Tình yêu không có tội
Trên đường trở về, An Dĩ Phong dồn hết sức ôm cô, hôn lên mái tóc cô, nước mắt hắn rơi trên tóc cô.
“Sao em ngốc vậy? Anh không đáng để em phải làm thế! Anh không đáng!”
“Em có áo chống đạn.”
“Em nghĩ rằng anh không mặc à?”
“…”
Cô không nói gì. Đúng vậy! Người thường xuyên ở trong “mưa bom bão đạn” như An Dĩ Phong thì làm gì có chuyện ngốc đến mức không mặc áo chống đạn chứ!
“Em có nghĩ là nếu họng súng chĩa lên đầu em thì sẽ thế nào không? Em bảo anh phải làm sao?”
“Em không nghĩ được gì cả. Em chỉ sợ anh lại giống như anh trai em, cho dù em có nhớ mong thế nào cũng không thể gặp lại được nữa.” Cô nhắm mắt lại, hít hà mùi cơ thể hắn. “Thứ đáng sợ nhất trên đời này là cái chết, cho dù anh có làm gì đi nữa cũng không thể lấy lại được…”
“Anh hiểu.”
An Dĩ Phong thực sự hiểu! Khi tiếng súng vang lên, khi cô ngã xuống trước mặt hắn, hắn thực sự hiểu thế nào là sống không bằng chết. Hắn càng hiểu rõ hơn, thế nào là thực sự bất lực…
Để tránh bị người của Kỳ Dã tìm được, cô đưa An Dĩ Phong đến căn phòng trước kia của mình.
“Đây là nhà cũ của em?” An Dĩ Phong nhìn ngó xung quanh rồi hỏi.
“Ừ!”
Đây là căn phòng Tư Đồ Nhiêu mua tặng khi cô mới từ Anh trở về, mặc dù diện tích không lớn lắm, chỉ có một trăm mét vuông, nhưng cách bày trí rất đẹp. Nơi làm việc của cô ở ngay bên kia đường, đi làm rất tiện. Vì thế, mỗi khi Tư Đồ Nhiêu không đi tiếp khách thường đến ăn cơm với cô, đương nhiên người vào bếp là ông, hoặc ông đưa cô đến quán ăn Nhật, ăn món gỏi cá mà cô rất thích. Cứ cuối tuần là cô lại về nhà ở hai ngày, tâm sự với ông về công việc và cuộc sống. Khi ấy, công việc và cuộc sống đối với cô thật thoải mái. Nếu cô không tra ra cái chết của anh trai liên quan đến Kỳ Dã thì có lẽ cuộc sống của cô chỉ đơn giản như vậy.
Đang miên man suy nghĩ thì An Dĩ Phong đã đặt cô lên giường, tìm chìa khóa dự bị mở chiếc còng trên tay cô, sau đó cởi từng chiếc cúc rồi cởi chiếc áo ngoài, áo chống đạn và chiếc áo sơ mi bên trong…
Hắn nhẹ nhàng chạm lên một vùng tím bầm trên ngực cô, tay hắn chỉ hơi chạm đã khiến xương sườn cô đau nhói, cô cố gắng chịu đựng để không kêu lên.
“Đau không?” Hắn hỏi.
“Không.”
“Vậy thì tốt, xương chưa bị tổn thương.” Hắn thấy yên tâm hơn, ánh mắt bất giác nhìn chiếc áo nịt ngực ren màu đen trên người cô, để lộ làn da trắng ngần đến mê người.
Tim cô bỗng thắt lại, nhịp thở không đều. Cô cắn môi, khẽ hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy?”
“Hả?” Hắn hắng hắng giọng, bối rối ngồi thẳng lại, hướng mắt đi chỗ khác. “Muộn lắm rồi, em nằm nghỉ nhé, anh đi đây.”
“Anh đi đâu? Người của Kỳ Dã nhất định sẽ tìm anh khắp nơi.”
“Người là do anh giết, anh phải nói với họ một tiếng, đây là quy tắc trong giới xã hội đen.”
“Không thể được!” Cô ngồi bật dậy ôm lấy thắt lưng hắn. “Anh không thể đi, bọn chúng sẽ chém anh thành trăm mảnh mất.”
“Không đâu, chắc bọn chúng sẽ để cho anh được
toàn thây.”
“An Dĩ Phong!” Thấy hắn kéo tay cô ra, quyết tâm rời đi, cô liền ôm hắn chặt hơn, khẩn khoản. “Anh đừng đi, ít nhất là đêm nay đừng đi!”
“Thuần à, ngày mai có thể anh…” Giọng hắn run run.
“Chuyện ngày mai để ngày mai nói.”
Cô lấy hết dũng khí, buông tay ra, rồi cởi khuy áo ngực… Thứ đẹp đẽ nhất của người phụ nữ đang lộ ra trước mắt hắn.
