Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh - Chương 9

Trường tiểu học mà Ôn Nhung đang dạy là một trường quý tộc cực kỳ nổi tiếng, trường học đúng là không phụ lòng số tiền mà phụ huynh bỏ ra, giáo viên mời tới không phải đứng đầu thì cũng là đặc biệt tuyển chọn, giống như giáo viên thể dục như Ôn Nhung cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp môn nhảy cao, vận động viên đứng đầu cấp quốc gia, nghiên cứu Không Thủ đạo nghiệp dư, đai đen ngang lưng một tay cũng có thể ném bay một đám to con.

Theo lý thuyết, Ôn Nhung trên căn bản không sợ bất luận kẻ nào, ăn trộm, cường đạo, ngay cả tội phạm, đối với cô mà nói, chỉ là tốn chút sức lực thôi. Nhưng mà, cô bây giờ nhìn thấy người nào đó liền muốn tránh, cái bộ dạng này của cô mà để Đoạn Như Bích thấy được, nhất định sẽ bị con bé cười cho không ngóc mặt lên được.

Lại nói cái người Lâm Tuyển này cũng thật rảnh rỗi, chiều nào cũng vậy cứ đúng giờ tan học là thấy anh ta phóng cái xe đắt tiền kia đến đỗ trước của trường học, nhưng mà trước đây đâu có thấy anh ta chăm chỉ như vậy, Ôn Nhung mấy lần tan làm đều đụng phải anh ta, Đinh Đinh nói chỗ này bây giờ đã trở thành con đường có khung cảnh xinh đẹp nhất mỗi buổi chiều tà. Không ít các cô gái trẻ vây xem đều đến từ mấy trường trung học cơ sở, trung học phổ thông bên cạnh chạy tới.

Không thể không nói, người đàn ông quá ba mươi này giá thị trường chỉ có tăng chứ không có giảm.

Lần nào Ôn Nhung cũng muốn giả ngu lừa người, làm bộ chui vào trong đám người mà đi qua, ai ngờ ông chú này thị lực tốt như vậy, liếc một cái đã thấy cô, còn làm như vô cùng quen thuộc mà chào hỏi cô nữa chứ. Thường xuyên qua lại, tin đồn Ôn Nhung cùng cha của Lâm Tử Hào rất thân quen dần dần lan ra trong trường. Trừ Đinh Đinh có lo lắng hỏi một câu: anh ta không phải tới uy hiếp chị đấy chứ? Đám người còn lại đều cho là Ôn Nhung chèo kéo bấu víu nhờ vả vị ủy viên quản trị thần bí trong truyền thuyết của trường học này, ngay cả chủ nhiệm lớp của Lâm Tử Hào cũng chạy tới lãnh giáo cô, hỏi cô làm sao để giao thiệp vấn đề giáo dục với cha của Lâm Tử Hào. Dĩ nhiên, nhiều hơn cả là các giáo viên nữ muốn biết cha của Lâm Tử Hào trước mắt có dự định tái giá hay không.

Lâm Tử Hào lớn lên trong một gia đình không đầy đủ, không có mẹ, cha là người nhà họ Lâm, sau lại điều tra được thì ra cha của cậu bé là người đứng đầu trước kia của Lâm gia, giờ đảm nhiệm chức đại cổ đông, trong trường học không có ai dám xem nhẹ Lâm Tử Hào, thằng bé có một người cha khủng bố như vậy, bối cảnh lại chắc chắn như vậy, các thầy cô giáo chỉ có nịnh nọt với bao che dung túng. Sau khi Ôn Nhung hiểu rõ tình huống, cũng có thể tương đối hiểu được tại sao đứa trẻ này lại có tâm tư kỳ quái như vậy, từ đó về sau khi thấy nó cũng không khỏi sinh ra vài phần thương tiếc, nhưng cuối cùng đều bị năng lực phá hoại cường đại của thằng nhóc làm cho tan thành mây khói.

Bây giờ, thật không biết mấy cô giáo viên kia nghĩ cái gì, thân là giáo viên nhân dân, làm sao có thể có thứ suy nghĩ viển vông không cao thượng lại không thuần khiết đến mức này, đối tượng lại còn là một ông chú già đã có con riêng nữa chứ.

