Ai Hiểu Được Lòng Em - Chương 47: Mây đen che khuất mặt trời

Trong lúc Mạc Tu Lăng và Diệp Tư Đình đi khảo sát công trình, Diệp Tư Đình không cẩn thận bị trẹo chân. Công trình này nằm ở nơi hẻo lánh, vùng này lại toàn đất đá, Mạc Tu Lăng phải vừa đi vừa dìu cô ta. “Thật xin lỗi, lại gây phiền phức cho anh.” Giang Nhân Đình ngại ngùng nói.

Mạc Tu Lăng lắc đầu: “Có gì đâu, chính tôi là ông chủ mà không quan tâm tốt tới nhân viên.”

“Chuyện đó và Mạc tổng đâu có quan hệ gì chứ. Đều là do em không cẩn thận.”

“Nếu là bởi vì không cẩn thận thì không cần phải hổ thẹn như vậy!” Mạc Tu Lăng cười, đỡ cô ta ngồi xuống một bên nghỉ ngơi.

Diệp Tư Đình tuy rằng vẫn mỉm cười, nhưng không che giấu được sắc mặt trắng bệch vì quá đau. Cô ta ngồi trên một tảng đá, Mạc Tu Lăng cảm thấy có chút gì đó không bình thường. Bộ dạng này của Diệp Tư Đình thật khiến anh cảm thấy có chút yêu thường. Anh dường như thấy được hình ảnh bọn họ năm đó đi dã ngoại ở ngoại ô, Giang Nhân Đình rõ ràng bị trật chân rất đau nhưng vẫn chịu đựng tiếp tục đi, thật sự là rất quật cường. Anh thở dài, lúc này mới ngồi xuống, kéo ống quần Diệp Tư Đình lên xem vết thương cho cô ta.

Diệp Tư Đình vốn định ngăn cản anh nhưng lúc này anh ở gần mình như vậy, trong ngực cô ta tim đập thình thịch. Cô ta đưa tay ra nhưng lập tức rút về, muốn ngăn cản cũng không nói lên lời.

Mạc Tu Lăng vừa chạm tay đến cổ chân Diệp Tư Đình, cô ta liền cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay anh, trên người anh mang theo hơi ấm mê luyến quen thuộc. Trong lòng cô ta khẽ kích động, cứ nhìn chằm chằm anh, chỉ vậy thôi cô ta đã cảm thấy thỏa mãn.

Mạc Tu Lăng dùng tay ấn vào cổ chân Diệp Tư Đình, hỏi: “Đau không?”

Cô ta lắc đầu.

Mạc Tu Lăng thở dài: “Phụ nữ không cần phải tỏ ra mạnh mẽ như vậy. Nếu như đau thì nên nói ra. Đã bị thành cái dạng này rồi còn bảo không đau.”

Diệp Tư Đình cúi đầu, điệu bộ mang theo một chút xấu hổ.

Mạc Tu Lăng đứng lên: “Tôi đưa cô đi bệnh viện.”

“Không cần, chỉ là vết thương nhẹ, không cần phiền như vậy…”

“Hầu hết những vết thương lớn đều là từ vết thương nhỏ ma fra, Sở hữu đích đại thương đều là do tiểu thương khiến cho đích, không nên qua loa.” Mạc Tu Lăng kiên trì.

“Thế nhưng…” Diệp Tư Đình còn muốn giằng co.

“Tôi là ông chủ của cô, hẳn là cô nên nghe lời tôi chứ?”

Diệp Tư Đình gật đầu: “Tuân mệnh.” Nói xong, cô ta cũng không nhịn được cười. Bất ngờ, Mạc Tu Lăng vô tư đưa tay lên xoa đầu Diệp Tư Đình.

Cả hai người bọn họ đều sửng sốt.

Hồi lâu, Diệp Tư Đình mới ngượng ngùng hỏi: “Anh lại nghĩ em là cô ấy sao?”

Mạc Tu Lăng thở dài: “Tôi đỡ cô lên xe.”

Diệp Tư Đình gật đầu.

Mạc Tu Lăng kiên trì ngồi đợi Diệp Tư Đình kiểm tra trong bệnh viện. Cũng may, không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là khỏi. Điều nay với Diệp Tư Đình mà nói thì chẳng có gì tốt, chỉ khiến cô ta vài ngày không thể được gặp Mạc Tu Lăng.

Mạc Tu Lăng đang cầm gói thuốc trên tay, anh suy nghĩ một lát rồi đưa thuốc cho Diệp Tư Đình nói: “Tôi đột nhiên nhớ tới ở đây có một người quen, tôi đi nói chuyện với anh ta một chút, cô đợi tôi ở đây.”

Diệp Tư Đình gật đầu, cầm lấy gói thuốc dược. Cũng không phải là cô ta hoài nghi gì Mạc Tu Lăng, mà là vẻ mặt của anh có chút đặc biệt cho nên cô ta không kìm lòng được liền đi theo anh. Mặc dù chân rất đau nhưng cô ta vẫn muốn biết anh rốt cuộc là đi gặp ai.

Mạc Tu Lăng đưa Diệp Tư Đình ra khỏi bệnh viện. Cô ta rõ ràng cảm nhận được tâm tình của anh rất tốt. Nhưng trong lòng cô ta còn đang mải suy nghĩ, những câu nói ngắt quãng cô ta nghe được vừa nãy rõ ràng không nhiều nhưng như vậy cũng đủ.

Diệp Tư Đình ngồi trên ghế phụ nhìn Mạc Tu Lăng đang lái xe. Ngón tay thon dài cầm lái, ánh mắt hàm chứa ý cười. Diệp Tư Đình thấy vậy trong lòng dường như cũng cảm thấy dễ chịu hẳn lên. Hoàng hôn đã buông, cô ta nhìn bầu trời, mở miệng thăm dò: “Hôm nay đã phiền Mạc tổng nhiều rồi, có thể để em mời anh đi ăn một bữa được không?”

