Cuốn Theo Chiều Gió - Chương 59

Không nghi ngờ gì nữa, ai nấy đều thấy rõ là Bonni càng trở nên ngông cuồng và cần có một bàn tay uốn nắn kiên quỵết, song vì mọi người đểu cưng nó, nên không ai đủ can đảm để áp dụng biện pháp cứng rắn cần thiết. Nó bắt đầu bứt khỏi mọi cương tỏa trong những tháng đi chơi với cha nó. Hồi cùng với Rét ở Niu Orlêan và Charlextơn, nó đã được phép tha hồ thức khuya và thường ngủ trong tay chàng trong rạp hát, tiệm ăn và bên bàn đánh bài. Sau chuyến đó,k muốn bắt nó về giừơng ngủ cùng lúc với cô bé Ilơ dễ bảo thì không có cách nào ngòai vũ lực. Trong thời gian mang nó đi theo, Rét đã để nó mặt bất kỳ chiếc áo nào nó ưng và từ dạo đó, hễ Mammy định mặc áo vải dệt xọc nổi hoặc tạp dề cho nó, thay vì áo vải mỏng màu xanh có cổ đăng ten, là nó đập mình đập mẩy cáu gắt ầm ĩ.

Dường như không có cách nào phục hồi lại khuôn phép đã để buông lỏng trong thời gian con bé vắng nhà, rồi trong thời gian Xcarlét ốm và về ấp Tara. Khi Bonni lớn lên, Xcarlét cố gắng khép nó vào kỷ luật, cố gắng giữ cho nó khỏi quá ương bướng, quá hư vì được nuông chiều; nhưng chẳng ăn thua gì mấy. Rét bao giờ cũng đứng về phe con bé, bất kể những ý muốn của nó rồ dại đến đâu hoặc ứng xử của nó quá quắt như thế nào. Chàng khyến khích nó trò chuyện và đối xử với nó như một người lớn, lắng nghe ý kiến của nó với vẻ nghiêm túc và làm như lấy đó làm kim chỉ nam. Kết quả là Bonni ngắt lời người lớn bất cứ lúc nào nó thích, nói ngược lại và “chỉnh” cả cha nó. Rét chỉ cười và không cho phép Xcarlét cảnh cáo bằng cách phát vào tay nó.

“Nếu nó không xinh xẻo, đáng yêu thế thì quả là không thể chịu nổi “, Xcarlét buồn rầu nghĩ thầm, nhận ra rằng con gái mình bướng bỉnh chẳng kém gì mình. “Nó rất yêu Rét, nếu anh ta muốn, anh ta có thể làm cho nó ngoan ngõan đựơc”.Nhưng Rét không hề tỏ ra muốn dạy dỗ uốn nắn Bonni. Bất cứ cái gì nó làm đều là phải và giá nó có muốn lấy mặt trăng cũng xong ngay nếu chàng có thể với tay ngắt cho nó. Chàng tự hào không bờ bến về vẻ đẹp của nó. Chàng yêu cái kiểu xấc xược của nó, tính vui vẻ hồn nhiên của nó, cái cách ngộ nghĩnh, dễ thương nó dùng để bộc lộ tình yêu đối với chàng. Mặc dầu có những thói ngang ngạnh do được nuông chiều; nó vẫn là một đứa bé đáng yêu, đến nỗi chàng không nỡ cấm đóan gò bó nó. Chàng là vị thần của nó, là trung tâm cái thế giới bé nhỏ của nó, và điều đó đối với chàng là quý giá vô ngần, chàng không dám phạm đến bằng những lời quở mắng.

Bonni bám theo chàng như cái bóng. Nó đánh thức chàng trước giờ chàng muốn dậy, đến bữa ngồi bên cạnh chàng và hai cha con thay phiên ăn lẫn đĩa của nhau; vắt vẻo trước mặt chàng trên lưng ngựa; không cho phép ai ngòai Rét cởi quần áo cho nó và đặt nó ngủ trong chiếc giường con cạnh giường chàng.Xcarlét vừa thích thú vừa xúc động thấy con gái mình chỉ huy cha nó với bàn tay sắt. Ai có thể ngờ Rét, hơn ai hết, lại coi trọng vai trò làm cha như thế? Nhưng đôi khi, lòng ghen tỵ như một mũi tên xuyên vào tim Xcarlét vì Bonni mới bốn tuổi đã hiểu Rét hơn nàng và biết điều khiển chàng tới mức nàng chưa bao giờ làm được.

Khi Bonni lên bốn, Mammy bắt đầu làu bàu là con gái ” mà nị, ngồi rạng chân trên lưng ngựa trước mặt cha để váy bay tốc nên thì thật không ra sao”. Rét chăm chú lắng nghe nhận xét đó như đối với mọi ý kiến của Mammy về việc dạy dỗ con gái cho phải phép. Kết quả là có thêm một chú ngữa con nòi Sêtlen màu nâu pha trắng, bờm và đuôi dài mượt, với một chiếc yên ngồi nghiêng nhỏ xíu nạm bạc. Trên danh nghĩa, con ngựa được dành cho cả ba đứa trẻ, và Rét cũng mua một cái yên khác cho Uêđ nữa. nhưng Uêđ thích con chó Xanh-Bécna hơn gấp ngàn lần, còn Ilơ thì sợ mọi thú vật. Cho nên con ngựa con trở thành của riêng Bonni và được đặt tên là ” Cậu Bâtlơ”. Vết gợn duy nhất trong niềm vui sở hữu của Bonni là nó chưa được ngồi dạng chân sang hai bên như cha nó, nhưng sau khi nghe Rét giải thích là ngồi kiểu nữ kỵ sĩ khó hơn nhiều, nó thấy xuôi tai và mau chóng biết cưỡi. Thấy nó ngồi vững vàng và cầm cương chắc chắn, Rét vô cùng hãnh diện.

