Một tuần sau, một chuyện rất vui đã đến với yêu nghiệt.
Gần đây, vì ngày Quốc tế Thiếu nhi sắp đến, công ty của Văn Dịch đã nhận được mấy đơn đặt hàng, mặc dù không thể giàu lên nhanh chóng, nhưng vẫn bận tối mắt tối mũi. Chắc chắn cô thư ký Ớt Nhỏ của yêu nghiệt được coi là bà quản gia giỏi nhất thiên hạ, do tính sếp làm đâu bỏ đó, không tập trung, để kịp ra sản phẩm theo đơn hàng, hằng ngày đúng bảy giờ Ớt Nhỏ phải call cho yêu nghiệt, chuẩn hơn cả đồng hồ hẹn giờ.
Chính vì vậy, đợt này yêu nghiệt thường đi làm sớm hơn Nhan Tiếu. Nhưng hôm nay, trong lúc đang mơ màng đánh răng trong nhà vệ sinh thì đột nhiên yêu nghiệt sực nhớ áo sơ mi vẫn còn để trong phòng ngủ, bèn quay về phòng lấy thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho tỉnh ngủ hẳn.
Nhan Tiếu đang ở trong phòng, lén lén lút lút như đang… tìm gì đó. Yêu nghiệt nín thở, vội nép qua một bên thì thấy đúng là Nhan Tiếu lục tìm đầu giường của hắn và lấy điện thoại di động ra, hình như mở tìm… nhật ký trong điện thoại?
Văn Dịch đúng ngoài cửa đưa tay sờ cằm vẻ ngần ngừ. Lẽ nào Tiêu Tiêu đã hiểu ra vấn đề, ghen với chuvện sáng nào cô thư ký cũng gọi điện cho mình ư? Hay là do gần đây mình thường xuyên làm thêm giờ, Nhan Tiếu thấy được nguy cơ, tranh thủ lúc mình tắm buổi sáng kiểm tra tin nhắn? Càng nghĩ yêu nghiệt càng thấy rối bời. Nhưng bất luận thế nào, liệu đây có phải là dấu hiệu chứng tỏ quan hệ của hai người đã có tiến triển rồi không? Cuối cùng… cuối cùng Nhan Tiếu đã có cảm giác với mình rồi ư?
Nghĩ đến đây, yêu nghiệt cố nhịn cười, khẽ khàng quay vào nhà vệ sinh. Tắm rửa xong xuôi, quay về phòng thì thấy điện thoại đã trở về vị trí cũ, ga trải giường không bị nhăn, không có dấu chân cũng không có dấu vân tay, gây án rất khéo. Cùng lúc đó, cửa phòng Nhan Tiếu bật mở, kẻ nọ ôm mái tóc bù xù bước ra ngáp:“Chào!“.
Yêu nghiệt cười cười: “Chào!“.
Nhan Tiếu cúi đầu vò đầu Tiểu Thái đang chui ra chào mình: “Chuẩn bị đi à?“.
“Ừ, tạm biệt bà xã.”
‘Tối… gặp nhé!”
Vì chuyện này mà trên đường đi yêu nghiệt vắt óc suy nghĩ, cảm thấy chỉ cần mình cố gắng thêm chút nữa, chắc chắn sẽ thu phục được Tiếu Tiếu, đến lúc đó Hạ Hà Tịch, Đông Hà Tịch gì đều bị gạt ra rìa hết. Nhưng rõ ràng là hắn đánh giá quá thấp bà xã của mình. Vừa đến công ty, Ớt Nhỏ liền ôm giấy tờ vào báo cáo tiến độ công việc, rồi nói: “Bản thiết kế bên chỗ giám đốc cũng xong rồi chứ ạ?“.
“Hả?” Yêu nghiệt vẫn còn đang chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào, nghe hỏi vậy mới trở về với thực tại, hoàn toàn không biết bà quản gia vừa nói gì, Thấy vậy, sắc mặt Ớt Nhỏ tối sầm lại, nghiến răng nói: “Tối qua anh không thiết kế à?“.
