Bầu Trời Sụp Đổ - Chương 4

– Cô muốn nói gì với tôi thế, Dana?

– Matt, năm cái chết của một gia đình trong vòng chưa đầy một năm là một sự quá tình cờ.

– Dana, nếu tôi không biết rõ cô, có lẽ tôi đã phải mời một bác sĩ tâm lý và cho ông ta biết chicken little đang trong văn phòng tôi và đang lảm nhảm rằng bầu trời sụp đổ. Cô nghĩ rằng chúng ta đang đối phó với một âm mưu kinh khủng? Ai đứng đằng sau nó? Fidel Castro? Hay CIA? Hay Oliver Stone? Chúa ơi, cô không hay rằng mỗi khi một nhân vật nổi tiếng bị chết là lại có hàng trăm giả thuyết về các âm mưu khác nhau sao? Tuần trước có một gã đến đây và nói với tôi là gã có thể chứng minh rằng Lyndon Johnson đã giết Abraham Lincoln. Washington này lúc nào chả đầy rẫy các âm mưu kiểu đó.

– Matt, chúng ta đang chuẩn bị thực hiện Đường dây tội ác ông muốn bắt đầu bằng một người tình cờ lắm mà. Nếu tôi nói đúng thì vụ này có thể làm được đấy.

Matt Baker ngồi yên lặng nhìn nàng.

– Cô sẽ tốn công vô ỉch thôi.

– Cảm ơn, Matt.

Phòng tư liệu của Washington Tribune nằm ở dưới tầng hầm, chất đầy các cuốn băng của những chương trình tin tức trước, tất cả đều được xếp rất gọn gàng, ngăn nắp.

Laura Lee Hill, một phụ nữ da nâu hấp dẫn trạc tuổi bốn mươi đang ngồi sau bàn làm việc phân loại các cuốn băng. Bà ta ngẩng đầu lên nhìn Dana bước vào.

– Chào, Dana. Tôi đã xem phóng sự của cô về đám tang. Cô thực hiện nó thật xuất sắc.

– Cảm ơn chị.

– Thật là tấn bi kịch khủng khiếp.

– Vâng, thật khủng khiếp, Dana đồng ý.

– Không thể biết trước được điều gì, Laura

Lee Hill rầu rĩ nói.

– Ờ… tôi có thể giúp gì cho cô?

– Tôi muốn xem những cuốn băng về gia đình Winthrop.

– Những cái gì cụ thể?

– Không. Tôi chỉ muốn có cảm nhận về gia đình họ thôi.

– Tôi có thể cho cô biết họ như thế nào. Họ là những vị thánh.

– Đó là những gì tôi vẫn thường nghe, Dana nói.

Laura Lee Hill đứng dậy.

– Tôi hy vọng cô có nhiều thời gian. Chúng tôi có hàng tấn tư liệu về họ.

– Được. Tôi cũng không vội gì.

Laura dẫn Dana đến một cái bàn trên có đặt một chiếc tivi.

– Tôi sẽ quay lại ngay, bà ta nói. Năm phút sau, bà ta xuất hiện với một chồng băng lớn trên tay.

– Cô cứ bắt đầu với chỗ này đã. Còn nhiều nữa cơ, bà ta bảo nàng.

Dana nhìn đống băng và nghĩ thầm, Mình có thể là Chicken Litle. Nhưng nếu mình đúng…

Dana nhét một cuốn băng vào đầu máy và trên màn hình là hình ảnh một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, vóc dáng khoẻ mạnh. Ông ta có mái tóc đen dài, cặp mắt xanh vô tư, cái cằm khoẻ. Bên cạnh ông ta là một cậu bé. Tiếng thuyết minh nói:

“Taylor mới khánh thành thêm một trại từ thiện dành cho những trẻ em có hoàn cảnh thiệt thòi. Bên cạnh là Paul, con trai ông, đang sẵn sàng theo gương bố. Đây là công trình thử mười trong loạt trại từ thiện mà Taylor Winthrop đang xây dựng. Ông còn dự định làm thêm tối thiểu mười hai trại nữa”.

