Khe cạn rộng rãi, lòng khe trải đầy đá, giữa các tảng đá là những lùm cây gai góc lùn choằn choằn. Tường phía Nam của khe là những vách đá cao đầyvết nứt và đứt gãy. Bọn Ả Rập nhận ra điều đó trong ánh sáng của những tia chớp lặng lẽ nhưng mỗi lúc một loé ra thường xuyên hơn. Chẳng bao lâusau, chúng đã phát hiện ra trong bức tường đá ấy một cái hang nông lòng, hay nói đúng hơn là một cái hàm ếch rộng rãi, trong đó, nhóm người có thểdễ dàng trú ngụ một cách thoải mái để tránh mưa to. Lũ lạc đà cũng được bố trí trên một mô cao ngay trước hang. Bọn Bêđuin và hai tên Xuđan tháocác thứ hàng hoá và yên cương ra khỏi lưng lạc đà để chúng có thể nghỉ ngơi tốt hơn, còn Khamix, con trai của Khađigi, thì đi lấy cành gai khô về nhómlửa. Những giọt mưa đơn độc to tướng vẫn rơi không ngừng, nhưng mãi tới khi cả đoàn đã nằm nghỉ ngơi thoải mái rồi thì cơn mưa to mới thật sự bắtđầu.
Ban đầu nước chả y như những sợi dây nhỏ, sau đó như những dây thừng, và cuối cùng, có thể ngỡ như cả những dòng sông trút từ những đám mâyvô hình trên bầu trời xuống đất. Đó chính là cơn mưa rào thường vài năm mới có một lần, khiến cho ngay trong mùa đông, nước sông Nin và trong cácdòng kênh cũ ng lên to, đồng thời làm đầy các bể chứa nước khổng lồ ở Ađen; thiếu những bể chứa ấy thì thành phố này không thể tồn tại được.Trong đời mình, Xtas chưa hề được thấy một thứ gì tương tự như thế. Dưới lòng khe, dòng suối bắt đầu chảy rào rạt, cửa vào hang dường như có mộtbức rèm nước chắn ngang, chung quanh chỉ nghe toàn tiếng mưa ào ạt và tiếng nước rào rào. Lũ lạc đà đứng trên mô cao, mưa cùng lắm cũng chỉ cóthể làm chúng được tắm một bữa, song bọn Ả Rập vẫn thường xuyên ngó ra xem có gì nguy hiểm đe doạ lũ súc vật hay không. Còn mọi người thật dễchịu được ngồi trong một cái hang che mưa, bên đống lửa cháy sáng đốt bằng cành gai khô chưa kịp bị mưa thấm ướt. Niềm vui sướng hiện rõ trên nétmặt Iđrix, kẻ đã cởi trói cho Xtas ngay sau khi đến nơi để em có thể ăn cơm được; lúc này quay sang phía em, hắn nhếch một nụ cười khinh thị nói:
– Đức Mahơđi vĩ đại hơn tất cả bọn phù thuỷ da trắng. Chính Người đã dập tắt cơn bão và gửi mưa đến đây.
Xtas không đáp lại, vì lúc này em đang săn sóc bé Nen, cô bé đang sống dở chết dở. Trước hết em giũ sạch cát trong tóc cô bé , rồi bảo bà u già Đinamở gói đồ đạc mà bà mang theo từ Phaium đi vì cứ ngỡ bọn trẻ đến với cha chúng, lấy ra cái khăn mặt, nhúng vào nước, lau mắt và mặt cho cô bé. BàĐina không thể làm được điều đó, vì bà vốn chỉ trông thấy bằng mỗi một con mắt duy nhất, mà lại cập quạng vì đã bị cơn bão làm cho hầu như khôngtrông thấy gì nữa; việc rửa đôi mí mắ t bỏng rát hiện thời chưa thể khiến cho bà dễ chịu chút nào. Nen ngoan ngoãn tuân theo mọi sự săn sóc củaXtas và chỉ nhìn cậu bé với dáng vẻ của một con chim non quá mệt mỏi. Mãi tới khi cậu bé tháo đôi giày của cô bé để dốc cát ra rồi trải nệm cho cô bé,cô mới choàng tay ôm vòng lấy cổ Xtas.
