Giản Ương không ngờ mới đến ngày thứ hai đã gặp được luật sư của Chu Ôn Dục.
Đó là một phụ nữ da trắng tóc vàng, đeo kính mắt, thoạt nhìn đã toát lên phong thái của tầng lớp tinh anh. Cô ấy tự giới thiệu mình là luật sư riêng của Chu Ôn Dục.
Luật sư riêng của Chu Ôn Dục… Nghe danh xưng này, Giản Ương nhất thời muốn bật cười.
Làm luật sư cho anh chắc hẳn cũng mệt mỏi lắm.
Luật sư Tái Duy đưa cho cô một tập văn kiện dày cộp, nói rằng đây là văn bản chuyển nhượng tài sản cá nhân mà Chu Ôn Dục dành cho cô.
Trong văn bản liệt kê chi chít các loại bất động sản, cổ phiếu, tiền mặt và vô số các sản phẩm đầu tư tài chính của anh.
Không chỉ là những dòng chữ trên giấy tờ, phía sau còn kèm theo rất nhiều văn bản chuyển nhượng bất động sản cụ thể.
“Giản tiểu thư, tất cả những thứ này đều là do Chu tiên sinh tự nguyện trao tặng, cô chỉ cần ký tên là sẽ có hiệu lực ngay lập tức.”
“Khác với hệ thống pháp luật ở đại lục, bản hợp đồng này được soạn thảo hoàn toàn phù hợp với luật pháp bang, đảm bảo rằng sau này dù cô và Chu tiên sinh có xảy ra tranh chấp về tài sản, anh ấy cũng không thể đòi lại được.”
“Nếu cô không yên tâm, có thể tìm luật sư khác xem xét kỹ lưỡng hơn. Nếu không tin tưởng luật sư Mỹ, cô cũng có thể tìm luật sư ở đại lục am hiểu luật pháp California để tham khảo.”
Giản Ương nhìn tập tài liệu dày cộp trước mặt. Mặc dù là tiếng Anh nhưng bên dưới đã được dịch toàn bộ sang tiếng Trung.
Cô kinh ngạc đến mức không thốt nên lời, lật từng trang giấy trong sự bàng hoàng.
Thảo nào Chu Ôn Dục nói anh không có hứng thú với tiền. Danh sách tài sản được liệt kê trong hợp đồng là một con số thiên văn mà nếu không tận mắt nhìn thấy, cả đời này Giản Ương cũng không dám tưởng tượng ra.
Anh chẳng cần làm gì cả, ngày ngày nằm chơi tiêu tiền cũng không thể nào tiêu hết được phần lãi suất sinh ra mỗi ngày.
Chu Ôn Dục cứ thế giao hết tài sản cho cô…
Anh dám cho nhưng cô nào dám nhận. Cô đâu hiểu gì về quản lý tài chính, lỡ làm ăn thua lỗ thì tiền chỉ có càng giữ càng ít đi thôi.
Cô chợt nhớ đến bản hợp đồng anh xem trên máy bay hôm qua, chắc là cái này nhỉ?
Giản Ương im lặng một lát rồi nói: “Cứ để đó đã, tôi muốn nói chuyện với anh ấy trước.”
Sáng nay Chu Ôn Dục đã ra ngoài từ rất sớm.
Tối qua bị anh giày vò quá lâu nên Giản Ương không dậy nổi, lúc anh đi cô vẫn còn đang ngủ say.
Trước khi đi, Chu Ôn Dục còn dính lấy cô, thì thầm bên tai báo cáo lịch trình hôm nay.
Giản Ương mơ màng nghe loáng thoáng được vài câu.
Hình như là anh muốn đi tìm Kelyman để nhờ một việc gì đó.
Chu Ôn Dục còn liên tục cam đoan anh nhất định sẽ không đụng vào mấy thứ bẩn thỉu, thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn, lúc về sẽ sạch sẽ tinh tươm, thơm tho như mọi khi.
Giản Ương bị anh làm phiền đến mức không nghe rõ anh nói gì, chỉ giục anh mau im miệng để cô ngủ.
“Được rồi bà xã.” Chu Ôn Dục sán lại hôn cô một cái, “Anh sẽ về sớm thôi.”
Đợi anh đi rồi, Giản Ương mới có thể ngủ một giấc trọn vẹn.
Đến khi tỉnh dậy và tỉnh táo lại, cô mới lờ mờ nhớ ra Chu Ôn Dục bảo anh đi làm gì ấy nhỉ?
Giản Ương cố gắng lục lại trí nhớ, nhớ ra anh nói lấp lửng rằng muốn đi giúp Kelyman dạy dỗ một người.
Ánh mắt Giản Ương ngưng trọng. Dạy dỗ? Dạy dỗ kiểu gì? Sẽ không phải là hoạt động phi pháp đẫm máu nào đó chứ?
Bọn họ thân thiết như vậy, chuyện giúp đỡ nhau chắc chắn là không thể thiếu.
Chu Ôn Dục về đến nhà vào khoảng giữa trưa.
Nơi họ ở tối qua là một căn hộ của anh tại Manhattan, từ cửa sổ sát đất có thể nhìn bao quát toàn cảnh phồn hoa của thành phố.
