Bức Thư Bị Lãng Quên - Chương 19: Trận tuyết đầu tiên 3

Kỳ thi của Viện nghiên cứu sắp xếp vào cuối tháng, An Ninh nộp cho Viện luận văn và báo cáo thí nghiệm của bốn môn, còn lại ba môn phải thi cũng tương đối nhẹ nhàng.

Môn đầu tiên là Thông kê lượng tử của lão Trương, vẫn là năm phút trước khi chuông reo cô mới bước vào phòng thi. Mao Mao đến phòng thi sớm làm công tác giao lưu, huýt gió gọi cô, số thẻ sinh viên của hai người chỉ lệch một số, cơ bản là vị trí ngồi sắp xếp gần nhau, Mao Mao vì chuyện này mà như đắc đạo thành tiên, An Ninh ngồi xuống liền nghe thấy Tường Vy ngồi cách cô ba bàn đang quay đầu cười tình với người ngồi sau: “Hey, huynh đệ, lát nữa chúng ta cố gắng giúp đỡ lẫn nhau cùng tiến bộ nhé.” Không may đúng lúc thầy giám thị đi qua bên này, ông cau mày liếc nhìn Tường Vy, sau đó quay lại nhìn vẻ mặt bối rối của nam sinh kia, đợi anh ta trả lời, vẻ mặt nam sinh kia đau khổ đến méo mó: “Em…”, Tường Vy muốn làm cho rõ ràng, cô tặng thầy giám thị một nụ cười rạng rỡ: “Thưa thầy, em chỉ muốn giúp thầy thăm dò bạn ấy, không phải thật đâu ạ.”

An Ninh nhìn thấy cậu nam sinh đó ngây ra như trúng tà.

“Haizz.” May mà cô ấy không phải cùng phòng với bọn cô.

Triều Dương ngồi ở góc trong cùng lặng lẽ lắc đầu: “May mà bà ấy không cùng phòng với chúng ta.”

“…”

Lúc thi xong, Mao Mao muốn mời Meo Meo ăn đại tiệc.

An Ninh nói: “Dạo này không phải bà thiếu tiền sao? Vẫn còn mời tôi đi ăn cơm cơ à? Còn nữa, Mao Mao, môn tới tôi không phải thi, bà có muốn xem qua sách gì không?”

Mao nào đó khoát tay: “Xem sách gì chứ, cái gì cũng có cách giải quyết cả!” Nhưng trong lòng lại nghĩ: Xong rồi, phải dùng ruột mèo rồi.”

Tường Vy chạy đến nhập bọn: “”Các cô nương, sau đây có hoạt động gì không?”

An Ninh hỏi: “Triều Dương đâu?”

“Đến thư viện rồi, nha đầu này điên rồi.”

Mao Mao nói: “Muốn nói hoạt động gì, ăn cơm, ngủ, hay tự sướng?”

Tường Vy khinh thường: “Bà có thể đưa ra ý kiến có tính xây dựng chút không?”

An Ninh bụng đã đói, hỏi hai người đang đấu khẩu bữa tối muốn ăn gì, bọn họ đồng thanh nhất trí, tùy ý cô.

Mao Mao nói tiếp: “Nếu nói đến cây, tôi quyết định: Tôi sẽ treo cổ trên một cái cây.”

Tường Vy cười nói: “Tôi dự định mỗi cái cây treo cổ một lần.”

An Ninh nói: “Ăn mỳ đi.”

Ăn tối xong, lúc về ký túc các cô gái phát hiện nước nóng trong phòng tắm cả tòa nhà đều bị cắt. An Ninh đang định đi tắm, ban nãy khi ăn mỳ, Mao Mao thấy thầy giáo bước vào, đùi gà rơi cả vào trong bát, nước dùng bắn lên người cô, tóc cũng bị dính, nhơn nhớt, khó chịu vô cùng.

Mao Mao tóc ngắn, không bị bắn tới tóc, cởi áo ngoài ra là xong chuyện. Tường Vy nhìn A Mao mặc độc một chiếc áo bông màu thịt đi đi lại lại trong phòng, lên tiếng: “Nhìn bà sao lại giống một con ếch bị lột da thế cơ chứ!”

An Ninh sắp xếp lại quần áo: “Tôi ra phòng tắm bên ngoài tắm rửa vậy.”

Tường Vy hét gọi cô: “Meo Meo, bà đến chỗ em rể tắm là được mà.”

“Á?”

Triều Dương vừa bước vào bắt được ngay từ khóa đó: “Em rể ư? Tôi gặp anh ấy ở cửa thư viện, anh ấy với một nữ sinh đi qua trước mặt tôi.”

Cả đám mặt mày nghiêm túc, Tường Vy kêu lên: “Thảm rồi, Meo Meo có tình địch rồi, người thứ ba trong tiểu thuyết xuất hiện rồi.”

Mao Mao: “Không biết đối phương có đến đây gây chuyện không? Thật sự ngưỡng mộ bà đó, kiếp này tôi chỉ mong một lần được người ta gọi là hồ ly tinh.”

Triều Dương: “Meo Meo mới là Từ phu nhân chính thức.”

An Ninh bất lực vẫy vẫy tay về phía sau: “Tôi ra ngoài đây.”

Lúc đi xuống dưới lầu, liền nhìn thấy Từ Mạc Đình mở cửa xe bước xuống, mặc dù biết anh ở trường, nhưng vừa ra khỏi cửa đã gặp anh, khó trách có chút ngạc nhiên.

“Hi.”

Đối phương tiến lại gần: “Anh vừa định gọi điện cho em. Em phải ra ngoài à?”

An Ninh không biết nên nói như thế nào, vì thế chỉ “ừ” một tiếng.

Từ Mạc Đình nhìn cô từ trên xuống dưới, rất bình thản tự nhiên nói: “Đi tìm chỗ tắm rửa phải không?”

An Ninh “bị” mời đi tắm.

Thế là trong xe…

“Vậy thì, em chỉ mượn phòng tắm một lúc là được.”

