Cuốn Theo Chiều Gió - Chương 47.1

Xcarlett ngồi trong phòng ngủ, uể oải nhấp nháp bữa ăn tối do Mammy mang tới trong một chiếc khay và lắng nghe tiếng gió rú trong đêm. Ngôi nhà im ắng đến dễ sợ, im ắng hơn cả lúc Frank còn nằm trong phòng khách nhỏ mấy giờ trước. Lúc đó còn có những tiếng chân rón rén và những giọng nói thì thầm, những tiếng gõ khe khẽ ở cửa trước, tiếng váy sột soạt của các bà hàng xóm vào chia buồn và thi thoảng những tiếng nấc của em gái Frank ở Jônzbơrâu lên đưa đám.

Nhưng giờ đây ngôi nhà chìm trong im lặng. Mặc dù cửa phòng để mở, nàng không hề nghe thấy tiếng gì ở dưới nhà. Uêđ và em gái nó đã được gửi sang bên nhà Melanie từ khi xác Frank được mang về và nàng nhớ tiếng chân thằng bé chạy lon ton, tiếng Ilo bi bô. ” Chiến sự ” trong nhà bếp tạm ngưng, không thấy tiễng cái cọ nào giữa bác Pitoe, Mammy và chị bếp vẳng lên tới nàng. Thậm chí bà cô Pitti ngồi trong phòng đọc sách ở dưới nhà cũng không kẽo kẹt chiếc ghế đu vì tôn trọng nỗi đau buồn của Xcarlett.

Không ai đột nhập vào phòng nàng. Mọi người đều nghĩ rằng nàng muốn một mình với nỗi đau, nhưng Xcarlett đâu có muốn thế. Nếu như chỉ có nỗi đau buồn làm bầu bạn thì nàng còn có thể chịu đựng được như đã từng chịu đựng bao nỗi đau buồn khác. Nhưng, cộng với cái cảm giác mất mát tê tái trước cái chết của Frank, còn có nỗi sợ và hối hận, và những dằn vặt của lương tâm đột nhiên bừng tỉnh. Lần đầu tiên trong đời, nàng hối tiếc những điều mình làm, hối tiếc với một nỗi hãi hùng nhuốm màu dị đoan khiến nàng thỉnh thoảng lại liếc nhìn cái giường nàng đã chia sẻ với Frank.

Nàng đã giết Frank. Nàng đã giết chàng, chắc chắn như thể chính tay nàng đã bóp cò súng. Chàng đã van xin nàng đừng đi lại một mình, nhưng nàng không nghe. Bây giờ, chàng đã chết vì sự bướng bỉnh của nàng. Thượng đế sẽ trừng phạt nàng vì tội ấy. Nhưng trên lương tâm nàng còn có một điều khác nặng nề hơn, và dễ sợ hơn cả việc gây ra cái chết của Frank – một chuyện trước nay chưa từng làm nàng bận lòng, cho đến khi nàng nhìn mặt chàng trong áo quan. Bộ mặt bất động ấy có một cái gì vừa bất lực vừa bi thiết nó kết tội nàng. Thượng đế sẽ trừng phạt nàng về tội đã lấy Frank trong khi chàng yêu Xuelơn. Nàng sẽ phải co rúm trên ghế bị cào vào cái ngày Phán xử Tối chung và trả lời về câu chuyện bịa đặt nàng đã nói với Frank trên đường từ trại giam của bọn Yanki về, trong chiếc xe độc mã của chàng.

Giờ đây, dù nàng có lí sự rằng mọi phương tiện đều khả dụng miễn là mục đích đúng đắn, rằng nàng đã bị dồn vào cái thế phải bẫy Frank, rằng lúc bấy giờ số phận của quá nhiều người tùy thuộc vào nàng nên nàng không còn bụng dạ nào mà cân nhắc đến quyền lợi và hạnh phúc của Frank hoặc của Xuelơn, cũng chỉ là ngụy biện vô ích. Sự thật rành rành ra đấy, sừng sững như trái núi, và nàng rúm người lại né thật xa nó. Nàng đã lạnh lùng khi lấy Frank và lạnh lùng sử dụng chàng. Và nàng làm chàng điêu đứng suốt sáu tháng qua, trong khi lẽ ra nàng có thể khiến chàng hạnh phúc. Thượng đế sẽ trừng phạt nàng vì đã không ăn ở với chàng tốt hơn – trừng phạt về mọi sự đành hanh, khích bác, mọi cơn tam bành lục tặc và mọi lời tri tiết của nàng, về tội làm chàng mất bạn bè, về tội làm nhục chàng bằng cách kich doanh xưởng cưa, mở tửu điếm và thuê tù làm lao động.

Nàng đã làm khổ chàng rất nhiều và nàng biết thế, nhưng chàng chịu đựng tất cả như một bậc quân tử. Trong tất cả những gì nàng đã làm, điều duy nhất đem lại cho chàng phút hạnh phúc thật sự là đã cho chàng cô bé Ilơ. Mà nàng biết rằng nếu nàng có thể đừng đẻ, thì Ilơ chẳng bao giơ ra đời.

Nàng rùng mình sợ hãi, ước gì Frank còn sống để nàng cso thể ăn ở tử tế với chàng, tử tế hết lòng để bù lại tất cả. Ôi, giá Thượng Đế đừng có giận dữ ra tay báo oán nghiêm khắc đến thế! ÔI, giá thời khắc đừng kéo dài lê thê như thế này, và ngôi nhà đừng ắng lặng như thế này! Giá nàng đừng có cô độc như thế này!

Nếu có Melanie bên cạnh, Melanie sẽ biết cách làm nguôi những nỗi sợ của nàng. Nhưng Melanie đang ở nhà săn sóc cho Ashley. Có lúc Xcarlett toan gọi bà Pitti đến với mình để tránh khỏi phải đối mặt với lương tâm, song nàng lại do dự: bà già có thể khiến cho cơ sự càng nặng nề thêm vì bà thương khóc Frank thật lòng. Chàng gần gũi với thế hệ bà hơn là Xcarlett và bà hết sức tận tình với chàng. Chàng hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của bà Pitti vốn mong muốn có ” một người đàn ông trong nhà “, vì chàng mang đến cho và những món quà nho nhỏ, những chuyện phiếm vô hại, những câu đùa cùng giai thoại, tối tối lại đọc báo cho bà nghe và giải thích những vấn đề thời sự trong ngày trong khi bà vá bít tất cả cho chàng. Biết bao lần Frank bị cảm hàn, bà đã cuống quít bên giường chàng, sai làm những món ăn đặc biệt và nâng niu chiều chuộng chàng hết sức. Giờ đây, bà nhớ thương chàng sâu sắc và vừa lấy mùi soa chấm cặp mắt đỏ hoe, sưng húp vừa không ngừng nhắc, đi nhắc lại: ” Giá anh ấy đừng có đi với cánh 3K “!

Giá có thể an ủi nàng dẹp những nỗi sợ của nàng, giải thích cho nàng rõ căn nguyên những mối lo sợ mông lung đang làm trái tim nàng thắt lại ớn lạnh đến nôn nao! Giá như Ashley… nàng vội xua ý nghĩ đó đi. Nàng đã suýt giết chết Ashley như đã giết Frank. Và nếu Ashley biết rõ sự thật về việc nàng đã nói dối Frank như thế nào để đi đến hôn nhân, đã tệ bạc với Frank như thế nào, ắt chàng không thể nào yêu nàng nữa. Ashley là người rất trọng danh dự, rất trung thực, rất nhân hậu và có khả năng nhìn nhận sự việc thẳng thắn, sáng suốt. Nếu chàng biết toàn bộ sự thật, chàng sẽ thông cảm. Ô, phải, chàng thừa sức thông cảm! Nhưng chàng sẽ không yêu nàng nữa. Cho nên không thể để cho chàng biết sự thật vì nàng muốn chàng phải tiếp tục yêu nàng. Làm sao nàng có thể sống được nếu mất tình yêu của nàng, nguồn gốc bí mật tạo nên sức mạnh của nàng? Nhưng nếu được gục đầu vào vai chàng mà khóc, và trút vợi trái tim tội lỗi thì sẽ nhẹ nhõm biết bao!

