Dụ Tễ cẩn thận nhìn qua, lưng áo bệnh nhân của Ôn Thường Thế đã ướt sũng, hẳn là đã rất cố gắng trị liệu. Không biết có phải vì quá mệt nên tâm trạng mới không tốt hay không? Dụ Tễ nhẹ nhàng bước vào, tới bên cạnh Chu Ức nhẹ giọng hỏi: “Anh ấy tập thế nào rồi.”
“Bị ngã, cũng không cho người khác chạm vào.” Chu Ức nhìn chằm chằm Ôn Thường Thế, nói với Dụ Tễ.
Thanh âm lúc hai người nói chuyện thực nhẹ, nhưng vẫn bị Ôn Thường Thế nghe được. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Dụ Tễ đang mang khẩu trang, hơi sửng sốt một chút. Tiếp theo lại đột nhiên không muốn tiếp tục luyện tập nữa, bảo người chăm sóc lấy xe lăn lại đây, đẩy hắn trở về.
Dụ Tễ không tới gần Ôn Thường Thế, đợi bọn đi ra ngoài mới cùng Chu Ức chậm rãi đi xuống. Dụ Tễ đi chưa được mấy bước liền dừng lại ho khan, Chu Ức đứng lại chờ Dụ Tễ, hỏi cậu: “Bệnh còn chưa hết?”
Dụ Tễ “Ừm” một tiếng, nói: “Cho nên không dám tới đó.”
Bọn họ xuống lầu, bước vào phòng bệnh. Ôn Thường Thế đang ở trong phòng tắm tắm rửa, Dụ Tễ nhìn người đang đứng bên ngoài, hỏi Chu Ức: “Anh ấy tắm rửa không để người ta giúp đỡ ư?”
“Lúc không thể động thì miễn cưỡng để người ta chạm vào,” Chu Ức nói: “Nhưng bây giờ thì không được, một mực đòi tự mình tắm, chỉ để một người ở bên trong phụ giúp một chút.”
Dụ Tễ gật gật đầu, vừa muốn nói vài câu, lại nghe thấy Ôn Thường Thế ở trong phòng tắm lớn tiếng quát người chăm sóc.
“Tính tình thật xấu a.” Dụ Tễ nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, đánh giá Ôn Thường Thế.
Chu Ức thở dài, ngại ở đây quá nhiều người nên cũng không nhiều lời.
Ôn Thường Thế tắm rửa xong, thay đổi đồ bệnh nhân lại ngồi xe lăn đi ra.
Dụ Tễ lui về phía sau vài bước, đứng dựa vào tường, cách một quãng xa nhìn Ôn Thường Thế bị người đẩy qua, ngồi lên trên giường.
Người chăm sóc quá nhiều, đều đang vây quanh giường bệnh. Dụ Tễ cũng không thấy rõ hình dáng Ôn Thường Thế, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên: “Chu Ức, lại đây một chút.”
Chu Ức còn chưa đi qua, nhóm người kia như đã được huấn luyện mà nhanh chóng thối lui, chỉ chừa lại hai hộ lý trông bên ngoài cửa, mọi người đều có vẻ rất quen việc.
Phòng bệnh lúc này chỉ còn lại Chu Ức, Dụ Tễ và Ôn Thường Thế. Dụ Tễ kéo khẩu trang lên cao một chút, yết hầu có chút ngứa, liền quay ra hướng cửa ho khan vài tiếng. Lúc quay lại, thấy Ôn Thường Thế đang nhìn mình, Dụ Tễ lập tức nói: “Em đã khỏi rồi, hôm nay cũng không muốn đợi thêm nữa nên mới tới.”
Ôn Thường Thế lại nhìn Dụ Tễ vài giây, bỗng nhiên quay đầu hỏi Chu Ức: “Buổi sáng dặn cậu làm gì đã làm xong chưa?”
“A,” Chu Ức thình lình bị Ôn Thường Thế điểm danh, không biết vì sao trong lòng liền hiểu, lập tức đáp: “Còn một chút, hiện giờ tôi sẽ đi làm.”
