Đồi Gió Hú - Chương 20 – Hareton và Cathy kết bạn

Tôi được lệnh sang trại Đồi hai tuần sau khi ông rời Ấp, ông Lockwood ạ. Tôi vui vẻ tuân theo lời vì muốn được giúp đỡ Cathy, nhưng tôi rất đau buồn và sửng sốt khi vừa trông thấy cô, vì cô đã thay đổi quá nhiều từ khi sang đấy. ông Heathcliff giải thích với tôi rằng ông ấy đã chán ngấy sự hiện diện của Cathỵ Tôi phải giữ cô ấy bên tôi, sao cho ông ta chỉ phải gặp cô trong các bữa ăn thôi. Cô ấy rất mừng trước sự sắp đặt này. Tôi lén đem theo sách từ bên Ấp sang cho cô, và thoạt đầu mọi chuyện diễn ra tốt đẹp.

Tuy nhiên, chẳng mấy chốc Cathy đâm ra bồn chồn. Một trong những lý do là cô bị cấm không được ra khỏi phạm vi khu vườn, thế mà khi mùa xuân đến, cô lại hết sức khát khao được dạo chơi ngoài vùng đồng hoang. Ngoài ra, tôi không ở bên cô luôn được, vì tôi còn phải làm những công việc trong nhà, nên Cathy than phiền là cô bị lẻ loi. Cô rời khỏi phòng khách đẻ vào bếp gặp Joseph: cô thà cãi nhau với lão còn hơn bị bỏ mặc một mình. Hareton cũng phải vào bếp mỗi khi ông Heathcliff muốn độc chiếm chính sảnh.

Thoạt đầu, hễ trông thấy Hareton bước vào là Cathy bỏ đi ngaỵ Nhưng dần dần, cô thay đổi thái độ, chuyển sang chọc ghẹo cậu, không chịu để cậu yên. Cô nói xấu cậu, bình phẩm về sự ngu xuẩn và lười nhác của cậu, khi thấy tối nào cậu cũng ngồi bên lò sưởi, chẳng biết làm gì ngoài việc dán mắt nhìn ngọn lửa, rồi ngủ gà ngủ gật.

– Tôi biết vì sao Hareton không bao giờ mở miệng nói một lời ở trong bếp. – Cô nói – Anh ấy sợ bị tôi giễu cợt. Cô biết có lần anh ấy đã làm gì không? Anh ấy đã bắt đầu tự học đọc, nhưng khi thấy cháu cười nhạo, anh ấy bèn đốt sách đi. Anh ấy quả là một thằng ngốc, phải không nào?

– Cô thật tai quái! – Tôi nhận xét.

– Có lẽ đúng vậy, – cô nói tiếp – nhưng cháu không ngờ anh ấy lại ngớ ngẩn đến thế. Hareton, nếu bây giờ tôi cho anh một quyển sách, anh có lấy không? Tôi phải thử xem nào.

Cô đặt quyển sách vừa đọc vào tay cậu ta nhưng cậu ta ném đi, mồm lẩm bẩm là nếu cô không câm ngay, cậu sẽ bẻ gãy cổ.

– Thế thì tôi sẽ để nó ở trên bàn, rồi đi ngủ đây. – Cô nói.

Sáng hôm sau, cô thất vọng khi nghe tôi nói là cậu không hề sờ đến quyển sách, tôi thấy rằng trước thái độ hờn dỗi dai dẳng của cậu, cô đam ra hối hận và cảm thấy mình đã làm cho cậu ta sợ không dám học đọc nữa. Đầu óc nhạy bén của cô đang nghĩ cách chạy chữa cho những thương tổn mà mình vừa gây nên.

Xảy ra một tai nạn: một khẩu súng bị cướp cò, làm Hareton bị thương phải tạm nghỉ làm việc ở ngoài trang trại. Lúc này, vì Heathcliff hình như thích được ngồi một mình, không bị ai quấy quả, nên chàng trai nọ phải thường xuyên ngồi trong bếp với chúng tôi. Vào những ngày ấy, Cathy thường đọc sách cho tôi nghe trong khi tôi làm việc, và cô thường dừng ở một đoạn thật hấp dẫn, rồi đặt sách xuống để ở đâu đấy. Nhưng Hareton vẫn bướng như lừa, cậu không động đến quyển sách.