Dana nhấn nút và cảnh trên màn hình thay đổi.

Taylor Winthrop, lúc này trông đã già hơn, tóc điểm bạc, đang bắt tay một nhóm quan chức cao cấp…”vừa xác nhận chức vụ cố vấn trong NATO của mình. Trong vài tuần tới Taylor Winthrop sẽ sang Brussels để…”

Dana thay băng. Bây giờ là cảnh bãi cỏ ở phía trước Nhà Trắng. Tổng thống đang phát biểu, Taylor Winthrop đứng cạnh ngài “… và tôi đã bổ nhiệm ông ấy lãnh đạo FRA, cơ quan Nghiên cứu Liên bang. Cơ quan này được thành lập với mục đích giúp đỡ các nước đang phát triển trên toàn thế giới, và tôi tin rằng không còn ai xứng đáng với cương vị này hơn Taylor Winthrop…”

Trên màn hình chuyển sang cảnh phi trường Leonardoda Vinci ở Rome, nơi Taylor Winthrop đang từ máy bay bước xuống. Các quan chức địa phương đã có mặt ở đây chào đón Taylor Winthrop khi ông đến đàm phán về vấn đề thương mại giữa Italy và Hoa Kỳ.

“Việc ông Winthrop được ngài Tổng thống uỷ nhiệm trọng trách đàm phán đã cho thấy tầm quan trọng của…”

Người đã làm mọi thứ, Dana nghĩ thầm.

Nàng đổi cuốn băng khác. Taylor Winthrop đang ở dinh Tổng thống tại Paris, bắt tay ngài Tổng thống Pháp.

“Một thoả hiệp thương mại có tính bước ngoặt lớn lao với người Pháp đã được Taylor Winthrop hoàn thành…

Một cuốn băng nữa. Vợ Taylor Winthrop, Madeline, đứng trước một khu đất lớn cùng lũ trẻ con. “Hôm nay Madeline Winthrop tặng một trung tâm chăm sóc trẻ em bị ngược đãi và…”

Một cuốn băng về lũ trẻ nhà Winthrop chơi đùa tại trang trại của chúng ở Manchester, Vermont.

Dana cho cuốn băng tiếp theo vào máy. Taylor Winthrop ở tại Nhà Trắng. Đằng sau là vợ ông ta, hai đứa con đẹp trai, Gary và Paul, đứa con gái xinh đẹp, Julie. Ngài Tổng thống đang trao tặng ông ta Huân chương Tự Do. “… vì những công hiến vĩ đại của ông cho đất nước này, vì tất cả những thành quả tuyệt vời mà ông đã thực hiện, tôi rất vui mừng được trao tặng cho ông Taylor Winthrop phần thưởng dân sự cao quý nhất – Huân chương Tự do.

Một cuốn băng Julie trượt tuyết.

Gary lập quỹ giúp đỡ các hoạ sĩ trẻ…

Lại trong Nhà Trắng… Taylor Winthrop tóc muối tiêu và bà vợ đứng bên cạnh Tổng thống. “Tôi vừa bổ nhiệm Taylor Winthrop làm đại sứ của chúng ta ở Nga. Tôi biết các vị đã quá quen với những công hiến không mệt mỏi của ông Winthrop với đất nước, và tôi thật sự vui mừng vì ông đã đồng ý đảm nhận trọng này thay vì suốt cả ngày chơi golf”.

Đám ký giả cười ồ lên.

Taylor Winthrop nói đùa:

– Ngài còn chưa xem tôi chơi golf thưa ngài Tổng thống.

Lại tiếng cười vang lên.

Và sau đó thảm hoạ liên tiếp xảy đến.

Dana thay một cuốn băng mới. Đó là quang cảnh bên ngoài một ngôi nhà đã bị cháy ở Aspen, Colorado.

Một nữ phóng viên đang chỉ vào bên trong căn nhà.

