Đừng Nhắc Em Nhớ Lại - Chương 60

Gương mặt Tô Duyệt Sinh dần dần hiện lên rõ ràng, hơi nước bốc hơi trong phòng tắm, tôi và anh trần trụi đối mặt nhau, lại nhìn nhau không nói gì.

Nhiều năm như vậy vất vả đi qua, bảo tôi nói gì với anh đây?

Năm tháng yêu đương này, mất đi quá nhiều thời gian, tựa như một giấc mộng cũ, bị tôi phủ đầy bụi bặm.

“Lúc đó anh lái xe đuổi theo em, nhưng vẫn muộn một bước. Xe của em đụng vào thân cây, anh vô cùng hoảng sợ, chỉ biết muốn kéo em từ trong xe ra, cuối cùng là Lục Mẫn đuổi tới gọi 120. Thời điểm đó anh như một kẻ điên, Lục Mẫn cũng không có cách nào thuyết phục được anh buông em ra, sau cùng bác sĩ tiêm cho anh một liều thuốc an thần, mới có thể làm phẫu thuật cấp cứu cho em. Em nằm trong bệnh viện thật lâu, vẫn luôn không tỉnh lại. Anh phát hiện trong túi xách của em có mấy bản báo cáo giám định DNA, mới biết em và anh vốn không hề có quan hệ huyết thống, khi đó anh thật sự vô cùng vô cùng khổ sở, anh không dám nghĩ tới lần cuối cùng chúng ta nói chuyện với nhau, em trở về có lẽ là để tìm anh, nói với anh chân tướng, nhưng anh lại ngu xuẩn làm tổn thương em. Lúc ở bệnh viện, anh ngày ngày đêm đêm nhận lấy dày vò. Chức năng tim của em càng ngày càng suy nhược, thai nhi trong bụng vẫn còn. Bác sĩ rất lo lắng, vừa không dám phá thai cho em, lại sợ hãi không thể để em tiếp tục mang thai, quyền quyết định lại giao về cho anh, cuối cùng khi thai kỳ ở tuần thứ 26, tình huống rất tệ, bác sĩ mới mạo hiểm mổ bụng cho em, Tiểu Xán được sinh ra. Nó ở trong phòng kính, em ở phòng ICU. Bác sĩ nói tình trạng của cả hai đều rất xấu, khả năng sống đều không qua được“.

“Lúc đó mỗi ngày trôi qua anh đều hối hận, thắng xe của chiếc xe đó có vấn đề, anh luôn biết, nhưng vẫn không đem đi sửa, anh nghĩ ngày nào đó vận khí không tốt, để cho anh lao thẳng xuống vách núi kia là tốt nhất. Nhưng anh thật sự không ngờ em sẽ chạy chiếc xe đó, là anh hại em. Nếu anh sớm đem xe đi sửa, thì sẽ không như vậy rồi. Nếu anh không nói những lời ngu xuẩn đó, có lẽ sẽ không thế này rồi. Là tại anh hại em thành như vậy. Em cứ thế nằm trong bệnh viện, anh không biết phải làm sao mới có thể cho cả hai được bình an vô sự. Sau đó tình huống của Tiểu Xán cuối cùng dần dần ổn định, nhưng em thì vẫn hôn mê. Bác sĩ nói biện pháp tốt nhất là thay tim, nhưng tìm được tim hợp cũng rất khó. Cuối cùng anh nhớ đến mẹ em“.

“Đơn cho phép giải phẫu là anh ký, là anh cho dừng hệ thống duy trì mạng sống của mẹ em, là anh tìm luật sư làm xong các thủ tục pháp lý phức tạp, anh làm người đại diện gia đình ký tên, đồng ý dùng tim của bà ấy hiến cho em. Bác sĩ nói ý thức sống của em rất kém, có lẽ vì trong tiềm thức trước kia em không muốn sống nữa. Thời điểm đó anh nghĩ, đây là báo ứng, là ông trời đang trừng phạt anh, những tội nghiệt đã gây ra hãy để anh gánh vác, nếu quả có báo ứng, thì báo ứng trên người anh là được rồi. Nếu em biết là anh đã bỏ dở sinh mạng của mẹ em, em nhất định sẽ rất hận anh. Em đã cố chấp như vậy, có lẽ thà là bản thân mình không sống sót, cũng không tình nguyện mẹ em sẽ vì em mà chết“.

