Hoàng đế Miên Quốc nghe qua màn tranh luận của Yên Nhiên, tâm tư đầy rẫy sự hài lòng và tán thưởng.
Một nữ nhân quẩn quanh khuê phòng mà lại có đôi mắt tinh tường, nhạy bén.
Chỉ vài ba câu đã khiến kẻ gian lộ tẩy, quả nhiên không phải tầm thường.
– Cung nữ dưới kia, trước những lời Tứ Vương Phi vừa nói, ngươi có biện giải gì không?
A Tô rút đầu áp trán xuống sàn nhà, tay chân run rẩy như thể bị cơn gió đông lùa vội.
Len lén ngẩng đầu nhìn lên vị trí của Miên Ý Hiên, ba phần sợ hãi, ba phần khổ sở.
Miên Ý Hiên cường bạo trừng ánh mắt tựa thanh kiếm lớn đáp trả lại, bất giác cô ta cụp đuôi mắt.
– Hoàng thượng, những gì nô tỳ nói đều là sự thật.
Mạch Tử Sâm bước thêm một bước, có đôi chút lớn giọng:
– Nô tỳ to gan, vật chứng đã rành rành, lập luận của Tứ Vương Phi cũng vô cùng thuyết phục, vậy mà ngươi vẫn không chịu từ bỏ ý định của mình.
Tam hoàng tử một bồ oán khí:
– Mạch tướng quân, chỉ một siêu thuốc không thể chứng minh cô ta vô tội.
Tứ Vương Phi tính nết, phẩm hạnh ra sao ta nghĩ ông là người biết rõ, cũng có khi đã bằng thủ đoạn nào đó che giấu sự thật.
Ông không phải bênh vực cô ta.
– Tam hoàng tử, lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, hài tử trong bụng Trắc Phi cũng là cháu ngoại của thần mà, thần chỉ là đứng theo lẽ phải, công bằng nói một câu.
Yên Nhiên khoé môi nhạt nhẽo cười khẩy:
” Cái gì mà mu bàn tay, lòng bàn tay, là ông sợ đứa nghịch nữ này mang đều tang tóc cho Mạch Gia, ông nói thay cho ta cũng là đang tự cứu chính mình “.
– Tam Vương Gia, rốt cuộc thứ người cần là gì thì mới có thể tâm phục, khẩu phục.
Như chắc chắn đến mức không gì có thể lay đổi, Miên Ý Hiên ánh mắt nham hiểm đanh giọng nói:
– Nhân chứng.
– Vậy bổn phi có được xem như là nhân chứng hợp lệ hay không?
Âm giọng thanh thoát từ ngoài vọng vào, một thân lễ phục tím màu đẹp đẽ, đai ngọc khắc rõ đường nét của hoa diên vĩ, hoa tai ngọc thạch, đầu cài trâm vàng lộng lẫy vô cùng.
Từ dáng đi, điệu bộ tới từng nét trên gương mặt đều mang một vẻ khí chất ngời ngời.
– Đức Phi tới.
Vừa nhìn thấy người phụ nữ này, ánh mắt Lương Phi cơ hồ thay đổi mấy phần đề phòng.
– Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, Thái Hậu, Hoàng hậu nương nương.
– Ái phi, nàng vừa nói nàng có thể làm chứng cho Tứ Vương Phi sao?
Nữ nhân kia nhã nhặn đáp lời, lia mắt sang nhìn Yên Nhiên một cái.
– Vâng, hoàng thượng.
Mạch Yên Nhiên mất vài giây khó hiểu, vị Đức Phi này đến nghe cũng chưa từng được nghe qua, nói chi là có thể làm nhân chứng giúp cô, bà ta đang có dụng tâm gì?
– Hoàng thượng, Mị Mị của thần thiếp hôm nay không biết vì sao lại hiếu động, chạy loạn đi chơi khiến cung nữ lẫn thái giám cũng không tìm ra, tình cờ lại phát hiện nó đang ngồi một góc tại cây Tử Đằng ở gần hồ sen, trong miệng còn ngậm theo túi thơm rất đặc biệt.
