Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu - Chương 41

Đào Nhiễm cả đêm không ngủ được, ngọt ngào cùng lo lắng đan xen khiến cô nghĩ đi nghĩ lại một chuyện.

Trình Tú Quyên không cho cô ở cùng Ngụy Tây Trầm nhất định phải có nguyên nhân, nhưng Trình Tú Quyên bất luận như thế nào cũng không chịu nói cho cô biết, Đào Hồng Ba cũng rất mơ hồ. Cô định ngày mai sẽ hỏi Ngụy Tây Trầm nhưng lại sợ kết quả khiến cô không thể chấp nhận.

Thức đến hơn nửa đêm, cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ.

Đào Nhiễm bị Phùng Kỳ đánh thức.

Lúc đó mới sáu giờ, Phùng Kỳ gõ cửa phòng cô, còn đang ngái ngủ: “Mình thực sự không chịu nổi mùi hẹn hò chua loét của hai người, vị kia nhà cậu không biết đến đây từ lúc nào, vẫn luôn đứng dưới tầng.”

Căn hộ ở khu cũ cách âm không tốt, Phùng Kỳ có thói quen đi vệ sinh vào buổi sáng, kết quả nghe thấy một tiếng “phịch” ở tầng dưới, có người hốt hoảng hỏi chàng trai trẻ có sao không. Phùng Kỳ dụi mắt nhìn xuống từ cửa sổ, thấy một chàng trai dáng người cao gầy đang đứng dưới lầu với một chậu bonsai bị nát dưới chân.

Thì ra là hai vợ chồng ở tầng 5 cãi nhau, không biết vì lý do gì mà đem chậu cây vứt xuống, suýt chút nữa đụng phải người.

Hai vợ chồng toát mồ hôi lạnh, Phùng Kỳ cũng toát mồ hôi lạnh, mở điện thoại lên thì thấy mới 5h58. Trời vẫn còn chưa sáng.

Ngụy Tây Trầm rất bình tĩnh, đứng bên cạnh chậu cây không chớp mắt.

Cô vỗ vỗ khuôn mặt ngái ngủ của mình, vội vàng gọi Đào Nhiễm.

Đào Nhiễm mới ngủ hơn hai tiếng, nghe thấy lời nháy mắt tỉnh táo vài phần. Rửa mặt đơn giản và thay quần áo và giày dép rồi đi xuống tầng.

Cô lớn lên xinh đẹp, lúc này trẻ trung, đẹp tự nhiên, không cần trang điểm.

Đào Nhiễm đi xuống tầng trệt, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của anh. Đen nhánh như mực, như bình tĩnh mà lại rất nồng nàn.

Trong đầu cô bỗng xuất hiện thật nhiều suy nghĩ, thậm chí còn có chút không đàng hoàng. Ngụy Tây Trầm là một người hiện đại, anh ở lại đây, không chơi điện thoại, không xem TV, thậm chí không nói chuyện phiếm, làm sao anh nhiều kiên nhẫn như vậy?

Nếu là cô, chắc chắn là không được.

Cô có thể đoán được vài phần suy nghĩ của anh, có chút ngọt ngào, lại có chút đau lòng.

Thời điểm Đào Nhiễm quậy phá, trên đời cũng không có mấy người chống đỡ được. Cô cười nhào vào trong lòng anh, giọng nói lanh lảnh, cũng không hỏi anh đến lúc nào, đêm qua anh có ngủ không.

Cô gọi tên anh một cách rõ ràng: “Ngụy Tây Trầm!”

Không biết tại sao cô lại gọi một cái tên đầy hàm ý lưu luyến như vậy, nhưng trên khuôn mặt suýt nữa bị chậu cây rơi vào kia một chút cũng không có phản ứng gì, khi cô gọi một tiếng, khóe môi anh nhếch lên: “Anh ở đây, Đào Nhiễm.”

Cô đưa tay chạm vào má anh, lạnh như băng.