Trong trái tim cậu bé dâng tràn một tình thương bao la. Em cảm thấy mình vừa là người đỡ đầu, vừa là người anh lớn, và là người duy nhất bảo vệ Nentrong lúc này; em cảm thấy thương yêu cô em gái bé bỏng ấy vô cù ng, yêu thương hơn nhiều so với lúc trước. Hồi ở Port Xaiđơ em cũng đã yêuthương cô bé, song vẫn coi đó là một “nhóc con” nên, nói thí dụ, em không bao giờ nghĩ tới chuyện hôn tay cô bé trước khi đi ngủ. Giá như có ai bảoem làm điều ấy chẳng hạn, thì em sẽ cho rằng đối với một chàng trai trẻ mười bốn tuổi đời, không thể làm một chuyện như thế mà không tổn hại tớidanh giá và tuổi tác của mình. Còn giờ đây, nỗi bất hạnh chung đã thức tỉnh sự âu yếm ẩn náu trong lòng em, em hôn không chỉ một bàn tay mà cảhai bàn tay cô bé.
Đã đi nằm rồi mà em vẫn còn suy nghĩ về cô bé và quyết định sẽ thực hiện một hành động phi thường nào đó để giải thoát cho Nen khỏi cảnh đoạđầy. Em sẵn sàng chịu đựng tất cả mọi chuyện, kể cả việc bị thương, hoặc bị chết, chỉ với một điều “ghi chú” nhỏ bé giấu kín trong đáy lòng, là sao chovết thương đừng quá đau đớn, còn cái chết đừng là điều nhất thiết phải xảy ra và cũng đừng chết thật, bởi nếu thế thì em không sao có thể trôngthấy niềm sung sướng của bé Nen khi được giải thoá t nữa. Rồi em cân nhắc đến những phương pháp anh hùng nhất để cứu Nen, nhưng những ý nghĩcủa em bắt đầu hỗn độn. Em cảm thấy như có hàng đám mây cát rắc đầy xuống những ý nghĩ ấy, rồi ngỡ như tất cả đàn lạc đà nhập vào đầu óc em,và thế là em thiếp đi.
Sau khi chăm sóc lũ lạc đà, bọn Ả Rập – quá mệt mỏi vì cuộc chiến đấu với cơn bão táp – cũng ngủ say như chết. Các đống lửa lụi dần, trong hang mờtối. Chỉ một lát sau đã vang lên tiếng người ngáy, còn từ phía ngoài vọng vào tiếng mưa rơi, tiếng nước vỗ óc ách vào đá dưới lòng khe. Cứ thế, đêmtrôi đi.
Song, trước khi trời sáng, cái lạnh đã đánh thức Xtas khỏi giấc ngủ say. Hoá ra, nước tích tụ trong những khe đá trên vòm hang đã ngấm dần xuống vàtừng giọt, từng giọt một chảy qua một cái kẽ nứt nào đó trên vòm hang, nhỏ giọt xuống đầu cậu bé. Cậu bé ngồi nhổm dậy trên đệm và suốt một lúclâu, cưỡng lại cơn buồn ngủ, em không thể nhớ nổi hiện em đang ở đâu và có chuyện gì xảy ra với em. Tuy vậy hồi lâu sau, em dần dần tỉnh táo lại.
“À! – Em nghĩ thầ m. – Hôm qua có bão, còn hai đứa mình bị bắt cóc, và đây là cái hang mà chúng mình trú mưa”.
Em bắt đầu quan sát chung quanh. Trước hết, em ngạc nhiên nhận thấy mưa đã tạnh, và trong hang không hoàn toàn tối, vì vầng trăng sắp lặn,xuống thấp trên bầu trời, đang chiếu sáng lòng hang. Trong ánh trăng nhợt nhạt có thể thấy rõ lòng hang rộng rãi nhưng khá nông. Xtas nhìn rõnhững tên Ả Rập đang nằm ngủ cạnh nhau, dưới bức tường bên kia là Nen trong cái áo dài màu trắng đang ngủ say bên cạnh bà Đina.
Một nỗi âu yếm to lớn lại tràn ngập trái tim cậu bé.
“Nen đang ngủ… đang ngủ, – em tự nhủ, – còn ta, ta không ngủ, vì ta còn phải cứu em”.
