Bức Thư Bị Lãng Quên - Chương 5: Họp mặt học sinh cũ 1

Tường Vy lọt qua vòng loại, điều này nằm trong dự kiến nhưng lại nằm ngoài tình lý, cô vốn ca hát không kém, nhưng phong cách không được chính thống, so với biểu ngữ nhiệt thành yêu Đảng, nhiệt huyết yêu Đại học X, đáng lẽ cô đã bị loại, nhưng có một vị giám khảo đã nói: “Tôi thích động vật họ mèo, cho nên, em hát rất được.”

Trong đám người vừa cảm khái vừa nhiệt liệt vỗ tay có đến sáu phần chả hiểu gì, ba phần hô hoán “Đẹp trai quá” và một phần thì “Lão đại của khoa Ngoại giao quả nhiên cao thâm khó lường”!

Chuyện đầu tiên Tường Vy làm sau khi xuống dưói khán đài là tươi cười nói với một người còn chưa lên diễn, cũng chính là bạn B: “Thực lực là con đường duy nhất đế chứng minh chân lý.”

“Phó Tường Vy, chị có ý gì?”

“Ý gì ư, tôi đang chờ cô đi lên chứng minh nốt nửa còn lại mà.” Tường Vy lập tức cười ha hả lách qua tấm màn sân khấu.

Sau này, bạn Phó nào đó đã miêu tả cảm giác lúc đó: “Tựa như thiên đường vậy.”

Còn Triều Dương thuật lại cảm nhận mà Tường Vy diễn tả lúc đó: “Tựa như một người ngày hôm qua còn thấy đi bán dâm hôm nay đã thấy đi mua dâm.”

Nói tóm lại, Tường Vy rất đắc ý, điều càng làm cô đắc ý hơn đó là cô đã từng nghĩ giữa An Ninh và một nhân vật nào đó đang có điều gì mờ ám, không ngờ, quả nhiên có mờ ám!

Lúc trở lại khu vực của đám người viện nghiên cứu, ai đó nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt: “Tường Vy à, có tương lai nha.”

Tường Vy khiêm tốn: “Đâu có, đâu có, thực lực mà thôi.”

“Nhưng mà A Vy này, vì sao bà chả nói gì đến tôi vậy? Vì sao bà chỉ nói đến Meo Meo thôi? Vì sao chứ?!” Bạn học bị bỏ rơi.

Tường Vy cười ôm người nào đó bên cạnh đang giúp Triều Dương điều chỉnh máy ảnh: “Bởi vì bạn Meo Meo đáng yêu mà!”

Lúc này trên sân khấu, bạn B đang hát một mình rất tuyệt vời, nhưng Mao Mao đang nhìn phía dưới sân khấu phát ra một tiêng kinh ngạc: “Ý? Anh ta phải đi sao?!”

Chỉ thấy người đó gật đầu với một vị giáo sư bên cạnh, đứng dậy một tay đút túi quần, một tay cầm di động theo cửa chính ra khỏi hội trường.

Triều Dương cười hắc hắc: “Chắc đi gửi tin nhắn cho bạn gái rồi!”

Tường Vy trầm ngâm: “Sao lại đi chứ? Không phải là…” cô vô thức nhìn người nào đó.

Bên này, An Ninh điều chinh tiêu cự xong, ngẩng đầu lên thì di động cũng vang lên.

“Có chút việc đột xuất, ngày mai anh đến.”

“An Ninh, máy ảnh.” Triểu Dương chờ một hồi không thấy trả lời: “Meo Meo, ngơ ngẩn gì đó?”

Khuôn mặt An Ninh không biết tại sao lại hơi ửng hồng: “Ngày mai tôi muốn xin nghỉ về nhà.”

Lần này vòng sơ khảo, có hơn hai trăm thí sinh, vào vòng trong được năm mươi người, trong đó bao gồm Tường Vy, và bạn B.

Mà ngày hôm sau An Ninh thật sự xin “nghỉ phép” về nhà, cô quả thật có chuyện, gần đây mẫu thân đại nhân nói với cô sức khỏe không được tốt, cô vẫn muốn khi nào đó đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra một chút, cho nên… chọn ngày không bằng gặp ngày, thế là thứ Tư đi luôn.

Lúc bà Lý đang nói chuyện với bác sĩ, An Ninh buồn chán ngao ngán lấy di động lên mạng xem tài liệu về Ai Cập cổ đại, đang đến đoạn thế kỷ XXVII trước Công nguyên, có người gọi tên cô.

