Từ bỏ
Có những người sinh ra để làm dân xã hội đen. Thậm chí tay họ nhuốm đầy máu, thậm chí họ là những con quỷ của tội ác, thậm chí ngày nào họ cũng bị người ta truy sát, nhưng họ… vẫn sống!
Bởi vì không phải họ chọn xã hội đen mà chính xã hội đen chọn họ.
An Dĩ Phong ngồi trong phòng thẩm vấn, chiếc còng số 8 lạnh như băng còng đôi bàn tay đầy máu của hắn, ánh đèn chói mắt soi rõ những vết thương trên người hắn.
Chính hắn cũng không tin là mình còn sống, tất cả như một giấc mơ.
Trong cơn phẫn nộ, Hàn Trạc Thần bắn trúng ấn đường của Trác Cửu, hai bên điên cuồng xông vào chém giết, tên Tô đến lúc chết vẫn ôm lấy thắt lưng hắn, cầu xin hắn mau chạy đi… Đúng lúc hắn và Hàn Trạc Thần thương tích đầy mình, chuẩn bị chết dưới mũi dao của đối phương thì rất nhiều cảnh sát mang súng máy hạng nặng ập tới…
An Dĩ Phong đau đớn ôm mặt, hắn không muốn nghĩ thêm nữa, hình ảnh những người anh em đã bỏ mạng vì hắn cứ hiện lên trong đầu…
Ánh đèn được điều chỉnh tối hơn, mùi trà thơm phức kích thích khứu giác hắn.
Hắn ngẩng lên, trước mặt là một cảnh sát có cặp lông mày lưỡi mác, khuôn mặt nho nhã với vẻ uy nghiêm của tuổi tác, toát lên vẻ rất đáng tin.
An Dĩ Phong cười đau khổ. Được cục trưởng đích thân đến thẩm vấn, thật vinh hạnh cho hắn.
“An Dĩ Phong, cậu biết tôi không?”
Hắn gật đầu. “Dạ biết, thưa cục trưởng.”
“Không phải…” Tư Đồ Nhiêu nghiêm nghị nói. “Tôi là bố của Tư Đồ Thuần.”
An Dĩ Phong bỗng run lên, đưa mắt nhìn xung quanh. Cửa đóng rất chặt, tấm rèm được kéo kín, dây cắm điện của máy camera cũng được rút ra.
Hắn cúi đầu. Nếu người ngồi trước mặt hắn là một cục trưởng thì hắn có thể ngồi thẳng người để đối diện. Nhưng nếu là bố của Tư Đồ Thuần thì hắn thực sự không thể làm như vậy.
“Nghe Kỳ Dã nói, ai có thể giết được cậu và Hàn Trạc Thần, người đó sẽ là đại ca mới của Kỳ Dã.”
“Ồ!” Hắn định nói: “Mạng của cháu vẫn thật có giá. Nếu đã có giá như vậy, hay là bác cứ giết cháu đi.”
Hắn ngập ngừng một lúc, quyết định giữ thái độ nghiêm túc trước mặt “nhạc phụ”.
“Tôi không dám nói tôi là người bố tốt, nhưng tôi rất tôn trọng con gái tôi, cho dù người nó yêu có thân phận thế nào, địa vị ra sao, tôi đều chấp nhận… Tôi cũng không xét nét thân phận, gia cảnh của anh ta.” Ông ngập ngừng một lúc, rồi nói: “Tôi chỉ có một yêu cầu, anh ta nhất định phải yêu con gái tôi thật lòng, yêu thương nó hết lòng, chăm sóc quan tâm nó hết mực, tuyệt đối không để nó phải chịu một chút tổn thương nào… Yêu cầu của tôi có quá đáng lắm không?”
“Không quá đáng.” An Dĩ Phong cúi đầu thấp hơn.
Rõ ràng, những việc đó hắn không làm được.
