Bàn tay anh vuốt ve gò má Giản Tinh Mạn, cảm giác trơn bóng mịn màng lướt trên từng đầu ngón tay, đôi mắt lạnh lùng của Lục Vãn dần dịu đi.
Giản Tinh Mạn giật mình bởi hành động bất ngờ kia của anh, cô ngượng ngùng vội vàng lãng tránh ánh nhìn của Lục Vãn. Hàng mi dày buông nhẹ, giống hệt hai cánh bướm phe phẩy nhẹ nhàng lay động đến trái tim Lục Vãn. Tay Lục Vãn lướt dần xuống cái cổ mảnh khảnh của cô, dừng ngay tại xương quai xanh của cô rồi nhẹ nhàng vuốt ve. “Tinh Tinh, mình ăn bánh nhé?”
Ánh mắt Lục Vãn cực kỳ nóng bỏng nhìn thẳng vào cặp mắt ngơ ngác của Giản Tinh Mạn, giọng nói anh thật dịu dàng nhưng vẫn đầy sức quyến rũ như yêu ma đang dụ dỗ muốn lôi cô xuống vũng lầy đen tối.
Giản Tinh Mạn bối rối, đầu óc mù mờ không thể suy tính thêm gì nữa, trong mắt cô lúc này toàn là hình ảnh đôi mắt nồng nàn, sâu thẳm, huyền ảo như màn đêm của người đàn ông kia. Bàn tay anh ấm áp tựa ngọn lửa đang cháy hừng hực làm da thịt cô tê dại. Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, triền miên dai dẳng.
Mắt Giản Tinh Mạn lấp lánh hơi nước, không hiểu sao lúc nằm bên dưới anh cô luôn luôn yếu đuối nhu nhược. “Anh… anh ngồi dậy đi rồi mình ăn.”
Lục Vãn nhướn mày, ánh mắt nhìn cô hiện ra chút gian xảo, anh gật đầu.
Anh ngồi dậy nên cả người Giản Tinh Mạn nhẹ bẫng, chỉ riêng mỗi trái tim cô vẫn còn đập điên cuồng chưa chịu yên tĩnh lại. Giản Tinh Mạn như trút được gánh nặng mà thở một hơi dài, hai gò má trắng nõn đỏ ửng, ánh mắt cô long lanh tựa như nước hồ mùa xuân, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lục Vãn.
Xấu hổ quá đi mất!
Cô giơ tay lên xoa xoa mặt muốn xua tan hơi nóng trên đấy. “A Vãn, em chỉ mua một cái bánh nhỏ thôi. Chúng ta chia thế nào đây?”
Lục Vãn mở hộp bánh ra, bên trong hộp là cái bánh lớn chừng bàn tay, trên mặt được phủ một lớp socola trơn bóng được bày trí thêm hai trái cherry đỏ mọng, anh thật sự muốn ăn cùng với cô nên tiện tay mở bung hộp bánh ra. Sau đấy ánh trầm ngâm nhìn chiếc bánh như đang suy tính điều gì đấy, đôi mắt sâu thẳm chợt hừng hực lên một ngọn lửa. “Nhìn ngon thật.”
Xem chừng chiếc bánh này rất hợp ý anh, Giản Tinh Mạn kêu ngạo mà hất càm, đôi mắt sáng lấp lánh. “Phải đó! Em rất tin tưởng vào khả năng chọn lựa của mình, em chọn là chắc chắn A Vãn sẽ thích. Để em kể cho anh nghe, hồi nãy chủ tiệm bảo em hay là mua bánh mousse về ăn thử xem sao, cũng may em… ưm…”
Lục Vãn xoay mặt dùng đôi môi mỏng mạnh mẽ hôn cái miệng nhỏ nhắn đang lảm nhảm liên tục, anh cạy môi cô dùng lưỡi đưa trái cherry cùng bánh kem mình đang ngậm vào trong miệng cô, đầu lưỡi mơn trớn đưa trái cherry vào sâu trong miệng cô rồi mút nó quay trở lại miệng mình, liên tục đẩy đưa qua lại.
