Quả Cam Luân Hồi - Chương 1 (Phần I)

Hạ Thi Đình đứng trước gương chậm rãi bóc lớp mặt nạ đã khô, da mặt cô căng như thể có một bàn tay nhẹ nhàng kéo ra, cô rất hài lòng với loại mặt nạ cao cấp này, dường như khuôn mặt cô lập tức trở lên trắng hồng khác hẳn với mọi người.

Trước mặt cô cũng có một bàn tay đang từ từ bóc mặt nạ, Hạ Thi Đình tức giận cầm cái lược ném về phía đó nói: “Tôi đã nói cả trăm lần rồi, đừng dùng mặt nạ của tôi nữa, cô không cảm thấy lãng phí sao?”

Chiếc lược giống như được ném vào không khí, xuyên qua khuôn mặt đối diện kia, bay thẳng vào tường rồi rơi xuống, gương mặt kia đã lộ ra, ngoại trừ chút khí sắc, những chỗ khác đều giống như đang đắp một lớp mặt nạ.

Hạ Thi Đình vừa nhanh chóng thu dọn đồ trang điểm vừa lẩm bẩm: “Làm ma thì hãy chuyên tâm làm ma đi, ở đâu ra loại ma thích làm đẹp như vậy, cô không đắp mặt nạ cũng đã đủ trắng rồi, còn muốn đắp mặt nạ nữa cho trắng nhởn lên à?”

Bóng người đối diện như cảm thấy bị xúc phạm, đau khổ lặng lẽ ẩn vào trong bóng tối, càu nhàu: “Đồ con gái xấu xí, năm xưa tôi là mỹ nhân trăm người muốn vạn người mê đấy”.

Hạ Thi Đình cảm thấy hơi ngượng, từ nhỏ cô đã là một cô bé biết giữ văn minh, lịch sự, giữ gìn vệ sinh, coi trọng trật tự, có đạo đức… không những thế còn có tâm hồn đẹp, ngôn ngữ tốt, hành vi đẹp, hoàn cảnh tốt. Cô là dân trí thức tân tiến của thế kỷ hai mươi mốt, có lý tưởng, có kiến thức, tuy ở nhà tập thể đi thuê, ăn đồ ăn nhanh, thi thoảng mới dùng mỹ phẩm cao cấp, mặc đồ fake, nhưng trong lòng vẫn giữ được sự cao quý và truyền thống, do vậy việc làm tổn thương một con ma nữ cũng không phải là hành vi đẹp của Hạ Thi Đình!

Sau lưng có tiếng thở dài, Hạ Thi Đình quay đầu nhìn nhưng chẳng thấy gì, tiếng than ấy như vây lấy cô, khiến tâm thần cô bất an.

Cô đành ngồi xuống, vỗ vỗ vào chiếc ghế sofa không một bóng người, tiếp đó thắp ba nén nhang rồi nói: “Được rồi, DVD hôm nay chiếu phim Anh chàng đẹp trai, các người muốn chọn kênh nào thì mặc các người, tôi lên mạng đây!”

Chỉ thấy ti vi tạch một cái rồi bật lên, màn hình xuất hiện diễn viên Ngô Mạnh Đạt [1] thòi cả lông mũi ra ngoài. Hạ Thi Đình rùng mình, cô thực sự thấy khó hiểu trước sở thích kỳ quặc của ma nữ. Cô đứng dậy chuẩn bị vào phòng trong ngủ. Vừa mở cửa phòng ngủ cô liền quay đầu lại nói với hai bóng người tóc dài trên ghế sofa: “Mở ti vi nhỏ một chút, các người không trả tiền thuê phòng, còn định lãng phí tiền điện, muốn phá giấc ngủ của tôi sao, thật chẳng biết điều gì cả!”

Hai bóng người kia cùng đồng loạt giơ tay ra hiệu với cô, động tác y như nhau, đều là chĩa ngón cái xuống, tỏ ý: Coi thường.

Hạ Thi Đình quả thực không hiểu nổi vì sao trong thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, khi cả nhân loại đều vui mừng hớn hở với việc đãphóng thành công vệ tinh lên mặt trăng, còn mình cô lại phải khổ sở sống chung nhà với hai con ma nữ. Thật khiến người ta đau buồn, phiền muộn!

