Em Không Vào Địa Ngục Thì Ai vào - Chương 19 – 20

Chương 19

Chuyến đi thực tế trong kỳ nghỉ hè

Thi cử mãi mãi là vũ khí lợi hại giày vò thể chất và tinh thần của sinh viên. Tôi đã phải vẫy vùng trong sóng gió của đợt thi cử, cuối cùng cũng dạt được vào bờ. Sau khi thi xong môn cuối cùng, tôi bước ra khỏi phòng thi, thở phào nhẹ nhõm. Chung Nguyên gọi điện thoại.

Tôi: “A lô?”

Chung Nguyên: “Thi thế nào?”

Tôi: “Môn vật lý thi không được tốt lắm, tôi đoán chắc mình không được học bổng.”

Chung Nguyên: “Nếu không được thì càng tốt.”

Bực mình, tôi đã sớm đoán ra hắn sẽ vui trước sự đau khổ của tôi mà. Tôi cố gắng nhẫn nhịn, thật nhẫn nhịn, sau đó nói: “Chắc cũng không được chuyển chuyên ngành.” Trường tôi có quy định, nếu muốn chuyển sang học chuyên ngành khác, phải đứng trong top mười của chuyên ngành mình đang học, thành tích của tôi chắc không được.

Chung Nguyên trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Thật đáng tiếc!”

Mặc dù việc thi cử không đem lại cho tôi nhiều niềm vui nhưng những ngày sau đó đủ cho tôi nghỉ ngơi xả hơi vì kỳ nghỉ hè đã đến.

Việc đầu tiên phải làm khi kỳ nghỉ hè đến là đi thực tế. Được đi cùng Lục Tử Kiện là một cơ hội khó kiếm. Lục Tử Kiện, em đến đây!

Đề tài mà nhóm Lục Tử Kiện làm lần này là khảo sát tình hình ô nhiễm nguồn nước tại các khu sinh thái và biện pháp xử lý hiện trạng này. Khu sinh thái mà chúng tôi sẽ đến chính là quê anh, hồ Bạch Dương. Hiện tại gia đình Lục Tử Kiện không sống ở khu hồ Bạch Dương, nhưng gia đình anh có một căn nhà cũ bên hồ. Trong chuyến đi thực tế lần này, chúng tôi sẽ ở đó.

Tôi không biết nhiều về hồ Bạch Dương, chỉ biết ở đó có hoa sen. Thời kháng Nhật, ở đó có rất nhiều đội du kích có khả năng đánh trận xuất quỷ nhập thần. Họ đã khiến cho quân Nhật phải nhiều phen khốn đốn.

Đương nhiên rốt cuộc nơi đó như thế nào, đối với tôi không quan trọng, quan trọng đó là quê của Lục Tử Kiện.

Thành phố B rất gần hồ Bạch Dương, đi ô tô rất tiện. Hai giờ chiều chúng tôi lên ô tô đến hồ Bạch Dương, hơn bốn giờ đã đến bến xe cuối cùng. Cha Lục Tử Kiện đích thân lái một chiếc xe du lịch nhỏ đến đón chúng tôi. Chú ấy cũng cao to, vạm vỡ, trông chẳng khác nào phiên bản Lục Tử Kiện trung niên. Điểm khác biệt duy nhất giữa hai người đó là chú ấy rất khéo ăn nói, hòa nhã, nhiệt tình và rất biết hâm nóng bầu không khí. Từ bến xe đến nhà Lục Tử Kiện mất khoảng chín mươi phút đi xe. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, chú ấy và chúng tôi đã rất thân thuộc. Sau khi trò chuyện, chúng tôi được biết cha Lục Tử Kiện đã mở vài cửa hàng đặc sản trong thành phố, làm ăn rất phát đạt. Cả nhà Lục Tử Kiện đều ở trong thành phố. Hôm nay, chú ấy đích thân quay về hồ Bạch Dương để đón tiếp chúng tôi.

Chú Lục không về một mình, còn dẫn theo đầu bếp giỏi nhất trong cửa hàng. Buổi tối, chúng tôi cùng nhau chuẩn bị một bữa cơm mang đúng phong vị của vùng hồ Bạch Dương này. Tôi được ăn một bữa no nê, mê mệt. Tôi nghĩ bụng, nếu được ăn ngon thế này thì có chết cũng đáng.

Sau đó, chú Lục có việc phải đi trước, nhưng ai nấy đều sung sướng, phấn khích khi chú ấy để lại đầu bếp cho bọn tôi.

