Đoạn đường đồi núi này, sương mù bắt đầu dày đặc. Nếu đứng cách nhau dăm chục bước chân, không một người hay vật nào có thể nhận thấy được bằng mắt thường. Gió hun hút thổi không khí lên đỉnh dốc khiến hơi ẩm ngưng tụ lại. Chen giữa làn sương đặc quánh là hai ánh đèn pha chậm chạp quét về phía trước.
Đôi tay Diên Vĩ run lên sau vô lăng. Cô đang lái xe với tốc độ chậm như người đi xe đạp. Sương mù bủa vây khiến Vĩ cảm thấy chiếc xe dường như không chuyển động. Nếu sương mù càng dày đặc về sáng, rất có thể cô sẽ bị lạc đường. Diên Vĩ đành bám sát vào số công tơ mét trên đồng hồ để dò ra số ki lô mét mà áng chừng chỗ rẽ. Đó là cách duy nhất vì trong thời tiết này, bức tượng hình người cụt đầu dùng để làm dấu sẽ chìm lỉm trong sương giá.
Diên Vĩ nhận ra con đường dẫn về Trại Hoa Đỏ nhờ những bụi hoa đang vào mùa mọc lan khắp nơi. Loài hoa này khôn ngoan như những sinh vật có ý thức. Chúng co cụm những cánh hoa lại thành những búp tròn xoe để tránh giá. Vĩ bẻ ngoặt vô lăng. Cô tăng ga vì biết rằng con đường rừng chạy thẳng không hề có một chướng ngại vật. Mồ hôi trên trán Vĩ vã ra như tắm. Cô dừng xe lại, mở bóp và lấy ra lọ thuốc màu da cam. Cô chiêu một viên với nước và nhắm nghiền mắt lại. Chừng mươi phút sau, cô đã trở nên bình tĩnh và sẵn sàng đương đầu với tất cả. Thứ linh cảm vô hình của Ráy dường như truyền cả sang cô kể từ sau khi chị ta chết. Vĩ đã cảm thấy một sự chẳng lành, một nỗi sợ hãi mơ hồ cứ luẩn quẩn chưa rõ hình hài.
Lúc gần nửa đêm, chuông điện thoại của cô réo vang.
Diên Vĩ nhấc máy ngay từ hồi chuông đầu tiên. Gần như từ hôm về nhà, cô luôn thức trắng đêm. Vĩ ngủ tầng trên cùng, sát cạnh đó là phòng của chị giúp việc.
Mẹ…con sợ lắm. – Bảo mếu máo.
Con trai của mẹ, mẹ nhớ con. – Vĩ trào nước mắt.
Mẹ đừng bỏ con. – Bảo khóc oà lên.
Không phải thế…
Con sợ lắm…hôm qua con nói dối mẹ…con đã nhìn thấy…trong hang…bức tượng hình người cụt đầu…
Con nhìn thấy gì? Con bình tĩnh nào.
Con nhìn thấy…
Năm phút sau, cô khẽ khàng mặc quần áo rồi mở cửa phòng. Chị giúp việc vẫn đang ngáy vang trời trong khi cửa phòng và cửa sổ mở toang hoang đón gió đêm. Cô lặng lẽ lần theo từng bậc cầu thang trong bóng tối. Lúc đi qua hành lang tầng ba, cô dừng lại trước cửa phòng Lưu. Vĩ mở hé cánh cửa. Lưu đang thở dốc trong giấc ngủ say. Hơi rượu nồng nặc bốc ra từ phòng anh. Mấy ngày nay, tối nào Lưu cũng về nhà rất muộn và uống rượu đến say mèm. Vĩ kiên quyết đóng cánh cửa rất nhanh và vội vã đi xuống tầng hầm. Cô mở cửa xe và khéo léo lùi ra khỏi gara. Trước khi đi, cô không quên vào bếp chọn một con dao nhỏ nhắn nhưng sắc ngọt mà chị làm việc vẫn dùng để lạng món cá hồi.
Tấm biển Trại Hoa Đỏ hiện ra ngay trước mũi xe. Phía sau, sương mù chăng kín khiến cánh cổng như được dựng lên sừng sững trước một vực thẳm đen ngòm. Một miệng hang khổng lồ thì đúng hơn. Vĩ lao xe vào trong và dùng đèn pin tìm lối lên nhà sàn. Cô nhìn thấy bé Bảo cuốn kín trong phòng. Có lẽ thằng bé đã mệt lả nên thiếp đi. Cô chạm nhẹ năm đầu ngón tay lạnh toát vào má nó. Bảo mở choàng mắt. Nó ngồi dậy và dụi cái đầu nóng ran vào ngực cô. Vĩ thì thầm.
Con yêu của mẹ, mẹ sẽ đi rất chóng thôi. Sau đêm nay, tất cả sẽ kết thúc và mẹ con mình sẽ ở bên nhau mãi mãi.
Cô chăm chú nhìn bé Bảo và có cảm giác nó sợ ánh mắt của cô. Vĩ đứng phắt dậy và bước ra khỏi nhà sàn. Tay phải cô cầm con dao làm bếp, tay trái cầm đèn pin, cô hít mạnh cái mùi ẩm ướt của sương mù và băng mình vào trong bóng tối.
Có tiếng rít nhẹ và một làn hơi ấm mềm mại lướt qua cổ chân cô. Lucky. Nhìn thấy nó, cô mừng rỡ như được trút khỏi nỗi cô đơn ở nơi hoang vu tận cùng. Vĩ khoát tay, con chó cũng mừng rỡ chạy theo cô.
Sương giá đậu trên mặt đất, đậu trên những cánh hoa đỏ đang gồng mình tròn xoe để che chở lấy nhuỵ hoa, đậu trên những vòm cây lá trắng khiến tất cả đều sũng mình và lạnh lẽo. Cô bước chậm để không bị trượt ngã. Lần này cô không thể trượt ngã. Sương mù ngày càng dày đặc đến độ ánh đèn pin của Vĩ như đang lùa vào một hố thẳm.
Cô đã xuống đến chân dốc. Từ khoảng đất trống đến bức tượng hình người cụt đầu chỉ mất 10 phút đi bộ vào ban ngày, nhưng căn cứ vào quãng thời gian cô mất công leo từ đỉnh dốc xuống đây thì Vĩ cho rằng cô sẽ phải tốn thời gian gấp ba lần như thế.
Cửa hang đã ở ngay trước mặt cô. Cô nhận ra nó không phải bằng thị giác mà bằng hơi lạnh đang cuồn cuộn toả ra từ lòng hang. Bức tượng hình người cụt đầu vẫn hàng ngày sừng sững giờ không thể nhìn thấy được nữa. Lúc này, cô đang đứng trong một chiếc phều khổng lồ bao trùm bởi sương giá và bóng đêm. Con Lucky tỏ vẻ sợ hãi. Nó chùn hai chân trước lại và rên ư ử. Cái mõm dài chúi vào mắt cá chân Vĩ. Cô tiến lên một bước. Con chó vẫn không nhúc nhích. Nó kiên quyết ì ra như một thứ đồ nhồi bông đen đúa. Vĩ lắc đầu bước tới. Con chó ngần ngừ giây lát rồi lao theo chân cô.
Trong khoảnh khắc, cả hai đã bị nuốt vào nơi tăm tối nhất của chốn thâm sơn cùng cốc.