Đào Nhiễm trong lòng thở dài, nàng không thích biểu lộ cảm xúc cho lắm, cô vươn tay ra, thần sắc trên mặt nhỏ nhắn mà kiêu ngạo.

Cho anh dẫn, cho anh dẫn.

Thanh niên có chỉ số IQ và EQ đều cao kia cười một tiếng, lập tức hiểu ý, nắm lấy tay cô, cúi đầu hôn nhẹ đầu ngón tay cô.

Cô không quen với sự thân mật như vậy, có chút ngại ngùng.

Đào Nhiễm ho nhẹ một tiếng: “Sáu giờ rồi, quán ăn sáng chắc mở cửa rồi, chúng ta đi ăn cơm nhé?”

“Được.”

Trong khu cũ này có một cửa hàng bán bánh bao và cháo rất ngon, hai người ngồi đối diện nhau ăn. Cảm giác lần này hoàn toàn khác với ở Cẩm Thành, lúc đó cô còn thấy ngượng ngùng nhưng bây giờ lại rất tự nhiên.

Đào Nhiễm ăn xong muốn trả tiền nhưng Ngụy Tây Trầm đã ngăn cô lại. Anh cười: “Làm gì có đạo lý bạn gái trả tiền?”.

Đào Nhiễm có chút xấu hổ, trước đây cô luôn bắt Ngụy Tây Trầm tiêu tiền cũng vì cô ghét anh. Sau lại cho rằng anh nghèo, trong lòng băn khoăn, vẫn luôn muốn bù đắp.

Nhưng anh có tiền và không cần cô bồi thường. Hơn nữa Ngụy Tây Trầm trong xương cốt cũng là người rất bá đạo, cho nên cô cũng lười tranh giành với anh.

Chờ anh trả tiền xong, Đào Nhiễm chậm rãi dẫn anh dọc theo con phố cổ. Ngụy Tây Trầm nắm tay cô, vẫn còn sớm nhưng có rất nhiều người già đang tập Thái Cực Quyền trên bãi cỏ, thấy bọn họ liền cười.

Đào Nhiễm nói: “Em phải trở về lấy bảng vẽ, hôm nay còn có lớp.”

“Lớp nào?”

Cô không nghĩ tới Ngụy Tây Trầm sẽ hỏi, vì vậy sửng sốt một lúc rồi thành thật trả lời, nói bằng ngôn ngữ mà anh có thể hiểu được: “Là vẽ chân dung.”

Anh ừ một tiếng. Đào Nhiễm nghĩ đến một câu hỏi vô cùng nghiêm túc: “Em lên lớp, vậy anh làm gì?” Cô là chủ nhà, lại không thể tiếp đón “người khách” này.

Đào Nhiễm cho rằng với tính cách của Ngụy Tây Trầm, anh nhất định sẽ “giúp” cô xin nghỉ gì đó, kết quả lại thấy anh cong mắt, nói: “Anh sẽ đợi em.”

Đào Nhiễm mang bữa sáng cho Phùng Kỳ, lúc này Phùng Kỳ đã thức dậy. Cô mơ hồ hỏi: “Vị kia nhà cậu đâu?”

“Mình phải đi học, anh ấy đưa mình về thì đi rồi.”

Phùng Kỳ tặc lưỡi: “Khó hiểu chuyện tình yêu, đi học vui hơn hẹn hò sao?

“…”

Phùng Kỳ kín miệng và sẽ không nói ra chuyện liên quan đến Ngụy Tây Trầm. Đào Nhiễm không nói với Trịnh Tú Quyên việc yêu đương với Ngụy Tây Trầm nên bây giờ cũng có chút thấp thỏm. Theo tính cách lấy điểm số làm đầu của mẹ cô, khẳng định muốn đánh chết cô cũng có.

Hai cô gái tới lớp học, chào hỏi với các bạn cùng lớp.