Hắn cứ đứng đó bất động, không đến gần mà cũng chẳng rời xa. Hắn chỉ nhìn, sâu trong đáy mắt hắn là sự giao tranh giữa dục vọng và lý trí.
Cô rụt rè tiến đến, ôm vai hắn, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ấm nồng của hắn, khuôn mặt tuấn tú của hắn, rồi xuống đến cổ hắn…
Tay cô giống như khi lục soát người hắn vậy, vuốt ve từ ngực xuống dưới bụng rồi đến thắt lưng hắn… lại từ vạt áo hắn, vẫn theo đường thẳng đó di chuyển lên trên…
Bề ngoài hắn tỏ ra lạnh lùng, nhưng lòng đang sôi lên, sự mạnh mẽ đầy nam tính.
Có lẽ vì tay cô quá lạnh nên khi ngón tay chạm đến đâu, hắn lại run lên, những bắp thịt mềm mại trên người bỗng trở nên cứng đờ.
Cô ngước lên nhìn hắn, con ngươi hắn càng lúc càng sẫm lại, tựa như một hồ nước trong xanh đang đục dần. Hắn vẫn bất động, không chấp nhận cũng không phản đối. Đương nhiên cô đọc được những mâu thuẫn và đấu tranh trong lòng hắn, hắn không dám làm những việc mà mình không thể chịu trách nhiệm. Nhưng hắn không hiểu ý cô, cô muốn hắn sống, muốn hắn vứt bỏ cái mà bản thân gọi là quy tắc, nghĩa khí kia đi.
Cô biết mình ích kỷ, nhưng cô cũng muốn ích kỷ một lần.
Cái kiểu quyến rũ đàn ông như thế này thực sự cô chưa bao giờ làm, được như vậy đã là cố gắng lắm rồi, nhưng xem ra vẫn chưa đến giới hạn chịu đựng của hắn.
Cô đành tiếp tục khiêu chiến với giới hạn của mình. Cô ngồi dậy, vòng tay qua vai và ôm cổ hắn.
“An Dĩ Phong…” Mặt cô ghé sát vào mặt hắn, môi cô cũng kề sát môi hắn. Hơi thở thơm ngát của cô phả lên môi hắn, cô nhìn thấy hắn khẽ hít sâu một hơi.
Khuôn mặt xinh đẹp luôn lý trí của cô bỗng ửng hồng, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve tai hắn, cô học cách mà trước đó hắn hay làm, hôn nhẹ phía sau tai hắn và nói: “Anh đã nói với em là anh sẽ cho em tận hưởng sự giao hòa tuyệt vời giữa thể xác và tâm hồn mà…”
Toàn thân run lên, hắn bỗng ho vài tiếng.
Cô tiếp tục hôn, nhẹ nhàng dùng một tay kéo khóa chiếc áo da của hắn. Lúc cô sắp thành công thì hắn nắm lấy tay cô và kéo khóa lên.
Thực ra, hắn cũng là một người đàn ông bình thường, đã cảm thấy ham muốn cô không biết bao nhiêu lần rồi. Nếu một ngày nào đó hắn có thể chiếm hữu được một cơ thể đoan trang, lạnh lùng lại đầy lý trí như cô, vừa hôn lên đôi môi vừa vuốt ve đôi nhũ hoa kiêu ngạo của cô, điên cuồng xâm chiếm cơ thể cô, nghe tiếng rên đau đớn của cô, tận hưởng mùi vị ngọt ngào của cô… thì bảo hắn làm gì cũng được! Nhưng hôm nay cô chủ động cởi áo trước mặt hắn để hắn được tận mắt chiêm ngưỡng. Dưới ánh đèn sáng rõ, cơ thể cô hiện ra lộng lẫy như trong mơ, làn da trắng ngần và mái tóc đen nhánh làm thị giác hắn bị kích thích mạnh. Làm sao mà có thể không điên cuồng, hắn thậm chí không muốn chờ đợi thêm một giây, một phút nào nữa…
Hắn biết rõ rằng, mình không thể sống qua được ngày mai! Người hắn giết là thái tử nhà Kỳ Dã, là con trai duy nhất của Trác Cửu, mạng sống của hắn không ai có thể cứu được!
Hôm nay hắn thỏa mãn dục vọng nhất thời, cùng cô tận hưởng cực lạc nhân gian, ngày mai cô sẽ đối mặt thế nào với cái xác lạnh toát của hắn? Sau này làm sao cô có thể tìm được tình yêu thực sự cho mình?
Hắn đẩy cô ra, kiềm chế khát vọng mãnh liệt đang trào dâng trong lòng.
“Việc này, em tìm người khác thử đi!”
