Ring – Vòng Tròn Ác Nghiệt - Phần 3.4 – Lốc xoáy

Mười giờ tối, Asakawa trở về nhà trong sự tiếp đón của hai hơi thở êm đềm. Vừa qua khỏi hành lang, gã lập tức nhẹ nhàng mở cửa buồng và kiểm tra xem hai mẹ con đã ngủ hay chưa. Dù mệt thế nào, gã cũng không bao giờ bỏ qua hành động đó.

Trên bàn ăn là một mảnh giấy có ghi: “Hôm nay anh Takayama gọi điện đến.” Cả ngày hôm nay Asakawa gọi điện tới cho Ryuji từ toà soạn nhưng y vắng nhà nên không gặp được. Hẳn là y cũng đang đôn đáo đi điều tra. Biết đâu y chẳng tìm ra điều gì đó mới mẻ? Asakawa quay số gọi, nhưng chuông kêu đến mười tiếng trong căn hộ cho thuê ở Hagashi-nakano. Y vẫn chưa về.

Sau khi tắm qua, Asakawa mở một chai bia và gọi điện một lần nữa. Vẫn chưa về. Gã chuyển sang uống whisky không pha đá. Nếu không phó mặc mình cho cơn say, Asakawa chẳng còn cách nào khác để ngủ yên. Người gã cao và mảnh khảnh, nhưng gã chưa bao giờ bị trận ốm nào đáng gọi là ốm.

Vậy mà gã lại phải nhận một bản án tử hình theo cái cách này đây… Ở đâu đó trong tâm tưởng, gã vẫn cảm thấy chuyện này chỉ là giấc mơ. Cái hạn chót mang tên mười giờ ngày 18 tháng Mười có thể sẽ đến mà gã chưa kịp tìm ra ý nghĩa của cuốn băng và nội dung của câu thần chú, nhưng biết đâu rồi thì chẳng có chuyện gì xảy ra, cuộc sống thường nhật của gã vẫn tiếp diễn…

Với bộ mặt giễu cợt, tổng biên tập Oguri sẽ lên lớp gã vì đã ngu ngốc tin vào chuyện mê tín, còn Ryuji sẽ lại vừa nhăn nhở cười vừa lẩm bẩm: “Cóc thể nào hiểu được sự vận động của thế giới.” Và vợ con gã sẽ lại đón gã về với nét mặt say ngủ hàng ngày. Giống như trong một chiếc phi cơ đang rơi, hành khách nào cũng hy vọng tới cùng rằng sẽ chỉ có mình thoát nạn.

Uống hết ly thứ ba cũng là lần thứ ba Asakawa quay số. Gã sẽ thôi không gọi nữa nếu y vẫn chưa về. Đến tiếng chuông thứ bảy thì gã nghe có tiếng nhấc máy.

– Làm cái chết tiệt gì mà bây giờ mới nghe máy?

Chưa kịp hỏi xem ai đang ở đầu bên kia, Asakawa đã ầm ĩ quát tháo. Nếu đó là Ryuji, bao giờ gã cũng văng tục. Kể ra cũng lạ… Asakawa vốn là kẻ luôn giữ một khoảng cách và không bao giờ tỏ thái độ suồng sã ngay cả với bạn bè, thế mà chỉ riêng với Ryuji gã lại có thể mắng y té tát. Nói vậy, nhưng gã chưa một lần coi Ryuji là bạn thân của mình.
Tuy nhiên, thật bất ngờ vì người nghe máy không phải Ryuji.

– Alô… Xin lỗi anh…

Giọng một người con gái hơi luống cuống vì bị nạt nộ vô cớ.

– Ồ, tôi xin lỗi. Tôi nhầm người.

Asakawa định dập máy.

– Có phải anh muốn gọi cho thầy Takayama?

– À vâng, đúng vậy…

– Thầy vẫn chưa về nhà anh ạ…

Asakawa tự hỏi không biết chủ nhân của giọng nói trẻ trung và hấp dẫn đó là ai. Chắc không phải người nhà vì cô ta gọi Ryuji bằng thầy. Hay là người yêu? Vớ vẩn. Trên đời này làm gì có thứ phụ nữ thích Ryuji, suy nghĩ ấy đã thành định kiến trong đầu gã.

– Vậy à, tên tôi là Asakawa.

– Anh Asakawa phải không ạ. Nếu thầy về tôi sẽ nói lại để thầy gọi điện cho anh.

Giọng cô gái vẫn văng vẳng trong tai gã sau khi đã đặt ống nghe xuống. Một dư âm ngọt ngào dễ chịu.

Vợ chồng gã đã bỏ chiếc giường ra khỏi phòng ngủ có trải thảm hồi đẻ Yoko. Không nên để trẻ sơ sinh ngủ trên giường, vả lại một căn phòng bảy mét rưỡi vuông thì lấy đâu ra chỗ mà đặt giường em bé. Chẳng còn cách nào khác, vợ chồng gã quyết định quẳng chiếc giường đôi đi và thay vào đó là tấm đệm có thể gấp ra gấp vào được.

Asakawa chui vào khoảng trống còn lại trên tấm đệm đôi. Chỉ những khi cả ba người cùng đi ngủ, chỗ nằm mới được cố định. Shizu và Yoko rất hay ngọ nguậy, nên thường thì chỉ một giờ sau khi ngủ là cả hai sẽ lăn đi rất xa khỏi vị trí ban đầu. Vì ngủ sau, nên Asakawa lúc nào cũng phải lần tìm chỗ trống để chui vào.

Nếu Asakawa không còn nữa, vợ gã sẽ mất bao lâu để lấp đầy chỗ trống ấy? Không phải chuyện đi bước nữa của Shizu. Có những người chẳng bao giờ lấp đầy nổi khoảng trống sinh ra sau khi mất đi người bạn đời của mình.