Thấy thái độ của bà quản gia, yêu nghiệt biết cô chuẩn bị nổi cáu. Lúc này hắn mới sực hiểu ra vấn đề: “Bản thiết kế, à! Có chứ, đêm qua anh phải làm mãi mới xong, mệt thật!“.
Ớt Nhỏ như phát điên: “Thế bản thiết kế đâu?!!!“.
Yêu nghiệt rớt nước mắt, lần thứ n có cảm giác “bỏ tiền ra để chuốc tội vào người“. Tại sao lại tuyển hạng người này làm quản gia, vừa oán thầm vừa lục cặp, tìm đi tìm lại vẫn không thấy tờ giấy đó đâu. Hắn đang hãi hùng nhìn Ớt Nhỏ chuẩn bị lên cơn thịnh nộ thì cú điện thoại của Nhan Tiếu giải cứu hắn.
Yêu nghiệt nghe máy, thấy đầu bên kia nói: “Hình như anh bỏ quên bản thiết kế ở nhà rồi, em mang đến cho anh nhé?…“.
“Ừ, em không đi làm à?” Dù đầu óc lú lẫn đến đâu Văn Dịch cũng không đến nổi bỏ quên bản thiết kế ở nhà, hắn nhớ rất rõ, tối hôm qua, sau khi làm xong, để Tiểu Thái không xé nát giấy tờ của mình, hắn đã cất hết giấy tờ vào trong cặp. Còn tại sao bây giờ bản thiết kếl ại mọc cánh bay
ra thì chì có Nhan Tiếu mới biết.
Văn Dịch án binh bất động, Nhan Tiếu cũng bình thản nói: “Không sao, dạo này công ty em không bận lắm, em xin nghỉ rồi .
“Thế cũng được, cảm ơn bà xã nhé!”
Nửa tiếng sau, quả nhiên Nhan Tiếu xuất hiện trong phòng làm việc của Văn Dịch. Yêu nghiệt cười híp cả mắt. Kiểm tra điện thoại buổi sáng, cố tình “lấy trộm” đồ của hắn, sau đó lại đích thân mang đến, có thể thấy Tiếu Tiếu đang lo hắn có vấn đề gì, nên mới cố tình tìm cơ hội đến thăm dò.
Các dấu hiệu đó chứng tỏ Tiếu Tiếu rất quan tâm đến mình. Nghĩ vậy, yêu nghiệt vừa liếc vợ yêu xinh đẹp vừa ngồi bắt chân chữ ngũ trên ghế xoay tủm tỉm cười. Nhìn thấy nụ cười gian giảo của yêu nghiệt, Nhan Tiếu liền nổi hết da gà:“Anh cười gì vậy?!“.
“Không có gì, không có gì!” Yêu nghiệt ngại ngùng che miệng.“Anh xúc động quá, đây là lần đầu tiên em đến văn phòng của bọn anh nhỉ? Em thấy thế nào?”
“Vâng.” Nhan Tiếu gật đầu, trả lời không hề khách khí. “Chẳng có gì cả, xưởng nhỏ thôi.” Mới khai trương không lâu, công ty sản xuất đồ chơi của Văn Dịch đúng là một xưởng nhỏ, cộng cả cô đầu bếp, bấm trên đầu ngón tay, đếm đi đếm lại cũng chỉ khoảng chục người, một người kiêm nhiều chức. Ví dụ Ớt Nhỏ là thư ký, nhưng thực ra cũng là nhân viên hành chính, kiêm chủ nhiệm văn phòng, thậm chí là quản đốc giám sát công việc. Ví dụ yêu nghiệt, vừa là ông sếp lông bông, vừa là nhà thiết kế.
Thấy vợ châm chọc, yêu nghiệt không hề tỏ ra ngại ngùng, đúng dậy chậm rãi giải thích: “Không sao cả, xưởng nhỏ thì mặc xưởng nhò, anh tin rằng đến khi con trai mình chào đời thì nó sẽ là xưởng lớn“.
Thấy yêu nghiệt vừa cười ranh mãnh vừa bước về phía mình, đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường, cô bèn đứng dậy trợn mắt nói: “Giấy tờ em mang đến rồi, em về trước đây“.