Rồi nhìn sang bọn Ả Rập, em thầm nói thêm:
“Ôi, ta muốn sao cả bọn chúng nó…” Bỗng em rùng mình.
Đó là vì ánh mắt của em chợt nhìn thấy cái hộp da, trong đó đựng khẩu súng em được tặng trong lễ giáng sinh, và cái hộp đựng đạn nằm ở khoảnggiữa em và tên Khamix, gần đến nỗi chỉ cần đưa tay ra là tới.
Tim em bắt đầu đập mạnh. Giá mà cầm được khẩu súng và hộp đạn, thì em sẽ có thể làm chủ tình thế. Khi ấy, chỉ cần khẽ khàng chuồn ra ngoài hang,ẩn kín chừng vài chục bước chân cách cửa hang, giữa các khe đá, và từ đó kiểm soát lối ra. Em nghĩ:
“Bọn Xuđan và Bêđuin khi tỉnh dậy mà không thấy mình lập tức sẽ lao ra khỏi hang, khi ấy, bằng hai phát đạn, ta sẽ hạ ngay hai tên đầu tiên, và trướckhi hai tên sau kịp chạy tới thì khẩu súng đã lại được nạp đạn rồi. Chỉ còn lại mỗi mình Khamix thôi, với tên này thì ta đối phó dễ dàng rồi”.
Nghĩ tới đây em hình dung thấy bốn thây người nằm trong máu và nỗi kinh hoàng cùng sự khiếp hãi bóp chặt lấy lồng ngực.
Giết bốn mạng người! Dù đó là bốn thằng vô lại đi nữa thì chuyện ấy cũng thật kinh khủng. Em nhớ lại, một lần ở Port Xaiđơ, em đã trông thấy mộtngười nông dân đi làm công bị khuỷu trục máy hơi nước tầu cuốc đánh chết cùng cái ấn tượng kinh khủng là những mảnh vụn của người run giật trongvũng máu đỏ. Chỉ nhớ lại chuyện đó thôi em đã thấy rù ng mình rồi. Còn bây giờ cần phải…
những bốn người! Tội lỗi và kinh khủng!… Không! Không! Em không bao giờ làm nổi chuyện ấy.
Em bắt đầu đấu tranh tư tưởng. Nếu vì bản thân thì hẳn là em không làm chuyện ấy. Nhưng ở đây là vì Nen, vì phải bảo vệ Nen, phải cứu lấy Nen, phảicứu lấy mạng sống của Nen, vì rõ ràng cô bé không thể nào chịu đựng nổi và chắc chắn là sẽ chết dọc đường, hoặc giữa các bộ tộc hoang dã đã biếnthành “thú dữ” của lũ tín đồ Hồi giáo. So với cuộc sống của Nen, máu của những kẻ khốn nạn kia liệu có nghĩa lí gì và trong tình thế này có thể nào dodự được.
– Vì Nen! Vì Nen!
Chợt một ý nghĩ nảy ra như cơn lốc thoáng qua đầu Xtas khiến tóc em dựng ngược lên. Liệu sẽ ra sao, nếu như một tên nào đó trong bọn cướp gí daovào ngực Nen nói rằng sẽ giết cô bé nếu như Xtas không đầu hàng và không trả khẩu súng lại cho chúng?
Khi ấy thì sao?
“Khi ấy, – cậu bé tự nhủ, – thì ta sẽ đầu hàng ngay lập tức”.
Và trong cảm giá c thấy mình bất lực, em lại nằm vậ t xuống đệm.
Trăng đã dòm nghiêng qua cửa hang, trong hang tối hơn trước. Bọn Ả Rập vẫn ngáy đều. Xtas nằm một lúc, rồi một ý nghĩ mới lại soi sáng đầu óc em.
Nếu như lấy được vũ khí ra khỏi hang và ẩn vào giữa các tảng đá, không phải để giết người, mà là để bắn hạ lạc đà thì sao?