Cô gật đầu, ngồi dậy, lấy hai tay che ngực, im lặng, ánh mắt đẹp đẽ đầy ai oán và lạnh lùng.
Hắn nhìn cô mà lòng đau như dao cắt, cuối cùng không thể nhịn được, hắn đưa hai tay ra ôm lấy cô, ôm chặt bờ vai yếu ớt của cô.
“Thuần à, anh yêu em! Anh rất hạnh phúc vì kiếp này đã được gặp em.”
“Vậy anh đừng để em phải nuối tiếc.”
Làn da trắng ngần của cô, sự động chạm của cô khiến hắn không thể kiềm chế thêm được nữa.
“Nếu ngày mai anh chết, em có hối hận không?”
“Em chưa bao giờ biết đến hai chữ hối hận.”
“Được!” Hắn nắm lấy tay cô, ấn cô nằm lên giường. “Đã sai thì cho sai luôn!”
Nếu cô không hối hận thì đêm nay hắn sẽ cho cô hiểu thế nào là một người đàn ông đích thực! Hắn sẽ khắc sâu ba chữ “An Dĩ Phong” lên người cô, mãi mãi không thể nào xóa đi được!
Một nụ hôn thật sâu, nồng cháy và mãnh liệt, giống như cơn mưa lớn giội xuống trán cô, lông mày cô, má cô… cuối cùng là môi cô, cứ giội tới tấp.
Đôi môi cô tuyệt đẹp như đóa hồng mới nở, cứ mặc cho hắn chiếm lấy, cướp đi hương thơm trên đó. Tay hắn thỏa sức vuốt ve bầu ngực mềm mại của cô, giống như hắn vẫn luôn khao khát. Hắn khiến hơi thở cô trở nên gấp gáp, từng thớ thịt run lên trong sự mất kiểm soát của hắn.
Khát vọng mãnh liệt chiếm hữu toàn bộ thân thể của cô đang bừng bừng trong hắn, hắn không thể kiểm soát được bản thân nữa, hắn cởi khuy và kéo chiếc quần cảnh phục hoàn toàn không phù hợp với thân hình gợi cảm của cô xuống. Chiếc quần ren màu đen che khu vực huyền bí giữa hai chân cô. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng cái màu đen nghiệp chướng ấy lại tuyệt đẹp đến thế trên cơ thể cô…
Một dòng khoái cảm lan truyền khắp người hắn, tất cả lý trí đều tan biến hết, hắn chỉ muốn nhanh chóng có được cô, nhanh chóng cởi toàn bộ y phục trên người hắn, cánh tay hắn, mở đầu gối cô, quỳ giữa hai chân cô.
Bàn tay hắn men theo chân cô tiến lên phía trên… Đôi chân tròn trịa của cô bắt đầu run lên, tay cô siết chặt lấy ga giường… Phản ứng của cô càng làm máu hắn sôi trào, hắn kéo nốt chiếc quần ren của cô xuống…
Khuôn mặt cô càng trở nên ửng hồng. Ánh mắt lạnh lùng khi mới quen đã không còn nữa, giờ đây trong đôi mắt có chút hoảng loạn của cô chỉ còn lại hình ảnh hắn.
“Sợ không?”
Cô gật gật đầu, người lại run lên.
Hắn khẽ cười, lúc này đây cô mới giống một cô gái thực sự, yếu đuối vô cùng, mong đợi sự dịu dàng và che chở của hắn…
Hắn si mê nhìn nơi mà mình mong chờ nhất, cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng, đè lên người cô, môi và lưỡi hắn lướt qua từng chỗ gợi cảm nhất, cho đến khi tay cô vịn lên lưng hắn, người cô áp sát vào ngực hắn, ngực cô nhấp nhô vì thở mạnh, cô cắn chặt môi và khẽ rên lên…
Hắn hôn lên môi cô, chầm chậm lướt qua bụng dưới, rồi đến khu vực huyền bí đó.
“Ư…” Cô khẽ rên, nhìn hắn với ánh mắt khẩn khoản.
Tuy cô không nói ra khao khát của mình, nhưng phần dưới nóng bỏng ẩm ướt đã nói cho hắn biết rằng cô đã bị hắn làm cho mê loạn, cô không còn thấy sợ hãi nữa, ngược lại, cô đang ham muốn hắn, muốn hắn tiến vào, lấp đầy chỗ trống của cô.
“Có muốn không?” Hắn cố ý hỏi.
Mặt cô càng đỏ, thẹn thùng tránh ánh mắt xấu xa
của hắn.
Cô chợt nhớ lại lần đầu tiên ở sở cảnh sát, lúc đó cô hoàn toàn lạnh lùng với hắn, ngay cả đến một câu cũng không thèm nói, vậy mà lúc này đây, cô lại đang nằm dưới cơ thể hắn mặc cho hắn hành động…
Hắn hưng phấn, tiến sâu vào “đường hầm sâu kín” đó của cô…
“A!” Đôi chân cô khép lại, kẹp chặt tay hắn.
