Giản Ương được Chu Ôn Dục nắm tay kéo lên xe.
Anh đưa qua cho cô một chiếc bình giữ nhiệt, bên trong là canh tuyết nhĩ táo đỏ mật ong đã được nấu sẵn, tỏa ra hơi nóng cùng hương ngọt dịu.
“Bé cưng, em sắp tới kỳ rồi, cái này anh nấu riêng cho em đấy.”
Khi nói dối, Chu Ôn Dục đến cả mắt cũng không chớp.
Mười lăm phút trước, thang máy trong biệt thự lại từ tầng dưới đi lên.
Sophie nhìn ông chủ tính khí thất thường này từ gara trở về, nhận lệnh phải nhanh chóng nấu xong canh và chuẩn bị bông băng.
Anh thay bộ quần áo dính mùi máu, rửa sạch khuôn mặt dính vết đỏ. Khi bước xuống lại, ngoài băng gạc trên tay thì không còn nhìn ra chút dấu vết khác nào.
Sau đó anh vừa huýt sáo vừa nghênh ngang rời đi.
Canh ấm ngọt chảy vào dạ dày, cơ thể Giản Ương cũng ấm lên, chiếc bụng trống rỗng dần dịu lại.
Đôi mắt cô dần trở nên tỉnh táo, có thể nghe rõ lời Chu Ôn Dục nói.
“Anh đoán hôm nay em sẽ tới nhưng không dám đi đón.” Giọng anh trầm thấp, khẽ buông xuống: “Sợ rằng Ương Ương không muốn nhìn thấy anh nữa.”
“Nhưng đột nhiên trời đổ mưa lớn, anh thật sự rất lo cho em.” Anh lại tiến đến gần, dùng khăn lông dịu dàng lau má cho cô.
Lần thứ hai Giản Ương chú ý đến lớp băng gạc quấn trên bàn tay phải của anh, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Tay anh… sao vậy?”
Chu Ôn Dục chớp mắt khẽ nói: “Bị bỏng lúc nấu canh thôi.”
“… Nơi anh đang ở, vẫn chưa quen lắm.”
Giản Ương nhìn anh, trong lòng dâng lên một trận xót xa, sống mũi nóng lên, suýt chút nữa không kìm được mà muốn ôm lấy anh, cô phải bấm mạnh vào lòng bàn tay mới nhịn được.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Ương Ương có thể nói với anh không?” Chu Ôn Dục tiếp tục lau tóc cho cô, giọng nói khẽ khàng:1 “Nhìn em thế này, anh chẳng yên tâm mà đi được.”
Giản Ương khẽ mấp máy môi.
Trong lòng cô là từng đợt mơ hồ và bất an dâng trào.
Sự cố trong ca phẫu thuật của bà khiến cô mất phương hướng hoàn toàn, dường như cô đã không còn đủ năng lực để giải quyết mọi việc nữa.
Cô ngẩn người không động đậy, hơi thở của Chu Ôn Dục kề sát bên, giọng anh dịu dàng mà thương tiếc, mật ngọt như thứ có thể khiến người ta trầm mê.
“Anh nguyện chăm sóc Ương Ương, che gió chắn mưa cả đời này cho em, cho anh cơ hội đó được không?”
“Ương Ương.”
“Bé cưng.”
“Em thật sự nỡ rời xa anh sao?”
Bên ngoài mưa lớn dội xuống, rơi trên cửa kính xe, đập “rào rào” vang dội. Sương mù dày đặc, nhìn ra ngoài chẳng thấy gì, như khung cảnh tận thế.
Năm nay mưa quả thực quá nhiều.
Giản Ương dựa người ra ghế, cả người vô lực.
Cô thật sự không thể một mình gánh nổi quá nhiều khó khăn như thế.
“Bà em…” Cuối cùng cô nghẹn ngào, ngắt quãng kể lại toàn bộ sự việc: “Em cũng không biết sao bác sĩ Tôn lại đột nhiên không còn lịch nữa.”
Chu Ôn Dục tiếp lời: “Vậy là Trần Tư Dịch lừa em rồi. Sau này đừng liên lạc với loại người như vậy nữa.”