Môi cô thật mềm mại hòa vào vị ngọt ngào của bánh kem, khóe môi xinh xắn cong cong quyến rũ lòng người.
Giản Tinh Mạn trợn trừng mắt, khuôn mặt cô cứng đờ như khúc gỗ. Chóp mũi lành lạnh của anh kề sát gò má cô, trong khoang miệng ngập tràn hương thơm ngọt ngào của bánh kem, anh dùng đầu lưỡi thô ráp ra sức mút chặt đôi môi mềm mại của cô.
Hơi thở lạnh lùng bao lấy cô, anh mạnh mẽ “làm mưa làm gió” trong miệng cô. Nháy mắt cả khuôn mặt Giản Tinh Mạn đỏ bừng, cô hoảng loạn cau chặt mày, bàn tay nhỏ bé dùng sức đẩy người đàn ông to lớn đang áp sát người mình.
Anh điên rồi hả!
Lục Vãn híp mắt lại, bàn tay to siết chặt gáy Giản Tinh Mạn. Anh mạnh mẽ chiếm lấy hơi thở cô, hung hăng mút lấy lưỡi cô không để cho cô trốn chạy.
“Ưmmmm…”. Giản Tinh Mạn thở hổn hển, đầu lưỡi bị buộc cùng Lục Vãn đích quấn quít, khuôn mặt nhỏ nhắn phải ngước lên trước sự tấn công dồn dập của anh.
Bánh trong miệng đã tan từ lâu, vị ngọt ngào và béo ngậy hòa lẫn với nhau thật ngon lành.
Lục Vãn nuối tiếc buông môi cô ra, sau đấy còn nhẹ nhàng liếm liếm môi dưới hơi sưng lên của cô, nở nụ cười xấu xa. “Tinh Tinh, bánh ngon chứ?”
Khuôn mặt trắng xinh của Giản Tinh Mạn đỏ hồng hệt trái táo, nụ cười trêu ghẹo của anh khiến cô nổi giận. “Anh, anh, đồ lưu manh, không biết xấu hổ!”
Đáng lý phải hung hăng mắng anh tới tấp, vậy mà cô lại chỉ nhẹ nhàng trách móc hờn dỗi, giống như đang làm nũng vậy, Giản Tinh Mạn thấy bản thân mình thật xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống cho rồi.
“Hahaha, không biết xấu hổ chỗ nào vậy, em nói anh nghe thử coi?”. Khuôn mặt đẹp trai của Lục Vãn không hề đứng đắn chút nào, mái tóc đen rối tung, ánh mắt cong cong nhìn cô, nhìn dáng vẻ anh trông thật hư hỏng.
Mẹ nó, giọng của Tinh Tinh nhà anh ngọt ngào tới nỗi xương cốt của anh sắp mềm nhũn ra rồi.
Da mặt Giản Tinh Mạn vốn mỏng, bây giờ cô chỉ muốn bịt chặt mồm tên yêu nghiệt Lục Vãn này. “Anh đúng là không biết xấu hổ mà.”. Biết vậy lúc nãy cô cào chết tên này cho rồi.
Gò má Giải Tinh Mạn ửng hồng như trái đào, đôi môi đỏ mọng thật quyến rũ. Lúc này trong đầu Lục Vãn cứ quanh quẩn hương vị ngọt ngào của đôi môi nhỏ xinh kia, tim anh đập liên hồi không nhịn nổi hôn thật mạnh vào môi cô.
“Chụt……”
Âm thanh vang dội khiến Giản Tinh Mạn xấu hổ quay mặt sang phía cửa, bàn tay nhỏ bé che miệng trừng mắt liếc nhìn chằm chằm Lục Vãn, trái tim cô run động đập liên hồi.
