Nếu Em Không Phải Một Giấc Mơ - Chương 6

Tiệm ăn dành cho khách du lịch nằm trên vách đá chìa ra biển Thái Bình Dương. Trong phòng gần như đã chật kín hết chỗ ngồi và phía trên quầy rượu có đặt hai chiếc ti vi để khách ăn có thể theo dõi hai trận đấu bóng chày. Các cuộc cá cược đang diễn ra hối hả. Họ ngồi vào bàn phía sau khoang cửa kính.

Anh đang định đặt một ly rượu cabernet-sauvignon thì bất chợt cảm thấy rùng mình, anh nhận thấy cô đang dùng bàn chân trần cọ khẽ vào anh, nụ cười đắc thắng trên môi, cặp mắt tinh nghịch. Giật nảy mình, anh chộp lấy mắt cá chân cô, và vuốt lên đến tận đùi cô :

– Tôi cũng cảm thấy cô đấy !

– Tôi muốn kiểm tra cho chắc.

– Cô có thể chắc được rồi.

Cô hầu bàn đang đợi anh đặt món bèn vừa hỏi anh vừa bĩu môi vẻ nghi hoặc.

– Anh cảm thấy cái gì ?

– Không, tôi chẳng cảm thấy gì cả.

– Anh vừa mới nói với tôi “Tôi cũng cảm thấy cô đấy ”

Hướng về phía Lauren đang cười tươi rói, anh nói :

– Dễ thật, tôi có thể làm cho mình bị nhốt lại bằng cách này đây.

– Anh rất có thể làm được như vậy đấy- cô hầu bàn nhún vai trả lời và quay gót đi.

– Tôi có thể đặt món ăn được không ?- anh kêu lên

– Tôi sẽ bảo Bob ra chỗ anh, để xem anh có cảm thấy anh ấy không .

Vài phút sau Bob xuất hiện, trông anh ta lại còn có vẻ nữ tính hơn cô bạn đồng nghiệp của mình. Arthur đặt món trứng với cá hồi và một cốc nước ép cà chua có gia vị. Lần này, anh đợi cho người hầu bàn đi khỏi mới bắt đầu hỏi Lauren về sự cô đơn của cô trong sáu tháng vừa qua.

Bob dừng lại ở giữa gian phòng, bàng hoàng nhìn Arthur đang nói chuyện một mình. Câu chuyện vừa mới bắt đầu, Lauren ngắt lời anh nửa chừng và hỏi anh có mang theo điện thoại di động không. Không hiểu chuyện đó có liên quan gì, anh gật đầu xác nhận.” Anh bấm điện thoại và làm ra vẻ nói vào trong đó đi, nếu không người ta sẽ nhốt anh lại thật đấy.” Arthur quay lại và nhận thấy rằng nhiều người trong phòng đang nhìn anh chăm chú, một số người gần như không ăn uống thoải mái được vì cái nhân vật cứ một mình nói vào chỗ trống này. Arthur bèn cầm máy di động của anh lên, làm ra vẻ bấm một số máy và cất tiếng “Alô !” rất to. Mọi người tiếp tục nhìn anh vài giây nữa rồi mọi việc trở lại gần như bình thường, ai nấy lại tiếp tục bữa ăn của họ. Arthur đặt lại câu hỏi của anh cho Lauren vào trong máy. Những ngày đầu tiên việc mình trở thành vô hình cũng tiêu khiển được cho cô. Cô miêu tả cho anh cảm giác tự do tuyệt đối của mình khi cuộc phiêu lưu mới bắt đầu. Không cần phải suy nghĩ gì nữa về cách ăn mặc, về kiểu tóc, về mặt mũi, dáng vóc của mình, có ai nhìn mình nữa đâu. Không còn có gì là bắt buộc nữa, không còn giới hạn, không phải xếp hàng, cứ việc chen lấn lên trước mà chẳng phiền đến ai, chẳng ai chê trách thái độ của mình cả. Chẳng cần phải làm ra vẻ kín đáo nữa, ta có thể nghe người này người kia nói chuyện với nhau, nhìn cái lúc thường không nhìn được, thấy cái lúc thường không thấy được, có mặt nơi ta không có quyền đến, chẳng ai nghe thấy được ta.