Ngôi nhà tịnh lặng trĩu nặng cảm giác chết chóc mỗi lúc một nén áp quanh nỗi cô đơn của nàng đến độ nàng cảm thấy không thể chịu đựng được nữa nếu không có gì hỗ trợ. Nàng rón rén đứng dậy, khép cửa hờ hờ, rồi thục tay vào ngăn kéo dưới cùng của bàn giấy, quờ tìm dưới chồng quần áo lót của mình, lôi ra cái ” chai chữa ngất ” đựng rượu brranđi của bà cô Pitti mà nàng đã giấu ở đó và giơ lên trước ngọn đèn. Chai rượu đã cạn gần nửa. Chắc chắn nàng đâu có uống nhiều thế từ đêm qua! Nàng rót phóng tay vào chiếc cốc uống nước và tợp một hơi. Nàng sẽ đổ thêm nước vào cho đầy để đặt trả lại chỗ hầm rượu trước khi trời sáng. Ngay trước lúc đưa đám, Mammy đã sục tìm nó khắp nơi, khi đám phu đòn đòi uống, và không khí trong nhà bếp đã âm ỉ tích điện vì Mammy, chị bếp và bác Pitti đều ngờ cho nhau uống trộm.

Rượu branđi thắp lên một khóai cảm hừng hực. Không có gì sánh được với nó khi ta cần đến nó. Thực tế, branđi lúc nào cũng hay, hay gấp bội các thứ vang nhạt thếch. Tại sao phụ nữ uống rượu vang thì được coi là hợp, nhưng rượu thì lại không nên? Bà Meriuêzơ và bà Miđ, trong đám tang đã cố tình khịt khịt mũi, ra cái điều ngửi thấy hơi rượu ở nàng và nàng thấy họ nhìn nhau với vẻ đắc thắng. Những mụ mèo già ghê thật!

Nàng rót thêm cốc nữa. Đêm nay nàng có say một tí cũng chẳng sao vì nàng sẽ đi nằm sớm và có thể súc miệng bằng nước thơm Côlônhơ trước khi Mammy lên giúp nàng thay đồ. Nàng ước sao có thể say tít cung thang, không bận tâm đến chuyện gì như ông Giêrơlđ vào những ngày chợ phiên. Lúc đó, có lẽ nàng sẽ quên được bộ mặt tóp lại của Frank kết tội nàng phá hoại đời chàng rồi giết chàng.Nàng băn khoăn tự hoi: Có phải tất cả mọi người trong thành phố đều nghĩ là mình đã giết Frank? Có điều chắn chắn là những người đi đưa đám đều lạnh nhạt với nàng. Duy chỉ có đám vợ sĩ quan Yanki có quan hệ buôn bán với nàng, là còn tỏ ra nhiệt thành đôi chút trong lời chia buồn của họ. Dào, nàng bất cần, mặc cho dân thành phố này muốn nói gì thì nói. Những cái đó thật vô nghĩa biết bao bên cạnh những gì nàng sẽ phải trả lời trước Chúa.

Nghĩ vậy nàng lại uống một li nữa. Nàng rùng mình khi thấy chất rượu branđi nóng ran qua cổ họng. Bây giờ, nàng cảm thấy rất ấm, nhưng vẫn chưa xua được ý nghĩ về Frank ra khỏi tâm trí. Đàn ông thật ngu, cứ bảo là rượu làm cho người ta quên sự đời! Trừ phi nàng uống đến say mềm mất hết cảm giác, nếu không nàng vẫn thấy bộ mặt của Frank khi chàng nhìn nàng lần cuối, vừa rụt rè, vừa trách móc, lại vừa như cáo lỗi, van xin nàng đừng đánh xe đi một mình.

Tiếng búa gõ cửa trước gieo một âm thanh đùng đục vang vọng trong ngôi nhà tịnh mịch, rồi tiếng mở cửa, có tiếng chào hỏi và những lời thì thầm nghe không rõ. Một người hàng xóm nào đó sang chơi để bình luận về đám tang hoặc mang cho chiếc bánh sữa tráng miệng? Bà Pitti chắc là thích. Bà đã tìm thấy một niềm khoan khoái trong việc tiếp chuyện các khách đến phân ưu bằng một vẻ trịnh trọng buồn bã.Mặc dầu chẳng hề tò mò, nàng vẫn tự hỏi người khách là ai và khi một giọng đàn ông sang sảng và kéo dài trùm lên tiếng thì thầm rầu rĩ của bà Pitti thì nàng biết ngay. Lòng nàng bỗng nhiên tràn ngập vui sướng và nhẹ nhõm. Đó là Rhett. Nàng chưa gặp lại chàng từ khi chàng báo cho nàng biết Frank đã chết, và giờ đây, tận đáy lòng, nàng biết rằng Rhett là người duy nhất có thể nâng đỡ nàng đêm nay.

– Tôi chắc là bà ấy sẽ tiếp tôi, tiếng Rhett vẳng tới nàng.

– Nhưng bây giờ cháu nó đã đi nằm và không muốn gặp ai, thuyền trưởng Butler ạ. Tội nghiệp con bé, nó quị hẳn rồi. Nó…

– Tôi chắc là bà ấy sẽ tiếp tôi. Xin bà nói với bà ấy là mai tôi đi xa và có thể vắng mặt một thời gian. Có chuyện rất quan trọng.

– Nhưng…, bà cô Pitti ấp úng.

Xcarlett chạy ra hàng lang, ngạc nhiên nhận thấy đầu gối mình hơi bủn rủn, và cúi người qua thành lan can.

– Tôi xuống ngay đây, Rhett, nàng gọi với xuống.

Nàng thoáng thấy bộ mặt bầu bĩnh của bà cô Pitti ngửa lên, đôi mắt tròn xoe vì ngạc nhiên và bất đồng tình. ” Sắp sửa ồn cả tỉnh lên là mình cư xử cực kì thất thố vào đúng hôm đưa ma chồng đây “, Xcarlett nghĩ thầm trong khi hối ha trờ vào phòng và bắt đầu sửa lại tóc. Nàng cái cúc áo lót lên tận cằm và cài chặt chiếc cổ giả bằng chiếc trâm tang của bà Pitti. ” Trông mình không xinh đẹp gì lắm “, nàng nghĩ tiếp, cúi về phía tấm gương, ” quá nhợt nhạt và khiếp đảm”. Trong giây lát, nàng đã đưa tay về phía cái két nhỏ, trong đó nàng dấu hộp phấn hồng, song nàng quyết định là không nên. Bà lão Pitti tội nghiệp ắt sẽ phát sốt, phát rét lên thật sự nếu như nàng, mặt hoa da phấn tươi rờ rỡ bước xuống thang gác. Nàng cầm lấy chai nước thơm Colomhơ, tợp ngụm to, súc miệng thật kỹ rồi nhổ vào ống phóng.

Nàng xuống cầu thanh, váy áo sột soạt, tiến về phía hai người vẫn còn đứng ngoài hành lang, vì bà Pitti còn quá xáo đảo trước ứng xử của Xcarlett, chưa kịp nghĩ đến chuyện mời Rhett ngồi. Chàng vận bộ đồ đen sang trọng, áo sơ – mi có diềm xếp nếp và hồ bột, cung cách hoàn toàn phù hợp với những gì tập tục đòi hỏi ở một người bạn cũ đến phân ưu với tang quyến. Thực tế, mỗi nét đó hoàn hảo đến mức gần như hài hước, mặc dù bà Pitti không nhận ra. Chàng nghiêm chỉnh xin lỗi đã quấy rầy Xcarlett, tỏ ý tiếc rằng do vội thu xếp cho công việc trước khi rời thành phố nên không thể đến dự tang lễ được.” Điều gì đã thôi thúc anh ta đến đây?” Xcarlett tự hỏi. ” Những điều anh ta đang nói không có lấy một chữ nào thật bụng cả “.

– Tôi không muốn đột nhập nhà ta vào giờ này,nhưng tôi có một công việc cần bàn ngay không thể trì hoãn được. Một việc mà ông Kennơđi và tôi đã dự định…

– Tôi không biết là ông và Kennơđi có giao dịch kinh doanh với nhau đấy, bà cô Pitti nói, gần như bất bình về việc Frank không cho bà biết một số họat động của chàng.

