Chương 58:Có kẻ cơ hội 1
“Em không sợ ma, chỉ sợ tối.” Tôi giải thích. Có điều, trời biết sợ ma và sợ tối có gì khác nhau.
“Còn nói không sợ, em …” Nói tới đây, Hôn Hiểu đột nhiên nhìn sau tôi, sắc mặt khác thường, giống như nhìn thấy thứ gì bẩn thỉu, anh nói khẽ: “Chúc Thảo Nhĩ, em nhìn đằng sau em đi.”
“Aaa!” Tôi bị dọa sợ tới nỗi bổ nhào vào lòng anh, toàn thân run rẩy, nói năng lung tung cả: “Đừng bắt tôi, bắt anh ấy, anh ấy là đàn ông, cô bắt đi làm gì cũng được mà!”
Hét một lúc lâu, phát hiện xung quanh chẳng phản ứng gì, tôi từ từ ngẩng đầu, thấy Hôn Hiểu cố nén cười, “Chúc Thảo Nhĩ,” Anh nói: “Thời khắc quan trọng em thực sự rất biết bán đứng người khác.”
Lại bị lừa rồi! Tôi tức tới nỗi nổi gân xanh, trợn mắt nhìn Hôn Hiểu, trong mắt có lửa, chỉ muốn thiêu chết anh ấy.
“Sao, anh vừa đắc tội em à? Hôn Hiểu xua xua tay: “Vậy về đi.” Nói xong liền định đóng cửa.
Tôn nghiêm là thứ không có giá trị trong từ điển của Chúc Thảo Nhĩ tôi.
Tôi vội vàng chạy vào trong phòng anh.
“Không về nữa?” Anh trêu: “Chắc không phải em lo anh sợ ma, vì vậy mới tốt bụng ở bên anh chứ.”
Tôi nắm chặt tay, cắn răng cắn lợi, hết sức kiềm chế không kích động mà cắn anh,
“Được rồi, điện ở đây cũng không biết cắt bao lâu, ngủ đi.” Anh lấy chăn mới trong tủ đưa cho tôi.
Ngủ?! Tôi cảnh giác, lập tức nói: “Ngủ chẳng thú vị gì, dù sao nhà anh cũng có đèn pin, chúng ta chơi tú lơ khơ đi.”
“Chơi lơ khơ,” Hôn Hiểu nghĩ chút, gật đầu tán thành: “Được, ai thua thì cởi quần áo.”
“……”
“Xem ra chắc em tán thành việc đi ngủ hơn.” Hôn Hiểu nói xong liền cất bước đi.
Tôi lập tức níu áo anh, vội vàng hỏi: “Anh đi đâu?”
“Đánh răng, rửa mặt.” Anh trêu chọc: “Lẽ nào em muốn đi cùng anh?”
“Chúc Thảo Nhĩ, em thực sự vào nhà tắm cùng anh à.” Hôn Hiểu nhìn tôi, ánh mắt “anh phục em rồi đấy.”
“Nói ít thôi, nhanh làm đi.” Tôi nói lớn.
“Em kéo áo anh thế, anh khom người sao được?”
Tôi buông lỏng tay một cách không tình nguyện, nhưng vẫn kéo góc áo anh.
“Chúc Thảo Nhĩ, em thật nhát gan.” Hôn Hiểu lắc lắc đầu.
“Cần anh quản đấy!”
Cuối cùng, Hôn Hiểu cũng đánh răng rửa mặt xong, tôi nhắm mắt theo đuôi anh vào phòng ngủ.
“Em muốn ngủ chỗ nào?” Anh chỉ giường: “Bên trái hay bên phải?”
“Em… không buồn ngủ.” Tôi gượng cười.
Lên giường của một con sói, là việc duy nhất khờ hơn cả để một con sói lên giường.
Đợi não tôi xuống nước rồi nói đi
“Em không buồn ngủ, thì một mình ngồi chơi. Anh đi ngủ trước.” Hôn Hiểu nằm xuống, quay lưng về phía tôi, đắp chăn, nhắm mắt.
Tôi nhìn xung quanh, tối đen, chỉ có thể lờ mờ thấy bóng dáng đồ dùng trong nhà, giống như con quái thú to lớn,
Gió lạnh bắt đầu thổi, thổi lay động tấm rèm, từng chút từng chút, nhìn ra xa, dường như có người nằm bò ở đó.
Tôi đã bị dọa tới mức vỡ gan rồi, chỉ cảm thấy trận gió âm u, ma lay động.
Mặc kệ, não xuống nước thì xuống nước, thất thân còn hơn là bị dọa tới mức thất thần.
