Tình yêu đau dạ dày - Chương 20: Bày tỏ hay không bày tỏ, đó là một vấn đề

Một tấm bản đồ, một la bàn, trò định hướng của hội thao đơn giản mà thú vị.

Trong các góc của vườn trường đặt rất nhiều ký hiệu, bên cạnh ký hiệu có chuẩn bị dụng cụ. Người tham gia chỉ cần đối chiếu với vị trí trên bản đồ, tìm vật ký hiệu mà trên tờ giấy nhắc đến.

Nói thì dễ nhưng mà thực sự phải tìm thì lại khó.

Mấy năm nay Vệ Đằng vào Nam ra Bắc, xem bản đồ rất chuẩn, cách dùng bản đồ cũng rõ như lòng bàn tay, chỉ lệnh bắt đầu vừa vang, đã lôi kéo Tiêu Phàm thành nhóm đầu tiên chạy đến mục tiêu.

Đứng ở nhóm đầu, hai người thẳng hướng chạy như điên, mồ hôi như mưa mùa hạ.

Tiêu Phàm vẫn luôn hối hận sự xốc nổi của chính mình, chạy theo hắn, thật sự có chút ấu trĩ.

Tuy rằng nam sinh chạy điên cuồng trên đường không hiếm, nhưng người ta là hộ tống bạn gái, còn mình thì là cái loại gì?

Lắc đầu… bỏ qua những ý nghĩ kỳ quái thế này, theo Vệ Đằng tha đi một vòng quanh trường.

Dựa vào sự hiểu rõ của Vệ Đằng vào bản đồ, cùng sức phán đoán chính xác của Tiêu Phàm, hai người tìm xong 8 cái rất nhanh chóng.

Còn hai phần giá trị cao nhất, đương nhiên ở khoảng cách xa nhất.

Vệ Đằng nhìn bản đồ một chút, lại cúi đầu xem đồng hồ, phải lấy hay bỏ.

“Tôi vừa đến, đối với trường học còn chưa quen lắm, anh nói xem nên đi đâu gần vậy?” Vệ Đằng đột nhiên hỏi.

Tiêu Phàm không phát hiện sự dị thường trong lời Vệ Đằng, tiến lại nhìn bản đồ, “cái bên trái, chắc là ở sau thư viện.”

“À, hảo.” Vệ Đằng cầm bản đồ chạy về hướng thư viện, chạy vài bước thấy Tiêu Phàm bất động, liền dừng bước lại, nghi hoặc nhìn y.

“Đi bên phải.” Tiêu Phàm cười cười, đi về phía ngược lại, Vệ Đằng ngẩn người, lại quay đầu đuổi theo y, “Không đi thư viện sao?”

“Xa như vậy, không kịp.”

“Anh nói ở thư viện mà?”

“Là ở thư viện mà.” Tiêu Phàm vô tội nhún vai, “Nhưng tôi chưa nói phải đi.”

Vệ Đằng sửng sốt, lập tức ủ rũ gục đầu xuống, lại bị y đùa bỡn rồi, đùa bỡn tôi vui lắm sao?

Tiêu Phàm đương nhiên cảm thấy trêu chọc Vệ Đằng rất vui, nhìn dáng vẻ cậu ấy uất ức gục đầu theo sau, tâm tình buồn bực đều bị quét sạch.

Nhanh chóng đến điểm cuối cùng, Vệ Đằng nhìn khắp xung quanh, “Ở đâu nhỉ?”

“Bên kia.”

Vệ Đằng theo hướng ánh mắt y nhìn lại, thấy được ký hiệu quen thuộc nằm trong bụi cỏ, vừa định bước vào, lại bị Tiêu Phàm kéo giữ, chỉ chỉ tấm bảng bên cạnh.

“Người giẫm lên mặt cỏ, phạt 10 đồng.”

Vệ Đằng run rẩy, rút chân về.

“Làm sao đây?”

“Dùng cành cây câu ra.” Tiêu Phàm nói dứt lời liền tìm được một cành cây từ đám cỏ bên cạnh.

Đáy lòng Vệ Đằng rất bội phục, Tiêu Phàm thật sự là thâm tàng bất lộ nha, đôi mắt sắc sảo như chim ưng, những thứ này cũng bị y phát hiện.

“Tôi làm cho.” Vệ Đằng chủ động xin đi giết giặc, cầm lấy cành cây, nhón chân câu túi dụng cụ bên cạnh.

Ách…

Hơi xa, lại co giò, không tới, thử lại…

Tiêu Phàm đứng bên cạnh, chỉ thấy chân trái Vệ Đằng kiễng lên, trọng lượng toàn thân đặt bên mũi chân phải, nghiêng 50o, cố gắng câu lấy ký hiệu.