Khi nghe tiếng mở cửa, Giản Ương đang đứng bên cửa sổ uống cà phê ngắm cảnh.
Vừa quay đầu lại, cô đã lập tức bị anh ôm vào lòng.
Giản Ương hít nhẹ một hơi, quả nhiên không có mùi lạ, vẫn là hương thơm sạch sẽ quen thuộc: “Ương Ương ~”
Giản Ương quay đầu lại hỏi: “Anh đi giúp Kelyman làm gì thế?”
Chu Ôn Dục: “Giúp cậu ta định vị tìm người.”
Giản Ương lập tức hiểu ra: “Tìm kẻ thù à?”
Chu Ôn Dục cười tủm tỉm: “Chắc vậy, anh cũng không rõ lắm. Tìm được rồi thì không thuộc quyền quản lý của anh nữa.”
Anh còn thuận thế bồi thêm một câu, mở to đôi mắt vô tội: “Bé cưng à, anh bây giờ ngay cả con cừu nhỏ cũng không nỡ giết, không giống với bọn họ ngày trước nữa đâu.”
Ánh mắt anh trong veo, trực giác Giản Ương cũng mách bảo anh không nói dối, tảng đá trong lòng cô lúc này mới được đặt xuống.
Kelyman và những người khác trước kia đã giúp đỡ anh rất nhiều, bọn họ là anh em tốt. Chu Ôn Dục giúp đỡ trong khả năng cho phép nhưng không trực tiếp tham gia vào, như vậy là đủ rồi.
Giản Ương kết thúc chủ đề này, chỉ vào tập văn kiện chất cao trên bàn, cười khẽ: “Anh sau này không định sống nữa à? Giao hết tiền cho em thế này.”
Chu Ôn Dục thờ ơ liếc nhìn, như thể mới nhớ ra chuyện này: “Tái Duy hôm nay đến tìm em à?”
Tái Duy là luật sư của anh, Giản Ương gật đầu: “Anh không cần đưa hết tiền cho em đâu, em không tiêu nhiều đến thế, cũng không biết cách sinh lời từ chúng.”
Khi tiền đạt đến một con số nhất định thì vấn đề không phải là tiêu hay không tiêu nữa, mà quan trọng nhất là làm sao để bảo toàn và kinh doanh.
Chu Ôn Dục cười khẽ, áp má vào má cô nói: “Không sao đâu bé cưng, tiền không mang lại cho anh cảm giác an toàn, nhưng lại có thể mang lại cho Ương Ương cảm giác an toàn.”
Trái tim Giản Ương bỗng hẫng một nhịp, chỉ một câu nói đơn giản của anh lại dễ dàng chạm đến dây thần kinh nhạy cảm nhất của cô.
Anh lúc nào cũng tỏ ra ngây ngô ngọt ngào, nhưng thực chất từ đầu đã nhìn thấu tâm can cô. Giản Ương ở trước mặt anh hoàn toàn không có chút bí mật nào.
Anh biết lòng tự trọng cao ngạo và nhạy cảm của cô, biết cô khao khát tiền bạc và một cuộc sống ổn định, nên mới “bốc thuốc đúng bệnh” để kiểm soát cô.
Chu Ôn Dục nói tiếp: “Những món quà này có thể khiến Ương Ương an tâm hạnh phúc thì anh cũng vui rồi.”
Anh nắm lấy tay cô, nhét cây bút máy vào tay cô.
“Ký đi bé cưng.” Chu Ôn Dục thì thầm: “Anh vẫn có thể tiếp tục kiếm được nhiều hơn nữa, tất cả đều nộp lên cho bà xã, sau đó bà xã phát lương cho anh là được.”
Ký xong đống giấy tờ này, vẻ mặt Giản Ương vẫn còn hoang mang chưa dứt.
Chỉ bằng vài nét bút, từ một cô sinh viên nghèo rớt mồng tơi, cô đã trở thành một đại phú hào siêu cấp vô địch.
Cô nổi hứng trêu chọc, quay đầu nhìn Chu Ôn Dục, ngón tay nhéo nhéo cằm anh: “Lòng người sẽ thay đổi, nhưng tiền thì không. Người ta nói đàn ông có tiền sẽ sinh hư, phụ nữ cũng thế đấy.”
“Em có tiền rồi, bên ngoài cám dỗ nhiều như vậy…”
Mắt Chu Ôn Dục nheo lại, anh hung hăng lao vào cô. Cả người Giản Ương bị đè xuống tấm thảm, chính là tấm thảm lông cừu mang từ San Francisco về.
Anh từ trên cao nhìn xuống.
Sự phóng túng đêm qua Giản Ương vẫn chưa hoàn toàn thích ứng. Chu Ôn Dục như phát điên cứ ở bên trong không chịu ra, miệng còn vô sỉ la hét rằng vợ thì phải có quyền lợi bao dung chứa chấp chồng mình.
Giản Ương cảm thấy da mình sắp bị mài mòn cả rồi, sáng nay còn có cảm giác trống rỗng như gió lùa vào được.
Chu Ôn Dục nghiêng đầu, rũ mắt xuống lười biếng hỏi cô: “Mỗi lần vào đều khó khăn, phải mài rõ lâu.”
“Rõ ràng ở nhà bé cưng đều được cho ăn no đến mức muốn nôn ra rồi.”