Hôm nay, như thường lệ Ôn Nhung lại bị Lâm Tuyển chặn giữa đường.

“Cô giáo Ôn.” Giọng nói mềm mại không cao không thấp, rõ ràng từng chữ.

Ôn Nhung miễn cưỡng quay đầu lại, cố làm ra vẻ kinh ngạc: “A. đây không phải là Lâm tiên sinh sao? Lại gặp rồi, thật là khéo quá.” Ở trong phạm vi trường học, cô vẫn lấy thân phận giáo viên tiếp đón phụ huynh học sinh.

“Cô giáo Ôn, tan làm rồi sao?”

Mỗi ngày đều nói nhảm, Ôn Nhung gật đầu: “Tan rồi, đường tắc, tôi về trước.”

Bình thường lúc như thế này đều sẽ có một người nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hơi hung dữ, dáng vẻ của Lâm Tử Hào kia giống như là muốn tìm cơ hội để cắn cô một cái vậy.

Lâm Tuyển nghiêng người, nhẹ nhàng cản lại đường đi của cô: “Không bằng tôi đưa cô giáo Ôn về?”

Ôn Nhung nghiêm túc nói: “Không cần, tôi không nhận hối lộ. A, đồng nghiệp của tôi, ngại quá, đi trước.”

Sau đó túm lấy Đinh Đinh vẻ mặt mờ mịt, rất nghĩa khí trèo lên xe đạp của cô nàng, để cô nàng ngồi ghế sau, cho dù mạo hiểm cưỡi xe đạp đèo thêm người sẽ có nguy cơ bị cảnh sát túm cũng muốn rời xa khỏi trung tâm phiền toái này.

Đi được một đoạn, Ôn Nhung hỏi Đinh Đinh: “Có đi theo không vậy?”

Đinh Đinh nhìn phía sau, một đám dân thường, Honda, cao cấp hơn cũng chỉ có Audi, không thấy Porsche đâu cả “Không có.”

Ôn Nhung thở phảo nhẹ nhõm, không phải là cô sợ người kia, cô chỉ thấy phiền, không muốn quấy tung nước đục lên.

“Này, chị thật sự quen Lâm Tuyển kia?” Đinh Đinh phát hiện ra sự kỳ quặc.

“Không có, đại nhân vật như vậy, chị mà quen với anh ta, còn chẳng vui mừng không kịp ấy chứ.” Ôn Nhung nói láo không chột dạ tí nào, “Chị đoán chắc là Lâm Tử Hào mách lẻo gì với anh ta, anh ta mới tìm đến thẩm vấn chị ấy mà, nhưng mà trên thực tế, dạo gần đây chị đối xử rất ưu đãi với công tử nhà anh ta, không có gì để nói cả.”

Đinh Đinh ở đằng sau im lặng cả nửa ngày, Ôn Nhung cho rằng cô nàng đang hoài nghi độ tin cậy trong lời nói của cô, không ngờ sau khi im lặng hồi lâu cô nàng lại bắn ra một câu kinh người: “Em bảo này… anh ta trông thật là đẹp trai nha.”

Ôn Nhung đạp hụt một cái, thanh danh vận động viên trời sinh cả đời thiếu chút nữa bị phá hủy.

Ôn Nhung khoảng thời gian này đúng là sống trong nước sôi lửa bỏng, người ngoài không thể hiểu nổi tâm tình của cô. Trong vòng một tháng, số lần cha mẹ cô gọi điện thoại tới còn nhiều hơn tổng số lần trong bốn năm học đại học, trừ lần ngã gãy một chân lúc tập huấn hồi trung học phổ thông ra, mẹ cô chưa từng ân cần mời cô về nhà như vậy bao giờ.

Ôn Nhung biết rõ trở về chính là vào hang rồng miệng hổ, né được mấy ngày, cha Ôn cuối cùng cũng không chịu được, đằng đằng sát khí đến tận cửa uy hiếp. Đinh Đinh vừa thấy sắc mặt không tốt của cha cô liền ngẩn người, một câu cũng không nói chạy ra ngoài tản bộ.

Hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau chừng mười phút, cặp mắt nhỏ của Ôn Thăng Hòa bại trận trước “Con gái, giúp cha với.”

