, đặt ống hút vào, đưa lên miệng tôi.
Canh gà nóng, có hương thơm nhẹ, nằm sấp trên giường, uống từng ngụm, tôi đột nhiên hỏi: “Hôn Hiểu, khi em bị trúng đạn, anh có cảm giác gì?”
Anh không nói chỉ cúi đầu gọt táo.
“Hỏi anh đấy.” Tôi lấy chân đụng đụng anh.
“Khi đó, trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ.” Hôn Hiểu nói.
“Cái gì?” Tôi tràn đầy kỳ vọng. Lẽ nào nghĩ vì cả đời không lấy tôi thì đi theo tôi?
Chương 74: Bắt đầu thực thi thỏa thuận 2
“Anh đang nghĩ.” Hôn Hiểu đưa táo vào tay tôi: “Sau này ai nấu cơm cho anh?”
“……”
“Bác sĩ nói, tuần này em có thể ra viện rồi.”
Tôi mặt mày ủ dột: “Còn phải nằm sấp 1 tuần nữa? Đau khổ quá đi!”
“Anh cũng khó chịu như em!” Hôn Hiểu nói.
“Thật ư?” Tôi vô cùng kinh ngạc, khi nào mà anh ấy lại trở thành người hiểu nỗi lòng người khác chứ?
“Đúng vậy, đồi núi Đông Nam đã biến thành đồng bằng Đông Bắc rồi, nằm nữa, có khi thực sự trở thành thung lũng Tứ Xuyên.”
“……” Tôi thật tự chuốc lấy hổ thẹn.
Đả kích xong, Hôn Hiểu bắt đầu thu dọn vỏ hoa quả trên tủ đầu giường, động tác này nhắc tôi nhớ: “Đúng rồi, anh qua quyét dọn nhà em chưa? Đừng quên đấy, em không muốn sau khi về nhà không nhận ra phòng mình.”
“Đã không nhận ra rồi.” Hôn Hiểu nói khẽ.
“Cái gì?” Khi đó tôi nghe không rõ.
Hôn Hiểu nhìn tôi, mỉm cười: “Không có gì, anh đi thu dọn.”
Một tuần sau, tôi ra viện đúng thời gian, trở về nhà mình.
Khi mở cửa, Hôn Hiểu luôn đỡ tôi, tôi cười anh ấy quá căng thẳng: “Đều đã khỏi hoàn toàn rồi, không cần đỡ nữa.”
Anh ấy lắc đầu: “Có lẽ cứ đỡ đi, anh sợ em ngã xuống đất.”
“Sao có thể, em nào có vô dụng vậy?”
Tôi đẩy tay anh ra, mở cửa, bước vào, đứng trong phòng khách, cười nói với anh: “Xem, chẳng phải là đứng vững ư?”
Nói xong, tôi quay người, thấy tình cảnh trước mắt, “Phịch” một tiếng ngã xuống đất.
Bên tai vọng lại giọng Hôn Hiểu: “Bây giờ cảm thấy ý kiến đỡ em có lẽ khá ổn nhỉ.”
“Trang! Hôn! Hiểu!” Tôi nghiêm nghị hỏi: “Bức tường đó, bức tường ngăn cách phòng em và anh đâu?”
Anh mở tủ lạnh, lấy chai nước khoáng, mở nắp, uống một ngụm, mới nói qua loa: “Phá rồi.”
“Phá … rồi?” Tôi nổi điên lên: “Vì sao? Vì sao? Vì sao phải phá?”
“Như thế chúng ta có thể nhìn thấy nhau.” Anh bình tĩnh nói.
Tôi hoàn toàn há hốc miệng: “Lẽ nào bây giờ anh không nhìn thấy em?”
“Ý của anh là, chúng ta có thể nhìn thấy nhau bất cứ lúc nào.”
Đã không còn ngôn từ nào có thể miêu tả tâm trạng lúc này, vì vậy tôi duy trì sự im lặng.
“Còn nữa,” Hôn Hiểu tiến lại gần tôi, hơi thở ấm áp thổi vào tai tôi: “Hôm nay, anh sẽ thực thi thỏa thuận “tiến vào” đó” Không biết vì lời anh nói, hay vì gió bên tai, trái tim tôi bắt đầu đập điên cuồng.
Thấp thỏm cả ngày cũng không thấy Hôn Hiểu có động tĩnh đặc biệt gì, tôi thầm yên tâm, cho rằng anh ấy đùa.
Sau bữa tối, chúng tôingồi trên ghế sô fa xem ti vi, vẫn như mọi khi, trừ bức tường đằng sau sô fa đã không cánh mà bay.
Xem tới mức nhập tâm, đột nhiên cảm thấy tay của Hôn Hiểu không biết lúc nào đã đặt trên vai tôi.
Không sao, không sao, động tác bình thường mà.
Tôi an ủi bản thân.
Một lúc sau, anh thơm nhẹ lên cổ tôi.
Trấn tĩnh, trấn tĩnh, chỉ là vài nụ hôn.
Tôi lại an ủi bản thân lần nữa.
Tiếp theo, tay của anh từ từ lướt trên người tôi, cho tới khi trượt vào trong áo.
