Độc Chiếm Em - Chương 7: Muốn liếm nhãn cầu của em

Mua nhẫn xong, Chu Ôn Dục lại dắt cô đi ăn ở một nhà hàng rất đắt đỏ.

Giản Ương cảm thấy dạo gần đây anh tiêu xài quá mức xa hoa: “Bây giờ kinh tế đang suy thoái, kiếm tiền không dễ đâu…”

Cô vừa nói xong, Chu Ôn Dục đã nghiêm túc gật đầu một cái, tiện tay gọi thêm một đĩa tôm viên kem giá ba trăm tám mươi tệ.

Cuối cùng ba phần tư đĩa tôm đó chui hết vào bụng Giản Ương.

Tư bản khốn nạn, làm món ăn ngon như vậy.

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại.” Giản Ương ăn xong viên tôm cuối cùng, bình tĩnh tìm đường lui: “Đắt cũng có cái lý của nó.”

Lúc cô ăn, Chu Ôn Dục chống cằm nhìn cô chăm chú như đang ngắm mèo ăn pate trong video mạng.

Phần lớn thời gian Chu Ôn Dục rất hòa nhã, hiếm khi phản bác cô, cũng không giống đa số đàn ông mà Giản Ương từng gặp, luôn thích huênh hoang bày tỏ quan điểm của mình.

Nhưng chỉ là phần lớn thời gian, thỉnh thoảng anh sẽ đột nhiên trở nên chua ngoa, so đo, khiến Giản Ương không kịp trở tay.

Ví dụ như lúc đi siêu thị sau bữa tối, Giản Ương nói với anh về Lý Chí Văn.

Cô chưa từng kể với Chu Ôn Dục về người này, liền lược bỏ hết chuyện cũ, chỉ kể từ lúc cậu ta bị hủy tư cách phỏng vấn.

Cô bình luận: “Bây giờ con người đáng sợ thật, chuyện gì cũng có thể bị bới móc ra để tố cáo.”

Ý Giản Ương chỉ là than thở xã hội hiện tại hiểm ác, lòng người không như xưa, đặc biệt là tính cách Chu Ôn Dục ngoài mặt thì bốc đồng, đôi khi vẫn nên thu liễm một chút, đừng kết thù với người khác quá nhiều.

Ai ngờ đang chăm chú xem nguồn gốc của mấy quả việt quất, Chu Ôn Dục bỗng quay đầu nhìn cô: “Em thấy tiếc cho cậu ta?”

“Không phải, em chỉ muốn nhắc anh…”

“Cậu ta dơ bẩn như vậy, không đáng bị tố cáo à?”

Giản Ương toát cả mồ hôi: “Cậu ta đáng đời nhưng mà xã hội giờ khí thế hung hăng quá, chúng ta thường ngày cũng nên bớt gây thù chuốc oán đi.”

Chu Ôn Dục rũ mắt xuống: “Cậu ta nên thấy may mắn vì được sinh ra ở Trung Quốc.”

“Ý anh là gì?”

Chu Ôn Dục thân mật véo má cô một cái: “Bé cưng, còn muốn ăn gì nữa không?”

Giản Ương lúc này mới để ý đến xe đẩy gần như sắp đầy, vội vàng đẩy lưng anh: “Đủ rồi đủ rồi!”

Căn hộ họ ở là do Giản Ương thuê chung với người khác vào kỳ nghỉ hè năm hai đại học, một căn hộ hai phòng một phòng khách không lớn cũng chẳng nhỏ.

Nhưng sau khi bạn cùng phòng đổi việc và chuyển đi, Chu Ôn Dục đã dọn vào ở cùng cô.

Một khi bước vào không gian riêng tư, dường như chính là tín hiệu cho việc Chu Ôn Dục “hóa thú”.

Vừa vào cửa, túi đồ siêu thị rơi xuống đất.

Anh lập tức ôm cô hôn lấy hôn để.

Một tay đỡ mông cô, hơi đẩy về phía trước, hai chân cô liền tách ra, bị ép vòng qua hông anh.

Từ cửa hôn tới tận ghế sofa.

Chu Ôn Dục rất có kỹ xảo khi ngậm lấy môi trên của cô, răng thỉnh thoảng cắn nhẹ lớp da nhỏ bé ấy, đầu lưỡi xoay vòng ma sát, đôi khi cạ mạnh qua khiến Giản Ương run lên vì nhạy cảm.