“A?”

Ôn Thăng Hòa nhướn mày, nhẫn nhịn nói: “Lâm tiên sinh là đối tượng rất tốt, anh tuấn phóng khoáng, nhà cao cửa rộng, cá tính hiền hòa, nhìn kiểu gì cũng là nhà chúng ta trèo cao người ta. Đúng là cậu ấy có một đứa con, nhưng mà đứa nhỏ này nghe nói cũng rất thông minh hiểu chuyện, hiện nay lại còn đang học ở trường của con, đây không phải là duyên phận thì là cái gì? Con gái, ánh mắt đừng thiển cận như vậy, con không phải Tiểu Tuyết, mất đám này chưa chắc đã có đám khác. Hơn nữa, chuyện này quan hệ đến đến chuyện hưng suy của nhà ta, con từ nhỏ đã hiểu chuyện, chuyện lần này con nhất định phải giúp cha.”

Ôn Nhung kiên nhẫn nghe cho hết, sau đó tâm hồn nhỏ bé đã nhiều năm không bị thương lại nhói lên đau đớn một cái, đến lúc này mà còn thiên vị, cô trèo cao ông chú, cô còn không thấy hiếm lạ đâu.

“Cha, chuyện này, bây giờ có chút ép buộc làm khó người khác. Kỳ thực, con cảm thấy, rất có thể Lâm Tuyển kia căn bản không có suy nghĩ này, chẳng qua là lấy cớ từ chối mà thôi, cha nói Ôn Tuyết anh ta còn không để vào mắt, trái lại lại nói xem trọng con…” Ôn Nhung dừng một chút, đem lòng tự ái bảo vệ tử tế xong, nói: “Điều này sao có thể? Rõ ràng là cự tuyệt trá hình.”

Cha Ôn trừng mắt: “Thế thì đã làm sao, con chỉ cần bắt rắn trên gậy, đùa mà thành thật, tương kế tựu kế.”

“Nhưng…”

“Được rồi, không cần nói nhiều, con còn ít tuổi, lại chưa yêu bao giờ, nhất định cả ngày ảo tưởng cái gì mà Bạch mã hoàng tử. Cha nói cho con, bạch mã hoàng tử chẳng dễ sai bảo đâu, kim cương vương lão ngũ như Lâm Tuyển mới có thể bảo đảm cho con cả đời ổn định.”

Ôn Nhung rất muốn phản bác, cô thật sự chẳng hề ảo tưởng đến Bạch mã hoàng tử bao giờ, ờ thì, trừ trước kia có YY một chút cùng với Phó Tô tiến vào lễ đường kết hôn mà thôi. Vả lại, đâu phải cứ nhiều tiền thì mới ổn định, giống như nhà bọn họ, cũng đâu có ít tiền, vẫn không phải rơi vào cảnh sắp phá sản đến nơi.

“Cha về đây, con suy nghĩ cho tử tế đi. Nếu như Lâm Tuyển đến tìm, không được từ chối, ngoan ngoãn bồi dưỡng tình cảm cho cha.”

Cha Ôn rất muốn nói là tình cảm bồi dưỡng tốt rồi, thì nhanh làm cho người ta quăng tiền ra, nhưng mà lời này quá trắng trợn, còn chưa muốn hù dọa đến đứa con gái cả này, con bé vốn không thân thiết gì với ông ta, còn phải từ từ dạy dỗ.

Ôn Nhung mười bốn tuổi đã rời khỏi nhà, mười tám tuổi hoàn toàn tách khỏi gia đình, đối với lời của cha mẹ cơ bản là vào tai trái ra tai phải. Lâm Tuyển gọi điện đến, cô trước sau như một lựa chọn không nghe, sau đó đem di động ném vào trong ngăn kéo khóa lại đi dạy học.

Hai ngày nay Lâm Tử Hào đối nghịch mạnh mẽ với cô, Ôn Nhung bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ coi có phải hai cha con nhà này có thù oán gì với mình không! Lớn thì làm phiền cô, nhỏ thì quấy nhiễu cô, hại cô sắp mắc chứng tiền mãn kinh trước thời hạn.