– Các vị cứ chờ đến lúc nó đủ lớn để đi săn mà coi, chàng huênh hoang. Sẽ chẳng có ai bằng nó đâu. Lúc đó, tôi sẽ đưa nó đi Virginia. Đấy mới là đất săn thật sự. Và đến Kentắcki, nơi người ta biết đánh giá những kỵ sĩ cừ.Khi tính đến chuyện may y phục cưỡi ngữa cho Bonni, như mọi khi, quyền lựa chọn lại thuộc về nó và như mọi khi, nó lại chọn màu xanh lơ.

– Nhưng cưng ơi, đừng chọn thứ nhung xanh ấy! Thứ nhungxanh chỉ hợp với áo dạ hội cho mẹ thôi, Xcarlét vừa nói vừa cười. Các cô bé thì mặc hàng len đen cơ.Thấy đôi lông mày đen nhỏ xíu cau lại, nàng kêu lên :

– Vì lòng kính Chúa, Rét, anh hãy giải thích cho con hiểu là mặc thế không hợp và dễ bẩn như thế nào.

– Ồ, cứ để cho con mặt đồ nhung xanh. Nếu nó bẩn, ta lại may cho nó bộ khác, Rét thỏai mái nói.

Thế là Bonni có bộ đồ nhung xanh với một chiếc váy rủ xuống mạn sườn con ngựa và một chiếc mũ đen cắm một chiếc lông đỏ vì những chuyện cô Mêli kể về chiếc lông cắm trên mũ Jeb Xtuart đã hấp dẫn trí tưởng tượng của nó. Vào những ngày trời trong sáng, người ta thường thấy hai cha con rong ruổi theo phố Cây đào, Rét ghìm cương con ngựa ô to lớn của mình cho vừa khớp với nhịp bước của con ngựa con béo ục ịch. Đôi khi, họ phóng nước đại trên những con đường yên tĩnh ở ngọai vi thành phố, làm gà, chó và trẻ con chạy tóan lọan, Bonni vung roi quất “cậu Bâtlơ”, những lọn tóc xoăn tít bay tung, còn Rét thì kìm riết ngựa thật chắc tay để nó tưởng là “cậu Bâtlơ” thắng cuộc.

Khi đã yên trí là nó có thể ngồi vững vàng trên yên ngựa, nắm chắc dây cương và hòan tòan không hề biết sợ là gì, Rét quyết định đã đến lúc luyện cho nó làm những bước nhảy thấp vừa tầm bốn cái chân ngắn của “cậu Bâtlơ”. Nhằm mục đích đó, chàng dựng một tấm rào ở sân sau và thuê Uos, một đứa cháu nhỏ của báo Pitơ, hai mươi lăm xu mỗi ngày để dạy “cậu Bâtlơ” nhảy. Bắt đầu từ một thanh ngang cách mặt đất năm phân rồi tăng dần lên ba tấc. Cách sắp đặt này vấp phải sự bất đồng tình của ba kẻ hữu quan sát nhất : Uos, “cậu Bâtlơ” và Bonni. Uos vốn sợ ngựa và chỉ có món tiền công hậu hĩnh mới khiến nó bắt con ngựa bướng bỉnh nhảy qua thanh chắn hàng mấy chục lần một ngày; “Cậu Bâtlơ” có thẻ bình tĩnh chịu đựng cô chủ bé nhỏ kéo đuôi và kiểm tra móng suốt ngày, nhưng lại cảm thấy Đấng Tạo Hóa của lòai ngựa con phú cho nó tấm thân béo trông không phải là dễ nhảy qua thanh chắn; Bonni, vốn không thể chịu được bắt kỳ ai khác ngồi trên lưng con ngựa của mình, cứ giậm chân giậm tay sốt ruột trong khi ” cậu Bâtlơ” học bài.

Cuối cùng, khi Rét xác định chắc chắn rằng chú ngữa con đã thuần thục để giao Bonni trên lưng nó, sự phấn khởi của cô bé thật không còn bờ bến nào. Bonni nhảy cú nhảy đầu tiên rất thành công và từ đó, những cuộc cưỡi ngựa đi chơi với cha không còn gì hấp dẫn đối với nó nữa. Xcarlét không thể nhịn cười trước vẻ tự hào và phấn khởi của hai cha con. Tuy nhiên, nàng nghĩ, một khi trò này thành quen, không còn mới mẻ nữa, Bonni sẽ quay sang trò khác và hàng xóm láng giềng sẽ được yên thân một chút. Nhưng tiết mục này không hề nhạt đi. Từ chỗ lùm cây ở đầu đằng kia sân sau đến tấm rào, đã thành một vệt đường đầy dấu vó ngựa, và sáng nào mảnh sân cũng vang lên nhưng tiếng hò la đầy phấn khích. Cụ cố Meriuêzơ, từng tham gia cuộc chinh phạt vào năm 1848, bảo những tiếng la đó nghe giống hệt tiếng la của một tên Apasơ sau khi lột được mảnh da đầu kẻ địch.

