Bầu Trời Sụp Đổ - Chương 2

– A lô.

– Dana…

– Matt à?

– Cô đến phòng thu ngay, càng nhanh càng tốt.

– Chuyện gì xảy ra vậy?

– Đến nơi cô sẽ biết.

– Được, tôi đi liền đây.

Mười lăm phút sau, quần áo vẫn còn xộc xệch, Dana gõ cửa căn hộ của Wharton, người hàng xóm ở sát nhà nàng.

Dorothy Wharton mở cửa, trên người khoác chiếc áo choàng. Cô ta hốt hoảng nhìn Dana:

– Có chuyện gì thế?

– Tôi ngại quá. Dorothy, nhưng tôi bị gọi đến phòng thu có việc gấp. Nếu không phiền, xin cô làm ơn đưa Kemal đến trường giúp tôi.

– Ồ, không sao. Rất sẵn lòng.

– Cảm ơn cô nhiều. Nó phải có mặt lúc bảy giờ bốn mươi nhăm, và nó còn phải ăn sáng nữa.

– Đừng lo. Để đó cho tôi. Cô cứ đi đi.

– Cảm ơn. Dana nói với vẻ biết ơn.

***

Abbe Lasmann đã ở vị trí, trông còn chưa hết vẻ ngái ngủ.

– Ông ấy đang đợi cô.

Dana đi vào phòng của Matt.

– Tôi có một tin rất xấu, ông ta nói. Gary Winthrop đã bị giết vào sáng sớm hôm nay.

Dana ngồi thụp xuống ghế, sững sờ.

– Cái gì? Ai…

– Hình như là nhà anh ta bị cướp. Khi anh ta chạy ra, đã bị chúng giết.

– Ồ, không. Anh ta tuyệt vời biết bao! Dana nhớ lại vẻ thân thiện ấm áp của con người tử tế đầy hấp dẫn đó và nàng như muốn bệnh.

Matt lắc đầu với vẻ hoài nghi:

– Đây là… Chúa ơi. Tấn thảm kịch thứ năm rồi.

Dana bối rối.

– Tấn thảm kịch thứ năm, như thế là sao?

Matt ngạc nhiên nhìn nàng, rồi ông ta chợt nhận ra.

– Dĩ nhiên… lúc đó cô đang ở Sarajevo. Tôi đoán là, với tình hình chiến tranh ở đó thì, những gì xảy ra cho nhà Winthrop hồi năm ngoái sẽ không được đưa lên bản tin đâu. Chắc là cô biết chuyện về Taylor Winthrop, bố của Gary chứ?

– Đại sứ của nước ta ở Nga. Ông ấy và vợ đã chết trong một đám cháy vào năm ngoái.

– Đúng. Hai tháng sau, đứa con cả, Paul, chết trong một tai nạn xe hơi. Sáu tuần sau đó, con gái của họ, Julie, cũng qua đời vì tai nạn trong lúc đang trượt tuyết. Matt dừng lại một lát. Và sáng nay là Gary, thành viên cuối cùng trong gia đình.
Dana choáng váng không cất nên lời.

– Dana, gia đình Winthrop là cả một huyền thoại.

Nếu đất nước này có hoàng gia thì chắc chắn vương miện sẽ thuộc về họ. Họ có uy tín và sức thu hút mạnh mẽ, nổi tiếng trên toàn thế giới về lòng hảo tâm và quá trình cống hiến cho chính phủ. Gary đang có kế hoạch theo chân cha mình vào Nghị viện, và đã được coi là chắc chắn thắng lợi. Tất cả mọi người đều yêu mến anh ta. Nhưng bây giờ Gary đã không còn nữa. Chỉ chưa đầy một năm thôi mà một trong những gia đình lỗi lạc nhất thế giới đã hoàn toàn bị xoá sổ.

– Tôi… tôi không biết phải nói gì.

– Tốt nhất là cô hãy nghĩ một cái gì đó. Matt nói với vẻ mạnh bạo. Hai mươi phút nữa cô sẽ phải thu hình.

***

Tin tức về cái chết của Gary Winthrop đã tạo nên một làn sóng kích động trên toàn thế giới. Những lời bình luận của các vị nguyên thủ quốc gia xuất hiện trên khắp các hệ thống truyền hình toàn cầu.

“Như một tấn bi kịch Hy Lạp…”

“Không thể tin nổi…

“Vòng xoay lạnh lùng của định mệnh…

“Thế giới phải gánh chịu một mất mát khủng khiếp…”

“Rực rỡ nhất và tài giỏi nhất, họ đã ra đi…”

Dường như ai cũng chỉ nói đến cái chết của Gary Winthrop mà thôi. Sự buồn thảm lan rộng khắp đất nước. Cái chết này càng khiến người ta nhớ đến cái chết của các thành viên khác trong gia đình anh ta.

