Đạo diễn đã sắp xếp xong xuôi kế hoạch, sau khi khách quý giới thiệu xong thì rút thăm phân đội. Tống Hâm cực kỳ hưng phấn, giờ phút này giống như một thiếu nữ e thẹn muốn tới gần Trần Thâm thêm một chút.
Trần Thâm nhìn chằm chằm Mạnh Kiều, nhìn cô vươn tay lấy một tờ giấy. Mạnh Kiều chú ý tới ánh mắt của anh, trộm cười với anh.
Nhưng mà dường như may mắn đã bị Tống Hâm lấy mất rồi, cô ấy thật sự rút thăm trúng tên của Trần Thâm.
Cô ấy thiếu chút nữa đã chạy vài vòng quanh sân.
Tính cách và nhân phẩm của Tống Hâm rất tốt, cho nên mọi người đều thích cô ấy, thấy cô ấy điên như vậy cũng không chê phiền, ngược lại còn cảm thấy có chút đáng yêu.
“Kiều Kiều à, xin lỗi nha! Tôi mang bạn trai màn ảnh của cậu đi nha!”
Tống Hâm nói xong còn xấu hổ che mặt.
“Ha ha ha, Hâm Hâm cố lên!”
Mạnh Kiều không cùng một đội với Trần Thâm cũng không cảm thấy không vui.
Mạnh Kiều và nam ca sĩ Đỗ Cảnh cùng một tổ. Trước đây hai người chưa từng gặp mặt, chào hỏi xong xuôi thì đứng nhìn Tống Hâm chơi.
Chương trình sắp xếp cho hai đội một chiếc xe, đội của Tống Hâm và Mạnh Kiều ngồi cùng nhau. Trần Thâm lái xe, Đỗ Cảnh ngồi ở ghế phó lái, còn hai cô gái ngồi ở ghế sau.
Dọc đường đi, Tống Hâm phát huy sự chuyên nghiệp của mình, hỏi hai vị khách quý tình hình gần đây, giống như làm một cuộc phỏng vấn đơn giản, nhưng mà rất thú vị.
Xuống xe, mọi người vì muốn tranh đoạt vị trí đầu tiên, cho nên đều bắt đầu chạy đi. Nhiệm vụ thứ nhất là hai đội chơi đoán số, đội nào thắng thì có thể khiêu chiến trước.
Mạnh Kiều ra đấm, còn Tống Hâm ra bao. Đội Mạnh Kiều chỉ có thể chơi sau, Đỗ Cảnh an ủi Mạnh Kiều:
“Không sao đâu.”
Mạnh Kiều mỉm cười với anh ta, hai người đứng ở phía sau nhìn đội Tống Hâm nhận thứ gì đó từ tay của đạo diễn.
Đỗ Cảnh và Mạnh Kiều liếc nhìn nhau, hiểu được ý tứ của đối phương, hai người lặng lẽ tiến đến, muốn trộm nhìn xem đội Tống Hâm lấy được thứ gì.
Mạnh Kiều nhón chân đứng phía sau Trần Thâm, nhưng cô đánh giá cao chiều cao của mình rồi, sau đó đành phải đứng bên cạnh anh nhìn trộm.
Đang nghe đạo diễn nhỏ giọng giải thích yêu cầu, Trần Thâm cảm thấy bên tay phải của mình như có thứ gì đó có lông xù xù tới gần, nghiêng đầu nhìn thì phát hiện ra là Mạnh Kiều.
Anh vươn tay, dùng bàn tay che đi tầm nhìn của Mạnh Kiều, bất đắc dĩ mỉm cười:
“Kiều Kiều không được chơi xấu.”
Sau đó Tống Hâm cũng phát hiện ra Đỗ Cảnh đứng ở phía sau nhìn trộm mình, hai người cười, kháng nghị không được chơi xấu.
Mạnh Kiều và Đỗ Cảnh giơ tay lên, lùi về phía sau mấy bước, nói:
“Ha ha, hai người tiếp tục đi.”
Không bị gây rối, Trần Thâm rất nhanh đã giải đề xong, còn thành công hoàn thành nhiệm vụ ẩn, giành được một khen thưởng nhỏ là trái cây đặc sản của nơi này.
Tống Hâm và Trần Thâm mỗi người một túi, Trần Thâm mở túi của mình ra, nếm một một quả, sau đó anh mở túi ra, nhân lúc mọi người không chú ý, lén lút nhét vào tay Mạnh Kiều.
Ban đầu Mạnh Kiều còn cho rằng anh chỉ đơn thuần muốn cho cô nếm thử, sau đó đội của bọn họ không thực hiện thành công nhiệm vụ ẩn, cô mới phát hiện ra, chắc chắn là Trần Thâm xem thương họ! Biết họ không thông minh, không thể thực hiện thành công nhiệm vụ ẩn rồi không được khen thưởng, nên mới đưa cho cô nếm thử!
Đáng giận!
Bởi vì mỗi người được cung cấp manh mối không giống nhau, nên được phân theo đội tự hành động, mỗi đội một chiếc xe.
