Ánh Nhìn Định Mệnh - Chương 53: Dốc hết tâm tư – Anh trai bị trúng cổ độc rồi

【Nơi đây của anh vốn dĩ sẽ diễn ra một vở kịch câm trắng đen.

Nhưng em đã đến.

——Kỷ Hoài Chu】

Chuyến bay đến London khởi hành thẳng từ Thượng Hải.

Chu Thanh Ngô biết cô sẽ đến Anh một mình thì trong lòng lo lắng, nhưng Minh Đình không thể phân thân, trường học lại có sắp xếp nghiên cứu Khoa học nên bà ấy cũng không thể tự ý rời đi. Thế nên bà ấy đã báo cho Kiều Dực và Lục Tỷ biết, hỏi có rảnh không, có thể đi cùng hay không.

Kiều Dực không trả lời có rảnh hay không, có lẽ đang bận, một lúc sau mới trả lời rằng anh ta đã làm thủ tục xin visa gấp.

Không thể nghi ngờ, vé máy bay do Hạ Tư Tự đặt là khoang hạng nhất. Ngày khởi hành, Hứa Chức Hạ gặp Kiều Dực ở phòng chờ hạng sang của sân bay quốc tế Thượng Hải.

Hứa Chức Hạ và anh ta ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, chờ lên máy bay.

Cô ôm gối, áy náy: “Anh Kiều Dực, thật ra em tự đi cũng được…… Em chỉ muốn sang thăm anh trai, còn phải phiền anh bay một chuyến với em.”

Chiếc đĩa có miếng bánh nhỏ đặt xuống trước mặt cô, Kiều Dực cười nói: “Không xem anh là anh trai à?”

“Sao có thể chứ, các anh còn thân hơn cả anh ruột.”

Đôi môi mỏng nhạt màu của anh ta khẽ nhếch lên, nhưng vẫn không lộ rõ cảm xúc: “Đã là anh trai thì không cần khách sáo.”

Nếu cứ tiếp tục khách sáo thì sẽ xa lạ nên Hứa Chức Hạ mỉm cười, nhận lấy chiếc đĩa nhỏ anh ta đưa, ăn một miếng bánh.

Thoáng nhớ lại, dường như từ nhỏ đến lớn, mỗi lần gặp mặt thì anh ta đều mang bánh ngọt cho cô.

Cô từ một cô bé tội nghiệp không ai để ý trở thành một cô em gái được bốn anh trai cưng chiều bao năm.

Sau nhiều năm nhìn lại, đúng là một chuyện kỳ diệu.

Khi đang đắm chìm vào suy nghĩ thì một giọng nói như cảm nhận được lời triệu hồi, đột ngột chen vào không gian ấy, thổi bùng khói lửa, khiến họ trông như sắp bước ra chiến trường.

“Lão Kiều, cậu không có tình nghĩa gì hết! Làm visa gấp mà cũng không dẫn tôi đi! May mà tôi có đường riêng!” Lục Tỷ xông thẳng đến trước mặt họ với khí thế hừng hực.

Hứa Chức Hạ ngạc nhiên vì sự xuất hiện của cậu ấy: “Anh Lục Tỷ?”

“Tiểu Kim bảo bối, anh Lục Tỷ ấm ức lắm……” Lục Tỷ ngồi phịch xuống bên cạnh cô, giơ ngón tay ra đếm số, vẻ mặt đầy đau thương: “Mười bảy năm, tròn 17 năm! Hôm nay anh mới biết——”

“Đại ca chết tiệt kia chính là! Kỷ Hoài Chu!”

Hứa Chức Hạ khẽ hít một hơi khí lạnh.

Có lẽ Chu Thanh Ngô đã nhờ họ đi cùng rồi giải thích rõ tình hình.

Cô vô thức nhìn sang Kiều Dực, vẻ mặt anh ta bình tĩnh, không hề bất ngờ, trông như đã biết từ trước.

Bốn năm trước có quá nhiều điều lo lắng nên chỉ nói với bên ngoài rằng bố mẹ ruột của Chu Quyết đã tìm đến nhà, đưa anh trở lại nước Anh để nhận tổ quy tông, không nói là nhà họ Kỷ.

Cho đến nay, Kỷ Hoài Chu cũng không còn bị giam cầm ở Anh, Hứa Chức Hạ cũng không còn phản ứng quá khích. Cô đã sẵn lòng trở về nước, thật ra cũng không còn cần phải giấu nữa.

