Tấm Vải Đỏ - Chương 19: Tiểu ngư

Trời đã tờ mờ sáng, mọi người lại tiếp tục lên đường. 1 đêm không ngủ nhưng ai cũng tỉnh táo, mắt long lanh. Kha Lương lại láixe theo con đường Thi Thi đã chỉ.

Càng ngày đường càng hẹp, cây cối 2 bên đường rậm rạp hẳn lên; KhaLương khó nhọc lái xe về phía trước”. Một lát sau, anh quay lại hỏi ThiThi:

– Hình như em chỉ sai đường rồi.

Mọi người không ai bảo ai, đồng thanh kêu lên” “Đồ ngốc”, bởi lẽ ở sau trường học chỉ có duy nhất con đường này mà thôi.

Tần Cẩm hỏi:

– Có thật là tự bạn lái xe từ chỗ này vào làng không?

Thi Thi mở to mắt trả lời:

– Đúng là tự mình lái, con đường này thông vào làng mà. Ngôi làng này cũng lạ lắm cơ, chẳng có ai cả. Mình nhìn thấy mảnh vải này treo trêntường 1 ngôi nhà, mình gõ cửa hỏi mua. 1 đứa bé ra mở cửa, mình trả nó1.000 tệ rồi mang tấm vải đi. À, đứa trẻ đó bị mù.

– Bị mù ư? – Tầm Cẩm ngạc nhiên hỏi lại.

– Đúng vậy. Đứa trẻ đó khoảng 5, 6 tuổi, nó có gương mặt rất thanhtú, lại rất trắng nữa. Lúc mình đưa tiền cho nó, nó lại chẳng nói nănggì, mình sợ nó không đồng ý, thế là vội nhét tiền vào tay nó rồi cầm tấm vải đi. – Lúc đó Thi Thi nghĩ rằng mình vớ được món hời; cứ ngỡ kiếmđược bảo bối rẻ, nào ngờ lại là tấm vải bị nguyền rủa. Xem ra các cụ nói “sướng quá hóa rồ” cấm có sai.

Kha Lương lườm Thi Thi 1 cái, lại giơ tay nhứ nhứ ý muốn nói: “Vẫncòn ở đây mà dương dương tự đắc, mọi tai họa là do cô gây ra cả đấy.”

Bất lực trước con đường hiểm trở, Kha Lương liền dừng xe lại, nói:

– Hay là bọn mình tìm đường khác vào làng đi.

Mọi người ngừng tranh cãi, xe đã không thể tiến vào sâu hơn nữa.

Không khí ảm đạm, không ai biết phải làm gì. Thi Thi là người đầu tiên nhảy ra khỏi xe, cô đề nghị:

– Em dám khẳng định ngôi làng ở phía trước. Bây giờ em không nhớ nổitrước đây làm thế nào mà em đã lái xe vào đó được nhưng em có thể khẳngđịnh đúng là con đường này. Nếu giờ xe không vào được thì chúng ta đi bộ vậy.

Hắc Bảo kêu lên 1 tiếng rồi nhảy ra khỏi xe, Kha Lương kinh ngạc phát biểu:

– Đến mèo cũng còn dám xuống xe, vậy chúng ta sợ gì mà không xuống chứ?

Tần Cẩm và Tử Minh mỉm cười rồi xuống xe, xách theo hành lý. Nhân lúc trời còn sáng, họ tranh thủ lên đường ngay.

Đây giống như chuyến du lịch về ngoại ô, 2 nam 2 nữ trông rất thânmật, đeo ba lô đi đường núi; lại còn có 1 con mèo đen rất đẹp dẫn đường. Cảnh đó, nếu phối thêm tiếng nhạc trữ tình dìu dặt vào thì đúng là bốicảnh điển hình trong phim dài tập của Quỳnh Dao. Nhưng thực ra họ chỉđang cố làm ra vẻ bình tĩnh, thư giãn mà thôi.

Trên lưng họ như đang mang 1 vật rất nặng, tuy vậy không ai bảo ai,cũng không ai dám ngoảnh đầu về phía sau, bởi sợ rằng có người khôngchịu nổi sẽ hét toáng lên làm kinh sợ tất cả,

Con đường trước mặt sâu hun hút. Cây cối um tùm, rậm rạp 2 bên. ThiThi và Hắc Bảo đi đầu, Tần Cẩm đi giữa, Kha Lương thứ 3, Lục Tử Minh cầm súng đi cuối cùng.

Màn đêm dần buông xuống, Thi Thi đề nghị quay lại nhưng Kha Lương gạt đi bởi nếu quay lại, sợ không tìm được nơi này nữa. Họ lại quyết địnhdựng lều, ăn lương khô qua đêm. Khi ngôi sao nhỏ đầu tiên lóe lên trênbầu trời, Thi Thi hét toáng lên, đánh thức cả bọn đang chán chường. Côchỉ vào ánh sáng đằng xa, nói:

– Em dám khẳng định đúng là chỗ đó rồi. Trời ạ! Đúng là tìm thấy rồi, em đã nói rồi mà, đi như vậy không sai đâu.

Mọi người vui vẻ ôm chầm lấy nhau. Họ cứ ngỡ chỉ cần trả lại mảnh vải cho chủ của nó, thì lời nguyền độc ác và con ma nữ đeo bám họ lâu naysẽ tan biến đi ngay.

Ánh đèn nhỏ nhoi đó trở thành tia hy vọng cuối cùng của họ.

Thi Thi lại bắt đầu khóc thút thít. Tần Cẩm ôm lấy cô an ủi. Thi Thi hối hận nói:

– Nếu như em không mang mảnh vải quỷ quái này về thì có lẽ Lam Kỳ đãkhông phải chết, Ank Kỳ không bị điên và cũng không xảy ra quá nhiềuchuyện với chúng ta như vậy.

Kha Lương đứng bên cạnh trêu:

– Nếu như ba mẹ em không sinh ra em, em sẽ không biết lái xe. Nếukhông biết lái xe, em sẽ không thể tới được nơi này. Nếu thế giới nàykhông có xe ôtô, không có ai phát minh ra xe ôtô thì em sẽ không lái xeđi du lịch 1 mình. Thế nhưng thế giới này lại không có nhiều “nếu” nhưthế. Tóm lại, tất kả không phải lỗi của em, đừng buồn nữa.

Lục Tử Minh lại đăm chiêu hồi lâu:

– Tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Chẳng lẽ phá lời nguyền lại đơn giản thế ư?

Kha Lương châm chọc:

– Anh còn muốn thế nào nữa, chẳng lẽ như thế vẫn chưa phù hợp với thân phận cảnh sát quốc tế của anh nữa à?

Tần Cẩm khuyên can:

– Được rồi, tới giờ mà các anh vẫn còn cãi nhau. Việc quan trọng làchúng ta phải nhanh chóng trả tấm vải này cho họ để cứu Anh Kỳ và congái cô ấy khỏi lời nguyền. Nếu không làm được, chúng ta sẽ không ra nổikhu rừng này đâu.