Thấy Nhan Tiếu quay người chuẩn bị đi ra, yêu nghiệt liền ngăn cô lại, thái độ rất lưu manh, lắc lư cái đầu nói: “Vội gì, đằng nào cũng sắp đến trưa rồi, em ở lại ăn cơm rồi hãy về!“.
“Bây giờ mói mười giờ, anh… anh làm gì vậy?!!” Chưa nói dứt lời, Nhan Tiếu đã bị gã lưu manh đứng sau ôm chặt eo, ghé sát gáy, đứng không vững. Nhan Tiếu sợ quá trợn ngược mắt, đang định mắng hắn thì nghe thấy tên lưu manh châm chọc: “Cô em, em muốn anh làm gì anh sẽ làm thế!“.
Thấy vậy, tim Nhan Tiếu đập thình thịch, bình thường ở nhà mặc dù yêu nghiệt có sờ mó linh tinh, nhưng cũng không cả gan như hôm nay. Điều quan trọng nhất là, đây là phòng làm việc! Hắn ỷ vào việc cô không dám kêu la.
Nhan Tiếu hít thật sâu, rít khẽ: “Yêu nghiệt, anh đừng quá đáng quá!“.
Yêu nghiệt vẫn giữ nguyên vẻ giả lả: “Tiếu Tiếu, anh nghĩ rồi, chắc chắn là do dạo này anh mải với mấy cái đơn đặt hàng mà không gần gũi với em, vì thế em mới nghi anh ra ngoài không ngoan. Này, thực ra anh rất ngoan đấy, bây giờ anh sẽ ngoan cho em xem!“. Nói xong, Văn Dịch chớp chớp đôi mắt đen trong trẻo, cúi người vẻ vô tội.
Nhan Tiếu nhanh tay lẹ mắt, lấy tay bịt chặt miệng yêu nghiệt rồi giãy giụa:“Ai thèm nghi ngờ anh… kể cả anh có vợ ba vợ tư ở ngoài em cũng không thèm quan tâm. Văn Dịch, anh đừng có tưởng bở!“.
Văn Dịch gã ngón tay Nhan Tiếu ra, cười gian giảo nói: “Vậy hả? Anh tưởng bở hả? Thế xin hỏi… tại sao sáng nay em lại xem trộm điện thoại, lấy trộm tài liệu của anh? Hê hê, không phải em ghen với Ớt Nhỏ nên cố tình đến để xem tình hình công việc của bọn anh đó chứ?“.
Nhan Tiếu liền im lặng, tưởng là mình làm rất cẩn thận, sẽ không để yêu nghiệt phát hiện ra, vậy mà… Thực ra Văn Dịch chỉ nói đúng một nửa. Đúng là Nhan Tiêu kiểm tra điện thoại của yêu nghiệt cũng cố tình lấy trộm bản thiết kế để đến công ty sản xuất đồ chơi xem xét tình hình, nhưng chắc chắn mục đích của cô không liên quan gì đên những chuyện tầm thường như ghen tuông, sợ yêu nghiệt có bồ ở ngoài.
Thực tế, Nhan Tiếu cũng không nhàn rỗi như cô nói. Gần đây cô bắt đầu tiếp quản công việc của chị Hoa, bận tối mắt tối mũi. Nhưng càng tiếp xúc với công việc của lãnh đạo cấp cao, Nhan Tiếu càng cảm thấy có gì đó hơi bất thường, và điều này chủ yếu bắt nguồn từ một tài liệu: Bản báo cáo điều tra “công ty sản xuất đồ chơi Văn Ức“.
Lúc sắp xếp lại tài liệu này, Nhan Tiếu đã hỏi lén chị Hoa, tập đoàn Chính Uy có ý định phát triển theo hướng sản xuất đồ chơi hay không, hay là muốn đầu tư vào công ty này, nên mới tiến hành điều tra. Không ngờ chị Hoa rất kín đáo, nghe hỏi vậy chỉ nhếch mép cười, đáp: “Ý của cấp trên, ai mà biết được“.