“Chỉ huy cảnh sát ở Aspen đã xác nhận rằng ngài Đại sứ Winthrop và vợ của ông, Madeline, đã chết trong đám cháy. Đội cứu hoả được báo động vào sáng sớm hôm nay và có mặt sau mười lăm phút, nhưng cũng đã quá muộn để cứu họ ra. Theo cảnh sát trưởng Nagel, nguyên nhân của đám cháy là do hệ thống điện có vấn đề Ngài đại sứ Winthrop và phu nhân đã nổi tiếng trên toàn thế giới vì lòng từ thiện và những công hiến lớn lao của họ với nước Mỹ”.

Dana đổi một cuốn băng khác. Đó là cảnh người phóng viên nói:

“Đây là khúc ngoặt nơi ôtô của Paul Winthrop đã trượt khỏi đường cái và lao xuống sườn núi. Theo các nhân viên điều tra thì anh ta bị chết ngay do va đập. Không có nhân chứng nào chứng kiến cái chết này. Cảnh sát đang điều tra nguyên nhân của vụ tai nạn. Thật trớ trêu khi mới hai tháng trước đây thôi, bố mẹ của Paul Winthrop đã qua đời trong một vụ cháy nhà ở Aspen, Colorado”.

Dana với một cuốn băng khác nữa. Đường trượt tuyết núi ở Juneau, Alaska. Tiếng phóng viên vang lên:

“Và đây là nơi đã xảy ra tai nạn trượt tuyết đáng tiếc vào tối hôm qua. Nhà chức trách cũng không hiểu tại sao Julie Winthrop, một nhà vô địch trượt tuyết lại trượt một mình trong đêm tối tại đường trượt đặc biệt này, khi mà nó đã đóng cửa, và họ đang tích cực điều tra. Sáu tuần trước, vào tháng Chín, anh ruột của Julie, Paul đã chết trong một tai nạn xe hơi ở Pháp, và vào tháng Bảy cùng năm, bố mẹ của cô, ngài đại sứ Winthrop và vợ chết trong một vụ hoả hoạn. Ngài Tổng thống đã gửi tới lời chia buồn sâu sắc nhất.

Cuốn băng tiếp theo. Nhà của Gary Winthrop ở khu tây bắc thủ đô Washington. Bên ngoài là vô số các phóng viên túc trực. Đứng trước căn nhà, một người đang nói:

“Một tấn bi kịch, một sự trùng lặp khó mà tin nổi, Gary Winthrop thành viên cuối cùng của gia đình Winthrop đã bị bọn trộm hạ sát. Sáng sớm hôm nay, một nhân viên an ninh nhận thấy đèn báo động bị tắt, anh ta vào nhà và phát hiện ra xác của Gary Winthrop. Anh bị bắn hai phát. Có vẻ như Gary đã làm gián đoạn việc ăn cắp tranh của chúng và buộc bọn chúng phải ra tay. Gary Winthrop là người thứ năm và cũng là người cuối cùng của gia đình đã gặp phải cái chết thê thảm trong năm nay”.

Dana tắt màn hình và ngồi yên lặng rất lâu. Ai muốn tiêu diệt một gia đình tuyệt vời đến vậy? Ai? Tại sao.

***

Dana đã hẹn gặp ngài Thượng nghị sĩ Perry Leff tại toà nhà Văn phòng Thượng viện. Ông khoảng ngoài năm mươi tuổi, sôi nổi và sốt sắng.

– Tôi có thể giúp gì cho cô, cô Evans?

– Tôi biết rằng ông đã từng cộng tác với ông Taylor Winthrop rất thân thiết, phải không, thưa Thượng nghị sĩ?

– Vâng. Chúng tôi được Tổng thống bổ nhiệm làm việc trong một vài uỷ ban cùng nhau.

– Tôi biết về hình ảnh xã hội của ông ấy, thưa Thượng nghị sĩ, nhưng về khía cạnh con người thì ông ấy thế nào?

Thượng nghị sĩ Leff nhìn Dana một lát.

– Tôi rất sẵn lòng cho cô biết. Taylor Winthrop là một trong những người tốt nhất mà tôi từng biết. Điểm đáng chú ý nhất của ông ấy là cái cách mà ông ấy quan hệ với mọi người. Ông ấy thật sự biết quan tâm. Tôi luôn luôn nhớ ông ấy và những gì xảy ra với gia đình ông ấy là điều tồi tệ nhất mà chúng ta phải nghĩ đến.