Chỉ là lần này có được một cơ hội thích hợp.

Trên thực tế, Hứa Chức Hạ cũng chỉ mới biết vào bốn năm trước.

Cô có thể đồng cảm với cảm xúc đó, đang nghĩ cách an ủi thì giây sau Lục Tỷ đã tự chữa lành cho mình rồi.

“Kỷ Hoài Chu là bản mệnh của anh, đại ca chính là Kỷ Hoài Chu……” Lục Tỷ và cô đưa mắt nhìn nhau, trong nháy mắt, logic lập tức rõ ràng “Đại ca chính là người anh định mệnh của anh!”

Lời của Hứa Chức Hạ bị chặn ở cổ họng, bật ra một tiếng dài đầy nghi ngờ.

Chuyến đi Anh của Hứa Chức Hạ cứ như vậy mà từ một mình thành ba người.

Bị đưa từ Kinh Thị đến khu Cảng, sau đó được đón từ khu Cảng về Hàng Châu. Từ Hàng Châu chạy trốn sang Mỹ, bây giờ cô lại lên một chuyến bay để đến nước Anh.

Máy bay bay ở độ cao 3 vạn feet, từng phút từng giây tiếp cận lãnh thổ nước Anh. Hứa Chức Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì sắp đến gần anh nên cô không kìm được mà bất giác mà cảm thấy——

Chuyến đi này của cô, không phải là đường đi mà là đường về.

Nhưng đêm đó đến London, Hứa Chức Hạ mới hiểu vì sao Kiều Dực và Lục Tỷ nhất quyết đi cùng cô.

Cô cứ nghĩ rằng, cầm tấm thẻ thông hành do Hạ Tư Tự đưa rồi đến nhà họ Kỷ là có thể gặp được anh trai như mong muốn.

Sự thật chứng minh, nhận thức của cô về những gia tộc lớn như vậy thật quá nông cạn.

Khi bảo vệ thấy tên Hạ Tư Tự trên giấy thông hành thì sẵn lòng cho họ đi qua, nhưng lại không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của họ.

Tư thế đứng nghiêm trang, đồng phục kiểu cung đình thẳng thớm, vẻ mặt nghiêm nghị không thể xâm phạm, trông như những người máy trung thành.

Họ hoàn toàn không hỏi ra được chỗ ở của Kỷ Hoài Chu và Trần Gia Túc.

Kiều Dực đưa Hứa Chức Hạ về khách sạn trước, còn Lục Tỷ đi nghe ngóng. Khoảng hai tiếng sau, Lục Tỷ thở hổn hển quay lại.

Bên bàn, Hứa Chức Hạ nghiêng người tới trước, tràn đầy mong đợi, chờ đợi kết quả điều tra của cậu ấy.

Lục Tỷ chống tay lên bàn, thở hổn hển hồi lâu, vẫn còn sợ hãi nói: “Mẹ nó, tôi đụng trúng một quý bà chưa được thỏa mãn d*c v*ng ở trong rừng nhỏ nhà họ Kỷ, vừa thấy tôi đã muốn nhào lên làm bậy… Thật đáng sợ…”

Ánh mắt Hứa Chức Hạ nhìn chằm chằm, trong đôi mắt cô viết rõ mồn một: Ừm, rồi sao nữa, anh trai đâu.

“Ôi trời.” Lục Tỷ đột nhiên phản ứng: “Bà ta nhìn thấy tôi mà còn ch** n**c miếng, với gương mặt kia của đại ca, chẳng phải bà ta sẽ nhào lên cưỡng cậu ấy sao?”

“A…” Đồng tử Hứa Chức Hạ thoáng hiện chút kinh hãi.

Kiều Dực liếc Lục Tỷ: “Nói vào chuyện chính.”

“Đợi chút, đợi chút. Vì dò la tin tức mà tôi phải dùng hết vốn tiếng Anh học suốt đời này, tôi tán bà ta cả buổi đó!” Lục Tỷ cầm ly nước, uống ừng ực một hơi hết sạch rồi thở dài một cách thoải mái.

Ổn định một lúc rồi lại nhìn về phía họ, vẻ mặt cậu ấy nghiêm túc: “Đại ca phạm phải cái quy tắc gia tộc chó má gì đó, bị ông già nhà họ Kỷ nhốt lại.”