“Ra ngoài còn ăn được nữa sao?”
“……”
Gương mặt Giản Ương nóng bừng. Sự vô sỉ của anh luôn khiến cô dù có rèn luyện da mặt dày đến đâu cũng không thể chống đỡ nổi.
Thấy cô không trả lời, Chu Ôn Dục lập tức hiểu theo một nghĩa khác, cười tủm tỉm nói: “Vẫn ăn được hả? Ương Ương tham ăn thật đấy.”
“Vừa hay chúng ta có thể thử xem tấm thảm lông cừu này có đủ mềm không.”
“……”
Trong một năm này, Giản Ương dần tuyệt vọng nhận ra một chân lý.
Thể hình và thể lực của con người là do trời sinh. Dù cô có tập gym thế nào đi nữa thì so với loại “quái vật” cấp bậc như Chu Ôn Dục vẫn có sự khác biệt căn bản.
Chẳng những không làm anh mệt chết.
Mà chính Giản Ương lại sắp mệt chết rồi. Ban ngày tập gym, ban đêm còn bị lôi đi vận động.
Nhưng cơ thể cô đúng là săn chắc hơn trước, Chu Ôn Dục thích không buông tay, lại càng tiện cho anh thi triển dâm uy. Anh thường xuyên thỏa mãn thì thầm bên tai cô rằng hiện tại cô càng chịu đựng tốt hơn, sau này phải tiếp tục cố gắng rèn luyện thân thể.
Giản Ương còn nhớ Chu Ôn Dục từng khoác lác rằng hiện tại anh hoàn toàn khỏe mạnh, không có chút bệnh tật nào, bao gồm cả cái chứng nghiện gì đó cô ít khi thấy.
Sợ cô không tin, Chu Ôn Dục còn đưa ra báo cáo của Simon.
Trên đó quả thực ghi nhận tình trạng tâm lý và thể chất của anh đều rất tốt.
Thực ra Giản Ương vẫn không tin.
Bởi vì sự h*m m**n của anh trong chuyện này chẳng khác gì lúc trước.
Nói ra thì hơi khó nghe, nhưng Giản Ương cho rằng có lẽ trời sinh anh đã d*m đ*ng như vậy, chẳng liên quan gì đến bệnh tật cả.
Tấm thảm lông cừu coi như hỏng hẳn, phải vứt đi rồi.
Chu Ôn Dục trực tiếp bắn lên đó, hòa lẫn với thứ chảy ra từ người cô.
“Không sao, chúng ta còn rất nhiều cừu nhỏ.” Chu Ôn Dục thỏa mãn nói bên tai cô: “Thảm đủ cho chúng ta dùng.”
Giản Ương đưa tay đẩy mặt anh ra.
Anh thuận thế xoa đầu gối cho cô, cong mắt nói: “Xem ra độ mềm lần này là đủ rồi, đầu gối vẫn hồng hào, không bị tím xanh chút nào đâu.”
“……”
Họ chơi ở New York vài ngày, đi check-in ở mấy địa điểm biểu tượng.
Chu Ôn Dục muốn chụp ảnh chung với Giản Ương, giống như ảnh kỷ niệm ở Vạn Lý Trường Thành, nhưng khổ nỗi không có ai chụp cùng. Chu Ôn Dục bèn nhiệt tình mời hai người anh em: “Đi, đi chơi không?”
Trong điện thoại, nghe thấy sự nhiệt tình đột ngột của anh, giọng điệu của hai người kia đều rất vui vẻ, hỏi đi chỗ nào, có hàng gì mới không.
Chu Ôn Dục búng tay một cái, mặt không đổi sắc nói: “Nhiều lắm, đến là biết ngay.”
Ngày hôm đó hai người kia chạy tới, biết được là đi dạo phố, lại còn phải nhìn bọn họ ân ái ngọt ngào và làm thợ chụp ảnh cho hai người, liền chửi ầm lên, quay đầu đóng cửa xe “rầm” một cái, hậm hực bỏ đi.
Đương nhiên trước khi đi vẫn bị bắt chụp cho họ một bức ảnh trước tượng Nữ thần Tự do.
Thợ chụp ảnh là Albert, bởi vì Chu Ôn Dục nói ảnh chân dung Albert chụp cho anh lúc vào tù rất đẹp, xứng đáng lên bìa tạp chí.
Từ sau bức ảnh selfie chung đầu tiên vào sinh nhật năm nay, Chu Ôn Dục cũng dần bắt đầu thích chụp ảnh chung với cô.
Bức ảnh đầu tiên của họ là ở Vạn Lý Trường Thành.
Sau đó bọn họ lại cùng nhau đi Tây Bắc, đến đại mạc, sa mạc, rồi tới cả những dãy núi trùng điệp.
Bây giờ thì đang ở New York, ở San Francisco.
Mỗi một tấm hình, Chu Ôn Dục đều rửa ra, cuốn album chung của hai người cứ thế ngày một dày thêm.
Ảnh bìa trên trang cá nhân của Chu Ôn Dục cũng thường xuyên thay đổi, mặc dù Giản Ương không biết trong cái danh sách bạn bè trống huơ trống hoác ấy, anh cập nhật cho ai xem, nhưng cũng chẳng ngăn cản cô mỗi lần đều cưng chiều thả tim cho anh.
