Edit: Hải Đường
8 giờ tối, xe của Tạ Từ vững vàng dừng trước cổng trường học.
Tạ Từ thoáng nhìn Hứa U qua kính chiếu hậu.
Ánh đèn vàng nhàn nhạt nhu hòa, cô nhắm hai mắt, rủ đầu dựa vào ghế, khuôn mặt buồn ngủ.
Tựa như là đang ngủ.
Tạ Từ tắt máy xe, không còn tiếng động cơ, có thể an tĩnh nghe được tiếng hít thở tinh tế của cô. (đúng là thích con người ta rồi thì tới tiếng hít thở cũng thấy dễ thương:))))
Ngón tay Tạ Từ vô thức nhịp nhịp ở tay lái. Cậu nghiêng đầu, thản nhiên ngắm cô.
Một khuôn mặt nhỏ mảnh khảnh có chút nhợt nhạt.
Áo khoác màu đen được mặc tùy ý, càng làm nổi bật sự nhỏ bé của cô. Tạ Từ liếc thấy xương quai xanh của Hứa U, một mảnh tuyết trắng xinh đẹp.
Màn đêm vô cùng yên tĩnh.
Tạ Từ càng nhìn càng muốn nhiều hơn. Chậm rãi, di chuyển thân mình về phía người bên cạnh, không phát ra một tiếng động.
Từng chút từng chút, càng lúc càng gần.
Hô hấp của Hứa U thực mỏng manh, ngực thong thả phập phồng.
Bờ môi của cậu chạm tới làn da trên cổ của cô.
Tạ Từ đại khái cảm thấy được bản thân có chút biến thái. Cậu luôn thích ngửi mùi hương trên người cô, nghe tiếng cô thở và hưởng thụ hương vị của cô, trên người cô tỏa ra một mùi hương có chút dịu dàng mát lạnh.
Đắm chìm trong đó, Tạ Từ không nhịn được vươn đầu lưỡi khẽ liếm má cô.
Muốn biết có vị gì.
Cậu cảm thấy phía dưới của mình nóng lên. Cả người bị vây lấy bởi một thứ cảm giác xa lạ, cảm giác đói khát lan tỏa cả người Tạ Từ.
Vô cùng đói khát.
Hứa U đột nhiên tỉnh dậy, đôi mắt run run. Cô mở mắt ra, ngơ ngác tự hỏi không biết bản thân đang ở nơi nào.
Người lái cũng không thấy bóng dáng đâu, xe cũng đã tắt máy.
Hứa U dụi dụi mắt, tháo dây an toàn ra, muốn đứng dậy.
Cô vừa ngẩng đầu liền thấy Tạ Từ đưa lưng về phía cô, dựa vào mui xe hút thuốc.
Hứa U đóng cửa xe, hướng bóng lưng của cậu, nói: “Tạ Từ, tôi đi đây.”
Phía chân trời, ánh sao nhạt nhòa, bóng của cô dần dần biến mất trong bóng tối.
Tạ Từ thu hồi ánh mắt, nhả ra một ngụm khói.
Khói thuốc liền bị gió đêm hòa tan, mất hút trong không trung.
– —
Ăn cơm tối xong, Lý Kiệt Nghị gọi một đám người, tìm khách sạn thuê một phòng đánh bài.
Lúc Tạ Từ tới, đã hơn 10 giờ.
Trong phòng, âm thanh mạt chược va chạm lao xao, âm ỉ có tiếng hét to của ai đó.
Cậu đẩy cửa đi vào, nghe được tiếng của Tống Nhất Phàm rên rỉ.
“Mẹ kiếp, sao tôi lại lật nó nữa chứ?”
Một ván bài vừa mới kết thúc, Lý Kiệt Nghị lại phải lấy tiền ra, vừa ngẩng đầu liền thấy Tạ Từ bước tới, “A” một tiếng, suy nghĩ nói: “Từ này, cậu đang ôm gấu bông sao?”
Tống Nhất Phàm theo tiếng quay đầu lại, mở to hai mắt nhìn, “Xanh cao ơi, Tạ Từ cậu lấy đâu ra con gấu vậy?!”
“Đáng yêu quá.” Trần Tinh Ỷ hưng phấn chạy đến bên cạnh, khom lưng, tay không ngừng sờ tai gấu vàng lớn.