Mọi người quay lại nhìn con đường lúc nãy giờ đã chìm trong đám câycối rậm rạp. Giống như có ai đó cố tình xóa dấu vết. Họ đã lạc trongrừng cây, lúc này đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Lúc mọi người đang mải mê tranh cãi thì Hắc Bảo nhẹ nhàng tiến vàocon đường lúc đầu họ tới, nó chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mấttrong lùm cây.

Bốn người đang vừa đi vừa tranh cãi thì bỗng nghe Tần Cẩm hét toáng lên. 1 bóng người đang treo lủng lẳng trên cây.

Kha Lương nhìn kỹ lại rồi thở phào nói:

– Ông à, ông mau xuống đi!

Mọi người vẫn còn chưa hết sợ, đờ đẫn nhìn ông nội Kha Lương bay xuống.

Thi Thi không kìm nén nổi nữa, kêu lên:

– Ông à, ông không biết là lúc này bọn cháu đã sợ đến nước nào rồi mà còn dọa tụi cháu thế; ông biết không, thời này số lượng người mắc bệnhtim còn nhiều hơn lượng ma quỷ có trong thời của ông đấy. Ông cứ xuấthiện như vậy, sớm muộn cũng làm bọn cháu đau tim đấy.

Kha Lương xấu hổ nhắc ông:

– Ông à, lần trước cháu đã nhắc ông khi xuất hiện không quá bất ngờ mà.

Ông trẻ nghiêm túc căn dặn:

– Tốt nhất các cháu nên về cùng Hắc Bảo, tuy ông chưa điều tra ra nólà linh vật gì nhưng ông cứ có cảm giác lần này các cháu bị lừa rồi. Đãcó người cố ý dẫn dụ các cháu vào ngôi làng này, đặc biệt hơn nữa, câycối ở đây cũng bị thế lực bí ẩn đó điều khiển rồi.

Lục Tử Minh ngạc nhiên hỏi lại:

– Thế lực bí ẩn nào hả ông?

Ông trẻ giải thích:

– Thế giới của chúng ta chia làm 2 phần, như cách nói của Đạo gia làphần âm và phần dương. Nơi này thuộc âm giới, nó cũng không hẳn là âmphủ như các cháu biết mà đơn giản chỉ là nơi bị âm khí điều khiển. Nếulời nguyền ra đời ở đây thì nhất định nó sẽ tìm cách ngăn cản không chocác cháu về; bởi âm khí ở đây rất nặng; chính bản thân nó cũng bị giam ở đây nên nó cũng muốn các cháu bị như thế.

– Nếu đúng như thế thật thì may quá, bởi chúng cháu vào trả mảnh vảiđó là có thể giam được con ma nữ kia rồi. Đó chẳng phải là điều chúng ta cần hay sao? – Tần Cẩm thắc mắc hỏi lại.

– Vấn đề ở chỗ các cháu vào rồi có ra được nữa không? Nơi này đã cólời nguyền 1 khi bước chân vào thì không thể trở lại, vậy các cháu cònra được không?

Mọi người im lặng suy nghĩ.

– Ông nghĩ là tốt nhất các cháu về đi! Nếu nay các cháu trả lại mảnhvải cũng đồng nghĩa với việc bỏ mạng đấy. Con người ai cũng phải chết,nhưng nếu chết oanh liệt trên dương giới thì ông còn có thể chăm lo được cho linh hồn của các cháu, chứ chết ở đây thì ông cũng đành bó taythôi, bởi chính ông cũng không ở đây lâu được. Chính vì thế các cháukhông nên ở đây lâu; nếu cứ ở đây tới 12 giờ đêm thì mọi con đường tớiđây sẽ bị phong tỏa, lúc ấy, dù cho các cháu định quay lại cũng khôngđơn giản chút nào.

Thi Thi suy sụp hoàn toàn:

– Ông à, theo cách nói của ông thì tiến vào thì sẽ chết, mà quay rathì vẫn bị lời nguyền đeo bám, tóm lại tiến hay thoái cũng đều chết cảphải không ông?

– Điều này thì ông cũng không chắc nữa bởi lần trước cháu đã mangđược mảnh vải ra, biết đâu lần này lại may mắn như lần trước thì sao?

Ông trẻ thở dài nói với Kha Lương:

– Hay cháu về đi, cả nhà họ Kha chỉ có mình cháu hương hỏa. Xích hoàn sẽ bảo vệ cháu ra khỏi đây. 1 chút âm khí thế này không đủ để đấu lạivới xích hoàn, nhưng nó lại chỉ có thể bảo vệ cho 1 mình cháu mà thôi.

Nói xong ông trẻ biến mất.

Nghe xong, tâm trạng ai cũng buồn tái tê, Tần Cẩm và Thi Thi ôm nhau òa khóc.

Thi Thi nói trong nước mắt:

– Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Lẽ nào lại quay về?

Ai cũng mong muốn phá bỏ được lời nguyền tai quái này để cứu mình vàngười khác. Nhưng giờ đây sự thật lại quá phũ phàng, cho dù họ cố gắngcỡ nào thì cũng chỉ có đường chết mà thôi.

Nhìn dáng vẻ đau khổ của Thi Thi và Tần Cẩm, Lục Tử Minh giật chiếc ba lô đựng mảnh vải đỏ rồi nói:

– Để tôi 1 mình đem trả mảnh vải này. Kha Lương à, anh cố bảo vệ cho họ bình an trở về nhé!

Thi Thi thực sự cảm động, đưa mắt nhìn Lục Tử Minh. Cô thấy anh thậtdũng cảm. Dẫu sao anh cũng chỉ là 1 cảnh sát bằng xương bằng thịt, 1người không quá mê tín vào chuyện không đâu, thế mà trong lúc dầu sôilửa bỏng này lại dũng cảm đứng lên gánh lấy trách nhiệm nặng nề chỉ với 2 bàn tay trắng, trong khi Tần Cẩm đã có Hắc Bảo, cô có vòng tay hồngngọc tránh tà, Kha Lương có xích hoàn bảo vệ.

Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, Tử Minh cũng xông lên phía trước “để bảovệ mọi người”. Trong tâm tưởng anh, đây chẳng qua là nhiệm vụ đặc biệtbảo vệ người dân. Tuy anh có hơi cố chấp, bướng bỉnh nhưng cho dù thếnào anh vẫn đặt nhiệm vụ bảo vệ tính mạng mọi người lên hàng đầu.

Kha Lương cướp lại chiếc ba lô nói:

– Tôi là con cháu nhà họ Kha, nếu bây giờ chỉ vì 1 chút âm khí này mà sợ hãi thì sau này làm sao dám bắt ma kiếm tiền? Trước đây nhà tôi cònlà đạo trưởng nổi tiếng cơ mà, thôi cứ để tôi trả lại mảnh vải, anh đưa 2 cô gái ra khỏi khu rừng này đi.