Một buổi chiều, Cathy đã kiếm đủ cách để khiến cậu phải chú ý đến cô, mà vẫn không ăn thua gì. Thế là tôi nghe thấy cô lên tiếng thẳng với cậu:

– Hareton, giờ đây tôi hiểu ra rằng tôi lấy làm mừng vì có anh là anh họ tôi, và tôi rất muốn kết bạn với anh, nếu anh không cáu kỉnh và cộc cằn đến thế.

Cậu không đáp.

– Hareton! Hareton, anh có nghe không đấy? – Cô nói tiếp.

– Cút đi! – Cậu làu bàu – Tôi chẳng dính dáng gì đến cô cũng như những trò giễu cợt của cộ

– Cậu nên kết bạn với cô em họ vì giờ đây cô ấy đã hối hận về thái độ tai quái quá quắt của mình – Tôi nói – Cô ấy làm bạn sẽ tốt cho cậu lắm đấy.

– Bạn ư? – Cậu kêu lên – Khi mà cô ấy căm ghét tôi?

– Giờ đây đâu phải tôi là người ghét anh; chính anh ghét tôi thì có. – Cô nức nở – Anh ghét tôi chẳng khác gì ông Heathcliff, thậm chí còn hơn thế nữa.

– Cô nói dối – Hareton nói – Thế thì vì cớ gì tôi lại hàng trăm lần đứng về phe cô, khiến cho ông ấy tức điên lên! Ấy vậy mà cô vẫn khinh miệt và chế giễu tôi.

– Tôi đâu có biết là anh lên tiếng bênh vực cho tôi – Cô vừa đáp vừa gạt nước mắt – Hồi ấy tôi cáu bẳn và hằn học với mọi người. Nhưng bây giờ tôi cảm ơn anh và xin anh tha lỗi. Tôi còn có thể làm gì hơn nữa kia chứ?

Cô bước đến bên cậu, chìa tay ra, nhưng vẻ mặt cậu sa sầm lại như một đám mây giông, và cậu cứ dán mắt nhìn xuống đất. Cathy đoán biết được là tính ương ngạnh đã khiến cậu xử sự như vậy, chứ không phải là cậu ghét bỏ cộ Cô đứng lưỡng lự vài phút và gói một trong những cuốn sách mà cô yêu thích lại rồi nhờ tôi đưa giùm cho cậu ấy.

– Cô nói với anh ấy là nếu anh ấy chịu mở gói quà này ra, cháu sẽ đến dạy anh ấy học đọc. Còn nếu anh ấy từ chối không nhận, cháu sẽ trở lên phòng cháu và sẽ không bao giờ chòng ghẹo anh ấy nữa.

Tôi mang quyển sách đến. Vừa chuyển lại lời nhắn, tôi vừa đặt gói quà đó vào lòng cậu tạ Cậu ta không hẩy đi. Cathy gác tay và gối đầu lên bàn, cho đến khi nghe tiếng giấy sột soạt: lớp giấy gói quyển sách đang được mở ra. Cô bước đến, lặng lẽ ngồi xuống bên cậu anh họ. Gương mặt cậu dường như đã mất hết vẻ cục cằn, cáu kỉnh, nhưng cậu không đủ can đảm thốt lên dù chỉ một lời để đáp lại ánh mắt dò hỏi của cộ

– Hãy nói là anh tha thứ cho em đi, Hareton – Cô nói.

Hareton đáp lại một câu gì đó mà tôi không nghe rõ.

– Anh sẽ là bạn của em chứ? – Cathy gạn hỏi.

– Không, cô sẽ ngày càng xấu hổ vì tôi thôi – cậu đáp – và tôi không thể chịu đựng được điều đó.

– Nhưng mà em muốn được là bạn của anh. – Cô vừa nói vừa nở một nụ cười ngọt ngào như mật ong.