– Thật không tưởng. Dana nói với Jeff. Cả gia đình họ đều rất tuyệt vời.

– Đúng vậy. Gary rất hâm mộ thể thao và luôn là một cổ động viên nhiệt tình. Anh lắc đầu. Thật khó tin rằng bọn khốn nạn đó lại nỡ lòng xuống tay với một con người tuyệt vời đến vậy.

Sáng hôm sau, lúc lái xe đi làm, Jeff nói:

– À này, Rachel đang ở đây đấy.

“À này”. Tình cờ quá. Tình cờ quá đi thôi, Dana nghĩ.

Jeff từng kết hôn với Rachel Stevens, một siêu người mẫu. Dana đã trông thấy cô ta nhiều lần trên truyền hình và bìa các tạp chí. Thật khó tin rằng cô ta lại đẹp đến thế. Nhưng có thể không một tế bào não nào trong đầu cô ta hoạt động cả, Dana quyết định. Mặt khác, với khuôn mặt và thân hình như vậy, cô ta cũng chả cần đến não làm gì.

Dana đã hỏi Jeff về Rachel.

– Hôn nhân của anh thế nào?

– Lúc đầu thì rất tuyệt, Jeff đáp như kể. Rachel biết thông cảm lắm. Dù rất ghét bóng chày, cô ấy vẫn chịu khó đi xem anh thi đấu. Bên cạnh đó, bọn anh cũng có nhiều điểm chung.

Chắc chắn là có rồi.

– Cô ấy thật sự là một người đàn bà tuyệt diệu. Không có một điểm nào đáng chê cả. Cô ấy rất thích nấu ăn. Mỗi khi đi diễn, cô ấy vẫn thường nấu cho các bạn mình ăn.

Một cách rất hay để loại bỏ các đối thủ.

– Gì cơ?

– Em có nói gì đâu?

– Dù sao thì bọn anh cũng đã kéo dài hôn nhân đến năm năm.

– Rồi sau đó?

– Sự nghiệp của Rachel rất thành công. Cô ấy nhận được vô số lời mời và công việc đã lôi cô ấy đi khắp nơi trên thế giới: Italy, Anh quốc, Jamaica, Thailand, Nhật Bản… Trong khi đó, anh đi thi đấu vòng quanh đất nước. Bọn anh không thường xuyên ở bên nhau. Tình cảm cứ dần mai một đi.

Câu hỏi tiếp theo có vẻ hợp lý vì Jeff rất yêu trẻ con.

– Tại sao hai người không có con?

Jeff gượng cười.

– Người mẫu mà có con thì thân hình sẽ không đẹp nữa. Rồi một ngày, Roderick Marshall, một trong những đạo diễn hàng đầu của Hollywood ngỏ lời mời cô ấy. Rachel đã đến Hollywood.

Anh ngập ngừng.

– Một tuần sau cô ấy gọi cho anh và nói muốn ly hôn. Lý do là cảm thấy hai người đã quá xa cách nhau. Anh phải đồng ý thôi. Và anh ký vào đơn. Không lâu sau đó thì anh bị ngã gãy tay.

– Và anh trở thành phóng viên thể thao. Thế còn Rachel? Cô ấy không đóng phim à?

Jeff lắc đầu.

– Cô ấy không thật sự hứng thú. Nhưng cô ấy diễn cũng được lắm.

– Hai người vẫn còn là bạn chứ? Một câu hỏi nặng nề.

– Ừ. Thực ra khi cô ấy gọi điện tới, anh đã kể về chuyện của chúng ta. Cô ấy muốn gặp em.

Dana cau mày.

– Jeff, em không nghĩ là…

– Cô ấy thật sự rất tốt, em yêu. Ngày mai chúng ta sẽ cùng đi ăn trưa. Rồi em sẽ thích cô ấy cho mà xem.

– Chắc chắn như vậy, Dana đồng ý. Nàng nghĩ thầm. Nhưng em sẽ không nói chuyện với những cái đầu rỗng tuếch đâu.

Cái đầu rỗng tuếch thậm chí còn đẹp hơn nhiều so với sự lo lắng của Dana. Rachel Stevens cao và thon thả, mái tóc vàng lộng lẫy, làn da rám nắng mịn màng không tỳ vết, gương mặt có nhiều nét đặc biệt rất hấp dẫn. Dana ghét cô ta từ cái nhìn đầu tiên.