“Kết quả rốt cục em tỉnh lại, lại không nhớ được anh, cũng không nhớ chuyện giữa hai chúng ta. Khi đó anh đã nghĩ, có lẽ thế gian này thực sự có thần đèn, em đã chà ngọn đèn, đã hứa nguyện, và nó liền như nguyện vọng của em, từ nay về sau em thực sự quên anh. Nhưng ông trời dù sao cũng đối đãi không tệ, ông ấy đã cho anh Tiểu Xán, đó là một phần của em, nhưng anh vẫn rất lo lắng, bất cứ lúc nào em cũng có thể đem một phần này của mình thu hồi lại. Cho nên anh giấu Tiểu Xán đi, có lẽ giấu đi rồi không để em biết được, em sẽ không cách nào lấy lại một phần này“.

“Thất Xảo,“ Anh dùng khắn tắm bao lấy tôi, âm giọng khe khẽ, “Lần trước em tới gặp anh, đúng là anh muốn nói lời từ biệt. Mỗi một lần em tới gặp anh, anh đều suy nghĩ, em không phải đến nói lời từ biệt với anh… Em sẽ rời khỏi anh sao? Lại một lần nữa?”

Tôi nhìn anh, nói không nên lời, anh đem từng món từng món quần áo mặc vào cho tôi, sau khi quần áo bản thân cũng đã mặc chỉnh tề, anh nói: “Những lúc ở bên Tiểu Xán, anh luôn nghĩ, khoảng thời gian này là anh trộm lấy, một ngày nào đó em sẽ nhớ ra, sau đó dẫn theo nó rời bỏ anh“.

Tôi hoàn toàn không biết làm thế nào nói nên lời, chuyện tới rất đột ngột, tôi thật sự không biết bây giờ nên làm gì mới tốt.

Anh kéo khóa áo chống lạnh cho tôi, sau đó dẫn tôi xuống lầu, chúng tôi đi qua phòng khách, Tiểu Xán rất kỳ quái nhìn chúng tôi một cái, Tô Duyệt Sinh vẫy tay gọi nó, nó vội vàng chạy tới, hưng phấn hỏi: “Chúng ta sẽ ra ngoài sao?”

Vẻ mặt nó rõ ràng như vậy, mềm mại như vậy, mà tôi thế nhưng không dám đưa tay sờ lên mặt nó.

Con trai của… tôi.

Lúc nó vẫn còn là một thai nhi nho nhỏ, lần đầu tiên máy siêu âm dò thai nhi trên bụng tôi, lúc đó tôi đang nghĩ gì?

Đại nạn sinh tử, tôi thế nhưng xém chút mất đi nó, thiếu chút nữa là không còn cơ hội nhìn thấy nó. Nhưng tôi lại không có cách nào ôm nó vào lòng, ánh mắt nó sáng láp lánh nhìn tôi, tựa như hai viên đá quý.

Tôi sợ mình gào khóc to sẽ làm nó sợ, chỉ có thể dùng sức mím môi cười, muốn cho khóe miệng mình thật cong.

Tôi nghe thấy giọng Tiểu Xán, mơ hồ mà xa xôi, nó nói: “Dì Trâu, hành động của dì rất kỳ quái“.

Tôi không thể trả lời, bởi vì Tô Duyệt Sinh ở bên cạnh tôi đột nhiên té xuống đất, Tiểu Xán sợ hãi kêu lên một tiếng chạy tới, tôi ngồi xổm xuống thử đỡ Tô Duyệt Sinh dậy, bệnh suyễn của anh tái phát.

Tôi vội chạy đi tìm thuốc, trong túi của tôi hẳn là có lọ thuốc, tôi phóng nhanh lên lầu, tìm được cái túi nhỏ thường mang theo bên người, lục được bình xịt trong túi, lại nhanh chóng lao xuống lầu. Tôi đỡ Tô Duyệt Sinh dậy, Tiểu Xán vô cùng cơ trí rất nhanh giúp tôi đỡ lấy đầu Tô Duyệt Sinh, tôi run rẩy đến mức mở bình xịt không ra, ngón tay đều phát run, cuối cùng mới tìm được hướng mở vòi phun, lập tức xịt vào miệng Tô Duyệt Sinh mấy cái. Tôi và Tiểu Xán đều không chớp mắt nhìn Tô Duyệt Sinh, anh thở dốc thật mạnh, một lần so với một lần ngắn ngủi hơn, trong lòng tôi sốt ruột, để anh nằm nghiêng, hô hấp của anh dồn dập giống như quả bom hẹn giờ đang đếm ngược, nghe đến lòng tôi rối loạn, tôi vội vã bóp véo phần da ở cổ tay anh, anh mới dần dần trở lại bình thường.