Sau tuần đầu, Bonni xin nâng thanh chắn lên cách mặt đất năm mươi phân.

– Khi nào con lên sáu đã, Rét nói. Lúc ấy, con sẽ đủ lớn để nhảy cao hơn và ba sẽ mua cho con một con ngựa to hơn. Chân ” Cậu Bâtlơ” không đủ dài.

– Đủ đấh. Con đã nhảy qua bụi hồng của cô Meli, mà bụi hồng thì cao ơi là cao.

– Không, con phải chờ đã, lần đầu tiên Rét tỏ ra cương quyết, nhưng thái độ cương quyết đó mềm dần trước những cơn giận dỗi và mèo nheo không dứt của con bé.

– Ồ, thôi được, một buổi sáng chàng cười xòa và nâng thanh chắn mỏng mảnh màu trắng lên cao hơn. Nếu con ngã thì đừng có khóc và trách ba đấy.

– Má ! Bonni gọi to, ngẩng đầu về phía phòng ngủ của Xcarlét. Má ơi ! Nhìn con này ! Ba bảo con nhảy được.Xcarlét đang chải đầu, bèn ra cửa sổ, cúi xuống mỉm cười với cái bóng dáng bé bỏng mừng quýnh, nom thật nhố nhăng trong bộ đồ xanh lem luốc.

” Đúng là phải may cho nó bộ đồ khác “, nàng nghĩ thầm. ” Mặc dù có trời biết mình sẽ phải làm thế nào để dỗ nó bỏ bộ đồ bẩn thỉu này”.

– Má ! Nhìn này !

– Má nhìn đây, cưng ạ. Xcarlét mỉm cười nói.

Lúc Rét bế con bé đặt lên lưng ngựa, Xcarlét thấy trào lên một niềm tự hào khi thấy nó ngồi lưng rất thẳng, đầu rất cao ngạo nghễ và nàng kêu lên :

– Con xinh quá, kho báu của má !

– Má cũng thế, Bonni rộng lượng nói.

Và thúc gót vào sường “Cậu Bâtlơ”, nó phóng qua sân về phía lùm cây.

– Má, nhìn ta băng qua cái này ! Nó vừa nói vừa vung roi.Nhìn ta băng qua cái này.

Ký ức rung một tiếng chuông xa xăm trong tâm trí Xcarlét, có cái gì gở trong mấy tiếng ấy. Đó là gì nhỉ ? Tại sao nàng không thể nhớ ra? Nàng nhìn theo đứa con gái nhỏ của mình, tư thế thỏai mái nhẹ nhàng trên con ngữa con đang phóng nhau và cau trán lại khi một luồng ớn lạnh vụt xói qua ngực nàng. Bonni tiếp tục lao tới, những lọn tóc đen nhảy nhót, đôi mắt xanh rực cháy.

” Y hệt mắt ba”, Xcarlét nghĩ thầm. ” Những con mắt xanh của người Ailen. Nó giống ba đủ mọi đàng”.

Và, cũng với ý nghĩ về ông Giêrơiđ, điều nàng đang lục lọi tìm trong ký ức vụt trở lại, trở lại như tia chớp mùa hạ sáng lòa đến thót tim, thoắt cái bao trùm cả một vùng nông thôn trong ánh sáng siêu phàm. Nàng tưởng như nghe thấy một giọng Ailen nghêu ngao hát, nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập phóng lên đồi cỏ ở ấp Tara, nghe thấy một giọng táo tợn, y hệt giọng con gái nàng : “Ilơn, nhìn ta băng quá cái này!”.

– Không ! Ngàng thét lên. Không ! Ôi, Bonni, dừng lại !Đang lúc nàng cúi mình qua thành cửa sổ, tấm rào gỗ xập gãy đánh rầm, nghe rợn người, rồi tiếng kêu lạc cả giọng của Rét vang lên. Trên mặt đất, một mớ hỗn độn nhung xanh với vó ngữa chới với. Rồi ” Cậu Bâtlơ” lồm cồm đứng dậy và lóc cóc chạy đi với chiếc yên không người.

Vào cái đêm thứ ba sau khi Bonni chết, Mammy chậm chạp lạch bạch bước lên những bậc cửa nhà bếp của Melơni. Bà vận tòan đồ đen, từ đôi giày đàn ông rách mũi để thò ngón chân cho đến chiếc khăn trùm đầu. Dôi mắt già nhòa nhọet của bà vằn tia máu, đỏ ngầu ở vành và mỗi đường nét trên cái thân hình người miền núi của bà là một tiếng kêu đau. Mặt bà dúm dó, ngơ ngác buồn như một con khỉ già, nhưng vẻ quyết tâm lộ rõ ở đôi môi mím lại.

