Tạm biệt đứa trẻ, Thẩm Hi lại lên đường đi tiếp theo hướng đông, sau khi vượt qua một hòn núi nhỏ, rốt cuộc nàng ngửi thấy một hương vị mặn mòi theo gió thổi tới.
Kiếp trước nàng từng đi biển mấy lần nên không lại gì hương vị biển cả, gió biển thổi đến luôn mang theo mùi mặn mặn hơi tanh như vậy.
Nàng thực sự đã đi đến bờ biển?!? Tay nải trong tay Thẩm Hi rơi bịch xuống đất, nàng ngồi bệt xuống, hai tay bưng lấy mặt, mừng đến phát khóc. Nàng khóc một hồi lâu, nhớ đến quãng thời gian đi đường đằng đẵng khó khăn, lại nghĩ đến Người mù đã thiên nhân cách biệt, cuối cùng mới xốc lại tinh thần, tiếp tục theo con đường trước mặt mà đi.
Nàng lại đi qua một thôn trang, trong thôn trang có chừng hơn 40 hộ, nhưng không có nhà nào phơi lưới đánh cá. Thẩm Hi không dừng lại, tiếp tục đi về phía đông, đến lúc trời xẩm tối mới thấy một thôn trang, đất đai ở đây không phải là đất đen nữa mà là đất pha cát hơi tối màu, nhà nhà trong thôn trang đa số đều phơi lưới đánh cá ngoài sân, có nhà trước hiên còn treo cả cá muối.
Có lẽ nơi này đã gần bờ biển, nhưng Thẩm Hi chưa dừng lại, ở đây chưa nhìn thấy bờ biển, cũng ít nhà có thuyền. Nàng lại cất bước, hơn hai dặm sau mới thấy bóng dáng một thôn trang nhỏ. Chưa đến gần, tai nàng đã nghe văng vẳng tiếng sóng vỗ rầm rào, Thẩm Hi vui đến nhẹ cả người. Nàng đi lên phía trước, vượt ra khỏi thôn trang, hiện lên trước mắt là mặt biển mênh mông, mặt biển lấp lóe ánh trăng.
Đến bờ biển, thật sự đến biển rồi!
Thẩm Hi ngồi xuống nghỉ chân, trong lòng buồn vui lẫn lộn. Vui là nàng còn sống, đứa con trong bụng theo nàng chịu nhiều khổ như vậy vẫn bình an, buồn là giờ Người mù không còn nữa, nơi đây đất khách quê người, nàng mới đến, lạ nước lạ cái, làm gì để có thể kiếm sống?
Nàng ngồi bên bờ biển đến nửa đêm, có lúc trong đầu tràn ngập ý tưởng, có lúc lại trống không, cái gì cũng không nghĩ. Có mấy lần trong đầu nàng sẽ thoáng hiện lên hình ảnh ngôi nhà nhỏ ở Tây Cốc trấn, Người mù luôn trầm mặc ngồi trên kháng… đến khi gió biển thổi đến tay chân lạnh lẽo Thẩm Hi mới đứng dậy tìm một chỗ tránh gió. Bây giờ đã là cuối tháng, mặt trăng như lưỡi liềm cong vút treo trên bầu trời, bầu trời tối tăm, chỉ có mấy vì sao nhỏ nhấp nháy như bãi hạt vừng người ta vãi ra. Thẩm Hi sờ soạng đi tới cạnh một cồn cát, lấy bộ y phục đã rách tướp trong tay nải ra đắp lên người, dựa vào cạnh thân cây mà thiếp đi.
“Này, muội tử, sao ngươi lại nằm đây ngủ vậy, mau dậy đi mau dậy đi.” Giọng nói vang dội đánh thức Thẩm Hi tỉnh dậy, nàng mới mở mắt ra đã thấy một vị đại tẩu cao lớn đứng trước mặt. Vị đại tẩu kia thấy Thẩm Hi tỉnh, vội kéo nàng đứng dậy, liên thanh nói: “Ngươi gan lớn vậy, cũng không xem đây là chỗ nào mà ngủ được, không sợ quỷ ăn mất hồn sao?” Thẩm Hi vội vàng xem lại, thì ra cồn cát hôm qua nàng ngủ cạnh chính là một ngôi mộ, chỗ nàng dựa vào là tấm bia!