Yên Nhiên khẽ nghiêng mặt, nhíu mày:
” Mị Mị, là ai vậy chứ? Cái tên này đến ấn tượng còn không có, thì sao nhớ nổi đã từng gặp qua hay chưa?”
Xung quanh rất nhiều cặp mắt nhìn thấy cung nữ bên cạnh Đức Phi mang túi thơm đã nhặt được ra.
Đức Phi quay sang Yên Nhiên cười hiền hậu:
– Ta đã hỏi qua cung nữ của mình, nô tỳ đó nói khi tìm đến hồ sen bên cạnh phòng bếp riêng của Thái Hậu, đã vô tình nhìn thấy Tứ Vương Phi đang ngồi vuốt ve Mị Mị.
” Hoá ra là bạch miêu ta đã trông thấy vừa rồi.”
– Còn tận tay đeo túi thơm của mình vào cổ nó, chỉ là tiểu miêu này của Bổn Phi đã thất lễ, vùng vằng chạy mất mang theo thứ đó rời đi, khiến Tứ Vương Phi nhọc tâm sợ nó bất cẩn sẽ rơi xuống hồ sâu, không lo cho thể diện của bản thân mà chạy theo đến phòng bếp, chỉ là đi ngang qua rồi lập tức rời khỏi, chưa từng đặt chân nửa bước vào trong.
– Ổ, chuyện này thật sự là vậy sao?
Cung nữ đứng sau lưng Đức Phi nhanh nhão quỳ xuống, trên tay nâng niu một tiểu bạch miêu:
– Thưa Hoàng thượng, sự thật đích thị là như vậy.
Một cung nữ lại hai tay dâng túi thơm đến trước mặt cô:
– Tứ Vương Phi, trả lại túi thơm cho người.
Yên Nhiên trầm lặng, rõ ràng đây không phải túi thơm của cô.
Đức Phi ôn hòa nhìn cô, khẽ nhếch đuôi mày, gật đầu, cư nhiên đưa tay đón lấy:
– Đa tạ Đức Phi nương nương.
Hoàng đế trầm lắng suy xét một lúc thì cất tiếng:
– Vậy xem như mọi chuyện đã sáng tỏ, Tứ Vương Phi không phải là người đã hạ độc, vậy thì ai là người đã hãm hại tàn nhẫn như vậy với Trắc Phi?
Mọi ánh mắt dò xét đều đổ dồn lên người cung nữ A Tô, cô ta bị ép đến đường cùng đành quỳ thẳng lưng lấy hết can đảm chỉ tay vào Phỉ Văn đang quỳ cạnh.
– Hoàng thượng, là cô ta mua chuộc nô tỳ, nói rằng sẽ giúp nô tỳ trốn thoát khỏi hoàng cung bằng đường bí mật, từ đó về sau có thể tự do sống cuộc sống của riêng mình.
Phỉ Văn không đợi ai phải tra hỏi, cười nhạt một cái rồi chậm chạp nói:
– Đúng vậy, là chính nô tỳ đã làm.
Mạch Tử Sâm kích động:
– Tiện tỳ, thường ngày Lan nhi đối với ngươi thân như tỷ muội, chưa khi nào bạc đãi ngươi, tại sao ngươi lại dám làm như vậy.
– Như tỷ muội sao?
Hai hàng nước mắt nhỏ giọt trên gò má gầy guộc, cơ mặt vẫn giữ y nét nhạt nhẽo không sắc thái :
– Là cô ta khinh rẻ nô tỳ thân phận thấp kém, ban ngày tỏ vẻ dịu dàng hiền thục, những lúc chỉ có mình nô tỳ cùng với cô ta, thì liền một chút là bị đòn roi hành hạ, vết thương này có đủ để chứng minh chưa?
Cô ta vén cổ tay áo, một đường cắt sâu bằng đốt ngón trỏ vẫn chưa lành hẳn, và vô số vết cứa rách khác chằng chịt lớn nhỏ bao quanh.