Sau khi Chu Ức rời đi, Dụ Tễ vẫn không tới gần Ôn Thường Thế, dán người lên tường mà nhìn hắn.
Tuy rằng trong lòng cậu biết, Ôn Thường Thế cũng không để ý nhưng Dụ Tễ vẫn giải thích với hắn, nói cậu bị cảm mạo cho nên lâu như vậy mới tới.
Lại nói tiếp, Dụ Tễ cũng không biết mình nhiễm bệnh từ đâu. Cậu hoài nghi là nhiễm bệnh từ bệnh viện của Trương Uẩn Chi, nhưng hắn không thừa nhận, nói bệnh viện gần đây không có ca mắc bệnh này. Dụ Tễ tùy tiện nói lên mấy suy đoán, đột nhiên bị Ôn Thường Thế cắt ngang.
Ôn Thường Thế nói: “Cậu đừng nói nữa.”
Dụ Tễ ngẩn ngơ, “A” một tiếng, trong lòng chậm rãi nổi lên một chút khó chịu.
“Tốt,” Dụ Tễ lại nói, cậu dừng một chút, chần chờ tìm cho chính mình bậc thang: “Em vẫn nên đi trước thôi, em ở lại đây lâu sẽ lây bệnh cho anh mất.”
Nói xong, Dụ Tễ chào Ôn Thường Thế xoay người muốn rời đi. Ôn Thường Thế ở phía sau lại gọi cậu một tiếng. Dụ Tễ quay đầu lại nhìn, phát hiện hắn ngồi thẳng lên nhìn cậu.
“Không phải,” Ôn Thường Thế nói: “Cậu nói rất khó khăn, tự mình không biết sao?”
Dụ Tễ chậm chạp không phản ứng, Ôn Thường Thế liền có chút không kiên nhẫn, chỉ chỉ sô pha, nói: “Cậu ngồi đi.”
“Ừm.” Dụ Tễ như mới tỉnh mộng, đi qua ngồi xuống.
Cậu không cảm thấy giọng mình có gì quá bất ổn, so với mấy ngày trước lúc bệnh nặng thì đã khá hơn nhiều.
Độ ấm trong phòng bệnh rất thấp, Dụ Tễ có chút nóng liền cầm cuốn tạp chí trên bàn mà quạt gió. Thấy Dụ Tễ quạt quạt, Ôn Thường Thế lại nói: “Sợ nóng thì đừng mặc nhiều như vậy.”
Dụ Tễ vừa quạt vừa nói: “Trên máy bay rất lạnh, Uẩn Chi nói bị cảm thì nên mặc nhiều một chút.” Cậu không nói chuyện trên cánh tay mình có vết sẹo, Trương Uẩn Chi đã giúp cậu liên hệ với bác sĩ chỉnh hình nhưng phải đợi Dụ Tễ hoàn toàn khỏe lại mới có thể làm giải phẫu. Đến lúc đó hẳn là trời đã lạnh rồi.
Quạt xong Dụ Tễ vẫn cảm thấy nóng, thể chất của cậu vốn không dễ ra mồ hôi, so với người bình thường thì khó hạ nhiệt hơn. Một khi cậu quá nóng thì cả người đều sẽ khó chịu.
“Tủ quần áo có đồ.” Ôn Thường Thế nói.
Dụ Tễ rót cho mình một ly nước lạnh, lắc đầu nói: “Là đồ bệnh nhân a, em không nên mặc.”
Hôm nay Ôn Thường Thế không xem văn kiện, hắn nhìn Dụ Tễ một lát, nói: “Cậu tới Mậu thị cùng con gái của Chu Minh Huy?”
“Đúng vậy.” Dụ Tễ vốn muốn nói tiếp, cô ấy hẹn bạn trai cô ấy, em tới gặp bạn trai em nhưng lại sợ đùa quá trớn sẽ bị Ôn Thường Thế đuổi ra, liền kịp thời im lặng nhìn Ôn Thường Thế cười cười.