“Sao bây giờ anh lại thích chụp ảnh chung thế?” Giản Ương bấm nút máy ảnh, xem lại hàng chục tấm hình Albert vừa chụp cho họ.
“Bởi vì anh phát hiện ra rằng mỗi khi xem lại những tấm ảnh này, anh vẫn có thể nhớ lại niềm hạnh phúc của khoảnh khắc đó.”
Dưới bầu trời xanh thẳm, hai gò má Chu Ôn Dục đón lấy ánh nắng, anh cười híp mắt nói: “Anh sẽ lại được hạnh phúc thêm một lần nữa.”
Chứ không phải như trước kia, mỗi lần nhìn lại ảnh là mỗi lần anh cảm thấy đau khổ.
Những tấm ảnh hiện tại đối với anh đã trở thành vật chứa đựng hạnh phúc, và tất cả những điều này đều là món quà Ương Ương dành tặng cho anh.
Bởi vì có Ương Ương, hồi ức trở nên vô cùng trân quý, và hạnh phúc cũng trở nên hữu hình, có thể chạm tay vào được.
Kết thúc chuyến du ngoạn ở New York, bọn họ trở về trang viên Dopunt.
Từ lúc Chu Ôn Dục về Mỹ, điện thoại của anh chưa từng ngớt chuông, cũng có rất nhiều người tìm đến tận cửa.
Chu Ôn Dục không hề tránh mặt cô, nên Giản Ương có thể nghe ra những người này đều là nhân vật cấp cao của Neocore, đến mời anh quay lại tiếp tục nắm quyền chỉ đạo thiết kế sản phẩm mới.
Thậm chí Giản Ương còn gặp lại Lyson một lần nữa.
So với năm ngoái, người đàn ông có vẻ ngoài hoàn mỹ nho nhã này giờ đây đã lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Hiển nhiên bao nhiêu sự việc cùng áp lực dư luận tuy không làm tổn hại đến tận gốc rễ, nhưng cũng đã gây ra những ảnh hưởng không thể coi thường đối với ông ta.
Cuộc sống không phải là tiểu thuyết sảng văn, Chu Ôn Dục dù có không kiêng nể gì, dù có điên điên khùng khùng đến đâu, thì anh cũng chỉ là một người đơn thương độc mã.
Anh có thể tìm cách trừng trị Lyson, giành lại cổ phần của Chu Uyển Ngâm, nhưng không thể nào lật đổ cả một gia tộc, làm lung lay gốc rễ, tống cha ruột vào tù và tạo nên làn sóng dư luận rộng khắp mà không phải đối đầu với lợi ích của quá nhiều người.
Động chạm đến lợi ích của quá nhiều thế lực, Chu Ôn Dục có lẽ sẽ chẳng thể còn sống mà rời khỏi nước Mỹ.
Lyson vẫn đang tranh quyền đoạt lợi với gia tộc Whitney tại Neocore.
Dù ngoài mặt ông ta và phu nhân Whitney vẫn thường xuyên cùng nhau tham dự các hoạt động công ích, nhưng sau lưng thì đã sớm như nước với lửa.
Một người như vậy, cả đời không có lấy một chút chân tình, chút tình thương hiếm hoi có lẽ từng tồn tại cũng đã bị chính tay ông ta b*p ch*t.
Trước đó Giản Ương không biết Lyson có hối hận hay không, cho đến khi ông ta mỉm cười nhìn Chu Ôn Dục và nói: “Gần đây ta cũng đang hối hận, có lẽ ta nên giết con sớm hơn.”
“Nhưng ai bảo con là đứa con ta yêu nhất chứ? Siles.”
“Con mà chết, ta sẽ thật sự không còn nhìn thấy bóng dáng của Chu Uyển Ngâm nữa.” Lyson bình tĩnh nói.
Giản Ương nghe ra sự cố chấp vặn vẹo và u tối trong lời nói này.
Thế rốt cuộc là cái gì đây?
Yêu thì chẳng thấy yêu bao nhiêu.
Lúc người ta còn sống thì không trân trọng, tự tay bức tử Chu Uyển Ngâm.
Đối với đứa con duy nhất bà để lại, ông ta bỏ mặc cho nó bị bắt nạt, bức điên nó, tra tấn nó, và chưa bao giờ từ bỏ ý định thuần hóa nó.
Đi đến bước đường này, cha con tàn sát lẫn nhau, như nước với lửa.
Chu Ôn Dục cười nhạo: “Ông chưa giết tôi chính là để nhìn xem tôi sẽ phá hủy sự nghiệp mà ông cầu cả đời như thế nào đấy.”
Lyson không hề biến sắc vì câu nói này, ông ta cười nhạt đáp: “Thế sao, ta chờ.”
Ánh mắt ông ta cuối cùng cũng quét qua Giản Ương vẫn luôn nhìn chằm chằm ông ta với vẻ đề phòng, rồi hỏi một câu rất kỳ lạ: “Tại sao cô lại yêu Siles thế?”
Ông ta nhướng mày buông tay: “Rõ ràng ta đã nuôi dạy nó thành một kẻ khiến người ta chán ghét như vậy rồi mà.”
