Nói một cách tổng quát, có hai loại người trên thế gian này. Những người hiểu được mấy sợi cáp trắng hữu dụng đến mức nào, và những người không hiểu. Jimmy thuộc nhóm đầu. Cậu thích những sợi dây cáp trắng. Cũng như những chiếc điện thoại màu trắng. Và những cái màn hình máy tính màu trắng có hình một thứ trái cây ở mặt sau. Đó là những gì ông Ove tổng kết được trên đường đi vào trung tâm thành phố, khi Jimmy nói liến thoắng một cách hào hứng về những thứ mà mọi người có đầu óc đều quan tâm, cho đến lúc ông Ove rơi vào một tình trạng lơ mơ và những lời nói của anh chàng mập mạp trở thành tiếng ù ù trong tai ông.
Ngay khi cậu thanh niên buông mình ngồi thịch vào ghế phụ lái của chiếc Saab với một cái bánh mì kẹp thịt cỡ lớn trong tay, Ove đã thầm ao ước mình đừng nhờ cậu ta giúp đỡ trong chuyện này. Mọi chuyện chẳng khá hơn là bao khi Jimmy lạch bạch đi “xem một vài thứ” ngay khi họ bước chân vào cửa hàng.
Thà tự thân vận động cho xong như mọi khi, Ove tự nhủ trong lúc lê bước tới quầy kỹ thuật. Chỉ đến khi ông quát vào mặt người nhân viên: “Cậu bị phẫu thuật thùy não hay sao vậy?” thì Jimmy mới vội vàng chạy lại để giúp đỡ. Nhưng thực ra người cần giúp là tay nhân viên của cửa hàng, người đang cố gắng giới thiệu với ông Ove các dòng máy tính xách tay mà họ trưng bày.
— Chúng tôi đi cùng nhau. – Jimmy gật đầu nói với anh ta, kèm theo ánh mắt ngụ ý: “Đừng lo, tôi sẽ bảo vệ anh!”
Anh chàng nhân viên bực bội hít một hơi rồi chỉ tay vào ông Ove.
— Tôi đang cố giúp ông ta nhưng…
— Anh chỉ đang cố giới thiệu với tôi một đống những thứ rác rưởi, rõ ràng là thế! – Ove ngắt lời và đe dọa anh ta bằng một thứ mà ông vớ đại từ cái kệ gần nhất.
Ông không biết chắc nó là cái gì, nhưng trông nó giống như một cái phích cắm điện màu trắng, và có thể được sử dụng để ném vào tay nhân viên nếu cần. Anh chàng nhìn Jimmy với một cú giật nhẹ nơi đuôi mắt, thứ mà dường như ông Ove có khả năng tạo ra nơi những người tiếp xúc với ông. Nó thường gặp đến nỗi người ta có thể gọi nó là một triệu chứng mang tên ông.
— Ông ấy không có ý định làm hại ai đâu. – Jimmy cố nói với giọng hòa giải.
— Tôi đang cố cho ông ta xem một chiếc MacBook, và ông ta đặt câu hỏi về loại xe mà tôi sử dụng. – Người nhân viên nói một tràng, khuôn mặt lộ rõ vẻ tổn thương.
— Đó là một câu hỏi thích đáng. – Ove làu bàu và quả quyết gật đầu với Jimmy.
— Tôi không có ôtô! Bởi vì tôi thấy nó không cần thiết, và tôi muốn sử dụng những phương tiện đi lại thân thiện với môi trường hơn! – Người nhân viên nói với giọng the thé.
Ove nhìn Jimmy và dang hai tay ra, như thể chuyện đó giải thích cho tất cả.
— Chúng ta không thể nói lý lẽ với một người như thế.
Ông gật đầu, rõ ràng đang trông đợi một sự hậu thuẫn.
— Mà cậu biến đi đâu thế hả?
— Đi xem mấy cái màn hình đằng kia ạ. – Jimmy phân trần.
— Cậu định mua màn hình à?
— Không ạ. – Jimmy đáp và nhìn ông như thể đó là một câu hỏi lạ lùng, gần giống như cách bà Sonja nói: “Chuyện đó thì liên quan gì?” mỗi khi ông hỏi liệu bà có thực sự cần mua thêm một đôi giày nữa hay không.
Người nhân viên cửa hàng tìm cách quay gót và lánh ra chỗ khác, nhưng ông Ove đã giơ chân chặn anh ta lại.
— Anh đi đâu vậy? Chúng ta chưa xong việc mà.
Lúc này trông anh ta khổ sở thực sự. Jimmy vỗ lưng anh chàng để động viên.
— Ông Ove đây chỉ muốn xem một cái iPad thôi mà. Anh có thể giúp chúng tôi được không?
Anh ta nhìn Ove với một ánh mắt dữ tợn.
— Được. Nhưng như tôi đã hỏi ông ta, hai người quan tâm loại nào? Loại 16, 32 hay 64 Gigabyte?