Giờ tan lớp, Lâm Tử Hào vọt tới trước mặt Ôn Nhung, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn nói ra một câu hung ác: “Ba ba tôi mới không thích cô.”

Ôn Nhung thu dọn xong dây nhảy, nhàn nhạt liếc thằng nhóc một cái: “Ừ, tôi cũng không thích ba ba của em.”

Lâm Tử Hào sửng sốt, nổi giận: “Cô làm sao có thể không thích ba ba của tôi!”

Ặc, đây là đạo lý gì vậy, Ôn Nhung dừng bước lại, cúi người xuống, véo véo khuôn mặt nhỏ bé mềm hệt như trứng gà bóc kia, cho đến khi cái mặt nhỏ nhắn đấy biến hình mới buông tay, sau đó lưu lại dấu tay đen xì, mới hài lòng đi.

Cô nói thầm trong lòng, chỉ bằng có nhóc con tiểu ác ma như cậu, đã đủ để tôi chùn bước từ xa với cha cậu rồi.

Sau đó Lâm Tuyển một thời gian dài cũng không thấy xuất hiện, cha Ôn rất lo lắng, ý bảo Ôn Nhung chủ động đánh tới, Ôn Nhung làm sao có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy, cô mừng còn không kịp đây.

Gần đây trong trường học xuất hiện một tin cực kỳ khủng bố, Lâm Tử Hào thành công bức điên cô giáo chủ nhiệm rồi, vị này lấy thành tích tốt nghiệp hạng ưu, lấy thành tích chỉ huy trực ban toàn trường giáo viên trẻ ưu tú mà bò đến đến bàn làm việc của hiệu trưởng, yêu cầu bồi thường về tinh thần, hoặc là để cho cô ta chuyển lớp.

Vì vậy, cô giáo Đinh Đinh vô cùng bất hạnh trở thành người kế nhiệm của cô ta.

Đinh Đinh nghe thấy tin dữ này xanh cả mặt, môi trắng bệch, Ôn Nhung đem cho cô nàng một chén trà an thần, không ngừng an ủi trái tim nhỏ bé đã bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ kia.

“Làm sao bây giờ, em sợ.”

Ôn Nhung nói đến khô cả miệng, cuối cùng Đinh Đinh cô nương run run rẩy rẩy phun ra một câu như vậy.

“Chị thấy thằng nhóc kia có vẻ còn sợ cha nó chán, không bằng…em tìm phụ huynh nói chuyện đi.”

“A?” Đinh cô nương hoảng sợ mở to đôi mắt ngập nước: “Chị…chị bảo em tìm Lâm Tuyển?”

Ôn Nhung nặng nề vỗ vỗ bả vai của cô nàng: “Lâm Tử Hào phách lối như vậy cũng là do phụ huynh quản lý không nghiêm, vì cuộc sống sau này của em, vẫn là sớm hạ thủ đi.”

Đinh cô nương sau một đêm mất ngủ, chống chọi với áp lực cực lớn tìm tới cha của Lâm Tử Hào. Vốn tưởng rằng gặp được đại nhân vật sẽ rất khó khăn, ai ngờ Lâm Tuyển một câu đáp ứng luôn, càng làm cho người ta thụ sủng nhược kinh là, đích thân anh ta sẽ tới trường học một chuyến. Buổi trưa, Đinh cô nương mang theo tin tốt đến tìm Ôn Nhung, Ôn Nhung khen cô làm tốt lắm.

Lâm Tuyển đúng giờ hẹn đến trường, Đinh cô nương không dám chậm trễ, đặc biệt chờ ở cổng trường học nghênh đón.

“Cô giáo Đinh.” Lâm Tuyển gật đầu lên tiếng chào hỏi.

“Cha…cha của Lâm Tử Hào, xin chào, thật thật là ngại quá, để anh phải đi một chuyến.”

“Không sao.”

Nụ cười khiêm tốn của Lâm Tuyển làm cho Đinh Đinh thả lỏng không ít.

“Vậy mời đến phòng làm việc của tôi trao đổi đi.”

“Xin chờ một chút.” Lâm Tuyển bí hiểm cười cười, “Tôi muốn mời cô giáo Ôn cùng tới trao đổi.”