Ôn Thường Thế vừa rồi không cho Dụ Tễ nói chuyện, Dụ Tễ liền không dám mở miệng. Nhưng Dụ Tễ không nói lời nào, Ôn Thường Thế dường như cũng không vui, hai người ngồi thật xa im lặng một lúc, Ôn Thường Thế nói: “Tuần sau tôi sẽ xuất viện.”
Dụ Tễ nghĩ nghĩ, nói: “Trước thời gian?”
Ôn Thường Thế dựa vào gối, ám chỉ nói: “Nên lộ diện rồi.”
Đầu tiên cậu gật đầu, lại bỗng nhiên nghĩ đến, sau khi Ôn Thường Thế xuất viện có lẽ cậu không thể gặp lại hắn nữa. Nhưng so với Ôn Thường Thế luôn phải nằm viện, đương nhiên hắn khỏe mạnh vẫn là tốt nhất. Dụ Tễ ép buộc bản thân không nghĩ tới chuyện không được gặp mặt nữa, hỏi Ôn Thường Thế: “Trước khi anh xuất viện em còn có thể tới một lần không?”
Ôn Thường Thế “Ừ” một tiếng, Dụ Tễ liền nói: “Em đặt một món quà mừng ngày anh bình phục, không biết lúc đó có kịp giao tới hay không.”
Dụ Tễ không biết tặng cái gì mới thích hợp, tặng đồ vật có liên quan tới chuyện ngày trước thì tính ám chỉ lại quá rõ ràng, cũng không tốt lắm. Vì vậy liền đặt một cái đồng hồ, giá cả không khác lắm so với đồng hồ cũ của Ôn Thường Thế.
Đồng hồ khá đắt nên Thiệu Anh Lộc tự mình gọi điện thoại qua hỏi cậu mua cái gì, Dụ Tễ mặt không đỏ tâm không nhảy mà nói Chu Bạch Lộ cảm thấy đồng hồ lúc trước cậu đeo quá kém, không xứng với cô. Thiệu Anh Lộc lập tức khen Dụ Tễ chọn rất tốt, bảo Dụ Tễ cũng mua cho Chu Bạch Lộ một cái.
Ôn Thường Thế nhìn cậu, cũng chưa nói gì. Dụ Tễ liền nhẹ nhàng bổ sung: “Hy vọng Ôn tổng không ghét bỏ.”
Giọng nói của cậu qua lớp khẩu trang có chút nhẹ, đôi mắt hơi hơi nheo lại nhìn Ôn Thường Thế. Cậu nhớ tới lúc nào đó từng nghe Chu Ức nói qua, Ôn Thường Thế sẽ đưa đồ người khác tặng qua cho Chu Ức, liền dặn dò hắn: “Không thích thì anh cứ tùy tiện ném đi đâu đó, đừng đưa cho người khác.”
Ôn Thường Thế không tỏ ý kiến gật gật đầu, Dụ Tễ nhẹ nhàng thở ra, cậu lại hỏi: “Vì sao anh không hỏi em đó là cái gì?”
Thấy Dụ Tễ vô cùng vui vẻ mà nhìn mình, Ôn Thường Thế dừng một chút. Nếu là người khác hỏi hắn như vậy, Ôn Thường Thế không phải nói “Không có hứng thú” thì chính là không buồn trả lời. Nhưng nếu như nói như vậy với Dụ Tễ, khẳng định cậu sẽ không vui, cho nên cuối cùng hắn vẫn hỏi: “Là cái gì?”
“Ha,” Đôi mắt Dụ Tễ nheo lại, nói: “Không nói cho anh.”
Nói xong Dụ Tễ đột nhiên lại ho khan vài tiếng. Ho ‘khù khụ’ xong rồi, Dụ Tễ ngượng ngùng đứng lên, nói bệnh có lẽ chưa khỏi hẳn vẫn nên rời đi thôi. Cách Ôn Thường Thế một khoảng xa cậu mới phất tay chào, xoay người rời đi.