Bà nói vài lời dịu dàng với Đilxi và Đilxi thân ái gật đầu, như thể một hòa ước ngầm đã chấm dứt mối thù hận cũ giữa họ. Đilxi đặt những đĩa thức ăn đang cầm trên tay xuống và lặng lẽ đi qua phòng để thực phẩm đến phòng ăn. Một phút sau, Melơni đã ở trong bếp, chiếc khăn ăn cầm ở tay, vẻ mặt lo lắng.

– Cô Xcarnét vãn vững vàng chịu đựng như mọi khi, Mammy mệt mỏi nói. Tuy không định quấy rầy bữa ăn của cô, cô Meni ạ. Tui có thể đợi cô ăn xong để nói mấy cô dững điều đương nàm tui no nghĩ.

– Ăn thì vội gì, lúc nào chả được, Melơni nói. Đilxi, dọn nốt bữa đi. Mammy, u lại đây với em. Mammy lạch bạch đi theo nàng dọc hành lang, qua cửa phòng ăn, nơi Asli đang ngồi ở đầu bàn với Biu bên cạnh và hai đứa con của Xcarlét đối diện khua thìa xúp kêu lanh canh. Giọng Uêđ và Ilơ vui vẻ vang vang trong phòng. Đối với chúng, sang chơi nhà cô Meli lâu thế này cũng tự như cuột pinic vậy. Cô Meli bao giờ cũng ân cần và lúc này lại càng đặc biệt ân cần. Cái chết của đứa em gái chẳng làm chúng tổn thương gì mấy.

Bonni đã ngã ngựa chết tươi, má đã khóc ròng bao nhiêu lâu và cô Meli đã đưa chúng về nhà cô để chơi với Biu ở sân sau và chúng muốn ăn bánh ga tô lúc nào cũng có ngay.

Melơni đi trước, dẫn Mammy vào phòng khách nhỏ với bốn bức tường đầy giá sách, đóng cửa lại và ra hiệu cho Mammy ngồi xuống chiếc xôfa.

– Em sẽ sang bên ấy ngay sau khi ăn tối xong, nàng nói. Bây giờ, bà cụ thân sinh ra thuyền trưởng Bâtlơ đã đến, em chắc đám tang sẽ cử hành vào sáng mai.

– Đám tang ! Chính xế đó, Mammy nói. Cô Meni, cả bọn tui đương cùng đường và tui sang cầu cứu cô đây. Thật nà một gánh nặng mệt mỏi, chả có gì khác, cưng ạ, dành nà xế, một gánh nặng mệt mỏi.

– Phải chăng cô Xcarlét đã quỵ ngã ? Melơni lo lắng hỏi. Em hầu như không gặp cô ấy từ khi Bonni… Cô ấy không rời khỏi phòng mình, còn thuyền trửơng Bâtlơ thì vắng nhà suốt và…Bộ mặt đen bóng của Mammy bỗng giàn giụa nước mắt. Melơni ngồi xuống cạnh bà, vỗ vỗ vào cánh tay bà. Một lát sau, Mammy kéo vạt váy lên lau nước mắt.

– Cô phải sang rúp bọn tui, cô Meni ạ. Tui đã nàm hết sức mà chả ăn thua gì.

– Cô Xcarlét…

Mammy rướn thẳng người lên.

– Cô Meni, cô biết rõ cô Xcarnét chả kém gì tôi. Thượng đế nhân từ đã phú cho cô bé ấy sức mạnh để chịu đậng. Chuyện này có nàm cô ý tan nát nòng dưng cô ý vẫn đủ sức chịu đậng.Tôi sang đây là vì chuện cậu Rét cơ.

– Em rất muốn gặp cậu ấy, nhưng những lúc em ở bên đó thì cậu ấy hoặc xuống phố, hoặc đóng kín cửa buồng với… Còn Xcarlét thì như cái bóng ma, cậy răng không nói… Nói đi, nhanh lên Mammy. U biết là em sẽ làm hết sức mình khi cần đến.

Mammy lấy mu bàn tay quét mũi.

– Tui nói là cô Xcarnét có thể chịu đậng mọi cái Thượng Đế dáng xuống bởi chừng cô ý đã nếm đủ mùi, cơ mà cậu Rét…cô Meni ạ, cậu ấy chưa bao giờ phải chịu đậng cái gì cậu ấy không muốn chịu đậng. Chính vì chuện cậu Rét mà tui sang đây.

-Nhưng…

– Cô Meni, cô phải sang nhà mấy tui, ngay tối nay, giọng Mammy có một cái gì thật khẩn cấp. Có thể cậu Rét nghe cô cũng nên. Cậu ấy bao giờ cũng rất coi trọng ý kiến cô.

– Ôi, Mammy, có chuyện gì vậy ? U định nói gì ?Mammy vươn vai.

– Cô Meni ạ, cậu Rét đã…mất trí rồi. Cậu ấy không chịu để bọn tui mang em bé đi.

– Mất trí ư ? Ồ, Mammy, không đâu !

– Tui không nói dối đâu. Thật sự nà dư thế, có Chúa chứng giám. Cậu ý sẽ không để bọn tui chôn cố bé ý. Chính mồm cậu ý bảo tui xế, cách đây chưa đầy một tiếng đồng hồ.

– Nhưng cậy ấy không thể… cậu ấy không…

– Bởi xế tui mới bảo nà cậu ấy mất trí .