Chưa từng trải qua tình cảnh như vậy, trước quyền thế tuyệt đối, cô gái nhỏ có bình tĩnh hay thông minh thì cuối cùng cũng chỉ có thể rơi vào cảnh mờ mịt, không biết phải làm sao.

Hứa Chức Hạ bỗng luống cuống: “Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng trách anh trai không nghe điện thoại của em.”

“Còn Gia Túc?” Kiều Dực bình tĩnh phân tích.

Hứa Chức Hạ lắc đầu, giọng hơi nghẹn: “Anh Gia Túc cũng tắt máy.”

Kiều Dực lại hỏi: “Bao lâu rồi?”

“Nửa tháng rồi.” Hứa Chức Hạ đáp.

Cô không hề nghi ngờ tình cảm của người đó, nhưng khó tránh khỏi nảy sinh nỗi lo không thể kiểm soát.

“Anh Hạ Tư Tự nói, ngày mai là lễ cưới của anh trai với công chúa Edith. Lúc này anh trai bị cấm túc, chẳng lẽ họ muốn ép cưới, sau đó… Sau đó…” Hứa Chức Hạ không kìm được để trí tưởng tượng chạy xa, trái tim càng lúc càng thắt lại, giọng nói cũng ngày càng yếu đi.

“Rồi cho anh trai uống thuốc gì đó, ép anh ấy làm theo…”

Lục Tỷ tròn mắt, vẻ mặt như vừa được cô khai sáng: “Sao anh lại không nghĩ ra, quả nhiên là nghiên cứu sinh Stanford, đầu óc Kim bảo bối của chúng ta nhạy bén thật!”

Trong mắt Hứa Chức Hạ lấp lánh ánh nước, nghe xong cô chỉ muốn khóc.

Kiều Dực bất lực nhắm mắt lại, nhắc nhở một lần nữa: “Nói vào chuyện chính.”

“Không sợ, cũng chẳng uổng công anh bán rẻ nhan sắc.” Lục Tỷ vừa được nhắc lập tức nghiêm túc trở lại, cậu ấy thò tay vào túi trong của áo khoác, rút ra rồi đập xuống bàn một cái.

Trải tấm bản đồ da ra.

Lục Tỷ nhoài người về phía giữa bàn, vẫy tay ra hiệu cho họ lại gần.

Hứa Chức Hạ dựa vào mép bàn, ngoan ngoãn áp sát.

Ngón tay Lục Tỷ chỉ vào một điểm nào đó trên sơ đồ bố cục nhà họ Kỷ: “Anh Gia Túc của em bị nhốt ở đây, tầng hai phía Nam của cung điện Edward, còn đại ca thì ở chính điện.”

“Lễ cưới ngày mai sẽ đông nghẹt người, chúng ta chia làm hai hướng, nhân lúc hỗn loạn…”

Vài chiếc ghế sofa kiểu Âu chạm trổ tinh xảo vây quanh một bàn tròn đỏ sậm mang phong cách quý tộc cổ, trên tường là bức tranh sơn dầu, bên cạnh có một chiếc đèn tường, ánh sáng chiếu xuống mặt bàn.

Giọng nói được hạ thấp như sợ tai vách mạch rừng, cứ như đang bàn chuyện cơ mật quân sự, nhất thời khiến không khí chẳng khác gì trong lều quân thời cổ.

Ánh mắt sau cặp kính bạc của Kiều Dực thâm trầm và sâu xa.

Anh ta có linh cảm rằng ngày mai anh ta sẽ trải qua sự kiện điên rồ nhất cuộc đời. Hoặc có thể nói, anh ta sắp trải qua khoảnh khắc bất kể hậu quả nhất trong cuộc đời, thoát khỏi khuôn khổ, thoát khỏi xiềng xích của quy định.

Còn Hứa Chức Hạ thì chỉ muốn gặp anh trai một chút, nào ngờ lại bị cuốn vào một chiến dịch giải cứu quy mô lớn trong sự mơ hồ.

Trông cô cứ như sắp thật sự đi cướp hôn.

Đêm đó, trước khi chìm vào giấc ngủ, Hứa Chức Hạ nhắm mắt lại, trong lòng vừa mơ hồ vừa khó hiểu lại cực kỳ cảm khái, trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận rõ một niềm may mắn mãnh liệt.

Cô từng là một đứa trẻ luôn có dự cảm xấu trong mọi ý tốt, nhưng những người cô gặp bên đời đều khích lệ cô mọc lại đôi cánh của mình. Đã từng rơi xuống, đã từng trốn chạy, đến hôm nay, cô lại dám can đảm bay lên.