“Cũng không hẳn…” Giản Ương cảm nhận được sự bất lực trong giọng Trần Tư Dịch lúc gọi điện, không kìm được biện giải: “Anh ấy chắc không cố ý.”
“Muốn thể hiện nhưng lại không có năng lực.”
Lời Chu Ôn Dục mang nặng ý công kích, dường như còn xen chút hả hê kín đáo.
Giản Ương không muốn trách ai, quay mặt đi, giọng cũng nhỏ lại: “Em chỉ không muốn bà cứ nằm mãi trên giường… Em vẫn muốn đưa bà ra ngoài nhìn thế giới một chút.”
Trước đây Giản Ương luôn cố gắng không để lan tỏa những cảm xúc tiêu cực như thế.
Cô hiểu cảm giác bị người khác biến thành “thùng rác cảm xúc”, chia sẻ gánh nặng mà chẳng thể giúp gì, vì bản thân cô cũng từng chịu qua rất nhiều lần như vậy.
Tình yêu vốn nên đơn giản, vui vẻ một chút, Giản Ương không muốn Chu Ôn Dục phải bận lòng vì chuyện của cô.
Vì thế vừa nói ra xong, cô lập tức hối hận.
Không nên nói.
Đã chia tay rồi, sao còn có thể kể với Chu Ôn Dục chứ.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.
Hàng mi dài của Chu Ôn Dục rũ xuống, che đi ánh sáng xanh lam lóe lên trong mắt, nhưng khóe môi hơi nhếch kia vẫn không giấu nổi vẻ vui sướng.
Ương Ương đáng thương, đang vỡ vụn và khóc thút thít của anh.
Đã không còn đủ sức tự mình chống chọi với gió mưa ngoài kia nữa rồi.
“Phải rồi.” Chu Ôn Dục khẽ vuốt má cô, ánh mắt cũng dần tối lại, thở dài: “Bà vẫn còn nhiều nơi chưa kịp đi.”
Anh thuận thế siết chặt tay, kéo thân thể nhỏ bé của cô vào trong ngực: “Bé cưng, sao không hỏi anh chứ? Anh vừa hay có thể giúp mà.”
Giản Ương ngẩng đầu, trong mắt đã dâng lên hy vọng không cách nào che giấu.
Giọng điệu bình thản và tự tin của Chu Ôn Dục khiến cô theo thói quen muốn dựa vào anh.
“Chúng ta cùng đưa bà sang Mỹ đi, bé cưng.” Chu Ôn Dục mỉm cười nhẹ: “Bạn anh có phòng khám ở New York, ở đó có đội ngũ bác sĩ hàng đầu.”
Tập đoàn Providence, ông trùm y dược Bắc Mỹ, gần như độc quyền lĩnh vực nghiên cứu và phát minh thiết bị y tế đỉnh cao toàn cầu, dưới trướng là vô số bệnh viện tư lớn nhỏ.
Albert nhất định sẽ vui lòng giúp anh chút việc nhỏ này. Nếu không vui, anh sẽ tặng cho hắn một viên đạn. Nếu vui thì khỏi phải gửi quà mừng cưới cũng được.
Chu Ôn Dục khẽ nheo mắt cười.
“Bà sang Mỹ có thể cùng chúng ta đi tắm nắng, dạo bờ biển… chỉ là Liik hơi dữ, chắc không thể dắt bà đi dạo cùng rồi…” Giọng Chu Ôn Dục dịu dàng đều đều, gần như ngay lập tức xoa dịu được nỗi lo trong lòng Giản Ương.
Hơi thở anh cũng càng lúc càng gần, giọng nói lẫn nét nũng nịu van nài: “Bé cưng, mấy hôm nay anh nhớ em quá, nhớ đến cả người đều đau.”
“Anh có thể đợi đến khi bé cưng chuẩn bị sẵn sàng, rồi đưa bà cùng về nước…”
“Chúng ta đừng giận nhau nữa, làm hòa đi nhé, được không bé cưng?”
Giản Ương cảm nhận được hơi thở nóng rực và thân nhiệt cuồn cuộn phát ra từ người Chu Ôn Dục, cùng với những cơ bắp vì kích động mà khẽ run.
Khuôn mặt anh tuấn của anh ghé sát lại, rất thành thạo định hôn lên môi cô.
“Muốn hôn Ương Ương.”