“Con gái tôi cũng rất đáng được người đàn ông khác yêu chân thành. Nó thật thà, lương thiện, hiểu biết, có thể chịu đựng những thứ mà người bình thường không thể chịu đựng, dám làm những việc mà người bình thường không dám làm…”
An Dĩ Phong gật gật đầu. “Dạ đúng, cô ấy là một cô gái tốt, người con gái tốt nhất mà cháu đã gặp.”
“Quan trọng là nó hiểu làm thế nào để yêu thương một người.”
Tư Đồ Nhiêu nâng cốc trà Ô Long trước mặt, uống một ngụm.
“Ba ngày trước, nó cầm dao cứa vào cổ tay mình, nói với tôi: “Bố, con không ngốc, cũng không điên, là bố không hiểu cảm giác yêu một người như thế nào! Không phải là con muốn ở bên anh ấy, con chỉ không muốn nhìn anh ấy đau khổ… Bố có biết không? Anh ấy rất yêu con, chỉ khi ở bên cạnh con, anh ấy mới có thể cười thoải mái, mới có thể sống một cách kiêu ngạo… Bố bắt con rời xa anh ấy, bắt con phải mở to mắt để nhìn anh ấy dằn vặt chính mình, thì thà con chết còn hơn!”.”
An Dĩ Phong run rẩy cầm cốc trà trước mặt, uống một ngụm lớn. Một dòng nước nóng bỏng thiêu đốt cổ họng hắn. Hắn ho không ngớt, càng lúc càng ho dữ hơn, nước trà trong miệng bắn ra không phải màu xanh, mà là màu đỏ…
“Không ai hiểu con gái tôi hơn tôi. Chẳng qua nó chỉ dùng cái chết để uy hiếp tôi, nó sẽ không tự sát, chẳng có nỗi đau nào là nó không chịu đựng được, càng không có gian nan nào là nó không thể vượt qua…”
An Dĩ Phong lau máu trên môi, nhếch miệng cười và nói: “Bác không cần phải nói nữa, ý của bác cháu đã hiểu.”
Hắn hiểu ý của Tư Đồ Nhiêu: Thực lòng yêu một người, thì hãy để cô ấy sống tốt, và cũng sống tốt vì cô ấy…
Tư Đồ Nhiêu quả nhiên không nói gì nữa, đứng dậy rời đi.
Một tiếng sau, hắn và Hàn Trạc Thần được thả ra.
Họ tìm thấy May ở ban công. Hắn tận mắt chứng kiến cảnh Hàn Trạc Thần ôm xác của May trong đau đớn tột cùng, Hàn Trạc Thần run rẩy đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay đã lạnh cứng của cô, hắn cũng nhìn thấy di thư mà May để lại…
Một cô gái thanh thoát như chiếc dương cầm đã đi xa, bỏ lại một tình yêu không oán giận, không hối tiếc, và để lại cho hắn cùng Hàn Trạc Thần nỗi áy náy cả đời không thể quên.
Đêm đó, hắn nói: “Anh Thần, em xin lỗi, là em hại May, anh đánh cho em một trận đi, chém em mấy nhát dao đi…”
“Sớm muộn gì May cũng sẽ chết, đây là định mệnh.” Hàn Trạc Thần ngẩng đầu tựa vào sofa, rất bình tĩnh nói: “Con đường chúng ta đi là con đường dẫn đến địa ngục, những người bên cạnh chúng ta rồi cũng sẽ dần dần ra đi… tiếp theo có thể là anh, hoặc chú…”
Vừa lúc đó, chuông điện thoại reo, An Dĩ Phong cầm lên rồi lại đặt xuống.
Hàn Trạc Thần hỏi hắn: “Sao lại không nghe?”
Hắn nhắm mắt, nói: “Em không hy vọng người ra đi tiếp theo sẽ là cô ấy.”
Nếu biết rõ rằng con đường mình đi dẫn tới địa ngục thì sao hắn có thể đem người con gái mình yêu theo bên cạnh chứ!