– Tôi có thể đến yên vị trong một góc phòng Nhà Trắng và nghe tất cả những chuyện mật của Nhà nước, có thể ngồi lên đùi Richard Gere hay tắm hoa sen cùng với Tom Cruise.

Tất cả hay gần như tất cả đối với cô đều có thể : thăm các viện bảo tàng khi những nơi này đã đóng cửa, vào rạp xem phim không mua vé, ngủ trong những khách sạn hạng sang, trèo lên một máy bay, tham dự những cuộc phẫu thuật tinh vi nhất, bí mật tham quan những phòng thí nghiệm nghiên cứu, bước trên đỉnh cột trụ cầu Golden Gate. Dán chặt tai vào điện thoại di động, Arthur tò mò muốn biết xem cô đã thử ít nhất một trong những điều vừa nói chưa.

– Không, tôi hay chóng mặt, tôi sợ máy bay, Washington thì quá xa, tôi không biết di chuyển những khoảng cách lớn như vậy, tôi mới ngủ lần đầu tiên hôm qua, vì vậy những khách sạn hạng sang tôi chẳng cần làm gì, còn về các cửa hàng thì có ich lợi gì đâu nếu như tôi không thể đụng vào bất cứ cái gì hết.

– Thế Richard Gere hay Tom Cruise thì sao ?

– Thì cũng như đối với các cửa hàng thôi !

Cô giải thích cho anh một cách rất chân thành rằng làm một bóng ma thật chẳng có gì là buồn cười cả. Cô thấy chuyện đó đáng thương thì đúng hơn. Tất cả đều trong tầm tay, nhưng tất cả đều không thể được. Cô cảm thấy thiếu những người mà cô yêu quý. Cô không thể nào tiếp xúc với họ được nữa. “Tôi không tồn tại nữa rồi. Tôi có thể nhìn thấy họ nhưng điều đó gây đau khổ hơn là sung sướng. Có lẽ nơi chuộc tội là như vậy đó, một sự cô đơn vĩnh cửu.”

– Cô tin vào Chúa à ?

– Không, nhưng trong tình trạng như tôi người ta thường hơi có xu hướng xem lại điều mình tin và điều mình không tin. Trước đây tôi cũng chẳng tin là có ma.

– Tôi cũng thế- anh nói.

– Anh không tin là có ma ?

– Cô có phải là ma đâu.

– Anh nghĩ thế à ?

– Cô không phải là người chết, Lauren, tim cô đập ở một nơi và hồn cô lại sống phiêu bạt nơi khác. Hai thứ đó tạm tách rời nhau, thế thôi. Cần phải tìm hiểu xem tại sao như vậy, và bằng cách nào có thể nhập lại hai thứ với nhau.

– Anh lưu ý cho rằng nhìn dưới góc độ này thì dù sao đây cũng là một vụ ly dị có hậu quả nặng nề.

Đó là một hiện tượng nằm ngoài tầm hiểu biết của anh, nhưng anh không định dừng lại ở sự xác nhận này. Vẫn áp tai vào máy điện thoại, anh nhấn mạnh rằng anh rất muốn tìm hiểu, rằng cần phải tìm và thấy cách để hồn cô trở lại cơ thể, rằng cô phải thoát ra cơn hôn mê, hai hiện tượng này gắn liền với nhau.

– Xin lỗi, nhưng đây thì tôi cho rằng anh vừa tiến một bước dài trong công cuộc nghiên cứu của anh đó.

Anh không đáp lại sự châm chọc của cô mà đề nghị cô trở về và tiến hành một loạt các cuộc điều tra trên Internet. Anh muốn kiểm kê ở đó tất cả những gì liên quan đến hôn mê: các nghiên cứu khoa học, các báo cáo y khoa, các thư mục, các câu chuyện, các nhân chứng. Đặc biệt là những gì động đến các trường hợp hôn mê kéo dài mà cuối cùng người bệnh tỉnh lại được.” Chúng ta phải tìm được họ và hỏi họ. Những điều họ kể có thể là rất quan trọng”

– Tại sao anh lại làm việc đó ?

