Người đàn ông nằm trên giường khuôn mặt tiều tụy, làn da trắng nhợt nhạt, vì trong người khó chịu nên chân mày nhăn lại, hai cánh môi chuyển màu tái xanh, mồ hôi lạnh tuôn nườm nợp.
Lục Vãn thở nặng nề từng hơi một, chốc lát lại vặn vẹo cả người, ngủ không yên giấc.
“A Vãn, uống thuốc nha.”
Giản Tinh Mạn ngồi ở đầu giường, đỡ Lục Vãn dậy để anh tựa vào người mình, dùng khăn lau đi mồ hôi đang nhễ nhại trên mặt anh.
Giọng nói của cô thật dịu dàng êm ái, thêm chút ngọt ngào mềm mại tựa như kẹo bông gòn. Bất giác chính Giản Tinh Mạn cũng không nhận ra giọng của mình có ý tứ nuông chìu nâng niu anh.
Cô đưa ly nước tới bên miệng Lục Vãn, trong mắt tràn đầy âu lo.
Lục Vãn cố gắng mở mắt, trước mắt anh lờ mờ không nhìn rõ, bên tai vang lên tiếng nói êm tai của Tinh Tinh, đầu anh đau nhức như sắp nứt ra, cổ họng đau rát nóng lên như bị lửa thêu đốt, khô khốc không tài nào nói được.
Tất nhiên là không thể đáp lại lời cô.
Mí mắt Lục Vãn nặng như chì, anh muốn liếc mắt nhìn Giản Tinh Mạn nhưng không được. Cuối cùng gắng gượng không nổi nữa, cả người giống như chìm sâu vào bóng tối vô bờ, mất dần ý thức.
Anh cố mở to hai mắt một cách nặng nhọc, con ngươi đờ đẫn không có tiêu cự, giống như viên ngọc trai phủ đầy bụi che mất đi ánh sáng lấp láp vốn có của nó.
Giản Tinh Mạn vừa vui vẻ ra mặt thì ngay sau đó lại bĩu bĩu môi.
Lục Vãn ngủ tiếp rồi.
“A Vãn à, uống nước đi.”
Cô cầm ly nước đưa tới môi Lục Vãn thật cẩn thận, nước ấm men theo khóe môi chảy trào khỏi miệng, làm ướt hết cằm anh.
Giản Tinh Mạn mặt mày ủ rũ.
Lục Vãn hôn mê bất tỉnh như này thì làm sao cho anh uống thuốc được đây, nếu cứ sốt cao không ngớt mãi thì…
Mắt cô hơi tối đi, môi lưỡi khô khốc, mặt mày căng thẳng nhăn nhúm lại, liếc mắt nhìn Lục Vãn, hai gò má đỏ bừng.
Điên mất thôi.
“Mày còn ngại ngùng gì nữa đây hả, làm việc đó để cứu người thôi mà. Hơn nữa, không phải đã hôn qua nhiều lần rồi sao…” Giản Tinh Mạn vừa vỗ vỗ mặt mình vừa tự thầm thì, giọng nói càng ngày càng nhỏ dần.
Cô hớp một ngụm nước, ngậm thuốc vào trong miệng, bày ra một nét mặt thật tự nhiên nhất nhìn chằm chằm môi Lục Vãn.
Đường viền môi vô cùng rõ nét, sắc môi tái xanh, những thứ đó ở trên gương mặt tái nhợt kia lại càng tăng thêm nét đẹp trai y hệt như thuốc độc của anh.
Tự nhiên cô không muốn hôn nữa…
Giản Tinh Mạn trợn trừng mắt hung hăng nhìn Lục Vãn, chửi thầm trong lòng: Bà đây bị cái khuôn mặt đẹp trai này của ngươi làm cho chết mê chết mệt, cố gắng tận dụng đi ha, một ngày nào đó ngươi xấu xí rồi thì bà đây xin hứa nhất định không thèm nhìn tới cái bản mặt này nữa!
Cô đưa tay bóp miệng Lục Vãn, chầm chậm cúi đầu dùng môi mình phủ lên đôi môi lạnh ngắt của anh, đưa thuốc cùng nước trong miệng mình chuyển vào bên trong miệng anh.
