Khi Parvaneh với đôi mắt hoảng sợ xộc thẳng vào nhà ông Ove và đi ngay tới phòng vệ sinh mà không buồn chào buổi sáng, ông chỉ muốn tranh cãi về việc làm thế nào một người có thể nảy sinh nhu cầu đi vệ sinh gấp gáp trong lộ trình hai mươi giây đi từ nhà mình sang nhà ông, tới nỗi không chào hỏi được một câu cho tử tế. Nhưng “có trời mới chịu nổi sự giận dữ của một bà bầu đang mắc,” Sonja đã từng nói với ông như vậy. Thế là ông ngậm miệng không nói nữa.
Những người hàng xóm bảo rằng ông “giống như một người khác” trong mấy ngày vừa qua, rằng họ chưa bao giờ thấy ông “chịu chơi” đến thế trước đó. Nhưng Ove giải thích với họ rằng chẳng qua ông chưa bao giờ hăng hái với chuyện riêng của họ, chứ ông luôn là một người “chịu chơi”.
Patrick nói rằng cách ông bước đi giữa hai dãy nhà và sập cửa rầm rầm giống như “một robot giận dữ trở về từ tương lai”. Ove không hiểu lắm hàm ý của anh ta. Nhưng dẫu vậy, ông vẫn dành thời gian để tối tối sang ngồi với hai vợ chồng anh và hai cô bé gái. Patrick phải trổ hết tài nghệ để ngăn không cho ông in những dấu tay bực bội trên khắp màn hình máy tính của anh mỗi khi anh cần cho ông xem thứ gì đó. Jimmy, Mirsad, Adrian và Anders cũng tham gia cùng họ. Mọi người đã xem đi xem lại các kế hoạch, kể cả việc trồng cần sa trong nhà của gã áo trắng, mà nếu có thể thì ông Rune đã đề nghị ngay. Nhưng sau vài đêm, dường như ông Ove đã bỏ cuộc. Ông gật đầu, hỏi mượn điện thoại rồi lê bước sang phòng bên cạnh để thực hiện một cuộc gọi.
Ông không thích làm chuyện này. Nhưng đã chiến là chiến tới cùng. Parvaneh bước ra khỏi phòng vệ sinh.
— Cô xong chưa? – Ông Ove hỏi, làm như đó là một khoảng nghỉ giải lao giữa giờ.
Cô gật đầu, nhưng ngay khi họ đang đi ra cửa thì cô nhìn thấy một thứ trong phòng khách và khựng lại. Ove đứng trên ngưỡng cửa. Ông biết thừa cô đang nhìn cái gì.
— Nó là… Trời ạ! Không có gì đâu. – Ông nói, cố thúc giục cô nàng bầu bí ra khỏi nhà.
Khi cô không nhúc nhích, ông đá vào khung cửa một cái rõ mạnh.
— Nó chỉ bị bám bụi thôi. Tôi đã chà giấy nhám và sơn lại nó trước khi phủ thêm một lớp sơn bóng, vậy thôi. Có gì nhiều nhặn đâu. – Ông làu bàu.
— Bác Ove… – Parvaneh thì thầm.
Ông còn bận đá vào khung cửa để kiểm tra nó.
— Chúng ta có thể sơn lại nó màu hồng nếu đó là một bé gái. – Ông nói khẽ, rồi hắng giọng thêm vào. – Hoặc một bé trai. Ngày nay con trai có thể dùng màu hồng mà, đúng không?
Parvaneh nhìn chiếc nôi màu xanh da trời, tay cô đưa lên bịt miệng.
— Nếu bây giờ cô khóc, cô sẽ không được nhận nó. – Ove cảnh báo.
Thế rồi khi cô vẫn cứ bật khóc, ông chỉ thở dài. “Đúng là phụ nữ,” ông tự nhủ trong lúc quay gót bước ra ngoài đường.
Người đàn ông áo trắng dùng gót giày dập tắt điếu thuốc lá và đập cửa nhà ông Rune chừng nửa tiếng sau đó. Anh ta dẫn theo ba thanh niên mặc đồ y tá, như thể sợ sẽ vấp phải một sự kháng cự bằng vũ lực. Khi Anita bé nhỏ run rẩy mở cửa nhà, ba người y tá trông có vẻ ngượng, nhưng gã áo trắng đã bước tới trước, tay vung vẩy giấy tờ như một chiếc rìu.
— Đến lúc rồi. – Anh ta thông báo với giọng nôn nóng và tìm cách bước vào trong nhà.
Nhưng Anita đã chắn lối anh ta, dù một người nhỏ bé như bà khó mà cản được bất kỳ ai.