Thương tiếc những con vật vô tội ấy thật, nhưng biết làm sao khác được? Người ta giết súc vật đâu chỉ phải để cứu mạng sống của mình mà còn đểnấu xúp thịt và làm chả nướng nữa. Một điều chắ c chắn là nếu như em giết được bốn con lạc đà… năm con lạ i càng tốt hơn – thì rõ ràng cuộc hànhtrình này không thể tiếp tục được nữa. Không kẻ nào trong đoàn dám tới các làng mạc ven sông để mua lạc đà mới. Và khi ấy, nhân danh hai ông bố,Xtas sẽ hứa với bọn chúng là không trị tội chúng, thậm chí hứa thưởng tiền nữa, và chúng không còn cách nào khác hơn là quay trở lại.
Phải! Nhưng nếu như bọn chúng không để cho em kịp hứa hẹn mà giết em ngay lập tức vì giận dữ thì sao?
Bọn chúng sẽ phải để cho em có thời gian và phải nghe em nói, bởi vì có khẩu súng trong tay em sẽ biết cách giữ chúng ở một khoảng cách cần thiếttrước khi nói xong mọi điều. Nếu em làm thế, bọn chúng sẽ hiểu ra rằng lối thoát duy nhất của chú ng là chịu đầu hàng. Khi đó, em sẽ dẫn đầu đoànngười và đưa họ thẳng tới sông Bahơrơ Duxép, rồi tới sông Nin. Tuy hiện nay họ đang cách sông khá xa, có thể chừng một hoặc hai ngày đường, vìbọn Ả Rập đã rẽ sâu vào sa mạc do thận trọng, nhưng chuyện đó có hề gì.
Còn lại những mấy con lạc đà kia mà, Nen sẽ cưỡi một con. Xtas bắt đầu quan sát kĩ càng hơn bọn Ả Rập. Tất cả bọn đều ngủ say như những người đãquá mệt, và vì đêm sắp tàn, nên có thể chẳng mấy chốc nữa chúng sẽ thức giấc. Cần phải hành động ngay lập tức. Việc lấy hộp đạn không khó khăn gìvì nó nằm ngay bên cạnh.
Lấy khẩu súng thì khó khăn hơn, vì Khamix đặt ở phía bên kia người hắn. Xtas hi vọng có thể lấy trộm được súng, nhưng quyết định rằng, em sẽ lấysúng ra khỏi hộp và lắp nòng vào báng khi đã ra cách hang chừng vài chục bước đề phòng tiếng sắt va vào nhau sẽ đánh thức nhữ ng kẻ đang ngủtỉnh dậy.
Đã tới lúc. Cậu bé uốn mình như một con nhện phía trên người Khamix, tóm lấy quai hộp súng nhấc lên mang sang phía mình. Tim và mạch máu emđập mạnh, mắt tối sầm lại, hơi thở trở nên gấp gáp, nhưng em nghiến chặt răng cố gắng nén xúc động.
Tuy nhiên, khi các đai chằng hộp súng kêu khẽ, những giọt mồ hôi lạnh vẫn toát ra trên trán em. Giây phút ấy đối với em dài như thế kỉ. Song tênKhamix hoàn toàn không nhúc nhích tí nào. Hộp súng vẽ một vòng cung trên người hắn và nằm yên bên cạnh hộp đạn.
Xtas thở một hơi dài. Nửa phần công việc đã hoàn thành.
Bây giờ cần phải luồn ra khỏi hang không một tiếng động, chạy đi vài chụ c bước chân, ẩn vào khe đá, mở hộp, lắp súng, nạp đạn vào súng và bỏthêm vào túi mươi viên nữa. Khi ấy, cả đoàn sẽ nằm trong tay em.
Hình bóng đen đen của Xtas nổi rõ nét trên nền màu sáng của lỗ hang. Một giây nữa thôi là em sẽ ở bên ngoài. Một phút nữa thôi là em sẽ ẩn đượcvào khe đá. Và khi ấy, dù cho có tên nào trong bọn cướp tỉnh dậy đi nữa, thì trước khi hắn kịp hiểu chuyện gì xảy ra, trước khi hắn kịp đánh thức đồngbọn – mọi sự đã muộn rồi. Vì lo rằng sẽ đá phải một hòn đá nào trong số đá nằm đầy cửa hang, cậu bé đưa một chân ra ngoài và dùng gan bàn chândò dẫm tìm nền đất chắc chắn.
