Chủ nhật, ngày 21 tháng Mười
Kim đồng hồ nhích qua 0 giờ, đã sang Chủ nhật. Asakawa vừa ghi lại những điểm mấu chốt trên tay vừa cố gắng sắp xếp các dòng suy nghĩ.
… Ngay trước khi chết, Ryuji đã tìm ra lời giải cho câu thần chú và cố gắng gọi điện cho Takano Mai để gọi cô ấy đến. Nghĩa là, để thực hiện câu thần chú cần phải có sự trợ giúp của Takano Mai. Nhưng vấn đề là tại sao mình vẫn sống? Chỉ có thể có một câu trả lời. Đó là, trong khoảng một tuần ấy, mình đã vô tình thực hiện câu thần chú mà không hề biết. Không còn cách giải thích nào khác.
Tóm lại, nếu có người thứ ba giúp đỡ, bất cứ ai cũng có thể thực hiện được câu thần chú một cách dễ dàng. Nhưng vẫn còn một câu hỏi nữa. Đó là tại sao bốn đứa trẻ lại chạy trốn mà không thực hiện câu thần chú? Nếu đơn giản đến vậy, bọn chúng hoàn toàn có thể giả vờ can đảm trước mặt ba đứa kia rồi bí mật thực hiện câu thần chú lắm chứ? Hãy suy nghĩ cho kỹ. Trong một tuần vừa rồi mình đã làm gì? Điều gì mình làm mà Ryuji không làm?
Nghĩ đến đó Asakawa hét lớn.
– Làm sao ta biết được chuyện đó! Có vô khối những việc ta làm mà Ryuji không làm trong một tuần vừa qua… Thật điên rồ.
Asakawa đấm vào bức ảnh có Yamamura Sadako.
– Đồ khốn! Mi còn muốn làm khổ ta đến bao giờ?
Gã đấm liên hồi vào mặt Sadako. Nhưng nét mặt Sadako chẳng hề thay đổi, cô ta vẫn giữ nguyên vẻ đẹp cho đến phút cuối cùng.
Asakawa vào bếp, rót whisky đầy đến miệng ly. Gã cần phải giải tỏa đám máu đang tụ lại trong đầu. Gã định nốc trọn một hơi nhưng dừng lại. Biết đâu gã sẽ chợt nghĩ ra câu thần chú và phải lái xe trong đêm đến Ashikaga. Gã nên hạn chế uống rượu. Gã giận mình vì cứ cố muốn dựa dẫm vào một cái gì đó. Lúc khai quật hài cốt của Yamamura Sadako ở Villa Log Cabin, Asakawa đã gần như đánh mất mình trước cơn sợ hãi. Nhưng cuối cùng thì gã cũng đạt được mục đích chỉ bởi vì có Ryuji ở bên cạnh.
– Ryuji! Ryu..ji…! Mình xin cậu, hãy giúp mình đi!
… Mình không thể sống nổi nếu vợ con mình bị đem đi mất, mình không thể chịu được một cuộc sống như thế!
– Ryu…ji…! Giúp mình đi. Tại sao mình còn sống? Chẳng lẽ vì mình là kẻ đầu tiên phát hiện ra Yamamura Sadako? Nếu như vậy, vợ và con mình sẽ không thoát khỏi cái chết. Không thể như thế được, phải không Ryuji?
Tâm trí Asakawa rối loạn. Mặc dù biết không phải là lúc than khóc nhưng gã không còn đủ bình tĩnh. Thế rồi sau một hồi gào thét với Ryuji, gã trấn tĩnh lại. Gã tiếp tục ghi những điểm quan trọng khác ra giấy. Lời tiên tri của bà lão… Có thật là Yamamura Sadako đã sinh con? Liệu điều đó có quan hệ gì với Nagao Jotaro, kẻ đã giao cấu với cô ta ngay trước khi cô ta chết và là bệnh nhân đậu mùa cuối cùng của Nhật Bản?
Trả lời cho những câu hỏi ấy chỉ toàn là những dấu chấm hỏi. Không có bất kỳ một căn cứ chắc chắn nào mách bảo. Liệu lập luận này có giúp gã tìm ra câu thần chú hay không? Gã phải tính toán vì thời gian không cho phép gã mắc sai lầm.
Lại vài giờ nữa trôi qua. Bên ngoài trời sắp sáng. Asakawa ngã xuống sàn nhà, bên tai gã có tiếng thở của một người đàn ông. Có tiếng chim hót kêu chích chích. Gã không biết đó là chiêm bao hay hiện thực. Không biết tự lúc nào gã nằm vật trên sàn và ngủ thiếp đi. Rồi gã khẽ nheo mắt trước ánh nắng chói chang của buổi sáng. Gã thấy một bóng người bước đi khỏi trong làn nắng dịu. Gã không thấy sợ. Gã bỗng choàng tỉnh và nhìn mãi về phía cái bóng.
