Độc Quyền Chiếm Hữu - Chương 44

“Chúng ta sắp đến nơi rồi.” Mục Huyền cất giọng dịu dàng.

“Vâng.” Tôi nằm trên lưng anh, ngắm chỏm tóc bay phấp phới của anh, không nhịn nổi đưa tay vuốt xuống. Mục Huyền không lên tiếng, bước chân cũng không dừng lại nhưng tôi thấy đường nét trên khuôn mặt anh hơi thay đổi, anh vừa mỉm cười.

Trong lòng tôi rất ngọt ngào. Tôi lại đưa mắt nhìn Dịch Phố Thành ở bên cạnh, hắn đang dõi về phía trước, không chú ý đến chúng tôi.

Sau khi ăn xong, đi một đoạn, hai chân tôi mỏi nhừ. Mục Huyền không nói một lời nào cõng tôi trên lưng. Nhưng Dịch Phố Thành ở ngay bên cạnh, thỉnh thoảng lại quay sang nói chuyện với Mục Huyền nên tôi chưa có cơ hội. Bây giờ, chúng tôi sắp lên đỉnh núi.

Tôi nhẹ nhàng di chuyển ngón tay ra đằng sau Mục Huyền, lặng lẽ viết chữ ‘Dịch’ trên lưng anh.

“Tiểu Huyền đã mệt chưa?” Dịch Phố Thành đột nhiên thò mặt qua chỗ tôi, thần sắc thản nhiên như không: “Để tôi thay anh cõng cô ấy một lúc.”

Tôi vội thu tay về, nhoẻn miệng cười với hắn: “Không cần đâu.”

“Không cần.” Thanh âm của Mục Huyền đồng thời vang lên: “Dịch, tôi không thích giống đực khác chạm vào cô ấy.”

Dịch Phố Thành liếc tôi với ánh mắt đầy hàm ý, hắn thoải mái gật đầu: “Được.”

Bị Dịch Phố Thành xen ngang, tôi không dám động đậy. Trong lúc buồn bực, tôi bỗng cảm thấy bắp chân bị Mục Huyền bóp mạnh một cái, sau đó nghe anh nói lãnh đạm: “Em mệt rồi thì ngủ một giấc đi. Em đừng lo, tôi và Dịch sẽ thu xếp ổn thỏa.”

Dịch Phố Thành ngoác miệng cười tiếp lời: “Câu này không sai một chút nào, phụ nữ đợi đàn ông bảo vệ là được rồi.”

Tôi cười cười, không lên tiếng. Tôi áp đầu vào lưng anh, tim đập thình thịch.

Mục Huyền đã hiểu ý tôi. Chắc chắn anh hiểu ý, dù tôi mới chỉ viết một chữ.

Anh bảo tôi chờ anh thu xếp.

***

Càng tới gần đỉnh núi, cây cối càng thưa thớt. Chúng tôi cần tìm một bãi đất trống rộng rãi, lưu lại tín hiệu cấp cứu. Làm vậy, máy bay cứu nạn đáp xuống hành tinh này mới có thể tìm thấy chúng tôi.

Việc chúng tôi cần làm tiếp theo chỉ là sinh tồn và chờ đợi.

Cuối cùng chúng tôi cũng leo lên đỉnh núi.

Đỉnh núi tương đối bằng phẳng, nhưng vẫn có nhiều tảng đá cực lớn rải rác ở mọi nơi, nhìn từ xa như những quả trứng khổng lồ. Chúng tôi đi xuyên qua bãi đá vào bên trong. Mới đi vài bước, Dịch Phố Thành ở đằng trước đột nhiên dừng lại.

Hắn chửi thề một tiếng.

Mục Huyền cũng dừng bước, đứng bên cạnh Dịch Phố Thành.

Tôi nghểnh cổ, lập tức đờ người, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Ở giữa bãi đá khổng lồ có một khoảng đất trống như chúng tôi mong đợi. Khoảng đất này rất rộng, lớn gần bằng sân bóng đá. Nhưng hiện đại, bãi đất đó không phải để trống, mà dày đặc những con thú một sừng.

Thân hình mỗi con lớn gấp ba lần con thú bị chúng tôi ăn thịt. Con bị Mục Huyền giết chết rõ ràng chỉ là thú non.

Đàn thú một sừng hình như vẫn chưa phát giác ra sự có mặt của chúng tôi, chúng nằm bò dưới đất nghỉ ngơi. Mục Huyền và Dịch Phố Thành đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ lùi lại phía sau. Tôi gần như nín thở, nằm yên trên lưng Mục Huyền không dám nhúc nhích.

Mới lùi khoảng bốn năm bước, hai người đàn ông đồng thời dừng lại. Mục Huyền cau mày, Dịch Phố Thành cười khổ. Tim tôi trĩu nặng. Quả nhiên tôi nghe thấy tiếng lạo xạo ở đằng sau.