Ông Ove nhìn anh ta như thể muốn bảo anh ta đừng có làm người khác rối trí với những con số ngẫu nhiên nữa.
— Có nhiều phiên bản với các dung lượng bộ nhớ khác nhau. – Jimmy giải thích.
— Và tôi đoán họ muốn một khoản chi phí tăng thêm đáng kể cho nó chứ gì? – Ove hỏi lại với giọng khinh khỉnh.
Jimmy gật đầu và quay sang tay nhân viên bán hàng.
— Tôi nghĩ ông Ove muốn biết thêm về sự khác biệt giữa các loại máy khác nhau.
Anh ta rên lên.
— Thế ông muốn loại bình thường hay có 3G? – Jimmy quay sang hỏi ông Ove. – Nó sẽ chỉ được sử dụng ở nhà hay cả ở ngoài đường nữa?
Ove giơ ngón tay trỏ lên và chỉ thẳng vào tay nhân viên:
— Này! Tôi muốn con bé có cái tốt nhất! Hiểu chưa?
Anh ta e dè lùi lại. Jimmy mỉm cười và dang rộng đôi tay hộ pháp như thể muốn ôm ai đó một cái.
— Vậy thì là loại 128 GB, có 3G, thứ cao cấp nhất các anh có. Thêm một sợi cáp nữa nhé.
Vài phút sau ông Ove thô bạo giật lấy cái túi đựng hộp iPad ở quầy, miệng lẩm bẩm gì đó như là “tám ngàn hai trăm chín mươi lăm krona mà không có nổi một cái bàn phím!” và “quân kẻ cướp”, “bọn lừa đảo” cùng một loạt những từ ngữ miệt thị khác.
Thế là cô bé bảy tuổi được nhận một chiếc iPad từ tay ông Ove vào buổi tối hôm đó. Cùng một sợi cáp từ Jimmy.
Cô bé đứng trên hành lang, ngay phía bên trong cửa ra vào, không biết phải làm gì. Cuối cùng cô bé gật đầu và nói:
— Tuyệt quá… Cháu cảm ơn ạ.
Jimmy vui vẻ gật đầu.
— Cháu có đồ ăn nhẹ không?
Cô bé chỉ tay về phía phòng khách đang đầy ắp người. Ở giữa phòng là một chiếc bánh sinh nhật có tám cây nến cháy sáng. Anh chàng mập mạp lập tức tiến về phía đó. Cô bé giờ đã lên tám tuổi nán lại trong hành lang và sờ vào hộp iPad với ánh mắt ngỡ ngàng. Dường như cô bé không tin được mình đang thực sự cầm nó trong tay. Ove nghiêng người về phía cô bé.
— Đó là cảm giác của ta mỗi khi mua một chiếc ôtô mới. – Ông nói khẽ.
Cô bé nhìn quanh để bảo đảm không bị ai nhìn thấy, rồi mỉm cười và ôm chầm lấy ông.
— Cháu cảm ơn… ông ngoại. – Cô bé nói lí nhí rồi ù té chạy về phòng mình.
Ông Ove im lặng đứng trong hành lang, mân mê chùm chìa khóa nhà trong đôi tay chai sạn. Patrick chống nạng đi cà nhắc bám theo cô bé tám tuổi. Rõ ràng anh chàng đã được giao nhiệm vụ khó khăn nhất của buổi tối: thuyết phục con gái rằng ngồi ăn bánh kem dưới này trong bộ váy đẹp với những người lớn sẽ vui hơn nhiều so với ru rú trong phòng để nghe nhạc và tải các ứng dụng vào chiếc iPad mới. Ông Ove đứng nhìn sàn nhà suốt gần mười phút.
— Bác ổn chứ?
Giọng nói của Parvaneh nhẹ nhàng len lỏi vào trong đầu Ove như thể ông đang trong một giấc mơ. Cô đứng trên ngưỡng cửa phòng khách, hai tay đặt trên cái
bụng tròn quay, đu đưa nó như thể nó là một cái giỏ quần áo lớn. Ove ngước nhìn lên với đôi mắt ươn ướt.
— Vâng, vâng, tôi ổn.
— Bác có muốn vào ăn một miếng bánh không?
— Không… không, tôi không thích bánh kem. Tôi sẽ đi dạo một chút với con mèo.
Đôi mắt nâu to tướng của Parvaneh nhìn xoáy vào ông giống như cô thường làm trong những ngày vừa qua, và chúng luôn làm ông cảm thấy không thoải mái. Như thể chúng đầy ắp những dự cảm đen tối.
— Thôi được. – Cuối cùng cô nói, dù có vẻ chưa bị thuyết phục. – Sáng mai chúng ta học lái xe tiếp nhé? Cháu sẽ bấm chuông nhà bác lúc tám giờ.
Ove gật đầu. Con mèo bước ra hành lang với bộ ria mép dính kem bơ.
— Mày xong chưa? – Ove hỏi con mèo.