Nhan Tiếu không biết Chính Uy định làm gì, Hạ Hà Tịch định làm gì, yêu nghiệt và công ty của yêu nghiệt có vai trò gì trong vụ này, cô thấy lo lo. Nếu đúng là Chính Uy muốn mở rộng sang lĩnh vực sản xuất đồ chơi, chắc chắn đây là tin vui đối với yêu nghiệt. Nhưng ngộ nhỡ…
Nhan Tiếu không dám nghĩ đến cái ngộ nhỡ này, vì rnọi việc vẫn còn rất mong manh. Nhan Tiếu cũng chưa nói với yêu nghiệt, một mình điều tra. Hôm nay đến công ty hắn, vốn là định thăm dò một hồi rồi tính, ai ngờ chưa kịp hành động thì đã bị phát hiện.
Yêu nghiệt cười để lộ hàm răng trắng: “Tiếu Tiếu, em nói đi, không có việc gì thì tự dưng em lấy trộm bản thiết kế của anh làm gì?“.
Nhan Tiếu tức lắm, định nói hết sự thật, nhưng chợt nghĩ, kể cả nói ra cũng vẫn bị yêu nghiệt nói là đang quan tâm hắn, thế là cô liền nghiến răng quát lớn:“Buông ra!“.
“Hả?” Nghe thấy vậy, yêu nghiệt càng cười khoái chí hơn, ôm chặt Nhan Tiếu, phả hơi ấm vào tai cô nói: “Người ta đều nói con gái nói có là không, nói không là có. Vậy anh sẽ làm điều phu nhân của anh muốn, ôm chặt hơn nữa“.
“Anh!” Nhan Tiếu bị kẹp chặt, không nói được gì, đang không biết phải làm thế nào thì cửa phòng làm việc bật mở. Yêu nghiệt đang cúi người định giở trò lưu manh liền giật bắn mình kêu lớn một tiếng, buông Nhan Tiếu ra. Chỉ tiếc rằng, cảnh tượng hay ho đã lọt vào mắt người đứng ngoài cửa, Ớt Nhỏ.
Nhan Tiếu đỏ mặt. Không ngờ Ớt Nhỏ lại bình thản bước vào, nói với vỏ mặt vô can: “Bản thiết kếđ âu? Em vào lấy bản thiết kế!“.
Yêu nghiệt liền nuốt nước miếng, run rẩy đưa bản thiết kế bằng hai tay. Ớt Nhỏ bình thản đón lấy, liếc xem một lượt rồi trả lời vẻ hài lòng: “Ok, chính là cái này!“. Nói xong, cô bé ngẩng đầu nhìn Nhan Tiếu, rồi nói khéo:“Thôi em không làm phiền anh chị nữa, anh chị cứ tiếp tục!“.
Nhan Tiếu hắng giọng, muốn giải thích nhưng không biết nói thế nào. Ớt Nhỏ đã ra đến cửa, trước khi đóng cửa còn làm mặt hề với hai người: “Giám đốc, lần sau trước khi ăn vụng nhớ chốt cửa nhé, bye bye“.
Cửa đóng lại, một cơn gió nhẹ thổi vào phòng, bên ngoài… rộ lên tiếng cười.
“Ớt Nhỏ khá lắm, cậu không sợ bà chủ nổi giận à?”
“Sao có chuyện đó được? Tớ gặp chị Nhan Tiếu rồi, hay hơn giám đốc Văn nhiều.”
“Nhưng cậu quấy rối hai vợ chồng họ như vậy, liệu có quá… không?”
“Đáng đời! Ai bảo sếp Văn đáng ghét như vậy, rõ ràng biết là đang rất cần bản thiết kế mà vẫn còn thời gian giở trò chim chuột vợ trong đó!”
“Hê…”
“Ha ha, tội nghiệp giám đốc Văn nhỉ?”
Nhan Tiếu im lặng, không kìm được cũng bật cười: “Nhân viên công ty anh… dễ thương nhỉ?“. Hóa ra công ty nhỏ cũng có cái hay, môi trường làm việc thoải mái, sếp không nghiêm, có thể tha hồ cợt nhả.
Yêu nghiệt không chịu được nữa, gào lớn: “Tôi bị xui xẻo mấy đời nên mới phải tuyển con bé Ớt Nhỏ đó vào công ty!“.