Tần Cẩm nhìn Kha Lương. Cô nhận thấy anh chàng này thật bướng bỉnh,ngốc nghếch, lại hay tỏ vẻ anh hùng rơm. Lúc trên xe anh chàng chốc chốc lại nhìn vào gương chiếu hậu ngắm nghía kiểu tóc của mình.

Thi Thi chẳng nói năng gì, giành lại chiếc ba lô rồi chạy như bay.

Mọi người đuổi theo sau, cô nghẹn ngào nói:

– Đứng lại, mọi người không được đuổi theo em.

Mọi người nhìn thấy cô khóc như mưa. Thi Thi nói tiếp:

– Mảnh vải này do em mang về, vậy thì chính em sẽ mang trả nó, em đãhại chết Lam Kỳ và rất nhiều người khác rồi. Nếu bây giờ lại tiếp tụchại mọi người nữa thì em sẽ ân hận cả đời mất. Mọi người đi đi!

– Thi Thi à, sao cậu ngốc thế? – Tần Cẩm bức xúc lên tiếng. – Dù gìthì bọn mình cũng là bạn tốt của nhau, hơn nữa lời nguyền không phải docậu đặt ra, đây chỉ là việc bất đắc dĩ thôi mà; cũng có thể nó là việcđã được định sẵn trong đời bọn mình. Nếu giờ để 1 mình cậu vào làng trảvải còn bọn mình thì trốn chạy để sống hèn nhát như thế, thử hỏi bọnmình có thể vui được không?

Tần Cẩm quỳ sụp xuống nài nỉ:

– Thực sự mình không muốn trông thấy ai chết nữa; nếu sống tất cảcùng sống, ngược lại nếu phải chết thì tất cả cùng chết. Mọi người đừngcố tự hy sinh mình nữa.

Kha Lương và Tử Minh đứng sau Tần Cẩm gật đầu tán đồng.

Thi Thi bỏ chiếc ba lô xuống rồi chạy tới chỗ Tần Cẩm, 4 người họ nắm chặt tay nhau. Họ đã thống nhất thành 1 khối. Ai cũng hiểu rằng: Mìnhkhông thể sống nhờ sự hy sinh của người khác.

Đúng lúc mọi người đang nắm chặt tay nhau thì nghe thấy tiếng mèo kêu văng vẳng. Tần Cẩm vui mừng nhảy cẫng lên: “Hắc Bảo đấy, nó trở lạirồi.”

1 bóng đen nhảy ra từ bụi cây, lao vút về phía Tần Cẩm.

Khi Tần Cẩm đang vui mừng ôm Hắc Bảo thơm lấy thơm để thì trong lùmcây bỗng vọng ra tiếng sột soạt. Hắc Bảo rướn người lên rồi kêu “meo,meo”

1 cái bóng đứng lên trong lùm cây; mọi người hốt hoảng nhìn vào bóng đen ấy. Nín thở.

…Đột nhiên bóng người đó cất tiếng lảnh lót:

– Mèo con à, em đang ở đâu đấy?

Lục Tử Minh bật đèn pin, Thi Thi nhìn chằm chằm vào bóng người đó rồi kêu lên:

– Đây chính là đứa trẻ đã bán cho em tấm vải đó.

Mọi người chăm chú nhìn sau lưng thằng bé, nếu có bóng chứng tỏ nó là người còn ngược lại thì là ma. Tất cả thở phào nhẹ nhõm, thằng bé nàycó bóng. Nó là người chứ không phải ma.

Lúc này họ mới chú ý ngắm thằng bé. Nó rất xinh trai, nhưng mắt lạiđang nhắm nghiền. Dưới ánh đèn pin lờ mờ họ thấy nó trắng bệch cứ nhưchưa bao giờ ra dưới ánh nắng mặt trời vậy.

Nó cứ sờ sẩm trong bụi cây rồi đi về phía phát ra tiếng kêu của HắcBảo, vừa lần tìm nó vừa gọi to: “Mèo con à, em đang ở đâu thế? Lại đâyvới anh, anh không làm hại em đâu.”

Đứa bé này khoảng năm sáu tuổi, ăn mặc rất giản dị. Dường như tất cảvải vóc trên người nó đều được dệt thủ công. Hắc Bảo nhảy ra khỏi lòngTần Cẩm rồi chạy tới chỗ thằng bé; nó nhìn Tần Cẩm kêu “meo, meo”.

Tần Cẩm nghĩ thầm, chính Hắc Bảo đã cố ý dẫn thằng bé này đến đây là bảo mình đi theo nó cũng nên.

Thằng bé ôm lấy Hắc Bẩo rồi quay người về phía lùm cây đi tiếp.

Thi Thi đột nhiên cất tiếng:

– Em à, em còn nhớ chị không?

Bất ngờ với câu hỏi của Thi Thi, thằng bè run bắn lên, đánh rơi cả Hắc Bảo xuống đất.

Thi Thi xúc động chạy tới trước mặt nó rồi hỏi tiếp:

– Chị chính là người đã mua tấm vải ở nhà em cách đây không lâu, em còn nhớ chị không?

Thằng bé đã bình tĩnh hơn, nó gật đầu rồi trả lời:

– Chị à, chị tới đây làm gì thế?

Thằng bé đó nói rất chậm, từng từ, từng từ một, giọng của nó rất lạ, giống như bị tắc trong cổ vậy.

Thi Thi vội vàng đáp lại:

– Chị trả mảnh vải cho em.

Thằng bé ngạc nhiên hỏi lại:

– Chị không cần trả lại đâu, chị đã mặc nó lên người rồi phải không?

Thi Thi sợ hãi lùi về phía sau.

– Nếu bây giờ chị trả nó cho em cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, nó quá ồn ào, cứ kêu gào suốt ngày. Em đã tặng nó cho người khác rồithì dù thế nào nó cũng không trở lại đâu.

Tần Cẩm hỏi thằng bé:

– Em tên gì vậy?

– Em tên Tiểu Ngư, anh chị có 4 người phải không?

Lục Tử Minh ngạc nhiên hỏi lại:

– Sao em biết được?

– Mẹ em nói rằng mắt em không tốt nhưng tai em thính hơn người thường.

– Nhà em ở ngôi làng phía trước à?

– Vâng ạ, mà anh chị có muốn về nhà với em không?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau thăm dò ý kiến. Họ tự nhận thấy trừ phihọ vào làng đó mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chứ quay trởra cũng chỉ có đường chết mà thôi.

Tiểu Ngư ôm Hắc Bảo đi đằng trước, mọi người đi theo sau. Ánh đèncàng lúc càng sáng, nhưng Tần Cẩm đã phát hiện ra đó không phải là ánhđèn mà là đốm lân tinh.

Đốm lân tinh lập lòe khắp ngôi làng.