Giản Ương nhìn thẳng vào khuôn mặt đang kề gần của Chu Ôn Dục, cùng đôi mắt lam đen ẩn chứa những ý niệm sâu thẳm không thể đoán.
Tia lý trí cuối cùng dâng lên khiến cô nghiêng mặt đi, tránh được nụ hôn của anh trong gang tấc.
Giản Ương dồn hết sức, lắc đầu nói khẽ: “Xin lỗi, em không nên nói với anh những chuyện này.”
“Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng không được… thật sự là không thể được.”
Đầu óc Giản Ương dần trở nên tỉnh táo, có thể suy nghĩ rõ ràng hơn.
Mang bà sang Mỹ với Chu Ôn Dục ư? Quá nực cười rồi. Nếu thật sự nghe anh mà sang Mỹ, cô và bà đều lạ nước lạ cái, hai người sống dựa vào ai? Lấy gì để sinh tồn? Gửi gắm tất cả hy vọng vào Chu Ôn Dục sao?
Giản Ương chỉ cần nghĩ một chút thôi đã cảm thấy như rơi vào khoảng không vô tận, cả người mất trọng lượng, hoảng loạn tột độ.
Phần lớn cuộc đời từ bé đến giờ, cô đều dựa vào chính mình.
Đi sang đất nước xa lạ, đánh mất bản thân để dựa vào người khác để sống, cô không làm được.
Giản Ương rối bời, không nhận ra sắc mặt Chu Ôn Dục thoáng chốc tối sầm lại sau khi bị cô tránh đi.
“Vậy Ương Ương là muốn bỏ mặc bà sao?” Giọng anh trở nên nhanh hơn, khóe môi như có như không một nụ cười, hai tay nâng cằm cô lên: “Không được đâu.”
“Em là một cô bé ngoan, hiếu thuận, lương thiện. Em thật sự nỡ nhìn bà mỗi ngày nằm trên giường, không thể tự lo cho bản thân sao?”
Đôi mắt Giản Ương lại run rẩy đau đớn.
Một luồng áp lực đè chặt khiến cô như treo lơ lửng bên vách đá, những cảm xúc tiêu hao và lo âu dày đặc quấn lấy khiến cô nghẹt thở.
Trước mắt chỉ có Chu Ôn Dục là đang đưa tay ra, như thể anh đang nắm lấy một sợi dây leo, vội vàng muốn kéo cô lên.
Nhưng phông nền sau lưng anh lại mờ nhòe, Giản Ương nhìn không rõ, chỉ có một cảm giác mơ hồ bất an và sợ hãi dâng trào.
Chẳng biết từ khi nào mà cơn mưa ngoài xe đã nhỏ dần.
Sương mù phía trước tan đi, tầm nhìn dần rõ ràng hơn.
Đầu óc Giản Ương rất hỗn loạn, nhưng trực giác lại nói với cô rằng cô không thể tiếp tục ở trong không gian kín này thêm phút nào nữa.
Linh hồn cô đang run rẩy hoảng hốt.
“Xin lỗi… cũng cảm ơn anh.” Giản Ương nghiêng mặt đi, gần như trốn chạy mà mở cửa xe: “Em sẽ tự nghĩ cách.”
“Mưa tạnh rồi, em về đây.”
Giản Ương ngoái đầu nhìn Chu Ôn Dục lần cuối.
Tất cả những lời cần nói, cô đã nói hết vào ngày chia tay. Chia tay là sự thật không thể thay đổi, cũng chẳng còn gì phải nói thêm.
Ngoài trời đã hạ nhiệt, lạnh hơn trong xe mấy độ. Giản Ương ôm lấy cánh tay, cúi đầu mở ứng dụng gọi xe.
Hai trăm tệ tiền taxi vẫn là quá xa xỉ, cô quyết định chỉ đi đến ga tàu điện ngầm rồi chuyển tuyến về nhà.
Vừa quay người, phía sau vang lên tiếng “rầm” cửa xe đóng lại.
Chu Ôn Dục nhìn chằm chằm vào acô.
Ánh mắt anh nặng nề như có trọng lượng, đè chặt lên làn da cô. Nhưng rất nhanh, anh đã cong môi cười, giọng điệu vẫn như thường: “Anh đưa em đi một đoạn.”