Ba năm… Ba năm phải chăng là một mốc thời gian hợp lý? Asakawa cố tìm cách hình dung ra khuôn mặt rạng ngời của Shizu, nếu một ngày kia cô phải trở về nhà cha mẹ, gửi con cho ông bà để đi làm. Gã muốn cô mạnh mẽ. Gã không thể chịu đựng nổi mỗi lần tưởng tượng ra vợ con mình sẽ rơi vào cảnh địa ngục trần gian sau khi gã chết.

Asakawa quen Shizu năm năm trước, khi ấy cô đang làm nhân viên văn phòng cho một công ty du lịch thuộc báo M., còn gã vừa mới chuyển về toà soạn chính từ phân xã ở Chiba. Shizu làm ở tầng ba, còn gã ở tầng bảy, thỉnh thoảng lắm hai người mới gặp nhau trong thang máy.

Và phải đến một lần, lúc gã tới lấy vé tàu cho một đợt làm phóng sự, gã mới thực sự quen cô vì tình cờ Shizu phải làm thay người phụ trách đang đi vắng. Khi ấy, Shizu mới hai mươi lăm tuổi, cô khoái ngao du hơn mọi thứ trên đời, nên cô đã nhìn Asakawa, một chàng phóng viên nay đây mai đó bằng một ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.

Còn gã, gã tìm thấy trong ánh mắt ấy bóng hình một người con gái của mối tình đầu. Sau đó, khi đã biết tên biết mặt, hai người bắt đầu chào nhau mỗi lần bắt gặp trong thang máy và quan hệ của họ nhanh chóng trở nên thắm thiết. Rồi hai năm sau, họ cưới nhau mà không gặp bất kỳ trở ngại nào từ phía gia đình. Trước ngày cưới nửa năm, gã xin gia đình một ít tiền và mua được một căn hộ nho nhỏ ở Kita-shinagawa.

Gã vội vàng mua nhà trước khi cưới không phải vì đoán trước được rằng giá đất sẽ tăng lên. Chỉ đơn giản là vì gã muốn sớm trả hết món tiền vay mua nhà. Có lẽ, nếu bỏ lỡ thời điểm đó, vợ chồng gã đã chẳng bao giờ có nổi một cơ ngơi ở giữa lòng thành phố như thế này. Bởi một năm sau, giá nhà chung cư đã tăng lên gấp ba. Hơn nữa, mua vào thời điểm đó, tiền trả nợ hàng tháng chỉ chưa bằng một nửa tiền thuê nhà.

Tuy luôn miệng phàn nàn về sự chật hẹp, nhưng phải thừa nhận rằng, nhờ khối tài sản này mà vợ chồng gã sống khá dư dả. Vẫn còn có cái mà để lại cho mẹ con nó, Asakawa nhẹ nhõm nghĩ. Nếu đập chỗ tiền bảo hiểm nhân thọ vào khoản nợ mua nhà, căn hộ này sẽ là của hai mẹ con.
… Tính ra thì số tiền bảo hiểm nhân thọ mà mình nhận được sau khi chết sẽ là hai mươi triệu yên, nhưng cái này cần xác nhận lại cho chắc chắn.

Trong cái đầu đầy mông lung, Asakawa phân chia số tiền đó ra thành các khoản rồi tự nhủ mình rằng phải mau chóng ghi hết những điều cần nhắc nhở ra giấy cho vợ. Nhưng biết chọn tên gọi nào cho cái chết của gã? Chết bệnh? Tử nạn? Hay bị sát hại?

… Trước tiên mình phải kiểm tra lại các điều khoản bảo hiểm thêm một lần nữa.
Ba ngày nay, mỗi lần sắp chìm vào giấc ngủ Asakawa lại cảm thấy bi quan. Gã khổ não vì những muốn để lại ảnh hưởng của mình lên cái thế giới mà gã sẽ không còn nữa, gã đã nghĩ tới việc để lại một thứ gì đó giống như di chúc.
Chủ nhật, ngày 14 tháng Mười

Chủ nhật, vừa thức giấc Asakawa đã ngay lập tức gọi cho Ryuji. “… Vâng”, Ryuji nhấc máy với một giọng đứt quãng. Có vẻ như cú điện thoại vừa làm y tỉnh giấc. Cơn bực tức từ đêm qua lại trào lên khiến Asakawa nói như quát vào máy.

– Đêm qua cậu đi đâu?

– À, tưởng ai… hoá ra Asakawa?

– Chứ không phải cậu bảo cậu gọi điện cho mình hả.

– Có gì đâu, tớ hơi quá chén. Mấy em sinh viên dạo này uống rượu khoẻ quá, mà chuyện ấy cũng khoẻ nữa. Mệt quá, mệt quá.

Bất giác, Asakawa cảm thấy ba hôm vừa rồi tựa như một giấc mơ. Gã thả lỏng người. Gã thấy mình như một thằng ngốc vì đã sống quá nghiêm túc.

– Chờ đấy, mình sẽ đến chỗ cậu ngay bây giờ.
Asakawa gác máy.

Gã xuống Higashi-nakano ở ga JR và đi bộ mất mười phút để đến Kamiochiai. Vừa rảo bước gã vừa ấp ủ một niềm hy vọng nhỏ nhoi: dù hắn có uống rượu cả đêm thì hắn vẫn là Ryuji, rõ là hắn đã nắm được thứ gì đó. Biết đâu hắn chẳng đã giải được câu đố, thế thì hắn mới thản nhiên tửu sắc tới khuya như thế chứ.

Càng gần đến căn hộ của Ryuji gã càng hồ hởi, chân gã rảo bước nhanh hơn. Thấp thỏm rồi hy vọng, bi quan rồi lạc quan, sự dao động liên tục của cảm xúc khiến tinh thần Asakawa mệt mỏi.

Có vẻ như đúng là Ryuji vừa mới dậy, y ra mở cửa trong bộ pyjama với khuôn mặt lởm chởm râu. Asakawa chẳng kịp cởi giày tức tốc hỏi: “Tìm thấy gì không?”

– Không, chẳng có gì đặc biệt. Cậu vào đi.