“Chẳng lẽ em còn muốn làm việc gì khác à?”

Ý của An Ninh là: Mượn phòng tắm một chút, sau đó em tự về trường được rồi. Không muốn làm phiền anh, bởi vì anh rất bận mà.

Ý của Từ lão đại là: Tắm xong, nếu em còn làm việc gì khác, anh sẵn sàng nghe theo.

An Ninh quay mặt nhìn ra đường, Từ Mạc Đình nghiêng mắt liếc nhìn cô, trong lòng mỉm cười, nói: “Hôm nay nước nóng trong trường đều bị cắt, ký túc xá nam cũng vậy.”

“Thật không?” An Ninh cảm thấy trường bọn họ mỗi lần có đại hội gì đó, thì từ trên lãnh đạo đã quảng cáo rùm beng rất nhanh, sao vấn đề nước nóng cỏn con lại không thể cung ứng kịp thời?

“Em có cần chuyển đến chỗ anh ở không?” Từ lão đại luôn đưa ra ý kiến vào những lúc rất thích hợp.

An Ninh sửng sốt, coi như anh đang đùa cô, tâm trạng đang mông lung lại thoải mái trở lại: “Những chuyện như sống chung em sẽ không làm.” Cô rất truyền thống phải không?

“Việc này…” Từ Mạc Đình suy nghĩ kỹ rồi nói: “Vậy chỉ bằng sống chung hợp pháp đi?”

Từ lão đại, anh không thể thỉnh thoảng để em trấn tĩnh lâu một chút sao? An Ninh nghĩ, người ta yêu nhau, bạn trai đều lời lẽ ngọt ngào dịu dàng săn sóc, sao đến cô lại biến thành “lời lẽ lạnh lùng”? Ôm túi quần áo trong tay, cô nhẹ giọng hỏi: “Từ Mạc Đình, thực ra anh từ sao Hỏa tới phải không?”

Mạc Đình cúi đầu thở dài.

An Ninh vừa vào nhà Từ lão đại liền bước tới phòng tắm, chủ nhà anh tuấn phía sau không quên nhắc nhở: “Khăn bông mới ở trong tủ dưới bồn rửa mặt.”

“Biết rồi.” Nói cô không xấu hổ là giả, lần đầu dùng phòng tắm đơn của nam sinh, hơn nữa nam sinh này lại là bạn trai của mình, cô luôn cảm thấy có gì đó hơi ám muội.

An Ninh đóng cửa, nhìn mình trong gương, mặt hơi đỏ, có điều không hiện rõ, cô vốc nước lạnh lên rửa mặt. Lúc mở nước nóng vào bồn, cô săm soi mấy đồ dùng hàng ngày đặt trên bục sứ, mùi dầu gội sữa tắm của anh đều rất nhẹ, hương chanh thoang thoảng, rất quen thuộc.

An Ninh cuối cùng cũng khoan khoái mặc quần áo chỉnh tề bước ra, liếc thấy Từ Mạc Đình đang ngồi trên sofa trong phòng khách xem ti vi, lần đầu tiên cô thấy anh đeo kính, trước nay cô không hề biết anh bị cận.

Từ Mạc Đình nghe thấy âm thanh, quay đầu lại, gỡ mắt kính xuống, đứng dậy nói: “Lại đây, anh giúp em sấy tóc.”

Cô đang muốn nói: “Em tắm xong rồi, muốn đi về, anh không cần đưa em về đâu, em tự bắt taxi được rồi”, kết quả câu nói của đối phương làm cô đứng sững như trời trồng.

Ti vi đang bật kênh tin tức, tiếng ù ù bên tai lấn át giọng của biên tập viên, An Ninh ngồi trên chiếc sofa đơn, còn Từ Mạc Đình dựa vào tay vịn, giúp cô sấy khô mái tóc dài.

Qua mỗi phút, cảm giác ngại ngùng lại tăng thêm một phần, ngón tay của anh luồn qua mái tóc cô, làm cô cảm thấy phải chủ động gợi chuyện: “Mạc Đình, anh tài giỏi như vậy, nếu như đi thi bình chọn Top Mười thanh niên xuất sắc thành phố, nhất định phần thắng sẽ thuộc về anh.”

Từ Mạc Đình đáp lấy lệ: “Tối nay em ở đây chứ?”

“Á?” Cô kích động quay đầu lại, đúng lúc đối diện với gương mặt anh tuấn của đối phương, ánh đèn chiếu xuống, vẻ anh tuấn lại tăng thêm mấy phần.

“Bạn em gọi điện thoại cho anh, nói phòng bọn em ngay cả nước lạnh cũng bị cắt rồi, bọn họ ra khách sạn ở một tối.” Coi như là anh đang giải thích.

Cho nên người nào ra ngoài không mang chìa khóa đang phải tự nghĩ cách? “Em có thể hỏi một chút là sao bọn họ lại gọi điện cho anh không?” An Ninh kiểm tra di động của mình, không có một cuộc gọi nào, cô thấy buồn bực, so sánh thân sơ giờ cũng đã quá rõ rồi.

Từ Mạc Đình đáp: “Bọn họ bảo anh giữ em lại.”

“…”

An Ninh lúc đó nếu không bị cảm xúc mãnh liệt nào đó làm choáng váng đầu óc, khiến cho năng lực suy nghĩ hạ đến dưới mức trung bình, chí ít cô cũng có thể nghĩ rằng mình có thể ra ngoài ở khách sạn, nếu không đã không có kết cục “cùng chung chăn gối”.

Thật bất hạnh ở chỗ, đầu óc cô lúc đó trống rỗng.