– Dana Evans, còn đây là Rachel Stevens.

Dana nghĩ thầm, Nhẽ ra phải là “Rachel Stevens, còn đây là Dana Evans” mới đúng chứ.

Rachel Stevens vẫn đang nói:

-… Chương trình của cô từ Sarajevo, mỗi khi tôi có thể. Chúng thật là độc đáo. Chúng tôi có thể cảm nhận thấy nhịp tim của cô và chia sẻ nó.

Cô trả lời sao trước một lời khen chân thành.

– Cảm ơn, Dana nhấm nhẳng đáp lại.

– Hai người thích ăn trưa ở đâu? Jeff hỏi.

Rachel gợi ý:

– Có một quán ăn khá ngon tên là Straits of Malaya. Nó cách bùng binh Dupont có hai dãy nhà thôi. Cô ta quay sang hỏi Dana. Cô có thích món ăn Thái không?

Cứ như là quan tâm lắm ấy.

– Có.

Jeff mỉm cười:

– Tốt. Vậy đến đó nhé.

Rachel nói:

– Nó không xa đâu. Chúng ta đi bộ nhé?

Trong thời tiết lạnh cóng này à?

– Được thôi, Dana đáp liều. Cô ta có thể trần truồng bước đi trên tuyết mà.

Họ hướng về phía bùng binh Dupont. Dana cảm thấy khó chịu khi thấy mình hệt như một người thừa.

Nàng hơi hối tiếc vì đã nhận lời mời.

Quán ăn trông có vẻ chật như nêm với một tá người đang xếp hàng ở quầy bar đợi bàn. Ông chủ thì chạy lăng xăng từ chỗ nọ sang chỗ kia.

– Một bàn cho ba người, Jeff lên tiếng.

– Ông có đặt trước không?

– Không, nhưng chúng tôi…

– Tôi xin lỗi, nhưng… ông ta nhận ra Jeff. Ông Connors, rất vui được gặp ông. Ông ta nhìn Dana. Cô Evans, thật vô cùng hân hạnh. Ông ta khoát tay. Tôi e là sẽ có một sự chậm trễ nho nhỏ. Ánh mắt ông ta lia sang Rachel và mặt ông ta sáng bừng lên. Cô Stevens. Tôi đọc báo thấy cô đang làm quảng cáo ở Trung Quốc mà.

– Đúng vậy, Somchai. Nhưng tôi đã về rồi.

– Tuyệt vời. Ông ta quay sang Dana và Jeff. Dĩ nhiên là chúng tôi sẵn sàng đáp ứng các vị. Ông ta dẫn họ tới cái bàn ở giữa phòng.

Mình ghét cô ta, Dana nghĩ. Mình thật sự ghét cô ta.

Khi họ đã ngồi xuống, Jeff nói.

– Trông em tuyệt lắm, Rachel. Bất cứ những gì em làm đều rất phù hợp với em.

Và chúng ta đều đoán được đó là gì.

– Em đã đi rất nhiều. Em nghĩ mình nên bắt đầu thoải mái một thời gian. Cô nhìn vào mắt Jeff. Anh có nhớ cái đêm mà anh và em đã…

Dana ngước mắt lên khỏi tờ thực đơn.

– Udang goreng là gì vậy?

Rachel liếc sang Dana.

– Đó là tôm ngâm sữa dừa. Món đó ở đây rất ngon. Cô ta quay lại với Jeff. Đêm mà anh và em quyết định rằng chúng ta muốn…

– Thế còn laska…

Rachel kiên nhẫn trả lời:

– Đó là mì nước với gia vị.

Cô ta lại quay sang Jeff.

– Anh nói là anh muốn…

– Và poh pia nữa?

Rachel nhìn Dana và ngọt ngào đáp lại. Đó là jicama xào với rau.

– Thật à? Dana quyết định không hỏi thêm jicama là gì.

Nhưng vào lúc đang ăn, Dana vô cùng ngạc nhiên khi thấy mình bắt đầu thích Rachel Stevens, bất chấp những định kiến ban đầu. Cô ta nhiệt tình và đầy sự quyến rũ không chỉ bởi nhan sắc. Chẳng giống như hầu hết những người đẹp ở đẳng cấp thế giới khác, Rachel hoàn toàn không ngượng ngập với vẻ đẹp của mình mà còn thể hiện nó ra một cách rất tự nhiên. Cô ta thông minh, nói năng lưu loát, và khi gọi món cho bữa ăn bằng tiếng Thái, cô ta không hề tỏ ra hợm hĩnh chút nào. Làm sao mà Jeff lại có thể từ bỏ một người vợ như thế này được nhỉ? Dana thắc mắc.