Yên Nhiên đứng đó chuyển dời tầm mắt lên người Phỉ Văn, Phỉ Văn điềm nhiên bên cạnh, không động tĩnh cũng chẳng khóc lóc xin tha mạng, thần sắc này xanh xao khác lạ, đồng tử cơ hồ chịu một loại áp lực cực hạn.
Cô đột nhiên phát hiện:
– Không xong rồi.
Mọi người giật mình trước thản thốt của Yên Nhiên, từ trong khéo môi đã tái màu đến trắng bệch của Phỉ Văn không ngừng tràn ra máu tươi, Mạch Tử Sâm chỉ đưa tay chạm nhẹ, thân thể nhỏ bé của cô ta không tự chủ mà ngã mạnh xuống sàn nhà, thái y vội vàng kiểm tra, mạch tượng đã chẳng còn dấu hiệu của sự sống, khoang miệng còn sặc mùi máu tanh chứa theo hạt đỉnh hồng.
A Tô sợ hãi tột độ, liên tục dập đầu xin tha:
– Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng.
Hoàng Hậu tức giận:
– Cung nữ to gan dám thông đồng với kẻ khác ám hại chủ nhân, đáng lẽ ngươi chỉ cần yên phận ở lại trong cung đến khi đủ tuổi theo qui định sẽ được xuất cung trở về nhà, lại có lòng muốn bỏ trốn.
Người đâu, giải cung nữ này xuống, chờ lệnh của ta.
…—————-…
Ngự Hoa Viên.
– Đa tạ Đức Phi nương nương đã ra mặt giúp nhi thần, túi thơm này hoàn lại tay chủ.
– Tứ Vương Phi con không cần đa lễ, ta cũng chỉ là nói sự thật mà thôi.
Đức Phi lại nói:
– Tứ Vương Phi, ta thật sự muốn biết vì sao con lại quả quyết nhận định trong siêu đất không có độc.
Mạch Yên Nhiên cơ hồ điềm tĩnh, đồng tử dừng lại ở khoé môi cong của người đối diện:
– Hồi Đức Phi nương nương, nhi thần là đánh cược.
Đôi mắt đuôi phượng của Đức Phi kinh ngạc, song lại ánh lên một vẻ hài lòng.
– Bổn cung còn có việc, ta phải rời đi trước.
– Cung tiễn Đức Phi nương nương.
Phía sau dáng hình uyển chuyển của Đức Phi, Mạch Yên Nhiên chôn chân một lúc nhìn theo, tâm tư bỗng trở nên phức tạp.
” Phỉ Văn trước kia là một cô nhi, tính cách rất chịu khó nhất mực trung thành với Mạch Ý Lan, mỗi lần Mạch Ý Lan phạm lỗi đều âm thầm thay cô ta chịu phạt, có bị gia pháp đánh đến rách da nát thịt cũng không oán trách nửa lời, sao có thể chỉ vì vài vết thương đó mà hạ độc Ý Lan, nếu thật lòng muốn trả thù sao lại phải giữ mạng của cô ta chứ, như vậy một khi Mạch Ý Lan khoẻ lại, điều tra ra chân tướng thì Phỉ Văn khác nào tự đào mộ chôn mình.
Mặc khác biểu hiện của Tam Vương Gia lại rất đáng ngờ, khi Ý Lan phát độc luôn quằn quại bên cạnh, vậy mà thuận mắt chỉ nhìn sang vài cái, tựa hồ ghẻ lạnh với cô ta, nhưng lý nào hắn không lo cho đứa trẻ trong bụng?” Cô là hoài nghi hắn cố tình kéo dài thời gian, tăng độc tính phát tán âm mưu trả thù cô, nhưng suy cho cùng nghi ngờ vẫn là nghi ngờ, không có căn cứ, sao lại có kẻ tàn nhẫn giết chết con mình để tư lợi cho bản thân.
” Về Đức Phi nương nương, ngoài mặt nhìn có vẻ là đang cứu giúp cô, nhưng thực chất là đang cố ý khiến cô phải nhận mối ân tình này, xem như là dành lấy một đường lui khi cần thiết.”