Thế là đêm đó, lúc mười một giờ, Từ Mạc Đình tắm xong đi ra, mặc bộ đồ ngủ màu xám tro, thời đại này có vóc dáng chỉ cần khoác miếng vải lên cũng thành mốt, huống hồ là một bộ đồ ngủ màu xám tro rất hợp mốt đó, An Ninh thừa nhận tư tưởng cô hỗn loạn rồi, tiếp theo phải làm sao đây? Đối diện với bạn trai muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn thủ đoạn có thủ đoạn…, một đêm cùng chung chăn gối có thành sự thật? Trầm tư suy nghĩ, cuối cùng cô chọn phương án trung dung: “Anh ngủ ở giường, em ngủ ở sofa.”

Đối phương liếc nhìn cô: “Chỗ anh chỉ có một cái chăn.”

“Ặc, vậy chăn để anh, anh ngủ ở sofa, em ngủ ở giường.” Tốt xấu gì cũng có một cái chăn.

Mạc Đình cau mày: “Em cảm thấy anh sẽ ngủ ở sofa sao?” Em cảm thấy con người cao quý như anh sẽ ngủ ở sofa sao?

Từ Mạc Đình cúi đầu mỉm cười, nói: “An Ninh, anh tin em có thể kiềm chế được.”

“…”

Từ lão đại không nói nhiều, anh lên giường, tất nhiên rất hào phóng để chừa ra một nửa giường cho cô. An Ninh thấy đối phương thản nhiên như vậy, cô lẩm bẩm thật là nhỏ mọn, chỉ là ngủ trên một chiếc giường thôi mà, cũng sẽ không sao đâu, công tác tư tưởng đã được đả thông, liền nhanh nhẹn bò lên phía còn lại của chiếc giường, Từ Mạc Đình đã đưa tay tắt đèn, chỉ để lại ngọn đèn tường màu cam nơi đầu giường An Ninh quay lưng về phía anh, nắm chặt góc chăn, mũi vẫn còn ngửi thấy mùi vị tươi mát quen thuộc, bất giác cô kéo chăn xuống một chút, không hiểu anh có mở điều hòa không, cô thấy hơi nóng. An Ninh nhích dần ra mép giường, chăm chú nhìn vào một điểm trong bóng tối phía trước.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không hề có cảm giác buồn ngủ, nhưng thực sự không còn sớm nữa, ngày mai cô còn phải thi, tinh thần phấn khích như thế này thực sự không có lợi. Cô trở mình liên tục, vẫn thấy tỉnh táo lạ thường, lạ thường đến mức cô có thế nghe thấy tiếng tích tắc xa xa của đồng hồ báo thức trên bàn anh, rất chậm, rất xa xăm.

“Em không ngủ được, anh không ngại giết thời gian với em đâu.” Giọng nói trầm thấp truyền tới trong bóng tối, An Ninh bị anh làm cho giật mình, suýt nữa ngã khỏi giường: “Em ngủ ngay đây.”

Từ Mạc Đình nói: “Em mà nhích ra thêm nữa, thì có thể ngủ dưới đất được rồi.”

An Ninh trở mình, mắt nhìn trần nhà, nhích vào một chút.

Anh than một câu: “Em cứ ngọ nguậy không yên, làm anh cũng không ngủ được.” Giọng nói của đối phương hình như hơi bất mãn, lần đầu tiên nghe thấy Từ Mạc Đình giận dỗi trẻ con như vậy, An Ninh nhếch môi muốn cười, nhưng người ngủ nhờ phải biết khiêm nhường, đợi một lúc, bên cạnh yên tĩnh một cách kỳ quái, nhịn không nổi cô quay đầu lại, ánh đèn mông lung chiếu xuống, đôi mắt đen nhìn không thấy đáy lúc này đang lặng lẽ nhìn cô. Trong nháy mắt, đối phương đã nghiêng người qua, phả hơi thở lên cổ cô, nhẹ nhàng nói: “An Ninh, anh không ngủ được.”

Đôi môi anh rất nhẹ, rất nhẹ chạm vào vành tai cô, cực kỳ cẩn trọng đặt nụ hôn lên đó.

An Ninh nhất thời không biết phải làm sao, anh ghé sát vào cô, hơi thở nóng bỏng, anh dè dặt ôm lấy cô. An Ninh cảm thấy choáng váng, xung quanh đầy ắp mùi vị của Từ Mạc Đình, thoang thoảng mà mạnh mẽ.

Tay trái anh từ từ vuốt xuôi xuống theo sống lưng cô, anh nghiêng mặt qua để bờ môi anh dính lấy bờ môi cô. Anh hôn rất lâu, đầu lưỡi cứ chậm chạp nút lấy đầu lưỡi cô, lúc thu lại còn cắn nhẹ vào môi dưới của cô, An Ninh cảm thấy hơi đau, cô mở to mắt, nhưng bên trong cơ hồ che phủ một màn sương.

Anh nói: “An Ninh, em có muốn anh không?” Bàn tay anh ướt đẫm, nắm lấy tay cô, đặt bàn tay cô áp lên ngực mình.

Khuôn mặt An Ninh đỏ gay, cảm thấy tim mình như trống đánh liên hồi, “Mạc Đình…” Cái tên này lúc này đây giống như Ô Vũ Ngọc*, khiến cô cơ hồ như tê liệt. [* Ô Vũ Ngọc (Lophophora williamsii Coult): tên một loài xương rồng có dược tính, dùng làm thuốc gây tê.]

Không biết anh đã tắt đèn tường từ lúc nào, bóng tối như một thứ bùa chú có thể phá giải mọi điều cấm kỵ, trong phòng một thứ tình cảm dồn nén không thể gọi tên tích tụ mỗi lúc một dày đặc.

Bị bàn tay ướt đẫm mồ hôi của anh dẫn dắt, An Ninh căng thẳng đến không thể bình tĩnh lại, cô có một chút dự cảm, nhưng lại rất mơ hồ. Cô muốn ngăn anh lại, nhưng mỗi lần đều bị lời thì thầm của anh thôi miên: “An Ninh, đừng cự tuyệt anh.”

“Em không thể…”

“Em có thể.”

Giữa sự dung túng và tự nguyện, An Ninh không thể vạch rõ giới tuyến nữa.