Khi em đã thò đầu ra ngoài và gần như lọt hắn cả người ra, thì đột nhiên xảy ra một chuyện khiến máu em dường như đông lại thành băng tronghuyết quản.
Giữa sự tĩnh mịch sâu thẳm, tiếng sủa mừng rỡ của Xaba chợt vang lên như sấm, tiếng sủa tràn ngập cả lòng hang, đánh thứ c những hồi âm nhưđang ngủ say trong đó. Bọn Ả Rập đang ngủ đồng loạt bật dậy, sự việc đầu tiên đập vào mắt chúng là hình ảnh Xtas, một tay xách hộp súng, còn taykia cầm hộp đựng đạn.
….
– Ôi, Xaba, mày làm gì thế?
– Ư………..
Cùng một lúc, cả bọn vừa thét lên một tiếng khủng khiếp vừa nhảy xổ vào Xtas, và chỉ một chớp mắt sau chúng đã giật được súng đạn khỏi tay em, quật em xuống đất, lấy thừng trói tay chân em lại, đánh đá liên hồi, cho tới khi gã Iđrix xua chúng ra vì sợ rằng thằng bé không sống nổi. Tiếp đó, chúng bắt đầu nói chuyện với nhau bằng những lời đứt đoạn, kiểu những người vừa bị một nỗi nguy hiểm khủng khiếp đe doạ, nỗi nguy hiểm mà họ vừa thoát khỏi chỉ nhờ một chuyện tình cờ.
– Nó thật là quỷ vương hiện hình! – Iđrix kêu lên, mặt hắn tái đi vì sợ hãi và xúc động.
– Suýt nữa thì nó bắn chúng ta như hạ những con ngỗng trời vậy, – Ghebơrơ nói thêm.
– Ôi, nếu như không có con chó!
– Chính Thượng đế phái nó xuống cứu chúng ta đấy.
– Vậy mà các người trước đây lại định giết nó! -Khamix nói.
– Từ nay chẳng ai động tới nó đâu.
– Lúc nào nó cũng sẽ được hưởng xương xẩu và nước uống.
– Lạy đức Ala!
– Lạy đức Ala! – Iđrix cứ lắp đi lắp lại vì không sao bình tâm nổi. – Cái chết đã ở trên đầu chúng ta!Ôi!
Và chúng ngó Xtas đang nằm với vẻ căm thù, song đồng thời cũng phần nào kinh ngạc, vì cái thằng bé nhóc con này chỉ có mỗi một mình mà suýt nữa đã trở thành nguyên nhân của sự thất bại và sự mất mạng của cả bọn.
– Lạy Đấng tiên tri! – Một trong hai tên Bêđuin thốt lên. – Cần phải đề phòng không cho thằng con đẻ của vua quỷ này vặn cổ chúng ta. Chúng ta sẽ mang con rắn này tới cho đức Mahơđi.
Các ông định làm gì nó bây giờ.
– Phải chặt tay phải của nó đi! – Ghebơrơ kêu lên.
Bọn Bêđuin không đáp lại gì hết, nhưng Iđrix không muốn tán đồng chuyện đó. Hắn nghĩ rằng, nếu như những người đuổi theo tóm được chúng, thì hình phạt do tội làm tàn tật thằng bé sẽ càng trở nên kinh khủng bội phần. Vả lại ai dám đoán chắc là Xtas sẽ không bị chết sau khi chặt tay? Mà nếu thế thì chỉ còn có một mình Nen để đánh đổi lấy Phátma và những đứa con của mụ mà thôi.
Cho nên khi Ghebơrơ rút dao ra để thực hiện lời đe doạ của hắn, Iđrix bèn túm lấy khuỷu tay hắn ngăn lại:
– Không! – Hắn bảo. – Thật đáng xấu hổ thay cho năm chiến sĩ của đức Mahơđi, vì sợ một thằng nhóc con Thiên Chúa giáo đơn độc, đến nỗi phải chặt tay nó. Đêm đến ta sẽ trói nó lại. Còn bây giờ nó sẽ được ăn mười roi vì cái điều mà nó vừa định làm.