Chuyện mới chỉ bắt đầu cách đây một tháng, Hạ Thi Đình một tháng trước vẫn là một cô gái xinh đẹp chăm chỉ làm việc, tràn đầy nhiệt huyết với cuộc sống, thỉnh thoảng gặp chàng trai nào trong thang máy còn không dám nhìn thẳng. Cô thích lên mạng tán gẫu, thích nghe nhạc đọc sách, hễ có chút tiền là lại đem tặng cho quán cafe Starbucks của Mỹ, rồi ngồi ở đó uống loại cafe đắng như thuốc bắc và ngắm người qua lại trên phố qua khung cửa sổ, nhưng trong lòng tràn ngập niềm vui của người trưởng thành.

Cô còn có vài lần đi gặp bạn bè quen trên mạng trong những quán cafe cao cấp, đương nhiên kết quả đều dang dở, tuy đều là “cam-pu-chia”, nhưng lần nào cô cũng đều vì gặp họ mà tiêu hết số tiền dành để mua mỹ phẩm. Mặc dù vậy Hạ Thi Đình cũng chưa bao giờ nản lòng bởi kết cục đó. Nguyên nhân thất bại trong tình trường không phải vì cô không xinh đẹp, mà vì vẻ đẹp của cô trông hơi ngờ nghệch, luôn khiến cho cánh con trai hiểu nhầm kết bạn với kiểu con gái này chẳng mấy chốc sẽ bị lôi đến phường để đăng ký kết hôn. Mà đại đa số bọn con trai đều sợ bị trói buộc, mặc dù rất muốn lợi dụng người khác nhưng nếu sự lợi dụng đó đem lại sự ràng buộc thì cũng chẳng có tên nào dám thử.

Hạ Thi Đình mặc dù chưa đến tuổi bà cô nhưng cứ tiếp tục thế này cũng rất đau khổ. Cô thực sự không hiểu vì sao lúc mình nhìn một người đàn ông với ánh mắt đầy chân thành và trách nhiệm lại chỉ nhận được sự đáp trả là vẻ nghêng ngang bỏ đi của người đó. Cô gắng gượng quét lê tâm hồn bị tổn thương ngập tràn đau khổ của mình về tòa chung cư.

Lần đầu tiên cô gặp Đường Tiểu Uyển là trong thang máy.

Sự xuất hiện của Đường Tiểu Uyển vô cùng lôi cuốn, cô ta đã dùng cách xuất hiện kinh điển như tất cả các con ma nữ khác – đó là bò ra.

Hạ Thi Đình trong thang máy lúc nửa đêm, hờ hững nhìn ngược nhìn xuôi, rồi nhìn chằm chằm vào cái bóng ngược của mình. Trong lúc ngắm nghía làm đẹp cô đã phạm phải điều cấm kỵ khi đi thang máy, đó là không nên nhìn chằm chằm vào cái bóng ngược của mình quá lâu, bởi nếu không sẽ nhìn thấy một cái bóng khác không phải của mình.

Hạ Thi Đình sau khi ngắm nghía cẩn thận các đường nét phía trước phía sau bên phải bên trái của mình, lại cúi đầu nhìn cái bóng ngược của mình, nói chung người nào mà quá tự tin về bản thân thì sẽ gặp báo ứng, do vậy đúng lúc cô nhìn thấy cái bóng của mình trên mặt sàn trơn bóng kia của thang máy cũng là lúc cô nhìn thấy một cái bóng khác đang bò trên trần thang máy ngay trên đỉnh đầu mình. Cô không kịp hét toáng lên, tim cũng không đập loạn xạ, còn chưa kịp ngẩng đầu liếc nhìn cái bóng trông rất giống người nhưng lại có khả năng bò như siêu nhân trên trần thang máy kia thì đã ngất xỉu.

Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Hạ Thi Đình gặp ma, mặc dù lúc còn nhỏ cô đã từng bị một thầy bói thối mồm phán rằng: “Bát tự [2] của đứa bé này quá xấu, e là không sống quá hai mươi tuổi, nếu chịu mất một ít tiền để tôi làm phép thì có thể bảo vệ nó bình an suốt đời”.

Mỗi thầy lại phán một kiểu, nhưng đều tập trung vào những năm tháng trong ngoài hai mươi tuổi – cái tuổi đẹp nhất, trẻ trung nhất của đời người. Bà ngoại Hạ Thi Đình rất lo lắng, phải vất vả lắm mới nuôi được cô cháu gái tới lúc gả chồng lại chỉ vì bát tự không tốt sẽ chết yểu, thật đáng tiếc biết bao.