Giản Ương lắc đầu.
Chu Ôn Dục hạ thấp giọng: “Em nghĩ anh có thể đứng nhìn Ương Ương của anh đi bộ dưới mắt anh, rồi một mình lên tàu điện ngầm về sao?”
“Ương Ương, em cần được người ta chăm sóc.”
Giản Ương lập tức lắc đầu: “Em có thể không cần.”
Khi không có anh, cô cũng sống được, sau này cô cũng phải học cách sống mà không có anh.
Giọng Chu Ôn Dục dần thấp đi, có chút khàn khàn mơ hồ: “Nhưng bé cưng à, bây giờ em trông thật nhếch nhác, đáng thương lắm đấy.”
“Anh xót lắm.”
“Vậy nên em đi trước đây.” Giản Ương quay người tiếp tục gọi xe.
Cô cảm thấy mệt mỏi và áp lực khi nói chuyện với Chu Ôn Dục, nhưng vẫn chưa tìm ra nguyên do rõ ràng.
Có lẽ là vì quá mệt.
Đi mãi ra khỏi khu dân cư, Giản Ương nhìn thấy chiếc xe mình gọi đang đỗ ở phía trước.
Trước khi lên xe, cô khẽ liếc ra phía sau, chiếc xe màu đen vẫn lặng lẽ theo sau, ánh mắt cô cụp xuống.
Tới cửa ga tàu điện ngầm, cô lại chuyển ba tuyến.
Cuối cùng Giản Ương về đến căn hộ.
Toàn thân cô rã rời, nhưng khi mở cửa ra, Chu Ôn Dục đã ở ngay đó, đang lười biếng dựa vào tủ trưng bày cạnh huyền quan để chờ cô.
“Bé cưng.” Chu Ôn Dục nhíu mày, giọng điệu lo lắng: “Sắc mặt em trông không tốt chút nào.”
Anh đưa cho cô bình giữ nhiệt, là phần canh tuyết nhĩ táo đỏ cô uống dở khi nãy.
“Uống thêm chút đi.” Chu Ôn Dục nói với giọng điệu quan tâm.
Giản Ương cúi đầu thay giày: “Anh đến dọn đồ à?”
Ánh mắt Chu Ôn Dục đảo qua những chiếc túi hành lý lớn trong nhà mà cô vì đẩy không nổi nên chất đống lộn xộn.
“Nhiều đồ thế này sao không nhờ anh giúp?”
Giản Ương mệt mỏi dựa vào sofa: “Đến lúc đó em gọi bên chuyển phát đến lấy là được.”
“Tuần sau em sẽ hoàn thành khóa học rồi về Ninh Thành.” Cô dặn: “Đã nói với chủ nhà trả phòng nên anh tốt nhất dọn đồ trong tuần này luôn đi.”
Chu Ôn Dục im lặng rất lâu.
Giản Ương ngẩng đầu nhìn, thấy anh đang đứng ngay trước mặt, mặt nghiêng theo ánh sáng, lặng lẽ nhìn cô.
Trên khuôn mặt Chu Ôn Dục không còn nụ cười quen thuộc, khí chất cũng thoáng tối lại.
Nhận ra tâm trạng anh không ổn, Giản Ương cũng không nói gì thêm.
“Tuần sau à?” Chu Ôn Dục lặp lại.
Giản Ương khẽ “ừ” một tiếng.
Chu Ôn Dục từ từ cong môi: “Không ngờ lại là anh tiễn em về trước, bé cưng.”
“Vậy… rốt cuộc khi nào anh về nước?” Giản Ương thật lòng thắc mắc.
Trong lòng cô vẫn có chút ích kỷ muốn tiễn Chu Ôn Dục ra sân bay.
Dù sao lần chia tay này… có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa.
“Ừm, phải chờ thêm một chút. Còn một thứ rất quan trọng mà anh chưa mang về.”
“Thứ gì vậy?”
Chu Ôn Dục ngồi xổm xuống, lại đưa bình canh tuyết nhĩ cho cô, nghiêng đầu cười nhẹ: “Uống đi nào, sắc mặt em tệ quá.”
“Tạm thời em không muốn uống.” Giản Ương quay mặt đi: “Cảm ơn anh.”