Giống như bị nhiệt độ rất cao thiêu đốt, cơ thể hơi bật lên: “Đừng…”

“Một chút… Chỉ một chút thôi.” Không thể ngăn anh nói, An Ninh không dám tưởng tượng nữa…

Dần dần, hơi thở kết hợp với dục vọng, kiên trì đưa đẩy tình – sắc bào mòn cô, mồ hôi lấm tấm rịn ra đầy trán, rơi xuống ga trải giường, những cơn sóng nhiệt cuồn cuộn dâng lên, thiêu đốt lý trí.

Trong lúc hơi thở dồn dập giao nhau, trong không gian hạn hẹp, hai cơ thể trẻ tuổi giao hòa vào nhau…

Từ Mạc Đình căng thẳng toàn thân, vùi vào mái tóc cô, rên rỉ nhè nhẹ, một luồng kích thích bộc phát, còn lòng bàn tay An Ninh sau đó dính phải một thứ sền sệt.

Mạc Đình ôm lấy cô nằm xuống, hơi thở hầm hập rối loạn từng chút điều hòa lại, anh đưa tay rút khăn giấy trên tủ, cẩn thận lau “dịch thể” trên tay cô.

Đối với An Ninh, tất cả đều xảy ra quá nhanh, cũng quá kinh hồn động phách, hồi lâu sau cô vẫn chưa hoàn hồn, cảm thấy giống như đi một vòng từ thiên đường xuống địa ngục, rồi quay lên nhân gian.

Cũng không biết có phải do cô lo sợ hay thực sự là cô mệt mỏi đến độ “tâm lực tiều tụy”, An Ninh nhắm mắt, tất nhiên cô không phủ nhận là mình không dám mở mắt.

Anh gọi tên cô, An Ninh chỉ coi như mình đã chết rồi, Mạc Đình khẽ mỉm cười, ngón tay dịu dàng trượt trên bờ trán đẫm mồ hôi của cô.

“Mặt em hơi nóng.”

“Là anh cố ý phải không?”

Bờ môi anh lại hôn lên bờ môi cô: “Ngủ thôi.”

“…”

An Ninh vốn cho rằng đêm nay sẽ không ngủ được, nhưng chẳng lâu sau cô đã mơ mơ hồ hồ buồn ngủ, mùi hương rõ nét của người bên cạnh bao vây lấy cô, tinh tế thuần phác, dường như có thể làm trấn tĩnh tinh thần.

Hôm sau tỉnh dậy, ánh sáng chiếu xuyên qua khe hở giữa rèm cửa sổ, nhất thời An Ninh không biết mình đang ở đâu, khi ký ức dần trở lại cô mới giật mình ngồi bật dậy, vô thức nhìn tứ phía, căn phòng chỉ có một mình cô, cô thở phào một hơi dài.

Cô bước xuống giường mặc áo khoác, vẻ mặt vẫn còn hơi ngơ ngác. Bước đến bên bàn ăn, bên trên bày sẵn bữa sáng, cốc sữa đang đè lên một mẩu giấy.

[Anh ra ngoài rồi. Chìa khóa dự phòng trên tủ ngoài cửa em cầm đi. Có chuyện gì thì gọi điện cho anh.]

An Ninh quay người vào toilet, bàn chải, cốc đánh răng mới đặt ngay ngắn trên bồn rửa mặt. Mở van nước, lúc nước lạnh ướt tay, khuôn mặt cô bất giác nóng lên.

Rửa mặt xong, ăn một miếng sandwich, số còn lại cũng không biết phải xử lý thế nào, nghĩ tới nghĩ lui cô viết xuống dưới mẩu giấy, [Ăn không trôi nữa rồi.]

An Ninh trở về trường cũng đã gần mười giờ, may thay môn thi buổi sáng cô không phải thi, nếu không cô sẽ vì chuyện ấy mà làm hỏng bét cả. Vừa bước vào phòng đã nghe thấy Mao Mao đang kêu: “Thầy giáo đó dựa vào cái gì mà thu tẩy của tôi?!”

Triều Dương: “Bà mang đến bảy, tám cái, hơn nữa cái nào cũng chi chít chữ.”

“Không phải bà bảo đừng viết trên mỗi một cục đó sao?” Quay đầu lại thấy An Ninh: “Ai da, Meo Meo, bà về rồi!”

An Ninh tránh voi chẳng xấu mặt nào, hỏi: “Mấy bà có nộp bài sớm không? Toán kỹ thuật năm nay rất dễ phải không?”

Triều Dương, Mao Mao đồng thời nhăn nhó: “Quá khó ấy.”

Mao Mao: “Đúng rồi Meo Meo, hôm qua bà…”

“Hôm qua tôi ở khách sạn.” vẻ mặt An Ninh bình thản như không.

Mao Mao “ồ” một tiếng, “Sáng nay em rể gọi điện tới hỏi tôi lịch thi của bà, sau đó nói bà sẽ về trường muộn một chút.”

Đừng đùa kiểu đó chứ!

“Meo Meo…”

“Tôi phải xem sách, chiều nay thi rồi!”

Sau đó cả nửa ngày, An Ninh chỉ toàn tâm toàn ý đọc sách thánh hiền, hai tai không nghe chuyện bên ngoài, mặc cho Mao Mao hết lăn lộn lại bấu víu, Triều Dương bên này vỗ bên kia chọc, cô vẫn chỉ như bức tranh núi non mùa xuân hàm tiếu.

Sáng ngày thứ hai, thi xong môn Vật lý thống kê, chào tạm biệt đám Tường Vy, An Ninh đến tòa nhà khoa Nghiên cứu nộp báo cáo tổng kết luận án. Kết quả là vừa bước vào cửa phòng làm việc, ánh mắt đã giao nhau với một người đang ở bên trong, cô đứng vững lại, ánh mắt cũng mở to hơn.

Giáo sư hướng dẫn của cô nhìn thấy, gọi: “Lý An Ninh.”