Tôi nghĩ nhất định là vì trời quá lạnh, xế chiều hôm nay anh còn ở trên mái nhà xúc tuyết, đường hô hấp bị không khí lạnh kích thích, mới bị như vậy. Tôi hỏi anh: “Thuốc của anh đâu?”

Trên trán anh đều là mồ hôi lạnh, giọng cũng thật mỏng manh: “Hôm kia… hết rồi“.

Thật sự là nóc nhà lủng còn gặp mưa suốt đêm, tôi biết không có thuốc duy trì, bệnh trạng sẽ dễ dàng bộc phát thành cấp tính. Tôi đem gối đầu lót ở bên hông anh, để anh nằm được thoải mái hơn chút, tôi nói: “Em đưa anh đến bệnh viện“.

“Không“.

Tôi không thèm để ý đến anh, cầm lấy điện thoại cố định gọi cấp cứu, nhưng điện thoại không thông. Nhất định là đường dây điện thoại cố định bị tuyết đè đứt rồi. Tôi dùng di động gọi 911, cám ơn trời đất còn có người nghe máy, tôi dùng vốn tiếng anh ít ỏi lắp bắp mô tả tình trạng, lại nhớ không ra từ ‘đơn độc’, cuối cùng đối phương đổi người khác đến nghe máy, dùng tiếng phổ thông lưu loát hỏi tôi: “xin hỏi cần giúp đỡ gì?”

Tôi nói hai ba câu mô tả rõ tình trạng của Tô Duyệt Sinh, đối phương nói: “Chúng tôi có thể điều xe cứu thương đến, nhưng hiện giờ tuyết đọng quá dày, không rõ đường đi thế nào, nên trên đường sẽ mất nhiều thời gian“.

Tôi lập tức quyết định: “Tôi lái xe đưa anh ấy đi, hội họp với các người ở trên đường“.

Tôi ngắt điện thoại tiến hành thu thập này nọ, xích theo chiếc xe đạp phòng ngừa, còn mang theo xẻng. Tôi nấu một ấm nước sôi thật to mang theo, lại mặc thêm áo khoác chống lạnh cho Tiểu Xán, lôi luôn cái rương đựng thức ăn chôn trong tuyết ra lấy mấy túi đồ ăn, tôi còn vọt xuống hầm rượu, cầm lấy chai rượu gần nhất có thể tìm thấy.

Tô Duyệt Sinh muốn phản đối quyết định của tôi, nhưng anh ngay cả nói chuyện cũng không kịp thở, tôi và Tiểu Xán mặc vào cho anh một chiếc áo khoác thật dày nặng, hơi thở anh mỏng manh nói: “Đừng…”

“Ba nghe lời chút đi!” Tiểu Xán đội mũ cùng choàng khăn quàng cổ, rồi nỗ lực tự mặc áo khoác cho mình, “Chúng ta sẽ đưa ba đến bệnh viện“.

Tô Duyệt Sinh chỉ có chiếc xe việt dã, trước giờ tôi chưa từng chạy qua loại xe này. May mắn bình xăng còn đầy hơn phân nửa, tôi lấy lại bình tĩnh, Tiểu Xán ngồi ở chỗ ghế an toàn dành cho trẻ em, cho nên Tô Duyệt Sinh chỉ có thể nằm nghiêng ở ghế sau, may mà trong xe không khí tương đối ấm áp, lại được che chắn tốt, có hơi ấm, anh vẫn như cũ hô hấp khó khăn, nhưng tình huống cũng không chuyển biến xấu.

Tôi nỗ lực trấn định cảm xúc bản thân, khởi động xe. Buổi tối tuyết rơi lớn hơn nữa, bị đèn xe chiếu lên sáng rực một mảnh, đèn xe chiếu không được xa, hoàn toàn mù mịt tối tăm, cái gì cũng nhìn không tới. Vô số bông tuyết thổi vào đèn xe, như con thiêu thân lao vào ánh sáng, luồng đèn chính là hai quả cầu to vĩ đại, bên trong bay lượn hàng ngàn vạn đường tuyết trắng.