Kha Lương an ủi Tần Cẩm:

– Xét về góc độ khoa học thì cơ thể người ta khi chết đi vẫn còn rấtnhiều phốt pho, trong thời tiết mùa hạ nóng bức thì tự bốc cháy, tạo nên hiện tượng này.

Đang say mê giải thích thì 1 đốm lân tinh bay thẳng về phía Kha Lương làm anh vội vàng cúi đầu tránh.

Lục Tử Minh được thể chọc ngoáy:

– Bây giờ thì hết ti toe khoa học nhớ!

Tiểu Ngư quay người lại thắc mắc:

– Đốm lân tinh rất giống với ánh sao trên trời.

Thi Thi ngạc nhiên nói:

– Em đã thấy lân tinh rồi à? Mắt em vẫn nhìn được phải không?

– Không phải đâu chị, em bị mù bẩm sinh mà, do vậy chẳng nhìn thấycái gì. Thỉnh thoảng, em nằm mơ thấy bố mẹ em, thấy ánh sao xanh, thấycả mặt trăng tròn xoe. Mẹ em giải thích rằng do ban ngày em nghĩ nhiềuđến những thứ đó nên ban đêm mơ thấy thôi.

Tần Cẩm thông cảm nhìn cậu bé:

– Không sao đâu, đợi bọn chị giải quyết xong việc sẽ khuyên bố mẹ emđưa em đi khám mắt. Một ngày không xa, em sẽ tận mắt nhìn thấy trăng vàsao thật.

Tiểu Ngư vui vẻ cười to. Tuy cậu bé bị mù nhưng nó định vị phươnghướng rất tốt. Lúc này nếu làm 1 phép so sánh, thì mấy người sáng mắtgộp lại cũng không bằng nó.

Cuối cùng họ đã tới nơi. Thi Thi háo hức chỉ vào ngôi nhà trước mặt kêu to:

– Mọi người nhìn đi, chính là ngôi nhà này. Em vẫn còn nhớ hôm đó mảnh vải treo trên cái cây này đẹp vô cùng.

– Trí nhớ của chị tốt thật đấy! – Tiểu Ngư khen Thi Thi, rồi đẩy cửa đi vào trong.

Sau cánh cổng là 1 cái sân rộng, 1 vài đốm lân tinh lập lòe trong đó.

Tần Cẩm hỏi:

– Bố mẹ em đâu?

– Họ ra ngoài đi làm rồi, lát nữa sẽ về thôi.

– Muộn như thế này rồi mà còn làm cái gì nữa không biết? – Lục Tử Minh tò mò hỏi.

– Bây giờ là buổi tối ư? Không thể nào là buổi tối được, bây giờ làban ngày chứ! Bố mẹ thường nói với em họ đi làm lúc ban ngày mà.

Tần Cẩm lạnh toát cả người.

Cô nhẹ nhàng nói với Kha Lương:

– Anh có thấy ngôi làng này im lìm khác thường không?

Kha Lương run rẩy trả lời:

– Cũng có thể nơi này không có điện nên mọi người ngủ sớm chăng?

Lục Tử Minh thắc mắc:

– Tôi vẫn thấy ngôi làng này lạ lắm. Trước cửa rất nhiều ngôi nhà bị mạng nhện chăng dày đặc, trông như chẳng có người ở vậy.

Thi Thi gọi Tiểu Ngư tới hỏi:

– Người trong làng đông không em?

– Đông lắm chị à, mỗi khi họ đi làm về là cả làng lại náo nhiệt hẳnlên. Mọi người đi sang nhà nhau nói chuyện, chơi đùa, lại còn ăn cơmnữa. Có điều bố mẹ em không cho phép em ăn cơm với người trong làng, bốem giải thích do em còn nhỏ chưa đi làm nên không được ăn chung với mọingười.

– Thế em ăn những gì?

– Em ăn lúa mạch, ngô và cả hoa quả nữa.

– Thế bố mẹ em ăn gì?

– Em cũng không rõ nữa. Họ để đồ ăn trên tủ quần áo cao cao kia. Họ không cho em ăn.

Lục Tử Minh kéo ghế trèo lên xem. Anh nhìn thấy 1 cái bao liền kéo ra xem, vừa nhìn vào trong, anh sợ hãi hét lên rồi ngã vật xuống, tay vẫnnắm chặt cái bao.

Mọi người chiếu đèn vào chiếc bao, trong bao chỉ có nến thơm và vàng mã.

Tiểu Ngư tò mò, quay mặt về hướng chiếc bao hỏi:

– Họ ăn gì thế hả anh chị?

Tần Cẩm bình tĩnh trả lời:

– Chẳng có gì đâu, chỉ là lạp xưởng thôi mà. Chả trách họ không choTiểu Ngư ăn, bởi Tiểu Ngư chưa làm việc nên không được ăn thứ này.

Tiểu Ngư phấn khởi nói:

– Em sẽ cố gắng hết sức. Sau này lớn lên em sẽ cùng ăn với bố mẹ.

Kha Lương hét lên:

– Đừng ăn!

Tiểu Ngư nghiêm túc hỏi lại:

– Sao lại không được ăn?

Kha Lương lừa Tiểu Ngư:

– Em trắng như thế này, nếu cứ ăn lạp xưởng sẽ bị đen đấy; về sau khó lấy được vợ.

Bỗng nhiên Tiểu Ngư dỏng tai lên nghe ngóng:

– Đúng rồi, bố mẹ em sắp về rồi. Em đã nghe thấy tiếng đào đất của họ, họ đã đào tới đầu làng rồi.

Thi Thi ngồi xuống nói với Tiểu Ngư:

– Tiểu Ngư ngoan, bây giờ bọn chị sẽ chơi trò trốn tìm với bố mẹ emnhé. Bọn chị trốn đây, em không được nói với họ là bọn chị đang ở đây.Cứ để cho họ tìm nghe chưa?

Tiểu Ngư hớn hở vỗ tay khen hay.

4 người vội tắt đèn pin rồi leo lên mái nhà. Từ trên này, họ nhìn thấy mọi thứ trong làng.

Họ nhìn thấy 1 bầy lân tinh đang bay vào làng. Họ tự nhận thấy mìnhđang bị nguy hiểm bởi mọi ngả đường đã bị chặn lại. Ngôi làng này tọalạc chính giữa hẻm núi hẹp, 2 bên là núi, chỉ có 2 lối đi là đầu làng và cuối làng mà thôi. Không còn cơ hội thoát thân nữa rồi.

Tần Cẩm khẽ nói:

– Kha Lương à, sao chiếc khuyên tai của anh lại sáng lên thế?

Mọi người đều nhìn thấy khuyên tai của Kha Lương phát ra 1 vòng sáng màu tím nhạt.

Thi Thi hốt hoảng nói:

– Vòng tay của em cũng đỏ lên này.

Hắc Bảo đứng thủ thế trên cầu thang, mọi người bắt đầu hoang mang hốt hoảng.

