Lúm Đồng Tiền Nhỏ Của Em - Chương 19: Ra ngoài chơi

Editor: Hải Đường

Thả tôi ra

– —

Đại hội thể thao diễn ra trong hai ngày. Buổi tối ngày thứ nhất có văn nghệ và tiệc tối, tối ngày hôm sau thì không có hoạt động gì, các học sinh được tự do hoạt động.

Tới ngày hôm sau, các môn thi cũng không còn nhiều, nhảy cao và đẩy tạ, hai môn này không được coi trọng. Dù sao thì chủ nhiệm lớp cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nên học sinh càng thêm tùy ý nghỉ. Đại hội thể thao nói trắng ra giống như là hai ngày nghỉ ngơi.

Phó Tuyết Lê đem Hứa U ra ngoài chơi, cô phải viết một giấy xin nghỉ giả mạo. Cô biết một học sinh ngoan như Hứa U, nhất định không đồng ý cùng cô ra ngoài chơi vào ban ngày. Cô không còn cách nào khác đành cầu xin Hứa Tinh Thuần nửa ngày, cậu là thành viên trong hội học sinh, nắm trong tay rất nhiều giấy xin được nghỉ học. Phó Tuyết Lê phải hao hết tâm từ cuối cùng cũng làm cho cậu nhả ra.

Thời tiết hôm nay rất đẹp. Cổng trường được mở rộng, học sinh và xe cộ đến rồi đi liên tục.

Phó Tuyết Lê tới trường đón Hứa U, cô cúi đầu nghịch điện thoại, ngồi trong vọng lâu ở cổng trường chờ người.

Cô phải năn nỉ đe dọa nửa ngày trên điện thoại, Hứa U mới đồng ý đi vào giữa trưa sau khi ăn cơm xong.

Lại đợi thêm mười phút, Hứa U đeo túi, đến chỗ Phó Tuyết Lê.

Cô thở hồng hộc chạy đến, vỗ vai Phó Tuyết Lê, “Xin lỗi nha, mình tới trễ. Trên đường phải ghé qua mua chút đồ.”

Phó Tuyết Lê ngẩng đầu nhìn cô, mắt sáng lên.

“Cuối cùng thì cậu cũng nghe tớ nói, không mặc đồng phục đi chơi với tớ.” Phó Tuyết Lê lui sau hai bước, vừa ý đánh giá từ trên xuống dưới bạn tốt của cô.

Hôm nay Hứa U ăn mặc thật sự không có gì đặc biệt, cô mang một đôi tất trắng cùng một đôi giày màu trắng đi chơi.

Nhưng trừ ngày khai giảng, cô vẫn luôn mặc đồng phục, bây giờ thay quần áo khác, cảm giác như là một người khác hẳn.

Phó Tuyết Lê gật gật đầu, tiếp theo lại lắc đầu, không biết là lần thứ mấy cảm thán: “Trời ạ, Hứa U cậu đúng là trắng không tin được mà!”

Hứa U bị Phó Tuyết Lê nhìn chằm chằm làm cô cảm thấy ngượng ngùng, hai má ửng đỏ. Cô cúi đầu, đi theo Phó Tuyết Lê, đem đồ vừa mua cất vào trong túi.

Lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên giọng điệu trêu chọc: “Chị Lê à, cậu muốn đi đâu chơi vậy?”

Hai người đồng thời quay đầu lại.

Một đám người lớp bốn đứng bên đường, giống các cô chờ đèn xanh.

Phó Tuyết Lê nhận ra người quen, thuận miệng trả lời.

“Cùng bạn học ra ngoài chơi, các cậu nhiều người như này là trốn học cả lớp sao?”

Lớp bốn và lớp chín không khác nhau mấy, bên trong đều là các học sinh có điều kiện, và bất trị, hai lớp không thể so sánh lớp nào tồi tệ hơn, bình thường quan hệ cũng không tồi.

Một người bên kia cười nói: “Hay cậu và bạn cậu đi chơi cùng tụi này luôn đi?”

Phó Tuyết Lê từ chối, đèn xanh vừa hiện, liền lôi Hứa U đi.

“Tụi mình đi đâu vậy?” Hứa U vừa chuyển tới nơi này, nên mọi thứ đều mới mẻ. Đi trên đường đều nhìn đông nhìn tây.

“Đi ăn cơm, ăn cơm xong rồi đi gội đầu, sau đó tớ dắt cậu đi thành phố trò chơi.”

Phó Tuyết Lê trả lời cô, giơ tay bắt taxi.

Vừa lên xe cô liền đọc địa chỉ. Tài xế ừ một tiếng, chỉ hơn mười phút liền chở hai người đến nơi cần tới.