Dana nói chuyện với Nancy Patchin, một trong những thư ký của Taylor Winthrop, ngoài sáu mươi tuổi có khuôn mặt dài và cặp mắt buồn rầu.

– Bà làm việc cho ông Winthrop bao nhiêu năm rồi?

– Mười lăm năm.

– Với khoảng thời gian như vậy, tôi nghĩ là bà phải hiểu rất rõ ông Winthrop.

– Dĩ nhiên.

– Tôi đang cố xây dựng một hình ảnh rõ ràng về con người thật của ông ấy. Vậy…

Nancy Patchin ngắt lời.

– Tôi có thể nói rõ với cô ông ấy là người thế nào, cô Evans. Khi biết con trai tôi bị bệnh Lou Gchrig, ông Winthrop đã đưa nó đến chỗ bác sĩ riêng của ông ấy và thanh toán toàn bộ tiền chữa bệnh cho cháu. Khi con tôi chết, ông ấy đã trả tất cả chi phí cho đám tang và đưa tôi sang châu Âu hồi phục sức khoẻ. Cặp mắt bà đẫm lệ. Ông ấy là người rộng lượng nhất, tốt bụng nhất, tuyệt vời nhất mà tôi từng được biết!

Dana đã xin được gặp tướng Victor Booster, người điều hành FRA, cơ quan Nghiên cứu Liên bang, nơi Taylor Winthrop đã từng lãnh đạo. Đầu tiên Booster từ chối, nhưng khi biết mục đích cuộc gặp, ông đã đồng ý.

Vào giữa buổi sáng, Dana lái xe đến FRA nằm ở gần Fort Mead, bang Maryland. Tổng hành dinh của FRA nằm trong một khu vực rộng ba mươi hai hecta có canh gác nghiêm ngặt. Không có dấu hiệu nào của những vệ tinh theo dõi ẩn giấu sau những tán cây rậm rạp.

Dana dừng xe lại trước một hàng rào dây thép gai cao khoảng hai mét rưỡi. Nàng nói tên và đưa bằng lái xe cho người lính bảo vệ có vũ trang tại bốt gác và được phép đi tiếp. Một phút sau nàng đến trước một cánh cổng điện có camera theo dõi. Nàng nói tên lần nữa và cánh cổng tự động mở ra. Nàng tiếp tục đi theo con đường dẫn tới một toà nhà màu trắng.

Một người mặc thường phục gặp Dana ở bên ngoài toà nhà.

– Để tôi đưa cô đến văn phòng tướng Booster, cô Evans.

Họ vào thang máy riêng và lên tầng năm, đi dọc theo một hành lang dài dẫn đến một dãy văn phòng ở phía cuối.

Họ bước vào một phòng tiếp tân lớn với hai bàn thư ký. Một người nói:

– Tướng Booster đang đợi cô, cô Evans. Xin mời cô, phía bên tay phải. Cô ta bấm một cái nút và cánh cửa mở ra.

Dana thấy mình ở trong một văn phòng rộng rãi, tường và trần hoàn toàn cách âm. Tiếp nàng là một người đàn ông cao, gầy, khá hấp dẫn, trạc bốn mươi tuổi. Anh ta chìa tay cho Dana và nói với vẻ cởi mở:

– Tôi là thiếu tá Jack Stone, phụ tá của tướng Booster. Rồi anh ta chỉ người ngồi sau bàn làm việc. Đây là tướng Booster!

Victor Booster là ngườl Mỹ gốc Phi, gương mặt khắc khổ và cặp mắt màu đá vỏ chai. Cái đầu bóng lưỡng của ông ta như sáng lên dưới ánh sáng của trần nhà.

– Mời cô ngồi, ông ta nói. Giọng ông ta trầm và gồ ghề.

Dana ngồi xuống.

– Cảm ơn ông vì đã dành thời gian cho tôi, thưa tướng quân.

– Cô nói buổi gặp này là vì Taylor Winthrop?