Cũng bởi bát tự ngày sinh của Hạ Thi Đình không đẹp mà bà ngoại của cô đã phải dùng hết số tiền tích góp cả đời của mình để đổi lại sự bình an cho đứa cháu ngoại xem ra không thông minh cũng chẳng lanh lợi.

Nhưng nếu bà ngoại Hạ Thi Đình biết được bà đã dùng số tiền tích cóp cả đời mà vẫn không đổi lại được việc đứa cháu ngoại bị ma dọa cho ngất xỉu trong thang máy, chắc chắn đã liều mạng với tay thầy bói kia rồi.

Lúc Hạ Thi Đình tỉnh lại, nhìn thấy một đám người đang vây quanh mình. Có người đi làm về khuya, lúc cửa thang máy đột nhiên mở ra, nhìn thấy một cô gái nằm sóng soài bên trong, sợ tới mức trợn mắt, hô hoán ầm ĩ, khiến mọi người trong tòa nhà tưởng xảy ra hỏa hoạn, nhốn nháo mặc quần áo ngủ, đi chân đất, cầm sổ tiết kiệm chuẩn bị chạy thoát thân.

Những người khiếp sợ trước tiếng hô hoán kia đã hiểu, thì ra thủ phạm khiến mình nửa đêm hốt hoảng lúng túng chính là một cô gái bỗng nhiên ngất trong thang máy. Sự đồng cảm biến mất, họ nhao nhao chỉ trích cô chạy lung tung trong đêm, còn nói cô sức khỏe không tốt thì phải đi khám bác sĩ, không có chuyện gì thì đừng ngất lung tung, mà nếu có ngất thì cũng đừng ngất ở nơi công cộng.

Hạ Thi Đình chạy về phòng mình trong tiếng phê phán của mọi người, cô vẫn không dám xác nhận chuyện mình đã nhìn thấy. Sau một hồi thất thần, cuối cùng cô liền trùm chăn chìm vào giấc ngủ. Nguyên tắc sống của cô là, chuyện mà nghĩ không ra thì đừng nghĩ nhiều, việc hôm nay chưa làm xong thì để đến mai làm tiếp!

Lúc Hạ Thi Đình nhìn thấy Đường Tiểu Uyển lần thứ hai, trong lòng ít nhiều đã có chuẩn bị về mặt tinh thần. Đó là khi cô ngồi trên bồn cầu trong nhà vệ sinh, đọc cuốn tạp chí cũ thì bỗng nghe thấy có âm thanh khác lạ vọng đến từ bồn rửa mặt, giống như có người đang dùng móng tay cứa nhẹ vào thành bồn, lại dường như có người đang bới đống mỹ phẩm của cô để trên bồn rửa mặt, chai lọ va vào nhau kêu lách cách. Nhưng Hạ Thi Đình kiên quyết không ngẩng đầu, tiếp tục tập trung ánh mắt vào tờ tạp chí, tự nhủ với mình: “Chỉ là ảo giác, nghe nhầm, hãy trấn tĩnh, Thượng đế, đức Phật, Thổ địa, Quan Thế Âm, cứu con với, cứu con với!”

Hạ Thi Đình cũng giống như đại đa số mọi người, nếu có ai đó ở bên cạnh làm phiền thì sẽ không thể đi vệ sinh như bình thường, bụng mỗi lúc mỗi đau, còn những âm thanh quái dị kia càng lúc càng to, đến cả tiếng nước chảy cũng vang lên. Cô thực sự không nhẫn nại hơn được nữa liền ngẩng đầu quát to về phía bồn rửa mặt: “Đùa đủ chưa vậy, tôi còn phải đi toilet”.

Thế là mọi tiếng động đều yên tĩnh trở lại, mặt Hạ Thi Đình nhễ nhại mồ hôi lẫn với nước mắt chạy vội ra khỏi nhà vệ sinh, vừa chạy vào phòng khách đã thấy có bóng người yên lặng ngồi trước mặt, đang mỉm cười với cô. Đó là một cô gái trông rất xinh, điều đáng sợ là thứ cô ta mặc trên người không phải là trang phục hiện đại, mà giống như trang phục trong phim cổ trang, còn một điều nữa là khuôn mặt của cô ta giống hệt khuôn mặt của Hạ Thi Đình.