An Ninh trấn tĩnh lại tinh thần, bước tới, lướt qua bóng dáng quen thuộc đó: “Giáo sư, em tới nộp báo cáo.”

“Ừ, để đó đi.” Giáo sư hướng dẫn không hề chú ý tới thứ An Ninh muốn đặt xuống, ông chỉ chú ý thái độ chực muốn đi của cò, đột nhiên ông nói: “Các em có thể làm xong môn này, có lẽ em phải cảm ơn Từ Mạc Đình đó.”

An Ninh nghĩ vị giáo sư này bình thường rất cẩn thận dè dặt, sao hôm nay lại đột nhiên nhiệt tình đến vậy? Không thể không quay lại, cô nói một cách bình tĩnh, nhưng lúc đó không hiểu sao cô lại đưa tay ra: “Cảm ơn sư huynh.”

Đối phương khẽ cười, đưa tay ra bắt: “Chuyện nên làm thôi.”

Lúc An Ninh thu tay về, bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm khiến mặt cô hồng lên, lập tức tranh thủ thời cơ cáo từ. “Vậy thưa thầy, không còn chuyện gì nữa em xin phép về trước ạ.”

Lúc An Ninh vội bước ra như nhận được thánh chỉ, cô nhận được tin nhắn, “Ở bên ngoài đợi anh một chút.”

An Ninh đáp: “Không muốn, em muốn về.”

Người ở trong phòng làm việc cau mày, ánh mắt lưu chuyển, cặp mắt như mang nặng cảm xúc.

Khi An Ninh về ký túc, đúng lúc gặp phải Tường Vy bước đến cửa phòng bọn cô, đối phương hỏi: “Sao thế? Đằng sau có người bám theo bà à, chạy gì mà vội thế?”

“À… Tôi nhớ ra là quần áo vẫn chưa giặt.”

Tường Vy im lặng: “Dẫu sao cũng không phải là Giorgio Armani, bà bị cước tay rồi cũng tốn cả trăm tệ. Nói ra mới nhớ, lần trước tôi thấy chiếc đồng hồ em rể đeo chính là nhãn hiệu này, chiếc GA tông trầm xinh đẹp, tôi nheo đến đau cả mắt mới nhìn rõ. Còn nữa, bà không phát hiện ra em rể có rất nhiều quẩn áo hiệu GA à, a, một người rất chung thủy.”

Thực ra, im lặng chính là lời lẽ không có giới hạn sao?

Tường Vy nói chuyện hứng thú tột độ lại nhìn thấy người nghe rõ ràng hồn phách trên mây, khó trách lòng sinh oán hận – hận đầu óc khó cải tạo, liền ấn vai đối phương: “Tôi nói thì tốt xấu gì bà cũng phải có chút phản ứng chứ?” Sao cô ấy nói toàn chuyện về người con trai có liên hệ mật thiết đến cô vậy?

“Ừ.” Cô phản ứng rồi, “Vậy thì Tường Vy, tôi có thể đi giặt quần áo dù sẽ phải tiêu cả trăm tệ chứ?”

“…”

Tối đó, An Ninh nhận được tin nhắn: “Em bận thì anh cũng không quấy rầy nữa. Đi nghỉ sớm một chút đi.”

An Ninh thoải mái thở phào một tiếng, sau đó lại nhẹ nhàng “hừ” một tiếng.

Từ Mạc Đình lúc này ngồi trên giường, thong thả ung dung lật xem cuốn Một trăm chiêu nuôi mèo.

Chiêu thứ 1: Không được vội vàng, hấp tấp.

Tuần thi sắp kết thúc, An Ninh kết thúc chương trình này sớm nhất, trong khi mấy người Mao Mao vẫn phải vật lộn giữa ranh giới sống chết, cô đã mở máy tính xem phim hài rồi.

Mao Mao, Tường Vy, Triều Dương chỉ cô nói: “Bà không phải là người!”

An Ninh: “…”

Vốn An Ninh đã có thể về nhà, nhưng Mao Mao kiên trì, thi xong mọi người phải cùng mở đại tiệc. Sang năm đều phải chuẩn bị công tác thực tập, thời gian tụ tập sẽ không còn nhiều như trước, tính ra sắp tới lúc mỗi người một ngả, thân ai nấy lo.

Vì thế lúc này cô đang lúc nhàn hạ, lại phải chờ đợi mọi người cùng mở đại tiệc, xem phim giết thời gian không phải là quá đáng sao?

Mao Mao tỏ ra kỳ quái: “Nếu tôi có thời gian, có bạn trai anh tuấn như thế nhất định mỗi ngày sẽ làm mười hiệp liên miên, khiến anh ta không bước nổi xuống giường, chỉ có thể rưng rưng lệ mà nhìn tôi, tôi sẽ dùng ánh mắt ảo ảnh như ma nhìn anh ta. Đừng! Không được, anh hết sức rồi. Nhưng người ta vẫn còn muốn mà. Vậy thì ngồi dậy thôi.”

An Ninh phun cả nước trong miệng vào màn hình.

Đám Mao Mao vừa đi chưa bao lâu, điện thoại của cô đã reo lên, là Trương Tề gọi cô ra ngoài ăn cơm.

An Ninh nhìn thời gian, ba giờ, không trưa không chiều… vậy gọi là bữa gì đây?

Đối phương cười: “Chị dâu, chị thi xong rồi phải không? Chúng tôi cũng xong rồi, nhàm chán quá, định đến quán bar uống rượu, Trình Vũ cũng ở đây, đến đây đi, tất nhiên lão đại cũng sẽ tới.”

An Ninh nghĩ chính xác là cô thấy hơi nhàm chán, hơn nữa Từ Mạc Đình cũng sẽ tới, cô bất giác ngồi thẳng dậy, cô việc gì phải ngại, nói thế nào cũng là tại anh, haizz, anh giở trò lưu manh trước, nếu ngại thì phải là anh ngại mới đúng.

Trương Tề nhận được câu trả lời đồng ý liền điện thoại cho Từ Mạc Đình: “Lão đại, đi uống với bọn tôi – đừng cúp máy, chị dâu cũng đi.”

