Người Mẹ Quỷ - Chương 6: Quá khứ của sư phụ

Mặc dù cả ngày hôm nay đi xung quanh ngôi làng đã rất mệt nhưng trước khung cảnh ghê sợ ấy Tư dù buồn ngủ cũng không tài nào nhắm mắt nổi. Càng về đêm không gian càng tĩnh mịch, bên ngoài vườn tiếng côn trùng cũng đã ngừng kêu rả rích. Sự im lặng bao trùm đến nỗi Tư có thể nghe thấy cả tiếng nuốt nước bọt của mình. Tu chăm chăm nhìn về phía bàn nơi sư phụ đang đọc sách. Bất ngờ Tư giật mình vì thầy Tàu quay mặt sang, khuôn mặt gầy gò, mái tóc bạc trắng lòa xòa cùng ánh mắt ma mị của thầy Tàu khiến Tư không khỏi hoảng hồn. Thầy Tàu nói:

— Hai ngày nữa là đúng hôm rằm, có lẽ trong mấy ngày hôm nay nó sẽ không xuất hiện. Trong này có ghi chép lại khá nhiều điều thú vị nói về Cương Thi.

Tư đánh bạo hỏi sư phụ:

— Thưa thầy đó là quyển sách gì vậy ạ..?

Thầy Tàu nói khẽ:

— Đây là quyển sách viết về những loại bùa chú đã thất truyền hàng trăm năm nay. Tuy nó không ghi chép về cách yểm bùa, luyện bùa chú nhưng nó có nói sơ qua về những biểu hiện của những loại bùa chú, ma quỷ từ ngày xa xưa. Những loại ma quỷ mà con người có lẽ ai cũng từng nghe qua một lần nhưng chưa bao giờ được chứng kiến. Bởi vì những người từng gặp qua đều đã chết. Chính vì nó quá bí hiểm nên đôi khi con người ta nghĩ chúng không có thật. Nhưng sách này chỉ nhắc đến Cương Thi vì nó là quyển sách ta lấy của sư phụ. Còn ngay ở đây ta cũng không chắc loài ma quỷ này rốt cuộc nó là thứ gì. Cả cuộc đời của ta phần lớn là sống ở Việt Nam, đã bốc không biết bao nhiêu ngôi mộ, rửa không biết bao nhiêu bộ xương người. Nhưng việc gặp xác chết sống lại thì ta chưa từng được thấy.

Thầy sư phụ có vẻ ưu phiền, Tư khẽ nói:

— Con có thắc mắc này bấy lâu nay không biết có nên hỏi thầy không..?

Thầy Tàu nhìn Tư gật đầu:

— Con có điều gì cứ hỏi…

Tư bèn nói:

— Thầy năm nay đã cao tuổi, con cũng đã đi theo thầy hơn 5 năm nay. Nhưng chưa bao giờ con thấy thầy nhắc đến vợ hay con cái gì. Con hỏi điều này nếu có gì mạo phạm mong thầy tha tội.

Thầy Tàu thoáng lộ chút buồn trên gương mặt, ngẫm nghĩ một lúc ông mới dáp:

— Có lẽ ta cũng không sống được bao lâu nữa, với ta con cũng như con ruột của mình. Đúng là cuộc đời ta sống đến tuổi này cũng đã trải qua không biết bao nhiêu biến cố. Thôi được rồi, đêm nay ta sẽ kể lại cho con nghe về những thứ ta đã trải qua trong suốt quãng đời và lý do vì sao ta chưa bao giờ nhắc đến vợ hoặc con….Bởi vì họ đều đã chết.

Tư tròn mắt ngạc nhiên, mồm há hốc vì không ngờ gia cảnh của sư phụ mình lại xảy ra như vậy. Thầy Tàu vuốt chòm râu bạc bắt đầu nhắc lại câu chuyện cách đây 40 năm về trước. Năm đó thầy cũng chạc tuổi Tư bây giờ, cũng theo sư phụ theo đường biên giới đi sang Việt Nam tìm mua những cây thuốc quý hiếm như Sâm Ngọc Linh, Tam Thất Rừng, Nấm Linh Chi….Sư phụ của thầy Tàu vốn là một đạo sĩ sống ẩn cư trong núi lâu năm. Là một đạo sĩ nên ông thông thuộc cả về bùa ngải lẫn những bài thuốc cứu người. Thầy Tàu được ông nhận về nuôi trong một lần xuống núi chữa bệnh cho một nhà giàu trong làng. Sau khi đi ngang qua khu chợ ông thấy thầy Tàu ngồi ở một góc chợ thất thểu, quần áo rách rưới, chân tay gầy gò đang ngồi đó với một chiếc bát mẻ miệng chờ những người đi qua đi lại cho từng đồng bạc lẻ. Đạo sĩ vốn tính lương thiện nên đặt tiền vào trong bát cho đứa bé ( thầy tàu lúc nhỏ) nhưng nhìn vào ánh mắt của đứa bé, vị đạo sĩ thấy trong đó một khả năng hiếm có. Đôi mắt của đứa bé như nhìn thấy thứ gì đang đứng bên cạnh vị đạo sĩ, đôi mắt đó không hướng về phía vị đạo sĩ mà chỉ nhìn chằm chằm vào phần chân của ông. Tư hỏi sư phụ:

— Vậy lúc đó thầy nhìn thấy gì…?