Cô chơi vui vẻ không buông tay, ngẩng đầu cong mắt cười, giọng nói có ý làm nũng: “Từ này, cậu cho tớ được không?”
Tạ Từ không trả lời, chỉ nhàn nhạt nói với Tống Nhất Phàm: “Đứng lên, để tớ đánh.”
“Rồi rồi rồi, ngài có tiền, ngài lớn nhất.” Tống Nhất Phàm nói xong, tránh ra.
Trong sòng bài còn có một nữ sinh lớp bốn, có quan hệ không tồi với Trần Tinh Ỷ.
Tạ Từ ngồi xuống, để gấu bông ngồi trên đùi mình, bắt đầu tẩy bài.
Không biết có phải do nữ sinh trời sinh đều yêu thích gấu bông hay không, cô gái ngồi đối diện Tạ Từ tay chống cằm, cười khanh khách nói: “Tạ Từ, con gấu này cậu mua ở đâu vậy, đáng yêu thật.”
“Không phải mua.”
“A?”
Tạ Từ rũ mắt, xem bài trong tay, không chút để ý mà nói: “Vợ tặng.”
Trần Tinh Ỷ ngừng động tác trong tay, hơi hoảng hốt.
Lý Kiệt Nghị phản ứng nhanh nhất, hỏi trọng điểm: “Lại đổi người?”
“Không nhanh như vậy.”
Tống Nhất Phàm ngồi trên băng ghế cạnh bọn họ cắn hạt dưa, hoài nghi liếc mắt nhìn Tạ Từ.
Cậu ra một lá bài, tiếng bài lanh lảnh vang lên..
“Liên quan gì tới các cậu.”
“Hô, xem ai nói kìa.” Lý Kiệt Nghị cấm lấy hộp thuốc lá, lấy ra một điếu. Ngậm thuốc ở trong miệng, vừa mới ấn bật lửa, liền nghe Tạ Từ nói.
“Đừng hút thuốc.”
Lý Kiệt Nghị dừng động tác lại, nghiêng đầu nhìn qua: “Không phải chứ, bây giờ ngài còn quản tới chuyện tớ hút thuốc sao?”
Tạ Từ “ừ” một tiếng, nói: “Đừng làm hôi gấu của tớ.”
Lời này vừa nói ra, trên sòng bài mọi người………………..
Lý Kiệt Nghị thiếu chút nữa phun ra.
“Vì con gấu rách này? Có phải cậu mới từ trời rớt xuống không?”
– —
Ngày từ từ trôi qua, chớp mắt đã đến giữa tháng 11.
Tiết thứ hai của tháng 11, trước giờ vào lớp, cô chủ nhiệm cầm một xấp giấy tiến vào lớp học.
“Về chỗ ngồi nào, cô nói nhanh rồi các em đi tập trung để chạy.”
Hứa U an vị ở bàn đầu, cô ngừng bút trong tay, khép sách vở nhìn về phía bục giảng.
Hứa Tuệ Như đưa giấy cho các học sinh bàn đầu phát cho các bạn.
Hứa U cầm lấy giấy trên bàn, cúi đầu nhìn thoáng qua.
Giấy phân ban (1)
Cô rời chỗ ngồi, cầm xấp giấy đi phát cho các bạn trong tổ.
Hứa Tuệ Như ở trên bục giảng, nói: “Đem tờ giấy này về, trưa nay đọc rồi bàn bạc cùng ba mẹ, sáng mai nộp lại cho cô. Lớp trưởng thu lại rồi đem tới văn phòng cho cô. À còn nữa, như cô đã nói với các em, quy định từ trường đưa xuống, bắt đầu từ hôm nay trở đi sẽ có tiết tự học buổi tối tới 8h, nếu có tình huống đặc biệt muốn nghỉ thì đến xin cô.”
Một hồi rên rĩ vang khắp lớp học.
Sau khi Hứa U phát giấy tới tổ hai, không biết ai nói gì, một đám nam sinh bên kia lớn tiếng ồn ào, mờ ám cười rộ lên.
Cô không rõ nguyên do, ngẩng đầu nhìn.
Tầm mắt vừa vặn giao với một người.
Trên mặt Tạ Từ ý cười nhàn nhạt, trong miệng nhai kẹo su, một tay để trên bàn viết viết, lưng tựa vào ghế ngửa đầu xem cô.