Hai người ăn cơm trưa ở một tiệm lẩu. Hứa U không ăn được cay, chỉ có thể ăn đồ ăn thanh đạm.

Phó Tuyết Lê từ nồi lẩu đỏ lòm đang sôi sung sục, mạnh mẽ gắp một miếng thịt thật to cho cô.

Hứa U nhai hai miếng liền chịu không nổi, sặc đến tận mũi ho khan mấy cái, với tay lấy nước bên cạnh uống lấy uống để.

Phó Tuyết Lê ngồi đối diện rất kinh ngạc, vội vàng đứng lên vỗ vỗ vai cô, “Tiểu khả ái, cậu có khỏe không? Một chút cay như thế này cậu cũng ăn không được sao?”

Hứa U lại ho khan hai tiếng, xua tay: “Không việc gì, tớ rất ít ăn cay nên mới sặc.”

Hai người ăn xong, ra khỏi tiệm, trên người nồng nặc mùi thức ăn.

Đi được hai bước, Phó Tuyết Lê ôm lấy vai Hứa U, kề sát tai cô gian manh nói, “Ôi, tóc cậu toàn là mùi lẩu, hai đứa mình đi gội đầu đi?”

Hứa U vốn định từ chối, nhưng mùi lẩu trên tóc cô thật sự rất nồng, liền đồng ý đi.

Hai người chạy tới một cửa hiệu cắt tóc gần đó.

Phó Tuyết Lê gội trước, ngồi bên ngoài sấy tóc.

Hứa U gội xong ra, liền thấy Phó Tuyết Lê nói chuyện trên điện thoại với ai.

Sau đầu có một anh trai nhỏ đỡ lấy vai Hứa U, lấy khăn trên đầu cô xuống, đối diện với cô trong gương: “Em gái nhỏ, muốn tạo hình kiểu gì?”

Phó Tuyết Lê liếc qua bên cạnh một cái, giúp Hứa U quyết định: “Sấy gợn sóng lọn to giúp cậu ấy.”

Nói xong cô tiếp tục nghe điện thoại, duyên dáng bắt chéo hai chân, đôi mắt nhìn chằm chằm vào giày của mình, “Ừ, vài người.”

“……..”

“Nhiều vậy? Đi đâu?”

“………….”

“Đúng vậy, tụi tớ ở bên ngoài.”

“……………”

“Đang sấy tóc bên cạnh tớ.”

“…………….”

“Đúng không, vài giờ à?”

“………………..”

“Sao, chỗ lần trước, để tớ hỏi cậu ấy đã, đợi lát báo lại cho cậu sau.”

Bên tai Hứa U đều là âm thanh của máy sấy, cô không đồng ý để người khác tạo kiểu cho mình, nói thẳng: “Sấy khô cho em là được.”

Anh trai nhỏ nâng tóc cô lên sấy, vừa sấy vừa cùng cô nói chuyện: “Em gái nhỏ à, tóc cưng chưa làm gì hết đúng không?”

Hứa U “dạ” một tiếng.

Anh trai nhỏ gật đầu: “Chất tóc khá tốt, rất mềm mại.”

Phó Tuyết Lê cất điện thoại vào trong túi, quay đầu nói với Hứa U: “Này, kế hoạch của tụi mình có thay đổi.”

Âm thanh của máy sấy quá to, cô nghe câu được câu mất, “Tớ không nghe cậu nói gì cả, lát nữa cậu nói lại đi.”

Anh trai nhỏ cắt tóc coi như cũng phục vụ tận tình, không vi phạm yêu cầu không sấy lọn to của Hứa U, mà sấy thành những lọn nhỏ.

Hứa U có khuôn mặt trứng ngỗng, có chút trẻ con, má đỏ môi hồng.

Phó Tuyết Lê cọ cọ vai cô, hỏi một vấn đề khó hiểu: “Tiểu khả ái à, cậu có mặc quần an toàn bên dưới váy không?”

“…………”

“Không mặc sao? Không sao, tớ với cậu đi mua một cái.” Cô lại thêm vào một câu.

“Không cần đâu, tớ có mặc.” Hứa u ngắt lời cô, nhỏ giọng hỏi: “Cậu hỏi chuyện này làm gì vậy?”

Hai người yên lặng nhìn nhau một lúc.

Phó Tuyết Lê rối rắm tìm từ để thuyết phục cô đồng ý.

Cô do dự nói: “Tụi mình đi trượt băng được không?”

– —

Nơi trượt băng chính là tại lầu hai của quảng trường.

Trên đường đi Phó Tuyết Lê luôn miệng giải thích với Hứa U: “Nơi này chỉ đơn giản là trượt băng thôi, không xấu xa trụy lạc như cậu nghĩ đâu.”

Hứa U không nói gì.

