Bốn bề rừng rậm hoang vu, con đường mòn đất sẫm màu nối dài theo hàng tre, trúc, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng chạy của ngựa đều đặn vang lên, đột nhiên…
* Hí…hí…*
Xe ngựa chao đảo, người bên trong không tự chủ ngã nhào lên trước, vết thương hở của Yên Nhiên điếng một cái, Miên Vân Hi nhìn thấy cô đang mặt nhăn mày nhó hắn liền khó chịu, cơ hồ định hỏi người đánh xe, bất giác tiếng gươm nhọn khua nhau đến:
– A La, ngoài kia xảy ra chuyện gì?
– Vương Gia, có thảo khấu.
Mạch Yên Nhiên lòng liền gợn sóng, con đường này tuy vắng vẻ nhưng vẫn luôn nằm trong tầm mắt của quan binh, trong thành Miên Kinh chưa từng sơ suất tuần tra, sao lại xuất hiện thảo khấu, rất đáng nghi.
* Đùng *
Một đường trường kiếm xuyên qua thành gỗ mỏng manh của xe ngựa, trực giác nhạy bén đã giúp Vân Hi bảo vệ được cô, hắn ôm lấy Yên Nhiên cúi thấp đầu né tránh.
Kẻ địch trực tiếp một chiêu phá vỡ xe, hắc mã đứt dây bỏ chạy trong hoảng loạn, Miên Vân Hi nhìn quanh đám người hắc y bao vây, rõ ràng cách ăn mặc này trông không giống thảo khấu chuyên cướp bóc, Mạch Yên Nhiên cũng tựa hồ nghĩ đến, để chắc chắn sự nghi ngờ cô thử mình đàm phán với bọn chúng.
– Vị huynh đệ, thứ mà các vị cần là tiền vàng thôi phải không? Chúng tôi đi vội trên người chỉ mang theo vài món trang sức và ít ngân lượng làm lộ phí, chúng tôi có thể giao hết cho các vị, mong các vị sẽ nương tay mà để yên cho chúng tôi qua.
Một tên dáng gầy guộc, nhưng thân hình liền lạc cứng rắn, khoé môi bán nguyệt treo nụ cười khinh mạn:
– Cái ta muốn là mạng của các ngươi.
– Chúng tôi với các người không thù không oán, tại sao lại có ý muốn hại chúng tôi?
– Ta với các người quả thật không có ân oán, nhưng biết làm sao được, Tứ Vương Phi cô đã đắc tội với người lẽ ra không nên đắc tội.
Bà ấy thân phận cao quý, không tiện ra mặt, khoan hồng cho các ngươi một ân huệ được chết cùng nhau.
– Người mà ngươi nói là ai?
– Phí lời, nộp mạng đi.
Dứt lời đám người đó hung hãn xông lên, giữa rừng trúc cuộc hỗn chiến xảy ra kịch liệt, phu xe bị một kiếm phóng trúng xuyên tâm, ngã xuống đất chết ngay tại chỗ.
Miên Vân Hi liên tục ra đòn, đánh trả từng tốp xông lên trước mặt, A La đứng ở cạnh Yên Nhiên, cản trở sát thương từ kẻ địch bất cứ khi nào cũng có thể lao tới.
Cô cầm trong tay thanh đoản kiếm luôn mang theo bên người, vung loạn về phía kẻ địch.
Nhưng vết thương ở bắp tay không cho phép cô kích động, cơ hồ cơn đau đang ngày một vắt kiệt sự tỉnh táo của Yên Nhiên.
Bàn tay thô ráp túm lấy mái tóc dài của A La, cường lực giật mạnh vào lòng rồi kề kiếm sát cổ nha đầu, Mạch Yên Nhiên nhìn thấy nha hoàn bị bắt giữ lòng nóng như lửa, không do dự mà trì trệ giơ cao đoản kiếm chống trả, nhưng tầm nhìn đột ngột mờ đi, một chút sức lực cũng không vung ra đòn được, kết quả là cả hai chủ tớ đều bị bắt giữ, bọn chúng dùng cô làm con tin buộc Vân Hi phải dừng tay.
– Tứ Vương Gia, ngài còn không chịu buông kiếm ta sẽ giết chết nữ nhân này.
Lưỡi kiếm sắt nhọn cứa rách một đường tại cổ Yên Nhiên, môi cô đã tái hẳn, trắng đi thấy rõ.
Miên Vân Hi đứng trước nữ nhân hắn quan tâm đang giẫy giụa với vết thương đã loang đỏ tay áo, hắn là muốn thể hiện thực lực vốn có một kiếm diệt gọn bọn người này, giải cứu cô ra.