Không biết cậu cắt tóc khi nào, tóc ở hai bên được cạo rất ngắn, tóc trước rũ trên trán.
Hứa U không thể không hướng cậu gật đầu, coi như chào hỏi, thu hồi ánh mắt, tiếp tục phát giấy.
Phát đến cuối lớp, giấy phân ban vừa hết nhưng còn hai tổ vẫn chưa có.
“Từ đã, tôi vẫn chưa có.” Tạ Từ cố ý kêu cô lại, cười trêu chọc.
Hứa U gật đầu, nói với cậu: “Các cậu lên bục giảng tìm cô lấy đi.”
Nói xong cô liền quay người đi.
Từ Hiểu Thành cười nhạo một tiếng, thò đầu qua đâm chọt Tạ Từ: “Sao tớ có cảm giác như người ta đối với cậu vô cùng thờ ơ nha.”
“Không phải chứ Tạ Từ, cậu mà cũng có lúc bị lạnh nhạt sao?” Từ Hiểu Thành đê tiện cười hề hề bổ sung thêm một câu.
Đám bọn họ chơi với nhau, đều biết Tạ Từ dường như đang để ý tới học sinh giỏi vừa chuyển trường tới kia. Chỉ là, lâu như vậy rồi, người ta đối với cậu ta vẫn còn xa cách.
Bị chọc trúng chỗ đau.
Tạ Từ giương mắt, lười đáp lại, trực tiếp đạp cậu ta một cái.
“Này này này, đừng có thẹn quá hóa giận chứ.” Từ Hiểu Thành phủi phủi quần, đi qua khoác vai Tạ Từ, “Nói thật ra thì cậu cũng không có kinh nghiệm theo đuổi nữ sinh, có muốn anh em truyền thụ cho cậu ít kinh nghiệm.”
Tạ Từ đem cánh tay từ cổ lấy ra, dùng sức vặn, tức giận nói: “Lăn ra một bên chơi đi, đừng làm phiền anh Từ của cậu.”
Hai người đùa giỡn với nhau, phía sau đột nhiên vang lên tiếng của Tống Nhất Phàm: “Từ của chúng ta hiện tại thực nóng nảy a, chắc là vì dục cầu bất mãn.” (2)
Tạ Từ lấy sách trên bàn đánh vào mặt Tống Nhất Phàm, mắng một câu: “Cậu cũng lăn luôn đi.”
– —
Giờ chạy bền, lớp 11 phải chạy quanh trường 3 vòng. Các lớp xếp hàng, nhạc vang lên, các lớp chạy theo nhạc.
Lớp chín năm nào cũng là đối tượng bị phê bình nhiều nhất.
Mỗi lần chạy, hàng ngũ lộn xộn không chỉnh tề, nam sinh còn thích đùa giỡn với nhau.
Lần này cũng như vậy, vừa chay được một vòng, chủ nhiệm của khối xoa eo mập đứng ở lầu hai, cầm micro hô to: “Học sinh lớp 9 nghe đây, các em mau chạy đàng hoàng cho tôi, chạy không tốt một vòng thì chạy thêm một vòng bù lại.”
Hứa U lâu mồ hôi trên trán.
Từ tiểu học môn thể dục của cô đã không tốt, chạy bộ gì đó đều không phải sở trường, mỗi lần chạy bền chỉ cần chạy hai vòng là cô đã thở không ra hơi.
Hứa U thở phì phò, nhìn dây giày có chút lỏng. Cô vừa thả chậm bước chân, chuẩn bị cúi người cột dây giày, liền có một đám nam sinh đuổi kịp, vượt qua cô, chia cách cô với nhóm nữ sinh.
Hứa U ngẩn ngơ ngửa đầu nhìn nam sinh ở phía trước cô.
“Làm gì?” Cô hỏi.
“Có người nhờ đỡ.” Nam sinh phía trước vừa chạy vừa cười ha hả, không quay đầu lại.
Nhóm nam sinh có ba hàng dài, Hứa U hiện tại chính là bị bao vây bởi hàng thứ nhất và thứ hai.
Cô không biết nói gì, chuẩn bị chạy ra khỏi hàng, đột nhiên có một cánh tay đem cô giữ lại.