“Anh thu dọn sớm một chút rồi về nhà đi.”
Trong ánh sáng u tối, nụ cười bên khóe môi Chu Ôn Dục hoàn toàn biến mất.
Haha.
Ương Ương ngoan cố và khó thuần phục thật đấy.
Phải nghĩ cách nào mới được đây?
Sắp rời đi rồi, lần sau quay lại cũng chỉ là hoàn tất thủ tục tốt nghiệp, không còn thời gian tụ họp.
Mấy ngày sau đó, Giản Ương lần lượt đi ăn với những người bạn và bạn học thân thiết.
Bao gồm cả buổi tụ tập với cô giáo hướng dẫn Đường Tranh, cùng các đồng môn và anh chị khóa trên trong nhóm nghiên cứu dưới trướng cô ấy.
Ngành của họ có chỉ tiêu giữ lại học thạc sĩ nhiều, việc Giản Ương quyết định tạm thời từ bỏ để đi làm cũng không tính là vi phạm điều gì.
Đường Tranh tỏ rõ sự tiếc nuối, sau bữa ăn còn kéo Giản Ương ra một góc nhỏ để trò chuyện riêng: “Trong số rất nhiều sinh viên, cô luôn thích em nhất. Em chăm chỉ, cầu tiến, làm việc thì cẩn thận tỉ mỉ.”
“Cuối năm nay cô sẽ bắt đầu một đề tài mới, liên quan đến thay đổi thân phận của các nhóm bên lề xã hội và tiến trình hình thành cộng đồng văn hóa Hoa Hạ. Chúng ta sẽ đi thực địa khắp vùng Đông Bắc và Tây Bắc. Nếu em tiếp tục theo cô học thạc sĩ, chắc chắn em sẽ là cộng sự và trợ lý tốt nhất trong hành trình đó.”
“Cô hy vọng em có thể suy nghĩ lại.”
Đường Tranh biết ngành Lịch sử là lựa chọn rơi xuống khi Giản Ương rớt nguyện vọng chính.
Cô ấy từng tưởng Giản Ương không thích Lịch sử.
Nhưng Giản Ương lại là sinh viên dưới trướng cô ấy nghiêm túc nhất, tỉ mỉ nhất, với bất kỳ đề tài nào cũng có cách nhìn riêng sắc sảo, mỗi lần trò chuyện đều có thể nói chuyện rất lâu.
Mãi đến khi Giản Ương thổ lộ rằng môn cô yêu thích nhất hồi cấp ba chính là Lịch sử.
Cô say mê sự lãng mạn của năm tháng, yêu thích vòng quay lịch sử, chỉ là luôn lo lắng về tương lai việc làm.
Đường Tranh không hiểu sao một cô gái trẻ lại dễ rơi vào trạng thái lo âu như vậy, cô ấy từng nói với Giản Ương rằng học tập là quá trình nâng cao bản thân, là để phục vụ cho niềm yêu thích, đừng quá thực dụng, cũng đừng mong đợi từ tri thức một điều gì mang tính đổi chác.
Giản Ương gật đầu đầy tôn trọng, cũng chân thành xin lỗi cô ấy.
Còn Đường Tranh biết được hoàn cảnh gia đình của Giản Ương là khi vô tình nhìn thấy đơn xin học bổng rơi ra từ trong sách cô.
Đường Tranh xuất thân sung túc, bình thường luôn đắm chìm trong nghiên cứu học thuật, nhưng khoảnh khắc đó lại khiến cô ấy thật sự cảm nhận được cái gọi là “biết người ta ăn cháo mà còn hỏi sao không ăn thịt”.
Cô ấy vốn ít khi để tâm đến đời sống riêng của sinh viên, nhưng từ đó lại không kìm được bắt đầu giới thiệu cơ hội, tài nguyên và công việc bán thời gian cho cô gái chăm chỉ này.
Giờ đây khi biết lựa chọn của Giản Ương, Đường Tranh không khỏi thở dài thất vọng.
“Trước khi khai giảng tháng Chín.” Cô ấy vỗ vai Giản Ương: “Ở đây vẫn luôn chào đón em.”
Mắt Giản Ương đỏ hoe, xúc động gật đầu.