Vừa nói Ryuji vừa gãi đầu sồn sột. Đôi mắt y thẫn thờ vô định, trông qua cũng biết các tế bào não của y vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

– Uống cà phê vào cho nó tỉnh hẳn đi ông mãnh.

Cảm thấy như niềm hy vọng bị phản bội, Asakawa khủng khỉnh đặt mạnh cái siêu đun nước lên bếp rồi châm lửa. Đột nhiên, nỗi ám ảnh về thời gian xâm chiếm gã.
Hai người đang ngồi xếp bằng trong căn phòng rộng gần mười mét vuông với một mặt tường chất đầy sách.

– Rồi, cậu nói cho tớ biết những thứ cậu điều tra được đi nào. – Ryuji vừa rung đùi vừa nói. Không được phép lãng phí
thời gian. Asakawa cẩn thận sắp xếp những điều mà gã tìm được trong ngày hôm qua và trình bày theo thứ tự thời gian. Trước hết là về cuộn băng video đã được ghi lại từ một chương trình truyền hình tại Villa Log Cabin vào lúc tám giờ ngày 26 tháng Tám.

– Hả?

Ryuji tỏ ra khá bất ngờ. Quả là y cũng đã ngỡ rằng cuộn băng đó được ghi bằng máy quay video.

– Cái đó thú vị đấy. Nhưng mà này, nếu đúng là có trò cướp sóng như cậu nói thì chắc chắn sẽ còn nhiều người khác nữa cũng đã xem phải hình ảnh ấy…

– Việc này mình đã hỏi ban tin tức ở Atami và Mijima rồi. Nhưng không có nguồn tin nào cho thấy khu vực Nam Hakone bị nhiễm dải sóng lạ vào đêm ngày 26 tháng Tám.

– Hiểu rồi, hiểu rồi. – Ryuji khoanh tay nghĩ ngợi. – Có hai khả năng. Khả năng thứ nhất, có lẽ tất cả những người không may xem phải đều đã chết… Hượm đã, lúc phát trên truyền hình, hẳn là câu thần chú chưa bị xoá mất, mà không, hãy tính tới giả thiết các báo địa phương không chộp được vụ này…

– Đã kiểm tra khả năng đó rồi. Cậu định nói tới những nạn nhân khác ngoài bốn đứa trẻ chứ gì. Không có. Con số không cậu hiểu chưa, con số không. Nếu xảy ra sự cố nhiễm sóng thì chắc chắn phải có rất nhiều người xem được, vậy mà không thấy xuất hiện thêm một nạn nhân nào, những lời đồn đại khác thường cũng không nốt.

– Này, thế cậu còn nhớ hồi căn bệnh AIDS mới xuất hiện trong xã hội văn minh không? Ban đầu, các tay bác sỹ ở Mỹ có biết chuyện quái gì đang xảy ra đâu. Nhìn những bệnh nhân chết vì các triệu chứng chưa từng gặp bao giờ, bọn họ chỉ linh cảm thấy một căn bệnh lạ, thế thôi. Mãi hai năm sau khi nó xuất hiện, người ta mới gọi nó là AIDS đấy… Không phải là không có những chuyện như vậy.

Xuôi xuống tỉnh lộ Atami-Kannami ven sườn núi phía tây rặng Tana, chỉ có vài ngôi nhà dân thưa thớt nằm rải rác. Từ đó nhìn lên phía Nam là cao nguyên và khu nghỉ dưỡng Pacific Land Nam Hakone, một thế giới mà bóng dáng của hiện thực thật mờ nhạt.

Hay là có một cái gì đó vô hình đang tiến triển? Biết đâu đấy, mặc dù trên thực tế có vô số những ca đột tử không rõ nguyên nhân đã xảy ra mà người ta chưa nhận thấy. Không chỉ có AIDS. Bệnh sốt Kawasaki lần đầu tiên phát hiện ở Nhật Bản cũng phải mất hơn mười năm trời để được coi là một căn bệnh mới.

Mới một tháng rưỡi trôi qua kể từ khi dải sóng lạ lọt vào sóng truyền hình và vô tình bị ghi lại trong cuộn băng video đó. Vì thế, vẫn chưa đến mức để người ta nhận ra đó là một hội chứng. Nếu như Asakawa không phát hiện ra những yếu tố chung trong cái chết của bốn đứa trẻ, trong đó có cô cháu gái của vợ gã, thì hẳn căn bệnh này vẫn ngủ im dưới lòng đất. Gã thấy sợ hơn khi nghĩ vậy.

Thông thường, chỉ sau khi có hàng trăm, thậm chí hàng nghìn nạn nhân được ghi nhận, người ta mới cho nó cái vị trí của một căn bệnh.

– Mình không đủ thời gian để kiểm tra từng ngôi nhà một ở khu vực ấy. À này, Ryuji, khả năng còn lại là gì?

– Còn một khả năng nữa. Đó là không có bất kỳ ai, ngoài bốn đứa trẻ, cậu và tớ, xem được những hình ảnh ấy. Này, liệu cái thằng ranh học tiểu học đã ghi hình cuộn băng đó có biết là tần số sóng sẽ thay đổi theo từng khu vực không nhỉ? Chẳng hạn như kênh bốn ở Tokyo sẽ được phát trên các kênh hoàn toàn khác nhau tuỳ theo mỗi địa phương. Một thằng nhãi dốt đặc thì không biết được điều này nên có khi nó đã chỉnh theo kênh của Tokyo để ghi hình cũng nên.

– Ý cậu là sao?

– Động não đi nào. Thế những người sống ở Tokyo như chúng ta có bao giờ xem kênh hai không?

Đúng vậy, rất có thể cậu bé ấy đã chỉnh sang kênh, mà nếu là người ở đó thì không bao giờ làm thế, để ghi hình. Và cậu ta không thể kiểm tra được hình ảnh đang ghi là gì, vì chương trình mà họ đang xem là một chương trình khác. Hơn nữa, khu vực đó là vùng núi, dân cư thưa thớt nên số người xem ti vi chắc chắn rất ít.

