Lâu Chủ Vô Tình - Chương 4: Nhung gấm vàng son, lê vẫn tràn

Dựa vào tính cách của Tàng Ca, tuyệt đối sẽ không đồng ý. Nhưng giờ máu chảy thành sông, khắp nơi đều là xác chết, quả là một cuộc đồ sát kinh hoàng.

Vì vậy, chàng trai áo lam ngẩng đầu: “Lãnh Phi Nhan, ta đồng ý.” Lãnh Phi Nhan xoay xoay chuôi kiếm trong tay, cười tà mị: “Đồng ý chuyện gì?”

Tàng Ca cắn răng, vốn đã lấy hết dũng khí, nhưng cuối cùng, giọng nói ngày càng nhỏ dần: “Đồng ý… theo muội ba tháng, lập tức dừng tay.”

Lãnh Phi Nhan khoát tay kêu đám người Yến lâu lui lại, chậm rãi bước tới trước mặt chàng, khí thế lẫm liệt khiến những người bên cạnh Tàng Ca đều phải thoái lui. Nàng đưa tay khẽ nâng cằm chàng, ánh mắt Tàng Ca vừa hổ thẹn vừa bi thương, mang theo ý tự giễu sâu sắc, khiến nàng không nỡ ô nhục chàng thêm nữa.

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Tàng Ca nhìn cánh tay chìa về phía mình, vẫn trắngtrẻo, dịu dàng như ngọc, chàng bất giác muốn cười. Tàng Ca, mi cả đời thẳng thắn, mà giờ đây lại lâm vào cảnh này.

“Muội thả họ ra trước đã.” Có lẽ do giằng co với Bắc Sát quá lâu, trán Tàng Ca đầy mồ hôi. Ánh mắt chàng nhìn Lãnh Phi Nhan mang theo vẻ giễu cợt.

Lãnh Phi Nhan không quan tâm, từ từ cúi xuống: “Ta thả bọn họ, huynh liền rút kiếm tự vẫn, đúng không?”

Tàng Ca ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng. Nàng vẫn khẽ cười, xinh đẹp mà ma mị: “Tàng Ca, huynh có thể chết, đợi sau khi huynh chết, Lãnh Phi Nhan sẽ cho hai trăm ba mươi bảy mạng người ở Tàng Kiếm sơn trang bồi táng.”

Những từ cuối cùng mạnh dần, Tàng Ca không thể nào nghi ngờ tính chân thực trong đó, bàn tay đang cầm kiếm cũng thả lỏng. Chàng đã không còn cương quyết như ban đầu, nhẹ giọng nói: “Thả họ trước đi.”

Đó là lần đầu tiên, những kẻ Lãnh Phi Nhan tuyên bố phải chết vẫn được sống.

* * *

Tàng Ca cưỡi chung một con ngựa với Lãnh Phi Nhan, nhưng lần này là Lãnh Phi Nhan cầm cương. Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng, tuyệt đối không kém Tàng Ca baonhiêu. Đó là một con hãn huyết bảo mã, tên gọi Thần Phù.

Ngựa phi nhanh như bay, khung cảnh hai bên biến đổi không ngừng. Tàng Ca gần như dựa vào lòng Lãnh Phi Nhan, mùi đàn hương thoang thoảng trên người nàng xông vào mũi chàng, vài lọn tóc quét qua mặt chàng, không ngửi thấy chút máu tanh. Khó có thể tưởng tượng, đây chính là ma nữ giết người chẳng ghê tay.

Ngựa dừng trước tổng đà Yến lâu, đã có người chờ sẵn dắt ngựa đi ăn cỏ. Lãnh Phi Nhan ra hiệu, Thất Dạ đã khom người dẫn Tàng Ca vào, Lãnh Phi Nhan thản nhiên: “Nghỉ trước đi, ta đi thăm Lục Nguyệt.”

Tàng Ca cười nhạt, muội đi đâu, liên quan gì đến ta.

Lãnh Phi Nhan trở lại cũng là lúc trời tối, rượu thịt trên bàn vẫn y nguyên, a hoàn quỳ dưới đất hoảng hốt: “Lâu chủ, Tàng công tử không chịu dùng bữa..

Lãnh Phi Nhan quát: “Cút!”

Hai a hoàn mặt trắng bệch, vội vã đi ra, đóng cửa lại. Tàng Ca cười khẩy: “Lâu chủ thật uy phong!”