Đột nhiên nhớ cảnh hắn nằm úp ngủ trên xe lửa, nhếch mông lên, cả thân thể biến thành đường cong, không khỏi cảm thán, độ mềm dẻo của cơ thể này thật lớn, có thể khom trước khom sau tùy ý, cái mông vểnh kia thật là tràn đầy tính đàn hồi.

Nhìn bộ dáng hắn lung lay sắp đổ, Tiêu Phàm vừa định giúp hắn một tay, chỉ nghe một tiếng thét “A” sau đó “Bịch” một tiếng.

Vệ Đằng ngã thẳng xuống, cơ thể xếp thành một chữ “Đại” (大) trên mặt cỏ.

Sau hồi lâu, tay hắn bám lấy bãi cỏ, chân quơ hai cái, đầu gối cong lên trước, cái mông vểnh lên giống như cẩu nằm sấp, đáng tiếc, làm tới làm lui, hơn cả buổi trời vẫn không dậy nổi.

Tiêu Phàm nhịn cười đến đau bụng, đi qua giữ lấy tay hắn, nhẹ nhàng kéo lên, thiếu chút bị hắn đụng vào ngực.

“Không sao chứ?” Tiêu Phàm lo lắng hỏi, nhưng thấy tai Vệ Đằng đỏ lên, cúi đầu không nói lời nào.

“Sao vậy?” Tiếp tục hỏi.

Vệ Đằng lắc đầu, “Không có gì.”

Tiêu Phàm nhẹ nhàng khiêu cằm hắn, trên mặt Vệ Đằng dính một đám bùn lớn, trên bùn còn mang theo cỏ, mặt cỏ được tưới nước thường xuyên, ướt sũng, bôi hoa trên mặt.

Nước bùn chảy trên mặt, đường nét quái dị thần kỳ, dữ tợn đáng sợ như nước chảy trên khe rãnh sau mưa.

Tiêu Phàm cho dù là phá lên cười, nghe vào tai cũng thật ưu nhã, cười lên hai tiếng, lại thấy cả cổ Vệ Đằng cũng đỏ, lập tức ho khan một tiếng ngừng lại.

Lấy một chiếc khăn tay từ túi áo, lại thấy có một giọt nước bùn chảy từ trên mặt xuống, sắp đến khóe môi.

Tiêu Phàm mỉm cười giơ tay, nhanh chóng dùng ngón cái lau đi.

Cảm giác ấm áp trên mặt khiến Vệ Đằng ngẩn ngơ, động tác ám muội thế này… khiến hắn đột nhiên cảm thấy Tiêu Phàm đối với mình cũng không phải là hoàn toàn không có ý gì nha.

Y trêu chọc mình, có lẽ vì y cũng thích mình một chút, chỉ là y còn chưa nhận ra chăng?

Nghĩ đến đây, tâm tình Vệ Đằng đột nhiên chuyển biến tốt đẹp, nhận lấy khăn từ tay Tiêu Phàm, lau hai ba cái đã sạch gương mặt.

Tiêu Phàm sợ hãi thán phục, quả nhiên là con nít lớn từ trong đám bùn, lau mặt mà cũng có kinh nghiệm, có trình độ như thế.

Hai người đang định xoay người rời đi, lại nghe phía sau có người kêu.

“Bạn học, đạp lên cỏ phải bị phạt tiền.” người đến là đội bảo an gần đây.

Cả việc này bảo an cũng quản, cái loại trường học cẩu thí gì vậy. Trong lòng Vệ Đằng chửi bới, tay thò vào túi lấy bóp tiền, nhưng phát hiện lúc ra ngoài quên mang theo, có chút xấu hổ đứng yên đó cào tóc.

Tiêu Phàm ung dung lấy tiền từ trong túi áo ra, đưa tiền mỉm cười nói, “Xin lỗi, bạn tôi vừa… bị trượt chân.”

“À, lần sau chú ý.” Bảo an dứt lời, liền cầm tiền, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi.

Vệ Đằng hướng bóng lưng bảo an hừ một tiếng, quay đầu nhìn, Tiêu Phàm đang mỉm cười nhìn mình.

Ô, vốn đã đủ đẹp trai rồi, còn cười, lại phóng điện với mình, tôi sợ mình chịu không nổi sẽ vồ tới tấn công đấy. Trong ngực Vệ Đằng niệm một lần bình tĩnh, mỉm cười rực rỡ với Tiêu Phàm.