– Nhưng tại sao…

– Cô Meni, để tui kể đầu đuôi cho cô nghe. Nhẽ ra tui không được nói mấy ai dưng cô nà người trong gia đình, cô nà người duy nhất tui có thể kể. Tui xin kể ngọn ngành cho cô nghe, cô bết cậu ấy yêu quý cô bé ý dư xế nào đấy. Tui chưa từng thấy người đàn ông nào, bất kể trắng đen, yêu con đến xế. Tưởng dư cậu ý phát điên ngay lập tức khi ông đốc tờ Miđ nói nà cô bé bị gãy cổ. Cậu ý vớ nấy khẩu súng, chạy ngay ra bắn chết tươi con ngựa con tội nghiệp và nạy Chúa, tui ngỡ cậu ý sắp bắn luôn cả mình. Tui cứ cuống nên không bết xoay sở ra sao với cô Xcarnét bất tỉnh nhân sự, và tất cả hàng xóng náng giềng ra vào đầy nhà, và cậu Rét dư điên dư dại, một mực ôm chặt cô bé, thậm chì không để cho tôi rửa bộ mặt xinh xẻo đã bị sỏi nàm sứt sẹo. Và khi cô Xcarnét tỉnh nại, tui nghĩ, đội ơn Chúa, bây giờ hai người có thể an ủi nẫn nhau.

Nước mắt lại tuôn lã chã, nhưng lần này, thậm chí Mammy không buồn lau.

– Dưng mà vừa tỉnh lại, cô ý niền vào phòng cậu Rét đang ngồi ôm Bonni, mà rằng : “Trả con tôi đây, anh đã giết nó”.

– Ôi, không ! Sao chị ấy lại có thể nói thế được ?

– Phải, cô ấy nói thế đó. Cô ấy bảo : ” Anh đã giết nó”. Và tôi thương cậu Rét đến nỗi tôi òa lên khóc vì nom cậu như con chó bị đánh đòn. Và tui bảo ” Đưa em bé cho u già của nó. Tui không có chịu để xảy ra những hành vi như thế tren thi hài em bé của tôi đâu “. Và tôi bế thốc con bé khỏi tay cậy ý mang nó về buồng trẻ và rửa mặt cho nó. Tôi nghe thấy hai người nói chuyện và những điều họ nói làm tôi đông cả máu lại. Cô Xcarlét gọi cậu Rét là tên sát nhân vì đã để Bonni nhẩy cao đến thế, còn cậu ấy thì bảo cô Xcarlét chả bao giờ dòm ngó đến Bonni cũng như các con khác của cô…

– Thôi, Mammy ! Đừng kể gì thêm nữa. U kể với em những điều đó, thật không nên !

Melơni kêu lên , cố xua đuổi khỏi tâm trí cái hình ảnh do những lời của Mammy gợi lên.

– Tui biết tui không có phận sự kể cho cô nghe, nhưng lòng tui quá ư đầy, chẳng còn biết điều gì nên nói ra. Thế rồi, cậu ấy tự mình mang Bonni đến nhà thầu đám ma, rồi lại đem về, đặt vào giường của nó trong phòng cậu. Và khi cô Xcarlét bảo phải đặt vào áo quan trong phòng khách, tôi ngỡ cậu Rét sắp đánh cô ấy. Cậu nói lạnh như băng : ” Chỗ của nó là ở trong buồng tôi “. Và cậu chạy sang tôi bảo : ” Mammy, u phải liệu sao để nó vẫn nằm ở đây cho đến khi tôi về”. Rồi cậu ý lên ngựa ra khỏi nhà đi suốt đến khỏang mặt trời lặn. Khi cậu ấy về nhà, tôi thấy là cậu ấy đã uống đầy rượu, nhưng vẫn tỉnh táo như mọi khi. Cậu ấy sồng sộc vào nhà, không buồn nói mấy cô Xcarlét hay bà Pitti hay bất kỳ ai trong số phụ nữ đến thăm, mà lao thẳng lên gác, mở tung cửa buồng, rồi quát ầm lên gọi tôi. Khi tao ba chân bốn cẳng chạy đến, cậu ấy đang đứng cạnh cái giường và trong buồng tối đến nỗi gần như không trông thấy cậu ấy vì các cửa sổ đều đóng. Và cậy ấy bảo tôi rất chi là dữ dằn. ” Mở cửa sổ ra. Trong này tối om”. Và tôi mở toang ra, rồi cậu ấy nhìn tôi và lạy Chúa, cô Meni, đầu gối tôi muốn rụng xuống vì nom cậu ấy là lạ. Rồi cậu ấy bảo : “Mang đèn nến đến đây. Mang thật nhiều đèn nến đến đây. Và đừng để tắt lúc nào đấy. Đừng có đóng cửa sổ hay hạ rèm gì cả. Cả người không biết cô Bonni sợ tối hay sao?”Cặp mắt kinh hãi của Melơni bắt gặp cái nhìn của Mammy và Mammy gật đầu não nề.

– Cậu ấy bảo thế đó : ” Cô Bonni sợ bóng tối “.

Bà già rùng mình.