– … Ryuji, cậu có ở đấy không?
Cái bóng không đáp lại mà chỉ có tựa đề một cuốn sách hiện lên như được in thẳng vào những nếp nhăn trong não gã.
“Loài người và dịch bệnh”
Dưới lớp mí mắt đang nhắm lại của Asakawa, tựa đề cuốn sách nổi lên trắng sáng và rõ nét, sau đó nó từ từ biến mất cùng với một dư âm. Cuốn sách đó chắc chắn đang nằm trong phòng làm việc của Asakawa. Gã mua nó lúc bắt đầu điều tra vụ án này vì ngờ rằng thủ phạm gây ra cái chết đồng thời cho cả bốn nạn nhân là một chủng virus. Tuy chưa đọc, nhưng gã còn nhớ rất rõ nó được cất ở vị trí nào trên giá sách.
Mặt trời buổi sáng chiếu vào từ ô cửa sổ phía đông. Gã thấy đầu đau buốt khi định đứng dậy.
… Một giấc mơ?
Asakawa mở cửa phòng làm việc. Gã với lấy cuốn sách mà kẻ nào đó đã ám thị cho gã: “Loài người và dịch bệnh”. Tất nhiên, Asakawa đoán được kẻ đã ám thị cho gã ấy là ai. Đó chính là Ryuji. Ryuji đã đến thăm gã trong chốc lát để báo cho gã biết bí mật của câu thần chú.
Lời giải cho câu thần chú nằm ở đâu trong cuốn sách dày hơn 300 trang này? Trực giác lại mách bảo gã. Trang 191. Tuy không thật đậm nét nhưng con số ấy đã chui vào đầu gã cùng với tên cuốn sách. Gã giở tới trang đó. Phút chốc, có hai con chữ cứ lớn dần lên và đập vào mắt gã.
Sao chép Sao chép Sao chép Sao chép
Bản năng của virus là tự nhân lên. “Virus xâm chiếm các tế bào sống và tự sao chép để nhân lên”.
– Trời ơi!
Asakawa kêu lên một tiếng thất thanh. Cuối cùng gã đã chạm được tới ý nghĩa của câu thần chú.
… Thế là đã rõ: việc mình làm mà Ryuji không làm trong một tuần qua. Mình đã mang cuộn băng đó từ Villa Log Cabin về và sao cho Ryuji xem. Nội dung của câu thần chú chẳng phải là rất đơn giản hay sao? Một việc mà ai cũng làm được. Đó là sao chép và cho người khác xem…
Chỉ cần tiếp tay cho sự nhân lên của nó bằng cách ấy – cho một kẻ chưa xem bao giờ xem nó. Bốn đứa trẻ sau khi giở trò nghịch ác đã ngu ngốc để cuộn băng lại Villa Log Cabin, nên chẳng có đứa nào định quay lại để lấy nó và thực hiện câu thần chú.
Không còn cách lý giải nào khác. Asakawa nhấc ống nghe và quay số nhà vợ ở Ashikaga. Người nghe máy là Shizu.
– Shizu, em phải nghe kỹ những điều anh nói. Anh muốn bố mẹ xem một thứ này. Ngay bây giờ. Em không được cho hai người đi ra ngoài cho tới khi nào anh đến. Rõ chưa? Đây là một việc vô cùng hệ trọng.
… Trời ơi, phải chăng mình đang bán linh hồn cho quỷ dữ? Mình đang tìm cách đẩy bố mẹ vợ lâm vào một tình thế nguy hiểm nhất thời để cứu lấy mạng sống của vợ và con gái. Nhưng để cứu con và cháu gái, chắc chắn hai người sẽ vui vẻ nhận lời. Và nếu họ sao cuốn băng ra và lại cho người khác xem thì sẽ tránh được cái chết. Nhưng tiếp sau đó sẽ ra sao? Và sau đó nữa?
– Chuyện gì vậy anh? Em chẳng hiểu gì cả.
– Không phải hỏi, cứ làm như anh nói. Anh sẽ tới đó ngay bây giờ. À, còn nữa. Ở đó có đầu video không?
– Có.
– Beta hay VHS?
– VHS.
– Được rồi, anh đi ngay đây. Tuyệt đối không được đi đâu, em rõ chưa?
– Nhưng mà khoan đã. Anh định cho bố mẹ xem cuốn băng đó à?
Không biết trả lời sao, Asakawa đành im lặng.
– Phải không anh?
– … Phải.