“Cười ngốc cái gì? Còn không quay về giao nhiệm vụ?” Tiêu Phàm đột nhiên lên tiếng.

Vệ Đằng nhìn đồng hồ, tiêu, sắp đến giờ rồi, lập tức ba chân bốn cẳng chạy như điên.

Tiêu Phàm khe khẽ thở dài, Vệ Đằng quả nhiên là thẳng tính.

Quả nhiên lúc hai người đến đã quá giờ, điểm không ít, nhưng ký hiệu tìm được cũng không ít, tổng cộng lại, cư nhiên có thể nắm được giải nhất.

Cô gái xinh xắn đó nhìn thấy Tiêu Phàm lại mỉm cười ra đón, “Đàn anh, các người thật tài giỏi nha, trong thời gian ngắn như thế mà tìm được đến 9 ký hiệu.”

“Đó là, do có tôi đấy.” Vệ Đằng hướng cô gái mỉm cười sáng lạn.

“Đây là?”

“Bạn.” Tiêu Phàm trả lời.

Tâm Vệ Đằng lại bị đâm một chút, kéo theo thần kinh cũng đau nhức.

“Đàn anh, em có vài việc muốn nói với anh, bao giờ anh có thời gian rãnh ni?”

“Buổi trưa đi, cùng nhau ăn cơm.”

“Tiêu Phàm, tôi về trước.” Vệ Đằng đột nhiên mở miệng.

“A, bạn học, cậu không nhận phần thưởng sao?” Ánh mắt mỹ nữ nghi hoặc nhìn qua.

“Tiêu Phàm nhân tiện anh lãnh luôn đi, ha ha.” Vệ Đằng bày ra nụ cười, xoay người liền đi. Tiêu Phàm cũng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào bóng lưng hắn, dưới đáy lòng thở dài.

Lúc về đến ký túc xá, Vệ Đằng định đi tắm, không ngờ Chu Ngư còn đang trong WC.

“Phi, cậu bị tiêu chảy hay là rút ruột vậy, còn chưa xong sao?” Đá cửa một cước.

“Ô…” thanh âm đáng thương, “Bụng … tôi… ăn… hỏng rồi…”

“Phi, hỏng rồi à, nghe sao giống mang thai rồi thế.” Vệ Đằng lầm bầm, xoay người đi đun nước nóng, sau đó đi xuống dưới lầu mua thuốc.

Chờ đến lúc quay về ký túc xá, nhìn thấy vẻ mặt Chu Ngư trắng bệch tựa vào bàn, ánh mắt nhìn hắn cũng đầy ai oán.

“Này, đừng có dùng ánh mắt khí phụ nhìn tớ, tớ không có làm gì cậu hết.” Vệ Đằng lấy nước đã đun nóng đưa hắn, sau đó móc gói thuốc từ trong túi áo ra, “Xin lỗi nha anh em, sáng sớm còn tưởng cậu chỉ bị tiêu chảy bình thường, không ngờ lại nghiêm trọng như thế.”

“Không… việc… không chết được.” Chu Ngư đảo mắt trắng, giống như mắt cá chết giãy giụa.

“Thật không sao chứ?”

“Ô.. ô…” lại bắt đầu kêu lên.

Vệ Đằng không nói thêm lời nào, cõng Chu Ngư trên lưng chạy đến bệnh viện.

Tới lúc làm xét nghiệm mới biết bị ngộ độc thức ăn nhẹ.

May là không nghiêm trọng, Vệ Đằng thở hắt một hơi.

Chu Ngư cũng vẻ mặt cảm kích, “Bạn hiền, hai chữ cho cậu, trượng nghĩa.”

Vệ Đằng ngồi bên giường cười, “thôi đi, cuối cùng tớ cũng không thể thấy chết mà không cứu được, đúng không.”

“Ha ha, nói thật chứ tớ cảm thấy cậu đủ thân thiết, đủ nghĩa khí, trong cái xã hội hiện đại này, ai cũng chỉ lo lấy thân, người sảng khoái như cậu thật sự không thấy nhiều.”

Chu Ngư khen ngợi một buổi, Vệ Đằng ngồi đó cười không nói gì, cả buổi chiều hộ tống ở bệnh viện một tấc không dời.

Truyền dịch xong xuôi mới đỡ hắn quay về.

Có thể quen biết người bạn như Vệ Đằng, thật sự là loại phúc khí. Hắn sẽ một lòng một dạ đối tốt với bạn, trả giá cũng không cầu bạn hồi báo.