Từ Mạc Đình không ở trong trường, cho nên An Ninh ngồi xe Trương Tề, lúc đó trên xe còn có ba cô gái khác, xe lão tam ở phía sau, toàn nam sinh.

Từ Mạc Đình đến nơi tương đối muộn, lúc mở cửa phòng, bên trong đã ầm ĩ, mọi người nhìn thấy anh bước vào liền cùng hét lên, quy tắc cũ ai đến muộn phải phạt rượu, anh nhìn An Ninh ngồi trên sofa bên trái, ánh mắt cô lấp lánh, rõ ràng là cô chỉ đứng ngoài xem kịch, Mạc Đình mỉm cười uống liền.

Ba ly đã xuống bụng, Từ Mạc Đình bước đến bên An Ninh ngồi xuống, anh lấy cốc nước quả của cô nhấp hai ngụm, làm nhạt đi mùi rượu trong miệng, anh vẫn luôn không thích những thứ đắng chát.

Lúc này, một nữ sinh nghiêng tay đưa qua một cốc đồ uống mới rót: “Từ Mạc Đình, cốc đó là của bạn Lý, cốc này chưa ai uống.”

Lão tam ngồi một bên khác đã bật cười: “Chị bí thư đoàn, cô ấy là bạn gái của lão đại chúng tôi. Chúng tôi vẫn gọi chị dâu, chị không phải không nghe thấy đấy chứ?”

Nữ sinh đó rõ ràng ngây ra, hơi ngượng ngùng: “Tôi nghĩ các anh gọi đùa chứ, ai biết…” Vừa nói vừa liếc nhìn Từ Mạc Đình.

Từ lão đại chẳng bao giờ để ý đến những nữ sinh khác, quen biết lắm cũng chỉ gật đầu, chủ yếu là anh “không muốn dây dưa”, các đồng chí nữ cuối cùng chỉ đành cắn môi bước đi.

Hóa ra cảnh giới cao nhất khiến đối phương biết khó mà rút lui chính là không quan tâm, An Ninh rất khâm phục, dưới bàn Từ Mạc Đình nắm lấy tay cô, đặt lên đùi mình, đây là động tác thân mật theo quán tính của anh.

An Ninh nghĩ, anh động tay động chân không phải cũng rất tinh thông sao!

Bắt đầu từ khi nào, giữa bọn họ đã hình thành một khuôn mẫu thói quen, tay của cô đặt trên đầu gối anh, anh ngồi bên cạnh cô thoải mái thong dong? Dường như hết thảy đều biến đổi âm thầm và trở thành lẽ hiển nhiên.

An Ninh nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, trong ký ức của cô là ở thư viện trường, cũng đã là nửa năm trước, cô đã cho anh mượn thẻ thư viện của mình, anh lúc đó quay lại bình thản nói câu cảm ơn, thực sự rất bình thản, khiến cô không khỏi nghĩ thầm có phải những người đẹp trai đều lạnh lùng không thèm nhìn người như vậy không? Rất khó tưởng tượng rằng hôm nay bản thân cô lại trở thành bạn gái của nhân vật số má này. Không thể nói là cô kinh ngạc, nhưng cô vẫn cảm thấy thế sự thật khó lường. Không biết sao anh lại phải lòng cô? Ách, theo anh nói là anh phải lòng cô được mấy năm rồi.

Từ Mạc Đình lúc này nhẹ nhàng lên tiếng: “Em tiếp tục chằm chằm nhìn anh, anh có thể sẽ ngại đó.”

Hít một hơi thật sâu, An Ninh quay đầu đi, vẻ mặt lạnh lùng.

“Lão đại, anh chẳng chịu uống rượu với chúng tôi, chỉ ngồi nói chuyện với chị dâu, thật quá đáng đó.” Có người trách móc.

Tâm trạng Từ lão đại hôm nay rất tốt, nhếch miệng phối hợp: “Sao hả, có ý kiến à?”

Tất nhiên là có ý kiến, chỉ anh có bạn gái, chúng tôi vẫn là trai đơn, thật tàn khốc cũng thật tàn nhẫn, “Chi bằng để chị dâu uống với chúng tôi hai ly?”

Lão tam rốt cuộc cũng may mắn được chứng kiến thế nào gọi là “Chiến lược sai lầm có thể dẫn tới hậu quả mang tính hủy diệt”!

“Được thôi.” Chị dâu thân thiện đáp lại.

Thế là, sau khi lão tam một năm trước tôn Từ Mạc Đình anh minh thần võ lên làm lão đại, hôm nay lại có thêm một đối tượng để sùng bái, chính là chị dâu – lần đầu tiên anh thấy nữ sinh uống rượu dứt khoát như thế, hơn nữa tửu lượng sâu không thấy đáy.

Khó trách Trương Tề cảm khái: “Chị dâu là chân nhân bất lộ tướng.”

An Ninh cũng cảm thán, cô mỗi lần cũng muốn lộ ra đấy chứ, chỉ là người bên cạnh luôn bảo cô uống ít một chút, có điều hiếm khi Từ Mạc Đình lại khai ân như hôm nay, “Vậy phiền phu nhân tiếp rượu rồi”, sau đó đúng là anh ngồi yên một bên uống nước hoa quả.

Lão tam hôm đó rượu vào lời ra: “Lấy vợ phải lấy hạng văn võ song toàn như chị dâu!”

Các đồng chí nam có mặt ở đó đều đố kỵ với Từ Mạc Đình – bạn gái tiếp rượu (mình ngồi uống nước hoa quả), mấu chốt vẫn là ở các mỹ nhân! Nhưng các đồng chí nữ sau khi đánh giá thực lực của đối thủ quyết định bỏ tối theo sáng, nói cách khác Từ Mạc Đình chính là mây cuối trời, chỉ có thể ngắm nhìn, nếu muốn với tới e là tương đối khó khăn, hơn nữa hôm nay đã chứng minh rõ ràng rằng hoa đã có chủ!