– Vâng. Tôi muốn…

– Cô đang xây dựng một câu chuyện về ông ấy à, cô Evans?

– À, tôi…

Giọng ông ta đanh lại:

– Bọn phóng viên khốn nạn các người không thể để cho người chết được yên nghỉ sao? Các người chẳng khác gì một lũ sói chuyên sục mõm vào các xác chết.

Dana lặng người vì choáng váng.

Jack Stone trông có vẻ ngượng ngùng.

Dana cố gắng kiềm chế bản thân.

– Thưa ông Booster, tôi tin chắc là ông không hứng thú gì với việc sục mõm vào các xác chết. Tôi biết rõ về huyền thoại Taylor Winthrop. Tôi đang cố xây dựng bức tranh về con người của ông ấy. Tôi đánh giá cao tất cả những gì mà ông có thể cho tôi biết.

Tướng Booster chồm người về phía trước.

– Tôi không biết cô đang săn đuổi cái quái gì? nhưng tôi có thể cho cô biết một điều. Huyền thoại chính là con người. Khi Taylor Winthrop lãnh đạo FRA, tôi là nhân viên dưới quyền ông ta. Ông ta là người lãnh đạo cừ khôi nhất của tổ chức này. Tất cả mọi người đều ngưỡng mộ ông ấy. Những gì xảy ra cho ông ta và gia đình là một tấn bi kịch mà tôi thậm chí hoàn toàn không hiểu nổi. Vẻ mặt ông ta căng thẳng. Nói thẳng là tôi không thích giới truyền thông, cô Evans ạ. Tôi đã xem chương trình của cô ở Sarajevo. Những bản tin bằng cả trái tim của cô chẳng giúp gì được cho chúng tôi cả.

Dana cố gắng ngăn cơn giận của mình lại.

– Tôi đến đó không phải để giúp ông, thưa tướng quân. Tôi đến đó để thuật lại những gì đang xảy ra với những người vô tội…

– Thế nào cũng vậy thôi Taylor Winthrop là nhà chính khách lỗi lạc nhất mà đất nước này từng có. Đó là thông tin cho cô. Cặp mắt ông ta gắn chặt vào nàng. Nếu cô định xé toạc những hồi ức của ông ấy, cô sẽ thấy mình có thêm nhiều kẻ thù đấy. Để tôi cho cô một lời khuyên. Đừng tự chuốc lấy rắc rối, nếu không cô sẽ gặp rắc rối thật sự đấy. Đó là điều chắc chắn. Tôi cảnh cáo cô nên tránh xa địa ngục ra. Tạm biệt, cô Evans.

Dana ngó sững ông ta, rồi đứng dậy. Cảm ơn nhiều, thưa tướng quân. Nàng bước ra khỏi văn phòng.

Jack Stone vội vã chạy theo.

– Để tôi đưa cô ra.

Ở hành lang, Dana hít một hơi thở sâu và giận dữ nói:

– Ông ta luôn luôn như vậy à?

Jack Stone thở dài.

– Tôi thay mặt ông ấy xin lỗi cô. Có lẽ ông ấy hơi thô lỗ một chút. Nhưng ông ta không cố ý đâu.

Dana đay nghiến.

– Thật à? Tôi có cảm giác là ông ta cố ý đấy.

– Dù sao, vì những gì đã xảy ra, cho tôi xin lỗi. Jack Stone nói. Anh ta định quay đi.

Dana níu tay áo anh ta.

– Khoan đã. Tôi muốn nói chuyện với anh. Mườì hai giờ rồi. Chúng ta đi ăn trưa ở đâu nhé!

Jaek Stone liếc về phía văn phòng của tướng quân.

– Cũng được. Quán Sholl s Colonial ở phố K, một giờ nữa!

– Tuyệt quá. Cám ơn anh.

– Đừng vội cám ơn tôi, cô Evans.

Khi anh ta bước vào quán thì Dana đã ngồi chờ sẵn.

Jack Stone đứng ở ngưỡng cửa một lúc để chắc chắn rằng không ai biết anh ta vào đây, rồi mới đi về phía bàn của Dana.