– Khi tui mang đến cho cậu ấy một tá nến, cậu bảo :” Đi ra! Rồi khóa cửa lại, ngồi trong ấy với con bé, thậm chí không mở cả cho cô Xcarlét khi cô ý đập cửa gào nên mấy câu. Và cứ thế suốt hai hôm nay, cậu không muốn nhắc gì đến đám tang, cứ sáng ra là khóa trái cửa, nhẩy lên ngựa, xuống phố; đến lúc lặn mặt trời trở vè say khướt và lại vào buồng khóa trái cửa, chẳng ăn uống ngủ nghê gì cả. Và bây giờ bà cụ Bâtlơ thân sinh ra cậu từ Chaxtơn đến để đưa đám, cả cô Xuenơn, mấy cậu Uyn từ ấp Tara đến, cơ mà cậu Rét chả nói mấy ai sất. Ôi, cô Meni, thật kinh khủng ! Mà sắp tới sẽ còn tệ hơn nữa, thiên hạ sẽ bàn tán dị nghị.

Mammy ngừng lại, lấy tay quệt mũi lần nữa và nói tiếp :

– Thế rồi tối nay, cô Xcarlét đuổi kịp cậu ở hành lang trên gác và cùng vào buồng với cậu và cô bảo : ” Đám tang đã định vào sáng mai .”. Và cậu bảo : ” Cô làm thế thì mai tôi giết cô .”

– Ôi, đúng là cậu ấy mất trí thật rồi.

– Vâng. Thế rồi hai người nói chuyện xầm xì tui không nghe được hết, chỉ thấy cậu lại nói về Bonni sợ bóng tối, mà dưới mồ rất chi là tối. Một lát sau, cô Xcarlét bảo : ” Anh dở chứng như thế mới hay ho chứ, sau khi đã giết nó để thỏa mãn lòng tự hào của mình”. Và cậu bảo : ” Cô không còn chút từ tâm nào sao ? ” Và cô bảo : ” Không. Mà tôi cũng chả còn con cái gì nữa.Và tôi quá ớn cái cách ứng xử của anh từ khi Bonni bị giết. Anh gây tai tiếng khắp thành phố. Anh say rượu liên miên và nếu anh tưởng tôi không biết ngày ngày anh ở đâu thì anh quả là ngu. Tôi biết thừa anh xuống nhà cái mụ ấy, mụ Ben Uớtninh.”

– Ồ, Mammy, không có lẽ !

– Đúng vậy. Cô ấy nói thế đó…Mà nó là sự thật, cô Meni ạ. Có ối chuyện cánh nichgơ biết nhanh hơn dân da trắng và tui biết đấy chính là nơi cậu ấy tìm đến, cơ mà tui không nói gì hết. Và cậu ấy cũng không chối. Cậu bảo : ” Phải , tui đã đến đấy, cô không phải làm ầm lên, vì cô có coi chuyện ấy ra cái quái gì đâu. Nhà thổ là một bến nương náu sau cái nhà địa ngục này. Và Ben là người có trái tim nhân hậu bậc nhất trên đời này. Cô ấy không nói vào mặt tôi là tôi đã giết con gái tôi.”

– Ôi, Melơni kêu lên, nhói đến tận tim.

Cuộc đời nàng quá dễ chịu, quá yên ổn, đầy những điều tử tế, xung quanh tòan những người quý mến ưu ái, thành thử những gì Mammy vừa kể gần như không sao hiểu nổi hoặc không thể tin được đối với nàng. Tuy nhiên, một hồi ức len vào tâm trí ngàng, một hình ảnh mà nàng vội gạt ra khỏi đầu như gạt cái ý nghĩ về sự lõa lồ của một người khác. Cái hôm Rét gục đầu khóc trên đầu gối nàng, chàng đã nhắc đến Bel Uơtlinh. Nhưng chàng yêu Xcarlét. Hôm ấy, nàng không thể lầm. Và dĩ nhiên là Xcarlét yêu chàng. Có chuyện gì xảy ra giữa hai người ? Làm sao vợ chồng lại có thể ch1m nhau tơi tả bằng những lưỡi dao sắc như thế ?

Mammy nặng nề tiếp tục câu chuyện.

– Sau một lát, cô Xcarlét ra khỏi phòng, mặt tái nhợt như người chết rồi, nhưng miệng mím lại. Thấy tui đứng đấy, cô bảo : ” Ngày mai đưa đám, Mammy ạ ! “. Và đi qua tui như một bóng ma. Thế rồi tim tui chao đảo, vì cô Xcarlét đã nói gì là làm vậy. Mà cậu Rét cũng thế, đã nói là làm. Cậu đã bảo nếu cô Xcarlét làm thế cậu sẽ giết cô. Tui thật quẫn trí, cô Meni ạ, vì tui có một điều đè nặng lên lương tâm. Cô Meni ạ, chính tui đã làm bé Bonni sợ bóng tối.

– Ồ, nhưng Mammy, chuyện đó không quan trọng gì… bây giờ thì chả quan trọng gì nữa.