“Cô giáo Ôn?” Đinh cô nương ngẩn người, “À, là cô giáo Ôn Nhung sao?”

“Đúng vậy. Nghe nói cô ấy cũng là giáo viên của Tử Hào, nếu đã tới, tôi muốn nghe nhiều đề xuất một chút.”

Vẻ mặt Lâm Tuyển rất vui vẻ, ánh mắt rất thanh liêm, thái độ cực ôn hòa, khí chất tuấn mỹ tao nhã này cùng với kẻ xấu tội ác tày trời cách nhau một vạn tám nghìn dặm, nhưng hết lần này tới lần khác những người nói chuyện với hắn chẳng bết tại sao cũng sẽ từ trong đáy lòng hôt hoảng, ngẩn ngườ, phát run… Đây là một loại khí thế tà môn tản từ trong ra ngoài.

Đinh cô nương chính là một trong số thành viên đó, cô ngoan ngoãn gọi điện cho Ôn Nhung.

Ôn Nhung nhận được điện thoại xong nội thương một cách nghiêm trọng. Cô vốn định từ chối, ai ngờ Đinh cô nương vô cùng mất bình tĩnh, nói cô nàng bây giờ không xử lý được lão hồ ly đạo hạnh cao thâm này, còn nói mưu ma chước quỷ này là do Ôn Nhung bày ra, gặp nạn thì phải cùng chịu. Ôn Nhung cực kì bất đắc dĩ, muôn ngàn không muốn, vẫn phải xuất hiện ở cổng trường học.

Hôm nay Lâm Tuyển cuối cùng cũng không diện đồ trắng nữa, nhưng mà cũng chẳng khá hơn chút nào, một thân áo khoác ngoài màu vàng nhạt, tôn lên tâm trạng phấn khởi của hắn, liếc mắt nhìn qua giống như một chàng trai hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi vậy.

Lâm Tuyển nhe răng cười một tiếng, nụ cười trong sáng hiếm thấy: “Nếu cô Ôn cũng tới rồi, không bằng chúng ta đi mấy nhà hàng gần đây ăn bữa cơm, cũng sắp đến giờ cơm rồi, tôi mời các cô giáo ăn một bữa.”

“Không cần đâu…”

“Hôm nay sợ rằng cần phải trao đổi rất lâu, vẫn là cùng nhau ăn cơm đi.”

Lệ cũ của người Trung Quốc, trên bàn cơm cái gì cũng dễ bàn.

Lâm Tuyển nhất định như vậy, cũng không nhìn đến ánh mắt đau thương của Đinh cô nương, quay đầu lại nói với trợ lý của hắn một câu: “Lát nữa đưa Tử Hảo trở về.”

Ôn Nhung đứng ở một bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, yên lặng giống như không có cô ở đây.

Lâm Tuyển đại khái là tử tế gọi cô một tiếng: “Cô giáo Ôn.”

Ôn Nhung ngẩng đầu.

“Đi thôi.”

“Nếu Lâm tiên sinh đã nhiệt tình như vậy, chúng ta cũng không nên từ chối, cô giáo Đinh, tôi thấy quán vằn thắn trước mặt kia cũng không tệ, ngày hôm qua cô chẳng bảo là muốn ăn vằn thắn sao? Lâm tiên sinh, anh thấy thế nào?”

Đinh cô nương bị dọa cho sợ, mắt to mở trừng trừng, Ôn Nhung nhẹ nhàng ngoắc lấy cánh tay của cô nàng, trấn an nhìn cô nàng cười cười, sau đó giơ một ngón tay, chỉ về phía một quán ăn nhỏ đen sì sì sập sệ, bé tí.

Nghĩ xem Lâm Tuyển hắn là nhân vật cỡ nào, trước đây ăn một bữa cơm cũng phải tốn mất một tháng phí sinh hoạt của một người dân bình thường, tới một cái quán rách nát đến khó coi cũng không được tính như vậy, sợ là quá miễn cưỡng rồi.

Lâm Tuyển chẳng qua chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt toát ra chút tò mò, xém chút nữa có thể gọi là cao hứng: “Chỗ của cô giáo Ôn chọn quả nhiên độc đáo, được, cứ vậy đi.”

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