-Ông Kennơđi có diện quan tâm rất rộng. Rhett kính cẩn nói. Ta vào phòng khách có được không ạ.

– Không! Xcarlett kêu lên, liếc mắt về phía những cánh cửa gấp đóng kín. Nàng như vẫn thấy cỗ quan tài trong căn phòng đó. Nàng hy vọng sẽ không bao giờ phải vào lại đó nữa. Riêng lần này bà Pitti hiểu ý, chuẩn bị rút lui, mặc dầu không lấy gì làm vui vẻ lắm.

– Hai người vào phòng đọc sách mà bàn chuyện. Tôi phải… tôi phải lên gác soạn lại các đồ cần phải mạng, vá. Lạy Chúa, cả tuần nay tôi bỏ bễ việc này. Thật quả…

Bà vừa lên cầu thang vừa ném lại một cái nhìn trách móc mà cả Xcarlett lẫn Rhett đều không để ý. Rhett né sang bên nhường nàng đi trước vào phòng đọc sách.

– Anh có chuyện giao dịch kinh doanh gì với Frank? Nàng hỏi độp một cái.

Chàng tiến lại gần thì thầm.

– Chẳng có gì cả. Tôi chỉ muốn tống khứ bà Pitti đi thôi. Chàng dừng lại cúi xuống phía nàng.

– Cái đồ chẳng ích gì đâu. Xcarlett ạ.

– Cái gì?

– Nước thơm Colônhơ.

– Quả thật tôi chẳng hiểu anh nói gì.

– Tôi chắc chắn là cô hiểu. Cô đã uống nhiều quá đấy.

– Ơ thế thì đã sao? Việc gì đến anh?

– Vẫn rất chi là lịch sự, ngay cả giữa lúc đau thương cùng cực! Đừng có uống một mình Xcarlett ạ. Bao giờ người ta cũng có thể nhận ra và thế là bại hoại thanh danh. Với lại cái kiểu uống rượu một mình chẳng hay ho gì đâu. Có chuyện gì đấy, cô bạn quý mến?

Chàng dắt nàng đến chiếc xôfa bằng gỗ hồng mộc và nàng lặng lẽ ngồi xuống.

– Tôi đóng cửa lại được không?

Nàng biết nếu Mammy thấy đóng cửa bà sẽ hết sức bất bình cho là chuyện vô luân, sẽ giở giọng lên lớp và cằn nhằn hàng ngày liền, nhưng sẽ còn tệ hơn nếu Mammy nghe chộp được cuộc trao đổi xung quanh chuyện uống rượu này, nhất là lại khớp vào chai rượu branđi thì càng tệ hơn. Nàng gật đầu và Rhett kéo hai cánh cửa lùa khí vào nhau. Khi chàng quay lại ngồi xuống cạnh nàng đôi mắt đen linh hoạt rõi vào mặt nàng, cái không khí chết chóc dường như tan đi trước sức sống tỏa ra từ chàng, căn phòng lại trở nên thân mật, dễ chịu trong ánh đèn hồng ám áp.

– Chuyện gì vậy cưng?

Không ai trên đời có thể nói cái từ âu yến ngu xuẩn ấy một cách mơn trớn như Rhett, ngay cả những lúc chàng đùa cợt. Nàng ngước cặp mắt đau đớn nhìn vào mặt chàng và, không hiểu sao, cái sắc diện trơ trơ bí hiểm ấy lại khiến nàng nguôi dịu. Nàng không hiểu sao lại thế, vì chàng vốn là một người chai sạn, khôn lường trước được. Có thể là vì họ rất giống nhau, như chàng vẫn thường nói. Đôi khi, nàng nghĩ tất cả những người nàng quen biết đều xa lạ đối với nàng trừ Rhett.

– Cô không thể nói với tôi được ư? Chàng cầm lấy tay nàng, dịu dàng một cách kỳ lạ. Hình như không phải chỉ là chuyện Frank giã từ cô, mà còn có gì khác nữa, phải không? Cô có cần tiền không?

– Tiền ư? Lạy Chúa, không! Ôi, Rhett, tôi sợ.

– Đừng có dở hơi, Xcarlett, cả đời, cô có bao giờ biết sợ là gì đâu.

– Ôi, Rhett, tôi sợ.

Lời chữ như những bọt nước sủi lên tới mức nàng nói không kịp. Nàng có thể kể cho chàng nghe. Nàng có thể kể cho Rhett mọi chuyện. Bản thân chàng cũng đầy tật xấu, nên chàng không thể phán xử nàng được. Trong cái thế giới đầy những người không chịu nói dối dù là để tự cứu lấy mạng sống của mình và thà chết đói còn hơn làm một điều ô nhục, mà được biết một kẻ xấu, không biết gì là danh dự, một tên lừa đảo, dối trá thì thật là tuyệt với biết mấy!

– Tôi sợ chết phải xuống địa ngục.

Nếu chàng cười giễu, nàng sẽ chết ngay lập tức. Nhưng chàng không cười.

– Cô đang khỏe mạnh thế… và xét cho cùng, có lẽ địa ngục chỉ là chuyện bịa đặt.

– Ồ, có địa ngục đấy, Rhett ạ, anh thừa biết là có mà.

– Tôi biết là, có địa ngục nhưng nó ở ngay đây, trên trái đất này, chứ không phải sau khi chúng ta chết. Sau khi chúng ta chết thì sẽ chẳng có gì hết, Xcarlett ạ. Bây giờ đây, cô đang ở trong địa ngục đấy.

– Ô, Rhett thật là báng bổ!

– Nhưng lại dễ chịu lạ lùng, phải không nào? Nói cho tôi nghe xem, tại sao cô phải xuống địa ngục?

Lúc này, chàng đang trêu chọc, nàng có thể thấy ánh giễu cợt trong mắt chàng, nhưng nàng bất cần. Đôi tay chàng xiết bao ấm áp và mạnh mẽ – một chỗ dựa dễ chịu làm sao!

– Rhett, lẽ ra tôi không nên lấy Frank. Điều đó thật sai trái. Trước đây, anh ấy là ý trung nhân của Xuelơn. Anh ấy yêu nó, chứ đâu có yêu tôi, nhưng tôi đã nói dối anh ấy, bảo là Xuelơn sắp lấy Toni Fônten. Ôi, sao tôi có thể làm như thế nhỉ?

– À, ra đầu đuôi là thế! Tôi vẫn cứ thắc mắc hoài không hiểu ra làm sao.

– Và rồi tôi hành hạ anh ấy đến khổ. Tôi bắt anh ấy làm đủ mọi thứ chuyện anh ấy không muốn, thí dụ như thúc những người mua chịu phải thanh toán trong khi họ thực sự không có tiền để trả. Và khi tôi ra kinh doan các xưởng cưa, mở tiệm rượu và thuê tù làm lao công, anh ấy hết sức khổ tâm. Anh ấy xấu hổ đến mức hầu như không dám cất cao đầu. Rhett ạ, tôi đã giết anh ấy. Phải, đúng là tôi đã giết anh ấy! Tôi không biết là anh ấy có chân trong đảng 3K. Tôi không bao giờ tưởng tượng là anh ấy có gan như thế. Song đáng ra tôi phải biết. Chính tôi đã giết anh ấy.

– ” Liệu cả đại dương mênh mọng của vua Thủy Tề có rửa sạch máu ở tay ta?” ( 1 )

– Cái gì?

– Không sao. Nói tiếp đi.

– Nói tiếp ư? Tất cả có thế thôi. Như vậy chưa đủ sao? Tôi lấy anh ấy, tôi đã làm khổ anh ấy và tôi đã giết anh ấy. Ôi, lạy Chúa tôi! Tôi không hiểu làm sao tôi có thể hành động như thế. Tôi đã nói dối anh ấy và tôi đã lấy anh ấy. Lúc tôi làm thế, mọi sự dường như phải lẽ, nhưng bây giờ tôi thấy thật là sai trái. Rhett, cứ như là không phải tôi làm tất cả những điều đó. Tôi đã tồi tệ. Tôi đâu có được dạy dỗ theo chiều hướng ấy. Me tôi…

Nàng dừng lại và nuốt khan. Suốt ngày, nàng đã tránh không nghĩ đến bà Ilơn, nhưng giờ thì nàng không thể xua hình ảnh của bà đi được nữa.