Phòng bệnh không còn ai khác, Ôn Thường Thế nhìn nhìn thời gian, Dụ Tễ chỉ ngồi lại 40 phút, ít hơn so với lúc ngồi đợi hắn ngày trước.
Dụ Tễ đi ra ngoài, đúng lúc thấy Chu Ức và trợ lý đi vào.
Chu Ức có chút ngoài ý muốn hỏi Dụ Tễ: “Sao đã đi rồi?”
Dụ Tễ gật đầu nói: “Tuần sau anh ấy xuất viện lúc nào. Tôi muốn tới lần nữa.”
Chu Ức nhìn lộ trình, nói: “Thứ ba.”
Trên mặt Dụ Tễ lộ ra chút thần sắc khó xử.
Thứ ba thì sát hôm nay quá, Dụ Tễ muốn tới Mậu Thị thì phải tới trước thứ hai. Có khả năng Chu Bạch Lộ sẽ không tiện đi, cũng không nhất định sẽ đồng ý.
Cậu nói với Chu Ức: “Tôi không kịp tới đây, nhưng có món quà muốn đưa cho anh ấy. Anh có thể đưa giúp tôi không?”
Chu Ức đáp ứng, Dụ Tễ mới an tâm thoải mái trở về.
Không ngờ buổi tối Chu Ức lại gọi điện cho Dụ Tễ, uyển chuyển nói không tiện chuyển đồ giúp cậu.
Dụ Tễ có chút bất đắc dĩ nói ‘được’, trong lòng nghĩ muốn đưa quà cho Ôn Thường Thế thật sự rất khó. Không biết gửi đến tập đoàn của bọn họ thì có bị từ chối hay không.
Hôm nay Ôn Thường Thế xuất viện, Chu Ức đặc biệt gọi điện thoại qua hỏi Dụ Tễ, nói hôm nay cậu không tới thì hôm sau có thể đến được hay không. Dụ Tễ cảm thấy kỳ quái, liền hỏi Chu Ức: “Tới đâu cơ?”
“……” Chu Ức giống như cũng có chút đau đầu, im lặng, lát sau lại nói: “Cậu tới Mậu thị rồi tôi sẽ cho người qua đón.”
Dụ Tễ có chút cảm kích đồng ý, lại hỏi Chu Ức: “Tình hình khôi phục của anh ấy thế nào rồi?”
Chu Ức nói không tồi, khôi phục rất nhanh, lúc này Dụ Tễ mới thoáng yên tâm một chút.
Buổi chiều thứ tư, Dụ Tễ thấy được tin tức Ôn Thường Thế xuất hiện tại buổi khai trương khách sạn Hoàng hậu. Người đã mất tích gần nửa năm lại ngồi xe lăn xuất hiện, giới truyền thông cũng không dám nhắc tới, chỉ nói là chủ tịch của Duệ Thế đích thân tới.
Còn có một tấm ảnh chụp, mơ hồ có thể thấy Chu Ức đang đẩy Ôn Thường Thế. Mặt Ôn Thường Thế nhỏ đến mức cơ bản là nhìn không thấy, Dụ Tễ lại kỳ diệu mà cảm giác được lúc ấy mặt Ôn Thường Thế bất mãn đến thế nào.
Nhưng mà, với Dụ Tễ mà nói gương mặt nhỏ như con kiến ấy của Ôn Thường Thế lúc được cậu phóng lên nhìn vẫn thực đáng yêu. Dụ Tễ nhìn thật lâu, còn đi tìm cái máy in ảnh ngày trước được bạn tặng sinh nhật. Thứ này trước giờ vốn vô dụng, nay lại được cậu dùng để in bức ảnh ấy ra.
Sau đó một ngày, hai nhà Thiệu Anh Lộc và Chu Minh Huy hẹn gặp. Thiệu Anh Lộc cũng nhắn tin gọi Dụ Tễ tới.
Lời từ chối Dụ Tễ đã viết cho tốt, lại đột nhiên nhận được tin nhắn của Chu Bạch Lộ: “Buổi tối cậu phải tới cho tôi.” Dụ Tễ đành phải xóa câu từ chối kia đi, thay bằng một chữ: “Được ạ.”