Nhưng mặt khác thì không thể làm như vậy, dù chưa rõ kẻ đứng sau là ai, nhưng dễ dàng xuất hiện ở đây còn biết rõ thân phận của họ thì ắt hẳn người đứng sau không hề xa lạ, mà hiện tại kẻ đối địch với hắn chẳng có mấy ai, rất có thể quanh đây còn tai mắt khác của bọn chúng.
Nếu bây giờ háo thắng thể hiện sẽ khiến mọi nỗ lực tan thành mây khói.
Hắn liền nghĩ ra một cách, chi bằng tự mình đi vào hang hổ, thời cơ chín muồi sẽ bắt gọn cả mẹ lẫn con.
– Đừng làm hại nàng ấy.
Miên Vân Hi quả quyết ném thanh trường kiếm ra xa, buông tay chịu trói.
– Tứ Vương Gia, đắc tội rồi.
…—————-…
Mạch Yên Nhiên đầu se se cơn đau buốt, mơ hồ từ từ mở mí mắt ra, nền đất lạnh phủ đầy những rơm rạ, mùi cỏ khô xông vào cánh mũi.
Cư nhiên tứ chi tựa là vô hình, thử cử động để lưu thông các máu huyết, phát hiện hai tay đang bị trói ngược ra sau, toàn thân bó chặt trong sợi dây dẻo dai quấn quanh thân trụ, ngọ nguậy thế nào cũng không sao nới lỏng, mà cứ mỗi lần phản kháng thì đoạn dây tại cổ tay lại xiết chặt thêm, lớp dây kia không hề trơn nhẵn, như là gai nhọn móc xước lấy da thịt cô.
Ánh nắng cường độ mạnh vắt ngang sống mũi, bên cạnh Vân Hi và A La tình cảnh cũng không khác gì cô.
Yên Nhiên đảo mắt thăm dò một vòng, nơi đây có lẽ là căn nhà bị bỏ hoang, khắp nơi sụp đổ, nhện giăng tơ có thể dệt thành tấm vải thưa, bụi bẩn lùa theo gió mà bay vào từng đợt, tại vị trí họ bị trói là một gian lớn, bàn ghế hỏng hóc nằm ngổn ngang, bên phải còn một gian nhỏ, cách nhau bằng kệ trưng bình cổ, nhưng cũng đã mục nát.
– Tỉnh rồi sao?
Âm giọng hung dữ của một nam nhân từ đằng sau vọng đến, bên thân hắn mang theo thanh kiếm lớn, đồng tử phô bày sát khí áp đảo.
– Các người bắt chúng tôi tới đây làm gì?
– Vị nương nương kia có căn dặn, không để các người chết một cách dễ dàng, phải khiến các ngươi trầm luân đau khổ, róc da cũng được, uống máu cũng được, miễn các người phải rơi vào tận cùng thống khổ thì mới thôi.
– Rốt cuộc thì người đó là ai, chúng tôi đã gieo thù oán gì mà khiến người đó hận chúng tôi đến như vậy.
Nam nhân kia trầm tĩnh, nhóm người ngồi xổm trước mặt Yên Nhiên, đưa bàn tay thô thiển giữ lấy cơ hàm của cô, nói bằng giọng cợt nhả:
– Không phải vì các ngươi đã làm gì, mà là chỉ vì một mình cô.
Tự cao tự đại, tự cho bản thân mình là tài giỏi, phá hỏng bao nhiêu kế hoạch của người ta, cô nghĩ xem mình có đáng chết không? Chính là cô, Tứ Vương Phi, là cô liên lụy bọn họ.
– Ngươi bỏ cái tay bẩn thỉu của mình ra khỏi Vương Phi.
A La đã tỉnh, dùng ánh mắt căm thù kinh tởm quát lớn.
– Ha ha…Nha đầu này khẩu khí không nhỏ.
Nhưng mà ta lại bắt đầu hứng thú với chủ nhân của ngươi rồi.
Hắn đi một đường ve vuốt trên dung mạo kiều diễm của cô, chạy dọc mang tai theo xuống cổ, đi qua xương quai xanh rồi dừng lại trên thành gò bồng căng đầy.
A La kích động hét lớn:
– Không được, tên khốn kiếp, không được.
* Phụt *
Mạch Yên Nhiên khinh bỉ phun nước bọt vào mặt hắn, làn da nám nắng thô kệch đơ đi, nụ cười dục vọng chuyển sang nham hiểm.
Hắn đưa tay lau thứ nhớp nhớp ở mặt, cơ dưới mắt giật giật hung tợn, cường bạo giơ tay định tát động Yên Nhiên, Vân Hi co đầu gối phi cước vào chỗ hiểm, khiến tên hắc y đau đến lăn ra đất rên la.
