Freud Thân Yêu - Chương 19-6: Ngoại truyện: Mỉm cười với anh, vẫn như năm ấy (6)

Lại đến tháng Năm của một năm nữa. Trong vườn, hoa đồ mi đua nở khoe sắc trắng tinh như tuyết, cây chuông gió cũng tươi tốt vào mùa đơm hoa, khoác lên từng khóm vàng rực rỡ dễ chịu. Vàng sáng, trắng muốt… Cánh hoa ánh vàng sắc bạc phủ kín con đường rải đá cuội.

Chân Ý đi chân không trên con đường rải hoa mềm mại mà lòng đầy khấp khởi, vừa đi vừa tươi cười đếm: “… Sáu trăm chín mươi bảy, sáu trăm chín mươi tám, sáu trăm chín mươi chín, bảy trăm… Được rồi!”

Ngôn Cách tay xách chiếc giày đế bằng của cô, dừng bước rồi dắt cô đến một băng ghế, anh ngồi xuống đi giày cho cô, nhặt cánh hoa vương trên lòng bàn chân cô. Cô bị nhột rụt chân về, cười khanh khách.

Mang thai năm tháng, chân cô bắt đầu hơi sưng. Anh cầm bàn chân cô, nhẹ nhàng chầm chậm xoa bóp cho cô. Chân Ý thoải mái “ư” một tiếng, lười biếng rụt cổ lại. Cô thỏa mãn cong khóe môi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Trời tháng Năm xanh thăm thẳm, bỗng có một cánh hoa màu tím nhạt phất phơ rơi xuống, buông lên tóc Ngôn Cách. Là hoa phượng tím, xinh đẹp trong sắc tím dịu dàng mong manh.

Chân Ý mông lung nhớ lại, năm ngoái lúc hoa phượng tím nở, cô muốn sinh cho Ngôn Cách một em bé. Cây sơn thù du kết trái đỏ au trĩu nặng, rồi đến cây sơn trà vàng óng cùng quả lựu tròn căng. Chờ đến khi mùa thu qua, mùa đông tới, trong bụng cô mới xuất hiện một em bé.

Ngôn Cách đi giày cho cô, ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt: “Hôm nay bước đi khá nhỏ.” Trước đó, bảy trăm bước sẽ đi hết khu vườn. Hôm nay vẫn còn một đoạn nữa.

Chân Ý vuốt cái bụng mập mạp, đôi mắt cong cong: “Bởi vì em bé nặng lên rồi, he he.”

“Chắc vậy.” Tay anh đặt lên bụng cô, ôn hòa nói: “Vất vả rồi.”

“Anh tốt với em như vậy, em nào có vất vả chứ?”

Thật ra sau khi mang thai, tâm trạng cô rất thất thường. Lúc thì vô duyên vô cớ buồn bực, lúc thì khó chịu mà không hiểu lý do, lại có lúc nổi giận đùng đùng. Nhưng dù tâm trạng cô thất thường thế nào đi nữa, Ngôn Cách vẫn điềm đạm và bao dung.

Khi em bé lớn dần, giấc ngủ của cô cũng trở nên khó khăn. Cô không dám ngủ bừa bãi như trước nữa, trong bụng có bạn nhỏ nên ngủ thế nào cũng khó chịu. Có lần, cô vác bụng lăn qua lăn lại không ngủ được, mệt mỏi cùng cực nhưng không thể yên giấc, cô hoảng đến độ suýt khóc. Hai giờ sáng, Ngôn Cách rời giường hâm sữa tươi cho cô. Cô mím môi, uể oải và đáng thương dựa trên giường. Đến khi anh đặt cốc thủy tinh vào tay cô, cảm giác ấm áp truyền tới trái tim, không hiểu tại sao cảm xúc cứ thế ùa tới, nước mắt rơi xuống lã chã.

“Có phải khó chịu lắm không?” Anh đưa ngón cái lau nước mắt cho cô, khuôn mặt thanh nhã đầy vẻ thương xót. Miệng cô cong lên, nhưng nước mắt lại rơi nhiều thêm. Thật ra, nỗi vất vả của cô luôn có anh chia sớt, cô mất ngủ anh cũng không ngủ, không thì dưới mắt anh sao có quầng thâm nhạt màu như vậy. Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Không ngờ vất vả đến thế. Bao giờ nó ra đời, sau này không cần em bé nữa.”