Lục Tử Minh bình tĩnh khuyên nhủ:

– Bây giờ nếu chúng ta hồi hộp lo lắng cũng chẳng giải quyết được vấn đề; phải mau tìm cách thoát khỏi đây.

– Làm sao mà thoát được? Anh không nhìn thấy đầu làng cuối làng đều đã bị phong tỏa rồi ư? – Kha Lương giận dữ nói.

– Dù gì chúng ta cũng không nên qua đêm ở đây, bởi nếu ở lại chúng ta sẽ không có cơ hội trốn thoát. Hay là chúng ta tách nhau ra, làm thế để có thể tăng cơ hội sống sót. Bởi nếu chúng ta cứ túm tụm 1 chỗ, chẳngmay xảy ra chuyện, không ai có thể thoát được. Điều cấp bách bây giờ làphải có người chạy được ra ngoài để xin cứu trợ.

– Trời ạ, cái chỗ khỉ ho cò gáy này thì làm gì có ai để cứu chứ?Chúng ta chẳng trông chờ vào ai được đâu. – Thi Thi thất vọng nói.

Lục Tử Minh kiên trì thuyết phục mọi người hãy tách nhau ra để trốnchạy. Đây là kinh nghiệm nhiều năm làm việc trong ngành cảnh sát của anh – không bao giờ để hết trứng trong 1 giỏ. Tình hình nguy cấp như thếnày, 1 người thoát ra được cũng là kỳ tích rồi, không thể chần chừ lâuhơn nữa.

Anh thò đầu ra khỏi giếng trời của ngôi nhà để quan sát xung quanh.Anh nhận thấy cảnh đêm ở đây đẹp tuyệt. Chỗ này giống như chốn đàonguyên tách biệt với thế giới bên ngoài. Bầu trời được điểm xuyết vô sốvì sao sáng làm cảnh đêm càng lung linh huyền ảo; không ai có thể lườngđược sự nguy hiểm ẩn chứa bên trong chốn đào nguyên này. Kha Lương làngười thứ 2 bất đắc dĩ phải ngắm màn đêm huyền bí nơi đây. Rồi anh thốtlên: “Nếu người ta khai thác nơi này thành điểm du lịch thì 1/5 năm nay, chúng ta sẽ có thêm 1 địa điểm để xả hơi.”

Tần Cẩm đánh nhẹ vào chân Kha Lương nhắc nhở:

– Lúc này mà anh vẫn còn tâm trạng xả hơi được à?

Kha Lương quay lại cười với cô; anh nhẹ nhàng tháo chiếc khuyên tai ra rồi đưa cho Tần Cẩm:

– Em đeo nó đi, nó sẽ bảo vệ cho em đấy. Ông anh nói là nó có thể bảo vệ cho 1 người mà.

– Thế còn anh?

– Anh là hậu duệ nhà họ Kha. Sao lại cần thứ này bảo vệ chứ?

Tần Cẩm cảm động nhìn anh không nói nên lời. Trong lúc mạng sống củamọi người có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào, nếu có linh vật bảo vệ, có lẽ sẽ không phải bỏ mạng nơi đây, vậy mà Kha Lương lại nhường cơ hội đócho cô.

Cô khóc thầm.

Lục Tử Minh nhìn thấy cảnh này, vô cùng đau lòng. Anh nhận thấy những ngày này, do thường xuyên phải đối mặt với hiểm nguy, anh chẳng còn tâm trạng đâu để nghĩ tới tình yêu nam nữ nữa. Vậy mà vào lúc này đây, điều anh không mong chờ nhất đã xảy ra.

Thi Thi đau xót nhìn Tử Minh, cô cố kìm nén xúc động rồi thuyết phục Tần Cẩm:

– Mình sẽ ở cùng với Tử Minh thành 1 nhóm, bởi tách ra càng nguy hiểm hơn, cậu và Kha Lương nên chia nhau ra mà chạy.

Nhưng Tần Cẩm thúc Thi Thi 1 cái rồi nói:

– Cậu lên giếng trời trước đi.

Đúng lúc Thi Thi trèo lên giếng trời thì có tiếng lục đục ngoài sân.Tần Cẩm giục mọi người mau trốn đi; Ba người đã trốn ra sau ngôi nhà.Lúc này Tần Cẩm muốn trốn cũng khó bởi giếng trời cũng hướng về cổngnhà, chỉ cần cô ló đầu ra sẽ bị phát hiện ngay.

Tần Cẩm nhẹ nhàng ôm Hắc Bảo trốn vào góc khuất của gác xép. Qua cửasổ gác xép, cô có thể nhìn rõ mọi thứ trong sân. Tuy ngôi làng này không có điện nhưng cô nhận thấy ở đây có thứ ánh sáng mơ mờ sáng hơn ánhtrăng 1 chút. Thứ ánh sáng đó phát ra từ đất, chiếu sáng cả ngôi làng.

Cô nghe thấy Tiểu Ngư reo vui: “Bố mẹ đã về rồi ạ?”

Vài đốm lân tinh vây quanh người Tiểu Ngư. Ngoài sân ồn ào hẳn lên, cuối cùng có người đẩy cửa bước vào.

Tần Cẩm sợ hãi, tò mò quan sát bố mẹ Tiểu Ngư. Cô muốn biết rốt cục đã có chuyện gì xảy ra với họ.

2 bóng người bước vào trong, giọng nói của họ giống hệt Tiểu Ngư -từng từ, từng từ một, rất chậm. Bây giờ cô biết, Tiểu Ngư đã học từ bốmẹ nó. Giọng nói đó không khó nghe nhưng lại khiến người nghe sởn gaiốc.

– Tiểu Ngư à, bố mẹ đã về. Con lấy nước cho bố mẹ rửa mặt đi.

Tiểu Ngư vui vẻ, nhanh chóng đi lấy nước, chẳng mấy chốc đã bưng nước ra, nó thành thục đưa chiếc khăn mặt cho bố.

Tần Cẩm nhìn vào chậu nước đặt trong sân. Màu nước sáng lạnh trongđêm, cô thấy bố mẹ Tiểu Ngư chầm chậm ngồi xuống rửa mặt. Trái với suyluận của Tần Cẩm, cô tưởng sẽ nhìn thấy bộ mặt bị phân hủy, đằng này bộmặt tuy không đẹp nhưng bình thường như bao người khác. Mái tóc lòa xòaxõa xuống trước trán làm cô không nhìn rõ mắt của ông ta.

Họ ngồi xuống trên chiếc bàn trong sân, mẹ của Tiểu Ngư nhẹ nhàngngâm nga hát, bà bắt đầu kể cho mọi người nghe những câu chuyện vui khiđi làm.

Tần Cẩm cảm thấy mình đa nghi quá. Cô thấy con người ở đây thật chấtphác, thật thà bởi họ sống ở vùng sơn cước lạc hậu cách biệt hẳn với thế giới đầy biến động bên ngoài. Chỗ này thậm chí còn chưa có điện, do vậy người ta đi ngủ sớm rồi tranh thủ đi làm tối cũng nên. Thế giới này lẽnào lại có nhiều ma quỷ đến thế.