Tôi chưa từng có kinh nghiệm điều khiển xe trên đất tuyết, cho nên chạy đặc biệt chậm, dè dặt cẩn trọng mà chạy. Cả đoạn đường này đều là đường núi, gió núi lạnh thấu xương, cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng nghe không rõ, chỉ nghe tiếng gió gào, còn có tuyết đọng trên nhánh cây không ngừng chảy xuống, rơi lộp độp vào mui xe.

Tôi nỗ lực nhìn phương hướng, xe có dụng cụ hướng dẫn đường đi có thể sử dụng, nhưng tất cả đều là tiếng anh, Tiểu Xán đọc cho tôi nghe, chúng tôi thẳng tắp đi về phía nội thành, chỉ là tốc độ thật sự quá chậm.

Xe chạy trong đêm tuyết mù mịt, đầu óc tôi rối bời, nhớ tới rất nhiều chuyện loạn thất bát tao, tỷ như phim điện ảnh Vampire đã từng xem, lại tỷ như Voldermort trong phim Harry Potter, ở nơi nước ngoài xa xôi lạ lẫm này, tôi cũng không dám suy nghĩ nữa.

Tôi hỏi Tiểu Xán: “Dì hát cho con nghe được không?”

Tiểu Xán nhìn tôi, hỏi: “Dì hát có dễ nghe không?”

“Không tệ đâu“.

Tiểu Xán hồ nghi nhìn tôi lần nữa: “Liệu có dẫn sói tới không đấy?”

Trong lòng tôi hơi hơi lên men, Tiểu Xán thật sự là con trai ruột của Tô Duyệt Sinh, ăn nói cay độc, độc miệng như vậy, quả thực giống nhau như đúc!

Tôi nói với Tiểu Xán: “Lần trước trong điện thoại không phải đã nghe rồi sao?”

“Nhưng lúc đó thuốc tê chưa tan hết, người còn nóng sốt mơ mơ màng màng, con hoàn toàn không nhớ được giọng dì hát như thế nào…”

Lúc này tôi thực sự không thể tiếp tục loại đề tài này, bằng không chỉ sợ tôi sẽ ôm đứa nhỏ khóc một trận, tôi hỏi: “Con muốn nghe bài gì?”

Tiểu Xán chần chờ một lát, mới nói: “Con muốn nghe… khúc hát ru…”

Khúc hát ru… được rồi, khúc hát ru tôi biết hát, đối với thể loại xướng ca này, phần lớn nhạc tôi hát đều là tình tình ái ái, không thích hợp cho con nít nghe.

Tôi nói: “Khúc hát ru thì khúc hát ru, dì hát cho con nghe!”

Những khúc hát ru mà tôi biết kỳ thực cũng chỉ có hạn, là những bài hồi nhỏ thường thường nghe mẹ hát dỗ tôi ngủ.

“Ánh trăng ánh trăng đến đây ca hát, a y a y tới đây, trên sông không có gió thổi tạo sóng, cá vàng bơi lên mặt nước… hạt dẻ nở hoa kết thành tổ chim, hoa tiêu nở thành rất nhiều tổ chim, a y a y ăn hạt dẻ, ngòn ngọt ngọt trong tổ chim…”

Tôi vừa hát, vừa cẩn thận lái xe. Mùa đông ở núi Đại Lương cũng không giống như vầy, tuyết trắng mịt mù bao trùm cả một vùng, tựa như đang ở trong vùng tuyết hoa giữa trời đất, xe của chúng tôi tựa như con bọ cánh cứng nho nhỏ, luôn cố gắng bò về phía trước mà đi… Trong thế giới rộng lớn thuần trắng vô ngần này, giống như vĩnh viễn không có tận cùng biên giới, tựa như một năm nào đó ở Hokkaido.