– Có nguy hiểm không?
… Có nguy hiểm không ấy à? Nếu không làm thế, cô và con gái cô sẽ chết sau năm giờ nữa. Thôi đi, đồ ngốc! Đừng có hỏi nhiều. Tôi không có thời gian để kể lể mọi chuyện vào lúc này. Cố gắng lắm Asakawa mới kiềm chế được cơn nóng giận khiến gã muốn quát tướng lên.
– Không nói nhiều, cứ làm theo những gì anh nói!
Bảy giờ kém. Nếu ngay bây giờ gã chạy xe theo đường cao tốc và không gặp tắc đường, gã sẽ đến nhà vợ ở Ashikaga trước chín giờ. Nếu tính cả thời gian để sao hai cuốn băng, phần của vợ và con gái gã, thì vừa khít đến mười một giờ. Asakawa đặt ống nghe xuống, mở tủ đựng ti vi và rút nguồn điện của chiếc đầu video. Gã phải mang nó theo đến Ashikaga vì đằng nào cũng cần hai cái cho việc sao băng.
Trước khi ra khỏi phòng, Asakawa nhìn lại Yamamura Sadako một lần nữa.
… Mi đã đẻ ra một thứ của nợ.
Từ dốc nối Oi, Asakawa quyết định cho xe chạy lên đường cao tốc nội đô, tuyến ven biển men theo vịnh Tokyo, rồi sau đó sẽ rẽ sang xa lộ Tohoku. Không bao giờ xảy ra tắc đường ở xa lộ Tohoku. Vấn đề là làm sao thoát khỏi nút tắc trên đường cao tốc nội đô. Lúc trả lệ phí giao thông và nhìn lên biển báo tắc đường ở dốc nối Oi, Asakawa mới chợt nhận ra rằng hôm nay là Chủ nhật.
Có lẽ vì thế mà xe cộ qua đường hầm xuyên biển cũng vắng chứ không nối thành hàng dài như mọi khi, và thậm chí gã cũng không phát hiện thấy có dấu hiệu ùn tắc nào ở đoạn hợp lưu. Cứ cái đà này gã sẽ đến nhà vợ ở Ashikaga vào chín giờ như dự kiến và có thừa thời gian để sao hai cuốn băng. Asakawa thả lỏng chân ga. Điều khiến gã sợ nhất lúc này là dính vào một vụ tai nạn vì phóng quá nhanh.
Vừa chạy dọc theo sông Sumida gã vừa nhìn xuống dưới, đây đó, gã nhận thấy gương mặt vừa thức giấc của phố phường vào ngày Chủ nhật. Người ta bước đi với dáng vẻ khác hẳn ngày thường. Một buổi sáng Chủ nhật thanh bình…
Asakawa chợt nghĩ. Hành động này của gã sẽ đem đến một hậu quả như thế nào? Khi lũ virus, một của vợ gã, một của con gã, được thả ra theo hai hướng, chúng sẽ lan rộng đến mức nào? Gã có thể tính tới việc sao băng, đưa cho những người đã từng xem rồi xem lại và quay vòng trong một nhóm nhất định để ngăn chặn sự nhân rộng của chúng. Nhưng làm vậy sẽ đi ngược lại với ý muốn sao chép của virus.
Lúc này, gã không cách nào biết được cuộn băng hoạt động với cơ chế ra sao. Để biết được điều đó thì cần phải làm các cuộc thí nghiệm. Nhưng chưa thể có những người dám hy sinh tính mạng để tìm ra sự thật một khi tình trạng lây lan chưa đủ nghiêm trọng. Nếu chỉ với một phương pháp đơn giản là sao băng rồi đem cho người khác xem mà thoát được nguy hiểm thì bất cứ ai cũng sẽ làm việc đó.
Thế rồi, qua những câu chuyện truyền miệng, người ta nhất định sẽ thêm thắt rằng, cần phải đưa cuộn băng cho một người chưa xem nó bao giờ, và cả cái ân hạn vốn dài một tuần lễ cũng theo đó mà ngắn lại. Những người xem phải cuộn băng sẽ không đợi hết một tuần mà ngay lập tức sao ra để đưa cho ai đó khác xem…
Rốt cuộc thì cái vòng tròn ấy sẽ lan ra đến đâu? Chắc chắn chẳng mấy chốc, cuộn băng như một thứ dịch bệnh đánh vào nỗi sợ mang tính bản năng của con người sẽ lan ra khắp xã hội. Hơn thế nữa, bị ám ảnh bởi nỗi sợ, không ai dám chắc rằng họ sẽ không đặt ra những tin đồn như: “Người nào đã xem rồi sẽ phải sao ra ít nhất hai bản và phải đưa cho ít nhất hai người khác xem”.