“Không.” Cô đạp nhẹ anh, “Em muốn sinh thật nhiều em bé cho anh.”

“Vậy uống sữa trước đi.”

“Ừ.”

Cô nâng cốc, ngoan ngoãn uống sữa. Anh cúi đầu, thấy bàn chân vừa đá vào chân anh hình như lại sưng thêm một chút, bèn chậm rãi xoa bóp cho cô. Bóp hết bàn chân, anh tiếp tục xoa bóp bắp chân cô. Hơi ấm và sức mạnh của tay anh xuyên qua lòng bàn chân cô, thấm dần vào đáy lòng. Ấm quá đi mất! Cô rên hừ hừ, cuối cùng thân thể dễ chịu rồi mới hài lòng nằm xuống.

Khoảng thời gian mang thai, Chân Ý không hề giống phụ nữ có thai truyền thống.

Mùa hè mặc chiếc áo hai dây tuyệt đẹp cùng chiếc váy bohemian sặc sỡ, vẽ khuôn mặt động vật đáng yêu trên cái bụng lộ rõ. Có khi đi qua vườn còn có chú bướm hồ đồ đậu lên bụng cô. Cô liền vênh váo: “Có thấy không, con bướm cũng cho rằng em là bông hoa đấy.”

Ngôn Cách đáp: “Anh lấy làm mừng vì ong mật không nghĩ thế.”

Chân Ý: “…”

Mùa thu cô mặc đồ thể thao thoải mái tập yoga và nhảy múa ngoài ban công, vịn eo quay tới quay lui. Có lúc, Ngôn Cách ngồi trên ghế mây đọc sách ngước mắt lẳng lặng nhìn cô. Cô phất tay: “Đừng xem đừng xem, coi chừng hoa mắt.”

Ngôn Cách: “Anh vẫn ổn, nhưng khá lo lắng bạn nhỏ bên trong sẽ say sóng.”

Chân Ý: “…”

Đầu tháng Mười một, ngày “dỡ hàng” không còn xa, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh. Cuối thu dễ chịu, hoa sơn trà ngoài cửa sổ đua chen, mùi hương tươi mát ùa vào. Ngôn Cách ngồi viết trước bàn, Chân Ý xoa bụng ngồi đối điện anh, chuyên tâm lặng lẽ học thuộc điều luật. Ánh mắt nhác thấy anh cầm bút lông nhỏ viết chữ “Ngôn Anh Ninh” lên tờ thiếp bằng gỗ bách.

Cô nghển cổ nhìn: “Viết cái này làm gì?”

“Mấy ngày nữa đến ngày dự sinh rồi, phải đặt tên cho bạn nhỏ.”

“Không phải là Anh Ninh sao?”

“Ừ, nhưng phải đưa tên của bạn nhỏ cho ông nội xem.” Ngôn Cách cất bút lông.

“Tên của anh và Ngôn Hủ cũng được ông nội của bố đặt à?” Chân Ý tò mò.

“Tên anh không đổi, nhưng lúc đầu bố định đặt tên cho Ngôn Hủ là Ngôn Tư, nhưng rồi bị ông cố sửa thành Hủ.”

“Vậy ông nội có sửa tên Anh Ninh của con chúng ta không?” Chân Ý hỏi, nói tiếp, “Không sao, tên thân mật là Anh Ninh cũng được, tránh cho em bé trưởng thành bị bạn bè lấy tên ra trêu.” Cô chu môi, “Giống em đây này, hồi bé bị người ta gọi là chân tình giả ý.” Cô lại cười, “Chắc không thảm bằng anh, có phải từ nhỏ đến lớn bị gọi là nghiêm khắc không? He he.”

Ngôn Cách cong môi không đáp. Trước khi quen cô, anh không đi học, không ai lấy tên anh ra trêu cả. Đến khi đi học, ngoài cô ra, anh trong trạng thái mắt mù tai điếc, không tiếp xúc với bạn học. Sau khi Chân Ý mất trí, quá khứ anh kể cho cô đã có chọn lọc, anh tránh không đề cập tới rất nhiều chuyện không vui. Anh không cho cô biết chuyện xảy ra với anh tám năm trước, cũng không nói việc bố mẹ coi thường và lơ là cô, càng không kể cô biết mặt trái của Biện Khiêm. Anh hy vọng lần này, ký ức của cô chỉ có hơi ấm và niềm hạnh phúc.