Ở những chỗ như thế này lại có thể gặp được bạn cũ thời trung học, quả là có chút kỳ dị.

“Bạn là Lý An Ninh?!” Đối phương kích động đến nỗi khó có thể nói thành lời: “Lâu rồi không gặp.”

An Ninh mỉm cười.

“Trước kia chúng ta ngồi cùng bàn đó, bạn không phải đã quên rồi chứ?”

Cô đã quên rồi.

“Bạn cho tôi vay năm mươi đồng đến giờ tôi còn chưa trả đó, ha ha!”

Thực sự cô đã quên.

Sau một hồi hàn huyên, đối phương xin số điện thoại của cô: “Có rảnh thì thường xuyên liên lạc nhé.”

“Được.” An Ninh nghĩ, thật ra không biết sau này làm sao để thường xuyên liên lạc đây?

Không ngờ rằng ngay ngày thứ hai sau khi cô về trường, người bạn học này liền gọi điện thoại cho cô, nói là cuối tuần ở quán ăn nào đó mở tiệc họp mặt thời trung học, là buổi họp mặt đã được dự tính tổ chức từ lâu, muốn mời cô tham dự.

Việc này không chỉ ngoài ý muốn, mà tiệc họp mặt thời trung học này có nhiều mới là lạ, An Ninh ban đầu muốn nói có lẽ cô không rảnh, cũng là lời nói thật, việc xin nghiên cứu học thuật vừa mói được phê duyệt, trong nhóm cô là người phụ trách tìm tư liệu, nên đi trước làm gương, kết quả cô vừa định mở miệng, đối phương đã nhồi một câu: “Lý An Ninh à, bạn đã mất dạng năm, sáu năm rồi,dù sao cũng phải đến một lần đi chứ!”

“…”

“Meo Meo, lại đây xem ảnh.” Triều Dương ngồi trên ghế gọi cô: “Không ngờ là Tường Vy cũng rất ăn ảnh, đẹp lắm, đẹp lắm.”

Mao Mao than thở: “Đáng tiếc chỉ chụp được sau lung của anh chàng đẹp trai.”

An Ninh cúp điện thoại, đi đến nhìn thoáng qua: “Ừm…”

Triều Dương hỏi: “Đẹp phải không?”

“Đáng tiếc!”

“…” Triều Dương tặc lưỡi: “Bà vừa nói điện thoại với ai vậy? Bộ dạng có vẻ bối rối.”

“Bạn học thời trung học, nói thứ Bảy này có tiệc họp mặt.”

Mao Mao: “Họp mặt? Đi đi! Ăn không, uống không thì phải đi chứ!”

“Tôi nhận lời rồi, chỉ có điều…” Cô vẫn không sao quen với việc động chạm đến chuyện quá khứ, trung học là giai đoạn khó khăn nhất khi mà ba mẹ cô ly dị…

Thứ Bảy hôm đó An Ninh vẫn theo hẹn đến cửa khách sạn, nhìn thấy hai anh chàng đứng ở bên ngoài tiếp khách, có chút quen quen, nhưng cũng không nhớ ra tên, mà bộ dạng lại khác xa so với trí nhớ của cô, nhuộm tóc, mặc jacket, một người trong đó trên tay còn cầm điếu thuốc…

An Ninh không khỏi cảm thán những thiếu niên năm đó nay đều đã trưởng thành cả rồi.

Hai người nhìn thấy cô có chút kinh ngạc, trong đó bạn W tự mình dẫn cô đến tận chỗ ngồi, trên đường còn ngại ngùng nói: “Có lẽ bạn đã không còn nhớ mình nữa rồi phải không?”

An Ninh xấu hổ, chính xác là cô quên: “Thực sự xin lỗi.”

Đối phương cười rộ lên: “Bạn đúng là không thay đổi bao nhiêu.”

Ở chỗ ngồi đã có khoảng mười người, An Ninh ngoài bạn K lần trước gặp trong bệnh viện là có chút quen mặt, còn lại đều lạ mặt.

Có người “Ý” một tiếng: “Lý An Ninh hả?!”

Bạn K mỉm cười đứng dậy đi đến bên An Ninh: “Mình rất giỏi phải không, đã mời được thục nữ của lớp chúng ta đến!”

Bạn W đứng ở cửa: “Rất giỏi, rất giỏi”, khiến không ít người phải cười.