Đến giai đoạn này, cô không còn muốn chỉ yên lặng chờ được gặp lại người kia nữa. Cũng không muốn chỉ ngồi đợi anh thoát khỏi gông cùm nhà họ Kỷ, vượt qua trăm ngàn khó khăn để chạy về phía cô.

Cô cũng có thể giống như cô bé mười bảy năm trước, mở cánh cổng sân, đứng trong ánh sáng, đi rồi quay trở lại, trở về bên cạnh anh.

Nói với anh rằng, em đến để ở bên anh.

Một đêm yên tĩnh trôi qua, bầu không khí dần trở nên sục sôi, bừng bừng khí thế theo mặt trời đang mọc.

Trời London se lạnh, Hứa Chức Hạ mặc một chiếc áo len mỏng màu tím khoai môn mềm mịn. Trước tấm gương toàn thân bên cửa sổ sát đất, cô đưa hai tay ra sau gáy, chiếc nhẫn xương rơi xuống, sợi dây chuyền được đeo trên chiếc cổ trắng mảnh của cô.

Ngày ấy, dựa vào thiệp mời dự lễ cưới, họ bước vào nhà họ Kỷ giữa hàng loạt khách khứa đông đúc. Nhờ có tấm thẻ thông hành, xe của Kiều Dực cũng thuận lợi chạy vào trong.

Dinh thự nhà họ Kỷ cổ kính tráng lệ, mấy tòa cung điện cổ điển lộng lẫy chiếm diện tích rộng lớn, vườn rộng mênh mông, giữa đó dựng lên vài pho tượng mạ vàng xa xỉ, bãi cỏ xanh biếc trải dài không thấy điểm dừng.

Chiếc xe đi từ quảng trường trước cung điện, vòng qua khu vườn hơn mười phút, khi đi ngang phía Nam của cung điện Edward thì dừng lại vài giây rồi được lặng lẽ dẫn vào sảnh chính của cung điện.

Lục Tỷ xuống xe trong vài giây rồi chạy thẳng ra phía sau tòa cung điện.

Còn Hứa Chức Hạ đi cùng Kiều Dực, giao xe cho người phục vụ đỗ rồi họ đi vào sảnh chính của cung điện.

Sảnh chính rộng lớn và sáng sủa, mái vòm vàng son lộng lẫy. Hôn lễ bắt đầu vào buổi chiều, trước đó là một buổi tiệc cocktail trang trọng. Khách mời đều tập trung ở đây, hoặc đi lại loanh quanh, cũng có thể kết bạn hàn huyên hay bắt chuyện kết bạn. Khắp nơi đều là quần áo thướt tha, tóc rối hương thơm.

Một chiếc áo len màu khoai môn giản dị thường ngày, trong khung cảnh như thế này, ngược lại lại trở nên cực kì trái ngược.

Thỉnh thoảng lại có những ánh mắt dò xét nhìn về phía Hứa Chức Hạ.

Kiều Dực cũng nhận ra vấn đề, anh ta nhanh chóng dẫn cô len qua buổi tiệc, đi đến hành lang dài yên tĩnh phía sau.

Cho dù khách khứa tụ tập, có thể lợi dụng lúc hỗn loạn để tìm kiếm, nhưng nơi này có đến hàng nghìn gian phòng, muốn nhanh chóng tìm ra phòng của Kỷ Hoài Chu quả thực là chuyện hoang đường.

Vì vậy, Hứa Chức Hạ nói: “Anh Kiều Dực, chúng ta chia ra tìm đi.”

Mức độ nghiêm ngặt của nhà họ Kỷ chẳng kém gì hoàng cung, huống hồ lại là ngày như hôm nay, khắp nơi đều có đội bảo vệ tuần tra oai phong, nghiêm nghị.

Đương nhiên Kiều Dực không yên tâm để cô hành động một mình, nhưng Hứa Chức Hạ rất kiên quyết. Kiều Dực suy nghĩ cặn kẽ nên lùi một bước, dặn cô lên tầng cao nhất tìm, vì tầng đó hiếm khi có bảo vệ.

Sau khi cô và anh ta tách ra, Hứa Chức Hạ lập tức chạy thẳng lên tầng trên cùng.