– Tóm lại, vấn đề là trạm phát sóng đó nằm ở đâu. – Ryuji nói dứt khoát.

Trạm phát sóng, vấn đề này chẳng dễ giải quyết nếu không tiến hành một cuộc điều tra có tổ chức và khoa học.

– Chờ chút đã nào. Đã chắc gì giả định này là đúng. Việc thằng bé ghi nhầm phải dải sóng lạ chẳng qua chỉ là một suy luận thôi mà.

– Tớ biết. Nhưng thưa ông bạn, nếu ông bạn chờ đến khi nắm được những bằng chứng chắc ăn một trăm phần trăm mới tiến hành thì chỉ có nước tắc tị. Chả còn cách nào khác đâu.
Sóng vô tuyến. Kiến thức khoa học của Asakawa rất nghèo nàn.

Gã sẽ phải bắt đầu từ một khái niệm vô cùng đơn giản: sóng vô tuyến là gì? Gã chẳng còn nước nào khác là phải tìm ra nó, cái trạm phát sóng ấy. Gã buộc phải tới chỗ đó một lần nữa. Nếu không tính hôm nay, thời hạn của gã còn lại bốn ngày.

Vấn đề tiếp theo là kẻ nào đã xoá mất câu thần chú. Nếu giả định rằng cuộn băng được ghi tại chỗ thì kẻ xoá mất dòng chữ đó chỉ có thể là bọn trẻ. Asakawa đã hỏi đài truyền hình về ngày phát sóng chương trình night-show trực tiếp có danh hài trẻ Shinraku Sanyutei trong vai khách mời. Gã không nhầm.

Câu trả lời là ngày 29 tháng Tám. Gã không hề nhầm khi cho rằng bốn đứa trẻ đã xoá mất câu thần chú.
Asakawa lấy ra mấy tờ giấy photo từ trong cặp. Đó là bản sao các bức tranh của ngọn núi Mihara trên đảo Izu Oshima.

– Cậu thấy thế nào ? – Gã đưa cho Ryuji xem và hỏi ý kiến y.

– Núi Mihara à? Thế thì đích xác là nó rồi.

– Sao cậu dám khẳng định?

– Chiều qua tớ có hỏi một tay nghiên cứu văn hoá dân gian trong trường tớ về phương ngữ của cái mụ già ấy. Hắn bảo rằng hiện tại nó không còn được sử dụng nhiều, nhưng có vẻ như là phương ngữ ở đảo Izu Oshima. Hắn nói ngữ điệu đó có nhiều yếu tố phương ngữ Sashikichi, một vùng nằm ở cực nam đảo Oshima. Vì là tay thận trọng nên hắn không kết luận dứt khoát, nhưng với bức ảnh này thì có thể khẳng định rằng phương ngữ là của đảo Oshima và ngọn núi là Mihara. À mà cậu đã điều tra được gì về thời điểm hoạt động của núi lửa Mihara chưa?

– Tất nhiên. Sau Thế chiến… Và mình nghĩ rằng chỉ cần thu gọn đối tượng vào khoảng thời gian sau thế chiến là được.
Hiển nhiên là thế nếu xét tới sự phát triển của công nghệ quay phim được sử dụng trong băng.

– Cậu tính phải.

– Nghe đây, sau Thế chiến, núi lửa Mihara đã phun trào cả thảy bốn lần. Lần thứ nhất từ năm 1950 đến 1951. Lần thứ hai vào năm 1957, lần thứ ba vào năm 1974. Còn lần thứ tư, khá mới, mùa thu năm 1986. Trong lần phun trào năm 1957, nó sinh ra thêm một miệng núi mới, khiến một người thiệt mạng, năm mươi ba người bị thương nặng.

– Nếu tính tới sự phổ cập của máy quay video thì năm 1986 là đáng ngờ nhất, tuy chưa thể kết luận được điều gì.
Nói đến đó, như bất chợt nhớ ra điều gì, Ryuji bèn lục tay vào trong túi và lấy ra mẩu giấy.

– À, đây là ý nghĩa câu nói của bà già ấy. Tay đó đã tử tế chuyển phương ngữ sang tiếng phổ thông cho tớ đấy.
Asakawa nhìn mẩu giấy. Trong đó viết như thế này: “Kể từ dạo ấy, sức khoẻ cháu thế nào? Cháu mà cứ nghịch nước là quỷ ác sẽ tới đấy. Phải cẩn thận người lạ, cháu nghe chưa. Sang năm cháu sẽ sinh con. Cháu gái phải nghe lời bà nói. Không có gì phải lo ngại những kẻ ở vùng này”.
Asakawa chậm rãi xem đi xem lại hai lần rồi ngẩng mặt lên.

– Cái này nghĩa là gì?

– Làm sao tớ biết được! Cái đó cậu phải tìm hiểu thôi.

– Nhưng mình chỉ có bốn ngày!
Asakawa không biết nên bắt đầu từ đâu, những việc phải điều tra quá nhiều. Gã trở nên mẫn cảm, giọng nói đầy vẻ trách móc.

– Cậu nghe này, tớ có hơn cậu một ngày. Cậu buộc phải đứng đầu ngọn gió và cố hết mình thôi.

Bất giác, một mối ngờ vực nảy sinh trong lòng gã. Ryuji có thể đang vạch ra một ý đồ đen tối nhờ có nhiều hơn gã một ngày. Chẳng hạn nếu Ryuji tìm ra hai khả năng có thể giải mã được câu thần chú, y sẽ chỉ bảo cho Asakawa biết một trong hai rồi chờ sự sống chết của gã để kiểm chứng nốt khả năng còn lại. Một ngày cũng đủ là vũ khí lợi hại.

– Ryuji, việc sống chết của mình không có ý nghĩa gì với cậu phải không? Sao cậu có thể ngồi đó thản nhiên mà nhăn nhở cười…
Asakawa gào lên, dù biết đó là một sự kích động lãng nhách.