à vâng, cái tên chap đã nói lên nhiều điều rồi, xin nhắc trước mọi người là cố gắng kiềm chế khi đọc chap này

Cô ta nhớ là lịch trình hôm nay của anh không còn gì nữa. Anh không từ chối, chỉ là đến cuối cùng chính là anh trả tiền. Anh mỉm cười nói, tuy rằng thương nhân khá kéo kiệt nhưng cũng vẫn phải bảo vệ hình ảnh của bản thân, không thể để phụ nữ trả tiền ăn được.

Bên cạnh nhà hàng có một khuôn viên rất rông. Giờ này đã có rất nhiều người tụ tập ở đây. Có những người trung tuổi đang khiêu vũ, có người đi đường vội vã nhìn lên xem màn hình lớn, cũng có những cặp tình nhân ngồi trên ghế đá nói chuyện. Diệp Tư Đình rất hứng thú: “Chúng ta qua đó xem đi!”

Mạc Tu Lăng nở nụ cười: “Bình thường không phát hiện ra trong con người cô lại mang một nét trẻ con như vậy.”

“Như vậy rõ ràng nàng bản thân em còn nhiều điều cần khám phá.”

Mạc Tu Lăng cẩn thận đỡ Diệp Tư Đình. Anh thì lo lắng cho chân cô ta nhưng chính cô ta lại hồn nhiên không để tâm, một mực muốn đi đến bên đài phun nước ở giữa khoảng sân. Bởi vì hôm nay là cuối tuần cho nên vòi phun nước vẫn chưa được mở, nhưng xung quanh bể đã sáng đèn, ngũ sắc lung linh.

“Thật đẹp!”

Mạc Tu Lăng lắc đầu, có thể là đến một lúc nào đó trong cuộc đời người ta sẽ mất đi hứng thú thưởng thức mấy thứ này rồi. Ví dụ như cái lông bông của thời trẻ, cái suy nghĩ bốc đồng,… đều sẽ theo thời gian mà tiêu biến trở thành hư vô. […]

“Cẩn thận.” Mạc Tu Lăng đỡ lấy Diệp Tư Đình, anh vừa cúi đầu xuống liền chạm đến ánh mắt cô ta. Cảm giác quen thuộc ùa vây lấy anh.

Diệp Tư Đình chỉ vào một chiếc ghế cách đó không xa: “Chúng ta đến đó ngồi đi!”

Mạc Tu Lăng lại dìu Diệp Tư Đình đến đó.

Cô ta ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đã tối sầm, dường như nhớ lại chuyện gì vui, con ngươi sáng lên: “Trước đây, em và anh ấy buổi tối hay đến nhưng nơi thế này ngồi nói chuyện phiếm, nói rất nhiều điều bí mật. Chúng em đã có rất nhiều lần nhe vậy, cũng nhau tâm sự, đứng ở một góc độ nào đó mà nói, giữa chúng em cũng rất giống người thân.”

Mạc Tu Lăng khựng lại, anh muốn hút một điếu thuốc nhưng tay đút trong túi áo vẫn nằm yên không rút bao thuốc ra.

Diệp Tư Đình nhìn anh: “Anh có thể nói một chút về người con gái kia không? Người ta đều nói, nếu như hai người không quen biết mà có diện mạo giống nhau thì kiếp trước nhất định là người thân.”

“Tôi không muốn nói chuyện về cô ấy.” Mạc Tu Lăng cúi đầu, thực sự rất muốn rút điếu thuốc ra hút.

Diệp Tư Đình chỉ cười, không hề miễn cưỡng anh. Cô ta sầu não nói: “Ngày này năm ngoái chính là ngày anh ấy xảy ra tai nạn.”

Mạc Tu Lăng cả kinh, nhìn Diệp Tư Đình khó xử.

Cô ta thấp cúi đầu, khí chất thường ngày bỗng nhiên biến mất, trái lại mang theo chút dịu dàng của con gái: “Mạc tổng, em có thể…”

“Cái gì?”

“Có thể ôm anh một cái được không?” Giọng nói của cô ta rất nhỏ, trong mắt ngấn lệ.

Anh vươn tay ra: “Tất nhiên có thể.”

Diệp Tư Đình ngã vào trong lòng anh, nước mắt cuối cùng cũng trào ra. Thân thể cô ta run lên. Không biết đã bao đêm cô nghĩ về anh, tự hỏi không biết giờ này anh đang làm gì, suy nghĩ điều gì, có nhớ tới cô ta hay không, có nhỡ kỹ tên cô ta hay không? Cô ta cúi đầu trong lòng Mạc Tu Lăng, giống như những đôi tình nhân vẫn thường làm, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh, nghe tiếng trái tim của anh. Giờ phút này ở trong lòng anh, chính là hình ảnh trong vô vàn giấc mộng của cô ta.

Mạc Tu Lăng có thể cảm nhận được sự kích động của Diệp Tư Đình. Anh đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng cô ta.

Nếu như thời gian có thể dừng lại ở thời khắc này thì cho dù có phải đánh đổi bao nhiêu thứ cô ta cũng nguyện ý.

Cuối cùng cô ta cũng phải ra khỏi lòng anh, giống như khi chuông đồng hồ điểm mười hai giờ đêm thì cô bé lọ lem phải trở về hiện thực. Giấc mộng tan biến, chỉ còn lại nỗi buồn và ham muốn ấm áp.

“Tôi đưa cô về.”

Diệp Tư Đình gật đầu, mang dáng dấp của một đứa trẻ.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