Đó là tiếng móng vuốt ma sát trên nền đất.

Cả người tôi hóa đá.

Mục Huyền và Dịch Phố Thành cùng lúc quay người. Trước mắt tôi có ít nhất hai mươi con thú một sừng, chặn kín cả lối đi lên núi. Đôi mắt trắng đục đáng sợ của chúng đang nhìn chằm chằm chúng tôi.

“Vừa rồi anh có nghe thấy tiếng động không?” Dịch Phố Thành hỏi nhỏ.

“Không.” Mục Huyền trả lời.

“Mẹ kiếp, đúng là quỷ quái thật.” Dịch Phố Thành chửi thề.

Tôi hiểu ý bọn họ. Với thính lực của hai người, trên núi có nhiều động vật như vậy, bọn họ không thể không nghe thấy. Nếu phát giác có nguy hiểm, bọn họ tất nhiên chẳng leo thẳng lên đỉnh núi mà không hề phòng bị.

Điều này chứng tỏ đàn thú di chuyển không hề phát ra tiếng động? Thật không thể tin nổi.

Hơn nữa, chúng không sợ Mục Huyền. Tôi nhớ ở hành tinh Stan, ngay cả loài dã thú cũng sợ Mục Huyền chết khiếp.

Tôi không kịp suy nghĩ sâu hơn, bởi đàn thú một sừng ở trước mắt đã lao về phía chúng tôi, cổ họng chúng phát ra tiếng gầm gừ dữ tợn. Trong khi ở sau lưng chúng tôi, đám thú một sừng trên bãi đất trống cũng phát hiện ra chúng tôi.

***

Đỉnh núi nhanh chóng biến thành biển máu.

Thú một sừng điên cuồng tấn công. Bất kể tôi quay về hướng nào, đều có thể nhìn thấy bộ mặt hung dữ và thân hình của chúng lao về phía tôi. Nhưng tạm thời chúng vẫn không thể chạm vào người tôi, bởi vì Mục Huyền và Dịch Phố Thành giống hai cái cối xay thịt, lạnh lùng tàn sát tất cả con thú tiến lại gần từ mọi phương hướng.

Bọn họ dùng xương con thú bị giết chết trước đó làm vũ khí, nhanh như tia chớp đập mạnh vào đầu chúng, khiến chúng vỡ nát óc. Đôi bàn tay của họ vừa sắc bén vừa tràn đầy sức mạnh, một quyền đánh con thú bay ra xa. Có lúc bọn họ trực tiếp xé con thú thành hai mảnh… Mục Huyền và Dịch Phố Thành đứng tựa lưng vào nhau, nên tôi được bảo vệ ở giữa. Tôi cố gắng lắc lư thân hình theo sự di chuyển của bọn họ, không để họ phân tâm.

Mục Huyền và Dịch Phố Thành vừa giết quái thú vừa di chuyển xuống núi với tốc độ chậm chạp.

Có lẽ sự hung hãn của Mục Huyền và Dịch Phố Thành tác động đến tinh thần của bầy thú. Một lúc sau, tôi cảm thấy cuộc tấn công của chúng đột nhiên chậm lại, thậm chí có con thú ở vòng ngoài còn quay đầu bỏ chạy. Nhưng phần lớn quái thú không cam tâm, tiếp tục bao vây chúng tôi.

Trong lòng tôi nhẹ nhõm một chút. Xem ra chúng tôi có hy vọng thoát thân.

Đúng lúc này, Mục Huyền đột nhiên thò một tay ra sau lưng, ôm tôi vào lòng, bàn tay còn lại của anh tiếp tục chiến đấu. Tôi không khỏi nghi hoặc, bế tôi ở đằng trước, chẳng phải anh sẽ gặp khó khăn hơn?

Nhưng chỉ một phút sau, tôi bỗng phát hiện, chúng tôi và Dịch Phố Thành bị đàn thú tách ra, khoảng cách mỗi lúc một xa.

Là Mục Huyền cố ý làm vậy? Anh đúng là vô cùng lợi hại.

Trong lòng tôi vui mừng khôn xiết.

Khi chúng tôi sắp không nhìn thấy đối phương. Dịch Phố Thành hét lên: “Tụ họp ở hang núi!”

***

Ánh hoàng hôn bao phủ khắp không gian, rừng cây nhuộm một màu u ám. Mục Huyền ôm tôi, tựa vào một thân cây cổ thụ, thở hổn hển.

Vừa rồi, Mục Huyền vừa ôm tôi chống lại thú một sừng vừa chạy một mạch xuống dưới. Nơi này đã là chân núi, cách hang động chúng tôi nương náu không xa. Chúng tôi cuối cùng cũng thoát khỏi bầy thú.