– Cậu ăn nói chả khác gì một con đàn bà mau nước mắt. Nếu có thời giờ rên rỉ thì tốt hơn nên dùng vào việc động não.
Ánh mắt Asakawa vẫn còn ấm ức.

– Chà, nói sao cho cậu yên lòng bây giờ. Cậu là bạn thân
của tớ. Cậu mà chết thì tớ sẽ rất phiền lòng. Tớ đang cố gắng đây, vì thế cậu cũng phải cố gắng lên. Chúng ta cùng gắng hết sức được không. Như thế cậu đã hết hậm hực chưa? – Ryuji bỗng đổi sang giọng như của một đứa trẻ rồi cười đểu giả.

Cánh cửa mở ra giữa tiếng cười của Ryuji. Asakawa giật mình nhỏm dậy nhìn xuyên qua bếp ra phía hành lang. Một cô gái trẻ đang cúi người cởi giày, những sợi tóc ngắn buông nhẹ xuống hai tai. Đôi hoa tai ánh lên lấp lánh. Cởi giày xong, cô gái ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt Asakawa.

– Ấy chết, em xin lỗi. Em cứ tưởng chỉ có một mình thầy…
Nói rồi cô gái đưa tay lên che miệng. Điệu bộ quý phái và vẻ tinh khiết từ bộ váy áo trắng tinh mà cô đang mặc không chút ăn nhập với không khí của căn phòng. Cặp chân thon thả lộ ra dưới váy và khuôn mặt thanh tú, thông minh của cô trông hệt như một nữ nhà văn thường thấy trong các chương trình quảng cáo trên truyền hình.

– Cứ vào đi. – Giọng Ryuji không hề thay đổi. Có một cái gì đó bỉ ổi ẩn sau vẻ nghiêm trang ấy. – Để tớ giới thiệu, đây là Takano Mai, sinh viên Khoa Văn Trường Đại học K. Một cô gái có tài về triết học và rất nhiệt tình nghe tớ giảng bài. Lĩnh hội được bài giảng của tớ xem ra chỉ có cô ấy… Còn đây là Asakawa Kazuyuki, phóng viên báo M., là… bạn thân của tôi.

Takano Mai ngạc nhiên nhìn Asakawa. Vào lúc ấy, Asakawa không hiểu được cô gái ấy ngạc nhiên về điều gì.

– Chào anh…

Mai khẽ cúi đầu chào và nở một nụ cười hấp dẫn đến lạnh người. Nó khiến cho bất kỳ ai được nhìn thấy cũng tràn ngập một cảm giác khoan khoái. Asakawa chưa bao giờ được gặp một người con gái nào xinh đẹp đến thế. Làn da mịn màng, ánh mắt lấp lánh, đường cong cân đối…, sự tinh anh, vẻ dịu dàng và thanh thoát toát ra từ bên trong, tất cả đều không chê vào đâu được. Asakawa đứng đó chết lặng, chẳng khác nào một con con ếch bị rắn thôi miên.

– Này, nói gì đi chứ.

Mãi đến khi bị Ryuji thúc vào mạng sườn gã mới gượng gạo thốt lên được một lời xin chào. Tuy vậy, mắt gã vẫn chưa hết đờ đẫn.

– Tối qua thầy đi đâu đấy ạ?

Mai duyên dáng nhón mũi chân đang đi tất và xích lại gần Ryuji thêm hai ba bước.

– Là vì cậu Takabayashi và Yagi rủ tôi ra ngoài…
Khi đứng cạnh nhau, Mai cao hơn Ryuji đến mười xăng-ti-mét. Tuy nhiên, cân nặng của cô chắc chỉ bằng phân nửa Ryuji.

– Nếu không về, đáng lẽ thầy phải báo lại cho em chứ, đằng này… làm em đợi mãi.

Asakawa choàng tỉnh. Gã nhớ ra giọng nói trong điện thoại tối qua. Người đã nhận điện thoại của gã hôm qua không ai khác chính là cô gái này.

Ryuji cúi gằm mặt như một cậu bé bị mẹ mắng.

– Thôi, lần này em tha cho thầy đấy. Thầy cầm lấy cái này đi. – Mai chìa chiếc túi giấy cho Ryuji. – Đồ lót của thầy em đã giặt rồi. Em định dọn phòng nhưng sợ làm đảo lộn đống sách thầy lại giận.

Asakawa chỉ có cách duy nhất để phán đoán mối quan hệ ấy là dựa vào cách ăn nói của họ với nhau. Nhưng ngoài mối quan hệ luyến ái, đã vượt qua quan hệ thầy trò, gã chẳng thể nghĩ ra được điều gì khác.

Hơn nữa, cô gái này đã chờ Ryuji ở đây đến mãi khuya hôm qua! Chẳng lẽ lại là mối quan hệ ấy? Mỗi lần nhìn thấy một cặp không cân xứng, gã thường cảm thấy bực mình, nhưng trường hợp này thì quá sức tưởng tuợng của gã. Xung quanh Ryuji, mọi thứ đều điên rồ.

Lại còn cái vẻ từ bi trong ánh mắt của Ryuji lúc nhìn Mai nữa chứ! Y có thể thay đổi mọi thứ, từ lời lẽ đến nét mặt, hệt như một con tắc kè hoa hoàn hảo. Trong phút chốc, cơn giận bốc lên khiến Asakawa những muốn vạch trần mọi tội lỗi của Ryuji để giúp Takano Mai thức tỉnh.

– Sắp trưa rồi, để em nấu cái gì đó lên ăn nhé. Đằng nào anh Asakawa cũng ăn ở đây mà. Anh có yêu cầu gì không ạ?
Asakawa không biết phải trả lời ra sao bèn quay sang nhìn Ryuji.

– Cậu khỏi phải khách sáo. Cơm Mai nấu ngon lắm đó.

– Tôi thì sao cũng được.