– Cô định ở lại Washington bao lâu? Dana hỏi.

– Ngày mai tôi phải đi rồi!

– Lần này em đi đâu? Jeff tỏ ra quan tâm.

Rachel hơi lưỡng lự.

– Hawaii. Nhưng thật sự em cảm thấy chán rồi, Jeff. Thậm chí em đang nghĩ đến chuyện huỷ bỏ chuyến đi này.

– Nhưng em sẽ không bỏ, Jeff nói với vẻ hiểu biết.

Rachel thở dài:

– Vâng, em sẽ không bỏ.

– Khi nào cô mới quay lại? anh hỏi.

Rachel nhìn nàng một lúc lâu rồi nhẹ nhàng trả lời:

– Tôi không nghĩ mình sẽ quay lại Washington, Dana. Tôi mong cô và Jeff sống hạnh phúc bên nhau.

Đó là một thông điệp không lời trong câu đáp của Rachel.

Sau bữa ăn, Dana nói:

– Tôi có vài việc cần làm. Hai người cứ đi trước đi!

Rachel nắm lấy tay Dana.

– Tôi rất vui vì chúng ta đã gặp nhau.

– Tôi cũng vậy, Dana nói, và ngạc nhiên khi thấy mình thực sự nghĩ như thế.

Dana nhìn theo Jeff và Rachel bắt đầu bước xuống phố. Một cặp hấp dẫn, nàng nghĩ.

***

Đã bước sang đầu tháng Mười hai và Washington đang tưng bừng chuẩn bị cho kỳ nghỉ lễ. Đường phố của thủ đô được trang hoàng những cây thông Noel rực rỡ và các vòng hoa của cây nhựa ruồi. Hầu như ở góc phố nào cũng sừng sững một ông già Noel thuộc Đội quân cứu tế, rung chiếc chuông nhỏ xin tiền người qua đường. Và bất chấp cơn gió lạnh buốt, trên vỉa hè lúc nào cũng đông cứng những người đi sắm sửa cho lễ Giáng sinh và năm mới.

Đã đến lúc rồi, Dana nghĩ. Mình cũng bắt đầu phải mua sắm thôi. Dana nghĩ đến những người mà nàng sẽ mua quà tặng cho họ. Mẹ nàng, Kemal, Matt – ông chủ của nàng, dĩ nhiên là cả Jeff tuyệt vời của nàng nữa.

Dana nhảy lên taxi và đi đến Hecht, một trong những cửa hàng lớn nhất Washington. Nơi này đã chật cứng những người đang đón chào lễ Giáng sinh bằng cách chen chúc nhau, cố xô đẩy những người mua hàng khác ra khỏi vị trí của họ.

Mua bán xong, Dana về nhà để cất đống quà tặng ngồn ngộn đi. Căn hộ của nàng ở phố Calvert, trong một khu khá yên tĩnh. Với nội thất bắt mắt, nó gồm có một phòng ngủ, một phòng khách, bếp, phòng tắm và phòng học đồng thời cũng là phòng ngủ của Kemal.

Dana đặt mớ quà tặng vào phòng để đồ, nhìn quanh căn hộ nhỏ bé của mình và hạnh phúc nghĩ thầm, Chúng mình phải có một chỗ ở rộng hơn sau khi kết hôn. Lúc nàng ra cửa để trở về phòng thu thì chuông điện thoại reo. Dana nhấc ống nghe lên.

– A lô.

– Dana, con yêu.

Đó là mẹ nàng.

– Chào mẹ, con phải đi…

– Mẹ và các bạn mẹ đã xem chương trình của con đêm qua. Con tuyệt lắm.

– Cảm ơn mẹ.

– Dù mẹ và họ nghĩ rằng nhẽ ra con nên làm cho các tin tức sáng sủa lên một chút.
Dana thở dài.

– Làm các tin tức sáng sủa lên?

– Ừ. Tất cả những gì con nói đến đều u ám quá. Chẳng lẽ không thể đề cập đến những vấn đề vui vẻ hơn được ư?

– Để con xem mình có thể làm được gì, mẹ nhé.

– Vậy thì tốt. Nhân tiện, tháng này mẹ cần một ít tiền mặt. Không hiểu con có giúp được mẹ không?

Bố của Dana đã bỏ đi từ nhiều năm trước. Lúc này đây, mẹ nàng đã chuyển đến Las Vegas. Dường như lúc nào bà cũng thiếu tiền. Những khoản đóng góp hàng tháng của Dana không bao giờ đủ cả.