Chỉ có Từ Trình Vũ trong lòng ngầm than vãn anh họ cô trước sau như một, lúc nào cũng cao ngạo như vậy.

Còn An Ninh uống rượu lại thấy tâm trạng vui vẻ, tửu lượng của cô có thể nói hơn Tường Vy một bậc, lúc còn nhỏ ba mẹ bận việc, cô đều theo ông nội đến quán rượu nhỏ vùng ven nội ô. Ông cảm thấy cho cô cháu gái nhỏ tập uống một chút rượu gạo cũng chẳng có gì là quá đáng, cứ thế nhiều năm liền tửu lượng bây giờ của cô tự nhiên được luyện thành, sau này ba cô được thăng chức chuyển đến sống trong thành phố thì cô rất ít uống rượu, khi lên cấp hai, vào mỗi dịp nghỉ lễ, Tết, cô đều đến chỗ ông chơi hai ngày, và uống vói ông hai ly, năm học lớp chín, ông nội qua đời, căn nhà cũ ở ngoại ô cũng vì thế mà bị bán đi, sau đó cô càng ít uống rượu hơn.

Có điều An Ninh là người càng uống rượu càng ít nói, cho nên người nào định nhân cơ hội gợi chuyện đều vô ích.

Giữa chừng, Từ Mạc Đình rời khỏi đó nghe điện thoại, lão tam vì đố kỵ mà bắt đầu giở kế ly gián: “Chị dâu, chị không thể bảo vệ lão đại một cách hồ đồ như vậy được! Tôi nói cho chị biết, chị đừng thấy lão đại đạo mạo nghiêm trang, thực ra chuyện gì anh ấy cũng có thể làm được, nhớ lại năm đó khi anh ấy mới chuyển đến Đại học X, theo lẽ thường ở đời, với những người không quen cũng nên khiêm tốn nhã nhặn một chút – kết quả, haizz, chuyện cũ không nên nhắc lại, chuyện về đám nam sinh chúng tôi không nói làm gì! Ngay cả với nữ sinh, anh ấy cũng rất nhẫn tâm, thực sự nhẫn tâm, ví dụ như hoa khôi bên khoa Ngoại ngữ ấy, thực sự không biết nên nói sao mới phải.”

An Ninh không nói, bởi đây căn bản là nói cũng như không! Nhưng cô lại có chút hứng thú, sự thực là rất hứng thú, cô nhìn về một nơi nào đó, hình như anh còn đang gọi điện một lúc nữa, sao cô không nhanh chóng nhân cơ hội hỏi cho rõ ràng? “Lão tam sư huynh…” Cô vẫn chưa nói xong, chỉ thấy lão tam nôn khan hai tiếng, lấy tay bịt miệng chạy vội ra cửa.

An Ninh ngồi ngây ra nhìn, miễn cưỡng nói tiếp một câu: “Cẩn thận nhé!”

Trình Vũ bước tới nói chuyện với cô: “Chúng ta nói vào trọng điểm thôi, anh họ tôi quay lại tôi sẽ phải chuồn ngay!”

An Ninh vã mồ hôi, sao nghe giống như găp phải lũ lụt với hỏa hoạn vậy? Cô tỏ vẻ biết nghe lời: “Cô muốn nói chuyện gì?” Cô đột nhiên nảy sinh cảm giác mình nghiễm nhiên đã thành cái ghế câu khách.

“Người anh họ đó của tôi rất khó trị đúng không?

An Ninh bắt đầu suy nghĩ… “trọng điểm” cần nói: “À, thực ra anh ấy cũng được.”

“Ha ha, hai người đã từng tiếp xúc thân mật chưa?” Trình Vũ thấy đối phương hiển nhiên bị kinh hãi, không thể không đổi ngôn từ diễn đạt: “Anh họ tôi từ nhỏ đã khó gần, người quen anh ấy cũng tránh nói chuyện, cho nên tôi rất hiếu kỳ với chuyện này!”

An Ninh hắng giọng một tiếng: “Chưa từng.”

Bỗng nhiên cô lại nhớ tới một tối nào đó, đúng là bực mình! Đó là ảo giác trong mơ mà thôi, Amen!

Lúc này, người rất khó trị đó đã bước về phía này, người bên cạnh cô lập tức lủi vào đám đông.

Đợi khi anh bước đến bên cạnh, An Ninh trấn tĩnh bắt đầu câu chuyện: “Có phải anh từ nhỏ đã bắt nạt em gái anh không?” Xem người ta sợ anh đến nông nỗi kia kìa.

Mạc Đình không hứng thú thảo luận vấn đề này, chỉ nói: “Em uống bao nhiêu rồi? Mặt đỏ rồi kìa.” Hình như cô hơi saỵ, Từ Mạc Đình trầm ngâm, lập tức mỉm cười: “Em có muốn về không?”

“Không muốn.” An Ninh lắc đầu.

Mạc Đình ghé sát tai cô nói nhỏ: “Nhưng mà anh muốn về rồi.”

An Ninh đúng là bị làm khó, Từ Mạc Đình thừa cơ tiến tới, nói vẻ chính đáng: “Nếu em muốn uống, về nhà cũng có thể uống mà, phải không?”

Mắt trân trân nhìn mỹ nhân bị dẫn đi, lão tam vừa quay lại lặng lẽ lắc đầu: “Lão đại rõ ràng là làm điều người quân tử không nên làm.”

Có người say bí tỉ nhắc nhở: “Lão đại đã bao giờ quân tử chưa?”

“…” Từ Mạc Đình vừa bước ra khỏi cửa thở dài, bỏ qua đi, sau này tính nợ với họ vậy.

Bên này, An Ninh đã ngồi lên xe, mơ mơ hồ hồ lôi túi xách ra lấy điện thoại.

“Lại sao thế?” Anh mỉm cười.

Đầu óc An Ninh không hề mơ hồ, chỉ là hơi rượu xộc lên làm cô thấy khó chịu: “Gọi điện thoại.”

