Lần đầu tiên Đào Nhiễm biết rằng thời gian là một điều tàn nhẫn như vậy.
Trong năm đầu tiên cô và Trình Tú Quyên đến nước F, họ không hiểu ngôn ngữ, thường phải dựa vào cử chỉ và biểu cảm cường điệu khi nói chuyện với mọi người. Mỗi ngày đều vội vàng học ngôn ngữ, thấy cuộc sống trở nên bận rộn ngay lập tức.
Tương lai không có ai để dựa vào, chỉ chớp mắt cô dường như đã trưởng thành, vừa tiếp tục học vẽ, vừa đi làm trong một nhà hàng. Nếu làm sai sẽ bị mắng mỏ, cũng không ai đứng ra bảo vệ mình. Cũng may người nước ngoài lãng mạn nhiệt tình, thường thường sẽ tha thứ cho một người đẹp phương Đông nói chuyện lắp bắp này.
Vào năm thứ hai, cô cuối cùng đã thông thạo ngôn ngữ và học nấu ăn, có thể cười và thảo luận với những người hàng xóm về cách làm trà bánh.
Sang năm thứ ba, dì nhà hàng xóm muốn giới thiệu anh chàng tóc vàng đẹp trai với cô, khiến cô sợ tới mức chạy trối chết. Năm thứ tư là năm nghiệt ngã nhất, Trình Tú Quyên được chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. Đào Nhiễm kết thúc việc học, đến bệnh viện chăm sóc Trình Tú Quyên.
Nếu cuộc đời là một hành trình thăng trầm không ngừng thì cô đã rơi vào vực thẳm rồi. Cũng may cô vẫn sẽ cười như cũ, cô đã trưởng thành, khuôn mặt ưa nhìn từ nhỏ giờ càng động lòng người hơn, ít đi một chút sự ngây ngô của một cô gái và thêm nhiều phần quyến rũ.
Năm thứ năm và thứ sáu, cô không ngừng cầm bản thiết kế chạy đến bệnh viện. Bất cứ khi nào có thời gian rảnh sẽ cùng Trình Tú Quyên tập thể dục và trò chuyện.
Trong suốt sáu năm, cô đã giữ lời hứa, không bao giờ nhắc đến Ngụy Tây Trầm. Như thể đó thực sự chỉ là một người qua đường bình thường trong cuộc sống.
Nhưng cô cũng không yêu đương, cũng không quá thân với đàn ông. Mấy năm qua có khá nhiều người theo đuổi cô, nhưng cô đều từ chối họ. Sáu năm, hơn 2900 ngày, Trình Tú Quyên nhìn Đào Nhiễm vẫn hạnh phúc như cũ, và vẫn là Đào Nhiễm không bị điều gì chinh phục.
Một mảnh trái tim của cô đã bị khoét ra, đã mất đi cảm giác đau đớn.
Trình Tú Quyên thở dài, đặt hai vé máy bay về nước.
~
Buổi tối tháng tám ở Cẩm Thành, không khí vẫn còn nóng nực, Ngụy Tây Trầm nới lỏng cà vạt, đẩy cánh cửa phòng riêng trước mặt ra.
Mấy ánh mắt từ bên trong đồng thời rơi trên người anh, Văn Khải lên tiếng trước: “Ngụy thiếu, anh tới muộn.”
Ngụy Tây Trầm nhướng mi, ậm ừ cười một tiếng, liếc qua một đám người.
Anh khí chất lạnh lùng, khi không cười còn có vài phần bạc tình, không nửa điểm tình cảm. Nhưng lúc cười lên lại vừa lười biếng và đa tình.
Mọi người đều biết anh không dễ chọc, cũng không ai dám bắt anh “phạt rượu”, bên ngoài ca hát nhảy múa ôn hòa, nhưng bên trong nhất thời yên tĩnh lạ thường. Văn Khải một tay dựa vào trên sô pha chống cằm, tay kia sờ soạng cô gái bên cạnh: “Chậc chậc, biết điều chút đi, rót rượu cho Ngụy thiếu.”
Ngụy Tây Trầm đã ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Cô gái kia không từ chối, rót rượu và đứng dậy, lả lướt đi về phía Ngụy Tây Trầm.