Một nụ hôn rất dâm loạn, ngập tràn ám chỉ đòi hỏi t*nh d*c.

Giản Ương không ngừng đẩy anh ra.

Cô cảm thấy sợ, hôm qua vừa làm suốt bao lâu, hôm nay lại muốn tiếp tục?

Chu Ôn Dục đáng sợ lắm, đã một ngày trôi qua, cô vẫn còn cảm thấy khó chịu.

Màn dạo đầu của anh rất dài, thật ra cũng không đau. Nhưng Giản Ương càng hoảng hơn, không còn cảm giác gì nữa, chẳng phải là bị anh làm hỏng rồi sao?

Sự chống cự nhẹ nhàng của Giản Ương bị Chu Ôn Dục nhận ra.

Anh rút ra một chút, cúi mắt nhìn đôi môi phớt hồng của cô bị hôn đến đỏ mọng sưng vù, chỉ có thể hé mở th* d*c, để lộ một hàng răng nhỏ xinh đáng yêu.

Chu Ôn Dục lại cúi đầu l**m.

Chỉ là hôn thôi nhưng như thể bị chết đuối, Giản Ương sắp không thở nổi nữa.

d*c v*ng của Chu Ôn Dục lúc nào cũng đến mức khiến người ta sợ hãi, nước mắt sinh lý của Giản Ương rơi xuống, cô đưa tay che miệng không cho anh hôn tiếp:

“Đừng hôn nữa, miệng em mỏi rồi.”

Cô mờ mịt nhìn anh qua làn nước mắt: “Cũng không thể làm nữa.”

Chu Ôn Dục nhướng mày như đang hỏi tại sao.

Giản Ương nhỏ giọng, nói ra câu mà cô đã nhịn suốt cả ngày: “Em cảm giác chỗ đó bị anh làm hỏng rồi…”

Giản Ương không biết tất cả những lời cô nói ra đều trở thành chất k*ch th*ch mạnh gấp mười lần.

Chu Ôn Dục căng cứng đến mức toàn bộ cơ bắp trên người đều run rẩy.

“Tối qua anh hỏi em, em bảo là không đau.”

Giản Ương vùi mặt: “Nhưng mà đã là một ngày rồi.”

Giọng cô càng lúc càng nhỏ.

Chu Ôn Dục nghiêng lại gần, nghe thấy cô nói: “Vẫn cứ như là bị mở rộng ra vậy.”

Giản Ương không nhận được phản hồi.

Cô mở mắt, nhìn thấy cánh tay đặt trước người của Chu Ôn Dục, những đường gân xanh nổi lên từng vệt trông vô cùng đáng sợ.

“Bé cưng.” Anh nâng mặt cô lên, ánh mắt u tối, khẽ thở dài nói: “Em còn như vậy, thật sự sẽ bị anh chơi hỏng đấy.”

Về chuyện này, Chu Ôn Dục chưa từng được thỏa mãn.

Mức độ mà Giản Ương có thể chấp nhận, đối với anh chẳng khác nào gãi ngứa ngoài giày. Nhưng nếu vượt quá ranh giới ấy thì rất có thể sẽ bị vứt bỏ, điều đó anh đã từng thấm thía sâu sắc.

Một năm rưỡi qua, anh từng chút một dạy dỗ, mở rộng giới hạn của cô.

Đêm qua là lần vượt ranh giới nghiêm trọng nhất, nhưng cũng là mượn cớ cô thấy có lỗi, hơn nữa còn tính toán kỹ khả năng chịu đựng của cô.

Tiếc là vẫn bị phàn nàn.

Giản Ương đã ngủ say, trên mặt còn vương nước mắt.

Hôn thì khóc một lần.

l**m thì khóc lần hai.

Làm thì khóc lần ba, như vòi nước hỏng không khóa nổi.

Hôm nay chỉ làm một lần, mà Chu Ôn Dục vẫn cứng đến toàn thân khó chịu.

Anh ngồi dậy tu một chai nước lạnh. Rồi lại nằm bò xuống, đầu gối lên cánh tay, nhắm mắt muốn giảm bớt cơn k*ch th*ch.

Hoàn toàn vô dụng.

Rất muốn.

Vẫn rất muốn.