“Gợi cho ai?” Có người hơi nhướng mày, tiếp đó một cánh tay rắn chắc đỡ lấy cơ thể trượt xuống của cô.

“Bạn cùng phòng.” An Ninh dựa đầu vào vai anh: “Em muốn ngủ.”

Trong lúc mơ màng, một chiếc khăn bông mềm mại ấm áp lau trên mặt cô, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, cảm giác có ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hàng mi, bờ môi của cô, An Ninh từ từ mở to hai mắt, mới nhận ra cô đang ngủ trên giường, theo thói quen nghiêng người quân mình trong chăn, vị trí bên cạnh im lặng, bên tai truyền tới một vài lời nói, khiến cô thấy vô cùng dễ chịu, rồi cô lại mệt mỏi chìm vào giấc mộng.

Trời tờ mờ sáng Từ Mạc Đình đã tới công viên gần đó chạy một vòng, nhân tiện mang về một chút điểm tâm. Về nhà tắm rửa thay quần áo xong, anh mở máy tính làm việc, lúc tám giờ hơn di động reo, là đi động của cô ấy, Từ Mạc Đình liếc nhìn tên hiển thị trên màn hình, cầm lên nghe máy.

“An Ninh, ngại quá, em nên dậy thôi! Anh đã hẹn với Vy Vy hôm nay cùng nhau ăn cơm, em…”

Mạc Đình nhấp chuột, từ từ nói: “Cô ấy vẫn đang ngủ.”

“…” Giang Húc.

Thời gian trôi qua một tiếng. Từ Mạc Đình tắt máy tính, phát hiện bên ngoài cửa sổ tuyết đang rơi, nhìn người đang nằm trên giường hình như muốn ngủ đến quên trời đất, anh bước tới quỳ trên thảm cạnh giường, đưa tay nhẹ vuốt khuôn mặt cô: “Lý An Ninh, tuyết rơi rồi…”

“Lý An Ninh, học kỳ này em đã đi muộn mười ba lần rồi đó…” Đã nhiều năm làm chủ nhiệm, thầy giáo cũng không muốn phê bình cô học trò ưu tú này, nhưng cô liên tục đến muộn làm lớp bị trừ điểm thi đua cũng không phải là chuyện nhỏ.

“Dạ… Thưa thầy, hôm nay tuyết rơi ạ.” Cô gái trắng trẻo, giọng nói nhu mì dịu dàng, xem ra cũng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Thầy giáo thực sự không thể nghiêm khắc với những học sinh như vậy, cuối cùng nói: “Hôm nay lạnh, nhưng các bạn khác đều không tới muộn, được rồi, lần này tôi cho qua, lần sau em nhất định phải chú ý.”

“Dạ…” Câu nói tiếp theo là “Em sẽ cố gắng” nói rất nhỏ, cho nên thầy giáo đã đi tất nhiên không nghe thấy. Nhưng An Ninh nghĩ, thời tiết này có lẽ ngày mai cô vẫn không thể bò dậy nổi.

Lúc này, có người từ phía sau đi tới, hai nam sinh có chiều cao tương đương, một người còn quay đầu cười cười với cô, An Ninh đương nhiên không quen, họ từ hành lang phía đông đi tới có lẽ là lớp bên cạnh. Nhưng một người không quay đầu lại mặc một chiếc áo khoác màu trắng, bóng lưng cao cao xem ra tương đối ưa nhìn.

“An Ninh,” bạn học cùng lớp hét gọi cô từ cửa sổ, An Ninh chậm rãi bước vào, thi đại học, không thành công cũng thành nhân, còn nửa năm nữa mà cô đã cảm thấy hơi ngột ngạt, không phải là nói áp lực từ bản thân, mà là bầu không khí bên trong lớp học.

Quay đầu nhìn mưa tuyết bay bay ngoài hành lang, cô như muốn ngủ đông.

An Ninh dần dần tỉnh lại, vẻ mặt có chút mông lung, thực ra cô vẫn còn muốn ngủ, đầu cô hơi đau, hơn nữa trong chăn lại rất ấm.

“Hi.” Anh lười biếng chào hỏi, An Ninh quay đầu lại nhìn ánh mắt người quỳ bên cạnh giường, cô không ngừng chớp chớp mắt: “Chào buổi sáng.”

Mạc Đình mìm cười, từ từ nói: “Không còn sớm nữa, đợi em ngủ dậy, chúng ta có thể đi ăn trưa được rồi đấy.”

An Ninh đã hoàn toàn tỉnh táo, ngồi dậy, đang định nói chi bằng em mời anh bữa trưa gì gì đó, nhưng lại bị cứng miệng luôn.

An Ninh sau khi bị anh trêu chọc, nhìn đồng hồ, mới có hơn chín giờ thôi mà! Nhà nào mà ăn trưa sớm như vậy chứ?!

Rửa mặt xong, ăn mặc chỉnh tề, cô lên tiếng dò hỏi, trong giọng điệu dường như muốn nhận được một đáp án phủ định: “Vậy anh không muốn ăn trưa với em phải không?”

“Có chứ, anh dù sao cũng không có việc gì.”

Lí do gì đây? Lúc ra khỏi cửa cô vừa cười vừa bước tới khoác tay anh, ra vẻ thân mật, sau đó hỏi: “Vậy, hôm qua em có làm gì không?”

Đối phương liếc nhìn cô: “Hả?”

“Chính là có nói năng linh tinh hay là…” Thế là đủ rõ còn gì? Có điều An Ninh khẳng định là không có, nghe nói cô uống say là chỉ im lặng.

“Không có.”

An Ninh yên tâm rồi. Một giây sau đối phương bổ sung: “Ngoại trừ việc cả đêm ôm anh không chịu buông.”

“…”

Đương sự ra vẻ rất biết đàm phán: “Đã đến nước này, An Ninh, chúng ta chọn thời điểm kết hôn đi?”

“…”

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