Giản Ương trả lời: “Bởi vì anh ấy và ông hoàn toàn khác nhau. Anh ấy sẽ vì tôi mà thay đổi, anh ấy xứng đáng được yêu thương.”
“Còn ông, đáng đời mất tất cả.”
Cô dùng tiếng Anh nói xong câu này, thấy hai vệ sĩ sau lưng Lyson ném về phía mình ánh mắt lạnh lùng đầy cảnh giác.
Giản Ương đáp trả bằng một cái ngón tay cái chúc xuống.
Lyson lại vì hành động này của cô mà bật cười ha hả: “Cô thú vị thật đấy.”
“Chu Uyển Ngâm chắc chắn sẽ thích cô.”
Ông ta cứ nhắc mãi đến Chu Uyển Ngâm, sắc mặt Chu Ôn Dục sa sầm xuống: “Đừng có lôi mẹ tôi ra nữa, sẽ không cho ông xem đâu.”
“Ông xem sẽ làm bẩn cuốn nhật ký mất. Về sớm mà chờ chết đi.”
Mục đích chuyến đi này của Lyson quả thực là vì cuốn nhật ký.
Gần một năm qua, ông ta liên tục mơ thấy quá khứ. Những ký ức bị ông ta chôn chặt, cố tình lãng quên bỗng dưng như giòi trong xương, không ngừng bám riết lấy ông ta.
Trước nay, Lyson chưa bao giờ hối hận.
Ông ta chỉ hận Chu Uyển Ngâm, hận đứa con bà để lại.
Nhưng ngày càng nhiều những chuyện khác, những chuyện ông ta không muốn nhớ lại, bỗng nhiên trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Điều này khiến ông ta cảm thấy đau khổ.
Cuộc đời ông ta không nên vì những chuyện vô nghĩa này mà trì trệ không tiến, ông ta còn sự nghiệp tươi đẹp và dã tâm đang chờ thực hiện.
Nhưng lần đầu tiên Lyson cảm thấy lực bất tòng tâm.
Ông ta đột nhiên thấy mệt mỏi với những cuộc đấu đá không hồi kết này.
Ông ta lại đột nhiên nhớ về những ngày đầu khởi nghiệp, cốc cà phê rẻ tiền đặt trên bàn, miếng sủi cảo cắn phải đồng xu, và cả những lời lải nhải bên tai về việc muốn mua một căn nhà lớn.
Lyson vẫn không hối hận.
Ông ta cũng không thể nào cho phép mình hối hận.
Cuộc đối thoại này dừng lại ở đây.
Lyson có một điểm khác với Chu Ôn Dục, mặc dù trạng thái tinh thần của cả hai đều đáng lo ngại, nhưng Lyson không phải lớn lên như cỏ dại, ông ta rất trọng lễ tiết, chưa bao giờ nói những lời hạ thấp bản thân.
Ông ta đã quá quen với việc đeo lên mình chiếc mặt nạ hoàn hảo, sẽ không để mình thất thố trước mặt người khác.
Cho đến nay, lần duy nhất Giản Ương thấy Lyson mất kiểm soát cũng chỉ là trong bữa tiệc tối lần trước.
Lần đó cô thực sự đã chọc giận ông ta.
Lyson đi rồi.
Nhưng cuộc chiến giữa ông ta và Chu Ôn Dục dường như vẫn sẽ tiếp diễn không hồi kết.
Giản Ương nhìn sang Chu Ôn Dục, anh đang nhìn chằm chằm về hướng Lyson rời đi, trong mắt vẫn còn vương lại nỗi hận thù chưa tan, thấp thoáng ẩn hiện rồi cuối cùng bị giấu kín vào nơi sâu nhất.
Ôm hận thù trong lòng sẽ chỉ khiến bản thân hao mòn trong đau khổ rất lâu.
Kết thúc một cuộc trò chuyện không đi đến đâu như vậy, Giản Ương dường như lại nhìn thấy sự mệt mỏi đã từng hiện hữu trên gương mặt anh.
Giản Ương bước tới nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Lần đầu tiên cô lên tiếng khuyên giải anh một cách rõ ràng hãy tiếp tục làm một chủ nông trường “ăn chơi lêu lổng”: “Nếu thật sự quá mệt mỏi thì hãy buông bỏ đi, nếu không muốn buông bỏ thì em ủng hộ anh nghỉ ngơi thêm một chút, đợi nghỉ ngơi khỏe rồi, anh muốn làm gì thì làm, được không?”
Chu Ôn Dục rũ mắt nhìn cô, từ từ tựa đầu vào vai cô, trầm giọng “ừ” một tiếng.
Anh đang khiêu chiến với một con quái vật khổng lồ.
Hiện tại đã lật đổ được một nửa, sẽ có ngày anh có thể lật tung cả bầu trời này lên.
–
Phần còn lại của kỳ nghỉ hè, bọn họ đi đến những thành phố khác của nước Mỹ, tự lái xe dọc theo lộ trình đi về phía nam.
Họ nhìn thấy những đồn điền rộng lớn ở Nam Mỹ, những vùng đất bao la bát ngát.
Chu Ôn Dục cứ thế đam mê chụp ảnh.
Trên suốt chặng đường, họ đã lưu lại vô số bức ảnh chung.