Trên người Mục Huyền dính đầy máu của thú một sừng, gương mặt trắng ngần của anh xuất hiện nhiều vết tích đậm nhạt khác nhau, trông hơi đáng sợ. Sau khi bình ổn hô hấp, anh nhướng mày nhìn tôi chăm chú.

Bắt gặp bộ dạng mệt mỏi của anh, tôi rất đau lòng: “Anh có mệt lắm không? Có cần uống nước không?”

Mục Huyền không trả lời. Anh đột ngột nâng cằm tôi rồi phủ môi xuống.

Không hiểu nguyên nhân vì sao, nụ hôn này của anh vừa kịch liệt vừa kéo dài. Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi bị Mục Huyền đẩy người nằm xuống bãi cỏ. Nụ hôn của anh như giông bão, dừng lại ở trán, cổ, vai và bàn tay tôi.

Một lúc lâu sau, Mục Huyền mới kết thúc nụ hôn, nhưng anh vẫn nằm đè lên người tôi, đôi mắt u tối như chưa đã cơn nghiền.

Tôi thở hắt ra, hỏi anh: “Tại sao tự nhiên anh lại hôn em?”

Mục Huyền hơi ngây ra, có vẻ đến bây giờ anh mới nhận thức ra vấn đề này.

Khóe mắt anh ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.

“Phần thưởng dành cho bản thân.” Anh nói nhỏ.

Tôi phì cười thành tiếng.

Mục Huyền giơ tay nâng cằm tôi, cất giọng trầm trầm: “Em muốn nói với tôi điều gì? Dịch có vấn đề sao?”

Cuồi cùng, tôi cũng có thể giải thoát gánh nặng trong lòng, nhanh chóng nói cho anh biết thận phận của anh và Dịch Phố Thành, cũng như ân oán giữa hai người.

Sắc mặt Mục Huyền trầm tĩnh như đáy bể, càng về cuối câu chuyện, càng trở nên lạnh lẽo. Sau khi nghe đến tình tiết Dịch Phố Thành mưu đồ giết chết chúng tôi vào đúng ngày cưới, khiến chúng tôi rơi vào tình cảnh hiện tại, thần sắc anh u ám vô cùng.

Sau khi kể xong, tôi lặng lẽ nhìn anh.

Mục Huyền trầm tư trong giây lát. Thần sắc anh nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh: “Tôi rõ rồi.”

Tôi biết trong lòng anh đã có tính toán, hỏi anh: “Vậy… chúng ta còn quay về hang núi gặp hắn không?”

Mục Huyền gật đầu.

Tôi biết anh muốn tìm cơ hội giết chết Dịch Phố Thành. Việc hắn mất trí là cơ hội tốt nhất. Tôi không nhịn được, dặn dò anh: “Con người Dịch Phố Thành rất xảo quyệt nham hiểm, anh phải hết sức cẩn thận. Chúng ta quay về ngay bây giờ sao? Chắc hắn cũng đã tới hang núi rồi.”

Đáy mắt Mục Huyền vụt qua một tia lạnh giá: “Muộn một chút nữa.”

Tôi gật đầu. Mục Huyền phải tiếp tục giả vờ thân thiết với Dịch Phố Thành nhưng tôi biết, anh chắc chắn không muốn ở cùng một không gian với hắn.

Xung quanh vô cùng tĩnh mịch. Cả hai chúng tôi đều không lên tiếng, chỉ có tiếng gió thổi lá cây xào xạc ở trên đầu. Mục Huyền phóng tầm mắt ra xa, thần sắc anh trầm tĩnh và lạnh lẽo, phảng phất đang suy nghĩ điều gì đó.

Anh hình như quên mất một điều, anh đang nằm đè lên người tôi. Thân hình nặng nề của anh khiến tôi không thở nổi.

“Để em ngồi dậy đi đã.” Tôi nói.

Lúc này, Mục Huyền mới cúi đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn tôi chăm chú.

Anh không mở miệng, cũng không nhúc nhích.

“Anh dậy đi!” Tôi đẩy người anh.

Mục Huyền túm hai tay tôi cố định dưới đất. Đôi mắt sâu hun hút quan sát tôi từ trên cao.

“Hoa Dao, vẫn còn thời gian.”

Tôi liền đỏ mặt. Lẽ nào anh muốn làm ngay bây giờ?

“Tôi muốn ngắm… người phụ nữ của tôi.” Mục Huyền cất giọng khàn khàn.

Tôi ngớ ra. Anh muốn ngắm tôi? Tôi thì thầm: “Ừ, anh ngắm đi!”