Trong lòng thương cảm, ký ức ngọt ngào đồng loạt trào dâng lên trong lòng, thời tuổi trẻ thầm muốn liều lĩnh cùng người yêu đi đến thiên nhai, trải qua nhiều năm vất vả như vậy, quay đầu nhìn lại, thì ra thiên nhai bất quá chỉ ngắn ngủi trong gang tấc. Chẳng phải tôi bị ấm đầu mới chạy xe ra đây, tôi chỉ là không thể để một lần nữa mất đi gì đó quan trọng nhất trong đời. Chẳng sợ lúc này rơi vào phiêu lưu mạo hiểm, nhưng ba người chúng tôi đang ở đây trong một chiếc xe nho nhỏ, ấm áp, thế giới nho nhỏ kín bít bùng, gió tuyết cực lớn ở bên ngoài, chúng tôi vẫn ở bên nhau, đã từng cô đơn rất nhiều, tôi thật sự không muốn chia cách với bất kỳ ai nữa. Tuy rằng tôi vẫn chưa suy nghĩ triệt để thấu đáo, nhưng giây phút đoàn tụ ngắn ngủi như thế này khiến người ta nhung nhớ, tựa như ánh sáng trong bóng đêm, tựa như không khí ấm áp bên trong xe, tựa như rất lâu rồi cho rằng bản thân chỉ có một mình, nhưng đến cuối cùng nhận ra mình cũng không phải cô độc.Tôi càng hát càng lớn, quanh quẩn trong xe là giọng hát của tôi, trên cửa sổ xe ngưng kết thành một màng sương mỏng, ngoài sương ra tôi không nhìn thấy gì nữa, đành phải nỗ lực chỉnh hơi ấm lên cao một chút. Cuối cùng Tiểu Xán cũng hát theo tôi, mới đầu giọng của nó rất nhỏ, sau đó hai chúng tôi càng hát càng lớn tiếng, càng hát càng mạnh hơn, chúng tôi bắt đầu thay phiên nhau hát, tôi hát tiếng trung, Tiểu Xán hát tiếng anh, những bài nó hát tôi đều không biết, nó từng chút từng chút dạy cho tôi, đều là những bài hồi nó còn nhỏ thầy giáo trong nhà trẻ dạy nó.

Có một bài ca từ rất kỳ quái, kể về một con hổ và một con thỏ, con hổ yêu con thỏ, thỏ hỏi hổ, ngươi có thể đừng ăn thịt ta không, từ đó hổ và thỏ bắt đầu cùng nhau ăn cà rốt.

Tiểu Xán dạy tôi hát bài đồng dao hai lần, chỉ là tôi phát âm tiếng anh không chuẩn, nhiều lần Tiểu Xán phải sửa cho tôi. Chúng tôi bất tri bất giác chạy được rất xa, tuyết càng ngày càng dày, đến cuối cùng muốn ngập lốp xe, xe tuy chạy tốt, nhưng lúc này cũng có chút khó khăn.

Tôi điều khiển càng thêm cẩn thận, tôi không hát nữa, chỉ tập trung lái xe, để Tiểu Xán xem hướng dẫn, xác nhận chúng tôi không đi sai hướng. Lúc xe đi tới một con dốc dài, đột nhiên động cơ tắt, tôi luống cuống tay chân, may mắn tốc độ của chúng tôi không nhanh, nhưng đường tuyết thật sự quá trơn, chúng tôi thẳng tắp lao tới vách núi phía trước, cả người tôi nhanh chóng bị dọa đến choáng váng, liều mạng thắng xe lại, toàn bộ thân xe đều xoay ngang, càng không có cách nào khống chế chiếc xe đang muốn lật nghiêng, trong lúc chỉ mành treo chuông tốc độ xe đột nhiên chậm lại, lúc này tôi mới có thể dùng lực xoay tay lái, xe tránh không khỏi quay cuồng một trận, đồ đạc này nọ trong xe rầm rầm rào rào rơi xuống, cuối cùng rầm một tiếng không biết bị đụng vào cái gì, ngừng lại.

Hết thảy bất quá xảy ra trong phút chốc ngắn ngủi, lúc tôi hồi phục lại tinh thần mới phát hiện Tô Duyệt Sinh đang nắm chặt thắng tay, thì ra vừa rồi là anh kéo thắng tay, cho nên mới có thể giảm nhanh tốc độ, nhưng xe lúc này đang muốn lật nghiêng, tôi dùng sức mở cửa xe, đi ra ngoài, sau đó ôm Tiểu Xán ra, gan của nó vô cùng lớn, thế nhưng không rên lấy một tiếng, quỳ gối giúp tôi giữ chặt Tô Duyệt Sinh ở chỗ thân xe.

Mãi đến khi kéo được Tô Duyệt Sinh từ trong xe ra, tôi mới có cảm giác mình vừa sống sót sau tai nạn, Tô Duyệt Sinh đứng không nổi, anh quá nặng, tôi cũng không đỡ được, cuối cùng chân tôi mềm nhũn, hai chúng tôi đều ngã ngồi trong đống tuyết. Tôi phì phò thở từng ngụm, đèn xe còn sáng, xe bị mắc kẹt giữa hai thân cây, cũng may là thế, mới không rơi xuống vách núi phía trước. Nghĩ đến đây, tôi càng cảm thấy sợ hãi, theo bản năng ôm chặt lấy Tiểu Xán, ôm thật chặt.