“Hơn nữa cậu xem, cả lớp đều đi, cậu sợ cái gì.”

Phó Tuyết Lê kéo kéo tay cô dụ dỗ, “Chỗ này bình thường học sinh trường mình đi chơi rất nhiều, cậu đừng lo lắng.”

Không biết ai đứng ra tổ chức hoạt động lần này, lớp 9 và lớp 4, bình thường có quan hệ rất tốt, cùng tới nơi này chơi. Đều là người trẻ tuổi, lại rất nhiệt, thế nên chơi rất vui.

Hai người phục vụ mặc vest vàng và đen đứng ở cửa sân băng.

Thấy Phó Tuyết Lê và cô đi lại, hai người liền kéo cửa, cùng hô lên: “Hoan nghênh quý khách.”

Hứa U chưa bao giờ tới những nơi như thế này, theo sát Phó Tuyết Lê, kéo ống tay cô nói: “Tụi mình không cần mua phiếu vào cổng sao.”

“Không cần.” Phó Tuyết Lê rõ ràng đã tới nhiều lần, quen thuộc dẫn cô vào trong.

Càng đi, âm nhạc càng lớn.

Cô lấy hai cái card ra khỏi hộp màu xanh nói với Hứa U đang đứng sau cô. “Nơi này là của anh trai Tạ Từ. Hôm nay, anh ấy mời chúng ta chơi miễn phí.”

Vừa nghe thấy cái tên này, Hứa U liền không được tự nhiên.

Chỉ là, đã tới nước này rồi cô không thể quay về được…

Lúc hai người tới sân trượt, bên trong đã có rất nhiều người chơi rồi. Hứa U vừa chuyển tới không bao lâu, nên không rõ ai ra ai, thuộc lớp nào. Ánh mắt nhìn qua đám người, chỉ có thể nhận ra vài ba khuôn mặt quen thuộc.

Phó Tuyết Lê đẩy một cánh cửa cao tới eo của cô, cùng Hứa U đi vào.

Đây là nơi đổi giày, nhân viên đã phân loại size giày gọn gàng.

“Cỡ giày của cậu là bao nhiêu?” Phó Tuyết Lê ngồi xuống, nghiêm túc chọn lựa, hỏi người phía sau.

Hứa U cúi đầu nhìn chân mình, “Hình như 36.”

“Nhỏ vậy?!”

Phó Tuyết Lê kinh ngạc, ngay sau đó liền đánh giá Hứa U từ trên xuống dưới, lại bình tĩnh gật đầu, “Nhưng rất phù hợp với cậu.”

Trên sân đang phát một bài hát mà Hứa U chưa từng nghe qua, tiết tấu rất mạnh. Ở giữa, những bóng đèn tròn đổi màu liên tục, làm cô khá đau mắt.

Hứa U ngồi trên ghế thay giày, cố hết sức mang vào, cô cẩn thận cột chắc dây giày, sợ lát nữa chơi sẽ tuột.

“Vừa không?” Phó Tuyết Lê đã mang xong giày của mình, thành thạo lướt tới trước mặt cô.

Hứa U gật gật đầu, chống lên ghế dựa, chậm rãi đứng lên.

Bộ dáng cẩn thận như này, nhìn qua liền biết chưa bao giờ trượt băng.

Phó Tuyết Lê cảm thấy cô rất đáng yêu, nhìn không được phì cười. Cô rất có kiên nhẫn mà dìu Hứa U trượt vài bước, nói: “Đi nào, tớ dạy cậu, bước chân ra đi.”

“Không không không, đừng, đừng, đừng động vào người tớ, cậu đi chơi trước đi.”

Hứa U từ chối mãi, Phó Tuyết Lê cuối cùng đành đầu hàng, liền bị người khác kéo đi chơi.

Hứa U một mình đỡ vòng bảo hộ, chậm chạp di chuyển.

Sự thật là khả năng thăng bằng của Hứa U rất kém cỏi, chơi những trò kiểu này luôn dễ té, cho nên cô luôn sợ hãi mỗi khi chơi những trò yêu cầu thăng bằng.

Người chung quanh chơi rất hăng, thỉnh thoảng có nam sinh vui đùa ầm ỉ cùng nữ sinh.

Hứa U dựa vào bên cạnh chậm chạp di chuyển, hoàn toàn không dám tới gần bọn họ. Cô sợ ai đó đột nhiên mất khống chế lao tới cô.

Vừa mới gội đầu xong, cô vẫn chưa cột tóc, lúc này tóc có chốt rối buông xuống bả vai cô.

Hứa U gắt gao nắm lấy lan can, không ngừng hít sâu, chân vì lo lắng mà run lên.

Ở trong góc mò mẫm nửa ngày, Hứa U cuối cùng cũng tìm được một bí quyết nhỏ.