– Bởi vì cô còn có sự lựa chọn nào nữa đâu.

– Trả lời câu hỏi của tôi đi. Anh có nhận thức rõ những sự liên lụy cá nhân mà anh phải chịu, thời gian mà anh phải mất khi làm việc này không? Anh có nghề nghiệp của anh, nghĩa vụ của anh.

– Cô là một phụ nữ đầy mâu thuẫn.

– Không, tôi tỉnh táo đấy chứ, anh không thấy là tất cả mọi người đến tiệm ăn này chỉ có anh là ngồi nói một mình suốt mười phút hay sao, anh có biết là lần sau mà anh đến tiệm ăn này thì người ta sẽ bảo anh là hết chỗ rồi, bởi vì người đời không thích ai khác mình, bởi vì một kẻ nói thành tiếng và làm các cử chỉ khi chẳng ngồi ăn cùng ai thì gây khó chịu, anh biết thế không ?

– Có đến hơn một nghìn tiệm ăn trong thành phố này, cho nên còn khối chỗ.

– Arthur, anh là một kẻ ngoại đạo, thực sự ngoại đạo, nhưng anh không hiện thực.

– Tôi không muốn làm cô chạnh lòng nhưng về mặt siêu thực mà nói thì tôi tưởng trong tình huống hiện tại cô vượt xa tôi một bậc ấy chứ.

– Anh đừng chơi chữ, Arthur. Đừng hứa hẹn với tôi một cách bộp chộp, anh sẽ không bao giờ có thể giải đáp được điều bí ẩn này đâu.

– Tôi không bao giờ hứa nhăng cuội cả, và tôi cũng chẳng phải ngoại đạo gì hết !

– Đừng gieo cho tôi những hy vọng vô ích, đơn giản là anh sẽ không có thời gian.

– Tôi rất ghét làm chuyện này trong hiệu ăn, nhưng cô buộc tôi phải làm, thứ lỗi cho tôi một phút.

Arthur làm ra vẻ dập máy, anh nhìn cô chăm chú, nhấc máy lại và bấm số máy của Paul. Anh cảm ơn Paul đã dành thời gian cho anh sáng nay, cảm ơn sự quan tâm của bạn. Nói vài câu xoa dịu để Paul yên tâm, anh giải thích cho bạn rằng anh đang gần như suy sụp vì làm việc quá tải và tốt hơn đối với cả công ty lẫn anh là anh nghỉ vài ngày. Anh truyền đạt cho Paul một số thông tin có tính chất chuyên môn về những hồ sơ đang xử lý và chỉ rõ rằng Maureen sẽ làm việc dưới quyền Paul. Quá mệt không thể đi bất cứ đâu được, anh sẽ ở lại nhà và mọi người có thể liên lạc với anh qua điện thoại.

– Vậy đó, từ giờ tôi đã được giải phóng khỏi mọi nghĩa vụ nghề nghiệp, và tôi đề nghị chúng ta tiến hành nghiên cứu ngay lập tức.

– Tôi thật không biết nói sao.

– Cô cứ bắt đầu bằng cách giúp tôi với những kiến thức y học của cô.

Bob mang bản tính tiền đến, mắt chăm chăm nhìn vào Arthur. Arthur bèn trợn mắt, làm vẻ mặt đáng sợ, thè lưỡi và nhảy phóc dậy. Bob lùi lại một bước về phía sau.

– Tôi tưởng anh khá hơn chứ Bob, tôi rất lấy làm thất vọng. Đi thôi Lauren, nơi này không xứng với chúng ta.

Ngồi trong xe ô tô trên đường về nhà, Arthur giải thích cho Lauren phương pháp nghiên cứu mà anh dự định áp dụng. Họ trao đổi quan điểm với nhau, và nhất trí về kế hoạch dàn trận.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