Nó dùng cái tay không bị thương ôm cánh tay tôi, chợt gọi: “Ba ơi!”

Tôi vươn tay ra ôm lấy Tô Duyệt Sinh, có chút lo lắng hỏi: “Sao rồi?”

Hô hấp anh dồn dập, cũng không biết là vì bị lạnh, hay bệnh tái phát, mặc kệ thế nào, tình huống đều không tốt lắm, tôi cẩn thận chui đầu vào trong xe, tìm được lọ thuốc của mình đem theo, tôi lại xịt cho anh thêm một lần thuốc nữa, sau đó dùng khăn quàng cổ quấn quanh mặt anh lại, để anh có thể ấm áp hơn một chút.

Nhưng tôi tìm không thấy di động của mình, cũng không biết vừa rồi bị đụng, di động văng đi đâu, tôi cố gắng để bản thân trấn định lại, liều mạng an ủi bản thân, đây là con đường quốc lộ duy nhất vào thành phố, xe cứu thương đang trên đường tới, bọn họ nhất định sẽ tìm thấy chúng tôi.

Một lần nữa tôi bò vào trong xe tìm di động, tôi vừa chui vào trong xe, Tiểu Xán liền lớn tiếng gọi tôi: “Dì à! Ba gọi dì ra, ông ấy nói rất nguy hiểm, bình xăng bị đụng có lẽ gây rò rỉ, xe sẽ bị cháy“.

Tôi không nghĩ tới có loại khả năng này, đành phải vội vàng nhìn quanh trong xe một lần, rồi lại leo ra, Tiểu Xán khẩn trương nhìn tôi, giống như một giây nữa thôi chiếc xe sẽ thực sự bị nổ tung, tôi chỉ biết nhanh chóng nhảy từ trên thân xe xuống, chạy vội về phía nó.

Tôi tìm được một thân cây, có thể giúp tránh hướng gió, để Tô Duyệt Sinh ngồi tựa vào, Tiểu Xán tựa sát vào anh, hô hấp của Tô Duyệt Sinh hết sức khó khăn, lúc bệnh phát tác, khí lạnh sẽ làm hơi thở càng thêm khò khè nghiêm trọng, trong lòng tôi sốt ruột, nhưng lại không nghĩ ra được cách nào, cho dù tìm được điện thoại gọi 911, bọn họ cũng phải cần một khoảng thời gian mới tới được, ở đây trước không thôn xóm, sau không nhà trọ dã ngoại, rừng rậm mờ mịt không một bóng người, tuy rằng chúng tôi mặc rất nhiều lớp, nhưng đông lạnh qua hai giờ đồng hồ chỉ sợ cũng phải xong đời, huống hồ còn có Tô Duyệt Sinh.

Đèn xe rất sáng, giống như hai thanh lưỡi lê, màn đêm bị ánh sáng đâm phá nặng nề, chiếu được một khoảng rất xa, nhưng chỗ rất xa cũng chỉ là gió tuyết thổi, từng gốc từng gốc cây tùng, như một đám người khổng lồ trầm mặc, đứng lặng trong bão tuyết giữa trời đất.

Tô Duyệt Sinh vô cùng gian nan muốn nói gì đó, tôi nửa ôm nửa đỡ anh dậy, cẩn thận để sát vào gương mặt anh, anh thở dốc lợi hại, gần như là từng chữ từng chữ đứt quãng nói: “Anh… về… trong xe…”

“Không phải anh nói xe có khả năng rò rỉ xăng ư?”

Anh lắc lắc đầu, trong lòng tôi đột nhiên hiểu được, trong xe ấm áp, có lẽ ở trong xe anh sẽ thấy dễ chịu hơn một ít, cái này đáng giá mạo hiểm, thế là tôi và Tiểu Xán lại cùng nhau kéo anh trở vào trong xe.

Xe gần như bị mắc kẹt 90 độ giữa hai thân cây, anh chỉ có thể nửa tựa nửa ngồi dán mặt vào thân xe, nhưng trong không gian nhỏ hẹp này quả nhiên là một nơi ấm áp để có thể che tránh gió tuyết, bất quá anh không còn thở gấp lợi hại nữa, anh nói: “Em dẫn Tiểu Xán, đi tiếp“.

Tôi nói: “Em không thể để anh một mình ở lại đây!“.