Bên ngoài đồng bọn của hắn nghe ra động tĩnh liền năm bảy tên xông vào giương kiếm đe doạ, mặt kẻ nào cũng hầm hố dữ tợn.
Nhìn thấy đồng bọn đau đớn dưới nền đất, một kẻ có vẻ là thủ lĩnh đứng ra, lạnh giọng:
– Dám đánh người của ta.
Mạch Yên Nhiên trừng mắt:
– Phí.
( Khinh miệt)
Tên đó không trả lời, nhếch mép một cái trực tiếp lôi Vân Hi ra giữa, đá thẳng vào ngực hắn.
– Huh.
Đá tiếp vào lưng hắn.
– Huh…
Miên Vân Hi khó nhọc thở, gập người dưới đất.
– Dừng lại.
– Không phải cô ngoan cường lắm sao? Để ta xem hôm nay cô có cứu được hai người bọn họ không.
Nhìn thấy Vân Hi đau đớn co mình, Yên Nhiên sốt vó nhíu mày tức giận, tên máu lạnh lại càng hứng thú, liên tiếp đá vào thân thể của nam nhân bên dưới.
– Ngươi còn không dừng lại ta sẽ liều mạng với ngươi.
– Cô lấy gì để liều mạng với ta? Đến bản thân bây giờ còn khó giữ?
Hắn vỗ vỗ hai ngón tay trên má phập phồng của Vân Hi, chế giễu:
– Phế nhân này đến phản kháng cũng không đủ sức, vậy mà còn muốn đấu với thiếu chủ của bọn ta.
Vọng tưởng.
Liếc mắt sang A La, hắn cười nửa miệng:
– Sắp chết đến nơi rồi mà ngươi vẫn không biết sợ hãi, ta lại đang chẳng biết hành hạ cô thế nào để cho vừa lòng sự phó thác của chủ nhân, đây là tự mình chuốc lấy.
Các anh em, hôm nay ta khao mời, mang nữ nhân đằng kia làm quà vậy.
Hắn chỉ tay lạnh lùng vào A La, đám đồng bọn phía sau đều hiện rõ nét thèm thuồng, đáng sợ.
– Đa tạ đại ca.
– Ở đây nhiều anh em như vậy cơ thể ai nấy đều nóng bức không yên, đợi chờ cũng nôn nao vô cùng.
– Các huynh đệ không cần thương tiếc, muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy.
– Cầm thú.
Mạch Yên Nhiên lửa giận bùng phát, đanh giọng gào lên mắng chửi hắn.
Người trước mặt phơi bày nụ cười khát máu:
– Không phải cô yêu quý ả nô tỳ này lắm sao? Nhìn thấy hai người chủ tớ thâm tình ta đây không nỡ, nhưng biết làm sao được, huynh đệ ta nhiều ngày rồi rất đói mùi vị của nữ nhân, cô từ từ đừng nôn nóng, sớm muộn gì cũng sẽ tới lượt mình thôi.
– Tên cầm thú, thả muội ấy ra.
Thả A La ra.
– Ha…ha…!( Cười ngạo nghễ )
Nha đầu đạp chân lùi lại ra sau, nhưng trụ gỗ đã là điểm cùng, kịch liệt giẫy giụa.
– Không…Thả tôi ra…không.
Sức lực nam nhân cuồng bạo đến mức áp lực vô cùng, một tay nắm chặt đỉnh tóc trên đầu nha hoàn kéo lê trên nền đất, tứ chi nha đầu bị trói không có cách níu giữ, yếu ớt phản kháng.
A La gào lên tuyệt vọng trong nước mắt, khoảnh khắc cô ấy bị kéo đi cứ hướng đôi con ngươi ướt át nhìn về phía Yên Nhiên, vạn lần muốn được cứu nhưng lại sợ chủ nhân lâm vào nguy hiểm, vạn lần bất cam với kết cục này.
– Dừng lại, các ngươi dừng lại cho ta.
Mạch Yên Nhiên ngồi một góc căng mình gào khóc, cố gắng hết sức bức phá sự trói buộc quanh thân để có cơ hội cứu người, nhưng càng như vậy lại càng bị xiết chặt, vùng da tại cổ tay xay xát nặng làm tứa máu tanh, máu đã chảy ra men theo kẽ hở nhỏ giọt không ngừng xuống mặt đất, lập tức bị ngưng lại hoà vào cát bụi.
Gian bên cạnh:
– Đừng mà, đừng…
* Toạc…* Tiếng y phục bị xé rách giòn giã vang lên.
– Ha…ha….
– Nhanh lên, để phần ta.
– Nha đầu, ngươi thơm quá đi.
– Làm ơn dừng tay, tôi xin các người, làm ơn.
A….