Mãi rồi Asakawa mới thốt được lên câu đó.
Ngay lập tức, Mai đi ra khu chợ gần nhà để mua đồ về nấu. Thế rồi ngay cả khi cô không còn ở đấy nữa, Asakawa vẫn bần thần nhìn ra cửa như người mơ ngủ.

– Này, làm gì mà há hốc mồm ra thế. – Ryuji nhăn nhở cười xem chừng rất khoái chí.

– … À, không có gì.

– Thôi đi, định thần mặt ra đến bao giờ hả ông mãnh. –
Ryuji tát nhẹ vào mặt Asakawa. – Trong lúc cô nàng đi vắng, tớ có chuyện muốn nói với cậu.

– Cậu chưa cho Mai xem cuộn băng ấy đấy chứ?

– Cậu nói vớ vẩn gì thế.

– Hiểu rồi, kết thúc thật nhanh nhé, ăn xong mình phải về ngay.

– Phải đấy. Trước hết, cậu phải tìm bằng được cột ăng ten đó.

– Ăng ten nào?

– Trạm phát sóng chứ gì nữa.

Gã chẳng có thời gian mà đủng đỉnh. Trên đường về, gã còn phải ghé qua thư viện để tra cứu về sóng vô tuyến. Tìm hiểu trước một chút rồi suy luận ắt sẽ nhanh hơn là cứ thế này mà đùng đùng lao đến Nam Hakone điều tra.

Nếu gã hiểu được tính chất của sóng vô tuyến và cách thức điều tra một vụ cướp sóng, khả năng tìm thấy nó sẽ lớn hơn rất nhiều.

Có hàng núi việc phải làm. Thế mà lúc này, hồn phách của Asakawa đang lạc lối ở đâu đó. Khuôn mặt và đường nét cơ thể của cô gái vẫn chưa chịu rời khỏi tâm trí gã. Tại sao Mai lại cặp kè với một kẻ như Ryuji? Kèm theo câu hỏi lớn là một nỗi tức tối.

– Này, cậu có nghe không đấy! – Giọng nói của Ryuji khiến Asakawa choàng tỉnh. – Cậu còn nhớ cảnh thằng cu mới đẻ trong cuộn băng chứ?

– Ừ.

Asakawa cố tìm cách xua đi bóng dáng của Mai để nhớ lại hình ảnh đứa bé nhầy nhụa trong đám nước ối. Tuy nhiên, cú chuyển pha không thật suôn sẻ, vì gã lại tưởng tượng ra Mai đang trần truồng và toàn thân ướt đẫm.

– Lúc xem cảnh đó, ở tay tớ có cảm giác rất lạ. Cứ như là tớ đang bế đứa bé ấy, thế này này…
Cảm giác? Như đang bế? Loáng một cái, hình ảnh đứa trẻ sơ sinh đã thay thế Mai trong vòng tay tưởng tượng của gã. Cuối cùng gã cũng nhớ lại được: cái cảm giác như đứa bé đang ở trong lòng khiến gã phải gồng cả hai tay lên lúc ấy. Và điều cốt yếu là Ryuji cũng cảm thấy hệt như gã.

– Mình cũng thế. Cảm giác nhơn nhớt trên cánh tay thật rõ ràng.

– Cậu cũng vậy hả? Như thế nghĩa là sao nhỉ?
Ryuji bò về phía chiếc ti vi rồi bật lại cảnh đó. Tiếng khóc chào đời của đứa trẻ diễn ra chừng hai phút. Hai bàn tay thon thả lấp ló dưới cổ và mông đứa bé.

– Xem này, cái gì đây?

Ryuji tạm dừng rồi cho chạy từng khung hình. Màn hình tối đen trong nháy mắt. Hầu như rất khó nhận ra khi xem liên tục, nhưng nếu tua đi tua lại từng khung hình, y có thể nhận thấy những khoảnh khắc mà màn hình bị tối.

– Ồ, lại tiếp tục nữa này. – Ryuji thốt lên.

Vừa co người như một con mèo và dán mắt vào màn hình với vẻ tập trung cao độ, Ryuji lại lập tức rụt đầu về và chớp mắt liên hồi. Y đang suy nghĩ rất lung. Ý nghĩ hiện ra trong những cử động của mắt. Ryuji đang nghĩ những gì, Asakawa hoàn toàn không biết. “Rốt cuộc, có tới ba mươi ba lần màn hình bị tối đen trong vòng hai phút đó.”

– Thế thì sao? Cậu sẽ chứng mình được điều gì mới mẻ qua cái phát hiện bé tẹo này? Chỉ là lỗi quay phim thôi. Kiểu như máy quay bị trục trặc ấy mà.

Không thèm để ý đến lời Asakawa, Ryuji đang định tìm thêm những cảnh khác nữa. Bỗng có tiếng bước chân đi lên cầu thang ở bên ngoài. Ryuji vột vã ấn nút stop.

Một lát sau, cửa mở ra. “Mọi người đợi có lâu không?” Mai xuất hiện cùng với giọng nói. Và căn phòng lại tràn ngập trong mùi hương thơm ngát.

Chiều Chủ nhật, rất nhiều gia đình mang theo con cái ngồi trên bãi cỏ phía trước thư viện thành phố. Một vài ông bố chơi trò bắt bóng với con trai, trong khi một vài ông bố khác đang nằm dài trên bãi cỏ vì không tham dự được vào trò nào. Một ngày Chủ nhật trung tuần tháng Mười đẹp trời và yên ả, sự thanh bình tràn ngập khắp nơi.

Nhìn quang cảnh ấy, Asakawa bất giác muốn về nhà thật sớm. Sau khi nghiên cứu xong toàn bộ những nguyên lý cơ bản của sóng vô tuyến tại khu vực khoa học tự nhiên trên tầng bốn, gã nhìn vô định ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Cả ngày hôm nay, không ít lần mạch tư duy của gã đột nhiên ngắt quãng. Bao nhiêu suy tưởng vẩn vơ cứ chen ngang khiến gã không thể tập trung được vào một ý nghĩ nhất định. Hẳn là vì gã đang nóng ruột.