Hành lang dài tĩnh lặng, trải thảm đỏ dày nặng, trên bức tường phủ lụa đỏ rắc phấn vàng, treo kín một hàng tranh sơn dầu cổ điển khổ lớn hiếm có từ thời Victoria.

Hứa Chức Hạ mang theo cảm giác tội lỗi bất lực, mở hết  cánh cửa này đến cánh cửa khác rồi liếc nhìn một lượt, trong lòng lẩm nhẩm lặp đi lặp lại lời xin lỗi vì đã mạo phạm.

Sự nguy nga lộng lẫy ở đây khiến Hứa Chức Hạ sinh ra nỗi sợ hãi. Bị cuốn vào trong đó cô cảm thấy như thể bị ném vào dòng kim loại nóng chảy, rồi khi dòng kim loại đó nguội đi và đông đặc thành hình, con người cũng vĩnh viễn bị giam chặt trong chiếc khuôn đó.

Cảm giác ngột ngạt càng lúc càng tăng lên.

Hứa Chức Hạ cố chịu đựng và chạy lên phía trước mở cánh cửa kế tiếp, đột nhiên đụng trúng một người mặc âu phục giày da không biết đã xuất hiện từ đâu, ngăn cản lối đi của cô.

Cô giật mình, đôi chân cứng đờ.

Người đàn ông trước mặt có mái tóc đã bạc một nửa, trông khoảng hơn năm mươi tuổi, gương mặt có vài nét quen thuộc khó nắm bắt.

Nhưng Hứa Chức Hạ không kịp bận tâm suy nghĩ đến điều này, đầu óc cô nhanh chóng vận hành, cố nghĩ ra lý do nào đó để lừa gạt.

Chung Tù nhíu mày, giọng điệu sâu xa: “Là cô.”

“Ngài Kỷ Thế Viễn” Trong hành lang vang lên tiếng xưng hô kính cẩn: “Có cần mời cậu hai tham dự tiệc rượu không ạ?”

Ông ta cất giọng tiếng Anh hùng hồn: “Gọi Chung Tù tới mở cửa.”

Hứa Chức Hạ không có lấy nửa giây để hoang mang, phía trước bị chặn, phía sau lại có tiếng người đang đi tới. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi như tia chớp lóe, cô hoang mang nhìn quanh, không còn chỗ để trốn.

Tim đập thình thịch liên tục.

Cạch một tiếng, nắm đấm xoay trên cánh cửa kiểu Âu bên cạnh được vặn mở.

Hứa Chức Hạ còn chưa kịp ngẩng đầu thắc mắc thì đã bị ông ấy đẩy vào trong.

Một căn phòng ngủ lộng lẫy đập thẳng vào tầm mắt cô.

Những món đồ nội thất cổ mang phong cách Gothic, rèm nhung đỏ thẫm được kéo sang hai bên, ánh sáng chiếu vào qua những khung cửa kính cao và hẹp, phủ lên không khí một lớp mờ ảo như sương, khiến nơi này trông như một vùng đất cao quý và đầy bí ẩn.

Hứa Chức Hạ thất thần, bước thêm hai bước vào trong.

“Cút ra ngoài.”

Giọng chàng trai âm u lạnh lẽo, âm cuối bị đè nặng, ẩn chứa vô vàn nguy hiểm.

Hứa Chức Hạ không dám tin vào tai mình, cô đột ngột nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Anh bước ra khỏi phòng tắm, phần eo và bụng rắn chắc quấn hờ một chiếc khăn tắm, đi thẳng về phía phòng thay đồ. Có lẽ nhìn qua khóe mắt thấy có bóng người ở cửa, nhưng theo thói quen chẳng buồn liếc nhìn cô lấy một cái.

Ngực Hứa Chức Hạ run lên vì xúc động, giọng nói cũng khẽ run, không kìm được mà mang theo chút nũng nịu và tủi thân: “Anh trai…”

Cơ thể Kỷ Hoài Chu bỗng cứng đờ.

Anh không thể nghe nhầm giọng nói này được, vì thế quay đầu lại trong sự khó tin.

Trong khoảnh khắc nhìn nhau, đôi mắt Hứa Chức Hạ ngập tràn ý cười vui mừng ngạc nhiên, quên cả ngượng ngùng trước nửa thân trên ở trần của anh, trong lòng cô vui mừng, lập tức chạy tới nhào vào lòng anh.

Kỷ Hoài Chu đón lấy cô một cách vững vàng.