Thẩm Hi giật mình, lạnh hết cả sống lưng. Vị phụ nhân kia thấy nàng mặc một thân quần áo rách rưới, không khỏi sinh lòng thương hại, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi từ phía tây đến phải không? Nghe nói rất nhiều thành trấn ở phía tây nùng phát dịch bệnh, chết rất nhiều người, ngươi sao lại trốn ra được?” Thẩm Hi biết mọi người sợ bệnh dịch lây lan, không dám nói thật nên chỉ nói lảng đi: “Không phải. Ở chỗ ta không có ôn dịch, chỉ là xảy ra nạn đói, nhà ta bị người ta xông vào, tướng công cũng bị đánh chết… Ta không có đường sống nữa nên đành đi tha phương, có lão tiên sinh nói cứ đi theo hướng đông, đến bờ biển sẽ không sợ chết đói, ta đi mãi đi mãi mới đến được nơi đây.”
Phụ nhân kia thấy nàng kể đến tướng công bị hại, mắt đỏ hoe nên không dám hỏi thêm nữa, vội chuyển đề tài: “Chỗ nhà ngươi cách nơi này xa không? Muội tử, ngươi đã đi bao nhiêu ngày đường rồi?” Thẩm Hi chùi lệ, trả lời: “Ta cũng không biết xa đến đâu, nhưng đến hôm nay đã là ngày thứ hai mươi hai rồi.” Phụ nhân hào sảng vỗ vai nàng: “Được rồi, muội tử đi theo ta, vào nhà ta nghỉ tạm đã rồi tính sau, xem ngươi cả người bụi bặm, đi tắm rửa một cái rồi tỷ nấu cái gì cho ngươi ăn, lại ngủ một giấc, chờ tỉnh lại, mọi chuyền phiền não cũng nghĩ xong xuôi ấy mà.”
Thẩm Hi thấy phụ nhân này không có ý xấu, huống chi giờ nàng nhìn không khác gì một bà ăn mày, không có gì đáng giá cho người khác làm hại, bèn bái nàng một cái, luôn miệng cảm tạ: “Vậy thì đa tạ tỉ tỉ.” Người phụ nhân này tựa hồ rất nhiệt tình, cả đoạn đường dẫn Thẩm Hi vào thôn vẫn miệng không ngừng nói, giới thiệu mọi chuyện trong thôn cho Thẩm Hi biết đại khái.
Thôn trang nhỏ này có cái tên giản dị là Thượng Ngư thôn, trong thôn có 26 hộ, làm nghề đánh cá với vá lưới mà sống. Hàng ngày cá bắt được sẽ có xe ngựa tới tận bến mua, nhưng nếu bán lưới thì phải đi đến Thất Lí Phổ mới có người mua, Thất Lí Phổ là trấn lớn trong vùng, cái gì cũng có bán, người trong thôn trừ bỏ muối ăn tự làm được ra thì những đồ khác đều phải đi đến Thất Lí Phổ mua.
Thượng Ngư thôn khá nhỏ, không có chức Lý chính nên nếu có tranh chấp gì mọi người trong thôn sẽ đến nhờ người lớn tuổi nhất, đức cao vọng trọng trong thôn giải quyết. Mỗi tháng quan phủ sẽ đến thu thuế cá, tuy rằng thuế khá nặng nhưng người dân vẫn kham được, cuộc sống khá no đủ.
Về phụ nhân này, nàng bảo Thẩm Hi gọi nàng là Phương tỉ là được, trong nhà có năm người, đương gia với chú em đang ra khơi đánh cá, trong nhà chỉ còn hai đứa con trông nhà, một đứa 7 tuổi, đứa út mới lên 4. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đi vào trong thôn.
Trên đường có mấy đứa bé 5 6 tuổi đang chơi đùa, thấy bộ dáng lôi thôi của Thẩm Hi đều chạy đến xem, còn vỗ tay hát lên: “Bà ăn mày, đi xin cơm, đi xin cơm…” Thẩm Hi cũng không giận, còn nở nụ cười. Đáng tiếc giờ nàng gầy sọp, đôi mắt trũng xuống, nụ cười này càng khiến mấy đứa trẻ sợ đến sắp khóc. Phương tỉ thấy nàng luôn nói chuyện hòa nhã, không hấp tấp muốn theo nàng về nhà, lại không giận mấy đứa trẻ nghịch ngợm, không khỏi thêm hảo cảm, nàng hét to: “Lũ trẻ hư đốn, còn dám bắt nạt người ta, xem ta có lột da các ngươi không!” Hiển nhiên lũ trẻ cũng sợ nàng, không dám nghịch nữa, chạy ù đi.