Lần này họp mặt cùng với lớp bên cạnh, An Ninh nhớ rõ thời trung học một lớp là hơn ba mươi người, hôm nay tổng cộng đến đây có hai mươi lăm người, quả không tệ. Nhưng ai nấy đều rất câu nệ, thỉnh thoảng mới đáp lại một, hai câu, còn lại đa số là tỉ tê to nhỏ với người bên cạnh: “Aiz, vừa rồi là những ai vậy? Mình không nhận ra ai nữa rồi.”

Lúc chính thức lên bàn tiệc, mọi người mới bắt đầu cởi mở hơn, cười nói chào hỏi nhau, trao đổi tin tức của bản thân, những ai học nghiên cứu sinh, những ai đã đi làm, những ai xuất ngoại, những ai đã kết hôn.

“Lý An Ninh, sao bạn không nói lời nào vậy?” Có người mời rượu cô, An Ninh cầm ly nước hoa quả đáp lễ.

Bạn K cảm thán: “Bạn An Ninh của chúng ta vẫn điềm tĩnh như vậy mà.”

An Ninh mỉm cười nhu mì, hình tượng thục nữ bất di bất dịch…

Bạn lớp phó ngồi bên cạnh cô nói nhỏ: “Nhớ năm đó, các bạn nam theo đuổi bạn, trong đó có tôi, bạn đều gạt phắt đi… Haizz.”

Ấy? Có chuyện như vậy sao… Cô hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Lúc này bạn L lớp bên cạnh đến bên bạn lớp phó mời rượu, bạn lớp phó hiện nay đang du học ở Nhật Bản, vì thế bạn L vẻ mặt háo sắc hỏi: “Có thể mang cho tôi vài CD về được không?”

Lớp phó còn trả lời rất chân thật: “Được, nhưng rất mắc đó, khoảng một, hai trăm tệ một đĩa.”

“Ai da, nếu không mua thì không kịp mất! Cậu xem, Asakawa Ran đã chết, Lijima Ai cũng đã chết, thật không dễ gì mà Matsushima mới tái xuất…”

An Ninh: “Ách, Asakawa Ran đâu có chết…”

“Chết rồi, chết thật rồi!”

“Đó chỉ là tin đồn trên mạng, sau đó cô ấy đã ra mặt bác bỏ tin đồn.”

Thế giới dừng trong nháy mắt, bạn L vẻ mặt đầy kinh ngạc hỏi: “Sao bạn lại biết chuyện này?”

An Ninh: “…” Là Vy      Vy nói.

Lúc này có người đẩy cửa bước vào, An Ninh nghe được lớp phó gọi tên: “Từ Mạc Đình.”

Tình huống hiện tại là gì chứ? Anh ta… là bạn thời trung học của cô sao?

An Ninh nhìn Từ Mạc Đình đang chào hỏi mọi người, hào hoa phong nhã, lịch sự nhã nhặn, bạn L thân mật khoác tay lên vai anh: “Bạn cũ, đã lâu không gặp…”

Là lớp bên cạnh?

Thế mà cô một chút cũng không nhớ.

“Mình nhớ rõ là tuần trước cậu đến tìm mình và thông báo cho mình biết mà.” Giọng của anh có vẻ khàn khàn, giống như bị cảm.

Bạn L cười ha hả bỏ tay ra: “Quên mất là lão đại không thích người khác khoác tay, khoác vai.”

Từ Mạc Đình chỉ mỉm cười không nói, đi qua kéo ghế trống bên cạnh An Ninh ngồi xuống, anh dường như không chú ý tới cô.

Lớp phó đưa cho anh một chai bia: “Cậu có thể đến đây thật không dễ dàng nha.”

“Rảnh thì tới thôi.” Anh ta quơ quơ cốc bia trên tay, nhưng lại cầm lấy ly nước quả bên phải uống một ngụm, An Ninh ngổi bên cạnh ngạc nhiên: “Ly đó… là ly của tôi mà.”

Từ Mạc Đình nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Là của em thì sao?”

“…” Được rồi, anh ta là lão đại, An Ninh thức thời nói: “Anh cứ từ từ mà uống.”

Lớp phó cách bọn họ gần nhất, thấy được cảnh này, không thể tin nổi, mở to hai mắt nhìn: “Từ Mạc Đình, cậu bắt nạt bạn nữ ư?!”

Âm lượng cùng nội dung câu nói này lập tức mang tới không ít ánh nhìn chăm chú.

Mạc Đình khẽ nhướng mày, còn An Ninh vội vã giải thích: “Không, không, anh ấy không bắt nạt tôi, là tôi tự nguyện.”

