Scott và Glen bàng hoàng nhìn vào trong phòng. Sàn nhà đầy những viên sỏi xanh. Những viên sỏi mà Glen đã cẩn thận đặt vào trong bể kính.
Còn cái hòm châu báu mà nó nhẹ nhàng đặt giữa những viên sỏi thì nằm lộn ngược trên bàn học của Scott.
Scott nhìn khắp phòng tìm cây cọ. Nó đây rồi – giờ đã thành hai mảnh, một mảnh trong tủ quần áo còn mảnh kia ở trên giường.
Những mẩu xương của bộ xương tên cướp biển thì nằm rải rác khắp nơi.
Cứ như thể là có ai đó đã nhấc cái bể kính lên và dốc ngược nó xuống ấy. Ngoại trừ…
Thảm không bị thấm nước.
Cái bể kính vẫn ở nguyên chỗ cũ, trên bàn học của Scott.
Và nó vẫn còn nguyên lượng nước như lúc nãy.
Và Mac – Giờ nó đã to như con chuột túi con – vẫn đang vui vẻ bơi quanh bể kính.
Scott hỏi Glen:
– Cậu bày ra chuyện này à?
Glen quát:
– Cậu điên à? Làm sao mà tớ bày ra chuyện đó được? Lúc nào cậu cũng kè kè bên tớ mà.
– Ừ, nhưng chuyện này không thể tự nhiên xảy ra được.
Glen nhạo báng:
– Thật ư, Scott? Có thật thế không?
Scott đi lại bàn học. Sỏi kêu xào xạo dưới chân nó.
Nó dừng lại và nhìn vào bể kính.
Rồi nó hét toáng lên:
– Xem này! Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Ở đáy bể kính có một thứ quý giá nhất của Scott – một đồng đô la bằng bạc vào năm 1879. Và ngay bên cạnh đó là cái đồng hồ của Scott – Cái đồng hồ bố mua tặng nó vào sinh nhật trước. May mà đồng hồ không thấm nước.
Một vài xu, cái gọt bút chì, một cục tẩy và cả quả bóng cao su trắng nữa cũng ở đấy.
Scott nhắc đi nhắc lại:
– Tớ không thể tin được chuyện này. Tớ không thể nào tin được.
Khi Scott và Glen đang ngạc nhiên quan sát mọi chuyện thì Mac bơi luồn xuống dưới quả bóng cao su. Nó tung quả bóng lên trên mặt nước. Quả bóng vượt lên khỏi mặt nước, rơi bộp xuống mặt bàn và từ từ lăn xuống sàn.
Glen thốt lên:
– Ái chà, chắc chắn là Mac rất khỏe, nó ném quả bóng cũng tương đương với sức chúng mình ném một con voi đấy.
Scott nhìn những đồ chơi vung vãi khắp phòng và hỏi Glen:
– Cậu có nghĩ là chính nó đã làm chuyện này không?
Glen trả lời:
– Không. Không thể. Nó không thể làm được.
Scott nhắc:
– Nhưng cậu vừa bảo là nó rất khỏe cơ mà.
Glen trả lời:
– Ừ, nhưng nó khỏe là khi ném quả bóng ra, chứ nó không thể lấy các thứ khác vào được. Phải tìm cách giải thích khác thôi.
Scott hỏi:
– Cách khác là cách gì?
Glen thăm dò:
– Kelly chẳng hạn.
– Không, Kelly đã đi rồi. Chỉ còn mỗi chúng ta ở nhà thôi.
Scott hiểu là Glen chẳng tìm ra cách giải thích nào khác, cả nó cũng vậy. Rồi cả hai đứa cùng nhìn chằm chằm vào bể kính. Scott lắp bắp nói:
– Cậu… cậu có hiểu… hiểu điều này có… có nghĩa là gì không?
– Không. Có nghĩa là gì?
– Nghĩa là Mac có thể trèo ra ngoài được.