Vì Có Em Nên Đêm Đen Lấp Lánh Sao Trời - Chương 37: Phong thư

Tháng mười một trời mới vừa chớm đông, từng bông tuyết nhỏ bay bay trong gió phủ lên đất trời một lớp áo trắng mờ huyền ảo.

Bên trong xe, đầu ngón tay người đàn ông gõ nhịp nhàng trên vô lăng, thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn về con đường phía trước.

“Cạch…”

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì hơi lạnh xuất hiện trong tầm mắt anh.

“A Vãn chờ em lâu chưa, giờ em mới được tan ca này.”

“Không lâu.” Lục Vãn nằm bò trên khung cửa sổ xe nở nụ cười nhàn nhạt, trong dáng vẻ hơi uể oải một chút.

“Chà, anh mệt lắm đúng không!” Giản Tinh Mạn vuốt lại tóc mái lòa xòa trên trán Lục Vãn, nhìn ánh mắt đầy ủ rũ mệt mỏi của anh khiến lòng cô đau xót.

Anh mới đi công tác về chưa nghỉ ngơi chút nào đã vội vội vàng vàng chạy đến đây đón cô.

Nghe cô nói Lục Vãn nhẹ lắc đầu, từ trong xe vươn hai tay ra ôm lấy eo Giản Tinh Mạn thật chặt. “Mệt lắm, anh cần được Tinh Tinh tiếp thêm cho anh năng lượng.” Nói xong thì nheo mắt chu chu mỏ nũng nịu muốn cô hôn mình.

Hôm nay được nhìn thấy cô rồi, tâm trạng thấp thỏm không yên của anh cuối cùng cũng buông xuống được.

Hai gò má ửng hồng, Giản Tinh Mạn đưa mắt liếc dòng người qua lại xung quanh mình, thậm chí có người còn ngoảnh lại tò mò nhìn hai người họ nữa chứ.

Cô hơi ngượng ngùng, hạ tầm mắt với dáng vẻ hung dữ nhìn vào Lục Vãn. “Đừng quậy nữa.”

“Tinh Tinh, chỉ một cái thôi mà.” Lục Vãn không nghe lời cô, vẫn ôm chặt eo cô nũng nịu không ngừng.

Người đàn ông này giống hệt con Husky to lớn, khuôn mặt đẹp trai mếu máo than khóc om sòm hết cả lên. Giản Tinh Mạn thiệt bó tay với anh luôn, cô than nhẹ một tiếng dùng đôi tay nhỏ bé bưng mặt anh cúi đầu hôn thật nhanh xuống môi anh một cái.

“Còn mệt nữa không.”

Đòi được nụ hôn từ cô xong, Lục Vãn vui vẻ hai mắt cong cong, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé Giản Tinh Mạn. “Không còn mệt nữa.”

Tay Giản Tinh Mạn dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Lục Vãn, nhéo nhéo gò má anh. “Đồ ngốc.”

Trên bầu trời bông tuyết trắng tung bay đáp nhẹ nhàng lên tóc hai người. Hai người nhìn nhau cười, dường như trong ánh mắt chỉ tồn tại duy nhất hình bóng của đối phương.

Giản Tinh Mạn cầm ly đồ uống nóng hổi, buồn chán đi dạo vòng quanh trong phòng khách, ánh mắt liếc nhìn sang ‘tiên sinh’* Lục Vãn đang bận rộn nấu ăn trong phòng bếp.

Đây là lần đầu tiên sau khi hai người chính thức ở bên nhau cô đến thăm nhà anh, lòng có hơi căng thẳng xen lẫn chút phấn khích.

Nhớ tối hôm qua khi đang nhàm chán lướt Teiba** vô tình thấy được một bài đăng. Giản Tinh Mạn đưa mắt nhìn lên trên lầu một cái, sau đó lại len lén nhìn về hướng Lục Vãn.

Anh đang tập trung nấu ăn, không có thời gian rảnh để quan tâm đến cô.

Giản Tinh Mạn mím môi rón ra rón rén đi lên lầu, đi thẳng vào căn phòng bí ẩn mà cô tò mò bấy lâu không biết bên trong đó có gì.

Liệu có phải phòng anh cũng bày bừa lung tung như những chàng trai khác?

“Cạch…”

Giản Tinh Mạn dè dặt mở cửa phòng ra, căn phòng tối đen bỗng sáng bừng khiến cô hoảng hồn.

Bốn bức tường phòng phủ một màu xanh đen, dán toàn là ảnh chụp, lớn có nhỏ có, gần như chiếm hết chỗ trống trên tường.

Mà cô gái trong hình lại chính là cô.

Giản Tinh Mạn chậm rãi bước vào phòng với vẻ mặt khiếp sợ, không thể tin nổi. Cô nhìn những tấm ảnh ghi lại từng khoảnh khắc của mình, trong lòng tràn đầy sung sướng.