Thầy tàu đáp:

— Ta nhìn thấy một đứa bé gái đang bám lấy chân vị đạo sĩ, nhưng lúc thấy lúc không…Ta ban đầu còn nghĩ đứa bé đó đi cùng với vị đạo sĩ. Nhưng dường như xung quanh đó chỉ có mình ta thấy điều này, chính vì vậy ta mới nhìn chằm chằm vào nó.

Khi đó vị đạo sĩ lấy làm lạ bèn hỏi:

— Nhà ngươi nhìn gì vậy..?

Đứa bé ( thầy Tàu) đáp:

— Bạn ấy cứ nhìn con…

Vị đạo sĩ nhìn sang bên cạnh mình, rồi nhìn tiếp thầy Tàu khẽ nói nhỏ:

— Ngươi nhìn thấy nó à…?

Thầy tàu gật đầu, vị đạo sĩ gật đầu rồi đưa tay ra đỡ thầy tàu nói tiếp:

— Người đi theo ta, cuộc sống sau này sẽ có cái ăn cái mặc. Có lẽ đây chính là duyên số mà người người đang nhìn thấy muốn dẫn dắt cho ta. Không thể ngờ ngươi lại có thể nhìn thấy được hồn ma. Thứ ngươi đang thấy không phải con người, đó là hồn ma của một cô bé chết đuối ở dưới sông ba năm về trước. Vì không tìm thấy xác nên oan hồn của nó không có chỗ đi về, luôn phải lang thang nơi bờ sông gần đó. Cơ duyên hôm nay ta hạ sơn đi qua đây có công việc nên muốn quá độ cho vong hồn của nó. Ta đang dẫn nó lên núi để làm lễ, không ngờ được rằng ngươi cũng có thể nhìn thấy. Ông trời sắp đặt, không chỉ để ta siêu độ cho một hồn ma mà còn giúp ta gặp được kẻ có duyên. Ngươi có đồng ý làm đệ tử ta không…?

Mặc dù lúc đó thầy tàu không hiểu nhiều lắm về những lời nói của vị đạo sĩ, nhưng chỉ nghe thấy có cơm ăn áo mặc là thầy tàu đồng ý luôn. Sau đó thầy tàu đi theo vị đạo sĩ lên núi làm đệ tử giúp thầy làm thuốc, trừ ta ma cho những ai đến nhờ vả. Cái năm thầy Tàu theo sư phụ sang Việt Nam khi đó thầy tàu cũng đã học được những ngón nghề về làm bùa, trừ yêu. Những cây thuốc quý báu còn hơn cả vàng ấy không phải ở đâu cũng kiếm được, hai thầy trò lặn lội đường rừng đi sang một bản dân tộc thiểu số vùng núi phía Bắc của Việt Nam tìm mua những loại thuốc quý đó.

Trời xui đất khiến thế nào mặc dù trước khi sang Việt Nam thầy Tàu đã được sư phụ dặn dò rất kỹ về một số loại bùa ngải của đồng bào dân tộc thiểu số ở Việt Nam và vị đạo sĩ còn nhấn mạnh phải cảnh giác với bùa yêu. Vị đạo sĩ cảnh báo với thầy Tàu rằng những cô gái miền sơn cước có một vẻ đẹp hút hồn đàn ông, nếu như họ thích ai mà dùng bùa yêu thì chỉ cần một lọn tóc, một tấm hình, hay thậm chỉ một bộ quần áo của đối phương họ cũng sẽ nhờ thầy mo khiến kẻ đó yêu say đắm, yêu đến chết đi sống lại, và bùa ngải chỉ kết thúc khi một trong hai người chết đi. Kẻ nào bỏ cuộc giữa chừng sẽ gánh lấy hậu quả khôn lường. Được sư phụ dặn dò như vậy nhưng cuối cùng không biết do thầy tàu trúng phải bùa yêu hay do bản thân thầy tàu không thể cưỡng lại được vẻ đẹp của các cô gái dân tộc mà thầy đã phải lòng một cô gái cực kỳ xinh đẹp trong bản. Bỏ qua tất cả các lời nói của sư phụ, thầy Tàu chấp nhận ở lại bản để cưới cô gái dân tộc nọ.