Không khí tụ họp gia đình vốn nên là hài hòa vui sướng, nhưng hôm nay, sắc mặt Thiệu Anh Lộc ngưng trọng như nhà có tang. Sầm Tuệ San ngồi bên cạnh ông, ăn mặc ôn nhu nhã nhặn, lưng cũng thẳng tắp, chỉ khi nhìn kỹ đôi tay đang dùng sức nắm thật chặt mới có thể cảm nhận được bà ấy đang căng thẳng.
Dụ Tễ tự mình lái xe nên tới chậm một chút, y như tin nhắn Chu Bạch Lộ đã gửi cho cậu, năm người trong phòng đều đang đợi Dụ Tễ.
Thấy Dụ Tễ vào cửa, Thiệu Anh Lộc lập tức âm trầm làm khó dễ: “Còn có quan niệm về thời gian không vậy?”
“Con kẹt xe mà,” Dụ Tễ nhìn cha cậu, pha trò. Lại nhìn qua phía cha mẹ Chu Bạch Lộ: “Bác trai, bác gái, thật ngại quá.”
“Không có gì, cũng chưa đợi được bao lâu.” Chu Minh Huy nhìn vậy nhưng thật ra rất hòa khí, vẫy vẫy tay với cậu bảo Dụ Tễ mau ngồi đi, Dụ Tễ liền không khách khí ngồi xuống.
Bàn tròn rất lớn lại chỉ có sáu người ngồi, còn có vị trí trống. Mỗi người đều ngồi cách nhau rất xa, di động của Dụ Tễ rung lên, Chu Bạch Lộ nhắn tin cho cậu: “Tự cầu nhiều phúc.”
Dụ Tễ ngẩng đầu nhìn cô một cái, hồi đáp: “Tình huống như thế nào?”
Nhìn tin nhắn của Dụ Tễ xong, Chu Bạch Lộ liền cất điện thoại đi.
Đồ ăn đã lên được một nửa nhưng mọi người đều không đụng đũa, Dụ Tễ cảm thấy không đúng. Không bao lâu sau, Chu Minh Huy ra ngoài nhận điện thoại, lúc trở lại nói với Thiệu Anh Lộc: “Chu Ức tới rồi, đang ở dưới lầu, chúng ta cùng đi tiếp hắn.”
Ngụm nước trong miệng Dụ Tễ thiếu chút nữa là phun ra mâm.
Chờ bốn vị phụ huynh đều ra ngoài, cậu mới hỏi Chu Bạch Lộ: “Sao lại thế này? Chu Ức tới làm gì?”
“Tôi cũng mới biết được.” Chu Bạch Lộ nói.
Dụ Tễ nhìn Chu Bạch Lộ một cái, không tin tưởng cô.
Chu Bạch Lộ lại nói: “Hiện tại nói ra cũng không sao, tôi chỉ biết cha tôi vì tự bảo vệ mình mà bán tin tức về mấy người bạn trong thương hội cho Chu Ức. Đêm nay Chu Ức tới làm gì, tôi cũng không rõ ràng lắm.”
“Vậy vì sao lại gọi tôi tới?” Dụ Tễ đột nhiên cảnh giác.
Chu Bạch Lộ cúi đầu tranh thủ thời gian gửi tin nhắn cho bạn trai, thất thần nói: “Chắc nhìn thấu rồi đi.”
Dụ Tễ lấy di động của cô đi, Chu Bạch Lộ mới đứng đắn một chút, nói cho cậu: “Lúc cậu chưa tới, bọn họ có trò chuyện một lúc. Tôi nghe ý tứ của bọn họ, hẳn là bác Thiệu có tham dự vào sự kiện Ôn Thường Thế mất tích, nhưng không phải là chủ mưu, cha tôi đã nói giúp ông ấy. Nhưng tôi thật sự không rõ lắm, đêm nay vì sao Chu Ức lại tới đây.