Quyết định xong, tôi vội vàng leo lên giường, nằm xuống, cuộn tròn.
Không biết có phải là ảo giác không, tôi cơ hồ nghe thấy tiếng cười khẽ đằng sau.
“Hôn Hiểu” Tôi nhíu mày, hỏi: “Là anh cười à?”
“Đừng sợ,” Hôn Hiểu nói khẽ: “Anh ở đây.” Không biết thế nào, nghe tiếng anh, tôi đột nhiên yên tâm hẳn. Chỉ cảm thấy, đằng sau rất an toàn, thần kinh căng thẳng cũng dần dần dịu đi.
Tối đó, Hôn Hiểu không chạm vào tôi, chỉ yên tĩnh nằm ngủ phía sau.
Nhưng, sáng ngày thứ hai vừa dậy, xảy ra chuyện… khi mở mắt, Hôn Hiểu đã tỉnh, đang một tay gãi đầu, mỉm cười nhìn tôi.
“Anh… làm gì mà nhìn em thế?” Tôi có chút mắc cỡ.
“Thảo Nhĩ,” Anh khẽ gọi tên tôi.
“hả?” tim tôi bắt đầu tăng nhịp.
“mặt em dầu thật đấy.”
“……”
Chương 59:Có kẻ cơ hội 2
“Buổi tối anh muốn ăn gì? Thịt bò xào rau, hay thịt xào mơ khô?” Trong siêu thị, tôi vừa đẩy xe chở đồ vừa hỏi Hôn Hiểu bên cạnh.
Anh suy nghĩ nghiêm túc hồi lâu, cuối cùng cũng ra quyết định: “Cả hai đi, ngoài ra thêm canh đậu phụ, và rau cần xào, đúng rồi, thêm tôm hùm nữa.”
Tôi thở dài, lẽ nào anh ấy nghe không ra tôi dùng là câu hỏi lựa chọn? Đang chuẩn bị tới khu hải sản, Hôn Hiểu không biết nhìn thấy cái gì, kéo tôi sang khu đồ dùng trên giường, chỉ 1 cái gối hỏi: “Cái này thế nào?”
“Được.” Tôi cầm lên, vuốt nhẹ “Nhưng hoa văn này đối với anh mà nói có hơi nữ tính không?”
“Vốn định mua cho em mà.”
“Mua cho em? Sao mua cho em?”
“Chẳng phải em chê màu sắc gối anh quá sẫm? Vậy thì mua cái em thích.”
“Đợi chút,” Tôi mông lung: “Hai cái này có liên quan gì? Bản thân em có gối rồi.”
“Lẽ nào mỗi tối em đều muốn ôm gối sang ngủ? Phiền lắm.”
“Vì sao phải qua nhà anh ngủ?” Tôi không hiểu.
“Vậy thì ngủ nhà em là được rồi, buổi tối anh qua.”
Tôi dừng xe chở đồ, nghiêm túc nhìn anh: “Trang Hôn Hiểu, buổi tối chúng ta ai ngủ giường người đó.”
“Tối qua chẳng phải em ngủ rất ngon ư?” Hôn Hiểu hỏi.
“Như thế không sai, nhưng tối qua là ngoài ý muốn.”
“Em nói, em lợi dụng anh?”
“Không phải như thế.”
“Không sai,” Anh gật đầu, “Em đã lợi dụng anh.”
“Em không có!” Tôi vội vàng giải thích.
“Hóa ra, lên giường rồi thì em không giữ lời.” Hôn Hiểu tiếp tục tố cáo, giọng nói rõ ràng, thu hút sự chú ý của khách qua lại, mọi người đều dừng lại, giả bộ chọn hàng, ánh mắt thì nhìn chúng tôi. Trong đó có một bà mặt đầy nếp nhăn cố tình bật to máy trợ tính. [ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Mất mặt quá!
Tôi vội kéo anh, chạy xuống tầng 1
“Anh làm gì mà nói to vậy?” Tôi oán giận nói.
“Vì đó là sự thật.” Anh bình tĩnh: “Em vứt bỏ anh.”
“Trang Hôn Hiểu, hình tượng của anh căn bản không thích hợp với việc giả vờ đáng thương.” Tôi cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Vì tất cả hành vi vừa nãy của anh, hủy món tôm hùm tối này, nếu anh còn có hành động bất lương, vậy thì đừng trách em hạ thủ món thịt bò xào rau.!”
Nghe lời, trán Hôn Hiểu tựa hồ hơi lay động, động tác rất nhẹ, như chưa từng xảy ra.