Lãnh Phi Nhan đưa tay nâng cằm chàng, dưới ánh nến mờ ảo, trên người vị lâu chủ Yến lâu này toát ra sức hấp dẫn ma mị: “Lãnh Phi Nhan chính là thần thánh của chúng, chúng không dám không nghe ?” Tàng Ca quay mặt tránh tay nàng: “Đáng tiếc, trên thực tế ngươi chỉ là một ma nữ.”

Lãnh Phi Nhan cười nhẹ, vỗ vồ khuôn mặt chàng: “Đừng chọc giận ta, như vậy không có lợi cho huynh. Mau qua đây ăn cơm.”

“Lãnh Phi Nhan, ngươi coi Tàng Ca ta là thú cưng để nuôi sao?” Mắt Tàng Ca nhìn theo ánh nến bất định. Lãnh Phi Nhan nhìn thẳng chàng, dáng vẻ nghiêm nghị khẳng khái đó khiến nàng cảm thấy mê ly. Nàng trêu tức kéo chàng đến bàn, gần như tán đồng: “Thú cưng? Ý kiến không tồi.”

Tàng Ca định nói gì đó thì chiếc ly bạc đã đưa đến môi. Lãnh Phi Nhan cười lớn: “Có thể được Lãnh Phi Nhan tự mình rót rượu phục vụ, Tàng Ca huynh là người thứ hai trên đời này, đúng là vinh hạnh.”

Tàng Ca hừ một tiếng, nhận lấy ly rượu uống cạn. Lãnh Phi Nhan gắp thức ăn trong đĩa cho chàng, trêu ghẹo: “Phải thế chứ, ít nhiều cũng nên ăn chút gì đó mới đủ sức chống lại ta.”

Ban đêm, lúc trên giường, Tàng Ca như muốn chết. Đầu tiên, Lãnh Phi Nhan khẽ động chạm đến người mình, chàng mặc kệ, thế là nàng liền đè lên người, đưa tay định kéo y phục chàng. Mặc dù hai người đã nhiều lần triền miên, nhưng lúc này sao có thể đem so với khi ấy. Tàng Ca ra sức gạt tay nàng. Chàng cố gắng đẩy người nọ xuống, nhưng đều vô ích. Vì vậy liền giận dữ trở mình, còn nàng ngoan ngoãn để chàng đè lên trên.

Trong màn trướng, ánh nến mờ dần, Lãnh Phi Nhan buông tay cười khẽ: “Huynh muốn ở trên bổn tọa cũng không ý kiến. Có điều mấy lần trước huynh quá vụng về, lần này phải linh hoạt hơn một chút.”

Tàng Ca chưa từng bị đùa bỡn như vậy, trong chốc lát mặt đỏ đến tận cổ, nhìn người dưới thân đang mỉm cười rạng rỡ, chỉ muốn bóp chết nàng. Nhưng Tàng Ca từ nhỏ đã là chính nhân quân tử, câu đàn ông tốt không đánh phụ nữ đã ăn sâu vào trong tâm trí, cho nên dù trong lòng có bực tức bao nhiêu, dù biết nàng là một nữ ma đầu, cũng không thể nào xuống tay cho được.

Chàng hậm hực xuống dưới, nhưng không ngờ bị nàng ngăn lại. Nàng vung tay tắt nến trong nụ cười quyến rũ mê hồn.

Sự thật chứng minh, khi Lãnh Phi Nhan đã muốn trêu ghẹo một người thì rất khó từ bỏ. Tàng Ca vẫn đang chống cự nhưng đáng tiếc cơ thể chàng lại đầu hàng.

Hơi thở chàng dồn dập, nhưng thần trí vô cùng tỉnh táo. Lãnh Phi Nhan từ từ cởi áo ngoài, trong màn trướng, bờ vai mềm càng khiến người ta mê đắm. Nàng cúi đầu hôn lên môi Tàng Ca, một tay chậm rãi chạm vào nơi đè nén dục vọng của chàng. Tàng Ca nghiến răng gằn từng tiếng: “Lãnh Phi Nhan, nếu muội còn tiếp tục, Tàng Ca ta sẽ hận muội cả đời!”

Lãnh Phi Nhan nhìn ánh mắt rực lửa kia, bồng thở dài một tiếng, xoay người ôm lấy eo chàng, nhỏ giọng: “Ngủ đây, ngủ đây.”

