Thì ra 10 năm dây dưa, cởi bỏ lại chỉ cần hai chữ. Anh 3 năm chờ đợi, 1 năm ngọt ngào, 6 năm hận thù, hóa ra không thể địch lại hai từ nhẹ bẫng này.
Đào Nhiễm cảm thấy rút hết sức lực.
Đời này cô đã từ bỏ rất nhiều thứ, khi còn bé muốn mua, không mua nổi thì từ bỏ. Lớn lên điểm số không tốt, vậy thì không học nữa. Sau đó đuổi theo Giang Diệp, cảm thấy anh có cô gái mà anh thích, chớp mắt cũng liền từ bỏ.
Cô luôn vui vẻ và hạnh phúc. Bởi vì hầu hết mọi người trên đời này đều không bỏ xuống được, nhưng cô thì không.
Nhưng bây giờ, lần đầu tiên cô cảm nhận được cái gì gọi là dứt bỏ, trong lòng giống như bị người ta cắt đi một miếng thịt, máu tươi đầm đìa, còn không dám che miệng vết thương.
Trong tầm mắt mông lung của Đào Nhiễm, áo sơ mi trắng của anh giống như năm đó cô nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy một thiếu niên ngay thẳng như cây bạch dương.
Cô lau nước mắt trên mu bàn tay mình, nhưng làm sao bây giờ, nước mắt không thể ngăn được.
Anh là toàn bộ thanh xuân của cô.
Cô mong anh bá đạo như năm đó, bóp cằm cô, cười xấu: Không phân biệt.
Nhưng đôi mắt đẫm nước mắt làm mờ biểu hiện của anh, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: “Được.”
Cô ôm lấy con thú bông, cảm thấy đây mới là trời tối thật sự.
Đôi mắt khó khăn cố gắng nhưng không giữ được nước mắt.
Cô xoay người và đi về phía nơi Ngụy Tây Trầm đậu xe.
Anh thật lâu không đi theo, giống như đứng thành một pho tượng đá.
Đào Nhiễm không quay đầu lại.
Tất cả họ đều phải sống sót, không thể chết chìm trong tình yêu vô vọng này.
Nguỵ Tây Trầm không biết mình đang chờ cái gì, phảng phất như không nhúc nhích, cũng như không có chuyện gì. Mồ hôi chảy xuống mái tóc đen ướt của anh, trên khuôn mặt, trên cằm. Anh vẫn không hề nhúc nhích.
Trời còn chưa tối, cô đã đề nghị chia tay. Anh nên buông tha cho cô, đã 6 năm rồi, anh không muốn thật sự chết trên tay cô. Cô nên chậm rãi trưởng thành, làm nhà thiết kế của cô, anh quản lý nhà họ Ngụy thật tốt, làm tổng giám đốc Ngụy của anh.
Đào Nhiễm đi thẳng về phía trước. Cô không muốn gì, chỉ ôm con thú bông màu hồng.
Cô có thể đi lúc trời tối, đi lúc bình minh, luôn luôn có thể đi ra khỏi thế giới của anh.
Cô không biết mình đã đi bao lâu, phía sau một tiếng còi, anh hạ cửa sổ xe. Giọng nói khàn khàn đến đáng sợ: “Lên xe trước. ”
Đào Nhiễm nước mắt đã khô, cô không từ chối. Lần này xem như hoàn toàn nhìn thấu, mặc kệ là cô khóc hay là cười, cũng không nên để anh chủ đạo nữa. Anh lái rất chậm, tay cầm vô lăng rất dùng sức, nhất quyết không đi theo phương hướng của cô.
Anh lái xe đến công ty.
Lúc này đã đến giờ tan tầm, cô nhẹ giọng nói: “Ngài dừng lại một chút. ”
Anh theo bản năng đạp phanh, không khống chế được nhìn về phía cô.
Cô mở cửa xe xuống xe, trước cửa công ty người qua lại. Mọi người nhìn thấy xe của Nguỵ Tây Trầm đều nhịn không được nhìn về phía này. Đào Nhiễm thẳng lưng, cười nói cảm ơn anh: “Cảm ơn anh đã đưa tôi đi một đoạn đường. ”
Cũng chỉ là đưa cô một đoạn đường.
Cô nói xong liền xoay người.