Anh đột nhiên đưa tay nắm chặt vạt áo tôi, tôi chỉ cảm thấy ngón tay anh hơi hơi run rẩy, anh nói: “Dẫn… dẫn… thằng bé đi“.

“Em không thể để anh một mình ở lại đây“. Tôi kiên trì, trong xe tuy có chút ấm áp, nhưng tôi và Tiểu Xán không biết phải đi bao xa mới có thể tìm được hộ gia đình nào đó cầu cứu, sao tôi có thể để anh một mình ở lại đây.

Tiểu Xán cũng tựa vào cửa sổ thủy tinh trên xe, nó lớn tiếng nói: “Ba, con không đi đâu!”

Tô Duyệt Sinh thở hổn hển một hơi, anh nhắm mắt, giống như đang cố gắng tích tụ năng lượng, sau đó mở to mắt, nhìn tôi: “Dẫn thằng bé đi… phía trước… có khu nhà…”

Tôi còn muốn nói gì đó, ngón tay anh đột nhiên dùng sức, môi anh dán sát bên tai tôi, anh nói: “Em là mẹ của Tiểu Xán“.

Tôi nháy mắt một cái, anh nói: “Em là mẹ của Tiểu Xán, trên đời này trừ em ra, giao nó cho ai anh cũng thấy lo lắng, nếu chúng ta đều bị kẹt ở đây, sẽ chết“.

Tôi khờ khạo ngơ ngác nhìn anh, trong hốc mắt của anh chứa đầy lệ, chỉ cần nhẹ nhàng tiếp xúc, sẽ rơi xuống, tôi hoàn toàn ngu ngơ, tôi ngẩng đầu nhìn Tiểu Xán, nó không nghe thấy gì cả, cũng chẳng biết gì, bởi vì nó đang ở phía bên kia cốp xe, cách khoang xe sau kính thủy tinh nhìn tôi, ánh mắt nó sáng lấp lánh, như hai trái nho đen.

Tôi chậm lại một chút, suy nghĩ kỹ một chút, nhưng hết thảy đều không cho phép tôi suy nghĩ nhiều, Tô Duyệt Sinh nói: “Dẫn thằng bé đi… đi về phía trước… cả nhà chúng ta sẽ không chết cóng ở đây“.

Tôi lau nước mắt một phen, bốn chữ ‘Cả nhà chúng ta’ kích thích tôi, tôi nói: “Không, em không thể để anh lại đây“. Tôi tiến vào khoang sau xe, liều mạng tìm kiếm, Tiểu Xán thấy vậy, nó nhanh chóng leo lên chỗ để bánh xe phụ chui vào giúp đỡ, nó hỏi: “Dì à, dì đang tìm cái gì vậy?”

Hai chữ ‘Dì à’ khiến nước mắt tôi lại rơi xuống, tôi nghẹn ngào nói: “Di động“.

Thân người Tiểu Xán nhỏ, càng thêm linh hoạt, nó chui vào phía sau rương, không lâu sau lại chui trở ra, tôi đem đồ đạc trong xe lật chuyển hết một bận, Tiểu Xán đột nhiên kêu lên: “Di động!”

Nó giơ chiếc di động lên đưa qua, giao điện thoại cho tôi, tôi nói, “Gọi 911”, tiếng anh của tôi chỉ nói được lắp bắp, Tiểu Xán dứt khoát lấy điện thoại về, vô cùng lưu loát dùng tiếng anh kể rõ tình trạng của chúng tôi một lần, sau đó còn căn cứ theo hướng dẫn trên dụng cụ chỉ đường đại khái chỉ ra chỗ của chúng tôi hiện thời.

Quả thực hệt như một tiểu anh hùng, cuối cùng nó ngắt điện thoại nói với tôi: “Họ nói đã thông báo cho khu nhà ở gần nhất, tuyết quá lớn, bọn họ sẽ phái một đội PCCC tới“.

Trong nháy mắt tôi không biết nên khóc hay cười, đành phải đưa tay ôm nó, nó không nói gì để mặc cho tôi ôm, không lâu sau, lại dời tay của tôi để lên ngực Tô Duyệt Sinh.

Nó giống như có vài phần ngượng ngùng nói: “Dì xem nhịp tim của ba…”

Trong nháy mắt tôi nghĩ, bất kể chuyện gì đã xảy ra cũng không còn quan trọng nữa, trên đời này đối với tôi mà nói, người quan trọng với tôi như vậy, mà tôi thế nhưng còn không cảm kích.