Sau khi đám nhân viên trêu chọc sếp Văn Dịch một hồi, ai về vị trí của người nấy. Còn yêu nghiệt vì đã xong bản thiết kế nên cũng rỗi rãi, bám riết không cho Nhan Tiếu về. Miệng leo lẻo đổ tội cho vợ vì “bị nhân viên bắt nạt”, nói bình thường nhân viên rất ngoan, chắc chắn là do nhìn thấy bà chủ đến nên mới châm chọc hắn…
Nhan Tiếu ức lắm, đang định cho ông chồng một trận thì điện thoại đổ chuông. Cô liền tranh thủ cơ hội đây yêu nghiệt ra, nói: “Anh có nghe thấy không? Chắc chắn là chị Hoa đang tìm em, hiện nay công ty bận kinh khủng…”
Nhan Tiếu chưa nói dứt lời, yêu nghiệt đã cười giả lả lật tìm điện thoại trong túi Nhan Tiếu: “Sáng nay em vừa mới nói công ty không bận nên mới đến đưa tài liệu cho anh! Nào, em ngại thì để anh nói với chị Hoa gì đó của em, ăn bữa cơm cũng chẳng làm nhỡ việc đâu“.
“Đùng đùa nữa!” Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu vội thò tay ra cướp điện thoại, chỉ sợ yêu nghiệt lại ăn nói linh tinh với chị Hoa, nhưng đang giơ tay ra cướp thì thấy yêu nghiệt nhìn vào màn hình điện thoại, mặt nghệt ra. Nhan Tiếu thấy lạ, lẽ nào không phải chị Hoa gọi đến? Nghĩ vậy, Nhan Tiếu cũng nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại, ngay lập tức người cũng cứng đờ.
Trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ: “Trình Húc“. Tiếu Tiếu nghĩ một lát, mới liên hệ được cái tên này với diện mạo của anh chàng mặt mụn. Sau vụ làm mối thất bại lần trước, Tiếu Tiếu đã nói rõ vấn đề với anh chàng mặt mụn, kể từ đó hai người không còn liên lạc với nhau nữa, bây giờ đột nhiên đối phương lại gọi…
Nhan Tiếu ngần ngừ, cũng không hiểu là thế nào. Yêu nghiệt liếc nhìn Nhan Tiếu, giọng ghen bóng ghen gió: “Không ngờ hai người vẫn liên lạc với nhau. Hắn gọi cho em làm gì?“.
Nhan Tiếu lườm một cái, yêu nghiệt ghen tuông vô lối thật: “Làm sao em biết được?!“. Nói xong, Nhan Tiếu định cướp lấy điện thoại, thì yêu nghiệt đã nhanh tay lẹ mắt bấm nút nghe, tiện thể bật luôn cả loa.
Giọng anh chàng mặt mụn vang lên trong điện thoại: “A lô?“.
Tiếu Tiếu hít một hơi thật sâu, trước khi lên tiếng, yêu nghiệt đã đưa điện thoại lên miệng cô, trợn mắt nhìn cô với vẻ mặt rất hung dữ, ý là: Nói đi! Tôi muốn xem xem thằng ngốc này tìm cô làm gì!
Nhan Tiếu trợn mắt lườm lại, khinh thường sự ấu trĩ của yêu nghiệt, đành phải đáp lại: “À, anh Trình Húc ạ, chào anh. Lâu – lắm – rồi – không – gặp – anh, dạo này anh có khỏe không?“. Nhan Tiếu cố gắng nhấn mạnh “lâu lắm rồi không gặp anh” để chứng minh cho sự trong sạch của mình.
Nghe thấy vậy, Văn Dịch “hừ hừ” qua lỗ mũi, đầu bên kia điện thoại, anh chàng mặt mụn ấp úng nói: “Anh khỏe… À, Tiếu Tiếu này, buổi trưa em có rỗi không?“.
Một tiếng sét đánh ngang tai, yêu nghiệt và Nhan Tiếu liên đưa mắt nhìn nhau.
Yêu nghiệt: Đó! Cô còn nói hai người không có gì à, anh ta hẹn cô đi ăn rồi đây này! Vừa mở miệng ra đã mời đi ăn!!