Tôi không còn nghe được gì thêm, nhưng khi tôi ngoái lại lần nữa thì đã thấy hai khuôn mặt rạng rỡ đang mải mê cúi xuống quyển sách, và tôi biết rằng giờ đây, hai kẻ cựu thù đã trở thành đồng minh. Dĩ nhiên, những ngày sắp tới còn rất nhiều gian nan, vì đâu phải chỉ một sớm một chiều là có thể khai hóa được cho Hareton Earnshaw, mà Cathy cũng đâu phải là người thật kiên trì, nhẫn nại. Nhưng kể từ khi cô về sống dưới mái nhà này, chưa có đêm nào cô được đi ngủ với một cõi lòng tràn trề hạnh phúc như đêm ấy. Một hôm, cô bảo Hareton bứng đi vài bụi cây ăn quả, để cô lấy chỗ trồng những cây hoa mà cô định sẽ đem từ bên Ấp sang.

– Sao mày lại nhổ mấy bụi cây ấy đỉ – Heathcliff hỏi khi biết chuyện này.

– Chúng tôi chỉ muốn trồng ít hoa ở đây thôi. – Cathy nói – Lỗi chỉ tại mình tôi thôi, vì tôi bảo anh ấy làm thế.

– Ai cho phép cô được đụng đến những thứ ở đây? – Bố chồng cô vặn hỏi, rồi quay sang Hareton, hỏi tiếp – và ai ra lệnh cho mày phải nghe lời nó?

Hareton lặng im không nói gì, nhưng cô em họ cậu lên tiếng đáp:

– Tại sao tôi không thể có được vài thước đất, trong khi ông đã cướp sạch toàn bộ đất đai của tôi?

Heathcliff nhìn chằm chằm cô, vẻ giận dữ.

– Và cả tiền bạc của tôi nữa. – Cô nói tiếp, quắc mắt lên đáp lại cái nhìn hung tợn của ông tạ

– Câm ngay! – ông ta rít lên – Cút ra ngoài kia!

– Lại cả đất đai và tiền bạc của Hareton nữa? – Cô liều lĩnh nói tiếp – Hareton với tôi bây giờ đã là bạn và tôi sẽ kể hết về ông cho anh ấy biết.

Heathcliff có vẻ bối rối một lúc. ông ta tái mặt đi, và đứng dậy, mắt không rời khỏi cô, một vẻ căm thù ghê người hằn trên nét mặt.

– Nếu ông đánh tôi, Hareton sẽ đánh ông đấy. – Cô nói – ông nên ngồi xuống thì hơn.

– Nếu Hareton không tống cổ cô ra khỏi phòng này thì tôi sẽ đánh chết nó, cho nó xuống địa ngục. – Heathcliff gầm lên – Sao, cô dám lên giọng dọa là đã khích được nó chống lại tôi ư? Đuổi nó đi ngaỵ Tống nó vào trong bếp. Ellen Dean, tôi sẽ giết nó nếu chị còn để tôi phải trông thấy nó lần nữa!

Hareton cố thuyết phục Cathy rời khỏi phòng.

– Mày còn đứng đấy nói chuyện nữa à? – Heathcliff dữ tợn gào lên – Lôi cổ nó đi ngay!

– Anh ấy sẽ không tuân lệnh ông nữa đâu, đồ độc ác – Cathy nói – chẳng bao lâu nữa, anh ấy cũng sẽ ghét cay ghét đắng ông không kém gì tôi đâu.

– Thôi nào, – Hareton nói với cô, vẻ trách móc – tôi không muốn cô nói với ông ấy như thế. – Cuối cùng cậu thì thầm, giọng dứt khoát – Đi nào!

Nhưng quá muộn rồi, Heathcliff đã tóm được cộ

– Lần này nó đã khiêu khích ta quá đáng. Ta sẽ cho nó hối hận suốt đời!

ông ta túm tóc cộ Hareton vừa cố gỡ tóc cô, vừa khẩn khoản xin người giám hộ của cậu tha cho cô lần này, nhưng cặp mắt đen của Heathcliff lóe lửa lên. ông ta có vẻ như sắp xé cô ra từng mảnh.

Bỗng nhiên, ông ta nới lỏng taỵ Đang túm tóc, ông chuyển sang túm lấy cánh tay cô, và đăm đăm nhìn vào mặt cộ Đoạn ông ta đưa tay lên che mắt, đứng sững một lúc, rồi lại quay sang Cathy, cố lấy giọng bình tĩnh, nói:

– Cô phải cố tránh đừng chọc tức tôi, kẻo có ngày tôi sẽ giết cô thật đấy. Ellen, đưa cô ấy đi, và cả lũ các người, hãy để cho ta yên.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