— Không! – Bà tuyên bố và đứng nguyên tại chỗ.
Người đàn ông áo trắng khựng lại và nhìn Anita. Anh ta mệt mỏi lắc đầu và nhăn mũi.
— Bà đã có hai năm để chuẩn bị tinh thần chấp nhận chuyện này, Anita. Giờ thì quyết định đã có. Nó không thể bị đảo ngược.
Anh ta cố vượt qua, nhưng Anita vẫn đứng nguyên tại chỗ trên ngưỡng cửa, trơ trơ như một hòn đá rêu phong. Bà hít một hơi thật sâu, không rời mắt khỏi anh ta.
— Yêu thương kiểu gì nếu từ bỏ người ta trong lúc khó khăn chứ? – Bà gào lên, giọng run rẩy vì đau buồn. – Hãy nói cho tôi nghe, đó là loại yêu thương gì?
Người đàn ông mím môi. Mạch máu nơi thái dương của anh ta giật giật.
— Hết phân nửa thời gian trong ngày, Rune thậm chí không biết ông ta đang ở đâu, cuộc điều tra đã cho th…
— Nhưng TÔI BIẾT! – Anita cắt ngang và chỉ tay vào ba cậu y tá. – TÔI BIẾT! – Bà gào lên với họ.
— Vậy ai sẽ chăm sóc ông ta? – Người đàn ông áo trắng vừa hỏi vừa lắc đầu, trước khi tiến thêm bước nữa và ra hiệu cho ba y tá theo mình vào trong nhà.
— Tôi sẽ chăm sóc ông ấy. – Anita đáp với đôi mắt đen kịt.
Người đàn ông áo trắng tiếp tục lắc đầu trong khi đẩy bà qua một bên. Chỉ đến lúc đó anh ta mới trông thấy những bóng người lừng lững phía sau bà.
— Tôi cũng vậy. – Ove nói.
— Cả tôi nữa. – Parvaneh đế thêm.
— Và tôi! – Patrick, Jimmy, Anders, Adrian và Mirsad đồng thanh lên tiếng trong lúc nối bước nhau ra cửa, cho đến khi mọi người lấp đầy các khoảng trống.
Người đàn ông áo trắng dừng bước. Mắt anh ta nheo lại.
Bỗng một phụ nữ mặc quần jean rách và một chiếc áo gió thùng thình màu xanh lá cây xuất hiện bên cạnh anh ta, trên tay lăm lăm máy ghi âm.
— Tôi đến từ tờ báo địa phương. – Chị ta tuyên bố. – Tôi có vài câu muốn hỏi anh.
Người đàn ông áo trắng nhìn Lena một lúc lâu. Rồi ánh mắt anh ta chiếu vào ông Ove. Hai người đàn ông nhìn nhau trong im lặng. Nữ nhà báo lôi từ trong túi ra một xấp giấy. Chị ta ấn nó vào tay anh ta.
— Trong này là tất cả các bệnh nhân mà anh và ban bảo trợ xã hội đã phụ trách trong những năm qua. Tất cả đều giống như ông Rune, bị đưa vào chương trình chăm sóc và đẩy vào viện dưỡng lão mặc dù họ và gia đình họ không muốn. Tất cả những sự bất thường xảy ra tại viện dưỡng lão mà các anh phụ trách. Tất cả những quy định mà các anh đã phá vỡ và những quy trình không được tuân thủ. – Lena nói một hơi, với giọng điệu giống như đang trao một giải độc đắc, trước khi mỉm cười đế thêm. – Điều thú vị nhất khi ta soi kỹ nạn quan liêu dưới cương vị một nhà báo chính là những kẻ đầu tiên phá luật luôn là đám viên chức quan liêu.
Người đàn ông áo trắng không buồn liếc chị ta. Anh ta tiếp tục nhìn Ove. Họ không nói một lời nào. Rồi thật chậm rãi, anh ta nghiến chặt quai hàm lại.
Patrick hắng giọng phía sau lưng Ove. Anh chống nạng bước ra khỏi ngôi nhà và hất đầu về phía đống giấy tờ trên tay người đàn ông.
— Chúng tôi cũng đã có sao kê ngân hàng của anh trong bảy năm vừa qua. Tất cả những chiếc vé tàu xe và máy bay mà anh đã mua bằng thẻ, cũng như mọi khách sạn mà anh từng trú chân. Cùng với đó là lịch sử duyệt web trên máy tính công vụ của anh, các email cả cá nhân lẫn công việc…
Đôi mắt của người đàn ông áo trắng đảo từ người này sang người khác. Quai hàm anh ta nghiến chặt đến nỗi làm cho lớp da mặt trắng bệch ra.