Mạnh Kiều ngồi trên xe, chia trái cây cho Đỗ Cảnh.
“Đây không phải phần thưởng sao?”
Đỗ Cảnh hỏi.
“Ừ, bọn họ thấy chúng ta đáng thương, cho nên chia cho chúng ta đấy.”
Mạnh Kiều nói tiếp:
“Nhiệm vụ tiếp theo! Chúng ta nhất định phải thắng!”
Đỗ Cảnh cũng là không cam chịu, dục vọng thắng bại bị Mạnh Kiều kích thích bắt đầu bộc lộ. Hai người ngốc nghếch còn đau ở trong xe đọc tuyên ngôn tất thắng, còn những đội khác đã lái xe đi từ lâu.
Nhiệm vụ chậm rãi được hoàn thành, bốn đội bắt đầu hội hợp, cùng khiêu chiến nhiệm vụ khó khăn cuối cùng.
Bởi vì đội Tống Hâm và Trần Thâm dẫn đầu quá nhiều, ba đội còn lại nhất trí liên hợp đối kháng bọn họ, cùng nhau chia sẻ manh mối mình có được.
Cuối cùng chỉ còn lại một manh mối bị dấu đi, mọi người vẫn phải tìm.
Mạnh Kiều lên sân thượng, cô cảm thấy nơi này là một nơi rất tốt để dấu manh mối. Quay đi ngoảnh lại thì gặp phải một người khiến cô giật mình.
Là Trần Thâm.
“Oa, làm em sợ muốn chết.”
Mạnh Kiều vỗ vỗ ngực.
“Tìm được rồi à?”
Trần Thâm đỡ lấy cô, hỏi.
“Ha ha, đương nhiên là tìm được rồi.”
Mạnh Kiều cười vui vẻ.
“Tìm được rồi sao em còn chưa chạy?”
Trần Thâm còn lâu mới tin cô.
“Tin hay không thì tùy anh!”
Mạnh Kiều đi vòng qua người anh, từ từ tản bộ.
Đi được hai bước, cô quay đầu nhìn anh, quả nhiên người nọ đang nhìn cô cười, giống như đang cười cô ngốc vậy.
…
Mạnh Kiều tức giận xoay người, không thèm để ý tới anh, nhất định phải tìm được trước, nhất định phải lật bàn!
Mạnh Kiều oán hận mà xoay người, không để ý tới hắn, nhất định phải trước tìm được, lập tức phiên bàn!
Đi dọc theo bồn hoa, Mạnh Kiều nhìn xem bên trong có đồ gì hay không, phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân, Trần Thâm đi theo cô.
“Anh đừng đi theo em.”
Mạnh Kiều chạy lên hai bước.
“Vậy thì anh lại càng muốn.”
Trần Thâm cố ý trêu co, chân dai bước đi, đuôi theo cô.
Anh chạy em cũng chạy, không biết vì sao, tình hình lúc này trở thành trai xinh gái đẹp diều hâu bắt gà con.
Thật ra Trần Thâm đã sớm tìm được manh mối cuối cùng rồi, anh cố ý giả vờ chưa tìm ra để trêu cô chơi, trêu xong còn chưa đã thèm đi xuống lầu để hoàn thành nhiệm vụ.
Tới khi Trần Thâm xuống lầu, Mạnh Kiều mới đột nhiên nghĩ tới cái gì đó. Cô lập tức gọi điện thoại cho Đỗ Cảnh, để bọn họ ngăn Trần Thâm lại, chắc chắn là anh đã tìm được manh mối rồi.
Đáng tiếc, vẫn chậm một bước.
Đội Tống Hâm Trần Thâm chiến thắng, được ăn món ăn khen thưởng ngày hôm nay: thịt bò trộn.
Đội thất bại chỉ có thể ngồi đó nhìn bằng ánh mắt trông mong, nuốt nước miếng khi nghe Tống Hâm miêu tả hương vị, đây cũng là một phần trong chương trình.
Chờ tới khi đội thắng ăn uống no đủ thì việc quay chụp ngày hôm nay cũng tính là hoàn thành. Không còn ống kính máy quay nữa, mọi người đều thả lỏng, đi ra khỏi cửa, hướng bãi đỗ xe.
Tuy rằng người hâm mộ đều đứng ở bên ngoài, nhưng mọi người tương đối lý trí, vẫn để một con đường cho họ đi.
Mạnh Kiều đi trước, Trần Thâm đi phía sau.
Đột nhiên đám người truyền đến tiếng hét, mọi người đều nhin về phía đó, từ trên cao rơi xuống một thứ gì đó, ném về phía Mạnh Kiều.
Trần Thâm kéo Mạnh Kiều qua một bên, nhưng bởi vì quá nhiều người nên không kịp tránh khỏi, chậu hoa từ không trung rơi vào đầu anh, chạm vào lưng rồi vỡ thành từng mảnh.
Mạnh Kiều bắt lấy tay Trần Thâm, nụ cười trên mặt còn chưa tắt, lúc này đã cứng đờ.