– Tướng quân sẽ đánh què tôi nếu ông ấy biết tôi nói chuyện với cô. Ông ấy là người tốt. Ông ấy phải làm một công việc khó khăn đòi hỏi sự kín đáo và ông ấy đã rất xuất sắc ở cương vị của mình! Anh ta lưỡng lự. Tôi e là ông ấy không ưa gì giới truyền thông.

– Tôi biết rồi, Dana trả lời cộc lốc.

– Tôi có vài điều phải làm rõ với cô, cô Evans. Nội dung cuộc nói chuyện này hoàn toàn không được ghi âm lại.

– Tôi hiểu.

Họ lấy đĩa và chọn thức ăn. Khi ngồi xuống, Jack Stone nói:

– Tôi không muốn cô có ấn tượng sai lầm về tổ chức của chúng tôi. Chúng tôi là những người tốt. Chúng tôi làm việc giúp đỡ các quốc gia đang phát triển.

– Tôi đánh giá cao chuyện đó. Dana trả lời.

– Tôi biết nói gì với cô về Winthrop bây giờ?

Dana nói:

– Tất cả những gì tôi có là những câu chuyện về một vị thánh. Ai cũng phải có một vài tì vết trong đời.

– Ông ấy cũng vậy, Jack Stone công nhận. Để tôi cho cô biết những chuyện tốt trước. Hơn mọi người đàn ông mà tôi biết, Taylor Winthrop luôn quan tâm đến mọi người. Anh ta ngừng lại. Ý tôi là thực sự quan tâm. Ông ấy nhớ ngày sinh nhật, ngày kỷ niệm hôn nhân và tất cả những người làm việc dưới quyền ông đều yêu mến ông. Ông ấy có bộ óc sắc sảo và là người luôn biết giải quyết mọi vấn đề khó khăn. Và mặc dù bận trăm công ngàn việc thì trong tận cùng ông ấy vẫn là con người của gia đình. Ông ấy yêu vợ và các con mình. Anh ta dừng lại.

– Thế còn chuyện xấu? Dana hỏi.

Jack Stone miễn cưỡng trả lời.

– Taylor Winthrop cực kỳ hấp dẫn đàn bà. Ông ấy rất lôi cuốn, lại đẹp trai, giàu có và có quyền lực. Đó là những điểm làm cho đàn bà khó cưỡng lại được. Anh ta tiếp tục. Vậy là cứ thỉnh thoảng, Taylor… lại sa ngã. Ông ấy có một vài chuyện tình, nhưng tôi có thể bảo đảm với cô rằng tất cả đều chỉ là qua đường và ông ấy luôn giữ chúng như một sự riêng tư. Ông ấy không bao giờ làm bất cứ điều gì tổn thương đến gia đình của mình.

– Thiếu tá Stone, ông có nghĩ đến những ai có lý do gì đó để giết Taylor Winthrop và gia đình ông ta không?

Jack Stone làm rơi chiếc thìa trong tay.

– Cái gì? Cô Evans, cô đang ám chỉ rằng gia đình Winthrop bị ám sát à?

– Tôi chỉ hỏi thôi, Dana nói.

Jack Stone lưỡng lự một lúc. Rồi anh ta lắc đầu.

– Không, anh ta nói. Nó không gợi lên một cái gì cả. Taylor Winthrop chưa từng làm hại một ai. Nếu cô nói chuyện với bất kỳ một người bạn hoặc đồng sự nào của ông ấy, cô sẽ biết rõ chuyện đó.

– Để tôi cho anh biết tôi đã thu thập được cái gì, – Dana nói. Taylor Winthrop là…
Jack Stone giơ tay lên.

– Cô Evans, tôi biết càng ít thì càng tốt. Tôi đang cố tránh cho xa vụ rắc rối này. Đó là cách tốt nhất tôi có thể giúp cho cô nếu cô hiểu ý tôi.

Dana bối rối nhìn anh ta.

– Tôi không hiểu lắm…

– Nói thật với cô, vì lợi ích của cô, tôi mong cô nên bỏ qua tất cả. Nếu không, cô phải cẩn thận. Rồi anh ta đứng dậy và bỏ đi.