Ghebơrơ muốn thi hành bản án ngay lập tức, nhưng Iđrix lại đẩy hắn ra và ra lệnh cho một trong hai tên Bêđuin đánh, song, trước đó đã nói thầm vào tai y bảo nên nhẹ tay thôi. Khamix, vì phục vụ đã lâu trong nhà các kĩ sư, hoặc vì một lí do nào khác, không muốn can thiệp vào chuyện đó, nên tên Bêđuin thứ hai dằn sấp Xtas ra đất. Bản án sắp được thi hành thì đột nhiên xảy ra một chuyện không ngờ, khiến nó bị cản trở.
Đó là sự xuất hiện của Nen và Xaba ở cửa hang.
Mải mê với con vật yêu mến của mình, con vật mà ngay sau khi vào hang đã chạy ngay tới bên chân cô chủ, Nen cũng có nghe thấy tiếng kêu thét của bọn Ả Rập, nhưng không chú ý tới chuyện đó lắm, vì ở Ai Cập, cả bọn Ả Rập lẫn dân Bêđuin gặp bất kì chuyện gì cũng hay kêu thét như sắp giết nhau đến nơi. Mãi cho tới khi Nen gọi Xtas mà không thấy tiếng trả lời, cô bé bước ra ngoài để xem có phải cậu đã leo lên lạc đà hay chưa, thì trong những tia sáng đầu tiên của buổi bình minh, một tên Bêđuin cầm roi lăm lăm đứng bên trên mình cậu. Nhìn thấy cảnh tượng ấy Nen giậm chân thét lên, và khi thấy tên Bêđuin không hề lưu ý gì tới chuyện đó, vẫn chuẩn bị giáng roi đầu tiên, cô liền lao tới lấy mình che cho Xtas.
Tên Bêđuin do dự vì không có lệnh đánh Nen. Trong khi đó vang lên tiếng gọi tuyệt vọng và kinh hoàng của cô bé:
– Xaba! Xaba!Xaba hiểu ngay mọi chuyện, và chỉ một bước nó đã phóng tới bên lũ trẻ. Lông cổ và lông lưng nó dựng ngược, mắt nó đỏ ngầu; từ trong ngực và trong cái cổ họng khổng lồ của nó bật lên tiếng gầm gừ như tiếng sấm. Rồi đôi môi trên cái hàm đầy nếp nhăn của nó từ từ nhấc lên cao, để lộ ra toàn bộ bộ răng cùng những cái nanh trắng nhởn dài hàng nửa tấc, cho tới tận cái lợi đỏ máu. Con chó ngao khổng lồ bắt đầu quay đầu sang bên trái, bên phải, dường như muốn phô cho bọn Xuđan cùng bọn Bêđuin thấy rõ “bộ cánh” kinh khủng của mình và bảo với bọn chúng: – Hãy nhìn đây! Đây là thứ mà ta sẽ dùng để bảo vệ bọn trẻ! Bọn chúng vội vàng lùi lại, một mặt vì nhớ rằng chính Xaba đã cứu mạng chúng, thêm nữa, một điều rõ ràng là, kẻ nào dám tiến lại gần Nen bây giờ sẽ bị con chó giống maxtif cắn ngập răng nanh vào họng. Vì vậy, bọn chúng đứng yên bất lực, chỉ đưa mắt do dự nhìn nhau, dường như đứa này muốn hỏi đứa kia xem bây giờ phải làm gì.
Sự do dự của chúng kéo dài khá lâu, khiến Nen có đủ thì giờ gọi bà Đina và bảo bà cắt dây trói cho Xtas, cậu bé liền đứng dậy, và đặt tay lên đầu Xaba, cậu quay lại nhìn bọn cướp:
– Ta không muốn giết hại các người mà chỉ giết lạc đà thôi. – Nó nói rít qua hàm răng nghiến chặt.
Song cái tin này khiến bọn Ả Rập kinh hoàng đến nỗi chúng sẵn sàng nhảy xổ ngay vào Xtas một lần nữa, nếu như không có đôi mắt đỏ như lửa và bộ lông hãy còn xù lên của Xaba. Thậm chí gã Ghebơrơ đã muốn nhảy tới, nhưng chỉ một tiếng gầm gừ trầ m đục đã khiến hắn đứng chôn chân tại chỗ.
Một giây im lặng, rồi sau đó giọng nói lảnh lói của Iđrix vang lên:
– Lên đường! Lên đường!