Cũng như mỗi khi cậu ta đi du lịch sẽ mua quà về cho bạn bè, nhưng đến giờ cũng chưa từng yêu cầu ai mang quà cho mình, sau khi ăn, hắn sẽ rất hào phóng trả tiền, cũng không tính toán số lần mình trả tiền có nhiều hơn người khác hay không, bạn bè bị bệnh, hắn nhất định sẽ đến bệnh viện thăm, lúc bản thân bị đau dạ dày cũng không để cho bạn thân lo lắng.

Hắn kết bạn rất tùy tính, xem vừa ý là được, bất kể xuất thân hay bối cảnh, có khi chỉ là người lạ cùng ngồi trên xe lửa đi du lịch, cũng có thể trò chuyện vui vẻ, thậm chí còn để lại thông tin liên lạc, thỉnh thoảng gặp nhau trên Q, thăm hỏi một tiếng.

Là tính cách đơn thuần ngay thẳng như thế, khiến người ta có thể buông tâm đề phòng, thậm chí có thể đem cả những chuyện được chôn tại đáy lòng ra nói cho hắn.

Tiêu Phàm tâm sự là có mục đích nhưng Chu Ngư là sự tin tưởng tròn vẹn.

“Vệ Đằng, nói thật ra, gần đây tớ có để ý một cô gái rồi.” Sau khi về ký túc xá, Chu Ngư lại cười hì hì mà tiến lại.

“Chả trách, gần đây cậu cứ thần bí như vậy, nói thật đi, ngày hôm qua cùng người ta đi ăn gì vậy? Ăn đến hư cả bao tử?”

“Tớ không quen ăn cơm Tây, nhưng người ta là đại tiểu thư, dù sao đãi khách cũng không thể dẫn đi ăn lẩu cay mà, cho nên mới…”

“A, tiểu tử cậu được nha, vừa ý thiên kim nhà ai rồi?”

“Hắc hắc, mỹ nữ khoa luật, gọi là Kỳ Quyên.”

Tên này sao nghe quen vậy, Vệ Đằng nhăn mặt, đúng rồi, là bạn tốt của Nam Nam, Kỳ Quyên khoa luật, lúc trước còn đến mượn cô ấy thời khóa biểu của nghiên cứu sinh.

Vệ Đằng hưng phấn vỗ vỗ vai Chu Ngư, “Có mắt nhìn! Cô gái đó không tệ, cậu tiến triển đến mức độ nào rồi?”

“Mời cô ấy đi ăn cơm vài lần, hiểu rõ thêm một chút.” Chu Ngư đột nhiên gục đầu xuống, có chút buồn rầu, “Tớ nghe nói trước đây cô ấy có bạn trai, hai người lúc thi vào cao đẳng ở nơi khác nhau, khoảng cách xa quá nên mới chia tay, hình như cô ấy còn chưa bỏ xuống được.”

“Sợ cái gì, dù sao cũng chia tay rồi.”

“Đúng vậy.” Ánh mắt Chu Ngư sáng lên, “Tớ định phải bày tỏ, đơn giản là từ chối hoặc chấp nhận thôi, bày tỏ rồi thì còn nửa cơ hội, không bày tỏ vậy sẽ không có cơ hội.”

Vệ Đằng cân nhắc đến những lời này, cũng cảm thấy trước mắt sáng ngời.

“Nói hay lắm! Là con trai thì phải thẳng thắng một chút, không phải chỉ ba chữ thôi sao, sợ cái gì chứ.”

Không nói ra, vĩnh viễn cũng không có cơ hội.

Nói ra, vẫn còn một nửa cơ hội.

Buổi tối, Vệ Đằng đi ăn, nhưng ở trên đường gặp phải hình ảnh không muốn nhìn thấy nhất.

Tiêu Phàm cau mày tựa vào thân cây, cô gái xinh xắn đó cúi đầu, có chút lo lắng túm lấy góc áo.

Vệ Đằng tìm một gốc cây lớn núp vào, mơ hồ cũng có thể nghe được tiếng đối thoại từ bên kia truyền đến.

“Đàn anh, xin anh nghe em nói xong.”

“Lúc còn tham gia công tác ở đoàn, mỗi ngày anh đều bận rộn cùng đàn anh Diệp, em không tiện làm phiền. Hôm nay, nếu như có thể gặp lại nhau, em nhất định phải nói ra miệng, để tránh sau này lại hối hận tiếc nuối.”

“Em không dám mơ anh sẽ chấp nhận, nhưng mà, loại tâm tình này, em muốn để anh biết.”

Nữ sinh hít một hơi thật sâu, “Em rất thích anh.”

Đầu Vệ Đằng, ầm một tiếng nổ tung.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