– Tôi thường hay tự hỏi không biết bà như thế nào. Tôi thấy cô giống hệt ba cô.

– Me tôi trước kia… Ôi, Rhett, lần đầu tiên tôi lấy làm sung sướng là mẹ tôi đã chết không nhìn thấy tôi bây giờ. Mẹ tôi đâu có nuôi dạy tôi thành người tồi tệ. Mẹ tôi rất tốt với mọi người, rất nhân hậu. Mẹ tôi thà thấy tôi chết đói còn hơn thấy tôi làm những điều như vậy. Tôi rất muốn giống mẹ tôi về mọi mặt mà hóa ra chả giống tí nào. Trước đây, tôi không nghĩ đến điều đó vì có bao nhiêu điều khác phải nghĩ đến… nhưng đúng là tôi rất muốn giống mẹ tôi. Tôi đâu có muốn giống ba tôi. Tôi yêu ba tôi, nhưng ông quá… quá nhẹ dạ. Rhett ạ, đôi khi tôi cố hết sức tử tế với mọi người và ân cần với Frank, nhưng cơn ác mộng của tôi lại trở lại, làm tôi kinh hoàng đến nỗi tôi muốn chạy xổ ra giữ lấy tay mọi người, bất kể đó có phải là tiền của tôi hay không.

Nước mắt tuôn lã chã trên mặt, nàng để mặc không nén lại mà chỉ nắm chặt lấy tay chàng, bám cả móng tay vào thịt.

– Cơn ác mộng nào? Giọng chàng bình thản vỗ về.

– Ôi… Tôi quên mất là anh không biết. Thế này, đúng là tôi định cố tử tế với mọi người và tự nhủ rằng tiền bạc không phải là tất cả, thì tôi đi ngủ và nằm mê thấy mịnh lại ở ấp Tara ngay sau khi mẹ tôi mất, ngay sau khi bọn Yanki vừa tràn qua. Rhett, anh không thể tưởng tượng nổi đâu… Tôi lạnh toát người khi nghĩ đến hình ảnh ấy. Tôi thấy tất cả cháy trụi và lặng tờ, chẳng có gì mà ăn. Ôi, Rhett, trong cơn mê ấy tôi lại lâm vào cảnh đói khát.

– Kể tiếp đi.

– Tôi đói, tất cả mọi người: ba tôi, các em gái tôi, bọn người làm da đen, đều đói, và họ cứ lải nhải: ” chúng tôi đói “. Dạ dày tôi lép xẹp đến phát đau và tôi sợ hết hồn. Tôi không ngừng tạ nhủ: ” Nếu thoát được qua cơn này, ta sẽ không bao giờ, ta sẽ không bao giờ lâm vào cảnh đói nữa “. Thế rồi tôi tiếp tục mơ thấy một màn sương mù xám và tôi chạy hoài chạy hủy trong màn sương đó, chạy dữ đến nỗi tim gần như muốn nổ tung. Có cái gì đuổi theo tôi ráo riết, tôi thở không được nhưng vẫn nghĩ nếu mình tới đó được thì sẽ an toàn. Nhưng nào tôi có biết mình định tới đâu. Thế rồi tôi tỉnh dậy, người lạnh toát vì kinh hoàng. Tôi sợ khéo rồi lại đói. Khi thức giấc khỏi cơn mộng ấy, tôi có cảm giác như vét khắp thế giới cũng không đủ tiền để khiến tôi khỏi sợ lại rơi vào cảnh cơ hàn một lần nữa. Giả dĩ, Frank lại quá màu mè và nhu nhược đến làm tôi điên lên và tôi đã phát khùng. Anh ấy chả hiểu. Tôi vẫn cứ nghĩ là khi nào có nhiều tiền và không còn sợ đói nữa, tôi sẽ đền bù cho anh ấy. Vậy mà bây giờ anh ấy chết rồi, mọi sự đã quá muộn. Ôi, những việc tôi làm quả là sai trái, nhưng lúc đó tôi thấy sao mà hợp tình hợp lí! Nếu phải làm lại, hẳn tôi sẽ làm khác hẳn.

– Suỵt, chàng vừa nói vừa gỡ hai bàn tay nàng đang điên cuồng níu chặt lấy mình và rút trong túi ra một chiếc mùi – soa sạch. Lau mựt đi. Tự giày vò mình như thế thật vô nghĩa.

Nàng cầm lấy mùi – soa và lau đôi má ướt đẫm, chợt thấy nguôi khuây đôi chút từ lúc nào không biết, như thế đã chuyển phần nào gánh nặng sang đôi vai rộng của chàng. Nom chàng thật rõ là người có bản lĩnh và bình tĩnh, thậm chí một thoáng nhếch mép của chàng cũng đầy an ủi, tựa hồ chứng tỏ nỗi đau đớn, tủi hổ của nàng chẳng có cơ sở gì hết.

– Bây giờ cô cảm thấy dễ chịu hơn rồi chứ! Vây thì ta hãy đi vào cốt lõi của vấn đề. Cô bảo nếu phải bắt đầu lại, cô sẽ làm khác đi. Nhưng có thật thế không? Thử nghĩ xem nào. Có thật là cô sẽ làm khác đi không?

– À…

– Không, cô sẽ làm y như cũ. Dạo ấy cô có lối thoát nào khác không?

– Không.

– Vậy thì cô ân hận về cái nỗi gì?

– Tôi đã ăn ở quá tệ với Frank và đến bây giờ nhận ra thì anh ấy chết rồi.

– Và nếu anh ta chưa chết thì cô vẫn cứ tệ như thế. Theo tôi hiểu thì cô chẳng thực sự hối hận về việc lấy Frank cũng như về việc làm tình làm tội anh ta và vô tình gây nên cái chết của anh ta. Cô chỉ hối hận vì cô sợ phải xuống địa ngục thôi. Có đúng thế không?

– À… những điều anh nói nghe lộn xộn quá.

– Nguyên lí đạo đức của cô cũng hết sức lộn xộn. Cô đang ở đúng cái thế của một tên kẻ trộm bị bắt quả tang và tỏ ra ân hận không phải vì tội ăn trộm, mà ăn năn ghê gớm, phải, rất ghê gớm vì nỗi phải đi tù.

– Một tên kẻ trộm.

– Ồ, cô đừng hiểu theo nghĩa đen. Nói cách khách, nếu không bị ám ảnh bởi cái ý nghĩ ngu xuẩn là cô sẽ bị thiêu trong lửa hỏa ngục đời đời thì cô ắt nghĩ rằng mình thoát nợ với Frank.

– Ôi, Rhett.

– Dào, nhận đi! Nhân thể cô đang xưng tội thì hãy thú thật luôn đi, khỏi phải tìm lời màu mè nói dối. Cái… ừm… lương tâm của cô có cắn rứt nhiều không, khi cô ngỏ ý… nói thế nào nhỉ… sẵn lòng lìa bỏ cái đồ trang sức quí hơn cả cuộc đời ấy để đổi lấy ba trăm đô la?

Lúc này rượu Branđi đã bốc lên đầu, nàng cảm thấy say ngây ngất và chẳng cần phải giữ gìn gì lắm. Cần chi phải nói dối Rhett? Hình như bao giờ chàng cũng đọc được tâm can nàng.

– Thật tình lúc đó tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều đến Thượng Đế hay… địa ngục. Và khi nghĩ đến thì… chậc, tôi cho rằng chắc Thượng Đế cũng thông cảm thôi.

– Thế nhưng bây giờ cô lại không tin rằng Thượng Đế có thể thông cảm cái lí do khiến cô lấy Frank?

– Rhett, làm sao anh có thể nói như vậy về Thượng Đế khi mà anh không tin là có Thượng Đế?

– Nhưng cô thì tin ở cơn Thịnh Nộ của Thượng Đế vào lúc này, đó là điều quan trọng. Tại sao Thượng Đế lại không thông cảm? cô có ân hận về việc cô vẫn sở hữu ấp Tara và không có bọn Bị Thảm ở đó, không? Cô có ân hận về việc thoạt được cảnh đói rách không?