Khao khát ấy từng chút một g*m c*n các khớp xương, từ tủy sống ngứa lan khắp toàn thân.

Một lần buông thả đã khiến d*c v*ng chưa từng được lấp đầy ấy bùng cháy dữ dội, quay lại phản phệ.

Kể từ khi ở bên nhau, h*m m**n này gần như mỗi giây mỗi phút đều xé toạc dây thần kinh anh.

Lần đầu tiên hai người l*m t*nh, Chu Ôn Dục phải dùng mảnh thủy tinh rạch nát bàn tay để giữ tỉnh táo, chỉ để không làm cô bị thương.

Về sự thôi thúc hủy diệt không bình thường này, anh từng gọi điện cho bác sĩ tâm lý.

Simon chẩn đoán anh mắc chứng ẩn dục (sexual masochism disorder).

Tập thể dục cường độ cao, ngoài việc duy trì thể trạng thì phần nhiều là để giảm bớt d*c v*ng.

“Ương Ương.”

“Ương Ương.”

Lần cuối cùng, Chu Ôn Dục thở hổn hển, bật ra một hơi dài dồn dập.

Giản Ương bị tiếng động lớn này đánh thức, tỉnh dậy thấy trên váy ngủ có một vệt sẫm màu.

Cô bật đèn ngủ, dụi mắt nhìn sang.

Bên cạnh, tóc Chu Ôn Dục bết vào trán, làn da đỏ ửng, đang thở gấp với đôi mắt nhắm nghiền.

Trên mặt anh có mấy nốt ruồi rất đặc trưng.

Một nốt ở má phải, một ở sống mũi bên trái, nghiêng mặt lại thì dưới cằm trái còn một nốt nữa.

Hiện tại những nốt ruồi này hình như đều đỏ ửng lên vì thân nhiệt quá cao.

“A Dục, anh sao vậy?” Giản Ương hoảng hốt.

Chu Ôn Dục nắm tay cô áp lên má mình, dịu dàng hỏi: “Ương Ương, có thể giúp anh được không?”

Dù sao thì hai người cũng sắp kết hôn.

Là vợ thì có nghĩa vụ dung chứa, thích nghi với chồng mà, không phải sao?

Sáng hôm sau, Giản Ương tỉnh dậy thì Chu Ôn Dục vẫn chưa rời giường.

Có vẻ hôm nay anh không đi tập gym lúc sáu rưỡi như thường lệ.

Vừa mở mắt đã thấy anh chống đầu nhìn mình.

Hàng mi dài rủ xuống, môi hơi cong lên vì thoả mãn, cúi đầu hôn chào buổi sáng: “Morning.”

“Em ổn không?”

Giản Ương chui đầu vào chăn, không muốn nói chuyện.

Chăn bỗng phồng lên một cục to, hơi thở ấm nóng từ bắp chân lan lên.

Giản Ương còn chưa kịp phản ứng thì chân đã bị giữ chặt.

Chốc lát sau, Chu Ôn Dục chui đầu ra khỏi chăn, đối mặt với cô: “Anh nhìn kỹ rồi, không hỏng chút nào cả.”

“Bé cưng giỏi quá.”

Nói linh tinh, cô rõ ràng cảm thấy cái cảm giác bị căng ra, trống rỗng đó càng rõ rệt hơn.

Giản Ương tức tối kéo chăn che mắt: “Dù sao anh cũng không được làm quá thường xuyên như vậy nữa.”

Đồng thời cô cũng âm thầm tự kiểm điểm, không thể cứ dễ dãi dung túng hành vi đòi hỏi không biết tiết chế của anh được.

Thể chất bình thường đánh tennis ba tiếng còn chẳng ra mồ hôi, vậy mà nửa đêm hôm qua mồ hôi đầm đìa toàn thân, không khó để đoán trong đầu anh toàn chứa thứ dơ bẩn gì.

Mồ hôi lăn từ cằm xuống xương quai xanh, ngực, rồi trượt qua từng múi bụng, chìm vào nơi không nhìn thấy.

Trái với gương mặt tuấn tú sạch sẽ, bên cạnh đường nhân ngư của Chu Ôn Dục có một mảng xăm hình hoa anh túc màu đen.

Lần đầu tiên nhìn thấy, Giản Ương còn tưởng là dây leo quấn trên cành hoa, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện bên dưới là một con rắn, chỉ là lúc đó cô không dám nhìn kỹ.