Dụ Tễ chưa kịp hỏi nhiều, cửa lại bị đẩy ra. Chu Minh Huy và bà Chu bước vào đầu tiên, sắc mặt so với lúc đi ra ngoài thì căng thẳng hơn nhiều. Dụ Tễ và Chu Bạch Lộ cùng nhìn nhau, hai người đứng lên liền thấy Chu Ức đang đẩy Ôn Thường Thế tiến vào.
Chu Bạch Lộ vốn đang một tay cầm di động, một tay cầm anh đào ăn, nhìn thấy Ôn Thường Thế ngồi trên xe lăn lập tức bị chấn động. Anh đào cũng không dám nhai mà cắn trong miệng, hàm hồ nói một câu: “Ôn tiên sinh”.
Dụ Tễ không nói nên lời, cậu và Ôn Thường Thế nhìn nhau một cái, tim nhanh chóng đập gia tốc vì vậy lập tức dời đi ánh mắt mà nhìn ra phía cửa, đúng lúc thấy cha cậu và Sầm Tuệ San cùng đi vào. Trên mặt Thiệu Anh Lộc toàn là mồ hôi, nhiều đến mức du quang lấp loáng, đang câu nệ, co rúm đi theo phía sau Chu Ức.
Nhiều thêm một nhân vật trọng yếu, nhân viên phục vụ bận rộn sắp thêm một bộ đồ ăn. Chu Bạch Lộ cầm khăn ăn dịch đến bên cạnh Dụ Tễ, lòng còn sợ hãi mà phun hạt anh đào lên khăn ăn, dùng âm thanh cực nhỏ nói bên tai Dụ Tễ: “Làm tôi sợ muốn ch3t, đại gia kia vì sao cũng tới.”
Đang nói, cô liền thấy ánh mắt Ôn Thường Thế nhìn qua phía mình, liền cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Còn đang nhìn tôi sao, còn đang nhìn tôi sao, không nhìn thì nói cho tôi một tiếng đi.”
Dụ Tễ cũng căng thẳng đến muốn xỉu, nghiêng mặt đi lặng lẽ nói với Chu Bạch Lộ: “Tôi… thôi bỏ đi, tôi cũng không dám nhìn hắn.” Cậu chỉ sợ Ôn Thường Thế cho rằng cậu là kẻ tâm cơ thâm trầm, hôm nay vì giúp cha mình cầu tình trước Chu Ức mà cố ý tới đây.
“Đều ngồi đi,” Chu Minh Huy thấy vị trí và đồ ăn đều đã được sắp xếp thỏa đáng, giọng nói có hơi mất tự nhiên, nhắc nhở hai đứa trẻ đang khe khẽ nói nhỏ: “Tiểu Dụ, Lộ Lộ đừng đứng ngốc ra đó nữa.”
Ôn Thường Thế ngồi ở giữa Chu Ức và Chu Minh Huy, vừa vặn đối diện với Dụ Tễ.
Khi ngồi, nhìn qua Ôn Thường Thế chẳng khác gì người ta, tinh thần cũng không tồi. Hắn mặc tây trang cùng giày da, so sánh với lúc bị Dụ Tễ dưỡng ở nhà, rốt cuộc cũng không giống nhau.
Không biết tây trang có phải tự hắn mặc hay không.
Dụ Tễ nhân lúc không ai chú ý, nhìn Ôn Thường Thế rất nhiều lần. Xác nhận cử chỉ, hành động của Ôn Thường Thế không có gì đáng ngại, mới tùy ý nghe Chu Minh Huy và Thiệu Anh Lộc anh một câu, tôi một câu nịnh nọt Ôn Thường Thế.
Từ lúc ngồi xuống đến giờ Ôn Thường Thế cũng chưa nói lời nào, mấy người kia nói chuyện lại cứ như ru ngủ. Tối hôm qua Dụ Tễ quên uống thuốc ngủ nên ngủ không tốt, hiện giờ nhịn không được lại ngáp một cái đúng lúc Ôn Thường Thế nhìn sang.