Tàng Ca không sao ngủ được, ánh nến trong đêm mập mờ, xuyên qua tấm màn thơm mùi đàn hương. Mỹ nhân trong lòng, vẫn đẹp như lần đầu gặp gỡ, nhưng…

Chàng rất muốn đưa tay chạm vào tóc nàng. Dù mái tóc nàng đã trở về màu xám bạc, nhưng chắc hẳn vẫn mềm mượt như xưa. Vừa đưa tay ra, lại bị ý nghĩ của mình chặn đứng. Tàng Ca, mi biết cơ thể ấy đã từng tìm kiếm hoan lạc trên cơ thể bao nhiêu gã đàn ông hay không?

* * *

Lãnh Phi Nhan dậy rất sớm. Nàng châm nến, Thất Dạ đã đẩy cửa bước vào, giúp nàng thay y phục một cách thuần thục. Tàng Ca chán ghét nhắm mắt, nhưng không sao ngủ được. Một lúc sau, Lãnh Phi Nhan vỗ nhẹ má chàng, giọng nói mang theo ý cười: “Dậy thôi.”

Tàng Ca không ngờ nàng sẽ đưa mình đến Võ Dương các, đây là nơi huấn luyện sát thủ của Yến môn trong lời đồn.

Lãnh Phi Nhan ôm eo chàng, xung quanh có đủ mọi ánh mắt: Khinh thường, giễu cợt, ám muội, thậm chí còn có vài phần ngưỡng mộ. Tàng Ca xem nhẹ tất cả. Kể từ lúc nhận lời với nàng, chàng đã nghĩ đến sẽ có ngày phải chịu sự nhục nhã này, giờ kêu khổ chẳng phải làm bộ làm tịch sao?

Lãnh Phi Nhan lại truyền thụ một bộ kiếm pháp như trước. Mọi người đều xem rất chăm chú. Tàng Ca không hiểu, giờ nàng dẫn mình tới đây chẳng phải tạo điều kiện cho mình học lén?

Nhưng loại võ công của ma nữ này, chắc chắn Tàng đại hiệp của chúng ta không thèm để ý đến.

Tuy nhiên, trong lòng chàng cũng nghĩ thầm: Lãnh Phi Nhan, quả thật không phải chỉ có hư danh.

Thi triển xong, Lãnh Phi Nhan đút kiếm vào bao, rồi kéo Tàng Ca vào Võ Dương các.

Đơn giao dịch từ khắp nơi đổ về đang chờ nàng xem, Tàng Ca không có việc gì làm, đi đi lại lại trong Võ Dương các. Lâu chủ không nói gì, đám hộ vệ cũng không dám làm khó, chàng coi như được tự do thoải mái.

Tiện tay lật một quyển bí kíp, chàng không nhịn được nhìn Lãnh Phi Nhan đang làm việc ở trước bàn. Nàng đang chuyên tâm duyệt các đơn hàng, thỉnh thoảng có hỏi ý kiến người quản sự bên cạnh, quản sự cũng vô cùng kính cẩn trả lời. Thất Dạ yên lặng đứng sau, nhưng mắt luôn nhìn về phía Tàng Ca bên giá sách.

Nàng xử lý văn thư với tốc độ rất nhanh, Tàng Ca thậm chí còn hoài nghi nàng rốt cuộc có xem hay không, nhưng nàng lại đối đáp với người quản sự bên cạnh rất lưu loát.

Khi hai người ra ngoài, cũng đã gần trưa, Lãnh Phi Nhan đề nghị đến Túy Bát Tiên ăn cơm, Tàng Ca không nói gì. Chàng cho rằng, bản thân mình không cần thiết phải lên tiếng.

Túy Bát Tiên chật cứng người, nhưng Lãnh Phi Nhan vừa đến lập tức có tiểu nhị dẫn nàng vào một gian phòng thượng hạng trên lầu. Tiểu nhị đưa thức ăn lên, Tàng Ca ngồi bên cạnh, Lãnh Phi Nhan ôm vò rượu, nửa tựa lưng vào ghế, hào khí ngút trời, còn hơn cả nam nhi.

Tàng Ca cũng bị mê hoặc, làm sao có thể đem nàng so sánh với một nữ tử bình thường được đây.

Trái ngược với sự yên tĩnh bên này, tiếng cười ở gian phòng kế bên càng lúc càng to.

“Này, huynh nói xem ma nữ kia thật sự nhìn trúng Tàng Ca?”

“Không phải sao? Nói muốn Tàng Ca theo ả ba tháng, Hoa huynh không nghĩ là trong ba tháng đó ả chỉ bắt Tàng Ca uống rượu trò chuyện suông đó chứ.”