Mỗi lần cô ở phía trên, bất ngờ thấy đầu con rắn có nanh đang nhấp nhô theo từng cú nhấp hông, là luôn bị dọa cho giật bắn người.

Bây giờ nh** h** anh túc ở giữa còn vương vài giọt trắng.

Trong không khí toàn là mùi của Chu Ôn Dục, cứ thế xộc thẳng vào mũi đầy k*ch th*ch.

Anh đúng là quá đỗi d*m đ*ng.

Chu Ôn Dục nhìn chằm chằm cô, đồng tử ánh lên tia xanh lam, như đang cầu xin cô giúp anh một lần nữa.

Điều đó khiến Giản Ương theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.

Nếu cô không đồng ý, anh có thể sẽ mất kiểm soát rồi làm ra chuyện rất đáng sợ.

Nhưng cảm giác nguy hiểm ấy chỉ thoáng qua.

Chu Ôn Dục nhanh chóng cụp hàng mi dài xuống, khàn giọng nói: “Ương Ương, anh thấy đau…”

Giản Ương mềm lòng rồi.

Mà kết cục của mềm lòng chính là hiến dâng bản thân.

Hai ngày liền buông thả, toàn thân cô rã rời.

Chu Ôn Dục vẫn như thường lệ giúp cô phối đồ.

Tối qua quấn quýt đến tận nửa đêm, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến anh, thậm chí nhìn anh còn có vẻ tinh thần phấn chấn hơn trước.

Chiếc nhẫn bạc đơn giản ấy anh vẫn đeo ở ngón áp út, khi cài nội y cho cô, còn hay vô tình cọ vào làn da cô.

Chu Ôn Dục hỏi lịch hôm nay của cô.

Giản Ương chỉ có tiết buổi sáng, chiều và tối đều trống. Hôm qua mới đến biệt thự làm việc, hôm nay không cần đi nữa.

Nghĩ đến buổi phỏng vấn cuối tháng, cô nói: “Chắc nên đến thư viện đọc sách.”

Cô không nhắc đến việc xem video phỏng vấn hay chuyện đã qua vòng thi viết.

Chu Ôn Dục vẫn chưa biết chuyện này, anh chỉ nghĩ cô đã được bảo lưu học thạc sĩ trong trường nên chắc chắn sẽ tiếp tục học lên cao.

Ngay cả Giản Ương, năm ngoái cũng từng nghĩ mình sẽ học tiếp.

Khi ấy, cô từng hỏi anh lúc kỳ trao đổi kết thúc, có phải sẽ quay về Mỹ không.

Không biết nghĩ đến điều gì, Chu Ôn Dục khẽ nhíu mày, thấp giọng đáp: “Anh thật sự cần về… để xử lý một vài việc.”

Rồi rất chắc chắn nói: “Xong rồi anh sẽ quay lại.”

Giản Ương cười khẽ gật đầu, không hỏi gì thêm.

Suy nghĩ của con người luôn thay đổi chóng vánh, huống hồ họ vẫn còn trẻ, càng khó xác định được tương lai.

Chuyện xảy ra trong một bữa tối đầu tháng Giêng, bố dượng và họ hàng khách khứa đang ngồi nói chuyện phiếm trên bàn ăn.

“Con gái nhà ông Lâm hàng xóm ấy, học mỗi cái cao đẳng mà đi làm livestream gì đó, mua được hẳn căn nhà tặng hai ông bà già.”

“Còn thằng con của lão Giang học cùng tôi kìa, còn không học hết cấp ba, vài năm trước mở quán bar, giờ có tận ba chi nhánh.”

Giản Ương im lặng ăn cơm.

Bỗng có người hỏi cô sau khi tốt nghiệp định làm gì, đã tìm được công việc nào chưa.

Giản Ương đáp: “Em được bảo lưu học thạc sĩ, chắc sẽ tiếp tục…”

Bên cạnh vang lên tiếng thì thầm: “Còn học á? Học lắm thế thì có ích gì…”

Bị người bên cạnh huých một cái, người đó mới im bặt.

“Thế học xong thạc sĩ rồi sao nữa?” Bố dượng hỏi.

Giản Ương im lặng.

Dường như chính cô cũng không biết tiếp tục học để làm gì.