A Vãn đúng là ‘tiểu biến thái’ mà, ngày nào cũng có suy nghĩ xấu xa đối với cô.

Chậc chậc chậc, ngay cả ảnh hồi cô còn học cấp ba cũng có nữa, rốt cuộc là anh bắt đầu thích cô từ lúc nào đây.

Khóe môi Giản Tinh Mạn cong cong lên cực kỳ vui vẻ, cô thoáng nhìn chồng phong thư chất trên bàn, có lẽ đã khá lâu rồi nên giấy cũng chuyển sang màu vàng úa cũ kỹ. Bỗng nhiên, cô cảm thấy nó hết sức quen mắt.

Giản Tinh Mạn không dám tin muốn qua đó nhìn xem thử, cô cầm phong thư trên bàn mở ra, nét mặt dần đơ cứng.

“Tinh Tinh ăn cơm thôi, em ở trong này sao?”

“Bịch…”

Cái ly trong tay Giản Tinh Mạn rơi xuống sàn, cô hoảng loạn đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đang đứng trước cửa phòng.

Nụ cười trên môi Lục Vãn cứng lại khi nhìn thấy phong thư trên bàn được mở ra. Tim anh đau thắt lại, ánh mắt lạnh lẽo cùng khóe môi run rẩy không ngừng. “Tinh Tinh…”

Giản Tinh Mạn nắm chặt phong thư trong tay, viền mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào Lục Vãn, cô thấy trời cao như sắp đổ sụp xuống mình.

Âm thanh gọi tên mình vốn dĩ quá đỗi ngọt ngào nhưng giờ phút này lại khiến cô cảm thấy cực kỳ chói tai. Trái tim nơi lồng ngực như đang bị một thanh đao đâm vào thật mạnh, đâm đến máu chảy mãi không ngừng được khiến cô ngạt thở.

Nước mắt dâng tràn trong hốc mắt từ từ tuôn rơi, cô đẩy người đàn ông đang đứng chắn trước cửa ra, rồi chạy thật nhanh ra khỏi phòng.

Lục Vãn bị cô đẩy nên người hơi lảo đảo, vội vàng xoay người bắt lấy tay Giản Tinh Mạn, giọng nói hoảng loạn. “Tinh Tinh, nghe anh giải thích đã. Xin em mà, Tinh Tinh, anh xin em hãy nghe anh giải thích, đừng bỏ rơi anh mà, Tinh Tinh…”

Nhưng khi anh nhìn đến vẻ mặt lạnh như băng của Giản Tinh Mạn thì cảm thấy ngực mình đau nhói. Cổ anh giống như bị một đôi tay vô hình bóp chặt, không thể nói thành lời cũng không thể giải thích thêm gì với cô.

Bàn tay nhỏ bé ra sức giãy dụa thoát khỏi tay anh, chân Lục Vãn như có sức nặng nghìn cân ghìm chặt không thể di chuyển. Đôi mắt trợn trừng nhìn cô từ từ rời khỏi ngay trước mắt mình.

“Tinh Tinh, Tinh Tinh…” nước mắt đong đầy hốc mắt Lục Vãn, cơ thể cao lớn dựa vào tường chậm rãi ngã ngồi ra mặt đất. Anh nhìn bóng dáng của cô khuất dần sau cánh cửa, nỗi cô quạnh ngập tràn trong đôi mắt.

Ánh mắt của Giản Tinh Mạn làm anh nhớ về người phụ nữ mà anh đã chôn giấu trong phần ký ức mơ hồ bị bụi thời gian lắp đầy, ánh mắt lạnh lùng ấy.

“Ha ha…”

Gương mặt Lục Vãn bi thương vô vàn, anh cười lớn một tiếng tự chế giễu bản thân mình.

Số phận của anh đã định sẵn phải chịu cô độc, không ai yêu thương từ lúc lọt lòng. Đều do chính anh ‘mơ mộng hảo huyền’ mong muốn có được tình cảm của Giản Tinh Mạn.

Đúng là anh đã có được, nhưng thứ tình cảm có được từ sự lừa dối mong manh tựa như bọt biển, chạm nhẹ vào thôi liền vỡ tan tành.

Có lẽ anh phải hiểu điều đó từ lâu, từ nhiều năm về trước. Ngay từ lúc cô không yêu anh, anh phải hiểu mới phải.

*Từ tôn xưng người trên hay người đáng kính (cũ). 

**Baidu Tieba (tên tiếng Trung: 百度贴吧, pinyin: bǎidù Tieba) là một mạng xã hội trực tuyến được thiết kế dưới nền tảng của ứng dụng tìm kiếm thông tin Baidu do công ty Bách Độ của Trung Quốc sáng tạo nên vào năm 2003. Với những thao tác vô cùng đơn giản, thuận tiện, dễ sử dụng nên đã thu hút được số lượng người dùng đông đảo, nhanh chóng trở thành mạng xã hội trực tuyến được ưa chuộng ở Trung Quốc đại lục. 

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