“Suỵt, hai người nói nhỏ thôi, coi chừng thần khẩu hại xác phàm.”

“Hừ, Tàng Ca dám nhận lời ả, quả thật là nỗi sỉ nhục cho võ lâm trung nguyên.”

“Cũng đâu còn cách khác, ai không sợ chết chứ. Ha ha, có điều…” Giọng nói đó càng trở nên cợt nhả, “Nghe nói ma nữ kia rất xinh đẹp, biết đâu Tàng Ca cũng đã thèm thuồng từ lâu.”

“Nói vậy… xem như Tàng Ca cũng có diễm phúc, ha ha…”

“Nhưng không biết, lúc lên giường, ai nằm trên đây.. Giọng nói ngày càng thô tục thấp hèn, Lãnh Phi Nhan ôm vò rượu đem sang phòng bên cạnh.

Một đám nam nhân, uống rượu đến mức không còn tỉnh táo, bỗng có một mỹ nhân từ trên trời rơi xuống, nên ngẩnra chưa kịp phản ứng gì.

Lãnh Phi Nhan lạnh lùng liếc mắt, cả đám cảm thấy rét run người, lập tức tỉnh rượu vài phần.

“Các ngươi thích bàn luận chuyện của người khác lắm sao?” Lãnh Phi Nhan giọng điệu lạnh lùng, lại ôm vò rượu tu một ngụm. Cuối cùng đám người kia cũng tỉnh lại: “Ngươi là ai?”

Lãnh Phi Nhan liếc nhìn kẻ vừa nói, vung tay một cái, ánh đỏ xẹt qua, người kia chỉ cảm thấy trong miệng tanh tanh, máu phun như suối. Đám người còn lại kinh hãi, mãi sau mới hoàn hồn, đồng loạt rút đao xông tới.

Luồng sáng đỏ trong tay Lãnh Phi Nhan dần ngưng tụ, từ từ hiện ra một lưỡi kiếm mỏng, có người nhận ra, mặt tái mét, không nói nên lời. Miệng người kia còn đang chảy máu, đầu lưỡi rơi ra một nửa, mặt đỏ bừng kêu gào thảm thiết.

Một kiếm cuối cùng của Lãnh Phi Nhan vừa định vung ra, Tàng Ca đã nắm lấy tay nàng, cười bi thương: “Đi thôi.”

“Hừ, lưỡi của đám người này quá dài rồi.”

“Nhưng đó cũng là sự thật, không phải sao?”

Lãnh Phi Nhan quay đầu nhìn chàng, sâu trong đôi mắtkia là vẻ mỉa mai tự giễu. Nàng vung tay áo đi ra, không ai dám ngăn cản, hai người im lặng đi một đoạn, Lãnh Phi Nhan bỗng quay đầu, giọng nói chân thành: “Tàng Ca, Lãnh Phi Nhan tuyệt đối không có ý làm nhục huynh.”

Tàng Ca cười nhạt: “Lẽ nào muội cho rằng, từ nay về sau Tàng mồ còn có mặt mũi sống vô tư trên cõi đời này?”

Lãnh Phi Nhan quay đầu, im lặng như tờ.

* * *

Tối, hai người vẫn ngủ chung, Lãnh Phi Nhan ôm Tàng Ca, khẽ hôn lên trán chàng. Trong mùi đàn hương thoang thoảng, Tàng Ca lạnh lùng quay mặt đi.

Lãnh Phi Nhan ép chàng quay lại, hôn lên môi chàng. Chiếc lưỡi mềm mại linh hoạt tiến vào. Lòng Tàng Ca đau như cắt, âm ỉ không nói thành lời.

Hôn đến khi cuồng nhiệt, nàng từ từ cởi áo chàng, làn da màu bánh mật của Tàng Ca sáng lên dưới ánh nến. Ngón tay Lãnh Phi Nhan nhẹ nhàng lướt qua, chàng bồng run lên khe khẽ.

Tàng Ca biết nàng muốn làm gì. Lãnh Phi Nhan giữ chặt cánh tay đang muốn phải kháng của ai kia, hôn một cách thô bạo, để lại những dấu hôn đo đỏ trên làn da bánhNàng dẫn dắt tay chàng động chạm lên cơ thể mình. Cảm giác như tơ mềm chạm vào tay, khiến cơ thể Tàng Ca hoàn toàn đầu hàng, nhưng trái tim chàng lại rất đau. Cảm giác bản thân như sắp tan ra trong cơ thể nàng, Tàng Ca cắn răng, và nụ hôn ấy mang theo vị máu tươi, tanh ngọt.