Khi cô cúi xuống, rãnh nước trên ngực đáng chú ý, bên cạnh có người huýt sáo. Ngụy Tây Trầm mím môi, ánh mắt trong trẻo lãnh đạm, phảng phất cái gì cũng không nhìn thấy, cầm rượu uống cạn, cô gái có chút thất vọng nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài, ngồi trở lại bên cạnh Văn Khải.
“Ngụy tổng uống rượu rất giỏi!”
“Chất quá, làm được như vậy, Ngụy tổng thật đỉnh.”
Một tràng âm thanh ủng hộ vang vọng trong phòng riêng.
Ngụy Tây Trầm khép hờ mắt nhìn khắp nơi. Bất kể những người này là thật lòng hay giả dối, nói ra những lời xu nịnh này ít nhất cũng chứng tỏ rằng họ kính sợ anh. Anh liếc nhìn Văn Khải, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Văn Khải hiểu ý, thong thả giới thiệu từng người trong phòng riêng với anh.
Nhóm người này đều là những nhân vật có tiếng ở Cẩm Thành, hầu hết đều là dân chơi giàu có thế hệ thứ hai, cũng có thể là đối tác tiếp theo của Ngụy Tây Trầm.
Ngoại trừ Ngụy Tây Trầm, tất cả mọi người đều mang theo một bạn nữ đồng hành, hầu hết đều là những ngôi sao hạng hai với vẻ ngoài thuần khiết hoặc xinh đẹp.
Hai tay Ngụy Tây Trầm đặt trên sô pha, đốt ngón tay thon dài, nói chuyện với bọn họ rất hiền hoà, không hề ra vẻ tự cao tự đại.
Có lẽ là do uống chút rượu nên Doãn Tề ngẩng đầu lên, thấy bầu không khí tốt liền đẩy cô gái bên cạnh về phía Ngụy Tây Trầm.
Một đám ăn chơi trác táng không hề ngạc nhiên, la ó ầm ĩ. Văn Khải ngẩn người, sau đó vô thức hoảng hốt nhìn về phía Ngụy Tây Trầm.
Anh ngồi im, để ngôi sao nhỏ kia e lệ, rụt rè bên cạnh dựa gần vào anh.
“Ngụy tổng tối nay vui vẻ a, ha ha!”
Ngụy Tây Trầm cười theo, chậm rãi đặt tay lên eo cô gái bên cạnh.
Cô gái ban đầu không có phản ứng gì, nhưng giờ sắc mặt tái nhợt, không nhịn được hét lên một tiếng, gần như bò trở lại bên cạnh Doãn Tề.
Chiếc ghế trở lại an tĩnh trong chớp mắt, mọi người đều nhìn vào thứ trong tay Ngụy Tây Trầm.
Đó là một con dao.
Kết cấu màu bạc nguy hiểm dưới ánh sáng, một con dao gấp sắc bén.
Doãn Tề sắc mặt trở nên khó coi, rốt cuộc cũng không dám khiêu khích anh, nghẹn nửa ngày mới lộ ra một nụ cười khó coi: “Giám đốc Ngụy là có ý gì?”
Ngụy Tây Trầm cười: “Ồ, không có ý gì cả, tôi chỉ cảm thấy để cho anh vui vẻ một chút thì tốt hơn.”
Anh nói xong cũng không quan tâm biểu cảm của người khác ra sao, thân thiện chào tạm biệt bọn họ, còn không quên nói lời khách sáo “có cơ hội hợp tác”.
Nói xong, anh bước ra khỏi phòng riêng.
Doãn Tề nghĩ thầm: vui vẻ cmm… Hắn thiếu chút nữa cho rằng Ngụy Tây Trầm muốn giết người.
Mẹ nó, đúng là người điên.
Có người nuốt nước miếng, khó khăn nói: “Anh trai của hắn thật sự không phải là do hắn tìm người làm chứ?”
Cả phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Văn Khải uống một hớp rượu, híp mắt cười: “Làm sao vậy? Đừng như vậy nhìn tổng giám đốc Ngụy nhà chúng ta. Anh ấy chỉ là coi thường mấy cô gái này thôi.”
Anh nói năng không chút kiềm chế, mấy cô gái trong phòng riêng có chút xấu hổ.
Doãn Tề cười lạnh một tiếng: “Vậy anh ta thích ai? Tôi rất muốn mở mang kiến thức.”
Văn Khải không khỏi nghĩ đến một cô gái còn rạng rỡ chói mắt hơn cả mặt trời.