Cơ thể mềm mại của cô gái thực sự ép sát vào trước người anh, cho dù là người có thể bình tĩnh ứng phó ngay cả khi trời sập như anh cũng khó giữ được bình tĩnh.

Cô xuất hiện ở đây, thật không thể tưởng tượng nổi.

Kỷ Hoài Chu đặt tay lên đầu cô, nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác: “Anh trai bị trúng cổ độc rồi à?”

Hứa Chức Hạ vùi đầu vào xương quai xanh của anh và bật cười.

Sự âu yếm chưa kéo dài được mấy giây, giọng nói của Chung Tù không biết là vô tình hay cố ý vang lên, vọng vào qua cánh cửa.

“Chủ tịch Kỷ, chắc cậu Hoài Chu đang tắm.”

“Mở cửa.”

Kỷ Hoài Chu nhìn chằm chằm về phía cửa, đôi mắt sắc bén khẽ nheo lại.

Hứa Chức Hạ cũng ngẩng mặt lên trong tiếng động ấy, cô nhìn anh với vẻ hốt hoảng.

Trong ánh mắt hiện sự ỷ lại, cảm giác bất lực khi vừa nãy phải một mình đối diện ở ngoài cửa tan thành mây khói, vì đã có anh ở đây.

Hứa Chức Hạ chưa kịp suy nghĩ thì đã bị anh vòng tay qua chân cô bất ngờ ôm lên, anh bước về phía giường, chăn đệm bị hất tung, ngay sau đó cô đã chìm xuống giường.

Không hiểu anh có ý gì, Hứa Chức Hạ khẽ chống người lên nhìn.

Chỉ thấy những ngón tay rắn chắc của anh nắm lấy eo rồi kéo mạnh khăn tắm xuống.

Hứa Chức Hạ lập tức nhắm chặt mắt lại, cảm giác xấu hổ bỗng dưng dâng trào, từ chóp mũi đến mang tai cô lập tức đỏ bừng.

Ngay khoảnh khắc bị hơi nóng ấy bao trùm, tim cô như ngừng đập.

Phía trên là màn giường phong cách châu Âu cổ điển với hoa văn tinh xảo và cầu kỳ, chăn đệm phủ xuống, che hờ hai người đang kề sát vào nhau bên trong.

Môi Kỷ Hoài Chu áp sát vành tai cô, hơi thở trầm thấp: “Nói trước là không được giận anh trai nhé.”

Hứa Chức Hạ ở dưới người anh rất nhỏ bé, lòng bàn tay cô đặt trước ngực anh, đầu ngón tay chạm vào vai anh, không có lớp vải, người anh nóng như lò sưởi.

Sức nóng khiến nhịp tim cô tăng vọt: “…Gì cơ?”

“Nói đi.” Anh thúc giục.

Tim Hứa Chức Hạ đập thình thịch, giọng nói mềm mại như tan ra, nói không rõ ràng: “Dạ……”

Khi cô vừa đáp, hơi thở nóng bỏng của chàng trai lập tức lan khắp nơi, men theo môi lưỡi mà trượt xuống, từ d** tai đến chiếc cổ thon như thiên nga rồi dừng lại giữa xương quai xanh và yết hầu. Cổ áo chiếc áo len màu tím khoai môn trượt xuống, để lộ bờ vai tròn cùng góc xương vai hơi nhọn, đẹp đến lạ thường.

Để lại một đường mê loạn và ánh nước.

Mái tóc dài đen nhánh của Hứa Chức Hạ rối tung.

Cô nắm lấy mái tóc ngắn của anh, ngẩng cầm lên, gương mặt lúc nghiêng bên này lúc nghiêng bên kia, muốn tránh mà không biết nên tránh đi đâu.

Tim đập cực nhanh khiến màng nhĩ cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng ù ù, làn da của cô đỏ ửng, hàng mi run lên không ngừng, chỉ có thể nhắm mắt lại, cắn chặt môi, nín thở để không phát ra âm thanh.

Chiếc áo len màu tím khoai môn bao lấy tay anh, chỉ vài động tác mà anh đã mở bung khóa cài.

Khi người ngoài cửa bước vào, đúng lúc bộ quần áo mỏng manh của cô gái bị vứt ra khỏi chăn, rơi xuống trên chiếc khăn tắm nhăn nhúm đang nằm trên sàn.

Lớp lụa thêu hoa văn tơ vàng khẽ phập phồng dưới tấm màn.

Một khung cảnh tràn đầy hương sắc mê người.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