Trái tim trong lồng ngực đập dữ dội, như con ngựa hoang lạc mất dây cương không thể nào bình tĩnh được.
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt cô, khiến gương mặt cô đỏ bừng nóng hầm hập, không thể che giấu được nét thẹn thùng trong đôi mắt.
Cuối cùng Lục Vãn cũng uống thuốc xong, Giản Tinh Mạn mệt mỏi ngồi co quắp dưới sàn nhà, gương mặt đỏ tươi hệt như con tôm luộc.
Nhớ hồi còn học cấp ba, cô chạy hai cây số cũng không mệt tới mức này.
Không chỉ đơn giản dùng miệng mình giúp lục vãn uống thuốc thôi đâu. Cô còn lo lắng, căng thẳng đến độ mồ hôi chảy đầm đìa, có cảm giác dường như mình chưa từng làm việc gì mất nhiều sức lực đến vậy.
Quả nhiên, cái tên này đúng là do ông trời phái xuống tra tấn cô đây mà!
Chạng vạng tối, phía đằng đông hiện lên một vài ngôi sao nhỏ, màn đêm dần buông xuống. Ánh trăng lơ lửng trên nền trời, những ngôi sao xuất hiện ngày càng dày đặc hơn, trái đất đang lặng lẽ chuyển mình sang buổi đêm đầy ấm áp, gió nhè nhẹ thổi qua mang theo hương thơm man mát của hoa hòe.
Cơn sốt của Lục Vãn đến nhanh, thì đi cũng nhanh.
Lục Vãn chầm chậm mở mắt, trong đôi mắt ẩn chứa sương mù mờ ảo trong chốc lát dần tan biến đi, anh đưa mắt mịt mờ nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, yết hầu hơi nhấp nhô chuyển động.
Anh giống như vừa trải qua một kiếp nạn, sức lực trong người tiêu tán hết cả, nằm im lìm không thể động đậy hệt như cá chết cạn.
Trên chóp mũi vương vấn hương thơm ngào ngạt của thức ăn, khung cảnh quen thuộc, căn phòng quen thuộc.
Mí mắt Lục Vãn run run, ánh mắt anh mềm mại, khóe môi cong lên.
Cuối cùng, cô vẫn không đành lòng bỏ mặc anh. Mà anh lại tiếp tục hèn hạ không biết xấu hổ, dùng hết tâm tư quyết tâm xâm chiếm lòng cô.
Giản Tinh Mạn mở nắp nồi ra, đột nhiên có người kia từ phía sau lưng ôm chầm lấy cô, hai cánh tay anh đặt bên hông cô, trên vai nặng nề, hơi thở lạnh lùng cùng chút mùi mồ hôi của người kia vây lấy cô.
“A Vãn, anh tỉnh rồi hả!”.
Giản Tinh Mạn muốn xoay người lại nhìn Lục Vãn nhưng anh ôm cô rất chặt nên chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đang đặt trên vai mình.
Lục Vãn vùi mặt vào cần cổ ấm áp của Giản Tinh Mạn, anh ngửi ngửi hương thơm nhàn nhạt trên người cô, thật hài lòng đáp. “Ừm.”
Giọng nói vừa tỉnh dậy nên có hơi khàn khàn hòa lẫn với giọng mũi nên mềm nhũn, có thêm chút nũng nịu.
“Để em sờ trán anh cái nha.”
Giản Tinh Mạn đưa tay đặt lên cái trán đang bị mái tóc lòa xòa phủ lên, tay cô cảm nhận được nhiệt độ bình thường, cảm giác lo lắng nơi đáy lòng nhẹ nhàng buông xuống.
Lục Vãn không mang dép, mái tóc đen phủ lòa xòa trước trán, cô chỉ thấy được mỗi đôi môi nhợt nhạt và chiếc cằm cương nghị. Anh mặc bộ đồ không biết Giản Tinh Mạn lấy ở chỗ nào mà rộng thùng thình, dịu dàng ngoan ngoãn cọ cọ trên cổ cô, y hệt Koala đang ôm khư khư “cái cây” của nó không chịu buông ra.