Nhan Tiếu đẩy ngay yêu nghiệt đang lên cơn điên ra, cầm điện thoại nói tiếp:“Anh có việc gì à?“.
“Không phải, ừ! Cũng không hẳn… Haizz, anh…” Anh chàng mặt mụn thở ngắn than dài ở đầu bên kia, ấp úng hồi lâu mà vẫn chưa nói ra được vấn đề.“Đúng là anh có một số việc muốn tìm em… Ừ, nói chuyện. Nói qua điện thoại cũng không tiện lắm, chắc là buổi trưa em tranh thủ ra ngoài một tiếng đồng hồ được chứ? Không! Nửa tiếng cũng được… Gặp nhau càng sớm càng tốt, được không? Anh đến công ty đón em.”
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu khẽ cau mày, việc gì mà gấp như vậy? Lẽ nào có liên quan đến chị Mỹ Giai? Nhớ đến mối quan hệ anh em họ giữa Trình Mỹ Giai và Trình Húc, Nhan Tiếu lại liên tưởng đến kế hoạch mà chị Mỹ Giai và mình bàn bạc cách đây không lâu, trong lòng cũng sinh nghi.
“Việc rất gấp ạ?”
“Cũng có thể coi là như vậy.”
Nhan Tiếu đang định trả lời đối phương thì yêu nghiệt đã xông đến, vỗ vào ngực mình. Mặc dù trong mắt người khác, động tác này bị coi là lên cơn điên, nhưng Nhan Tiếu vẫn hiểu được ý mà Văn Dịch muốn biểu đạt: Bà xã đã nhận lời anh trước là đi ăn với anh!
Nhan Tiếu cười gằn môt tiếng, liếc yêu nghiệt với ánh mắt khinh miệt, bình thản trả lời đối phương: “Vâng, buổi trưa gặp nhau nhé!“. Nói xong, cô tắt máy. Quả nhiên, Nhan Tiếu vừa tắt máy, yêu nghiệt liền nhảy bổ lên nói lớn:“Em bỏ rơi chồng và đi hẹn hò với gã đàn ông khác như vậy đấy! Lại còn hẹn trước mặt anh!!“.
“‘Em không thèm nói với anh nữa.” Nhan Tiếu bĩu môi, xách túi đứng dậy chuẩn bị ra về, nhưng vì vừa nãy giằng co với yêu nghiệt, chẳng may một đồ vật để trong túi rơi xuống sofa. Nhìn thấy hộp này, Nhan Tiếu đang định cúi xuống nhặt thì yêu nghiệt đã phát hiện ra điều bất thường bèn ngoái đầu lại ngay: “Đây là cái gì vậy?“. Nói xong, hắn nhặt hộp đó lên xem, mặt lập tức biến sắc, miệng há hốc, một lúc sau mới thốt được ra hai câu: “Ma Phú Long? Em đang uống thuốc tránh thai hả?“.
Nhan Tiếu đưa mắt nhìn xuống không nói gì. Người ta nói là một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, ba năm trước chính vì quá trẻ, chưa từng trải nên mới phạm sai lầm lớn, vì thế sau lần quan hệ với yêu nghiệt gần đây, việc đầu tiên mà Nhan Tiếu làm sau khi ra khỏi nhà là mua thuốc tránh thai khẩn cấp. Uống xong, Nhan Tiếu lại cất vào trong túi không lấy ra xem nữa, cô nghĩ, nếu cất cái này ở nhà, để yêu nghiệt nhìn thấy, cả hai đều ngại ngùng, không ngờ cuối cùng vẫn bị hắn phát hiện ra.
Văn Dịch nhìn chằm chằm vào Nhan Tiếu, không biết phải nói gì. Một lát sau, Nhan Tiếu vẫn là người giật hộp thuốc trên tay yêu nghiệt, cất vào túi xách, nói vẻ thản nhiên: “Không nói nữa, em về công ty trước đây”, rồi bước nhanh ra ngoài như chạy trốn.
Nhưng Nhan Tiếu vừa mờ hé cửa, Văn Dịch đã gọi giật cô lại: “Tiếu Tiếu“.
Nhan Tiếu giữ nguyên tư thế mở cửa, mắt chớp chớp, không ngoảnh đầu lại.