Trước khi tan tiệc, Đường Tranh chợt nhớ ra một chuyện.
Cô ấy vốn là người chỉ chuyên tâm vào học thuật, những chuyện lặt vặt thường tự động bỏ qua. Lúc này nhìn Giản Ương, trong đầu bỗng lóe lên ý nghĩ, nhớ ra mấy câu đố mà Lục Tắc từng gửi cho mình.
“Là cậu Slies gì đó… không đúng, giờ đổi thành Lucian rồi…” Đường Tranh lầm bầm: “Đám nhóc Tây này, tên cứ đổi tới đổi lui.”
“Cậu ta nhờ cô gửi cho em địa chỉ email mới.” Đường Tranh đưa điện thoại cho Giản Ương xem: “Đây, chính là hòm thư này.”
“Cậu ta còn dặn đi dặn lại cô phải bảo em nhất định liên lạc, nói là có chuyện muốn nói. Không cho cô gửi tin nhắn chuyển hòm thư, sợ bị người ta phát hiện, làm ra vẻ bí mật lắm.”
Giản Ương chỉ lướt qua địa chỉ email nhưng không để tâm.
Ấn tượng của cô về Lục Tắc không mấy tốt, đã chủ động xóa liên lạc với cô rồi thì còn liên hệ làm gì nữa?
Tiễn Đường Tranh về xong, Giản Ương đứng nguyên tại chỗ một lúc, vành mắt hơi cay.
Cô cũng đâu phải không động lòng trước lời mời của Đường Tranh. Chỉ là thế giới nằm trong sách vở và ở ngoài đời thật sự quá xa.
Trước khi rời đi, Giản Ương còn ăn một bữa với Thẩm Tích Nguyệt để chính thức nói lời tạm biệt.
Hôm đó Thẩm Tích Nguyệt uống chút rượu, mắt đỏ hoe vì khóc.
Cảm xúc bốc lên, cô ấy nắm lấy tay áo Giản Ương không chịu buông, còn vừa lảm nhảm vừa khóc: “Thơm quá à, chị thơm lắm. Đừng đi mà! Chị đi rồi em biết chơi với ai đây!”
“Chị biết rồi mà, từ nhỏ em đâu có chị gái…”
Dáng vẻ ấy thật sự vừa đáng yêu vừa buồn cười, Giản Ương không nhịn được bật cười, dịu dàng an ủi, còn kể cho cô ấy nghe hàng loạt địa điểm nổi tiếng ở Ninh Thành.
“Nếu mai mốt đi du lịch vòng quanh thế giới, nhớ ghé thăm quê chị một lần nhé.”
Cô nhớ có lần Thẩm Tích Nguyệt nói muốn nghỉ học một năm để đi du lịch khắp thế giới.
Còn đó là điều Giản Ương chưa từng dám mơ đến trong cuộc đời mình.
“Nếu có cảnh đẹp nào trên đường, nhất định phải gửi cho chị xem nha. Coi như là chị cũng đi cùng em rồi.”
Thẩm Tích Nguyệt rưng rưng nước mắt gật đầu.
Cô ấy uống nhiều quá, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, ghé sát tai Giản Ương thì thầm: “Đúng rồi, em nói chị nghe này… em đã tìm em họ em… đi tra thân phận thằng cha Tây đó rồi.”
“Chắc là còn mười ngày nữa…” Thẩm Tích Nguyệt giơ tay đếm ngón: “Không đúng, mười một ngày…”
Giản Ương nghe mà buồn cười: “Cha Tây? Ý em là Chu Ôn Dục hả?”
“Ừm.”
Sắc mặt Thẩm Tích Nguyệt nghiêm trọng hẳn, cô ấy nắm lấy vai Giản Ương, nhỏ giọng nói: “Chị nhất định phải cẩn thận với anh ta, em á cảm thấy… anh ta không giống người bình thường đâu.”
Giản Ương cố tình phớt lờ cái cảm giác bất an quái dị đang lặng lẽ len vào trong lồng ngực.
Bất đắc dĩ vỗ vỗ gò má đỏ bừng của cô ấy: “Nguyệt Nguyệt, em say rồi, để chị đưa em về ký túc xá.”
“Chờ điều tra ra, em sẽ liên lạc với chị.”