Dưới sự kích thích mạnh mẽ, các giác quan như thoát khỏi sự khống chế. Tàng Ca khẽ rên rỉ, không biết đang đớn đau hay sung sướng. Cuối cùng, chàng mặc kệ tất cả, trở mình đè lên Lãnh Phi Nhan, gần như điên cuồng mà phát tiết.

Quên đi thân phận, quên đi lập trường, quên đi đúng sai phải trái.

Khoảnh khắc lên tới đỉnh, trong mắt chàng chỉ còn tuyệt vọng đau thương: Cuối cùng ta vẫn không thể kháng cự được nàng, ha ha ha… Tàng Ca, ngươi thanh cao cái gì chứ?

Nàng quan tâm giúp chàng lau sạch cơ thể, nhưng Tàng Ca cảm thấy vết nhơ đó đã ghi dấu lên người, ngấm sâu vào tim, không sao xóa sạch. Trong ánh nến âm u, khóe mắt chàng ướt đẫm.

* * *

Sau đó một thời gian, Lãnh Phi Nhan tập trung giúp Lục Nguyệt khôi phục công lực. Tàng Ca phát hiện ở Yến lâu, chỉ có Lục Nguyệt, Thất Dạ mới được nàng ưu ái.

Những lúc vui vẻ, nàng thường cùng chàng tỉ thí. Chàng vẫn lạnh nhạt với nàng, nhưng Lãnh Phi Nhan không mấy bận tâm. Cũng có lúc, nàng tìm những quyển sách hiếm có dỗ chàng vui vẻ. Khi nhàn rỗi thì ra ngoài chơi, nàng không hề phòng bị, thậm chí, mỗi lần giết người cũng đưa cả chàng theo. Còn Tàng Ca chỉ cảm thấy con người này ngày càng đáng sợ.

Nàng học rất nhiều loại võ, đến mức khi nàng xuất chiêu người khác tưởng là tuyệt học của một môn phái nào đó, nhưng chiêu số lại không giống vậy.

Ba tháng trôi qua thật nhanh, nhanh đến mức Tàng Ca cảm thấy khó tin.

Lãnh Phi Nhan vỗ vỗ má chàng, cười nói chàng có thể đi. Tàng Ca lập tức trở về Tàng Kiếm sơn trang, chỉ mong từ sau không còn gặp lại nhau nữa. Thất Dạ trêu nàng: “Còn tưởng lâu chủ sẽ giữ hắn cả đời.” Lãnh Phi Nhan chỉ cười không đáp.

Tàng Ca cũng nghĩ chuyện này sẽ chỉ đến đây thôi, Ám Thiên Hành cũng tuyên bố toàn võ lâm trung nguyên không được nhắc lại chuyện này, Tàng Ca vô cùng cảm kích. Chàng cảm thấy đây là một vị tiền bối nhân từ, phúchậu, không quản mệt nhọc vì sự sống còn của võ lâm.

Nhưng trong một lần liên thủ tiêu diệt đại ma đầu Vu Chung, trước khi hắn rút đao ra có nói: “Tàng đại hiệp, Vu mồ và lâu chủ có chút giao tình, mời Tàng đại hiệp tránh sang một bên để tránh bị ngộ thương.”

Chàng tái xanh mặt, những ánh mắt xung quanh cũng trở nên ám muội, may mà Âm Thiên Hành kịp quát vài câu, mọi người cùng xông lên, Vu Chung đánh bị thương nhiều người, cuối cùng cũng không tránh khỏi trọng thương phải chạy trốn.

Ẩm Thiên Hành lo lắng nhìn Tàng Ca: “Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt này nghĩ mãi không thông? Huống hồ, cậu cũng chỉ vì đại nghĩa.”

Tàng Ca cười miễn cưỡng, bồng tự lẩm bẩm một mình: “Nhưng… chỉ cần Lãnh Phi Nhan còn sống một ngày, bóng ma trong đầu sẽ khó lòng tiêu tan.”

Tàng Ca ngẩng đầu nhìn, Ẩm Thiên Hành vô cùng nghiêm túc đánh giá thiếu niên áo lam: “Tàng Ca, cậu có đồng ý làm một việc công đức vô lượng vì võ lâm trung nguyên không?”

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