“Cậu ở trước mặt tôi rồi còn chạy cái gì, muốn tôi chú ý?” Tạ Từ nói bằng giọng hết sức đáng đánh đòn.
Hứa U bị cậu kéo vừa kéo vừa chạy, muốn vùng ra nhưng không được, có chút khó chịu, nhăn mặt chụp cánh tay cậu, “Cậu đừng lôi tôi nữa, buông ra!”
Tạ Từ chậc một tiếng, nhàn nhạt liếc mắt qua cô một cái, nói: “Cậu đừng có hở ra là động tay động chân với tôi a.”
Những người chung quanh mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, rất muốn quan tâm nhưng không dám lại xem đại ca “tán tỉnh”.
Hứa U nhéo cậu, nhéo một miếng thịt thật lớn, “Cậu còn không thả tôi ra, đừng để tôi tức giận.”
Cô bây giờ không sợ Tạ Từ, chỉ là có đôi khi thấy cậu thật phiền, mặt dày vô cùng.
Tạ Từ cúi mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Tính khí ngày càng lớn a.”
Chạy bền kết thúc.
Hứa U lấy tiền đi tới siêu thị mua một bình nước. Cô vừa vặn nắp bình, hướng phòng học đi tới, vừa uống được hai ngụm, bên cạnh liền có người đi theo.
Tạ Từ khoác áo khoác trên vai, cười thoải mái: “Thật trùng hợp.”
Học sinh cũng bắt đầu kéo ra, tụ tập thành từng đám.
Khoảng cách của hai người được kéo gần một ít.
Giống như ngày đó khi ra ngoài chơi, quan hệ của bọn họ đã trở nên tốt hơn một chút, tuy rằng ngày thường ở lớp học Hứa U không nói chuyện cùng cậu. Nhưng mà hai người không quá giống như là bạn bè, dù sao cũng không rõ ràng.
Hứa U nhìn cậu một cái, “Sao cậu suốt ngày nhàn hạ như vậy.”
Tạ Từ nghĩ, quay đầu đi, tâm tình thực không tồi mà đáp lại: “Không ngờ cậu còn rất chú ý tới tôi.”
“…..”
Biết rõ cậu là người tùy tiện, thích đùa giỡn với cô, Hứa U vẫn không ngăn được thở dài trong lòng.
Bọn họ yên lặng đi tới, một cao một thấp.
Tạ Từ đột nhiên đoạt lấy bình nước trong tay cô, vặn nắp ra ngửa đầu uống một ngụm, môi dán lên miệng bình.
Hứa U không để ý đến cậu, yên lặng đi.
“Con gấu mà cậu tặng, mỗi ngày tôi đều ôm lên giường ngủ.” Cậu đưa lưỡi liếm đi vệt nước trên môi, làm bộ không chút để ý mà nói.
“Ừ.”
Cô nghe xong chút muốn cười, cảm thấy Tạ Từ giống như một đứa nhỏ.
Chỉ là đôi khi thích chơi xấu, tính cách lại thô bạo, có chút mâu thuẫn.
Phát hiện cậu đứng gần quá, Hứa U không dấu vết lui ra sau từng bước, “Không bẩn sao, toàn là bụi.”
Tạ Từ lập tức nói: “Tôi đã giặt sạch rồi.”
Câu chuyện như vậy liền xong. Tiếp tục là một khoảng yên lặng.
Nghẹn thật lâu.
Đi đến đầu cầu thang, Tạ Từ lại nhịn không được, dừng bước.
Cậu mạnh mẽ đem Hứa U kéo lại, lôi đến một góc rất ít người, có chút âm u.
Đồng phục Hứa U đều bị cậu kéo lộn xộn. Cô nhíu mày, cúi đầu chỉnh lại quần áo, không kiên nhẫn nói: “Cậu lại phát điên gì vậy?”
“Không phải, tôi chính là muốn hỏi cậu một vấn đề.”
Ngữ khí của Tạ Từ không còn tùy tiện nữa, ánh mắt đen nhánh, nghiêm túc nói.
“Đến khi nào cậu mới có thể làm bạn gái của tớ?”
Đôi lời của editor:
(1) giấy phân ban này là phân 2 ban xã hội với tự nhiên.
(2) dục cầu bất mãn: theo nghĩa đen tức là muốn mà không được thỏa mãn, nghĩa bóng ám chỉ tình dục không được thỏa mãn.