“Tôi thấy học thạc sĩ ra rồi cũng là thi biên chế thôi, chi bằng bây giờ thi luôn.” Lại có người chen vào: “Ương Ương xinh như vậy, lại là sinh viên xuất sắc của A Đại, nếu có thêm công việc ổn định nữa, tranh thủ lúc còn trẻ thì chẳng lo không lấy được chồng. Mấy nhà giàu có thích nhất kiểu con dâu như thế…”

Giản Ương nhíu mày, cuối cùng là mẹ cô lên tiếng chuyển chủ đề.

Tối hôm ấy, Giản Ương nghĩ rất lâu.

Chuyên ngành của cô không mạnh, tình hình tuyển dụng hiện tại lại ngày càng khó khăn.

Tiền thuê nhà và vật giá ở thành phố lớn thì cao ngất. Nếu thật sự quay về thi biên chế, ổn định cuộc sống, có lẽ cũng không tệ.

Có thể sẽ không còn mông lung như bây giờ.

Nhưng tất cả những điều này, cô tạm thời không thể nói với Chu Ôn Dục.

Nếu bây giờ thổ lộ thì quãng thời gian thanh thản cuối cùng trong khuôn viên trường này có lẽ cũng sẽ trở nên nặng nề.

Bữa sáng là món Giản Ương thích, bánh trôi.

Chu Ôn Dục như thường lệ ăn cơm trắng kiểu người tập gym.

Hôm nay anh có vẻ rất bận.

Vừa lên xe, anh đã kể lịch trình từng mục cho cô: “Tám giờ đến mười hai giờ anh học. Hai giờ đến bốn rưỡi chiều họ Yến kia sẽ đến chi nhánh Kinh thị, anh phải qua một chuyến. Năm giờ anh đến trường đón em được không?”

Giản Ương nghe vậy, quay sang nhìn anh.

Nhiều trang tin đồn nói Yến Thính Lễ ngoài đời đẹp trai đến mức làm người ta mềm chân, cô thật sự rất tò mò.

“Chiều anh bận không?”

“Không bận.”

“Quan trọng không?”

“Không quan trọng.”

“Vậy em có thể đi cùng không?”

Vừa dứt lời, Giản Ương liền thấy mắt Chu Ôn Dục đang lim dim bỗng mở to như mắt mèo, lóe lên sự cảnh giác sắc nhọn.

“Không được.”

Giọng nói cứng rắn khác hẳn chất giọng thường ngày, không còn chút nhẹ nhàng nào.

“À, vậy thôi.” Giản Ương hơi thất vọng.

“Sao em lại muốn đi cùng?”

Chu Ôn Dục còn dừng xe lại vì chuyện này.

Giản Ương thành thật: “Nghe nói Yến Thính Lễ rất đẹp trai, lại trẻ, còn rất chung thủy. Em muốn gặp người xuất sắc như vậy…”

Từ người giỏi giang, luôn có thể học được rất nhiều điều.

“Không đẹp trai cũng không trẻ.” Chu Ôn Dục cắt ngang lời cô.

Thấy anh như gặp kẻ địch, Giản Ương cố tình trêu: “Thật không? Em phải tận mắt xem mới biết được.”

“Anh ta bị thần kinh, sẽ dọa em sợ.”

Giản Ương: “…?”

Chu Ôn Dục cố ý dừng lại, treo cô giữa chừng, một lúc sau mới tiếp tục: “Họ Yến đó có một căn hầm ở biệt thự bên Los Angeles, Ương Ương biết để làm gì không?”

“Làm gì?”

“Giam vợ của anh ta.”

“Sao cơ?!”

Chu Ôn Dục chớp mắt: “Vì vợ anh ta không cần anh ta nữa.”

Giản Ương mất hết hứng đùa, lập tức lục túi lấy điện thoại: “Bây giờ em báo công an… báo trong nước có tác dụng không nhỉ?”

Cô thì sốc đến choáng váng, còn Chu Ôn Dục thì bỗng cười run cả người: “Ha ha ha ha ha.”

Vừa cười anh vừa nhào đến ôm cô hôn loạn xạ.

Đáng yêu thế này, bị ăn đến xương cũng không lạ.

“Em đang nghiêm túc nói chuyện đấy.” Giản Ương sốt ruột đẩy anh ra: “Anh biết chuyện này từ đâu? Có bằng chứng không?”