Hạ Thi Đình nhìn cô ta một hồi, không biết có nên mỉm cười với cô ta không? Cô thực sự không biết phải đối mặt như thế nào với một cái tôi khác trong trang phục cổ đang ngồi trên ghế sofa kia, thế là cô lại ngất đi. Vào giờ khắc ngất xỉu đó, cô nhận ra rằng con người ta cứ ngất xỉu vào đúng thời điểm then chốt quả là sự lựa chọn thông minh nhất.

Lúc gặp Đường Tiểu Uyển lần nữa trái tim yếu đuối kia của Hạ Thi Đình đã thích nghi với kiểu kích động này, cô không thể muốn ngất là ngất được nữa. Cô tỉnh dậy lúc nửa đêm, nghe thấy có người khẽ thở dài ngay bên gối, cô dè dặt quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một đôi mắt cách mình chỉ có mấy li. Người đó đang ngủ bên cạnh cô, mặt ngoài chiếc chăn ấm áp kia như có một tảng băng lạnh buốt không có trọng lượng đè lên.

Hạ Thi Đình vừa nhìn thấy bóng người bên cạnh liền nhắm mắt lại, tự nhủ: “Ha ha, lại là ảo giác, chỉ cần nhắm mắt vào ngủ tiếp là được, đây chỉ là ác mộng, đừng sợ, ngủ đi, ngủ rồi thì chẳng biết gì nữa”.

Cô ép mình ngủ tiếp hoặc là có thể lại ngất đi một lần nữa, nhưng hệ thần kinh dẻo dai lại vô cùng tỉnh táo, nói cho cô biết thứ ngủ trên chăn kia không phải là người, bởi người không thể lơ lửng trên bề mặt của chăn và không tạo ra bất cứ hình thù gì. Hơn nữa, người không thể lạnh như thế, cũng không thể nửa đêm chạy vào ngủ trên giường của cô một cách yên lặng như vậy.

Hạ Thi Đình càng muốn chìm vào giấc ngủ bao nhiêu thì lại càng tỉnh táo bấy nhiêu, cuối cùng ngay cả bản thân cô cũng thấy răng mình va vào nhau lập cập rõ mồn một, trong bóng đêm cô nghe thấy một giọng nói khe khẽ vọng tới: “Có bao giờ cô nghiến răng khi ngủ đâu! Hôm nay sao lại nghiến răng như vậy?”

Không thể phủ nhận giọng nữ đó nghe rất dịu dàng nhẹ nhàng, rung động đến tận tâm can người nghe, nếu truyền đến tai một người đàn ông thì không biết người đó sẽ hồn xiêu phách lạc như thế nào. Nhưng phản ứng của Hạ Thi Đình với câu nói này là ngồi bật dậy, dùng chiêu mà cổ nhân thường dùng sau khi khuyên ngăn hoàng đế nhưng vô hiệu, đó là tìm cái cột rồi lao đầu vào. Cái đầu đáng thương của cô va vào cái cột gỗ ở đầu giường rất mạnh, phát ra một tiếng bịch rất lớn. Hạ Thi Đình lập tức ngất xỉu, cuối cùng cô đã tìm ra một cách không bình thường có thể làm cho mình ngất xỉu.

Hôm sau Hạ Thi Đình xin nghỉ, trốn trong phòng ngủ, bắt đầu điên loạn gửi tin tìm người ở ghép, tuy thần kinh của cô rất vững nhưng ngày nào cũng như vậy cô sợ mình còn chưa chết vì sợ thì đã phát điên rồi, việc khẩn cấp trước mắt là tìm một người đến ở cùng, như thế lúc gặp phải nguy hiểm còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Cô đăng tin cho thuê một phòng với giá thuê rất rẻ, rẻ đến mức người khác đều cho rằng cô là một kẻ háo sắc biến thái, không có cô gái nào dám đến xem phòng, còn bọn đàn ông yêu cầu đến xem phòng qua điện thoại, giọng nói thì buồn nôn giống như sên đất, chủ yếu là các cuộc gọi tới quấy rối tình dục. Hạ Thi Đình dù có to gan đến mấy cũng không dám thuê cùng với loại người này, ở chung với bọn này còn đáng sợ hơn cả gặp ma.