Dana ngồi đó, nghĩ về những gì nàng vừa nghe. Vậy là Taylor Winthrop không có kẻ thù. Có thể mình đã bắt đầu vụ này từ một khía cạnh sai lầm. Nếu không phải kẻ thù của Taylor Winthrop muốn ông ta phải chết thì sao? Chuyện gì nếu đó là kẻ thù của một trong nhũng đứa con ông ta? Hay vợ ông ta?

***

Dana kể cho Jeff nghe về bữa trưa với thiếu tá Jack Stone.

– Thú vị quá. Bây giờ thì sao?

– Em muốn nói chuyện với một số người biết rõ về những đứa con của Taylor Winthrop. Paul đã đính hôn với một cô gái tên là Harriet Berk. Họ ở cùng nhau đã gần một năm nay.

– Anh nhớ là đã đọc tin tức về họ, Jeff nói. Anh lưỡng lự. Em yêu, em biết rằng anh luôn ủng hộ em một trăm phần trăm…

– Dĩ nhiên, Jeff!

– Nhưng nếu em nhầm lẫn trong vụ này thì sao? Rắc rối sẽ xảy ra. Em định dành bao nhiêu thời gian cho nó đây?

– Sẽ không nhiều đâu, Dana hứa. Em chỉ định kiểm tra một chút thôi mà.

***

Harriet Berk sống trong một căn hộ đôi lịch sự ở phía tây bắc Washington. Cô ta có vóc dáng mảnh mai, tóc vàng, độ ba mươi tuổi, nụ cười hấp dẫn có pha lẫn vẻ bồn chồn.

– Cảm ơn vì đã gặp tôi, Dana nói.

– Tôi cũng không chắc tại sao tôi lại gặp cô, cô Evans. Cô nói cô có vài điều liên quan đến Paul.

– Vâng. Dana thận trọng tìm từ ngữ thích hợp. Tôi không muốn tìm hiểu về đời tư của cô, nhưng cô và Paul đã đính hôn và chuẩn bị tổ chức hôn lễ. Tôi tin chắc rằng cô là người hiểu anh ấy hơn bất kỳ một ai khác.

– Tôi cũng muốn nghĩ thế.

– Tôi mong được biết thêm vài điều về anh ấy, rằng anh ấy thực sự là con người thế nào.

Harriet Berk im lặng một lát. Khi nói, giọng cô ta trở nên dịu dàng hơn.

– Paul không giống những người đàn ông khác mà tôi từng quen biết. Cuộc sống của anh ấy thực sự hứng thú. Anh ấy tốt bụng và chu đáo với mọi người. Có thể anh ấy còn rất vui tính nữa. Paul không bao giờ tỏ ra quá nghiêm trang. Bao giờ anh ấy cũng vui vẻ với những người xung quanh. Chúng tôi đã dự định kết hôn vào tháng Mười này. Cô ta dừng lại. Khi biết tin Paul qua đời vì tai nạn, tôi… tôi cảm thấy như cuộc đời mình đã kết thúc. Cô ta nhìn Dana và nói khẽ, Tôi thực sự cảm thấy như vậy.

– Tôi rất tiếc, Dana nói. Tôi không muốn đòi hỏi nhiều, nhưng quả thật cô có biết ai có lý do muốn giết anh ấy không?

Harriet nhìn nàng và mắt cô ta chợt đẫm lệ.

– Giết Paul ư? Giọng cô ta nghẹn lại. Nếu cô biết anh ấy, cô sẽ không bao giờ phải hỏi tôi như vậy.

Cuộc nói chuyện tiếp theo của Dana là với Steve Rexford, người quản gia của Julie Winthrop. Ông ta ở độ tuổi trung niên, lịch sự như một người Anh.

– Tôi có thể giúp gì cho cô, cô Evans?

– Tôi muốn hỏi ông vài điều về Julie Winthrop.

– Vâng, thưa cô.

– Ông làm việc cho cô ấy được bao lâu rồi?

– Bốn năm và chín tháng.

– Cô ấy như thế nào?

Ông ta mỉm cười với vẻ hồi tưởng.