– Có, có đấy. Mọi sự rắc rối là ở đấy. Tui chợt nghĩ mình nên nói cậu với cậu Rét vì nó cắt rứt lương tâm tui, dù cấy ấy có giết tui cũng cam. Thế là tôi lén qua cửa thật nhanh trước khi cậu ấy kịp khóa lại, và tôi bảo : ” Cậu Rét, tui đến thú tội đây”. Cậu quay phắt lại tui như một người điên và nói : ” Đi ra ! “. Lạy Chúa, tui chưa bao giờ sợ đến thế ! Nhưng tui nói : “Xin cậu Rét để tui nói cậu nghe. Không nói ra đựơc thì tui chết mất. Chính tui đã làm em bé sợ bóng tối.” Thế rồi, cô Meni ạ, tui cúi đầu xuống, chờ cậu ấy đánh tui. Nhưng cậu ấy không nói gì. Tui lại nói : ” Thực bụng, tui không ác ý gì. Cơ mà, cậu Rét ạ, em bé rất liều lĩnh, chả sợ gì cả; bao giờ cũng lén ra khỏi giường sau khi mọi người đi ngủ và cứ chân không chạy khắp nhà, tôi lấy thế làm băn khoăn vì tôi sợ em bé vấp ngã hay đâm vào đâu thì khốn. Cho nên tôi bảo em là có mà và ngóao ộp rình trong bóng tối. Thế là…cô Meni, cô biết cậu ấy làm gì không ? Mặt cậu ấy dịu dàng hẳn lại, cậu đến bên tui, đặt cánh tay lên tui. Đấy là lần đầu tiên cậu ấy làm thế. Và cậu bảo : ” Em bé rất dũng cảm, phải không ? ” Trừ bóng tối, em bé chẳng sợ gì “. Và tui òa khóc, cậu bảo : ” Thôi nào, Mammy ” và vỗ vỗ vào vai tui : ” Thôi, Mammy, u đừng khóc ầm lên thế. Tui lấy làm mừng là u đã nói với tui. Tui biết u yêu bé Bonni, và vì u yêu em nên cái đó không đáng kể. Chỉ cái chứa ở trong tim mới là đáng kể”. Vậy đó, tui như được an ủi và đánh bạo hỏi : ” Cậu Rét, thế còn đám tang ? ” Cậu bèn quay sang tôi nhưng một người hóa dại, mắt lòng xòng xọc và cậu bảo : ” Lạy Chúa, tui tưởng u hiểu, mặc dù không ai khác hiểu ! Chả nhẽ u lại nghĩ tui chịu để người ta đem chôn con tui vào bóng tối mà nó rất sợ ? Ngay lúc này, tui vẫn nghe thấy nó kêu thét như thế nào khi nó thức giấc trong bóng tối. Tui không cho phép người ta làm nó sợ đâu.” Cô Meni ạ, bây giờ thì tôi biết là cậu ấy đã mất trí. Cậu ấy say, cậu ấy cần phải ngủ và ăn một chút gì, cơ mà không phải chỉ có thế. Cậu ấy điên hẳn rồi. Cậu đẩy tui ra khỏi cửa và bảo : ” Cút khỏi đây !”. Tui xuống cầu thang và nghĩ mông lung, cậu ấy bảo không đưa đám gì hết, còn cô Xcarlét thì bảo sáng mai đữa và cậu ấy bảo sẽ bắn cô. Và tất cả họ hàng bà con trong nhà, tất cả hàng xóm láng giềng đã bàn tán xôn xao như một đàn gà mái cục ta cục tác. Tui mới nghĩ đến cô, cô Meni ạ. Cô phải sang giúp bọn tui.

– Ôi, Mammy, em không thể nhảy vào can thiệp được.

– Nếu cô không thể thì ai có thể ?

– Nhưng em có thể làm gì, Mammy?

– Cô Meni, tui không biết. Nhưng cô có thể làm một cái gì. Cô có thể nói chuyện với cậu Rét và có khi cậu ấy nghe cô cũng nên. Cậu ấy quý cô lắm, cô Meni ạ. Có thể cô không biết, nhưng quả là thế đó. Tui đã nghe thấy cậu nói đi nói lại hòai rằng cô là đại phu nhân duy nhất cậu ấy từng biết.

– Nhưng…\

Melơni đứng dậy, bối rối. Nghĩ đến chuyện mặt đối mặt với Rét, lòng nàng đã nao núng. Nàng lạnh tóat người khi hình dung mình phải đấu lý với một người phát điên vì đau khổ như Mammy miêu tả, thấy tim quặn lại khi nghĩ đến lúc phải bước vào căn phòng sáng rực, nơi đặt thi hài con bé mà nàng vô cùng yêu thương. Nàng có thể làm gì đây ? Nàng biết nói gì với Rét để xoa dịu nỗi đau của chàng và thuyết phục được chàng ? Nàng đứng phân vân một lúcc. Qua cánh cửa đóng, vẳng tiếng cười lanh lảnh của con trai nàng. Ý nghĩ giả định là nó chết xuyên qua tim nàng như một lưỡi dao lạnh. Giả dụ bé Biu của nàng đang nằm trên gác, thân hình lạnh cứng, bất động, tiếng cười hân hoan tắt lịm.

– Ôi! Nàng kinh hãi kêu to lên và, trong tưởng tượng nàng, nàng ghì chặt nó vào ngực. Nàng thông cảm tâm trạng của Rét. Nếu Biu chết, làm sao nàng có thể để người ta mang nó đi, để nó một mình trong bóng tối, trong mưa gió ?