Trái tim Nguỵ Tây Trầm co rút lại, chờ anh phục hồi tinh thần, anh đã xuống xe, bước chân bất ổn chạy về phía Đào Nhiễm.
Cô đã chặn một chiếc xe, một phút trước khi anh chạy đến, chiếc xe khởi động.
Người lái xe nhìn vào gương chiếu hậu và nói, “Cô gái, cô có muốn dừng lại không, vị kia dường như biết cô.” ”
Cô lắc đầu: “Không cần. ”
Người lái xe không nói gì nữa.
Hoàng hôn hoàn toàn buông xuống.
Đào Nhiễm nhắm mắt lại. Mười năm trông thoáng như một giấc mơ.
~
Sau ngày đó, Ngụy Tây Trầm không gặp lại Đào Nhiễm.
Anh cũng không gặp ai, chỉ bận rộn với công việc quảng bá và bán lô trang sức đầu tiên. Ngụy Vân Vân tìm anh rất nhiều lần đều bị ngăn ở ngoài cửa. Trương Tiểu Lan cũng không dám hé răng.
Văn Khải cũng thấy Đào Nhiễm không đến làm việc, đại khái cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Văn Khải từ công ty đuổi theo đến nhà Ngụy Tây Trầm, Ngụy Tây Trầm không thấy hắn, cũng không nói lời nào.
Văn Khải hít sâu một hơi, vỗ cửa: “Lão đại, anh không gặp em em cũng muốn nói, tài khoản công ty có người chuyển 300 vạn tới, ghi chú tiền phạt vi phạm hợp đồng. ”
Cánh cửa đột nhiên bị kéo ra.
Người đàn ông thở hổn hển, khóe mắt hiện lên màu đỏ quỷ dị.
Văn Khải có chút không đành lòng, nhưng vẫn nói tiếp: “300 vạn, cô ta đủ rồi.”
Như anh mong muốn, dù dùng phương pháp gì, nửa đời sau của cô nhất định sẽ bị nợ nần đè không thể xoay người. Văn Khải nghĩ đến gương mặt Đào Nhiễm kia, kỳ thật cũng không định… Thật ra ôm lên đùi gì, cũng có thể vui vẻ mà…
Hắn có thể nghĩ đến, Ngụy Tây Trầm làm sao không thể tưởng tượng được.
Anh gắt gao nắm chặt tay nắm cửa, biểu tình khiến Văn Khải hoảng sợ. Tuy nhiên, ngay sau đó, Nguỵ Tây Trầm chỉ cực kỳ bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi. ”
Không để Văn Khải đi điều tra.
Kể từ đó, mọi thứ dường như rất bình thường, làm việc đúng giờ, thỉnh thoảng xã giao và về nhà đúng giờ.
Cô với Ngụy Tây Trầm, phảng phất như thật sự trở thành một ký ức xa xăm.
Văn Khải đều suy nghĩ, lần này có phải thật sự buông xuống hay không?
Nhưng phòng làm việc bên cạnh phòng Tổng giám đốc trên tầng 17 kia, không ai được phép vào.
Đó là văn phòng trước đây của Đào Nhiễm.
Bên trong chỉ có vài bản thảo thiết kế còn chưa vẽ xong.
Suốt hai tháng, Văn Khải cho rằng về sau không có chuyện gì xảy ra. Ngụy Tây Trầm rốt cục ngất xỉu trong lúc họp.
Bác sĩ là một người đàn ông nóng tính, kiểm tra xong tại chỗ liền nổi giận: “Anh ta nghĩ mình là Người sắt sao? Bệnh dạ dày phát sinh, nghỉ ngơi cũng không đủ, tôi hoài nghi không biết anh ta có ngủ hay không, nếu thật sự muốn chết, lần sau trực tiếp đưa vào nhà xác.”
Văn Khải lúc này mới biết hoá ra trong lòng nứt ra vết thương, bề ngoài nhìn không thấy.
Ngụy Vân Vân vội vàng đến bệnh viện, Văn Khải ngăn cô ở bên ngoài: “Lão đại cần nghỉ ngơi. ”
Ngụy Vân Vân nhấp khóe mắt lên, lộ ra một nụ cười: “Tôi xem anh ấy chút.”