Asakawa đứng lên khỏi ghế. Lúc này, gã bị ý nghĩ ấy thôi thúc dữ dội. Gã không còn mấy thời gian. Ngay cả thời gian để chơi đùa với con trên bãi cỏ như thế kia…
Năm giờ kém, Asakawa về đến nhà.

Shizu đang chuẩn bị bữa tối. Gã nhận thấy sự giận dỗi của vợ qua cái dáng thái rau ở đằng sau. Gã biết tại sao. Vì gã đã ra khỏi nhà từ sáng sớm trong một ngày nghỉ hiếm hoi như thế này và chỉ để lại mỗi một câu: “Anh sang chỗ Ryuji.” Nếu không chăm sóc con cái thay vợ vào những ngày nghỉ, sự ức chế của người vợ do phải nuôi con hàng ngày sẽ đầy ứ.

Hơn nữa, đi đâu không đi, gã lại mò đến nhà Ryuji… vấn đề là ở chỗ đó. Gã có thể nói dối nhưng gã sợ như thế, vợ gã sẽ không liên lạc được với gã nếu có chuyện gì xảy ra.

– Vừa nãy có điện thoại từ công ty bất động sản đấy. – Shizu nói, tay vẫn không ngừng thái.

– Họ bảo sao?

– Họ hỏi mình có muốn bán căn hộ này không.

Asakawa đang đặt Yoko lên đùi và đọc truyện tranh cho con nghe. Gã biết, ở tuổi này, con bé chưa thể hiểu được ý nghĩa của chúng, nhưng gã tin rằng nếu chịu khó gom góp vào đầu óc nó thật nhiều từ ngữ từ bây giờ thì đến hai tuổi, con bé sẽ có một vốn từ vựng phong phú.

– Họ ra giá bao nhiêu?

Kể từ hồi giá đất lên cao, có rất nhiều công ty bất động sản hỏi mua căn hộ của họ.

Có một dạo giá nhà giảm xuống, nhưng nếu trả hết nợ, vợ con gã sẽ vẫn còn được một khoản kha khá.

– Thế em nói gì?

Shizu lau tay vào khăn và cuối cùng ngoảnh đầu lại.

– Em bảo, tôi không biết gì hết, chồng tôi đi vắng.
Bao giờ cũng thế. Cho đến lúc này, Shizu chưa từng tự mình quyết định việc gì. Cô luôn nói: chồng tôi không có nhà…, hay tôi phải hỏi ý kiến chồng tôi đã… Nhưng sau này, cô ấy sẽ nói như thế nào?

– Anh này, hay là mình thử tính lại xem? Chúng mình có thể mua được một ngôi nhà riêng có vườn tược hẳn hoi ở ngoại ô mà. Mấy người của công ty bất động sản cũng nói vậy đấy.
Họ có một giấc mơ nhỏ bé, ấy là bán đi căn hộ chung cư đang sống và xây một ngôi nhà thật lớn ở vùng ven ô.

Nếu họ chẳng có gì trong tay thì đó thực sự chỉ là một giấc mơ. Tuy nhiên, họ có một món tài sản không nhỏ là căn hộ chung cư ở trung tâm thành phố. Giấc mơ của họ hoàn toàn có thể thành hiện thực, thêm vào đó, họ có cả niềm vui và sự hồi hộp khi kể về giấc mơ ấy. Nó nằm ở cái nơi mà họ chỉ cần đưa tay ra là với được ngay.

– Mà anh thấy đấy, chúng mình còn phải có đứa thứ hai nữa chứ.

Asakawa thấu hiểu những viễn cảnh mà Shizu đang vẽ ra trong đầu cô: họ sẽ sở hữu một căn nhà rộng thênh thang ở ngoại ô, họ sẽ có hai hoặc ba đứa con và xây cho mỗi đứa một phòng học riêng, họ sẽ bố trí một phòng khách đủ lớn để tiếp được thật nhiều người. Yoko đang vùng vằng trên đùi bố. Cô bé phản đối vì quan sát thấy ánh mắt bố vừa rời cuốn truyện và không còn chú ý đến mình nữa. Asakawa đưa mắt trở lại trang sách.

… Ngày xửa ngày xưa, khi những đầm lầy vẫn còn được gọi là bãi bùn, người ta kể rằng đầm lầy um tùm lau lách chạy dài ra tận biển.

Trong lúc đọc to lên như thế, mắt Asakawa ngấn lệ. Gã muốn biến giấc mơ của vợ thành hiện thực. Gã day dứt nghĩ. Nhưng chỉ còn bốn ngày. Liệu vợ gã có thể chịu đựng nổi cái chết không rõ nguyên nhân của chồng? Lúc này đây, hẳn vợ gã chưa biết rằng, có thể một ngày kia, giấc mộng ấy sẽ tan tành.
Chín giờ tối.

Như thường lệ, vợ và con gã đã chìm vào giấc ngủ. Asakawa vẫn cảm thấy băn khoăn về câu nói dở dang của Ryuji vào lúc cuối.

… Tại sao hắn cứ xem đi xem lại cảnh đứa trẻ sơ sinh thế nhỉ? Và cả lời nói của bà già ấy nữa: “Sang năm, cháu sẽ sinh con.” Đứa trẻ trong lời tiên tri của bà ta với đứa trẻ sơ sinh trong cảnh phim đó có liên quan gì tới nhau không? Thế rồi những khoảng thời gian cả màn hình trở nên tối đen nữa. Hắn đã nói chúng đều đặn xuất hiện trong hơn ba mươi lần.

Asakawa muốn xem lại cuộn băng để kiểm chứng điều này. Trông y có vẻ bông phèng, nhưng bản thân Ryuji cũng đang ra sức tìm kiếm lối thoát nào đó. Ngoài khả năng tư duy logic tuyệt vời, Ryuji còn có một trực giác cực kỳ nhạy bén. Về điểm này, sở trường của Asakawa là rút ra những căn cứ xác thực thông qua các cuộc điều tra tỉ mỉ.