– Ôi, tội nghiệp thuyền trưởng Bâtlơ ! Nàng thôi lên. Em sẽ đến với anh ấy ngay bây giờ.

Nàng rảo bước quay lại phòng ăn, nói vài lời nhỏ nhẹ với Asli và ghì chặt đứa con trai nhỏ, hôn nồng nàn lên những lọn tóc vàng loăn xoăn làm nó ngạc nhiên.Nàng ra khỏi nhà không đội mũ, chiếc khăn ăn vẫn nắm chặt trong tay, bước nhanh thoăn thoắt khiến đôi chân già của Mammy vất vả lắm mới theo kịp. Vào đến tiền sảnh nhà Xcarlét, nàng khẽ cúi chào đám người tụ tập trong phòng đọc sách, chào bà Pittipat khiếp đảm, bà cụ Bâtlơ trang nghiêm, Uyl và Xuelơn. Nàng nhanh nhẹn lên gác và Mammy hổn hển theo sau. Nàng dừng một lát trước cửa phòng Xcarlét đóng chặt, nhưng Mammy thì thào : “Đừng cô”. Meli bèn đi xuôi hành lang, lúc này chậm bước hơn, và dừng lại trước phòng Rét. Nàng đứng phân vận một lúc như muốn bỏ chạy. Rồi thu hết nghị lực, như một người lính nhỏ bé lao vào trận chiến đấu, nàng gõ cửa và khẽ gọi : ” Thuyền trưởng Bâtlơ, xin cho em vào . Melơni đây. Em muốn nhìn mặt Bonni.”Cửa mở liền. Lùi vào trong bóng tối của hành lang, Mammy trông thấy Rét to lớn và đen sẫm trên nền sáng rực của ánh nến. Chàng đứng lảo đảo và Mammy ngửi thấy mùi uytxki trong hơi thở của chàng. Chàng nhìn Meli một lát rồi nắm tay nàng kéo vào phòng, đóng cửa lại.

Mammy len lén đến một chiếc ghế bên cạnh cửa và mỏi mệt ngồi phịch xuống, thân hình xồ xề của bà tràn cả ra mép ghế. Bà ngồi im không động đậy, lặng lẽ khóc và cầu nguyện. Thi thỏang bà nhấc vạt áo lên lau nước mắt. Mặt dù cố hết sức dỏng tai lên, bà vẫn không nghe rõ lời nào trong buồng, ngòai một tiếng rì rầm nho nhỏ đứt đọan.Sau một quãng thời gian tưởng như bất tận, cửa kẹt mở và Meli ló mặt ra, tái mét và căng thẳng.

– Mang cho em một bình cà phê, nhanh lên, và mấy ổ bánh xăngđúych.

Khi tình hình cấp bách, Mammy có thể lanh lẹnh như một cô gái mười sáu tuổi uyển chuyển và nỗi tò mò muốn vào buồng Rét càng thúc bà khẩn trưởng hơn. Nhưng hy vọng của bà chuyển thành thất vọng, khi Meli chỉ hé cửa một tý và đón lấy chiếc khay. Hồi lâu, Mammy căng tai ra nghe ngóng, nhưng bà chỉ thấy tiếng lách cách thìa, dĩa trạm bạc và chén, đĩa sứ và giọng Melơni nhỏ bặt đi.Rồi bà nghe thấy tiếng giường cót két dưới sức nặng của một thân hình nặng nề gieo xuống, rồi liền đó, tiếng ủng rơi xuống sàn. Một lúc sau, Melơni hiện ra ở khung cửa và mặc dù cố gắng hết sức mình, Mammy vẫn không thể nhìn qua nàng vào trong buồng. Melơni có vẻ mệt mỏi, mi mắt long lanh lệ, nhưng mặt nàng lại thanh thản.

– U đến bảo cô Xcarlét là thuyền trưởng Bâtlơ hòan tòan đồng ý cử hành đám tang vào sáng mai, nàng thì thầm.

– Đội ơn Chúa, Mammy thốt lên. Làm thế nào mà…

– Đừng nói to thế. Cậu ấy sắp ngủ. Và Mammy, u bảo cô Xcarlét là em cũng sẽ ở đây suốt đêm và u mang cho em ít cà phê. Mang đến đây nhé !

– Đến phòng này ?

– Phải, em đã hứa với thuyền trưởng Bâtlơ là nếu cậu ấy ngủ, em sẽ ngồi canh Bonni suốt đêm. Thôi bây giờ, u đến bảo cô Xcarlét cho cô ấy khỏi lo nữa.

Mammy nặng nề cất bước đi theo hành lang, làm rung cả sàng gỗ. Trái tim của bà trút được gánh nặng, đang cất lời ca ngợi Chúa : ” Alêluia ! Alêluia !”. Bà tư lự dừng lại ngòai cửa phòng Xcarlét, tâm trí xao động những tình cảm hỗn độn, cả biết ơn lần tò mò.

” Mình thật không thể hiểu cô Meni làm thế nào. Chắc là thiên thần phù hộ cô ấy. Mình sẽ bảo cô Xcarlét về chuyện đám tang ngày mai. Nhưng mình nghĩ nên giấu kín chuyện cô Meni ngồi canh em bé. Cô Xcarlét chả thích thế tí nào “.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