Lần này, đầu tôi trống rỗng, toàn thân căng lại, không dám thở.
Chương 75: Bắt đầu thực thi thỏa thuận 3
“Chúc Thảo Nhĩ, em rất căng thẳng?” Hôn Hiểu cảm nhận được sự thay đổi của tôi.
“Căng thẳng? … Em, em không mà.” Tôi dối lòng phủ nhận.
“Vậy vì sao em nắm chặt tay anh?”
Tôi cúi đầu, quả nhiên, phát hiện mình đang ra sức cấu chặt cánh tay Hôn Hiểu,cuống cả lên không rời, dấu móng tay còn lưu lại, không rửa sạch chứng cứ.
“Không sao, đừng miễn cưỡng. Anh có thể đợi, cho tới ngày em bằng lòng.” Hôn Hiểu cười dịu dàng, vuốt nhẹ tóc tôi, đứng lên về nhà.
Tôi dựa vào ghế sô fa, trong lòng bất giác thở phào, nhưng có một cảm giác không nói ra được … hơi hơi trống rỗng.
Không biết vì sao, trong đầu đột nhiên hiện ra khoảnh khắc tôi trúng đạn, gương mặt nhợt nhạt của Hôn Hiểu, sắc mặt tuyệt vọng đó.
Thực ra, tôi chưa từng nói với người khác, trong nháy mắt tưởng mất mạng, trong lòng dâng lên cảm giác hối hận, hối hận không trân trọng từng phút từng giây bên Hôn Hiểu. Cho dù chúng tôi thường cãi nhau, nhưng những ngày tháng bên anh, tôi luôn vui vẻ.
Tôi đứng lên, nói với Hôn Hiểu: “Em bằng lòng.”
Hôn Hiểu quay người, nhìn sâu vào mắt tôi.
Tôi thở một hơi, toét miệng cười: “Trang Hôn Hiểu, em cam tâm tình nguyện thực thi thỏa thuận.”
Tắm xong, bước vào phòng ngủ, phát hiện Hôn Hiểu đã ngồi bên giường chờ đợi.
“Tới đây nào.” Anh vỗ vỗ bên cạnh.
Tôi nghe lời ngồi xuống cạnh anh.
Tuy bình thường gào thét ai cũng lợi hại hơn ai, nhưng đến thời khắc quan trọng, tôi lại thành con tôm mềm, hai tay đan nhau, cúi đầu.
Hôn Hiểu đặt tay lên eo tôi, từ từ cởi dây thắt lưng, áo tắm dần dần trượt xuống. Anh bắt đầu hôn mặt, vai, ngực tôi.
Tôi nhắm mắt, toàn thân có run rẩy lạ thường, căng thẳng mà lại hạnh phúc.
Hôn Hiểu nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, anh nghiêng người phủ lên, cơ thể anh dính chặt vào người tôi, một loại trọng lượng an toàn.
Dưới ánh đèn mờ dìu dịu, gương mặt nghiêng của anh hoàn mỹ không giống người thật, tôi không kìm nổi tình cảm mà vuốt trán anh, chậm rãi hướng xuống, qua sống mũi thẳng, đôi môi mềm mại, sau đó, cái cằm cứng rắn.
Cuối cùng, Hôn Hiểu nắm chặt cái tay không nghe lời của tôi, giam cầm nó trên đầu tôi, rồi anh cúi người xuống, hôn lên nơi mẫn cảm nhất trước ngực tôi, dùng đầu lưỡi vẽ từng vòng tròn, chầm chậm đùa nghịch.
Toàn thân tôi như bị điện giật, một khoảng mờ mịt trong đầu, anh hôn và cắn nhẹ lên ngực khiến tôi như rơi vào vòng xoáy tình dục. Đã hoàn toàn quên sự vật xung quanh, trong tai chỉ có tiếng vo ve … còn có tiếng “sột soạt”
Ớ? Tiếng “sột soạt”?
Tôi hơi hé mắt, nhìn nơi phát ra âm thanh … trên tủ đầu giường, chỗ đó, một con chuột trắng đang ngẩng đầu
nhìn chúng tôi.
Chuột!
“A!” Tôi hét lên, trong lúc cấp bách đầu gối nảy lên, đụng vào một vật cứng cứng nóng nóng. Ba giây sau, lập tức hiểu ra, hỏng rồi, lỡ làm Tiểu Trang bị thương rồi!
Quả nhiên, mặt Hôn Hiểu trắng bệch, ôm bụng, chầm chậm cuộn tròn trên đất.
“Xin lỗi, xin lỗi, đều tại con chuột tầng trên, nó lại chạy tới đây!” Tôi vội xin lỗi: “Hôn Hiểu, anh không sao chứ?”
“Em, nói, xem?” Hôn Hiểu rít răng nói.
“Xin anh đừng ngã xuống!” Hai tay tôi đan vào nhau, cầu khẩn.
“Em muốn tiếp tục à ?” Hôn Hiểu hơi ngạc nhiên.
“Không, chỉ là, anh ngã xuống rồi, ai đuổi con chuột đó đi chứ?”
“……”