Giống như trò bán hàng đa cấp, nó sẽ lan tỏa với tốc độ mà một dòng chảy không thể nào so sánh được. Chưa đầy nửa năm, toàn bộ công dân Nhật Bản sẽ trở thành những người mang bệnh, rồi tiếp đó, sự lây lan sẽ vượt ra ngoài biên giới. Trong vòng quay ấy, sẽ có một vài người bỏ mạng khiến cho tất cả hiểu ra rằng đó không phải là một trò đùa và họ càng ra sức nhân rộng những cuốn băng. Gã không thể tưởng tượng được điều ấy sẽ gây ra một cơn hoảng loạn như thế nào và sẽ kết thúc trong một tình trạng ra sao. Và cả việc sẽ có bao nhiêu nạn nhân thiệt mạng nữa…
Hai năm trước dạo bùng nổ những chuyện thần bí, con số bài viết gửi về các tòa soạn lên tới hơn mười triệu. Có một thế lực siêu nhiên nào đó đang thao túng. Và biết đâu, nhờ thế lực ấy, một loài virus mới sẽ thả sức hoành hành…
Yamamura Sadako căm ghét người đời vì đã đẩy cha mẹ cô ta tới cái chết. Virus đậu mùa căm thù con người vì đã dồn chúng tới bờ vực của sự diệt vong. Hai mối thù hận ấy đã kết hợp lại trong cái cơ thể của một kẻ dị thường và tái xuất trên thế giới với một hình dạng không thể ngờ tới.
Asakawa và cả gia đình gã, những kẻ không may xem cuộn băng đã vô tình nhiễm phải loài virus ấy. Họ là những kẻ mang mầm bệnh. Rồi đây, những con virus sẽ trực tiếp tấn công vào các gen di truyền, cốt lõi của sự sống. Nó sẽ gây ra hậu quả gì? Lúc này đây gã vẫn chưa biết được. Và nó sẽ ảnh hưởng như thế nào tới lịch sử sau này, mà không, tới sự tiến hóa của nhân loại?
… Để bảo vệ gia đình, ta đang sắp phát tán ra thế giới một thứ bệnh dịch có thể sẽ hủy diệt cả loài người.
Asakawa sợ hãi khi nghĩ tới ý nghĩa của cái hành động mà mình sắp làm. Có một tiếng thì thầm rất khẽ trong tai gã.
… Chỉ cần hy sinh vợ con mi là mọi chuyện sẽ chấm dứt thôi mà. Mất vật chủ, virus sẽ tiêu vong. Mi sẽ cứu được cả nhân loại.
Nhưng tiếng nói ấy quá nhỏ.
Xe đã rẽ vào xa lộ Tohoku. Đường không đông. Cứ đi như thế này thì gã sẽ đến kịp. Asakawa lái xe trong tư thế gồng vai, hai tay nắm chặt vô lăng. “Ta không hối hận. Chẳng có lý gì mà ta phải hy sinh gia đình mình. Có những thứ mà ta phải bảo vệ bằng mọi giá một khi chúng bị đe doạ”.
Asakawa nói lớn tới nỗi át cả tiếng động cơ, như thể một lần nữa khẳng định quyết tâm. Nếu là Ryuji, hắn sẽ làm gì trong hoàn cảnh này? Về điều ấy thì gã chẳng có gì phải băn khoăn. Vì chính linh hồn của Ryuji đã chỉ cho Asakawa câu thần chú. Nghĩa là, hắn muốn Asakawa cứu lấy vợ và con gái mình. Gã thấy yên tâm về điều đó. Nếu là Ryuji, hẳn là hắn sẽ nói thế này.
… Vào lúc này, hãy thành thực với cảm giác của chính bản thân mình! Trước mặt chúng ta là một tương lai bất định. Mọi chuyện cuối cùng rồi đều có kết cục của nó. Và biết đâu loài người sẽ giải quyết được mọi thứ bằng tài trí của mình. Đối với loài người, đây chính là một thử thách. Ở thời nào cũng vậy, quỷ sứ luôn thay hình đổi dạng để tồn tại. Dù chúng ta có ra sức tiêu diệt, bọn chúng sẽ vẫn cứ xuất hiện mà thôi.
Giữ đều chân ga, Asakawa nhằm thẳng hướng Ashikaga đi tới. Bầu trời Tokyo gã vừa bỏ lại đằng sau đang in trên mặt gương chiếu hậu. Dưới bầu trời ấy, những đám mây đen quái gở đang chuyển động, cái cách chuyển động giống như loài rắn, mặc khải về sự lan tràn của cái ác.
HẾT