“Không được!”
“Ồ!” Hắn chống tay rồi nằm ghé người bên cạnh cô, tay kia vẫn để nguyên ở chỗ đó.
“Cảnh sát Tư Đồ, sao em không hỏi anh: Muốn đầu thú tội gì?”
Cô tròn mắt nhìn hắn với ánh mắt yêu ghét lẫn lộn. Hắn cười xấu xa, hai ngón tay tiếp tục tiến sâu vào lãnh địa bí ẩn đó…
“Nữ cảnh sát!” Hắn tiến đến hôn má cô. “Em là một nữ cảnh sát tốt?”
Cô mở miệng, không ngăn được tiếng rên cùng hơi thở gấp gáp.
Hắn cười, đầu lưỡi liếm lên nhũ hoa mềm mại của cô.
“Em nói xem thế này đã được coi là quấy rối tình dục chưa? Không biết phải ngồi tù bao lâu?”
Cô nhắm mắt, bất giác gồng người lên, hoàn toàn chìm đắm vào cõi mê loạn.
Tay hắn đã thấm ướt, cảm giác như đùi cô đang bắt đầu co rút, cơ thể cô đang bắt đầu phối hợp chuyển động cùng ngón tay hắn, “đường hầm sâu kín” đó cũng đang mở rộng ra, cô đã gần đến cao trào rồi.
Người nào đó từng nói với hắn, lần đầu tiên của một cô gái, tuy đau đớn nhưng rất khoái lạc.
Hắn rút tay, kéo hai chân cô giạng ra, dục vọng hừng hực từ lâu đang chầm chậm tiến sâu vào cơ thể còn nóng bỏng hơn cả hắn.
“Ư…”
“A…”
Họ cùng rên lên, lúc cô bị kích động bởi một khoái cảm đặc biệt cũng là lúc hắn đê mê tột độ.
Hắn từng khoe khoang với người khác rằng mình rất biết kiềm chế trong quan hệ nam nữ và “coi thường” sự trụy lạc của người khác! Câu trả lời mà hắn nhận được là: “Đấy là mày chưa thử thôi!”
Lúc đó hắn vẫn không phục. Bây giờ thì hắn đã biết, cơ thể phụ nữ là một sự tận hưởng rất đặc biệt, quá kích thích!
Sự mềm mại không thể tưởng tượng được, sự dồn ép nóng bỏng và siết chặt khiến hắn có cảm giác như trời long đất lở!
Trong lúc tiến sâu vào, hắn cảm nhận được từng lớp ngăn, mạnh hơn một chút, người cô lại càng khép lại, cô cau mày, hàm răng trắng muốt cắn lên đôi môi đỏ hồng, hắn nhìn cô và thoáng cảm thấy không đành lòng… Ngọn lửa dục vọng dịu bớt một chút…
Sự cọ xát làm cho hắn hưng phấn đến độ muốn hét lên, tất cả các dây thần kinh bị kích thích mạnh, đó là một khoái cảm không từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Cô cũng thư giãn hơn nhiều, cơ thể không căng cứng như lúc hắn mới xâm nhập nữa. Hắn tiến sâu vào lớp ngăn cách cuối cùng, muốn phá tan nó, tận hưởng hết mình lãnh địa chưa từng có ai chạm đến.
“Thuần à…” Hắn hỏi cô. “Em có sợ đau không?”
Cô nhìn hắn, ôm chặt cơ thể hắn. “Không sao, em không sợ…”
Hắn run lên, dùng sức phá vỡ tất cả những lớp ngăn cách, toàn bộ dục vọng xâm chiếm cơ thể cô.
“Ư…” Cô rên rỉ, nhịp thở gấp gáp.
Cô đã được huấn luyện rất nhiều năm, trải qua mọi sự đau đớn, nhưng thực sự chưa bao giờ trải qua kiểu đau đớn này. Nó giống như cảm giác tất cả các dây thần kinh của cô bỗng bị kéo đứt, tê liệt, chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi cũng có thể tan tành.
“Anh yêu em!” Giọng run run của hắn vang khắp căn phòng. “Anh yêu em! Anh yêu em!”
Cô cười: “Anh muốn thế nào thì sẽ như thế đó, chỉ cần anh thỏa mãn…”
Dù có đau thế nào đi nữa thì cũng không là gì trong tiếng gọi tình yêu mãnh liệt này.
Bất cứ thứ gì cũng có thể vứt bỏ, tội ác nào cũng có thể tha thứ! Chỉ vì một chữ: Yêu!
Bởi tình yêu không có tội!