Yêu nghiệt cúi đầu, ngùng một lát mới tìm lại được giọng của mình:“Đừng… uống thuốc nữa, không có lợi cho sức khỏe đâu“.
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu hơi run run, không biết đó là cảm giác chua xót hay ngọt ngào, chỉ bình thản “vâng” một tiếng rồi chuẩn bị bước ra, yêu nghiệt liền bước nhanh đến, túm chặt túi xách của cô.
“Anh làm gì vậy?” Nhan Tiếu quay đầu lại hỏi, chỉ thấy yêu nghiệt lấy hộp Ma Phú Long trong túi cô ra với vẻ mặt rất chăm chú, “hừ hừ” rồi nói: “Ngoài ra, anh không bao giờ cho phép vợ mình mang thuốc tránh thai đi gặp gỡ gã người đàn ông khác“.
Nhan Tiếu: -_-III Yêu nghiệt, đúng là anh quá ấu trĩ.
——Tôi là dải phân cách “rất lâu không xuất hiện”——
Buổi trưa, Nhan Tiếu đi gặp anh chàng mặt mụn như đã hẹn, đến nơi mới thực sự bất ngờ.
Lúc đầu, Nhan Tiếu chỉ nhận ra xe của anh chàng mặt mụn chứ không nhận ra anh ta.
Trước đó, sau khi rời công ty của yêu nghiệt, Nhan Tiếu liền về công ty. Mười hai giờ anh chàng mặt mụn gọi điện nói đã đứng đợi ở dưới, Nhan Tiếu vội vàng đi xuống. Nhưng đứng ở dưới tìm một vòng mà vẫn không thấy người đâu, đang ngần ngừ định gọi cho anh mặt mụn thì thấy một chàng Đông Gioăng mặc bộ com lê trắng mỉm cười vẫy tay với mình.
Đã là người thì đều là động vật yêu bằng mắt. Dĩ nhiên Nhan Tiếu cũng thích nhìn các chàng Đông Gioăng, huống chi chàng Đông Gioăng lại cười với cô. Nhan Tiếu cũng liếc người ta, dần dần ánh mắt chạm vào chiếc xe nhìn rất quen sau lưng chàng Đông Gioăng, hình như… là của anh chàng mặt mụn. Đang định bước lên nghe ngóng thì chàng Đông Gioăng mặc com lê trắng đã lên tiếng trước: “Tiếu Tiếu, lại đây em!“.
Vừa nghe thấy giọng nói, Nhan Tiếu suýt thì ngã khuỵu, đây chẳng phải là anh chàng mặt mụn sao?! Định thần lại, nhìn làn da nhẵn nhụi của anh chàng mặt mụn, Nhan Tiếu sực hiểu ra: “Anh mặt mụn đã gọi tới số điện thoại mà em cho rồi hả?!“.
Hóa ra, trong chuyện này còn một chi tiết nhỏ nữa. Hôm đó, khi từ chối anh chàng mặt mụn, Nhan Tiếu có đưa cho đối phương một mẩu giấy, trên tờ giấy có ghi số điện thoại của cô bé họ Diêu. Cô bạn họ Diêu này là bạn học cấp hai của Nhan Tiếu, cũng là một trong số ít bạn thân của Nhan Tiếu, tên là Diêu Tiên Tiên.
Tên rất tiên, người cũng rất tiên, tiên đến mức hơi khác với người trần, xinh xắn, tính tình lạnh lùng, nóng nảy. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô bạn này tiếp quản phòng khám Trung y dược của ông nội, bình thường khám bệnh, kê đơn cho mọi người. Tiên Tiên ít tuổi nhưng lại được hưởng gen của ông nội nên hiện cũng là một bác sĩ khá có tiếng trong thành phố.
Lúc đầu Nhan Tiếu nghĩ đằng nào thì cũng đã nói hết với anh chàng mặt mụn rồi, cũng không sợ nói không khéo để đối phương giận, nên cô đã ghi lại số điện thoại của Tiên Tiên và đưa cho anh chàng mặt mụn. Cô cảm thấy nếu anh chàng mặt mụn phục hồi được dung nhan thì mình cũng được coi là đã làm một việc tốt.