Thấy nó tỏ ra đã sẵn sàng, ông liếc nhìn Parvaneh, xoay xoay chùm chìa khóa một chút và hạ giọng đáp:
— Được. Hẹn cô tám giờ sáng mai.
Màn đêm dày đặc của mùa đông đã buông xuống khi Ove và con mèo tiến ra con đường nằm giữa hai dãy nhà. Tiếng nhạc và tiếng cười nói của buổi tiệc tràn ra ngoài, tựa như một tấm thảm ấm áp trải dài giữa những ngôi nhà. Sonja chắc sẽ thích điều này, Ove tự nhủ. Hẳn bà sẽ thích những thay đổi diễn ra sau khi cô nàng bầu bí người nước ngoài và gia đình lắm trò của cô đến đây. Chắc bà sẽ cười rất nhiều. Trời ơi, ông nhớ tiếng cười đó biết bao.
Ove đi về phía bãi đỗ xe cùng với con mèo. Ông đá thử mấy cái biển báo, lay các cửa nhà để xe, đảo một vòng quanh bãi xe dành cho khách rồi quay về. Ông kiểm tra khu gom rác. Khi họ về đến chỗ lán dụng cụ của ông, Ove chợt thấy có gì đó di chuyển ở ngôi nhà cuối cùng phía bên dãy nhà của Parvaneh và Patrick. Lúc đầu ông tưởng đó là một người khách của họ, nhưng rồi ông nhận ra bóng người di chuyển bên cạnh lán dụng cụ của ngôi nhà thuộc về gia đình phân loại rác. Theo như Ove biết, cả nhà họ vẫn đang ở Thái Lan. Ông nheo mắt để bảo đảm mình không nhìn nhầm, và trong vài giây quả thực ông không thấy gì cả. Nhưng ngay khi ông tự nhủ rằng thị lực của mình dạo này không còn như trước nữa thì bóng người lại xuất hiện. Phía sau nó là hai cái bóng khác. Rồi ông nghe thấy âm thanh không lẫn vào đâu được của tiếng búa đập vào lớp kính cửa sổ đã được dán băng dính cách điện. Người ta vẫn làm như vậy để giảm bớt tiếng ồn khi kính vỡ. Ove đã học được điều đó từ hồi làm trong ngành đường sắt, khi họ phải đập bỏ các tấm kính cửa sổ bị vỡ sao cho không đứt tay.
— Ê! Mấy người làm gì đó? – Ông lớn tiếng hỏi qua màn đêm.
Ba bóng người phía bên ngoài ngôi nhà vắng chủ khựng lại. Ove nghe thấy những giọng nói xì xào.
— Ê này! – Ông quát lớn và bắt đầu chạy về phía chúng.
Ove trông thấy một tên tiến vài bước về phía mình, và nghe thấy một tên khác hét gì đó. Ông tăng tốc lao vào chúng như một cái búa đóng cọc, trong đầu chỉ kịp nghĩ rằng lẽ ra mình nên cầm theo thứ gì đó để làm vũ khí, nhưng đã quá muộn. Ông thoáng thấy một trong những bóng đen vung vẩy một thứ gì đó dài và hẹp trên tay, nên quyết định tấn công hắn trước.
Khi cảm thấy đau nhói trong lồng ngực, Ove tưởng một tên nào đó đã đấm vào lưng ông. Nhưng rồi ông lãnh trọn cú tấn công thứ hai. Nó giống như ai đó dùng kiếm chém vào ông, xẻ đôi ông từ đầu xuống chân. Ove há miệng hớp không khí nhưng bất thành. Ông ngã gục trong khi đang chạy và đập toàn bộ cơ thể xuống tuyết. Ông cảm thấy cơn đau âm ỉ khi cày má vào băng tuyết và nhận thấy mọi thứ trong lồng ngực mình ép lại trong một cú co thắt khủng khiếp. Chẳng khác nào một cái lon nhôm bị nén bẹp trong tay người ta.
Ove nghe thấy tiếng chân chạy trên tuyết của bọn đạo chích và nhận ra chúng đang tẩu thoát. Ông không biết bao nhiêu giây đã trôi qua, nhưng cơn đau trong đầu ông thật sự không thể nào chịu nổi. Ông chỉ muốn khóc thét lên, nhưng trong phổi không còn oxy nữa. Tất cả những gì ông nghe thấy là giọng nói văng vẳng của Parvaneh giữa những tiếng đập thình thịch của mạch máu trong tai. Ông nghe thấy tiếng những bước chân loạng choạng của cô trên tuyết, và nhận ra cơ thể đồ sộ của cô trên đôi chân bé tí. Suy nghĩ cuối cùng của ông trước khi bất tỉnh là ông phải bắt cô hứa không để cho chiếc xe cứu thương chạy vào giữa hai dãy nhà.
Bởi vì các phương tiện có động cơ bị cấm lưu thông trong khu dân cư.