Khoảng nửa tiếng sau, Ngôn Cách trở lại.

“Kết quả thế nào?” Chân Ý hỏi.

Ngôn Cách đưa thiếp gỗ đến trước mặt cô, Chân Ý nhìn, “Ngôn Anh Ninh” có thêm hộ thủ cứng cáp bên cạnh, chuyển thành “Ngôn Anh Ninh(1)”.

(1) Chữ Anh thứ nhất là 婴 tức trẻ sơ sinh, chữ Anh thứ hai là 攖 tức hỗn loạn. Hai chữ có cùng âm Hán Việt.

“Ngôn Anh Ninh?” Chân Ý khẽ đọc rồi xoa bụng, “Nhìn như có bàn tay bố mẹ bảo vệ em bé vậy.”

“Rất giống.” Ngôn Cách cười.

“Nhưng chắc chắn không chỉ là ý nghĩa này.” Chân Ý le lưỡi. Sau khi mất đi trí nhớ, cô còn rất nhiều thứ phải học, rất nhiều thứ không hiểu.

“Anh Ninh lấy từ thiên thứ sáu Đại tôn sư thuộc phần Nội thiên của Trang Tử:Là sự vật, nó không lúc nào là không đưa, không lúc nào là không đón, không lúc nào là không hủy, không lúc nào là không thành. Nó gọi là anh ninh(2). Người anh ninh, nghĩa là phải va vấp rồi mới thành.” Ngôn Cách ôm bờ eo tròn của cô, nói chậm rãi, “Anh ninh là cảnh giới tu dưỡng mà Đạo gia theo đuổi, tâm thái tĩnh tại, không bị sự vật bên ngoài quấy nhiễu. Ông nội hy vọng bạn nhỏ nhà họ Ngôn có thể tu dưỡng được như thế. Con gái càng phải như thế, bên ngoài có thể hoạt bát, có thể dịu dàng, nhưng tâm thái phải bình thản và thanh cao, không bị ảnh hưởng bởi thế tục, không sống trong sự ganh đua và ánh mắt của người đời.”

(2) Anh ninh có nghĩa là va chạm với thế giới bên ngoài mà không bị dao động, giữ được tâm thái bình thản và điềm tĩnh.

“Thật tốt.” Chân Ý thán phục từ tận đáy lòng, “Em thích.”

“Ông nội nói con gái lấy tên là Anh Ninh, âm khí hơi nặng, nếu muốn lấy ý nghĩa đứa trẻ hòa nhã thì dùng làm tên thân mật cũng không tệ. Về phần Ngôn Anh Ninh…” Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch, “Anh nghĩa là hỗn loạn, Ninh là tĩnh lặng.”

“Vừa hay là hai chúng ta.” Chán Ý giành lời, “Anh là em, Ninh là anh. Ông nội giỏi quá. Hay thật đấy. Em rất thích.”

Bạn nhỏ Ngôn Anh Ninh, mẹ rất thích con.

Như lời người lớn, sau khi ra đời, bé cưng nhà họ Ngôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn yên lặng, không khóc cũng không làm ồn, rất dễ nuôi. Ngoài lúc đói bụng hơi nôn nóng, còn lại thì đều rất ngoan, nằm sấp trong nôi, đôi mắt như trái nho đen quay vòng nhìn quanh. Khi ấy, Ngôn Cách và Chân Ý đã rời khỏi trang viên nhà họ Ngôn, sống ở biệt thự ven biển thành phố K. Ngôn Cách có công việc của anh, Chân Ý cũng bắt đầu sắp xếp văn phòng luật của mình. Ban ngày có người giúp việc chăm sóc em bé, cô nhóc luôn biết điều. Đến chiều Chân Ý về nhà, mới vào đến cửa, bé cưng trên giường nghe thấy tiếng động đã lập tức hân hoan ngẩng cái đầu nhỏ, con ngươi lóng lánh nhìn bố mẹ xuất hiện, bàn tay nhỏ bé vỗ lộp bộp.

Mỗi lần thấy bé cưng vui vẻ chờ mẹ trở về, lòng Chân Ý đều mềm nhũn. Trông thấy bé cưng hớn hở bi bô nhưng không biết nói, Ngôn Cách sẽ bình thản giải thích giùm: “Đồ ăn đã về rồi.”