Nhan Tiếu không nghĩ rằng hành động bất đắc dĩ của mình hôm đó lại làm được một việc tốt. Hiện giờ nhìn anh chàng mặt mụn… chàng Đông Gioăng đã thay da đổi thịt, cô cũng thầm mừng cho anh ta, dĩ nhiên là cô cũng coi cuộc hẹn trưa hôm nay là bữa cơm cảm ơn của anh chàng mặt mụn.
Nhưng đến nhà hàng, Nhan Tiếu mới phát hiện ra có điều gì đó hơi bất thường, suốt bữa ăn, anh chàng mặt mụn cứ ấp a ấp úng, định nói xong lại thôi. Nhan Tiếu đoán ra được phần nào, nhưng lại không dám khẳng định. Đến khi ăn xong, không kìm được nữa cô liền lên tiêng: “Anh có gì muốn nói thì cứ nói đi. Chỉ cần giúp được em sẽ giúp“.
Nghe thấy vậy, mắt anh chàng mặt mụn liền sáng lên như gặp được vị cứu tinh. Sau một hồi nghiên răng đấu tranh, liền khai thật: “Tiếu Tiếu, anh… anh thích bác sĩ Diêu“.
Trời ạ! Nhan Tiếu đưa tay ôm trán, miệng lẩm bẩm: “Không… không…“. Cô có thể chấp nhận mọi khả năng, trừ khả năng này. Anh chàng mặt mụn rưng rưng nước mắt, bắt đầu kể: “Tiếu Tiêu, anh rất thật lòng. Anh… Lần đầu tiên gặp bác sĩ Diêu anh đã biết cái mình cần là gì, cảm giác đó giống như sực hiểu ra vấn đề, hóa ra anh sống mất công ba mươi năm, lãng phí mấy chục năm như vậy là để đợi được cô ây, nhưng cô ấy…”
Anh chàng mặt mụn chưa nói hết câu, Nhan Tiếu đã bình thản ngắt lời:“Nhưng thái độ của cô ấy rất kiên quyết, nói với anh rằng không thể đi đến kết quả gì. Còn nói chỉ coi anh là bệnh nhân, bảo bây giờ anh khỏi bệnh rồi thì đừng đến quấy rầy cô ấy nữa, nếu không cô ây sẽ báo cảnh sát. Và cô ấy nói rằng, nếu anh còn tiếp tục như vậy thì ngay cả làm bạn bè cũng không được nữa, đúng không?“.
Nghe thấy vậy, anh chàng mặt mụn há hôc miệng: “Bác sĩ Diêu nói với em rồi à?“.
Nhan Tiếu lắc đầu một cách bất lực: “Em xin lỗi anh, em đã hại anh. Hồi đầu em chỉ nghĩ rằng Tiên Tiên có tay nghề giỏi, bảo anh đến khám bệnh, không ngờ khả năng sát thương của cô ấy quá mạnh“.
Anh chàng mặt mụn vẫn còn lơ mơ chưa hiếu lắm, ngẩn người ra hỏi: ‘Thế có nghĩa là sao?“.
Nhan Tiếu thở dài: “Em quen cô ây từ năm mười bốn tuổi, em thuộc tất cả những lời mà cô ấy dùng để từ chối đàn ông, không khác gì nhau là mấy“.
Nghe thấy vậy, sắc mặt anh chàng mặt mụn tái nhợt: “Như vậy có nghĩa là… niềm hy vọng của anh rất mong manh ư?“.
Nhan Tiếu khẽ gật đầu, giây sau nghe thấy anh chàng mặt mụn xúc động nói:“Nhưng vừa nãy em nói sẽ giúp anh mà“.
“Lần này, đến lượt mặt Nhan Tiếu trắng bệch ra. Đây có nghĩa là gì? Đến cô và yêu nghiệt còn một đống rắc rối chưa giải quyết được thì đã bị người ta ép đi làm bà mối ư? Không phải làm mối là công việc mà những phụ nữ đã có chồng thích làm đó sao? Tại sao mình… Đợi đã, hình như, mình cũng là phụ nữ đã có chồng.
Nghĩ đến đây, Nhan Tiếu ngã lăn ra.