Anh im lặng, huýt sáo ra ngoài tìm Ngụy Tây Trầm.
Ngụy Tây Trầm nôn mửa dữ dội.
Văn Khải ở bên cạnh quan sát, là kẻ có lá gan lớn, hắn còn không quên hả hê nói: “Sợ là anh cũng thật sự không muốn mạng này.”
Ngụy Tây Trầm dùng ngón tay cái lau khóe miệng, sắc mặt bình tĩnh: “Không chết được.”
Loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng hát từ quán bar.
Hai người đứng ở bên ngoài, nhìn ánh đèn nê-ông lấp lánh trong thành phố, bầu trời đêm xanh thẫm, trong đêm nóng bức không có lấy một hơi gió.
Hiếm khi Văn Khải cảm thấy Ngụy Tây Trầm đáng thương, hai người đã là bạn hơn mười năm, sau khi cân nhắc một lúc lâu, hắn mang theo một chút cảm xúc không thể diễn tả nói: “Đừng đợi cô nữa.”
Nếu cô không quay lại thì sao? Có lẽ cô thực sự không cần anh nữa.
Ngụy Tây Trầm lặng im không nói, hồi lâu mới nhếch môi: “Chú suy nghĩ nhiều rồi, sớm đã quên hết.”
~
Mùa hè ở Cẩm Thành, thời tiết thay đổi chỉ trong vài phút.
Văn Khải khoanh chân ngồi trên sô pha, liếc nhìn màn mưa bên ngoài rồi nhìn Ngụy Tây Trầm đang lật tài liệu trên bàn làm việc.
Hắn cảm thấy Ngụy Tây Trầm gần như bất khả chiến bại.
Tối qua vừa bị đau dạ dày, sáng nay vẫn đi làm như bình thường.
Tâm lý cứng cỏi một cách biến thái khiến người khác giận sôi.
Văn Khải không có việc gì làm, liền lật xem bản thảo thiết kế trên bàn do trợ lý mang tới. Ngụy Tây Trầm mấy ngày tới muốn mở một công ty trang sức, vì vậy phải tuyển một nhóm các nhà thiết kế, đó cũng là lý do của bữa tiệc tối qua.
Một tập bản thảo thiết kế dày cộm, Văn Khải lật qua từng cái một.
Hắn lớn lên ở Thanh Từ, những thứ này hắn căn bản không có nghiên cứu, nhìn thấy mấy mẫu đẹp liền tiện miệng khen vài câu, mẫu nào xấu thì không chút nể mặt mà chê cười.
Cho đến khi nhìn thấy một thiết kế lắc tay.
Hắn không nhịn được cười thành tiếng!
“Chết tiệt, ha ha ha! Tên nhóc nhà nào chui vào đây? Chữ xấu quá, còn xấu hơn cả chữ của ông đây.”
Chiếc lắc trông khá sáng tạo, người vẽ nó rõ ràng rất dụng tâm, còn viết bên cạnh để giải thích ý nghĩa và nguồn cảm hứng của chiếc lắc. Chữ ký là tên tiếng Anh “Tremolo”.
Văn Khải là kẻ thất học, hắn chỉ biết “you”, “is, am, are”, mấy chữ tiếng Anh này thực sự không hiểu.
Hắn lấy bản thiết kế ra, đặt ở trước mặt Ngụy Tây Trầm, vui vẻ nói: “Học giỏi nhất lớp ơi, anh nói cái này là có ý gì, tên nhóc này tên là gì nhỉ?” Nói xong còn bổ xuống một đao, “Tiếng Anh cũng viết xấu đến muốn bức người.”
Hắn cười một tiếng, mới phát hiện Ngụy Tây Trầm sắc mặt không đúng.
Mảnh giấy bị kẹp chặt trong tay, gần như biến dạng.
Anh nhìn vào chữ “T” và “R”, hầu kết khẽ nhúc nhích: “Chiến Âm.”
“A?” Văn Khải sửng sốt một hồi, mới ý thức được Ngụy Tây Trầm đang trả lời chính mình, từ này là Chiến Âm.
Run… Run Chiến Âm là sao vậy?
*Đoạn này mình hơi khó hiểu để diễn giải lại, vốn dĩ tên Đào Nhiễm = Tao Ran. Trong đó “Ran” là động từ chia của từ “Run”. Vậy nên Văn Khải mới nói là Run làm sao vậy. Còn từ “Chiến Âm” là theo wikidich nữa, phần này mình sẽ bổ sung sau. Nhưng đại loại đó là bút danh của Đào Nhiễm = Chiến Âm.