Đến khi tập ảnh đã dày cộp, sắp nhét đầy album, họ quay trở lại San Francisco.
Lần này là đến một nơi Giản Ương chưa từng thấy bao giờ, nhìn bản đồ thì là một căn hộ cao cấp nằm gần trụ sở Neocore.
“Đây là nơi trước kia anh ở nhiều nhất.”
Trang viên chỉ là nơi anh ghé qua khi muốn thăm Liik, anh chưa bao giờ ngủ lại đó.
Chu Ôn Dục mở cửa, bên trong vắng vẻ lạnh lẽo, đúng là dáng vẻ đã lâu không có người ở, nhưng lại rất sạch sẽ, quản gia chắc chắn vẫn định kỳ đến dọn dẹp.
Thứ không ăn nhập nhất với căn hộ cao cấp này chính là những con thú bông cừu nhỏ xếp đầy trên ghế sofa da thật, những miếng nam châm tủ lạnh dán chi chít trên tủ lạnh thông minh, và khắp nơi trong góc nhà đều có thể thấy những bức tranh số họ từng cùng nhau tô, những con người gốm tự làm…
Thậm chí trong phòng ngủ, Giản Ương còn nhìn thấy bộ ga giường hoa nhí họ cùng đi IKEA mua, anh còn trải lên để ngủ.
“Mấy thứ này…” Giản Ương nhớ ra gì đó: “Lúc trước anh điền địa chỉ là nơi nào vậy? Là ở đây sao?”
Chu Ôn Dục chớp chớp mắt: “Là kho hàng của Neocore.”
“……”
Giản Ương cạn lời: “Vậy sau đó anh còn chuyên môn đi lấy về à?”
Chu Ôn Dục gật đầu.
Trong này ngoài mấy đồ trang trí, còn có rất nhiều thứ Giản Ương sau này vẫn cần dùng đến. Anh đã đóng gói tất cả, gửi đống “đồng nát” này vượt đại dương, cước phí vận chuyển còn cao hơn cả giá trị của tất cả đồ đạc cộng lại.
Chu Ôn Dục chuyển đồ đi thì sảng khoái, nhưng Giản Ương lại đau đầu. Lúc đó cô vốn đã nghèo, nhà cửa bị dọn sạch trơn, khi phải sắm sửa lại nhu yếu phẩm, mỗi lần trả tiền cô đều đau lòng khôn xiết.
Mỗi lần Chu Ôn Dục gặp phải phục kích đều là vào những lúc không phòng bị như vậy.
Một lần là đột ngột đi lấy đống đồ cũ này.
Một lần là ở nghĩa trang của mẹ.
Đương nhiên anh sẽ không bỏ qua cơ hội dùng những chuyện này để khiến Ương Ương đau lòng.
Chu Ôn Dục lén lút liếc nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Lần đó vai anh bị trúng đạn, nhắn tin cho em bảo em hát dỗ dành anh mà em cũng không hát.”
Giản Ương lập tức nhớ lại, sắc mặt thay đổi, bờ môi cũng hơi tái đi: “Lần đó… Lần đó là anh bị trúng đạn sao?!”
Chu Ôn Dục thành công nhìn thấy biểu cảm mình mong muốn trên gương mặt cô. Sự đau lòng muộn màng này khiến trong lòng anh dâng lên một cảm giác khoái trá có phần b**n th**, chính là muốn Ương Ương áy náy và thương xót anh.
Anh gật đầu thật mạnh: “Ương Ương không hát cho anh nghe, nhưng em lại dỗ dành Lục Tắc.”
“Sao em có thể dỗ dành cậu ta chứ?”
Khoan đã.
Đầu óc Giản Ương bị anh làm cho rối tung lên rồi.
Vừa lên án cô không hát cho anh nghe, lại vừa lên án cô chịu dỗ dành Lục Tắc.
Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào? Giản Ương hỏi anh.
“Bây giờ phải dỗ dành anh gấp 10 lần.”
“Không chỉ phải hát, mà còn phải ôm anh, hôn anh, lại còn phải chủ động mời anh làm…”
Lại bắt đầu rồi…
Giản Ương cầm con cừu bông ném vào người anh: “Hết hạn rồi, vô hiệu lực.”
Giản Ương không ngờ mục đích Chu Ôn Dục đến đây lại là định đóng gói đống “đồng nát” này gửi về nước một lần nữa.
“Dùng để trang trí tổ ấm nhỏ ấm áp của chúng ta sau khi cưới ~” Chu Ôn Dục bắt đầu gỡ từng miếng nam châm tủ lạnh xuống.
Anh không ngại mệt, nhưng Giản Ương lại thấy phiền thay, khuyên một câu: “Không cần thiết đâu… Mấy thứ này phổ biến lắm, chúng ta có thể mua lại cái mới mà.”
“Đồ mới không giống đâu.” Chu Ôn Dục cong mắt cười: “Chỉ có mấy thứ này, anh nhìn thấy một lần mới cảm thấy hạnh phúc thêm một lần.”
Giản Ương mềm lòng.
Cứ như vậy, bọn họ tay xách nách mang, lại đóng gói đống đồ chơi nhỏ lỉnh kỉnh từ bên kia đại dương gửi về nước.