– Không

– Mà anh ta thì không bắt buộc phải lấy cô, đúng không nào? Đàn ông có tự do hành động. Và anh ta cũng không buộc phải chịu cô thúc ép làm những điều anh ta không muốn, đúng không?

– À…

– Xcarlett, tại sao lại tự dằn vặt về chuyện đó? Nếu cô phải làm lại từ đầu, cô vẫn sẽ bị dồn đến cái thế phải nói dối và Frank vẫn sẽ lấy cô. Cô vẫn sẽ dấn thân vào chỗ hiểm nguy và anh ta vẫn sẽ phải báo thù cho cô. Nếu anh ta lấy Xuelơn, có thể cô ấy sẽ không gây nên cái chết của anh ta, nhưng chắc cô ấy sẽ làm cho anh ta khổ sở gấp đôi so với cô. Cơ sự không khác đi được.

– Nhưng tôi có thể tử tế với Frank hơn.

– Cô có thể… nếu cô là một người khác. Nhưng vốn cô sinh ra để bắt nạt bất kỳ ai để cô bắt nạt. Kẻ mạnh sinh ra để bắt nạt kẻ yếu, để quy phục. Lỗi tại Frank đã không biết đánh cô bằng một cái roi quất ngựa… Xcarlett, tôi lấy làm ngạc nhiên thấy cô mọc ra một cái lương tâm vào cái thời điểm muộn màn này của cuộc đời. Những kẻ cơ hội chủ nghĩa như cơ hội như cô chả nên có lương tâm làm gì cho mệt.

– Thế nào là cơ… anh vừa gọi là gì nhie\r?

– Là những người biết lợi dụng thời cơ.

– Thế có phải là xấu không?

-Điều đó bao giờ cũng bị coi là xấu…nhất là dưới mắt những người có những thời cơ như vậy mà không biết lợi dụng.

– Ôi Rhett, anh cứ đùa, vậy mà tôi cứ tưởng là anh sắp tử tế.

– Tôi đang tử tế đấy chứ, tử tế… đối với tôi mà. Xcarlett thân mến, cô đang cơn say. Vấn đề của cô là ở chỗ ấy thôi.

– Anh dám…

– Phải, tôi dám khẳng định thế đấy. Cô sắp đến cái độ mà người ta gọi một cách thô thiển là: ” Say vãi nước mắt ra “. Cho nên tôi sẽ chuyển đầu đề và động viên cô bằng cách kể cho cô nghe một số chuyện vui  vui. Thực tế, đó là lý do khiến tôi đến nghe một số chuyện cần nói với cô trước khi tôi đi xa.

– Anh đi đâu?

– Sang Anh. Tôi có thể vắng mặt mấy tháng. Hãy quên cái lương tâm của cô đi. Tôi không có ý định tiếp tục bàn về chuyện cứu rỗi linh hồn cô nữa. Cô có muốn nghe chuyện tôi không?

– Nhưng… nàng mào đầu yếu ớt rồi ngừng lại. Hơi rượu branđi xoa dịu nỗi day dứt của lương tâm hối hận, cộng với những lời giễu cợt nhưng đầy an ủi của Rhett, đẩy bóng ma mờ nhạt của Frank lùi vào âm u.

Có lẽ Rhett đúng. Có lẽ Thượng Đế cũng thông cảm thôi. Nàng trấn tĩnh lại đủ mức để gạt những dằn vặt đang trùm lấp tâm trí và quyết định: ” Mai mình sẽ suy nghĩ về chuyện này “.

– Nào, anh định nói gì? Nàng gắng gượng nói, hỉ mũi vào chiếc mùi soa của Rhett và vuốt lại mái tóc bắt đầu xõa ra.

– Điều tôi muốn nói là thế này, chàng nhoẻn miệng cười với nàng. Tôi vẫn thèm muốn cô hơn bất kỳ người đàn bà nào tôi từng gặp và giờ đây, khi Frank không còn, tôi nghĩ chắc cô ưng biết điều ấy.

Xcarlett giật mạnh tay ra khỏi tay chàng và đứng phắt dậy.

– Tôi… anh là kẻ vô giáo dục nhất trên đời, nhằm đúng lúc này mò đến đây trơ tráo tuôn ra… lẽ ra tôi phải biết anh không bao giờ thay đổi, Frank vừa mới nằm xuống, thi thể hầu như chưa kịp lạnh cứng! Nếu anh có chút liên xỉ… Anh có ra khỏi cái….

– Bình tĩnh nào, kẻo bà Pitti xuống bây giờ, chàng nói, không đứng dậy mà chỉ với lên nắm lấy cả hai tay nàng. Tôi e rằng cô hiểu lầm ý tôi.

– Hiểu lầm ý anh? Tôi chả hiểu lầm gì hết. ( Nàng cố giằng tay ra). Buông tay tôi ra và cút khỏi đây. Tôi chưa bao giờ thấy ai sàm sỡ đến thế. Tôi…

– Suỵt, chàng nói. Tôi đang ngỏ lời cầu hôn với cô đây. Tôi có phải quỳ xuống xin cô đồng ý không?

Nàng ” ồ ” một tiếng hổn hển và ngồi phịch xuống xôfa.Nàng gương mắt nhìn chàng, miệng há hốc, tự hỏi đó có phải do mình say rượu mà hoang tưởng hay không, đồng thời lẩn thẩn nhớ lại câu giễu của chàng: ” Tôi không phải là người của hôn nhân, cô bạn thân mến ạ”. Nom chàng bình thản như đang bàn chuyện thời tiết và cái giọng kéo dài ngọt xớt của chàng rót vào tai nàng không có chỗ nào đặc biệt nhấn mạnh.

– Xcarlett ạ, tôi vẫn rắp tâm lấy được cô, ngay từ ngày đầu ta gặp nhau ở trại Mười Hai Cây Sồi, khi cô ném cái bình ấy qua đầu tôi và chửi thề, chứng tỏ cô không phải là một tiểu thư quí phái. Trước nay, tôi vẫn  rắp tâm lấy được cô, bằng cách này hay cách khác. Nhưng vì cô và Frank đã làm được chút ít tiền, nên tôi biết cô sẽ không còn bị dồn vào cái thế phải đến vay tiền tôi và đặt những kí quĩ hay ho nữa. Cho nên tôi thấy là tôi phải cưới cô thôi.

– Rhett Butler, đây có phải là một trò đùa đê mạt của anh hay không đây?

– Tôi bọc bạch tâm hồn, phơi bày gan ruột ra, mà cô còn nghi ngờ! Không, Xcarlett, đây là một lời tỏ tình chân thật trên danh dự. Tôi thừa nhận là làm thế vào lúc này thì không lấy gì làm tao nhã cho lắm nhưng tôi có một lí do rất chính đáng là tôi thiếu giáo dục. Ngày mai, tôi sẽ đi xa một thời gian dài và tôi sợ rằng nếu tôi đợi đến lúc về, cô có thể đã lấy một chàng nào khác có ít tiền. Cho nên tôi nghĩ: tại sao không là mình cùng với đồng tiền của mình? Xcarlett ạ, thực tình tôi không thể suốt đời cứ rình để bắt cô vào quãng giữa hai đời chồng.

Chàng nói thật lòng. Không còn nghi ngờ gì nữa. Miệng nàng khô lại khi nhận thức ra điều đó và nàng nuốt khan, nhìn vào mắt chàng, cố tìm ra một đầu mối nào đó. Đôi mắt ấy cười, nhưng, tận đáy sâu, còn chứa một cái gì khác mà trước nay nàng chưa thấy bao giờ, một ánh mắt long lanh không thể phân tích nổi. Chàng ngồi thoải mái, thèo đảnh, nhưng nàng cảm thấy chàng đang theo dõi mình chăm chú như con mèo đang rình cửa hang chuột. Nàng cũng cảm thấy một sức mạnh được thả lỏng căng ra bên dưới vẻ bình tĩnh của chàng, khiến nàng lùi lại, hơi khiếp sợ.