“Yên tâm, giờ họ kết hôn rồi.”

“Giờ kết hôn rồi?” Giản Ương nhíu mày: “Vậy là chuyện cũ sao?”

Thật ra không có chuyện cũ gì hết, nhưng anh cũng chẳng ngại bịa cái tin đồn cho Yến Thính Lễ.

Chu Ôn Dục hừ nhẹ một tiếng.

Giản Ương hỏi: “Chuyện đó anh nghe ở đâu?”

“Nghe nói.”

Cái này mà cũng nghe được?

Giản Ương ngờ vực.

Chu Ôn Dục gãi mũi: “Thấy trên mạng nước ngoài.”

Giản Ương tin bảy tám phần: “Chuyện vậy rồi, sao họ vẫn có thể kết hôn?”

“Vậy là sao?”

“Là hạn chế tự do người khác ấy!” Giản Ương nghiêm túc.

Chu Ôn Dục gật đầu tán đồng: “Đúng là không dịu dàng cho lắm.”

“Không, đây không phải vấn đề dịu dàng hay không.” Giản Ương chỉnh lại lời anh: “Đây là phạm pháp đấy, A Dục.”

Cô chợt cảm thấy Chu Ôn Dục cũng cần học lại kiến thức pháp luật căn bản.

Xe dừng ở bãi đỗ gần trường, Chu Ôn Dục nghiêng người tháo dây an toàn cho cô, ánh mắt dịu dàng như phủ sương: “Nhưng bé cưng à, luật pháp trên thế giới này chỉ là để quản người bình thường thôi.”

“Không…” Giản Ương nghẹn lời.

Muốn phản bác nhưng lại thấy anh nói cũng chẳng sai.

Cô tức tối: “Thế người bình thường phải làm sao?”

“Trở nên không bình thường.”

Một câu nói ấy khiến suy nghĩ Giản Ương trôi xa.

Cả cấp ba cô học ngày học đêm không ngừng nghỉ đến tận khuya. Khi đó Giản Ương nghĩ chỉ cần học hành chăm chỉ, đỗ đại học tốt, tốt nghiệp sẽ có thể trụ vững ở thành phố lớn, tìm được việc lương cao.

Nhưng cái cô nhận được là trượt nguyện vọng, phải học ngành xã hội ít ai chọn. Ra trường đồng nghĩa thất nghiệp. Bao công việc làm thêm thời đại học, không cái nào kiếm được nhiều tiền bằng việc chăm cây ở nhà White. Mà ngay cả vận may ấy cũng là do Chu Ôn Dục mang lại.

Có được một công việc ổn định ở thành phố tuyến ba, có lẽ đã là giới hạn mà người bình thường như cô có thể với tới.

Giản Ương hơi cụp mắt, buồn bã nói: “Nhưng người bình thường muốn thay đổi rất khó.”

“Vậy thì chấp nhận thôi.” Chu Ôn Dục thờ ơ trả lời.

Không biết vì sao cái giọng điệu dửng dưng như người ngoài cuộc của anh khiến Giản Ương khó chịu.

Cô tức mình đưa tay ra xoa loạn tóc anh.

Tóc anh là màu đen pha nâu, rất dày và mềm, giờ bị cô vò thành ổ gà.

“Bớt dùng mấy trò tư bản để làm hư em đi! Chúng ta là quốc gia xã hội chủ nghĩa, hành vi phạm pháp đều phải bị bắt hết!”

Bị cô vò khiến tóc rối tung, Chu Ôn Dục chẳng tức giận chút nào, hình như còn không hiểu sao cô đột nhiên cáu.

Anh chỉ nhìn cô rồi cười.

“Anh cười cái gì? Không được cười!”

Giản Ương có cảm giác như mình đánh một cú lại bị hôn một cái vậy, quá bất lực.

Bé cưng.

Bé cưng ngây thơ đáng yêu của anh.

Chu Ôn Dục nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô đang run rẩy.

Trong đó trong veo đến vậy.

Khiến anh bỗng dưng muốn l**m lấy nhãn cầu của cô.

[Ương Ương là bé cưng xinh đẹp của tôi. Dù không nghe lời, tôi cũng không nỡ nhốt lại.] 《Nhật ký Chu Ôn Dục 7》

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