Asakawa mở cánh cửa tủ đựng ti vi và cầm cuộn băng lên tay. Đúng lúc định đẩy nó vào trong khe băng, gã đột nhiên dừng lại vì một linh cảm.

… Khoan đã, có cái gì đó rất lạ.

Asakawa không biết cái gì lạ và lạ như thế nào. Nhưng giác quan thứ sáu đang mách bảo gã. Càng lúc gã càng tin rằng, cái cảm giác khác lạ lúc cầm cuốn băng trong tay không phải do gã tưởng tượng ra. Có một sự thay đổi rất nhỏ.

… Chỗ nào nhỉ? Nó đã bị thay đổi ở chỗ nào nhỉ?

Tim gã đập mạnh.

… Việc này chẳng phải điềm lành. Nó không có cái vẻ khiến cho mọi chuyện khả dĩ hơn. Nhớ lại đi, mau nhớ lại đi. Lúc xem xong, rõ ràng mình đã tua về đầu rồi cơ mà. Vậy mà bây giờ, cuộn bên trái lại dày gấp đôi cuộn bên phải. Nó đang dừng ở đúng vị trí đoạn phim kết thúc mà không được tua lại. Trong khi mình đi vắng, ai đó đã xem nó…
Asakawa lao vào buồng ngủ. Shizu và Yoko đang nằm quắp lấy nhau. Asakawa lật người Shizu rồi lắc lắc vai cô.

– Shizu! Dậy mau!

Asakawa thấp giọng để không đánh thức cả Yoko. Shizu nhăn nhó lăn người sang phải rồi sang trái.

– Bảo dậy mau cơ mà! – Giọng Asakawa khác hẳn với mọi khi.

– C-ó-c-h-u-y-ệ-n g-ì t-h-ế?

– Có chuyện. Mau ra đây.

Asakawa lôi Shizu dậy rồi cứ thế kéo vào phòng ăn. Gã giơ cuộn băng ra trước mặt vợ.

– Em xem cái này rồi phải không?
Trước thái độ đáng sợ của Asakawa, Shizu chỉ còn biết hết nhìn cuộn băng lại nhìn mặt chồng.

– Chẳng lẽ em không được xem à? – Mãi rồi cô mới thốt lên thành lời.

… Làm gì mà giận ghê thế? Có một ngày Chủ nhật hiếm hoi thì anh lại đi đâu mất, buồn quá tôi mới bỏ ra xem. Chẳng phải hôm trước anh và Ryuji lén lén lút lút xem là gì. Mà có gì hay hớm đâu, toàn phim đen trắng. Chắc là của ban báo hình chỗ anh quay chứ gì.

Shizu phản kháng lại bằng cách im lặng. Chồng cô có lý gì mà giận cô như vậy chứ?

Kể từ ngày lấy nhau, lần đầu tiên Asakawa muốn đánh vợ.

– Cô… thật là đồ ngốc!

Tuy nhiên, tay Asakawa mới chỉ siết thành nắm đấm, gã ghìm
được cơn cuồng nộ. Cần bình tĩnh. Chẳng phải chính gã có lỗi hay sao? Chính gã đã để cái của nợ ấy ở chỗ vợ gã có thể tìm thấy. Gã cất nó trong tủ ti vi vì tin rằng Shizu chẳng bao giờ dám bóc một chiếc phong bì đề tên gã. Một thứ nguy hiểm đến vậy mà tại sao gã lại không giấu nó đi? Shizu đã bước vào phòng đúng lúc gã và Ryuji đang xem cuộn băng đó. Cô tò mò về nó là chuyện tất nhiên. Lỗi là tại gã đã không giấu nó đi.

– Em xin lỗi. – Shizu xin lỗi nhưng chẳng hề tỏ ra ân hận.

– Em xem lúc nào? – Giọng Asakawa run rẩy.

– Sáng nay.

– Thật chứ?

Shizu làm sao biết được thời điểm cô xem nó có ý nghĩa quan trọng như thế nào? Shizu gật mạnh đầu.

– Lúc mấy giờ?

– Tại sao anh lại hỏi thế?

– Không phải hỏi, mau trả lời đi!

Một lần nữa, cánh tay Asakawa lại run lên.

– Khoảng mười rưỡi. Vì lúc đó bộ phim Anh hùng đeo mặt nạ
vừa mới hết.

Anh hùng đeo mặt nạ? Tại sao? Ở nhà này, chỉ có Yoko là thích bộ phim đó. Asakawa phải gắng hết sức để khỏi ngã khuỵu.

– Cô nghe tôi hỏi đây, việc này rất hệ trọng. Lúc cô xem cuộn băng này, Yoko đang ở đâu?
Khuôn mặt Shizu dường như sắp khóc.

– Nó ngồi trên đùi em.

– Cả… Yoko nữa… cũng xem… cùng với cô… phải không?

– Nhưng nó chỉ liếc qua màn hình thôi, con bé chắc chẳng
hiểu gì đâu…

– Cô im ngay! Hiểu hay không chẳng can hệ gì hết!

Giấc mơ vậy là vỡ tan? Hơn thế nữa, cả một gia đình sắp biến mất. Những cái chết vô nghĩa.

Vẻ cuồng nộ, sự hoảng sợ và nỗi tuyệt vọng của chồng khiến Shizu bắt đầu nhận thấy câu chuyện không hề đơn giản.

– Chuyện này… chỉ là trò đùa thôi… đúng không anh?

Shizu nhớ lại những dòng chữ trong cuốn băng mà cô cho là một trò đùa quái ác. Không thể có chuyện đó. Nhưng cô phải lý giải ra sao về sự hoảng loạn của con người trước mặt cô?

– Anh nói đi… đó chỉ là trò đùa thôi mà.

Asakawa chỉ biết lắc đầu, gã không thể nói được thành lời. Bất chợt, một niềm thương xót trào lên trong lòng gã. Vì gã biết, giờ lại có thêm những con người khác cùng chung số phận với gã.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