“…”

Cái gì gọi là càng xóa càng đen, chính là đây.

Sau khi An Ninh ý thức được thì cô chỉ hận không thể chui xuống gầm bàn, vì sao mỗi lần chạm mặt anh ta đều như vậy? Cô thấy khinh bỉ chính mình.

“Trong chúng ta nhỏ tuổi nhất hẳn là Lý An Ninh nhi?” W chuyến hướng đề tài, giúp cô giải vây.

An Ninh liếc nhìn cảm kích, Từ Mạc Đình bên cạnh dường như không chút để ý, ngón trỏ gõ nhẹ vào ly thủy tinh.

“Mình còn nhớ là An Ninh nhỏ hơn chúng ta một, hai tuổi.” Lớp phó rầu rĩ nhớ lại: “Hồi đó mình vẫn luôn canh cánh trong lòng, cô ấy tuy nhỏ hơn mình thế mà thi cử lần nào cũng đều vượt qua mình!”

An Ninh vô cùng ngượng ngùng cúi đầu: “Mình chỉ cố gắng hết sức.”

Lớp phó sửng sốt: “Tôi cũng cố gắng hết sức, nhưng cố gắng hết sức vẫn chỉ kém hơn, tôi không muốn sống nữa!”

Chuyện này ầm ĩ lên, điều lạ là, không khí lại tốt lên nhiều, chủ đề trò chuyện cũng bắt đầu không kiêng kỵ gì hết, có cả mấy loại truyện cười khả ố, khiến cho vài bạn nữ đỏ mặt, An Ninh nghĩ nếu Tường Vy ở đây lúc này chắc chắn sẽ thích thú lắm, hơn nữa, ắt sẽ chém gió thành bão.

W cầm rượu đi tới: “Lý An Ninh, tôi mời bạn một ly nhé?”

An Ninh thấy đó là người vừa giúp cô giải vây, đang muốn tiếp, thì người bên cạnh còn nhanh hơn cô một bước: “Cô ấy tối nay còn có việc, không thể uống nhiều rượu, mình uống thay cho.”

Cái gì gọi là càng xóa càng đen, chính là đây.

Đã có người nhìn Lý An Ninh đầy nghi ngờ, mọi người đều mặc nhận, nên không ai dám liếc nhìn Từ Mạc Đình.

Lớp phó cười nói: “Biết vì sao mình chia tay bạn gái trước không… Bởi vì cô ấy uống hết ba chai XO mà mặt không biến sắc, lúc đó tôi liền cảm thấy duyên phận của chúng tôi đã hết.”

Mọi người cười to: “Là do bạn gái cậu quá mạnh mẽ khiến cậu cảm thấy mất mặt phải không?”

“Ha ha, chủ yếu là tôi muốn tìm một người một ly đã gục.”

“Người anh em, cậu nhiễm thói hư tật xấu rồi, không còn là lớp phó học giỏi ngoan ngoãn của lớp chúng ta ngày xưa nữa, nhưng mà, vẫn là một tấm gương đáng để học tập đó.”

Lớp phó: “Có Lý An Ninh ở đây, mấy tiếng “Học giỏi ngoan ngoãn” này tôi không dám nhận, hơn nữa, Từ Mạc Đình cũng có mặt ở đây mà.”

An Ninh bất đắc dĩ mỉm cười, cô cảm giác người bên cạnh cô tuy rằng luôn mỉm cười, nhưng tư tưởng lại không tập trung, thế là, cô đưa tay lấy chai bia bị anh đặt sang một bên, kết quả là vừa chạm tới đã bị đối phương ngăn lại, nói chính xác là bàn tay anh đã bao lấy ngón tay cô…

Anh quay đầu nhìn cô: “Sao vậy?”

An Ninh: “… Khát.”

Từ Mạc Đình mỉm cười khui nắp ra, sau đó đẩy tới trước mặt cô: “Đừng uống nhiều quá.”

Cô cũng không phải là sâu rượu, hơn nữa, nhìn đối phương chiếm lấy ly nước hoa quả của cô, An Ninh không thể không hoài nghi anh ta vẫn luôn đùa giỡn cô?

Một bạn học nữ đột nhiên hỏi: “Lý An Ninh, bạn là nghiên cứu sinh ở Đại học X phải không?”

“Ừ.”

“Vậy là cùng đại học với Từ Mạc Đình rồi?”

“Ừ.”

“A!”

An Ninh: “…”

Từ Mạc Đình múc hai muôi xúp ngô vào bát của cô, nói nhỏ một câu: “Đừng chỉ lo nói chuyện với người khác.”