“Nếu tên Tây kia dám làm chuyện quá đáng, chị cứ tìm em! Em sẽ nhờ ông ngoại và em họ em… trục xuất anh ta khỏi biên giới!”
Lời nói này có chút trẻ con thật.
“Được được được.” Giản Ương bật cười: “Nghe em hết.”
Những ngày cuối cùng ở Kinh thị trôi qua như một cái chớp mắt.
Ngoài mấy buổi tụ họp, gần như ngày nào Chu Ôn Dục cũng tới thu dọn đồ đạc.
Phần lớn là những món đồ lặt vặt, Giản Ương đều tự nhét hết vào mấy chiếc túi hành lý lớn để chuẩn bị mang về Ninh Thành.
Dù gì Chu Ôn Dục cũng là về nước, những món linh tinh thế này gửi đi qua nước ngoài thật sự không đáng.
Thậm chí Giản Ương còn cảm thấy Chu Ôn Dục vốn chẳng có gì cần mang theo cả.
Là con trai, những thứ anh cần dùng vốn đã không nhiều.
Lại hay vứt quần áo, đồ mặc sẽ không dùng sang mùa thứ hai, nên chẳng có mấy món để thu dọn.
Nhưng Chu Ôn Dục vẫn đến mỗi ngày.
Mỗi lần đều mang đi một ít đồ chẳng ai hiểu nổi.
Trong đó có một món, chính là chiếc nhẫn trơn mà Giản Ương đã tháo xuống, đặt trong ngăn kéo đầu giường.
Khi ấy anh ngồi xổm ở đó nhìn thật lâu.
Giản Ương chú ý thấy ngón áp út của Chu Ôn Dục vẫn đang đeo chiếc nhẫn ấy.
Anh chậm rãi ngẩng đầu lên.
Giọng nói nghe có vẻ rất bình tĩnh: “Mai em đi à? Để anh đưa em ra sân bay.”
Trong khoảng thời gian này, Giản Ương gần như từ chối hết mọi đề nghị giúp đỡ của anh.
Hành lý là cô tự thu dọn, cũng là cô tự thuê người tới lấy đi gửi, toàn bộ quá trình không nhờ đến Chu Ôn Dục.
Ăn uống thì ăn ở căn tin, tự ép bản thân làm quen với những bữa ăn nhạt nhẽo.
Ngủ cũng ôm gối lớn, thay thế cho vị trí của Chu Ôn Dục.
Ra ngoài là đi xe buýt hoặc tàu điện ngầm.
Giản Ương còn đang ngày ngày xếp hàng chờ lấy số khám của các bác sĩ nổi tiếng, hoặc canh mua lại từ những người chuyển nhượng trên nền tảng đồ cũ.
Cô đang cố hết sức để thích nghi với cuộc sống không có Chu Ôn Dục.
Không có anh, vốn dĩ cuộc đời cô cũng chỉ nên là những tháng ngày bình thường mà gian khổ như vậy.
Mọi thứ đều rất cực nhọc, trận mưa hôm trước thậm chí khiến cô đổ bệnh, những ngày này liên tục làm việc, cô vẫn âm ỉ sốt nhẹ.
Buổi tối mắt mờ mũi nghẹt, toàn thân uể oải, những lúc khó chịu như thế, cô đặc biệt nhớ đến hơi ấm từ cơ thể Chu Ôn Dục.
Nếu ngày mai rời đi thật… lần sau cô quay lại Kinh thị là tháng Sáu, đến lúc đó chắc Chu Ôn Dục đã trở lại Mỹ rồi.
Đây rất có thể là lần gặp cuối cùng của họ.
Giản Ương thu lại ánh mắt, khẽ khàng “ừ” một tiếng, coi như đồng ý.
Chu Ôn Dục cất chiếc nhẫn vào túi áo.
Anh xoay người quay lưng về phía cô, giọng nói mơ hồ không rõ: “Vậy thì mai chúng ta không gặp không về nhé.”
–
“Anh sẽ khiến Ương Ương vĩnh viễn không thể rời xa anh được nữa. Anh không làm gì sai cả. Đây chỉ là hình phạt dành cho chủ nhân đã phạm lỗi thôi.” -《Nhật ký Chu Ôn Dục 20》