Cho dù thế nào, chiêu này cũng rất có hiệu quả, sau đó, anh ấy không còn đóng kịch giả khổ nữa.
Tôi mãn nguyện rồi, dần dần cũng quên việc này.
Chương 60: Có kẻ cơ hội 3
Tuy nói Hôn Hiểu có lúc thực sự rất đáng bị trừng phạt, nhưng không thể không phủ nhận gương mặt anh ấy thật đẹp trai.
Mỗi lần ra ngoài, rất nhiều phụ nữ rõ ràng hoặc ngấm ngầm thèm nhỏ rãi.
Mỗi lần thấy tình cảnh này, tôi đều lắc đầu thở dài.
Nông cạn, các chị em này, thực sự nông cạn, sao chỉ quan tâm gương mặt của đàn ông chứ.
Nên coi trọng những thứ ở trong, ví dụ, ngực của anh ấy.
Ở ngoài bị người ta chú ý không nói làm gì, nhưng đóa thủy tiên Hôn Hiểu này còn thu hút cả bướm hoa gần kề.
Bướm hoa là người, một người phụ nữ, sống ở tầng 10.
Bướm hoa là nickname khác của cô ta, do các bà các mẹ trong khu này đặt cho.
Bướm hoa tuy không đặc biệt xinh đẹp, nhưng có bộ dạng thướt tha. Nói như này, đàn ông thấy cô ta sẽ cảm thấy bản thân giống đàn ông, nhưng phụ nữ thấy cô ta lại cảm giác mình không phải phụ nữ. Cô ta thích đi giày cao gót 9cm, khi đi, thân hình mềm mại, yêu kiều khác thường. Khi nói chuyện với người khác, có ý như vô tình, đôi mắt ướt át nhìn bạn.
Nói chung, là một báu vật.
Đồng thời, cũng là một nhân vật.
Hoa bướm là người phụ nữ gia đình, ông chồng rất bận việc, thường đi công tác, thế là, hoa bướm rất rảnh. Có thể vì rảnh quá nên thường học hồng hạnh vượt tường, nghe nói đã có vài đôi vợ chồng tình cảm đằm thắm ly hôn vì cô ta.
Vì vậy, tuyệt đối là một nhân vật khiến cho sinh vật giống cái ở khu nhà này biến sắc.
Trang Hôn Hiểu mới chuyển tới vài ngày, cô ta đã thay đổi thái độ nhìn tôi như không nhìn thấy trước đây bằng việc rất nhiệt tình chào hỏi khi thường, còn hỏi thăm tình hình của Hôn Hiểu.
Sau này không biết nghe đâu thấy tôi và Hôn Hiểu sống chung, khi gặp tôi, cô ta lại có thái độ coi thường. Hai tay chống nạnh, mắt liếc xéo tôi một cái, mũi hừ một tiếng.
Nhưng nói thật, người đẹp đúng là người đẹp, cô ta dùng động tác nào cũng đẹp cả.
Có điều, tôi ngốc hơn cũng đoán ra, bướm hoa đã nhìn trúng Hôn Hiểu.
Vài lần, bướm hoa không màng mệt mỏi, leo 6 tầng gõ cửa nhà Hôn Hiểu, nói muốn cờ lê, búa, đinh.
Thật là, coi Trang Hôn Hiểu là thợ mộc à?
Nhưng tôi cũng không phải đèn thiếu dầu, vừa ngửi thấy hơi cô ta lập tức mở cửa, chen vào giữa hai người, phá vỡ không khí.
Vì thế, bướm hoa hận tôi tới tận tủy.
Nhưng có cách nào, đồng chí bướm hoa, đây chẳng phải cần ưu tiên người tới trước à.
Ban đầu tưởng đề phòng chu toàn, ai ngờ hôm đó, ăn cơm xong, tôi sai Hôn Hiểu xuống nhà mua đồ ăn vặt, bản thân không có việc, liền đứng trên ban công hóng gió.
Không bao lâu thì thấy Hôn Hiểu xách 1 túi đồ to trở về, đang định gọi anh, trong tầm mắt xuất hiện dáng người yểu điệu.
Nhìn chăm chú một chút, phát hiện là bướm hoa. Chỉ thấy cô ta băng lên trước, gọi Hôn Hiểu, nói vài câu, sau đó cười rúc rích, khiến tim tôi run rẩy, vội vàng chạy xuống lầu.
Chị gái đa tình, chị đều đánh dấu hoa, em vừa lơi lỏng, sao đã tranh thủ cơ hội rồi!