Đâu có? An Ninh buồn bực, cúi đầu ăn.

Lớp phó ngồi bên cạnh nghiêng lại gần: “Từ Mạc Đình nói gì với bạn thế?”

An Ninh suy nghĩ một lát: “Nếu như là lúc này, chính là không được nói chuyện với bạn.”

Lóp phó: “…”

L ngồi kế bên nghe được, không khỏi cười lớn, vỗ vỗ vai ai đó tỏ vẻ vô cùng đồng tình: “Aiz, gì nhỉ, mười năm không thay đổi, người anh em à.”

Lớp phó dở khóc dở cười.

Lúc này đối diện có một bạn nữ đến mời rượu, L đang hứng chí bừng bừng liền đứng dậy, cô ấy nói: “Ngại quá, mình đến mời rượu Từ Mạc Đình của lớp chúng ta.”

“Mình cũng là “lớp chúng ta” mà!” L không vui, “Tiểu thư, bạn xem thường người không cao đến một mét tám hả?”

Đối phương mỉa mai: “Không xem thường, chỉ là không có hứng thôi.”

L kêu lên một tiếng thảm thiết, nhào vào trong lòng lớp phó đang ngồi bên cạnh…

An Ninh xem bọn họ diễn trò, không khỏi bật cười.

Bên này, bạn nữ đã nâng chén với Từ Mạc Đình: “Mình xin cạn trước, còn bạn tùy ý.”

Sau đó, người họ Từ nào đó thật sự tùy ý lấy ly nước trái cây đáp lại đối phương…

Cuối cùng, An Ninh bị bạn nữ ấy nhìn chăm chú đầy ẩn ý, cô vội quay đầu nhìn chiếc đèn treo ở góc tường, cho dù mặt cô có đỏ thì cũng là do đèn chiếu.

Một bữa cơm mất gần hai tiếng đồng hồ, vậy mà khi ra ngoài lớp phó còn đề nghị tiếp tục đi hát karaoke, An Ninh không thể không bái phục sức lực của anh ta, đang chờ mọi người lên tiếng phản đối, kết quả là mọi người đều hứng chí dạt dào…

An Ninh do dự nói: “Tôi…”

“Lý An Ninh, đi đi mà, được mấy dịp chứ, tôi nhớ là bạn hát rất hay mà!” Một bạn nữ cùng lớp giữ cô lại.

Cô hát hay sao? Theo như Tường Vy nói thì là ngũ âm bát nháo.

Nhưng An Ninh vốn dĩ không biết cách cự tuyệt con gái, đang lúc khó xử, thì cách đó hơn hai mét, Từ Mạc Đình một tay đút túi quần, đang nói chuyện với bạn, liền ngoắc tay với cô.

An Ninh lẩm bẩm: “Anh có cần quăng thêm một khúc xương không?”

Bạn nữ nhìn cô mà không thể tưởng tượng nổi, nhất thời cũng không thể nói thêm được gì.

Bạn W bên cạnh kéo An Ninh lại, hỏi: “Bạn về trường sao?”

“Ừ.”

“Mình đưa bạn về nhé? Nhà mình ở gần Đại học X.”

“À, không cần, cảm ơn.” An Ninh cũng cảm giác được một chút là bạn W “đặc biệt quan tâm” đến cô, cho nên, càng không thể làm phiền người ta.

Bạn W nhìn Từ Mạc Đình cách đó không xa: “Lúc trước mình nghĩ bạn sẽ đăng ký một trường đại học xa thành phố này một chút.”

An Ninh nghi hoặc: “Vì sao?”

“Thời gian ấy gia đình bạn…”

“An Ninh, đi thôi.” Lúc này Từ Mạc Đình khẽ gọi cô một tiếng.

An Ninh không hề chú ý rằng đây là lần đầu tiên anh kêu tên cô, chỉ nghĩ xem làm sao tát nước theo mưa nói lời từ biệt vói bạn W: “À, anh ấy gọi tôi rồi… Tạm biệt.”

Lúc An Ninh bước nhanh tới đó, lại có hai bạn học đi đến xin số điện thoại của Từ Mạc Đình. An Ninh đợi một hồi, nghĩ không biết có nên đi trước không… Thật ra cô vốn dĩ không cần chờ anh ta mà!

“Di động của em đang reo.” Từ Mạc Đình nhắc nhở cô, biểu hiện của anh rất thản nhiên, hoàn toàn nhìn không ra trước đó anh ta nửa dẫn dụ, nửa mệnh lệnh kêu cô tới.