Ngắm tôi nhiều một chút, có lẽ sẽ giúp anh sớm khôi phục trí nhớ. Nhưng bị anh nhìn chằm chằm, tôi thấy hơi ngượng ngừng. Tôi cụp mi, né tránh ánh mắt của anh.

Ánh mắt nóng bỏng của Mục Huyền dừng lại trên mặt tôi một lát, sau đó anh cúi xuống hôn tôi.

Thực tế chứng minh, trong quan hệ nam nữ, cách lý giải giữa tôi và Mục Huyền thường có sự chênh lệch. Ví dụ khi tôi giúp anh đối phó Khải Á, anh liền tưởng tôi thích anh. Ví dụ lần đầu tiên tôi chủ động hôn anh, anh liền cởi hết quần áo, chạy đến phòng tắm của tôi.

Hiện tại, mặc dù bị mất trí nhưng ‘logic Mục Huyền’ vẫn còn nguyên vẹn. Anh nói muốn ngắm tôi, là ám chỉ…

Toàn thân tôi.

Bàn tay anh lặng lẽ thò ra sau lưng tôi, lần đến khóa cài trên váy áo. Một tiếng xoạt nhẹ vang lên, Mục Huyền kéo váy khỏi bờ vai tôi. Tôi vội vàng ngăn anh: “Mục Huyền, lỡ Dịch Phố Thành đến đây thì sao?”

“Xung quanh không có người.” Ánh mắt Mục Huyền dừng lại ở bộ ngực nửa kín nửa hở của tôi: “Cho tôi ngắm một lát.”

Anh hơi dùng sức, váy áo bị anh kéo xuống tận thắt lưng, nửa người trên của tôi để lộ trong không gian. Chúng tôi vốn sắp kết hôn, bị anh nhìn cơ thể cũng không đến nỗi căng thẳng như trước. Nhưng vào thời khắc này, đôi mắt nóng bỏng của anh dừng lại ở bộ ngực tôi, gương mặt trắng ngần hơi ửng đỏ và căng thẳng. Hơn nữa, bây giờ chúng tôi đang ở ngoài trời, tim tôi bất giác đập thình thịch.

Mục Huyền chậm rãi cúi đầu xuống bầu ngực của tôi, ánh mắt anh thẫm lại.

***

Cho đến khi trời tối hoàn toàn, toàn thân tôi xuất hiện đầy dấu hôn của Mục Huyền.

Anh không đề xuất ‘làm’, vì dù sao chúng tôi vẫn đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm. Nhưng mỗi tấc da trên người tôi đều bị anh ở tình trạng mất trí ‘làm quen’ và ‘thưởng thức’ lại một lần.

Cả quá trình, Mục Huyền không nói một lời. Nhưng tôi có thể cảm nhận thấy, anh say mê thân thể tôi, đồng thời rất… hiếu kỳ. Tâm trạng hiếu kỳ của anh thể hiện ở chỗ, mỗi bộ phận trên cơ thể tôi, anh đều dùng mũi hít hít ngửi ngửi thăm dò, lại dùng tay sờ mó, cuối cùng mới há miệng liếm mút.

Động tác của anh không thành thục, nhưng cũng đủ kích thích tôi, khiến tôi thở không ra hơi.

Một lúc lâu sau, Mục Huyền mới mặc váy cho tôi, bế tôi ngồi dậy. Tôi ngồi trên đùi anh, cảm nhận vật đàn ông cứng như đá chọc vào người tôi. Tôi đỏ mặt, cúi thấp đầu không lên tiếng.

Mục Huyền trầm mặt trong giây lát. Anh đột nhiên cầm tay tôi nói nhỏ: “Hoa Dao, sờ tôi đi…”

Mặc dù sắc mặt anh vẫn bình thường nhưng giọng nói anh khàn khàn, thể hiện sự hưng phấn rõ rệt.

Tôi hơi buồn cười, chắc bây giờ anh tưởng đây là lần đầu tiên bị phụ nữ đụng vào? Nếu là trước kia, Mục Huyền đâu có nhiều lời như vậy, anh sẽ trực tiếp kéo khóa quần, túm tay tôi đặt vào vật đó rồi đỏ mặt nhìn tôi.

“Thực ra trước đây…” Tôi nói chậm rãi: “Ngày nào em cũng sờ nó…”

Lời nói vừa dứt, Mục Huyền liền dùng lực nắm lấy tay tôi, động tác nhanh không thể tả.

***

Không biết bao lâu sau, Mục Huyền bế tôi đứng dậy. Mặt tôi vẫn còn đỏ bừng bừng, trong khi anh đã trầm tĩnh như nước, chỉ là khóe miệng anh ẩn hiện ý cười. Anh bế tôi chậm rãi tiến về hang núi đã hẹn. Trên đường đi, Mục Huyền thỉnh thoảng cúi xuống hôn tôi.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