Tư nghe đến đây nóng lòng hỏi sư phụ:

— Vậy là thầy trúng phải bùa yêu của cô ta phải không ạ..?

Thầy Tàu mỉm cười:

— Không bao giờ có chuyện đó, vì sư phụ ta khi đó cũng nghĩ như con. Ông nghĩ ta bị người dân bản yểm bùa nhưng ông lại không phát hiện ra bất cứ điều gì mặc dù ông là một đạo sĩ cao tay ấn. Nếu so sánh với các thầy mo ở miền núi sư phụ ta còn trên một bậc. Nhưng ta đâu có bị bỏ bùa, ta và cô gái đó yêu nhau thật lòng. Chính vì vậy làm sao sư phụ ta có thể giải bùa được. Cuối cùng sư phụ ta cũng hiểu và chấp nhận cho ta ở lại, nhưng sư phụ có dặn ta một câu mà mãi sau này ta mới hiểu, tiếc rằng đã quá muộn….

Tư sốt sắng:

— Câu gì vậy thầy…??

Thầy Tàu gấp quyển sách lại nhìn Tư đáp:

— Trước khi đi thầy có dặn ta rằng:” Cuộc sống về sau của ngươi sẽ phải lang thang khắp miền đất này để lấy lại sự thanh thản.” Nói xong câu đó thầy khẽ lắc đầu rồi quay lưng đi không nhìn mặt ta dù chỉ một lần cuối.

Câu chuyện của thầy tàu càng lúc càng khiến Tư tò mò, nhưng nếu lời thầy Tàu kể là thật thì vị đạo sĩ đó đã có thể nhìn thấy viễn cảnh tương lai của thầy Tàu nhiều năm sau đó cũng như cho đến tận bây giờ. 5 năm qua Tư đi theo sư phụ học nghề, đúng như lời sấm mà vị đạo sĩ để lại, hai thầy trò đi khắp nơi, đi đến những miền đất từ thành thị cho đến nông thôn, đi từ miền núi cao xuống đồng bằng. Và tất cả số tiền kiếm được bằng cái nghề bốc mộ, rửa xương người chết thầy tàu đều đem hết công đức ở cửa chùa nơi đó. Nhưng thầy Tàu đã làm gì để phải khiến cuộc đời ra nông nỗi này.

Đêm khuya thanh vắng, ánh đèn dầu dường như đã yếu đi bởi dầu sắp cạn. Tư nhìn khuôn mặt khắc khổ sương gió của thầy lúc này lại cảm thấy sư phụ của mình thật đáng thương. Từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, được nhặt về nuôi nấng, cuối cùng giờ đây đến cái tuổi 70 vẫn còn phải lang thang phiêu bạt khắp miền đất nước Việt Nam. Thầy Tàu tiếp tục kể …

Nhìn vị đạo sĩ đi khuất thầy Tàu quỳ xuống dập đầu cảm tạ công lao nuôi dưỡng của thầy trong suốt những năm qua. Sau đó ông vui vẻ quay trở lại bản với cô gái xinh đẹp, như có duyên từ kiếp trước, tuy rằng ngôn ngữ bất đồng nhưng hai người họ quấn quýt yêu thương nhau rất hạnh phúc. Lại thêm những ngón nghề được học từ sư phụ nên thầy tàu giúp đỡ được rất nhiều người dân trong bản. Việt Nam những năm đó quả đúng là người dân dẫm lên cây thuốc mà không hề biết gì. Với kiến thức, thiên phú, lẫn được học từ một vị thầy cao tay nên thầy Tàu nhanh chóng chiếm được cảm tình của tất cả dân trong bản. Chữa bệnh, trừ tà, làm bùa bình an cho dân làng đi lên nương rẫy tránh con Ma Rừng, cuộc sống của thầy tàu khi đó vô cùng viên mãn. Và rồi hạnh phúc đỉnh điểm khi cả bản mổ bò, mổ trâu mừng đám cưới cho cặp trai tài gái sắc.

Có tiếng tăm, có địa vị không chỉ trong bản mà cả các bản xung quanh, cả những người miền xuôi nghe tên thầy tàu là họ không quản ngại đường xá xa xôi tìm đến bằng được. Cuộc sống khi đó còn gì hạnh phúc hơn khi chỉ một năm sau cô vợ dân tộc xinh đẹp đã hạ sinh cho thầy tàu một đứa con gái. Một lần nữa cả làng cả bản lại mổ bò, mổ trâu ăn mừng gia đình ba người của thầy tàu.

Tưởng chừng mọi thứ sẽ mãi êm đềm như thế, sống trong cuộc sống êm đềm, hạnh phúc, tràn ngập tiếng cười, tràn ngập lời chúc tụng như vậy thầy tàu quên bẵng đi lời nói của sư phụ năm xưa. Cho đến một ngày tai họa ập đến………

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