Trời đã về chiều nhưng vẫn chưa ai chịu tới xem phòng, Hạ Thi Đình đau khổ vò đầu bứt tóc, bây giờ cô mới hiểu vì sao trong các bộ phim kinh dị đều tập trung miêu tả cảnh trời tối, bởi vì tối trời đúng là một chuyện vô cùng đáng sợ.

Cô tranh thủ trước lúc trời còn chưa tối tìm thứ gì đó lót dạ, cô vừa mở cửa phòng nhìn thấy một người đang bị treo lơ lửng ở khung cửa trước mặt. Hạ Thi Đình ngồi phịch xuống đất, không còn đủ cam đảm tự va đầu một lần nữa, bởi vì cú va đầu tối qua rất đau, cô đã dùng bao nhiêu dầu xoa bóp mà vẫn không có tác dụng gì, nếu lại va lần nữa e rằng còn chưa chết vì sợ thì đã bị chấn thương sọ não rồi.

Cô nhìn người treo trên khung cửa kia, người đó cũng đang nhìn cô, chính là con ma nữ đã ở cùng cô mấy ngày nay.

Con ma nữ đó mặt mũi đoan trang, không cao không béo, không khó coi, ngoại trừ nước da nhợt nhạt hơn người bình thường một chút, quần áo hơi cổ điển, có thể bay trong không trung, có thể bò trên trần nhà, có thể ngủ trên chăn mà không gây sức nặng, còn thì bộ dạng cô ta gần như không hề đáng sợ theo kiểu thất khiếu chảy máu, lưỡi lè dài lủng lẳng trước ngực như trong phim kinh dị. Cô ta treo mình trên khung cửa chắc là vì buồn chán quá nên tự chơi đánh đu, chứ không hề muốn dọa người.

Nhưng, bất luận là ai nếu nhìn thấy một người giống hệt mình bay qua bay lại trong không trung đều sẽ khó tránh khỏi mất tự chủ.

Hạ Thi Đình lại muốn đi vệ sinh, mỗi lần căng thẳng là cô muốn đi toilet, đây là tật xấu từ nhỏ đến giờ của cô. Trước đây cứ hễ vào phòng thi là cô lại muốn vào toilet, khiến cho rất nhiều giáo viên coi thi tức giận, lúc này đây cô cảm thấy mót vô cùng, con người ta có ba thứ không thể đừng được, cho dù có ma trấn giữ ở cửa cũng vẫn không thể đừng được.

Đột nhiên cô rất tức giận, bởi cô phát hiện mình cơ bản không đủ can đảm coi như không nhìn thấy con ma nữ treo lơ lửng trên khung cửa để chạy thẳng đến toilet, cũng không thể nhịn lâu hơn được nữa, cứ tiếp tục như vậy cô vãi ra quần mất. Nhưng là một người độc lập có sự tự tôn, sao có thể tè ra quần vì bị ma dọa, Hạ Thi Đình khản giọng ra lệnh: “Tránh ra tránh ra, tôi muốn đi toilet”.

Con ma đó quả nhiên đã tránh sang một bên. Hạ Thi Đình cũng không quan tâm nhiều, mặc dù chân đã mềm nhũn không đứng được nữa nhưng vẫn cố bò đến nhà vệ sinh, giải quyết vấn đề cấp bách.

Cô thở phào, giật mình nhận ra thế giới quan của mình có vấn đề, thà đắc tội với ma, bị ma giết chết cũng nhất định không thể vãi ra quần được, như thế thật mất mặt. Cô vốc nước trong bồn lên rửa mặt, tự an ủi bản thân: Đây đúng là câu người ta thường nói, thích giữ thể diện thì phải chịu khổ thôi!

Nhưng lúc này cô lại giật mình nhận ra một chuyện, đó là mình không hề mở nước nhưng tại sao trong bồn lại có nước, cô dè dặt ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy một người đang đứng sau lưng mình.

Cô không quay đầu lại, tim đập loạn xạ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô vẫn quyết không quay đầu mà chằm chằm nhìn người giống hệt mình trong gương, rồi nói: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

“Tôi là Đường Tiểu Uyển, là kiếp trước của cô, tôi đến để giúp đỡ cô”. Con ma nữ đó mở mồm, giọng nói giống hệt người đã ngủ trên giường cô đêm qua.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