Vừa nghĩ cô vừa cười nhạo sự nhút nhát của mình. Đúng lúc cô định đira chào hỏi bố mẹ Tiểu Ngư thì cô nhìn thấy gì đó trong mắt Hắc Bảo.

Trong giây lát, mắt Hắc Bảo sáng như gương, nhìn vào đó có thể thấyhết toàn cảnh trong sân. Bình thường không bao giờ xảy ra chuyện tươngtự như vậy. Trong mắt Hắc Bảo, cô không chỉ nhìn thấy 3 người mà là 5người. Cô lại quá quen với 2 bóng người kia, 1 đứa đang ngồi trên đầu bố Tiểu Ngư, đứa còn lại đang vắt vẻo sau lưng mẹ Tiểu Ngư. Cô đã nhìnthấy cảnh này lúc con ma nữ ám vào Thi Thi và Anh Kỳ. Hai con ma nữ đang nằm xoài trên người bố mẹ Tiểu Ngư, chúng thò tay khoét mắt họ rồi đưavào miệng.

Gió thổi tung đám tóc trước mặt bố mẹ Tiểu Ngư, Tần Cẩm chỉ nhìn thấy 4 hốc mắt đen ngòm không còn chảy máu nữa. Dường như họ không còn cảmgiác đau.

Họ đã chết rồi. Tần Cẩm đã rõ chân tướng sự việc.

Mồ hôi túa ra, cô suy đoán: “Có lẽ ngôi làng này đã vô tình có tấmvải ma quái đó, rồi tất cả mọi người ở đây bị lời nguyền tai ương bámvào, sau đó bị bọn ma nữ nhập hồn điều khiển. Cô thắc mắc tại sao TiểuNgư lại không bị chúng điều khiển. Tuy cả làng đã bị lời nguyền hạichết, tại sao ông trẻ lại nói rằng chính bản thân lời nguyền đó cũng sợhãi khi trở về đây?”

Cô chợt nhận ra đã không còn nhiều thời gian để suy nghĩ vẩn vơ nữa.Trong mắt Hắc Bảo, cô nhận thấy bọn ma nữ bắt đầu hành động, dường nhưchúng đã đánh hơi thấy cô.

Bố mẹ Tiểu Ngư ngơ ngác đứng dậy hỏi:

– Có người lạ vào làng hả con?

Giọng nói của họ lúc này đã thay đổi, không còn nhịp điệu chậm chạp như lúc nãy nữa, thay vào đó là giọng nữ đanh thép.

Tiểu Ngư nghịch ngợm trả lời:

– Đâu có, con không dẫn người lạ tới đây.

Bố mẹ Tiểu Ngư không tin, tự leo lên trên gác xép tìm.

Tần Cẩm nhìn thấy rõ ràng hai con ma nữ đã ngừng móc mắt bố mẹ TiểuNgư, chúng bắt đầu chỉ tay lên gác xép rồi không ngừng làm động táckhoét mắt bằng ngón trỏ.

Tần Cẩm sợ hãi nhìn xung quanh, may mà bên trên còn có giếng trời; cô định trèo lên trên nhưng Hắc Bảo lại đứng chặn phía trước.

Lẽ nào trên giếng trời lại nguy hiểm hơn chỗ này?

Nhưng nếu cứ đứng ở đây, sớm muộn gì cũng bị bố mẹ Tiểu Ngư phát hiện.

Lúc này, cô chẳng còn chỗ nào để trốn cả. Cô đành lùi sâu vào góckhuất của gác xép; tay vẫn ôm chặt Hắc Bảo. Tự nhiên Hắc bảo ngoan hơnhẳn, nó nằm im, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Tiếng bước chân càng ngày càng to, chiếc cầu thang gỗ cứ “cót két”không ngừng. Tiếng bước chân rất lạ, không giống với tiếng người đi lại, cứ “bồm bộp” như tiếng gỗ rơi từ trên cao xuống vậy.

Tần Cẩm trốn trong chiếc thùng gỗ trên gác xép. Cô đã nhìn thấy bóng người lấp ló ngoài cửa.

Tim cô đập thình thịch. Ánh sáng mờ ảo rọi vào căn phòng, cô nhìnthấy bố mẹ Tiểu Ngư tiến gần về phía giếng trời. Họ ngẩng đầu nhìn lêntrên. Đột nhiên 1 khuôn mặt lạ với hai hố mắt trống rỗng ló ra; chảtrách Hắc Bảo không cho cô trèo lên, hóa ra trên đó đã có người mai phục rồi.

Tần Cẩm lo lắng nghĩ thầm, lẽ nào Kha Lương, Thi Thi, Lục Tử Minh đãbị bọn ma này bắt rồi? Nếu không sao chúng lại biết ở đây có người mà mò tới?

Trời ạ! Không biết họ thế nào? Bây giờ cô mới thấy quyết định của TửMinh là hoàn toàn chính xác. Nếu lúc này họ đang túm tụm ở đây thì khảnăng 1 người trốn thoát được cũng khó.

Tần Cẩm nghe thấy tiếng bước chân bố mẹ Tiểu Ngư ngay sát chỗ côtrốn. Cô đã có thể nhìn rõ mặt họ, lớp da sẫm màu đầy vết nám, trên 2hốc mắt chỉ còn lại những cục máu khô sẫm bầm lại. Động tác của 2 con ma nữ kia chậm hẳn lại, chúng đã phát hiện ra nơi ẩn náu của Tần Cẩm.

Trong lúc nguy cấp, cô nghĩ tới Kha Lương và chiếc khuyên tai anh đưa cho cô. Cô vội lấy chiếc khuyên tai ra, bây giờ nó chuyển màu tím sáng. Bọn ma dường như rất sợ màu này, chúng không dám tiến lại gần.

Đúng lúc này, một bóng người nhảy từ giếng trời xuống. Tần Cẩm và bốmẹ Tiểu Ngư đều ngoảnh lại nhìn, thì ra là Kha Lương. Anh đang cầm mộtchiếc gậy gỗ:

– Đừng sợ, anh đến cứu em đây.

Tần Cẩm đứng phắt dậy, cô chạy về phía anh trách móc:

– Anh còn trở lại đây làm gì?

– Anh không thể để em ở đây một mình được.

Bên giếng trời lại xuất hiện hai bóng người nữa; đó là Thi Thi và Tử Minh.

– Đúng vậy, bọn mình không để cậu ở đây một mình được.

Xích hoàn của Kha Lương và vòng ngọc của Thi Thi đều sáng bừng lên. Xem ra trước mắt có thể bảo vệ bốn người.

Hắc Bảo run rẩy trong lòng Tần Cẩm, mọi người đứng dựa vào cửa, đối mặt với bố mẹ Tiểu Ngư. Tử Minh rút súng chĩa vào bọn ma.