Điện thoại lại reo lên. Hắn không trả lời, cũng không tắt đi.
“Anh Thần, anh bỏ thuốc phiện mất bao lâu?”
“Nửa năm.”
“Nửa năm… nửa năm cũng không phải là lâu.”
“Rất nhanh, sẽ qua thôi.”
Điện thoại không ngừng rung lên, rung cho đến khi hết pin, rồi hắn nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô không gọi hắn, cũng không nói gì, cứ đứng đó gõ cửa. Gõ cửa cho đến khi trời sáng mới dừng lại.
Hắn đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dưới. Lúc xế chiều, hắn nhìn thấy người phụ nữ mình yêu từng bước khó khăn rời đi, đi xa rồi, hắn mới nhận thấy bóng dáng cô trông thật kiên cường.
Hắn mở cửa, nhìn dòng chữ rất đẹp trên tường: “Sau này làm việc gì cũng không được xúc động, nhất định phải sống tốt!”
Hắn dùng tay lau thật mạnh, những chữ trên tường trắng mờ dần, thay vào đó màu của máu, cuối cùng mắt nhòe đi, nhưng những nét chữ đó vẫn rõ như in trước mắt!
Hắn ôm ngực quỳ xuống, cho đến khi ngực đau đến tê dại.
Hắn đứng lên, nhìn thấy Hàn Trạc Thần đang dựa vào cửa nhìn mình.
An Dĩ Phong cười, cười thật to: “Phụ nữ tốt luôn làm cho chúng ta sụp đổ!”
Tư Đồ Thuần, cô ấy thực sự là một cô gái tốt…
Cho nên hắn phải buông tay, trả lại cô khung trời bao la, để cô đi tìm hạnh phúc thực sự của mình!
Không ai có thể tưởng tượng rằng Trác Cửu bốn mươi năm lừng lẫy lại bị Hàn Trạc Thần làm cho thành một người sống thực vật, cũng không ai tưởng tượng được rằng mười mấy năm trời tung hoành ngang dọc trong xã hội đen của Kỳ Dã lại bị sụp đổ tan tành chỉ trong hai tháng ngắn ngủi.
Nhưng đó là sự thật!
Những ngày đó, kênh thời sự gần như đạt một trăm phần trăm tỷ lệ người xem, tất cả người dân trong thành phố đều bàn tán một chủ đề: Ông tân cục trưởng cục cảnh sát thực sự đã quét sạch được xã hội đen rồi.
Tất cả các hộp đêm, sòng bạc đều bị niêm phong, các kho hàng ở bến tàu đều bị kiểm tra triệt để. Hàng loạt vũ khí và thuốc phiện được phát hiện liên quan đến rất nhiều người, đều là những đàn anh từng một thời huy hoàng trong giới xã hội đen… Có những tên bị bắt vào tù, như đám đàn em của Kỳ Dã, có những kẻ bị bắn chết ngay tại hiện trường vì chống đối cảnh sát, như những nhân vật “đầu sỏ” có liên quan đến đường dây buôn lậu vũ khí, cũng có những tên thì mất tích không biết là còn sống hay đã chết như An Dĩ Phong và Hàn Trạc Thần.
Giới giang hồ thực sự rơi vào không khí trầm lặng và im ắng.
Sau đó, các quan chức cấp cao cho rằng giới xã hội đen đã hoàn toàn bị quét sạch nên điều động tất cả cảnh sát đặc công, trong đó có cả Tư Đồ Thuần, chuyển đến khu vực khác.
Lúc chuẩn bị rời đi, cô đứng dưới căn hộ của mình, nhìn ra ban công vắng lặng phía đối diện, tất cả như một giấc mơ vậy!
Cô đi rồi, sẽ không quay lại khu vực này nữa, nhưng cô tin rằng, có người sẽ không rời đi.
Bóng đêm không che được ánh sáng của An Dĩ Phong.
Sớm muộn gì thì hắn cũng mang lại sự huy hoàng cho giới xã hội đen!