Ngụy Tây Trầm đột nhiên đứng dậy, gấp bản thiết kế bỏ vào trong túi áo vest, không nói một lời đi tới thang máy.
Thư ký vừa định đi lên lầu thì nhìn thấy tổng giám đốc Ngụy sải bước đi ra ngoài, thấy cô đột nhiên lấy ra một bản thiết kế: “Cái này từ đâu ra vậy?”
“Dạ, cái này tôi có ấn tượng, là cô gái đến xin việc vào phút chót ngày hôm qua.”
“Gửi toàn bộ thông tin cá nhân đến đây.”
Thư ký làm việc năng suất rất cao, vài phút đã tìm ra.
Ngụy Tây Trầm lạnh lùng nhìn hai chữ kia, không nói gì.
Thư ký lo lắng nói thêm: “Tổng giám đốc Ngụy, làm sao vậy? Vừa rồi cô gái này còn đến một chuyến, nói làm rơi đồ, nếu như anh…”
Ngụy Tây Trầm bình tĩnh hỏi: “Cô ta đi hướng nào?”
Thư ký chỉ sang bên phải.
“Lên xe, tôi đưa cô về nhà.”
Thư ký: “…” Cô không dám nói còn chưa tới giờ tan sở. Đây cũng là lần đầu tiên run sợ bước lên xe của sếp.
Ngụy Tây Trầm lái xe sang bên phải.
Màn mưa làm mờ tầm nhìn, cần gạt nước lướt qua, thế giới lại trở nên rõ ràng.
Anh lái xe bảy tám phút, cuối cùng cũng nhìn thấy cô.
Thế giới yên tĩnh lại trong giây lát, anh vô thức nhấn phanh.
Chỉ có bóng dáng kia.
Cô mặc một chiếc váy màu vàng tươi, đeo một chiếc ba lô sau lưng. Chiếc ô đang cầm trong suốt, dưới những đường gân ô rõ ràng, mái tóc đen dài đến eo.
Mái tóc lúc trước chỉ dài chấm vai, giờ đã dài đến eo.
Trời dường như đang khóc, cô xoay cán ô, những giọt mưa rơi xuống dọc theo đường cong của ô, cô đang rất vui vẻ.
Chỉ là một bóng dáng, nhưng lại giống như mặt trời xuyên qua mây đen, tia sáng cuối cùng trên đời.
Các khớp ngón tay anh tái nhợt, anh nắm chặt vô lăng.
Xe anh theo sau cô cách xa mấy bước, tốc độ còn chậm hơn cả cô đi bộ.
Đào Nhiễm dường như cảm thấy điều gì đó, cầm ô quay đầu lại.
Dưới màn mưa, nhất thời cô không nhìn rõ người ngồi trong xe là ai.
Đào Nhiễm chớp chớp mắt, còn chưa kịp nhìn kỹ, chiếc xe đột nhiên tăng tốc, chỉ trong vài giây đã vọt qua người cô.
Đào Nhiễm cúi đầu, nhìn váy và bắp chân lấm lem nước bùn, đứng yên tại chỗ.
Chủ xe là người xấu hay một kẻ điên vậy?
Cô vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một tàn ảnh màu đen càng ngày càng xa.
Đào Nhiễm: “…” Cô thậm chí còn không nhìn thấy mẫu xe và biển số xe kia!
Thư ký cố gắng làm dịu bầu không khí trong xe: “Giám đốc Ngụy, nghe nói mấy bản dự thảo của công ty mới đều rất xuất sắc.”
“…Tổng giám đốc Ngụy, các nhà thiết kế từ nước F cũng đã được mời.”
“Một số công ty đã gửi đến cho chúng ta nhánh ô liu*.”
Cơn mưa nặng hạt giống như một bức rèm châu, tiếng mưa va đập trong không trung như đang hát.
Thư ký nhịn không được, nhỏ giọng hỏi: “Tổng giám đốc Ngụy, anh biết cô ấy sao?”
Giữa tiếng mưa rơi, cuối cùng cô cũng nghe thấy giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của người đàn ông. Có một chút nhợt nhạt mang theo ý hận với vô số sự thờ ơ.
Anh nói – Không quen biết.