Chàng đang cầu hôn nàng thực sự, chàng đang làm cái điều không thể tin được. Dạo xưa, nàng đã dự định sẽ hành hạ chàng cho bõ ghét nếu chàng ngỏ lời cầu hôn. Dạo xưa, nàng đã nghĩ nếu chàng nói lên những lời ấy, nàng sẽ làm nhục chàng, cho chàng cảm thấy uy lực của nàng và sẽ tìm thấy trong hành động đó một niềm thích thú độc ác. Giờ đây, chàng đã nói ra mà thậm chí nàng không hề nghĩ đến những dự định nọ, vì trước sau chàng vẫn không hề nằm trong phạm vi quyền lực của nàng. Thực tế, chàng nắm ưu thế hoàn toàn đến nỗi nàng đâm lúng túng như một cô gái được cầu hôn lần đầu, chỉ còn biết đỏ mặt lên và ấp úng.

– Tôi… tôi sẽ không bao giờ tái giá nữa.

– Ồ có chứ, cô sẽ đi bước nữa. Cô sinh ra là để lấy chồng mà. Tại sao không phải là tôi?

– Nhưng Rhett, tôi… tôi không yêu anh.

– Cái đó đâu phải là một trở ngại. Theo trí nhớ của tôi thì tình yêu không đóng vai trò hàng đầu trong hai cuộc phiêu liêu trước của cô.

– Ồ, sao anh có thể nói thế được? Anh biết là tôi quí mến Frank!

Chàng không nói gì.

– Thực vậy, tôi rất quí mến Frank mà!

– Thôi, ta không tranh luận về điểm ấy. Cô sẽ suy nghĩ về lời cầu hôn của cô trong khi tôi đi vắng chứ?

– Rhett, tôi không muốn để sự việc kéo dài. Thà tôi cứ nói ngay với anh bây giờ. Tôi sắp về ấp Tara và Inđiơ Uylkz sẽ ở lại với cô Pitti. Tôi muốn về nhà một thời gian dài và tôi… tôi không bào giờ muốn tái giá nữa.

– Tào lao. Tại sao?

– Ồ, này nhé… cần gì phải biết tại sao. Đơn giản là tôi không muốn lấy chồng nữa.

– Nhưng cô bé tội nghiệp của tôi, cô chưa bao giờ lấy chồng thực sự. Làm sao cô có thể biết được hôn nhân đích thực? Tôi thừa nhận là cô đã không gặp may – một lần vì bực mình mà lấy chồng và một lần vì cần tiền. Đã có bao giờ cô nghĩ đến lấy chồng… đơn thuần vì thú vui chưa?

– Thú vui! Anh đừng có nói ngớ ngẩn. Làm gì có cái thú vui lấy chồng.

– Không ư? Tại sao lại không có?

Nàng đã trở lại bình tĩnh phần nào, đồng thời men rượu lại kích lên cái tính thẳng thừng tự nhiên của nàng.

– Có vui thú chăng là đàn ông thôi… mặc dù có trời biết là tại sao. Tôi không bao giờ hiểu nổi điều đó. Nhưng tất cả những gì hôn nhân đem lại cho đàn bà chỉ là tí ti miếng ăn, hàng lô hàng xốc công việc, phải chịu đựng sự ngu ngốc của đức ông chồng và mỗi năm sinh một đứa con.Chàng phá lên cười to đến nỗi vang dội khắp căn phòng tĩnh lặng và Xcarlett nghe thấy tiếng cửa bếp mở.

– Suỵt! Mammy thính tai như loài linh cẩu ấy, vả lại người ý tứ ai lại cười to thế ngay sau… đừng cười nữa nào. Anh thừa biết đúng là thế. Vui thú gì! Vớ vẩn!

– Tôi đã bảo cô không gặp may và điều cô vừa nói là một bằng chứng. Cô đã lần lượt thành hôn với một cậu bé rồi một ông già. Và, hơn thế nữa, tôi cuộc là mẹ cô đã dạy cô rằng người đàn bà phải chịu đựng ” những cái đó ” để đổi lấy niềm vui làm mẹ. Chà, những cái đí là sai toét. Tại sao không thử lấy một gã đàn ông trẻ đẹp mang tiếng xấu nhưng lại biết cách xử với phụ nữ? Như vậy sẽ thú vị ra trò.

– Anh vừa thô tục vừa hợm hĩnh. Tôi thấy câu chuyện này đến đây là đủ rồi. Thật… thật hết sức tầm thường.

– Và hết sức hay ho nữa chứ, phải không? Tôi cuộc là trước đây cô chưa bao giờ bàn cãi với một người đàn ông nào, kể cả Charlz hoặc Frank, về quan hệ vợ chồng.Nàng cau có nhìn chàng, Rhett biết quá nhiều. Nàng tự hỏi chẳng hay chàng học ở đâu tất cả những hiểu biết đó về phụ nữ. Thật sỗ sàng.

– Đừng có cau mày. Hãy định ngày đi, Xcarlett. Tôi không giục cưới ngay là vì thanh danh của cô. Chính tôi sẽ đợi một thời gian thích đáng. Nhân tiện xin hỏi một ” thời gian thích đáng ” là bao lâu?

– Tôi có nói là tôi lấy anh đâu. Riêng việc nói đến những chuyện như vậy vào lúc này đã là chướng rồi.

– Tôi đã nói với cô lí do tại sao rồi. Ngày mai, tôi đi và tôi là một người yêu qúa nồng cháy, không thể kìm được nỗi lòng say mê lâu hơn nữa. Nhưng có lẽ tôi đã quá gấp trong việc tán tỉnh.

Với một sự đột ngột khiến nàng giật mình, chàng tụt khỏi xôfa quỳ xuống và, một tay nhẹ nhàng đặt lên ngực phía trái tim, cháng liến láu đọc.

– Tha lỗi cho tôi đã làm nàng sửng sốt về những tình cảm vũ bão của tôi, Xcarlett thân yêu… à, tôi định nói Kennơđi phu nhân thân yêu. Chắc nàng không thể không nhận thấy rằng trong một thời gian qua, tình bạn tôi dành cho nàng trong tim tôi đã chín thành một tình cảm sâu hơn, một tình cảm đẹp hơn, trong sáng hơn, thiêng liêng hơn. Liệu tôi có dám gọi tên nó ra với nàng không? ÔI! Chính tình yêu đã khiến tôi mạnh bạo thế!

– Đứng dậy, anh, nàng cầu khẩn. Nom anh thật ngớ ngẩn. Giả sử Mammy bước vào và trông thấy anh?

– Bà ta sẽ ngớ ra và không tin khi thấy ở tôi những dấu hiệu đầu tiên của chất quí tộc, Rhett nói, hơi nhỏm lên. Nào, Xcarlett, cô đâu phải là trẻ con, đâu phải là một cô nữ sinh để cự tuyệt tôi bằng những lý do  vớ vẩn về khuôn phép lễ nghi và vân vân. Hãy nói là cô sẽ lấy tôi khi tôi trở về, nếu không, xin thề trước Chúa là tôi sẽ không đi nữa. Tôi sẽ ở lại quanh đây và đêm nào cũng mang ghita đến dưới cửa sổ cô hát hết cỡ giọng, làm cô mang tiếng để cô phải lấy tôi đặng giữ trọn thanh danh.

– Rhett, anh hãy biết điều một chút. Tôi không muốn lấy ai cả.

– Thật không? Cô không nói cho tôi biết lí do đích thực. Đó không thể là sự nhút nhát của một cô gái nhỏ. Vậy thì là gì?

Đột nhiên, nàng nghĩ đến Ashley, nhìn thấy chàng rõ mồn một như thể chàng đang đứng bên cạnh, tóc vàng óng, cặp mắt mơ màng, đĩnh đạc đàng hoàng, khác hẳn Rhett. Đóm, cái lí do đích thực khiến nàng không muốn tái giá, mặc dầu nàng không có gì chống lại Rhett và đôi khi còn thực tình quí mến anh ta nữa. Nàng thuộc về Ashley, vĩnh viễn và mãi mãi. Trước đây, nàng đã không bao giờ thuộc về Charlz hoặc về Frank và nay, nàng cũng không bao giờ có thể thực sự thuộc về Rhett. Toàn bộ con người nàng, hầu như tất cả những gì nàng đã làm, đã cố gắng theo đuổi, đã đạt được, đều thuộc Ashley và ấp Tara.