Cái loại hơi thở thuộc về lại người ở Thanh Từ này, mẫn cảm đến mức làm Văn Khải nhíu mày: “Chờ lão đại tỉnh lại rồi nói sau. ”
Ngụy Vân Vân nhướng mày, cũng không dây dưa nữa, hạ thấp thanh âm: “Lần này thì thôi, sau này đừng chọc tôi.” Văn Khải lạnh lùng nhìn cô một cái.
Ngụy Vân Vân cảm thấy có chút không thú vị.
Ngụy Tây Trầm vì sao không giày vò chết Đào Nhiễm? Anh ta ở cái nơi đầy đám lưu manh kia không phải rất lợi hại sao? Tại sao không thể xuống tay với một người phụ nữ? Còn tự biến mình thành cái dạng này.
Khi Ngụy Tây Trầm tỉnh lại, Văn Khải vội vàng hỏi anh có muốn uống nước không.
Khóe môi anh khô nứt, trong mắt như vỡ vụn nhưng giọng nói rất nhẹ: “Tôi mơ thấy cô ấy khóc. ”
Nước mắt vẫn rơi, lau thế nào cũng không xong. Trái tim anh cũng chảy máu theo, máu chảy như thể bất tận.
Văn Khải không biết tiếp lời thế nào, thật ra Nguỵ Tây Trầm cũng không cần anh tiếp lời. Nguỵ Tây Trầm rút ống truyền trên tay, muốn đi ra ngoài.
Văn Khải nhìn cũng cảm thấy chua xót.
“Để em lái xe.”
Xe chạy đến thành phố A cũng phải mất 6 giờ.
Ngụy Tây Trầm trở về nhà một chuyến, anh thay quần áo, sau đó mang theo một quyển sách, nói với Văn Khải: “Đi thôi. ”
Văn Khải nhìn qua trang bìa kia, là cuốn sách cũ “Kiêu hãnh và định kiến”.
Sách thời thiếu nữ của Đào Nhiễm, Ngụy Tây Trầm đến từng nhà một, lần lượt cùng bọn nhỏ tham lam hung ác như quỷ hút máu ở Thanh Từ, hoặc đổi hoặc cướp được.
Ngụy Tây Trầm mở trang sách ra.
Ánh mắt dừng ở nét chữ non nớt của thiếu nữ, số trang 165, cô viết: “Hôm nay đối với ngài Darcy đã thay đổi, hắn cao ngạo như vậy cũng có thể cúi đầu, toàn tâm toàn ý yêu một người. Tôi cảm thấy rất khó khăn, nếu ai đó yêu tôi rất nhiều, tôi sẽ gả cho anh ấy.”
Anh nhắm mắt lại.
Cơn đau đến chậm chạp. Từng mảnh từng mảnh, tựa như lăng trì, làm cho anh không có chỗ ẩn thân.
Cho dù là nói dối, khi người ta lao đầu vào bụi bặm cũng sẽ tin là thật. Anh mơ thấy cô khóc, khi đó trời tối, cô khóc rất thương tâm.
Cô nói chia tay đi.
Anh đã nói gì? Được.
Nhưng không nên là như vậy, trong giấc mơ khoé mắt anh muốn nứt ra, khóe môi bị cắn ra máu tươi, nội tâm anh sụp đổ nhưng cô không nhìn thấy, anh cuối cùng nói: Chết cũng không chia tay.
Nếu thật sự muốn chia tay, không bằng cùng nhau chết là được.
Yêu nhiều năm như vậy, hận nhiều năm như vậy. Anh muốn đưa cho cô một con dao, để cho cô đâm chết mình đi.
Anh không dám nghĩ, cô lấy đâu ra 300 vạn.
Còn người mẹ bị bệnh cô của cô thì sao?
Cứ tưởng anh không cần cô, cuối cùng là cô cũng không cần hắn.
Có một khắc như vậy, anh cái gì cũng không muốn, hận thù quanh năm, cô rời đi 6 năm, phảng phất đều không quan trọng. Nguỵ Tây Trầm cuối cùng nhớ rõ, lại là hai người bọn họ đứng trước máy gắp thú, ánh mắt cô dịu dàng nhìn anh: “Thật lợi hại. ”
Lại giống như vậy, lại lừa anh thêm một lần, lần này dài một chút, có thể lừa gạt cả đời hay không?