Các lớp vẽ hầu hết là các nữ, ăn mặc thời trang mùa xuân mang hương vị hoạt bát, trẻ trung.

Giáo viên dạy vẽ họ Vạn, khi còn trẻ là một họa sĩ rất giỏi. Thầy Vạn hôm nay đang mặc một chiếc áo dài thời dân quốc, trên ngực có thêu một con rồng đang giương nanh múa vuốt..

Bọn họ làm nghệ thuật, ở phương diện này thường rất dễ gây ấn tượng. Cũng giống như những người không chính thống, chỉ cần đứng ở trên đường là có thể nhìn ra là loại người nào.

Khi thầy Vạn bước vào, theo sau còn có một người.

Ánh mắt của các nữ sinh trong lớp như không tự chủ được, rơi vào chàng trai mặt này rõ nét.

Thầy Vạn giải thích: “Đây là người mẫu của chúng ta hôm nay.” Ông nhìn đôi mắt các cô gái nhỏ sáng ngời như vậy, không ngừng bổ sung bài tập, “Ngoại trừ việc vẽ chân dung, mỗi người các em nên thiết kế thêm vài thứ, hoặc là quần áo hợp với anh ấy, hoặc khuy măng sét phù hợp với khí chất, các em tự phát huy.”

Các cô gái kích động đến nỗi họ không biết phải làm gì.

Phùng Kỳ ngơ ngác, dùng khuỷu tay đụng vào Đào Nhiễm: “Anh ta…”

Ánh mắt anh vẫn luôn nhìn Đào Nhiễm, ẩn hiện như có ý cười. Hóa ra không phải không cần tách ra, mà là có một mẹo nhỏ.

Đào Nhiễm nhìn anh, lặng lẽ cười.

Ngụy Tây Trầm ngồi trên chiếc ghế được thiết kế riêng cho người mẫu, ánh mắt bình tĩnh, bức tranh này mất ba tiếng rưỡi, ngồi bất động, đối với người mẫu thật vất vả.

Ngụy Tây Trầm đối mặt với hướng của Đào Nhiễm, thản nhiên đối mặt ánh mắt như lễ rửa tội từ bốn phương tám hướng.

Một cô gái vừa vẽ vừa lẩm bẩm với bạn học: “Khuôn mặt đó có thể làm ngôi sao được, sao phải làm người mẫu. Làm người mẫu một giờ chỉ có 60 đồng.”

Bạn học kia gật đầu tán thành: “Nhan sắc này giá trị cao quá. Tôi muốn nuôi nha haha.”

Hai người làm loạn một hồi cũng xong việc, tính vẽ xong sẽ làm quen với anh trai nhỏ kia. Nhưng cô giáo Vạn rất nghiêm khắc, kiểm tra bài tập cũng rất đáng sợ, bọn họ không dám lơ ​​là, vội vàng động bút.

Những gì cần vẽ là một bản phác thảo.

Đào Nhiễm cũng vẽ rất nghiêm túc.

Trong số những cô gái trẻ đang ở độ tuổi thanh xuân này, Ngụy Tây Trầm trong mắt chỉ nhìn thấy cô. Anh thấy hàng mi cong vút của cô nâng lên rũ xuống, sau đó cầm cô cầm bút chì ở bắt đầu vẽ tranh.

Cô khi nghiêm túc thì rất nghiêm túc, khi nhìn một người thì hai mắt đen trắng rõ ràng, trông như hai quả nho đen, trong mắt cũng chỉ nhìn thấy một người là anh..

Ba tiếng rưỡi đồng hồ, anh cũng không nhúc nhích, trên mặt cũng không có một tia sốt ruột.

Những người mẫu trước đó lúc này thường đã không thể ngồi yên, ánh mắt tan rã, nhưng đôi mắt của anh chàng đẹp trai này rất điềm tĩnh và dịu dàng.

Các cô gái trong phòng vẽ tranh muốn hét lên! Anh trai nhỏ rất nam tính, vô cùng đẹp trai, lại còn dịu dàng.