Anh rất sợ cô sẽ không thèm quan tâm mình, sợ sự dịu dàng hiện giờ của cô chỉ là một giấc mơ.
Lục Vãn như thế này làm Giản Tinh Mạn vừa tức giận vừa buồn cười.
Cô đeo theo người đàn ông cao lớn trên người tiếp tục xào nấu thức ăn, rồi nấu cơm, vô cùng bận rộn.
Còn Lục Vãn thì chuyển động nhịp nhàng theo từng bước chân của cô, cứ đi rồi lại nghỉ, nghỉ rồi lại đi liên tục như vậy.
Chắc có lẽ vì anh đang bị bệnh, nên còn nhõng nhẻo với cô nhiều hơn trước nữa.
Trên bàn ăn thức ăn nóng hổi tỏa ra hương thơm ngào ngạt, Giản Tinh Mạn đầu đau nhức đưa tay xoa xoa thái dương.
“A Vãn à, anh có thể buông em ra được không? Anh không định ăn cơm hả?”
Người đang ôm chặt lấy cô im lặng, vòng tay ôm lấy cô càng thêm siết chặt.
Nếu như trước đây, chắc chắn Giản Tinh Mạn sẽ dùng tình thương ấm áp bao la của người mẹ tới an ủi người đàn ông yếu mềm giống hệt con cừu non này.
Nhưng hôm nay cô tất bật chăm sóc cho anh cả ngày trời, đói tới hoa cả mắt nên thực sự giờ phút này cô không có tâm trạng chơi đùa cùng anh đâu.
Giản Tinh Mạn nhếch môi. “Em đói rồi.”
Lục Vãn gật gật, lưu luyến không muốn rời khỏi người cô. “Ừm, ăn cơm.”
Gân xanh trên ẩn ẩn hiện lên, Giản Tinh Mạn “cạch” một cái đặt đôi đũa xuống bàn, bàn tay nhỏ nhắn nhéo nhéo gò má Lục Vãn.
“Anh không ăn cơm hả?”
“Không ăn, em ăn đi, anh muốn nhìn em ăn.”
“Anh cứ như vậy làm sao em ăn được?”
“Thì cầm đũa lên rồi ăn thôi.”
“…”
Giản Tinh Mạn điên dần lên!
Giỏi lắm, kêu anh buông cô ra để cô ăn cơm, kết quả là cô vừa ngồi xuống anh liền dời hai cái ghế lại ngay bên cạnh rồi nhanh chóng nằm xuống gối đầu lên chân Giản Tinh Mạn nhắm mắt lại yên ổn ngủ.
Quậy nãy giờ còn chưa đã hay sao!
Lục Vãn mở to đôi mắt ươn ướt nước, dáng vẻ vô tội nói: “Tinh Tinh à, đau.”
Giản Tinh Mạn hạ tầm mắt, nhìn gương mặt trắng nõn của Lục Vãn vừa bị cô nhéo đến ửng đỏ, có hơi tức giận.
Đáy mắt anh ẩn chứa sương mù trông thuần khiết như nai tơ, còn cô thì vừa hung hăng vừa dữ tợn, tình cảnh này nhìn Giản Tinh Mạn giống hệt như tên côn đồ đang trêu chọc con gái nhà lành…
“…” Càng nhìn cô càng muốn nhéo anh mạnh thêm nữa.
Tay Giản Tinh Mạn tăng thêm chút lực, cho đến khi hốc mắt anh hiện lên hơi nước cô mới chịu thả tay ra. Hừ nhẹ một tiếng, cô phớt lờ anh rồi bắt đầu ăn cơm.
Cô đâu biết rằng, đôi mắt đong đầy hơi nước của người đàn ông bên dưới được thay thế bằng đôi mắt vui tươi sáng lấp lánh như sao trời, ánh mắt sáng mênh mông nhìn cô không hề chớp mắt.
Ánh mắt Lục Vãn chan chứa yêu thương nhìn cô khiến lòng người mềm nhũn.