Khai giảng, Giản Ương đã là sinh viên năm ba cao học, cô bắt đầu chuẩn bị thi lên tiến sĩ.
Đường Tranh cũng là người hướng dẫn nghiên cứu sinh tiến sĩ, cô có thể tiếp tục theo học dưới sự hướng dẫn của cô giáo.
Đây không phải là chuyện quá khó khăn, nhưng Giản Ương vẫn muốn làm đẹp hồ sơ lý lịch của mình một chút, để sau này dễ dàng ở lại giảng dạy tại các trường đại học tốt hơn.
Cô bắt đầu nỗ lực “cày” tài liệu tham khảo chăm chỉ hơn.
Chu Ôn Dục cũng bắt đầu nỗ lực chuẩn bị cho đám cưới, việc đầu tiên là cúp hết mọi cuộc điện thoại từ các vị đổng sự ở bờ bên kia đại dương.
Kết hôn thì việc quan trọng nhất đương nhiên là chọn ngày.
Mặc dù Chu Ôn Dục rất muốn chọn bừa ngay ngày mai cho xong chuyện, nhưng sau khi hỏi bà nội, rồi lại đi hỏi trợ lý AI, anh mới phát hiện ra ở trong nước, việc chọn ngày cưới hỏi là vô cùng quan trọng và cầu kỳ.
Ngày đăng ký kết hôn, ngày tổ chức hôn lễ, rồi cả việc xem ngày ăn hỏi, tất cả đều phải tìm thầy phong thủy nổi tiếng để tính toán, xem bát tự hai người có hợp nhau không.
Chu Ôn Dục đương nhiên là muốn làm lễ ăn hỏi cho đàng hoàng rồi.
Nhưng chuyện xem bói toán này lại chạm đúng vào điểm mù kiến thức của anh.
Hôm nay Giản Ương đột nhiên bị Chu Ôn Dục lải nhải hỏi: “Bé cưng, bói toán ở Trung Quốc có chuẩn không?”
Xem bói?
Giản Ương học lịch sử, ngược lại cũng có tìm hiểu sơ qua về các sách huyền học như “Kinh Dịch”, “Chu Dịch”.
Sự phát triển của vạn vật quả thực tuân theo một quy luật nào đó, những cuốn sách này về mặt lý thuyết cũng có cơ sở khoa học nhất định.
Hơn nữa Giản Ương còn nghe bà nội kể lại, lúc cô mới sinh ra, bà từng đi tìm Lưu Bán Tiên (ông thầy bói mù một mắt họ Lưu) nổi tiếng ở phía đông huyện để xem mệnh.
Lưu Bán Tiên phán rằng mệnh cách của cô hiển quý, không chỉ học hành giỏi giang mà sau này còn đại phú đại quý.
Bốn chữ “đại phú đại quý” này, trong suốt 23 năm đầu đời, Giản Ương đều khịt mũi coi thường.
Cô chưa từng thấy ai xui xẻo và nghèo rớt mồng tơi hơn mình.
Nhưng trong đầu Giản Ương chợt lóe lên một tia sáng, cô nghĩ đến những văn kiện mà mình vừa ký.
Xét về mặt tài sản thì hình như cô đã thực sự “đại phú đại quý” rồi còn gì?!
Giản Ương ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Nếu tìm được thầy cao tay thì có lẽ cũng chuẩn đấy.”
Cô nghi hoặc hỏi: “Anh muốn đi xem bói à?”
Thầy bói có xem chuẩn cho người nước ngoài không nhỉ? Giờ sinh tính theo múi giờ nào đây, có phải quy đổi không?
Hơn nữa với cái mệnh trời sinh hiển quý, lại sở hữu tướng mạo và trí tuệ được ông trời ưu ái như Chu Ôn Dục, dù quá trình có chút lận đận, chịu nhiều đau khổ thì cũng vẫn tốt hơn khối người nghèo khổ thực sự.
Trong mắt Chu Ôn Dục lóe lên tia sáng.
Anh không nói là có đi hay không, nhưng khóe môi đã kích động nhếch lên.
Ngày hôm sau, khi Giản Ương đang ở văn phòng, cô nhận được tin nhắn của anh, nói là đi tìm bà nội, sẽ về sớm thôi.
Cũng chẳng biết một già một trẻ này thần thần bí bí định làm gì nữa.
Giản Ương bất lực lắc đầu.
Ai ngờ ngay tối hôm đó, Chu Ôn Dục đã chạy về.
Sắc mặt anh đen sì sì, vừa vào đến nơi đã ôm chặt lấy cô như muốn khảm cô vào trong ngực mình.
Miệng anh còn tức giận hùng hùng hổ hổ: “Cái lão mù già khú đế này toàn nói nhảm nhí.”
Giản Ương nghe anh vừa mắng vừa kể lại chuyện đi gặp Lưu Bán Tiên, uổng công anh còn nộp tận 3000 tệ phí “chen ngang” để được xem trước.
Lưu Bán Tiên phán rằng bát tự của anh “nóng rực như pháo đốt”, còn bát tự của cô thì “lạnh lẽo như đầm băng”, thủy hỏa bất dung, nhìn qua là mệnh cách tương khắc.
Chu Ôn Dục nghe chưa hết câu đã nổi đóa cãi nhau tay đôi với ông thầy ngay tại chỗ.