Lần này, mọi người nghiêm túc hơn, sẵn sàng vẽ phần trang trí thiết kế còn lại cho nhân vật. Anh trời sinh đã là một móc treo quần áo, mặc gì cũng đẹp.

Có người vẽ hoa tai cho anh, kỳ thật trên người Ngụy Tây Trầm có vài phần “lưu manh”, đeo hoa tai kim cương nhìn như một tổng tài bá đạo. Cô gái vẽ hoa tai sẽ bị choáng ngợp bởi nhân vật mình vẽ.

Cũng có những người vẽ nhẫn và quần áo.

Ngụy Tây Trầm không tò mò lắm, nhưng anh thật muốn biết Đào Nhiễm đã đã vẽ gì.

Anh là người mẫu nên không thể di chuyển, nhưng anh đã nhìn thấy cô cười. Đó là kiểu tự mãn nho nhỏ khi nhìn vào bảng vẽ của mình. Cô ấy đã vẽ gì?

Trong ba tiếng rưỡi đồng hồ lần này, cả lớp đều cảm thấy không khó chút nào. Khi cô giáo Vạn đến thu bài tập, các học sinh đều rất luyến tiếc. Thầy Vạn đưa Ngụy Tây Trầm ra ngoài, ông vẫn chưa trả tiền cho người mẫu.

Người có vẻ ngoài xuất chúng này dường như không quan tâm đến điều đó, anh ngăn động tác của thầy Vạn và nói: “Em không cần tiền, thầy có thể cho em một bức chân dung của mình được không?”

Thầy Vạn rất ngạc nhiên, nhưng mạch não của người học nghệ thuật tương đối rõ ràng, hoàn toàn không cho rằng đây là bài tập do học sinh chấm linh tinh, một lời đồng ý: “Được!” Với bọn họ, nghệ thuật luôn quý hơn tiền tài, không nghĩ người mẫu cũng có giác ngộ cao như vậy.

Ngụy Tây Trầm cầm giấy vẽ chọn từng tờ một.

Có chữ ký của học sinh ở góc dưới bên phải, các phụ kiện khác nhau xuất hiện trên người anh ta. Ngay cả biểu cảm của anh cũng khác, một số đang mỉm cười, một số đang tức giận. Thầy Vạn không hổ danh là một giáo viên nổi tiếng, những học sinh mà ông dạy ra có thể căn cứ vào trạng thái tĩnh của đồ vật hay người mà vẽ ra các trạng thái khác nhau.

Anh lật nhanh qua, cuối cùng cầm lên một tờ giấy.

Ở góc dưới bên phải là chữ ký xấu xí của cô gái “Đào Nhiễm”, và lần này còn biết thêm chữ cái đầu của cái tên – “TR” vào sau nó. Nét cuối của chữ R hếch lên, thể hiện một chút trẻ con.

(Editor: Đào Nhiễm tên là “Tao Ran” = TR nha. Truyện được fanpage Áo_bông_nhỏ hay Trên kệ sách có gì edit. Nhớ ủng hộ nha.)

Anh nhìn bức tranh, nhướng mày và mỉm cười. Cô vẽ người rất tinh tế, có năng khiếu hội họa cao, người trong tranh trông giống hệt anh.

Trên tờ giấy vẽ của cô, anh cụp mắt xuống hôn một bông hồng vừa chớm nở. Phụ kiện mà cô phối cho anh là một bông hồng.

Anh có thể ngả ngớn, có thể trang nghiêm, có thể lạnh nhạt vô tình, cũng có thể dịu dàng đến tận xương.

Nhưng khi đối mặt với cô, anh đã bị thần tình yêu bắn trúng lý trí và cảm giác cân đối.

Chẳng sợ trong lòng có mãnh thú, cũng chỉ dám nhẹ nhàng hôn bông hoa kiều diễm này.

Anh thích bức tranh của cô.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