— Không phải chúng tôi đang buộc tội anh làm chuyện gì khuất tất. – Lena cười nhạt.
— Không hề. – Patrick đồng tình.
— Nhưng anh biết đấy… – Lena gãi cằm một cách lơ đãng.
— Một khi anh thực sự đào bới quá khứ của ai đó… – Patrick gật gù.
— … anh thường bắt gặp những thứ mà họ chỉ muốn giấu kín. – Lena nói.
— Thứ mà họ muốn… quên đi. – Patrick nói thêm và hất đầu về phía phòng khách, nơi cái đầu của ông Rune ló lên khỏi một chiếc ghế bành.
Tivi trong phòng khách đang bật. Mùi cà phê mới pha tỏa ra ngoài cửa. Patrick cầm cây nạng chọc nhẹ vào chỗ giấy tờ trên tay người đàn ông áo trắng, làm một chút tuyết văng lên áo anh ta.
— Nếu là anh, tôi sẽ xem kỹ cái lịch sử duyệt web đó. – Patrick nói.
Im lặng bao trùm tất cả bọn họ, từ Anita, Parvaneh, nữ nhà báo Lena, cho tới Patrick, Ove, Jimmy, Anders, Adrian, Mirsad và người đàn ông áo trắng đi cùng ba y tá. Đó là kiểu im lặng chỉ kéo dài vài giây trước khi tất cả người chơi của một ván poker đặt cược toàn bộ những gì họ có.
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian mà những người có liên quan cảm thấy như đang bị nhấn nước và không thể thở được, gã áo trắng bắt đầu chậm rãi lật giở những tờ giấy trên tay.
— Các người lấy tất cả những cái này ở đâu? – Anh ta rít lên, cơ vai căng cứng.
— Trên INTERNET chứ đâu! – Ông Ove nói một cách đột ngột và giận dữ trong lúc bước ra khỏi nhà của ông Rune, hai nắm đấm chống hông.
Người đàn ông áo trắng ngước mắt lên trở lại. Lena hắng giọng và chỉ vào đống giấy tờ.
— Có thể trong toàn bộ chỗ tài liệu này không có bất cứ điều gì bất hợp pháp, nhưng chủ bút của tôi tin rằng với một cuộc chiến truyền thông thích hợp, ban của anh sẽ mất nhiều tháng trời cho các vấn đề pháp lý. Thậm chí nhiều năm… – Chị nhẹ nhàng đặt tay lên vai người đàn ông và hạ giọng bồi thêm. – Thế nên tôi nghĩ giải pháp dễ dàng nhất cho tất cả các bên là anh rút lui ngay bây giờ.
Thế rồi trước sự ngạc nhiên của Ove, anh ta làm theo. Anh ta quay gót bỏ đi với ba y tá cun cút bám theo sau. Anh ta vòng qua góc đường và biến mất, giống như bóng tối tan biến khi mặt trời lên tới đỉnh đầu. Giống như bọn bất lương ở đoạn kết của những câu chuyện cổ tích.
Lena gật gù hài lòng với ông Ove.
— Đấy, tôi đã nói mà, không ai có gan đấu với nhà báo đâu! – Ông Ove đút tay vào túi quần.
— Đừng quên những gì ông đã hứa với tôi nhé. – Chị mỉm cười.
Ove rên lên.
— Ông đã đọc lá thư tôi gửi chưa đấy?
Ông lắc đầu.
— Đọc đi chứ! – Chị nhấn mạnh.
Ove đáp với âm thanh ừ hử của luồng khí thoát mạnh qua lỗ mũi. Thật khó để xác định nó mang nghĩa gì.
Anders đứng đợi trước cửa ngôi nhà, hai tay hết buông thõng lại chắp lại trước bụng.
— Chào chị. – Cuối cùng anh nói với giọng nghèn nghẹt.
— Chào anh. – Nữ nhà báo hồ hởi đáp.
— Tôi là… bạn của ông Ove. – Anh lắp bắp.
— Tôi cũng vậy. – Lena mỉm cười.
Và chuyện gì phải đến cũng đến.
Ove rời khỏi ngôi nhà một tiếng sau đó, sau khi đã ngồi nói chuyện với một mình ông Rune trong phòng khách. Bởi vì ông và Rune “cần phải nói chuyện mà không bị ngắt quãng”, ông đã tuyên bố như thế khi đẩy Parvaneh, Anita và Patrick vào nhà bếp.
Nếu ở trong một tình cảnh khác, Anita có thể kể rằng bà đã nghe thấy Rune cười lớn tiếng vài lần trong những phút sau đó.