– Mẹ lại cờ bạc à?

– Dĩ nhiên là không! Bà trả lời với vẻ phẫn nộ. Las Vegas là thành phố rất đắt đỏ. À này, khi nào thì con định qua đây? Mẹ rất muốn gặp Kimbal. Con nên cho nó đi cùng.

– Tên nó là Kemal, mẹ à. Hiện tại thì con không thể đi đâu được cả.

Một thoáng ngập ngừng trước khi kết thúc.

– Không thể à? Các bạn mẹ đều nói rằng con thật tốt số khi có được một công việc như ý mà chỉ phải làm có một hai tiếng một ngày.

Dana trả lời:

– Con cho là con may mắn thôi.

Là một người chịu trách nhiệm chương trình, Dana phải có mặt ở trường quay vào lúc chín giờ sáng và dành hầu hết thời gian trong ngày vào các cuộc điện đàm, lấy những tin tức mới nhất từ London, Paris, Rome và nhiều nơi khác nữa. Quãng thời gian còn lại thì dành cho các cuộc họp, sắp xếp các tin tức lại với nhau, quyết định xem cái nào nên phát, và phát theo thứ tự nào khi nàng lên thu hình. Một buổi tối nàng thường có hai bản tin.

– Thật tuyệt khi con có một công việc nhàn nhã như thế, con yêu.

– Cám ơn mẹ.

– Con sẽ đến thăm mẹ sớm chứ?

– Vâng, con sẽ cố.

– Mẹ rất mong được gặp đứa bé dễ thương đó.

Kemal được gặp mẹ thì tốt cho nó quá, Dana nghĩ. Nó sẽ có một người bà. Và khi mình và Jeff lấy nhau, nó sẽ có một gia đình thật sự.

***

Khi Dana bước ra hành lang chung cư nơi nàng đang sống, Dorothy Wharton xuất hiện.

– Cảm ơn cô vì đã lo cho Kemal hồi sáng nay, Dorothy. Tôi thật sự biết ơn.

– Đừng khách sáo thế.

Dorothy Wharton và chồng cô ta, Howard; chuyển đến chung cư này hồi năm ngoái. Họ là người Canada, tuổi trung niên, và rất thú vị. Howard Wharton là kỹ sư chuyên phục chế các công trình kiến trúc lớn.

Vào một bữa ăn tối, anh ta đã giải thích cho Dana:

– Đối với công việc của tôi, không một thành phố nào trên thế giới sánh bằng Washington. Liệu tôi có thể kiếm được những cơ hội tốt thế này ở đâu nữa chứ? Và anh ta tự trả lời câu hỏi của mình. Không ở đâu cả.

– Cả tôi và Howard đều yêu mến Washington. Cô vợ thêm vào. Chúng tôi sẽ không đi đâu cả.

***

Dana về đến văn phòng thì đã thấy tờ Diễn đàn Washington mới nhất đặt trên bàn. Trên trang đầu là hàng loạt ảnh và bài viết về gia đình Winthrop. Dana nhìn bức ảnh một hồi lâu, đầu óc quay cuồng. Năm người chết sạch trong vòng chưa đầy một năm. Thật kinh khủng.

Chiếc điện thoại riêng trong toà nhà của ban quản trị Tập đoàn viễn thông Washington Tribune reo lên.

– Tôi vừa nhận được chỉ thị.

– Tốt. Họ đang chờ. Ông muốn họ làm gì với những bức tranh?

– Đốt hết đi.

– Tất cả à? Chúng đánh giá hàng triệu đôla đấy.

– Mọi việc đang tiến triển thuận lợi. Chúng ta không thể để lại bất kỳ sơ suất nhỏ nào. Đốt hết ngay.

***

Thư ký của Dana, Olivia Watkins, nói qua hệ thống liên lạc nội bộ.

– Điện thoại của cô trên đường dây số ba. Ông ta gọi đến hai lần rồi!

– Ai vậy, Olivia?

– Ông Henry.

Thomas Henry là hiệu trưởng trường trung học Theodore Roosevelt.

Dana đập tay vào trán để xua đi cơn đau đầu đang có dấu hiệu ập đến. Nàng cầm ống nghe lên.

– Chào ông Henry.

– Chào cô Evans. Không hiểu cô có thể tạm dừng công việc để qua gặp tôi không nhỉ?

– Dĩ nhiên. Trong một hoặc hai giờ nữa, tôi…

– Tôi mong là ngay bây giờ, nếu được.

– Tôi sẽ đến ngay.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