Thi Thi liếc mắt nhìn khẩu súng trên tay Tử Minh rồi nói:

– Cất đi, đừng lãng phí đạn nữa anh. Bọn này có bắn trúng cũng không chết đâu.

Tử Minh vẫn ngoan cố chĩa súng vào chúng.

Đột nhiên mẹ Tiểu Ngư đi về phía cửa để tránh ánh sáng rồi kêu to.

Bốn người nhận ra các đốm lân tinh trong làng bỗng chốc bay về hướng ngôi nhà này.

– Chết thật, bọn chúng gọi đồng bọn tới trợ giúp đấy. Kha Lương uất ức lên tiếng.

Tần Cẩm giục:

– Còn ở đấy nói gì nữa, mau chạy đi thôi!

– Có chạy cũng không thoát được, bọn anh vừa quan sát xung quanh,nhận thấy có thể ra khỏi nơi này. Nhưng vì cứu em, bọn anh đã quay lại.Ai ngờ mấy người này cũng đuổi theo. – Lục Tử Minh lườm Kha Lương mộtcái.

– Hừm, ai bảo anh quay lại làm gì? Nếu biết anh cũng quay lại, tôi đã chẳng quay lại làm gì? – Kha Lương tức tối đốp lại.

– Ra khỏi làng là thoát thôi mà.

– Lúc nãy còn được chứ bây giờ thì khó rồi. Chúng đã vây chặt chúngta, bây giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát được. – Thi Thi tuyệt vọngnói.

Tần Cẩm an ủi cả bọn:

– Cũng có thể xích hoàn và vòng ngọc bảo vệ được chúng ta tới sáng?Trời sáng là bọn chúng sẽ phải quay về mộ của chúng ngay thôi. Tiểu Ngưđã từng nói với chúng ta bố mẹ nó ngủ rất lâu, không cho phép ai quấyrầy đúng không nào?

– Nhưng xích hoàn và vòng ngọc, mỗi cái chỉ có thể bảo vệ cho mộtngười mà thôi. Anh chỉ sợ chúng ta không trụ được đến sáng. – Lục TửMinh tỉnh táo phân tích vấn đề.

Trong lúc cả bọn chưa nghĩ ra cách gì để đối phó thì lũ nửa người nửa ma kia lại kéo đến đông nghịt.

Tần Cẩm thầm nói: “Không biết lời nguyền độc ác CA BĂNG này có tổngcộng bao nhiêu phân thân? Không biết nó còn tiếp tục hại bao nhiêu người nữa đây?”

Bọn chúng đã bao vây họ. Lúc này ánh sáng trên xích hoàn và vòng ngọc đã tối dần đi.

Bỗng họ nghe thấy tiếng trẻ con lảnh lót:

– Bố mẹ à, bây giờ bố mẹ đã tìm thấy anh chị ấy rồi, bố mẹ xuống đi.

Nghe tiếng của Tiểu Ngư, bố mẹ cậu bé liền đứng im tại chỗ, hai conma nữ không bám chặt vào họ nữa, và cũng không làm động tác khoét mắt.

Mùi xác chết nồng nặc. Bọn chúng không tiến lên phía trước nữa. Bố mẹ Tiểu Ngư bỏ đi càng làm họ khó hiểu.

– Anh chị mau xuống đi, người trong thôn đến chơi với anh chị này. Anh chị xuống chơi cùng em đi.

Tần Cẩm thấy ba người còn lại đều gật đầu đồng ý. Bây giờ họ giốngvới hoàn cảnh 108 vị anh hùng bị bức lên Lương Sơn, muốn tháo lui cũngkhông được nữa rồi.

Lúc xuống cầu thang, họ bủn rủn cả chân tay, đi giữa một bầy xácchết. Họ băn khoăn không biết rốt cục Tiểu Ngư muốn giúp hay muốn hại họ đây. Người ta đã bày bàn ăn trong sân.

Tiểu Ngư kéo họ ngồi xuống ghế, tiếp theo nó mời tất cả mọi ngườicùng ngồi. Không hiểu sao các xác chết đó lại nhất nhất nghe theo lờiTiểu Ngư, lần lượt ngồi xuống. Bố mẹ Tiểu Ngư ngồi cùng bàn với họ.

Tần Cẩm nhìn vào mắt Hắc Bảo, cô muốn xem bọn ma nữ đang làm gì. Cô ngạc nhiên nhận thấy bọn chúng đều đang chìm trong giấc ngủ.

Tiểu Ngư mời bố mẹ nó xơi cơm.

Bốn người túm tụm lại một chỗ, họ đều cảm thấy chuyện này thật hoangđường, không thể tin nổi. Họ có chung một suy nghĩ không biết có phải họ đang nằm mơ hay không; dù thế nào chăng nữa họ cũng mong mình sớm tỉnhlại.

Tiểu Ngư ăn thức ăn riêng của mình: ngô và quả dại. Nó không hề biết mình đang sống trong môi trường thế nào. May mà nó bị mù.

Tại sao CA BĂNG không làm hại Tiểu Ngư?

Mọi người đều thắc mắc nhưng không ai dám hỏi thẳng thằng bé.

Họ phân vân không biết những xác chết này đang ăn gì. Một bà lãotrông lành như đất đi ngang qua chỗ bọn họ, vừa đi vừa rút cây nến đỏ ra cho vào miệng.

Các xác chết đều bưng chiếc bát trước mặt mình lên, trong bát đầy nến thơm. Khắp nơi vang lên tiếng nhai nến khô khốc.

Ăn xong, bọn xác chết lại nhanh chóng giải tán theo yêu cầu của Tiểu Ngư.

Bốn người bọn họ được sắp xếp vào một phòng; Tiểu Ngư nói trong đó đã có giường. Đẩy cửa ra, họ thấy hai cỗ quan tài đặt ngay chính giữa.

Kha Lương kinh hãi tột độ, anh lén chạy sang phòng Tiểu Ngư để xem nó đang làm gì? Anh không tin nổi vào mắt mình nữa, thật đáng sợ. Tiểu Ngư đang bò vào chiếc quan tài màu đen, bố mẹ thằng bé giống hệt như bịđiểm huyệt, cứ đứng như tượng trước hai đầu quan tài.

Kha Lương vội vã chạy về thông báo cho mọi người phát hiện mới của mình.

Họ trằn trọc hồi lâu rồi cũng chìm vào giấc ngủ mơ màng.

Lúc tỉnh dậy, ngôi làng vẫn im lìm như cũ. Họ chỉ nghe thấy tiếng múc nước của Tiểu Ngư. Tần Cẩm là người đầu tiên bước ra khỏi căn phòng, co khẽ hỏi Tiểu Ngư:

– Bố mẹ em đâu rồi Tiểu Ngư.