An Ninh chậm chạp móc di động trong túi, là điện thoại của anh họ cô, đang muốn tránh ra để nghe, thì nghe Từ Mạc Đình nói: “Đứng ở đây nói đi, sắp đi rồi.”

An Ninh bất đắc dĩ, người trong điện thoại hỏi tại sao đã hẹn rõ cuối tuần này đến nhà cô lấy đồ mà lại không thấy cô đâu?!

“Em quên mất.” An Ninh nói tiếng xin lỗi: “Vâng, hôm nay em không về nhà, đồ ở trong phòng em, cửa không khóa, anh tự vào lấy đi…”

Lúc cúp điện thoại, hai người trước mặt đều cười nhìn cô, trong đó một bạn nam mở miệng trước: “Lý An Ninh, là bạn trai hả?”

An Ninh ngượng ngùng: “Không…”

Bạn nữ kia cũng nói đùa vài câu với An Ninh, khiến cô cảm thấy rất ngượng ngùng. Chỉ riêng Từ Mạc Đình là tỏ ra không thèm để ý chủ đề này.

Lớp phó đến hỏi xem bọn họ có thật là không đi hát không, luôn miệng tiếc nuối: “Mạc Đình là người bận rộn thì không nói, Lý An Ninh, sao bạn cũng không đi chứ?”

An Ninh thở dài: “Chẳng lẽ nhìn tôi thật sự giống một người rất rảnh rỗi sao?”

Lúc này Từ Mạc Đình lại mỉm cười, nói với lớp phó: “Tiền karaoke sẽ do tôi thanh toán, xin phép bọn tôi về trước.”

Lớp phó còn chưa kịp trêu chọc, An Ninh đã bị người nào đó ôm nhẹ bả vai dẫn đi, khi taxi đã đi xa, không biết là ai cảm thán nói: “Tóm lại đó là sở hữu của Từ Mạc Đình, kẻ nào chạm vào sẽ bị giết không tha.”

Có người cười phụ họa, có người cảm thấy chua xót, có người như có tâm tư… Năm, sáu năm sau vẫn còn mấy phần cảm xúc.

Lúc này, An Ninh ngồi trong xe, chỉ cảm thấy rất yên lặng, hết sức yên lặng, người ngồi cạnh chỉ ngoái nhìn cảnh vật bên ngoài, bộ dạng có chút thất thần, mặt anh nhìn nghiêng một bên trông thật lạnh lùng mà tuấn tú, An Ninh vẫn cảm thấy hình như đã từng quen biết anh, nhưng lại cho rằng có lẽ là do gương mặt đẹp trai của anh, nên khi lướt qua nhau ở khuôn viên trường đại học, hay trong một vài lần vô tình chú ý, kết quả không ngờ rằng lại thật sự quen biết anh.

Chuyện này nên nói như thế nào mới được đây? An Ninh không quen chủ động mở lời, vì thế, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn anh, sau đó tiếp tục im lặng.

Mãi đến lúc anh quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm nói với cô: “Sao vậy?” Đây có lẽ là câu cửa miệng của anh…

“Ngay từ đầu anh đã biết chúng ta cùng một trường trung học sao?”

“Từ đầu là bao lâu?”

Ách, thật lạnh nhạt, An Ninh thấy có chút thất vọng, cúi đầu không nói, mơ hồ cảm giác được hình như mình đã từng đắc tội với anh.

“Em còn nhớ Lâm Văn Hân chứ?” Anh hỏi một chuyện không liên quan: “Anh cứ nghĩ rằng lớp bên cạnh em không còn nhớ ai nữa.”

Lâm… là bạn của L? Lúc ăn cơm lớp phó có kêu tên này mấy lần, An Ninh không biết nên trả lời anh như thế nào, vì thế cô im lặng, mà dường như anh cũng không muốn biết đáp án. Trong xe phát chương trình âm nhạc trên radio, giọng nói ngọt ngào của người dẫn chương trình đang giới thiệu album mới của một nam ca sĩ.

Vào cuối ngày hôm đó, Từ Mạc Đình nói với cô một câu, làm cho An Ninh rất lâu sau vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.

“Anh đã từng viết cho em một bức thư, em còn nhớ không?”

Rất lâu sau, đầu óc ai đó vẫn còn hỗn loạn, những điều bất ngờ hôm nay thật quá nhiều!

Cô đã từng từ chối Từ Mạc Đình!

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