Chân Ý “hứ” một tiếng, lùi lại thay giày. Bé cưng nằm sấp trên giường, bỗng thấy mẹ biến mất, nghi ngờ nhăn hàng mày nhỏ. “Ô?” Bé cưng rối rắm nghển cổ nhìn quanh, mẹ đi đâu rồi, đồ ăn lại biến mất rồi. Nó bĩu môi kháng nghị: “A ô…”

Chân Ý nghe thấy tiếng bi bô tủi hờn của bé cưng, vừa đá giày, vừa thò người tới xem: “Bé cưng, mẹ ở đây này.”

“Oa ô…” Trông thấy mẹ, em bé lại vui mừng khua khoắng bàn tay nhỏ.

Ngôn Cách ngồi xuống thay dép cho Chân Ý. Cô vội chạy đến bên chiếc giường nhỏ ôm em bé, cô nhóc chui vào ngực mẹ, bập bẹ đòi ăn.

Chân Ý thầm nghĩ, ừ, quả nhiên là “đồ ăn đã về”…

Bé cưng luôn rất ngoan, không khóc cũng không làm ồn, luôn tự đùa tự vui, thân hình mũm mĩm lăn tới lăn lui, lăn xong sẽ ngủ khì, ngủ dậy lại lăn. Ngôn Cách hơi lo cô nhóc mắc hội chứng Asperger, có khuynh hướng tự kỷ. Vì lo lắng nên Ngôn Cách chịu trách nhiệm dạy em bé học nói và tập đi.

Chân Ý bận việc, nhiều khi tan làm rồi còn phải mang công việc về nhà. Lúc nghỉ ngơi, quan sát từ cửa sổ sát đất của phòng sách, chỉ thấy biển biếc trời xanh, người đàn ông cao cao và cô nhóc nhỏ xinh. Ngôn Cách ngồi dưới đất, dang tay che chở bé cưng bước đi loạng choạng. Bé cưng thừa kế tinh thần vận động của mẹ, không hề lười biếng, có khi không nhớ nổi cất bước thế nào bèn nghiêng đầu suy nghĩ, nghĩ một hồi, nhớ ra liền lảo đảo bổ nhào vào lồng ngực của bố. Đôi khi, Chân Ý cầm cốc nước dựa bên cửa sổ sát đất nhìn bé cưng ngây thơ hồn nhiên và Ngôn Cách dịu dàng nhẫn nại, cõi lòng trào dâng niềm hạnh phúc không sao tả xiết.

Hôm thôi nôi trở về nhà họ Ngôn, cả nhà chờ bé cưng chọn đồ vật đoán tương lai, nhưng bé cưng đã chạy đâu mất. Tìm quanh, phát hiện cô nhóc đã lẻn vào bếp. Bé con còn chưa nói sõi, mặc chiếc váy kiểu Hán màu vàng nhạt pha xanh lá, hớn hở kêu la, chạy đuổi theo đàn ngỗng. Người lớn giật mình vì sợ ngỗng lớn mạnh bạo có thể làm tổn thương đứa trẻ. Nhưng cô nhóc nào có sợ ngỗng? Tay chân nhỏ bé của cô nhóc vung vẩy, đàn ngỗng chạy tán loạn, lông ngỗng bồng bềnh như tuyết, nhóc con biến thành người tuyết. Ngôn Cách đi tới bế cô nhóc lên, bàn tay nhỏ bé vẫn vung vẩy, chân ngắn còn đạp đá giữa không trung, mũi dính lông ngỗng, hắt xì một cái thật to. Cô nhóc khịt mũi, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh nhìn bố chằm chằm, lập tức vui vẻ kêu: “Bố…” Giọng to rõ như đang gào thét khiến đám chim sẻ bay khỏi rừng trúc.

Cô nhóc vươn bàn tay nhỏ bé về phía bố, còn quờ quạng: “Ôm, ôm…”

Ngôn Cách ôm cô bé vào lòng, bé cưng gục trên vai bố, nghiêng đầu lớn tiếng hát, bắp chân còn vui vẻ đạp đá trên áo anh. Ngôn Cách sờ mũi, thầm nghĩ: Hình như nghĩ sai rồi, hẳn nên lo lắng con bé bị tăng động giống mẹ.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