Phương tỉ dẫn Thẩm Hi đến một căn nhà mộc mạc, đẩy cổng ra, nói: “Ở đây không có bao nhiêu nhà, nhà trên xóm dưới biết nhau hết rồi nên đi đâu cũng không cần khóa cửa, nhà ai cũng vậy.” Thẩm Hi theo nàng vào nhà, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy ngôi nhà ở đây không giống như nhà ở mấy thôn trấn mà nàng đã đi qua. Nhà trong trấn được xây bằng gạch xanh, nhà ở đây lại dùng đá hộc xây, nóc nhà không lợp ngói mà dùng tầng tầng đen sẫm như tảo biển lợp lên. Sân cũng nhỏ, từa cổng đến cửa nhà chỉ cách hơn mười bước chân, không xây tường bao mà dùng cây đan lại làm hàng rào, trong vườn không trồng rau cỏ gì mà chỉ phơi mấy tấm lưới, còn có mấy con vịt đang tung tăng tìm mồi trong đó.
Phương tỉ dẫn nàng vào nhà chính, rót cho nàng một bát nước: “Ngươi ngồi đây uống ngụm nước cho khỏe lại, ta vào bếp xem còn cái gì không để nấu cho ngươi, chỉ sợ đồ ăn đơn sơ ngươi ăn không quen.” Nói xong, nàng không đợi Thẩm Hi trả lời, sợ Thẩm Hi đói nên vội vén mành cửa đi vào bếp. Thẩm Hi uống nước, nhìn đồ vật bài trí trong nhà.
Cuộc sống của nhà Phương tỉ chắc không quá kém, đồ vật trong nhà không ít. Phía tây có một cái giường đôi kê sát tường, có tấm màn vải treo trên đầu giường, cạnh đầu giường đi lên một chút là hai cái tủ quần áo khá cao cũng được kê sát tường, phía chân giương là một ngăn tủ thấp, trên mặt tủ còn để mấy cái lược, trâm gỗ với tấm gương đồng. Hai cái ghế bành dựa vào mặt tường, đối diện với chỗ Thẩm Hi đang ngồi. Giang phòng này bày biện khá nhiều đồ, tốt hơn nhiều so với ngôi nhà cũ trống hoác của Thẩm Hi.
Không lâu sau Phương tỉ đã đi lên, bưng một chậu nước với miếng tạo giác (xà phòng thủ công ở cổ đại): “Cơm nước sắp xong rồi, muội tử ngươi rửa tay rửa mặt, rửa xong vừa kịp lúc ăn cơm.” Thẩm Hi nói cảm tạ, vội đặt tay xuống chậu nước. Trên đường đi nàng có chú ý rửa mặt, nhưng nhớ lời dặn của Lý lão tiên sinh nên chỉ dám súc miệng lau mặt qua loa, giờ nhìn lại đúng là bẩn vô cùng.
Chậu nước chuyển thành màu đen Thẩm Hi mới rửa xong, nàng giật mình nhìn ngón tay mình, móng tay nàng giờ dài ra không khác gì bàn tay của Mai Siêu Phong, hơn nữa kẽ móng tay đen thùi. Nàng vội hỏi mượn Phương tỉ cái kéo, cắt móng tay gọn gàng. Phương tỉ nhìn Thẩm Hi đã sạch sẽ tươm tất, mỉm cười trêu: “Không ngờ muội tử còn là mĩ nhân đây, tiếc là ngươi gầy quá, cằm đã sắp nhọn thành cái dùi.”
Lát sau nàng xuống bếp, bưng lên một bát cháo, hai cái bánh áp chảo, một đĩa rong biển trộn, giục Thẩm Hi: “Muội tử mau tới ăn đi, có thực mới vực được đạo, con người ta đã đói là nhũn hết tay chân, không được như ngươi có thể chịu đói được lâu như vậy, ngươi cố ăn cho khỏe.” Nghe nàng nói, Thẩm Hi vui buồn lẫn lộn, đời trước nàng chỉ là một sâu gạo, ngay cả đi đường gần cũng toàn dùng ô tô, quãng đường cả đời nàng đi có lẽ chưa bằng phân nửa con đường nàng phiêu bạt ở đây. Nếu trước kia có người phán nàng có thể đi liên tục 21 ngày đường, chắc chắn nàng sẽ xem người kia như kẻ điên, nhưng giờ thực tế đã chứng minh nàng làm được. Con người đúng là một sinh vật kì diệu, trong tuyệt cảnh mới có thể vươn lên mạnh mẽ nhất.