– Họ đi làm rồi, người làng đều đi làm hết; chỉ có mình em ở lại trông giữ làng thôi.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Mặt trời đã ló ra, tuy không rực rỡ lắmnhưng ít nhiều mang lại chút hơi ấm cho họ. Họ đã cố thủ được một đêm.

Thi Thi thở dài não nề. Tần Cẩm hiểu bạn nghĩ gì. Trước kia họ lànhững cô gái thời thượng, lúc nào cũng xuất hiện trước công chúng vớimốt này mốt nọ. Những việc cần làm trong ngày của Thi Thi nếu không phải đi khách sạn bao giai thì là phóng xe đi du lịch hoặc xem phim; còn bản thân cô thì mải viết tiểu thuyết kiếm tiền. Họ cảm thấy đấy mới là cách hưởng thụ cuộc sống hiện đại thực thụ. Tuy sướng như vậy nhưng họ vẫnchưa hài lòng cho lắm, thế nhưng nếu so với hoàn cảnh bây giờ thì đúnglà một trời một vực.

Đối với họ, điều quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để được tồntại trên thế giới này. Giờ đây, họ đành phải giành giật từng giây từngphút với ác ma để có được sự sống mong manh. Tần Cẩm thấy họ như đangsống trong cơn ác mộng chứ không phải trong cuộc sống hiện đại với kimcương, quần quần áo áo, nước hoa..

Lục Tử Minh đề nghị mọi người cùng đi quanh làng để tìm xem có manhmối nào không. Trải qua một đêm hãi hùng, không ai muốn tách riêng ranữa.

Tạm biệt Tiểu Ngư xong, họ liền lên đường ngay. Họ nhận thấy đã từ lâu không có ai lai vãng tới gần ngôi làng này..

Qua kiến trúc xây dựng và bố cục của ngôi làng này, có thể nói đây là ngôi làng cổ. Họ đi vòng vòng hồi lâu rồi quyết định dừng chân tại ngôi nhà to – chắc là của người giàu có nhất làng. Tường của ngôi nhà đượcxây rất cao, trên cổng lớn còn treo vải đỏ nữa – tấm vải đã bạc phếch do mưa gió dập vùi. Bên trong sân còn bày rất nhiều bàn ghế giống như đang có tiệc hội vậy.

Bốn người tò mò bước vào xem.

Ngôi làng vắng lặng đến mức họ còn nghe thấy tiếng bước đi của mình vọng rất xa.

Bát đũa được đặt ngay ngắn trên bàn. Từng trận gió lạnh thổi ra. Họđoán chủ nhân phải rất giàu bởi ngôi nhà chiếm tới 1/3 diện tích củalàng, bên trong không biết có bao nhiêu gian phòng nữa, đồ đạc bày biệnđều rất quý giá.

Kha Lương cầm một chiếc bình hoa lên nói:

– Trời ạ, nếu chiếc bình này là đồ thật thì chúng ta giàu to rồi..

– Thôi đi ông, chúng ta không phải tới đây để khảo cổ, xin ông cất tính hiếu kỳ đi cho mọi người được nhờ.

Thi Thi tiến lại gần ngắm, cô hớn hở reo lên:

– Chúng ta giàu rồi. Chiếc bình hoa này đúng là đồ cổ thời Nguyên đấy. Trời ạ! Nhà này thật giàu có!

Thi Thi vốn là “Thiên kim tiểu thư” nên cũng có kiến thức sơ đẳng vềkhảo cổ. Nghe thấy Thi Thi nói vậy, mọi người liền xúm lại chỉ chỉ, trỏtrỏ bình luận. Đúng lúc này, một trận gió lạnh thổi lên. Tần Cẩm ngẩngđầu lên xem thì thấy bóng một người già đang đứng ở cuối hành lang.

Quá kinh sợ, Tần Cẩm đánh rơi chiếc bình xuống đất, chỉ nghe “choang” một tiếng, chiếc bình vỡ vụn. Lục Tử Minh cũng nhìn thấy bóng người áođen đó, anh đã bắt đầu đuổi theo sau. Kha Lương và Thi Thi tiếc nuốinhìn những mảnh vụn của chiếc bình hoa, sau đó mới cùng nhau đuổi theoTần Cẩm và Tử Minh.

Bốn người cố bám sát đằng sau, đến giờ họ vẫn chưa biết bóng đen đólà người hay ma, tuy nhiên phải có duyên cớ gì thì bóng đen ấy mới xuấthiện chứ.

Bóng đen đó cứ thoắt ẩn thoắt hiện ở cuối các ngõ hẻm khiến họ không tài nào đuổi kịp.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, họ quyết định chia nhau ra tìm. Làm nhưthế có thể sẽ dồn được bóng đen vào một góc, bởi xét cho cùng ngôi làngnày cũng không rộng lắm.

Họ cứ đuổi mãi, đuổi mãi tới cây hòe giữa làng, vẫn không thấy bóng dáng người đó đâu.

Đúng lúc này, ông trẻ bỗng bay xuống trước mặt họ rồi dặn dò.

– Ông đã điều tra ra chỗ này đúng là nơi nặng âm khí nhất. Các cháunhất quyết phải dời khỏi đây trước lúc trời tối, bằng không sẽ không còn cơ hội thoát thân nữa đâu.

– Nhưng bọn cháu không tài nào tìm được đường về nữa. Khi đi langthang trong làng, chúng cháu phát hiện đường về đã bị cỏ dại che phủmất. – Kha Lương sốt ruột phân bua.

– Dù thế nào đi chăng nữa các cháu cũng phải về. Nếu không có đườngthì cứ dẫm bừa lên cỏ ắt có đường ngay mà. Ông có cảm giác âm khí ở đâyngày càng nặng đấy, đến ông cũng sắp không chịu nổi rồi. – Ông trẻnghiêm túc nói.

Đang lúc mọi người bối rối chưa tìm ra được phương án nào khả thi, ông trẻ lại nói tiếp:

– Sư muội à, hay muội thả Hắc Bảo xuống để nó thử tìm đường đưa mọingười ra khỏi chỗ này đi, càng ở đây lâu sẽ càng nguy hiểm đấy.

– Nhưng bọn cháu phải làm gì với tấm vải đây? Hay cứ bỏ nó ở đây là được hả ông?

– Lời nguyền này đã giết hết mọi người trong làng, do vậy ngôi làngnày không thể giam nó được nữa, ông sợ có trả lại cũng chẳng được tíchsự gì. Quan trọng nhất là làm sao để thoát khỏi nơi quỷ quái này.

– Mọi người trong làng này đã chết, chỉ có duy nhất một đứa bé đang sống. – Tần Cẩm vội nói

– Gì cơ? Vẫn còn người sống ở đây ư? Ngoài các cháu ra ông không nhận thấy sự tồn tại của bất cứ người nào khác nữa, các cháu cần phải cẩnthận đấy.

Vừa nói dứt câu, dường như ông trẻ nhìn thấy cái gì rất đáng sợ rồi vội vã biến mất…

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