Những nụ cười và những cái hôn nàng đã ban cho Charlz và Frank là để dâng Ashley mặc dù chàng không bao giờ đòi hỏi. Đâu đó trong thâm tâm nàng vẫn âm ỉ niềm mong muốn giữ trọn mình cho Ashley, mặc dầu nàng biết chàng sẽ không bao giờ lấy mình.

Nàng không biết là sắc diện mình đã thay đổi, rằng mơ mộng đã mang lại cho gương mặt mình một vẻ dịu dàng mà trước đây Rhett chưa từng thấy bao giờ. Chàng nhìn đôi mắt xanh hơi xếch, đôi mắt mở to như phủ một làn sương, nhìn nét lượn mềm mại của đôi môi và trong giây lát, hơi thở của chàng như ngừng lại. Rồi, một bên mép kéo mạnh xuống, chàng rủa một cách nôn nóng mê cuồng.

– Xcarlett Âuherơ, cô là một con ngốc!

Tâm trí nàng chưa kịp quay về từ chốn mơ mộng xa xăm, chàng đã quàng hai cánh tay ôm lấy nàng cũng mạnh chắc và dữ dội như cái lần trên con đường khói mù mịt về Tara, đã lâu lắm rồi. Nàng lại cảm thấy bất lực ập đến cùng lúc với một làn sóng ấm áp trào lên, khiến nàng hết muốn chống cự và lả đi. Và bộ mặt trầm lặng của Ashley nhòe đi, chìm đi, chìm dần vào hư không. Rhett lật ngửa đầu nàng lên cánh tay mình mà hôn, mới đầu nhẹ nhàng, rồi nhanh chóng tăng cường độ đến mức khiến nàng phải níu lấy chàng như níu lấy vật duy nhất đứng vững trong một thế giới quay cuồng chao đảo. Miệng chàng da diết áp vào, tách đôi môi run rẩy của Xcarlett, phóng những luồng rung động cuồng khấu dọc những thớ thần kinh của nàng, khơi dậy những cảm giác nàng không ngờ mình có thể cảm thấy và trước cả khi đắm vào trong một cơn lốc xoay tròn đến chóng mặt, nàng đã biết là mình đang hôn lại Rhett.

– Thôi… tôi xin anh, tôi đang muốn ngất xỉu, nàng thì thào cố gắng yếu ớt quay đầu khỏi chàng. Chàng kéo đầu nàng lại, áp chặt vào vai mình và nàng thoáng thấy mặt chàng trong cơn ngây ngất. Mắt chàng mở to, rừng rực một ánh lửa kì lạ và những luồng rung động nơi cánh tay chàng làm nàng phát sợ.

-Tôi muốn làm cô ngất. Tôi sẽ làm cô ngất xỉu. Điều này đáng ra phải đến với cô hàng bao năm nay rồi. Trong tất cả những gì gã ngu xuẩn cô từng biết, chưa có gã nào hôn cô như thế… phải không? Chàng Charlz quý hóa của cô, hoặc Frank, hoặc gã Ashley ngu xuẩn của cô…

– Xin anh đừng…

– Phải, tôi nói thẳng là cái gã Ashley ngu xuẩn của cô. Tất cả đều là các ngài quý phải… họ hiểu biết gì về đàn bà? Họ hiểu biết gì về cô? Chỉ có tôi là hiểu cô thôi.

Miệng chàng lại áp lên môi nàng và nàng đầu hàng không hề kháng cự, không còn hơi sức để quay đầu đi và thậm chí cũng không muốn quay đi, tim đập thình thịch đến rung cả người, lòng tràn ngập sợ hãi, sợ sức mạnh của chàng và sợ sự yếu nhược mất hết khí lực của bản thân. Chàng sắp sửa làm gì nữa? Nếu chàng không ngừng lại thì nàng đến ngất xỉu mất. Giá chàng ngừng lại đi… giá chàng đừng bao giờ dừng lại…

– Trả lời ” ừ ” đi! Miệng chàng kè bên trên miệng nàng và cặp mắt chàng gần sát đến mức to lớn mênh mông tưởng như lấp kín đất trời. Nói ” ừ ” đi, quỉ bắt cô, nếu không…

Nàng thì thào ” ừ ” trước khi kịp nghĩ ngợi gì. Như thế chàng đã mớm câu trả lời đó và nàng thì chỉ việc nói ra, bất cần đến ý chỉ của bản thân nàng. Nhưng nàng vừa nói xong thì tâm trí liền bình tĩnh lại, đầu hết quay cuồng và cả đến cái choàng váng vì say rượu cũng giảm bớt. Nàng đã hứa sẽ lấy Rhett khi mà nàng không hề có ý định hứa hôn. Nàng hầu như không biết làm sao mà lại ra thế, nhưng nàng không hề ân hận. Giờ đây, nàng thấy việc mình đã nói: ” ừ ” là điều hoàn toàn tự nhiên… hầu như do trời xui khiến vậy: một bàn tay mãnh mẽ hơn nàng xen vào công việc của nàng, giúp nàng giải quyết những mắc mớ.Rhett hít một hơi ngắn trong khi nàng nói, cúi xuống như để hôn nàng nữa và nàng nhắm mắt lại, ngật đầu ra sau. Nhưng chàng rụt lại và nàng hơi thất vọng. Những cái hôn như thế này đem lại cho nàng một cảm giác kỳ lạ, đồng thời lại có một cái gì đặc biệt kích thích.

Chàng ngồi một lát rất yên tĩnh, giữ đầu nàng áp vào vai mình và, như thể do nỗ lực, hai cánh tay chàng hết run. Chàng dịch ra khỏi nàng một chút và cúi nhìn nàng. Nàng mở mắt ra và thấy cái ánh hừng hực dễ sợ biến khỏi gương mặt chàng. Nhưng không hiểu sao nàng không thể chịu được cái nhìn đăm đăm của chàng và nàng ngượng ngùng cụp mắt xuống, hai má nóng ran.Rhett lại bắt đầu nói, giọng rất bình tĩnh.

– Cô nói thật lòng chứ? Cô không muốn thay lời chứ?

– Không.

– Không phải chỉ vì tôi đã… cái thành ngữ như thế nào nhỉ?… đã cuốn cô bay lên bằng… ừm…nhiệt tình nồng cháy của tôi ư?

Nàng không trả lời được vì nàng không biết nói sao, cũng như nàng không thể nhìn vào mắt chàng. Chàng đặt tay dưới cằm, nâng mặt nàng lên.

– Tôi đã từng nói với cô: tôi có thể chịu đựng bất kì cái gì ở cô, trừ sự dối trá. Và bây giờ, tôi muốn biết sự thật. Tại sao cô đồng ý lấy tôi.

Xcarlett vẫn chưa tìm ra câu trả lời, nhưng đã thăng bằng lại phần nào. Mắt vẫn e ấp cụp xuống, nàng khẽ nhếch mép cười.

– Hãy nhìn thẳng vào tôi. Có phải vì tôi nhiều tiền?

– Chao, Rhett! Ai lại hỏi thế bao giờ!

– Hãy ngước nhìn lên nào và đừng có tìm cách dụ hoặc tôi bằng những lời ngon ngọt. Tôi không phải Charlz hay Frank hay bất kỳ chàng trai nào trong Hạt mà cô hòng bắt hồn bằng những hàng mi chớp chớp.

Có phải vì tôi nhiều tiền không?

– À… phải, một phần nào đó.

– Một phần?

Chàng không có vẻ gì bực bội. Hít vội một hơi, chàng cố dập tắt cái ánh rạo rực mà những lời của nàng đã nhóm lên trong mắt chàng, song nàng quá bối rối, không nhận thấy.

– Thế này, Xcarlett lúng búng, anh biết đấy, Rhett, tiền bạc bao giờ chẳng có ích và Chúa biết là Frank chẳng để lại được bao nhiêu. Nhưng dù sao… phải, Rhett, anh thấy đấy, hai chúng mình quả là hợp nhau.