Cô hơi buông tay, trượt về phía trước hai bước, được hai giây lại hoảng loạn nắm lấy lan can.

Tự tiêu khiển bản thân được một lúc, Hứa U nghe được tiếng cười khẽ.

Phát ra từ sau lưng cô.

Cô đột nhiên quay đầu.

Tạ Từ ngồi trên tay vịn, hai tay bắt chéo trước ngực, không biết đã xem cô bao lâu.

Lông mày của cậu khẽ nâng, không rõ đang nghĩ gì.

Không ngờ lại đối mặt với Tạ Từ, Hứa U trong một lát không biết phải phản ứng thế nào, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn.

Ngày hôm qua sau khi cậu nói xong câu kia, cô lập tức cúp điện thoại.

Bây giờ, như này….. Quá xấu hổ đi….

Tạ Từ vừa mới đứng dậy, Hứa U liền la lên, “Từ đã, cậu đừng tới đây.”

Gào thét xong, cô mới ý thức được mình phản ứng quá mức, lại lắp bắp giải thích: “Chỉ, chỉ là, tôi muốn trượt một người trước, tôi không gấp đâu, cậu đừng đụng vào tôi….”

Tạ Từ nhướng khóe môi một chút, dĩ nhiên là cậu không nghe theo.

Hai bước liền di chuyển đến trước mắt Hứa U.

Hai tay vẫn liều chết nắm lấy lan can, Hứa U trong lòng chỉ có một suy nghĩ muốn đem giày cởi ra để chạy trốn.

“Đừng lo lắng, tôi sẽ dạy cậu trượt băng miễn phí.” Cậu nghiêng đầu tựa như đang xem xét cô.

Cô mặc một chiếc váy màu trắng, dài qua gối, tóc mềm mại mà rũ xuống, bởi vì lo lắng, trong mắt sáng ánh nước.

Tạ Từ cảm giác được động tác lùi ra sau của cô, không thèm giải thích liền ôm eo nhỏ của cô, ỷ vào sức mạnh của mình, trực tiếp nửa ôm nửa túm Hứa U, đi về khu nghỉ ngơi.

” Aaaaaaa, thả ra, buông tôi ra, đồ tâm thần!”

Hứa U giãy dụa eo nhỏ, lại sợ trượt chân, không dám dùng nhiều sức. Cô như đứa nhỏ năn nỉ: “Đừng mà đừng mà, tôi sợ! Tôi Sợ! Tạ Từ tôi sợ mà!”

Cô bị động bị cậu kéo đi, trên lưng mồ hôi tuôn tới tấp.

Rời khỏi lan can, Tạ Từ trở thành nơi duy nhất Hứa U có thể bám được.

Cô không thể không nắm lấy tay cậu, cúi đầu, tai đỏ lên.

Tạ Từ cuối đầu, kề sát bên tai cô, thì thầm, “Cậu nắm nhẹ thôi, sau ngày hôm qua, tay tôi vẫn còn đau.”

Hứa U tin thật. Hoảng sợ ngẩng đầu, “a” một tiếng, “Còn đau sao?”

Cách đó không xa vài người huýt sáo về phía bọn họ, rõ ràng phát hiện bọn họ tách lẻ.

Tạ Từ im lặng vân vê một lọn tóc thơm mềm của cô ở đầu ngón tay. Cậu chỉnh lại tóc cho cô, con ngươi đen như mực tìm kiếm đôi mắt cô, “Rất đau, phải làm sao bây giờ?”

Ánh mắt không ngừng mong chờ, cậu nghe Hứa U bình tĩnh trả lời:

“Trừ làm bạn gái, chuyện gì cũng được.”

An tĩnh một lát.

Cậu rũ mắt, dùng âm thanh cà phất cà phơ, ngã ngớ lại ẩn nhẫn hỏi: “Người cậu cũng được?”

Người cậu được không?

Ở trên cậu được không? (hai câu này là Tạ Từ nghĩ trong đầu nha mọi người)

Thân thể nhỏ nhắn của Hứa u run rẩy. Cô nâng tay, tùy ý đẩy Tạ Từ ra. Xiêu vẹo đi vòng qua Tạ Từ.

Không được vài bước, toàn bộ đèn của sân trượt đều bị tắt, âm nhạc bỗng nhiên yên lặng. Đám người trên sân hưng phấn hét chói tai.

Cô cảm giác mình bị người ôm từ sau lưng.

Người kia ôm chặt Hứa U, ngực kề sát lưng cô.

Đôi môi ấm áp đặt xuống sau vành tai cô.

Hứa U thất thần một lát, vừa định giãy ram lại nghe được một tiếng khàn khàn nỉ non:

“Này, trên người cậu có mùi sữa.”

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