Tôi thật sự ngu xuẩn, quá ngu xuẩn rồi.

Nước mắt tôi lả tả rơi xuống, chỉ có Tô Duyệt Sinh hiểu rõ tôi đang khóc cái gì, tay anh không có sức, chỉ có thể nhẹ nhàng nắm ngón tay tôi, tôi nghẹn ngào nói: “Bọn em đều không đi, bọn em đều không rời khỏi anh, cả nhà chúng ta có chết thì cũng phải chết chung“.

Anh không có nhiều khí lực để nói chuyện, chỉ có thể không chớp mắt nhìn tôi. Bốn chữ ‘Cả nhà chúng ta’ khiến Tiểu Xán mở to mắt mà nhìn, nó nhìn nhìn tôi, lại nhìn nhìn Tô Duyệt Sinh. Tôi đã chẳng quan tâm thằng bé nghĩ thế nào nữa, tôi leo ra phía sau rương, tìm chai rượu đỏ kia, đổ ra một ít, dùng nó mát xa tứ chi cho Tô Duyệt Sinh. Tiểu Xán giúp tôi làm việc này. Tôi vừa mát xa vừa chảy nước mắt, cuối cùng là tôi khóc đến dữ dội, Tiểu Xán càng không ngừng nhìn tôi, sau cùng nó bất an đứng lên, nó nói: “Dì đừng khóc, con hát cho dì nghe được không?”

Tôi khóc càng dữ hơn, tôi hung dữ nói: “Không cần!”

Chân mày Tiểu Xán hơi nhíu lại, nó vẫn rất giống Tô Duyệt Sinh, tôi không nhìn ra được chút nào bóng dáng của chính mình, có nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới mình sẽ có một đứa con, mà đứa con này, nó đã lớn như vậy rồi. Suốt quãng thời gian dài nó trưởng thành, tôi không hề hay biết gì. Tôi thậm chí còn chưa một lần cho nó ngậm bầu sữa mẹ, không thay tả được cho nó lấy một lần, tôi đã bỏ lỡ cái gì vậy?

Tôi bỏ lỡ toàn bộ.

Tiểu Xán thấy tôi khóc nức nở, nó rốt cuộc nhịn không được, dùng hai bàn tay nhỏ bé của nó lắm lấy tay tôi, an ủi tôi nói: “Được rồi được rồi con biết hết rồi, mẹ xem con đâu có đoán sai, mẹ chính là mẹ con, nhưng mẹ đừng khóc nữa, nước mắt sẽ đông lại“.

Tôi nghẹn ngào nói không ra lời, Tiểu Xán lớn tiếng nói: “Ba, ba quản mẹ con đi! Ba còn nói lúc con còn nhỏ là đồ mít ướt, ba xem đó là vì gien không tốt!”

Tôi hẳn phải cười, nhưng thật sự là cười không nổi, người yêu tôi, người quan trọng nhất trên đời này của tôi, tất cả đều đang ở bên cạnh tôi, nhưng lại bị vây khốn trong trận bão tuyết, tôi thật sự thật sự không thể mất bọn họ thêm một lần nữa.

Cũng không biết qua bao lâu, tuyết hình như nhỏ đi, thế giới an tĩnh lại, chỉ có lạnh, lạnh đến mức lục phủ ngũ tạng của tôi nhanh chóng muốn đóng băng. Tôi liều mạng muốn Tô Duyệt Sinh bảo trì tỉnh táo, lại muốn Tiểu Xán càng ấm áp hơn một ít. Thằng bé ru rú trong lòng tôi, đã không còn khí lực nào để nói đùa nữa, nó ôm cổ tôi, giống một đứa bé nho nhỏ, mang theo vô hạn quyến luyến ôm lấy tôi: “Mẹ, lạnh quá“.

Tôi liều mạng hôn lên trán nó nhưng môi tôi cũng lạnh như băng, tôi cũng không có khí lực nhúc nhích, tôi nói: “Đừng ngủ, ngàn vạn lần đừng để bản thân ngủ quên mất, mẹ hát cho con nghe“.

Tiểu Xán mơ mơ màng màng đồng ý, tôi dùng hết khí lực, âm giọng vẫn rất nhỏ bé, bị cơn gió lạnh thấu xương thổi tan trong màn đêm mờ mịt.

Bông tuyết đập vào cửa sổ xe, trời đất rộng lớn, thế nhưng không chấp nhận cho tôi được một lần nữa trở về thế giới này.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