– Cô ấy cực kỳ dễ chịu, là một phụ nữ đáng yêu ở mọi phương diện. Tôi… tôi không thể tưởng tượng nổi khi biết tin cô ấy qua đời vì tai nạn.

– Julie Winthrop có kẻ thù nào không?

Ông ta cau mày.

– Xin cô nhắc lại?

– Cô Winthrop có dính dáng với ai mà cô ấy có thể… phụ bạc? Hay ai đó có thể muốn làm hại cô ấy hoặc gia đình cô ấy?

Steve Rexford chậm rãi lắc đầu.

– Cô Julie không phải hạng người như vậy. Cô ấy không biết làm hại một ai cả. Cô ấy rất hào phóng với thời gian và tiền bạc của mình. Tất cả mọi người đều yêu quý cô ấy.

Dana nhìn ông ta một lát. Ông ta cũng nói vậy. Tất cả bọn họ đều nói vậy. Mình đang làm cái quái gì đây. Dana tự hỏi. Mình cảm thấy mình như là Dona Quixote. Chỉ có điều là ở đây không có cối xay gió thôi.

***

Morgan Ormond, giám đốc bảo tàng Nghệ thuật Georgetown, là người tiếp theo trong danh sách của Dana.

– Tôi biết cô muốn hỏi tôi về Gary Winthrop?

– Vâng. Tôi thắc mắc…

– Cái chết của ông ấy là một sự mất mát lớn lao. Đất nước của chúng ta đã mất đi người bảo trợ nghệ thuật vĩ đại nhất.

– Ông Ormond, có phải có một sự cạnh tranh ngầm rất lớn trong thế giới nghệ thuật?

– Cạnh tranh?

– Tức là có chuyện xảy ra khiến vài người cùng theo đuổi một công việc nghệ thuật phải…

– Dĩ nhiên. Nhưng với ông Winthrop thì không. Ông ấy có một bộ sưu tập cá nhân tuyệt vời, mà ông ấy lại rất hào phóng với các viện bảo tàng. Không chỉ với riêng viện bảo tàng này mà còn với các bảo tàng trên toàn thế giới. Tham vọng của ông ấy là mang nghệ thuật đến cho tất cả mọi người.

– Ông có biết một kẻ thù nào mà ông ấy…

– Gary Winthrop? Không bao giờ, không bao giờ.

***

Cuộc gặp gỡ cuối cùng của Dana là với Rosalind Lopez, đã làm người hầu cho Madeline Winthrop suốt mười lăm năm. Bây giờ bà ta đang cùng chồng đứng ra kinh doanh thực phẩm.

– Cảm ơn vì đã gặp tôi, bà Lopez. Dana nói. Tôi muốn nói chuyện với bà về Madeline Winthrop.

– Người phụ nữ tội nghiệp. Bà ấy… bà ấy là người tốt nhất mà tôi từng được biết.

Lại là những âm thanh của một cuộn băng hỏng, Dana nghĩ.

– Bà ấy chết thật thê thảm quá.

– Vâng! – Dana đồng ý. Bà đã ở bên bà ấy khá lâu phải không?

– Vâng, thưa cô.

– Bà có biết bà ấy có thể làm ra chuyện gì xúc phạm đến ai đó hoặc gây thù chuốc oán với ai không?

Rosalind Loped nhìn Dana với vẻ ngạc nhiên.

– Kẻ thù? Không, thưa cô. Tất cả đều yêu quý bà ấy.

Đúng là cuộn băng hỏng, Dana quyết định.

Trên đường về văn phòng, Dana nghĩ, mình cho là mình đã nhầm. Cho dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa thì cái chết của họ cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.

***

Dana vào gặp Matt Baker. Abbe Lasmann lên tiếng chào nàng.

– Chào, Dana.

– Matt đang chờ tôi chứ?

– Vâng, cô cứ vào đi.

Matt Baker ngước lên khi Dana bước vào.

– Sherlock Holmes, hôm nay thế nào?

– Không được gì, Watson thân mến ạ. Tôi đã nhầm rồi. Chẳng có câu chuyện nào cả.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