Ôi trời ơi, A Vãn nhà cô sao lại thay đổi từ con cừu nhỏ biến thành sói xám xấu xa như vậy chứ. Cô muốn đánh anh bất tỉnh cho rồi, có như vậy anh mới không gây thêm tai họa gì nữa.
Lục Vãn thích thú nhìn cô che miệng đầy cảnh giác nhìn anh. môi anh hé mở, trong đôi mắt lạnh lùng tràn ngập ý cười, anh tới gần cô. “Tinh Tinh, môi em ngọt thật đó, ngọt như bánh kem vậy.” Giọng nói trầm ấm như vò rượu được ủ cả trăm năm, khiến lòng người mê đắm.
Đôi gò má của Giản Tinh Mạn vốn chỉ ửng hồng nhè nhẹ, sau khi nghe được lời nói vừa rồi của Lục Vãn trong chớp mắt cả khuôn mặt chuyển sang màu đỏ tươi như gan lợn.
Cô đưa tay bịt kín miệng Lục Vãn không muốn để anh thốt lên bất cứ từ ngữ nào khiến mình kinh hãi thêm nữa, mắt trợn trừng trừng nhìn thẳng vào Lục Vãn rồi lên giọng uy hiếp anh. “Anh mà nói thêm một lời nào nữa, có tin em sẽ nhét nguyên hộp bánh này vô miệng anh không.”
Nhưng cô không biết rằng cái điệu bộ “hung thần ác sát” này ở trong mắt Lục Vãn lại dễ thương vô cùng. Tâm trạng anh vui vẻ ngay cả chân mày cũng cong lên.
Tinh Tinh nhà anh thẹn thùng thật đáng yêu, giận dữ lại càng đáng yêu hơn.
Lục Vãn trưng ra vẻ mặt vô tội, miệng bị tay Giản Tinh Mạn bịt kín mỉm cười nghịch ngợm y hệt đứa con nít. “Anh chỉ nói sự thật thôi!”
“Im miệng!”
“Không phải Tinh Tinh vẫn thường bảo anh phải biết “gậy ông đập lưng ông” sao, phải như này mới công bằng chứ.”
Ấn đường Giản Tinh Mạn đau nhức giựt giựt. “Có chịu im chưa!.” Còn dám nói thói lưu manh này là do cô dạy nữa chứ.
“Tay của Tinh Tinh thật mềm, ừm, mềm mềm thơm ngọt giống như môi em vậy.”
“……”
Giản Tinh Mạn không thèm quan tâm tới anh nữa, cô thật sự muốn đào một cái hố quăng Lục Vãn xuống rồi lấp lại để anh không xuất hiện trước mắt mình nữa.
Cái tên này nhất định do ông trời phái tới đây dày vò khiến cô tổn thọ đây mà.
“Tinh Tinh à anh còn đói, anh muốn ăn thêm bánh.”
“……”
Đúng là ““Na hồ không ra, đề na hồ!”[1]
Hai gò má Giản Tinh Mạn trong thoáng chốc lại đỏ bừng lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn chằm chằm cái người đang giả vờ đáng yêu kia.
Nhìn vẻ mặt hậm hực của cô khiến Lục Vãn không nhịn được mà bật cười, hai mắt chớp chớp bày ra vẻ mặt đáng thương hết có biết. “Tinh Tinh anh mệt rồi, anh muốn ngủ.”
“Thật không đây?”. Giản Tinh Mạn nghi ngờ hỏi lại anh.
[1] “Na hồ không ra, đề na hồ!” hay “ấm nước sôi không cầm, cầm ngay ấm chưa sôi!”: câu này theo ngữ cảnh trong truyện có nghĩa muốn nói đừng rêu rao việc riêng tư của người khác, cái gì nên nói thì hãy nói, không nên nói tốt nhất đừng nói. (Theo baidu)