Ông Lưu Bán Tiên này tính tình cũng chẳng vừa, miệng cứ lẩm bẩm mấy thuật ngữ cổ văn nho nhã mà anh nghe chẳng hiểu gì, cãi nhau một hồi anh cãi không lại.
Chu Ôn Dục tức anh ách, ôm cục tức đi về.
Có điều trong tay anh vẫn cầm một cái túi gấm: “Lão già lừa đảo này đưa cho anh, bảo là quẻ xăm của chúng ta.”
“Anh đọc không hiểu, Ương Ương em xem đi.”
“Nếu kết quả không tốt thì đừng nói cho anh, nhất định là lão già lừa đảo đó ghen tị không muốn thấy chúng ta hạnh phúc!”
Giản Ương nín cười, vuốt vuốt gáy anh trấn an vài câu, sau đó mở túi gấm, rút ra một tờ giấy nhỏ.
Nhìn thấy những dòng chữ viết trên đó:
[Từ Thân hồn hệ nguyệt hạ thằng, cách thế khiên duyên bất phụ minh. Hỏa ngộ hàn đàm phi kiếp thủy, phùng liệt cự diệc phi tuyệt. Tương khắc nguyên thị ma tâm tính, tương tích phương vị trúng mệnh kết. Nhược năng huề thủ đồng điều luật, băng dung hỏa noãn chu toàn hài.] (1)
(Tạm dịch: Từ Thân (từ mẫu thân) buộc dây tơ dưới trăng, duyên nợ cách thế chẳng phụ lòng. Lửa gặp đầm hàn không phải kiếp nạn, nước gặp đuốc lớn cũng chẳng đoạn tuyệt. Tương khắc vốn là để mài giũa tâm tính, trân trọng nhau mới là kết cục trong mệnh. Nếu có thể nắm tay cùng điều chỉnh, băng tan lửa ấm vẹn toàn cả đôi.)
Giản Ương đọc từng dòng, nhịp tim đập mỗi lúc một mạnh hơn.
Nhất là khi nhìn thấy câu đầu tiên, hai chữ “Từ Thân”.
Cô vốn không tin vào quỷ thần, nhưng giờ khắc này, ngay cả cô cũng không thể giải thích nổi sự huyền diệu này.
Chữ viết đều là chữ phồn thể, lại còn văn vẻ từng câu từng chữ, Chu Ôn Dục mở to mắt nhìn mãi cũng chẳng hiểu mô tê gì.
Anh chỉ có thể quan sát biểu cảm của Ương Ương, không nhịn được tò mò, dùng đầu húc húc vào người cô: “Có phải lão già lừa đảo đó lại nguyền rủa chúng ta không? Đừng tin! Chúng ta…”
Giản Ương trực tiếp vòng tay ôm lấy cổ anh, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Không phải, không phải đâu…”
Cô cẩn thận giải thích cho anh nghe hàm ý của từng câu trong quẻ xăm. Nhìn Chu Ôn Dục ngẩn người ra như một đứa trẻ, chính anh cũng không biết nước mắt đã rơi xuống từ hốc mắt từ lúc nào.
Giản Ương lau nước mắt cho anh, cười nói: “Ý của lão tiên sinh là…”
“Chúng ta tuy có chút tương khắc, nhưng là một đôi trời sinh.”
“Hơn nữa vẫn luôn có người âm thầm se duyên cho chúng ta đấy.”
Mặt sau của tờ giấy được lật ra.
Cả hai đều không hẹn mà cùng nhìn thấy dòng chữ viết trên đó: [Hôn kỳ nghi định, năm Canh Tý ngày mùng 8 tháng 8 âm lịch]
Năm Canh Tý, cũng chính là năm nay.
Ngày mùng 8 tháng 8 âm lịch năm nay?
Sau khi nghe Giản Ương giải thích, Chu Ôn Dục suýt chút nữa hưng phấn nhảy cẫng lên.
Cô nhìn anh giật lấy tờ giấy xăm, hôn chùn chụt vào mặt sau tờ giấy.
Đột nhiên anh thay đổi sắc mặt, mặt mày hớn hở cong môi nói với cô: “Lão tiên sinh quả nhiên là người đức cao vọng trọng.”
“……”
–
[Ngày mùng 8 tháng 8, ngày mùng 8 tháng 8, ngày mùng 8 tháng 8! Ngày lành tháng tốt, ngày lành tháng tốt, ngày lành tháng tốt! Tôi sắp kết hôn rồi, kết hôn rồi, kết hôn rồi lalalalalalalalala ~] – 《 Nhật ký Chu Ôn Dục 65 》
【 Tác giả có lời muốn nói 】 Lời quẻ xăm là do tôi chắp vá từ trên mạng đấy
Chú thích (1): Bài thơ trong quẻ xăm mang ý nghĩa rất sâu sắc, ám chỉ việc mẹ của Chu Ôn Dục (từ thân) dù đã mất (cách thế) nhưng vẫn se duyên cho hai người. Mối quan hệ giữa hai người tuy có sự xung khắc (lửa và băng/nước) nhưng đó là thử thách để mài giũa tâm tính, nếu biết trân trọng và điều chỉnh thì sẽ có kết cục viên mãn (băng tan hòa vào lửa ấm).