Thẩm Hi cảm ơn Phương tỉ, ngồi vào bàn ăn cơm. 21 ngày nay nàng chỉ có mỗi bánh bột để ăn, hết bánh rồi nàng tìm chỗ có nước lấy bột ra đổ vào cái hũ nhỏ mang theo rồi quấy thành bột sệt để ăn, lâu lắm rồi chưa có một bữa cơm tử tế nên ăn rất ngon miệng. Nàng sợ ăn một lúc no quá hại đến dạ dày đã héo rút vì thiếu đói nên chỉ ăn bát cháo với đĩa rong biển trộn, để lại hai cái bánh áp chảo.
Phương tỉ chậc lưỡi: “Không trách ngươi gầy như vậy, ăn như mèo thế này làm sao khỏe được, là ta có ăn hết cũng mới đủ lửng dạ thôi đấy.” Nói xong nàng đã nhanh nhẹn dọn bát đũa xuống bếp.
Ăn xong Thẩm Hi ngồi tán gẫu một chốc với Phương tỉ, hỏi thăm chỗ ở tạm: “Phương tỉ, ở chỗ quanh đây có nhà nào có phòng trống cho thuê không? Nhân lúc trời còn sáng ta muốn đi tìm chỗ đặt chân.” Phương tỉ ngẫm ngẫm, nói: “Thôn trang này bé như lỗ mũi, nhà ai cũng xây đủ để ở thôi, có nhà đông người còn phải chen chúc trong một phòng, làm gì có phòng trống mà cho thuê. Muội tử muốn thuê phòng thì phải lên Thất Lí Phổ, chỗ đó là thôn trấn lớn, chắc chắn không ít chỗ cho thuê.”
Thẩm Hi nói: “Vậy ta đành cáo từ tỉ vậy, giờ trời chưa tối nên đi đến Thất Lí Phổ vẫn còn kịp. Cảm ơn tỉ đã khoản đãi, đợi muội tử sắp xếp xong xuôi sẽ tới thăm tỉ.” Phương tỉ nhìn Thẩm Hi, không biết chợt nhớ ra cái gì, vội nói: “Muội tử, ngươi xem giờ ngươi mới chạy nạn tới đây, tiền bạc cũng phải tiết kiệm chút, ta giúp ngươi nghĩ cách. Chứ đi Thất Lí Phổ thuê nhà lại tốn thêm một khoản tiền, ngươi đừng tiêu xài hoang phí. Năm trước Cửu bà trong thôn mới mất, cũng không có con cái gì, giờ căn nhà của bà ấy vẫn còn trống, để ta đi hỏi Tam thúc công xem cho ngươi ở tạm chỗ kia được không.”
Ở nơi nào Thẩm Hi cũng thấy như nhau, dù sao đều là bắt đầu từ số 0, nhưng nàng không muốn từ chối ý tốt của Phương tỉ, huống chi bạc của nàng chỉ còn chừng 10 lượng, nên gật đầu: “Vậy xin làm phiền tỉ rồi.” Phương tỉ là người dứt khoát lanh lẹ, lập tức bảo nàng ngồi lại nghỉ ngơi, còn mình thì đi đến nhà Tam thúc công để hỏi.
Thẩm Hi nhìn nhìn quanh phòng, thấy cái gương trên tủ lùn bèn nhặt lên soi thử. Trong gương chỉ có một bóng người mờ mờ, nếu nàng không đủ bình tĩnh đã hét lên kêu có quỷ rồi, chỉ thấy khuôn mặt trong gương đen sạm lại, đôi mắt trũng sâu, cái cằm nhọn hoắt, thêm mái tóc bết bát rối bời dọa đến nàng không nỡ nhìn lại, vội đặt lại cái gương vào chỗ cũ.
Dù khuôn mặt biến thành xấu xí không tả, nhưng khi nàng cúi xuống nhìn vào cái bụng hơi phồng lên lại thật sự vui mừng, không có gì, nhóc con, dù có thành cái gì đi nữa, vì con mẹ cũng chịu được!