Và trong số những đàn ông tôi từng gặp, anh là người duy nhất có thể chịu được sự thật thốt ra từ miệng một người đàn bà. Sẽ thật dễ chịu nếu tôi có một người chồng không coi tôi là một con ngốc, chỉ chờ  đợi ở tôi những lời dối trá… hơn nữa… phải, tôi rất ưa anh.

– Rất ưa?

– À, nàng bực bội nói, nếu tôi bảo là tôi yêu anh phát điên phát cuồng thì sẽ là dối trá, và hơn nữa, anh sẽ biết tỏng.

– Đôi khi, tôi nghĩ cô đẩy tính nói thẳng nói thật của cô đi quá xa đấy, cưng ạ. Cô không nghĩ rằng, nếu cô nói: ” Tôi yêu anh Rhett ạ “, dẫu bụng cô không nghĩ thế, dẫu đó là dối trá, thì vẫn cứ là thích hợp hơn  sao?

“Anh ta nhằm cái gì vậy?” nàng tự hỏi, càng thêm bối rối, nom chàng thật kì: vừa sôi nổi, vừa phật ý, lại vừa giễu cợt. Chàng rụt tay khỏi nàng, thọc sâu vào túi quần và nàng thấy gồ lên hai nắm đấm.

” Được, dù anh có từ bỏ quyết định lấy mình thì mình cũng cứ nói trắng sự thật ra”, nàng dữ dằn tự nhủ, bốc máu lên như mọi lần bị chàng trêu nhử.

– Rhett ạ, như thế sẽ là dối trá và tại sao chúng ta lại phải diễn hết cái trò vớ vẩn này? Tôi rất ưa anh, như tôi đã nói. Anh thừa biết sự tình như thế nào. Có lần anh đã bảo anh không yêu tôi, nhưng chúng ta có rất nhiều điểm giống nhau. Cả hai cùng đểu, đó là cách anh…

– Trời đất! Chàng lẩm bẩm, quay đầu đi. Bị mắc vào bẫy của chính mình!

– Anh nói gì vậy?

– Có gì đâu, chàng nhìn nàng, cười, nhưng đó không phải là một tiếng cười thích thú. Hãy định ngày đi, cô nàng thân mến.

Chàng lại cười và cúi xuống hôn tay nàng. Khoản khoái thấy chàng hết bực bội và trở lại vui vẻ, nàng cũng mỉm cười.

Chàng mân mê tay nàng một lúc và ngước lên nhoẻn miệng cười với nàng.

– Cô đọc tiểu thuyết có bao giờ gặp cái tính huống vũ kĩ là người vợ hờ hững bỗng trở nên mê chồng không?

– Anh biết là tôi không đọc tiểu thuyết, nàng đáp vànói tiếp, hòa đồng với cái điệu ba lơn của chàng. Vả lại, có lần anh nói với tôi rằng vợ chồng mà yêu nhau thì cực kỳ vô duyên kia mà.

– Chu, cha, dạo trước tôi đã nói quá nhiều thứ lăng nhăng, chàng cộc cằn đáp và đứng dậy.

– Đừng có chửi thề nào.

– Cô sẽ phải quen đi và chính cô cũng phải học chửi thề đi. Cô sẽ phải tập cho quen với mọi thói xấu của tôi. Đó sẽ là một phần cái giá phải trả cho việc… ưa tôi và đặt đôi bàn tay xinh đẹp của cô lên đống tiền của tôi.

– Thôi nào, đừng có nổi xung lên thế vì lẽ tôi không nói dối, không thỏa mãn thói cao ngạo của anh. Anh không yêu tôi, đúng không nào? Vậy thì tại sao tôi lại phải yêu anh?

– Không, cô bạn thân mến ạ, tôi không yêu cô cũng như cô không yêu tôi. Và nếu tôi có yêu cô thì tôi cũng chẳng bao giờ nói ra với cô. Lạy Chúa phù hộ cho anh chàng nào yêu cô thật sự. Cô sẽ làm tan nát trái tim hắn ta, con mèo nhỏ cưng của tôi, con mèo tàn bạo, phá phách vốn tự tin và bừa bãi đến mức không buồn quặp móng lại.

Chàng kéo nàng đứng dậy và lại hôn nàng, nhưng lần này môi chàng khác hẳn vì chàng có vẻ bất cần đếm xỉa đến việc có làm đau nàng hay không – dường như muốn làm nàng đau, muốn xúc phạm nàng. Môi chàng lướt xuống dưới cổ nàng và cuối cùng áp chặt vào làn vải mỏng che ngực nàng, ráo riết và lâu đến nỗi làm nóng bỏng cả làn da mịn màng. Sượng sùng, nàng giãy giụa, đưa cả hai tay đẩy chàng ra.

– Anh không được phép! Làm sao anh dám thế!

– Tim cô đập như tim một chú thỏ ấy, chàng bỡn cợt nói. Theo tôi nghĩ, chỉ có ưa không thôi thì đập như thế là quá nhanh đấy, nếu tôi khí cao ngạo. Đừng có sù lông lên thế nữa. Cô lại giở những cái vẻ yểu điệu thanh tấn ấy ra. Hãy nói cho tôi biết tôi phải mang từ Anh về cho cô cái gì? Một chiếc nhẫn ư? Cô thích loại nào?

Nàng thoáng phân vân giữa sự quan tâm đến những lời cuối cùng của chàng và cái thói đàn bà muốn kéo dài cảnh bất bình giẫn dỗi.

– À…một cái nhẫn kim cương… và Rhett này, nhớ mua một cái thật to vào.

– Để cô có thể chưng ra trước các bạn bè kiết xác của cô mà bảo: ” Thử nhìn xem tôi vớ được cái gì này!” Được lắm, cô sẽ có một cái thật to bự, to đến nỗi các bạn xấu số hơn của cô có thể tự an ủi bằng cách thì thầm rằng đeo những cục đá to tướng như thế thì thật là thô phàm.

Đột nhiên chàng đi ngang phòng về phía hai cánh cửa đóng kín và nàng ngỡ ngàng đi theo chàng.- Có chuyện gì thế? Anh đi đâu vậy?

-Về đóng gói hành lí cho xong.

– Ồ, nhưng…

– Nhưng sao?

– Không sao cả. Chúc anh một chuyến đi tốt đẹp.

– Cám ơn.

Chàng mở cửa và bước ra hành lang, Xcarlett theo ra hành lang, đôi chút bối rối, hơi thất vọng như thể gặp một cái hẫng bất ngờ, Rhett xỏ tay vào áo bành tô và cầm lấy găng mũ.

– Tôi sẽ viết thư cho cô. Nếu có thay đổi ý kiến thì hãy cho tôi biết.

– Anh không…

– Sao? Chàng có vẻ sốt ruột muốn đi khỏi.

– Anh không hôn tạm biệt tôi ư? Nàng thì thầm, sợ có ai trong nhà nghe thấy.

– Cô cho rằng trong một buổi tối cô được hôn chừng nấy còn chưa đủ sao? Chàng vừa đáp vừa nhăn nhở cười với nàng. Chà, một thiếu phụ nhu mì, có giáo dục, thế mà… Đấy, tôi đã bảo cô là sẽ thú vị mà, phải không nào?

– Chao, anh thật quá quắt! Nàng cáu tiết kêu lên, mặc cho Mammy có nghe thấy cũng bất cần. Và nếu anh không bao giờ trở lại, tôi cũng chả thiết.

Nàng quay ngoắt và đi nhanh về phía cầu thang, hi vọng cảm thấy bàn tay ấm nóng của chàng nắm lấy cánh tay mình, kéo lại. Nhưng chàng chỉ mở cửa trước và một luồng gió lạnh ào vào.

– Nhưng tôi sẽ trở lại, chàng nói và ra khỏi nhà, để mặc nàng đứng dưới chân cầu thang nhìn ra cánh cửa đã đóng lại……………………………(1 ) Một câu trong bi kịch Mecbeth của Shakespeare ( hổi II, lớp II ). Xcarlett vốn ít học, không hiểu Rhett nói gì. Sự thất học của Xcarlett thường bộc lộ trong những trường hợp tương tự.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