Ban ngày, mọi người đi mất nửa ngày đường, tối đến lại có thêm chút men rượu nên ai nấy đều đi ngủ sớm. Ngôi nhà này tổng cộng có bốn phòng ngủ, trong đó có hai phòng rất rộng, hai phòng còn lại hơi nhỏ một chút. Người đầu bếp nọ ngủ một mình trong một căn phòng nhỏ, phòng nhỏ kia để trống, hai phòng lớn một phòng cho nam, một phòng cho nữ. Cha mẹ của Lục Tử Kiện biết chúng tôi đến nên đã kê trong phòng một chiếc giường rất rộng, đủ chỗ cho vài người tha hồ lăn lộn trên đó. Trên giường còn trải cả chiếu trúc, nằm lên vừa êm vừa mát, vô cùng dễ chịu.

Bốn đứa chúng tôi nằm dài trên giường, tâm sự một hồi. Tôi, Nhất và Tứ có vẻ hơi mệt, chỉ có Tiểu Nhị là tỉnh như sáo, tinh thần hưng phấn khác thường. Tiểu Nhị không ngừng lảm nhảm bên tai chúng tôi những câu kiểu như: “Lục Tử Kiện và Chung Nguyên đang cùng nhau ngủ trên một chiếc giường”, hại tôi cũng mơ mơ màng màng thấy Lục Tử Kiện và Chung Nguyên đang ôm nhau ngủ thật, giật mình tỉnh dậy thấy mồ hôi đầm đìa khắp người.

Tôi vừa mới ngủ một lúc thì đã phải dậy vì muốn đi vệ sinh. Thực sự tôi không muốn dậy tẹo nào, nhưng mà việc này không thể nhịn được. Tôi đành mơ màng bò khỏi giường, loạng choạng đi vệ sinh. Phòng vệ sinh ở trong sân. Lúc này, vầng trăng khuyết đang treo lơ lửng trên trời, ánh trăng mờ ảo, mơ hồ giống như đầu óc tôi lúc đó.

Giải quyết xong, tôi lại mò mẫm trở về phòng, vừa đặt lưng xuống đã lăn ra ngủ tiếp. Trong cơn mê, tôi thấy có tiếng ai gọi mình vẻ ngạc nhiên: “Đầu Gỗ.” Tôi nghĩ đó là ảo giác, có lẽ vì ban ngày tôi quá sợ hãi một ai đó nên mới tưởng tượng ra. Thế nên tôi không quan tâm, giơ tay khùa khoạng khắp nơi, định kéo một góc chăn ra đắp. Buổi sáng mùa hè vẫn còn hơi lạnh nên tôi ngủ không ngon, nhưng sao khùa khoạng một hồi mà không tóm được thứ gì nhỉ, thật kỳ lạ, đêm qua rõ ràng có chăn mà, lẽ nào đã bị tên Tiểu Nhị kia đạp xuống đất rồi?

Tôi đã tỉnh một chút, định mở mắt xem rốt cuộc có chuyện gì thì đã bị một cánh tay kéo vào trong lòng, sau đó người ấy ôm chặt lấy tôi, một chân gác lên eo tôi, như thể tôi là một chiếc gối ôm vậy.

Bị một sinh vật ấm áp như thế ôm vào lòng, cơ thể tôi dần ấm trở lại. Cơn buồn ngủ bắt đầu quay lại nên tôi cũng chẳng thèm quan tâm xem kẻ đó là Tiểu Nhị hay Tứ cô nương, cứ thế lăn ra ngủ tiếp một cách ngon lành.

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện.

Có tiếng nước chảy rào rào ở vòi nước trong sân, có lẽ là ai đó đang đánh răng, rửa mặt.

Có người hỏi: “Tại sao họ vẫn chưa dậy nhỉ?” Giọng nói thô kệch đó chắc là của người đầu bếp.

Có tiếng trả lời: “Ai biết, có lẽ là đang quấn lấy nhau.” Giọng nói đó rất mờ ám, đen tối, chắc chắn là của Tiểu Nhị.

Một người khác lại nói: “Thôi đi, hai người họ dù có tà tâm thì cũng không dám lén lút đâu.” Giọng của Tứ cô nương.

“Này, các cậu, tối qua có nhìn thấy chuyện không nên nhìn không?” Giọng của Lão Đại.

Một giọng nam giới đen tối không kém Tiểu Nhị đáp lại: “Không có. Không có. Sao lại bất lịch sự thế được?”

Một người khác phụ họa: “Phải là họ bất lịch sự nên chúng ta không nên nhìn. Thực ra, chúng tôi vẫn ngủ rất ngoan ngoãn, hiền lành đấy chứ.”

Mặc dù câu chuyện của họ chẳng có đầu có đuôi, tạm thời tôi không hiểu gì cả, nhưng đang mơ mơ màng màng tôi bỗng sực tỉnh khi phát hiện ra rằng…

Nhất, Nhị, Tứ đều đang ở bên ngoài, vậy thì, vậy thì… cái kẻ đang quắp chặt lấy tôi là thần thánh phương nào? Tôi… tôi… tôi không phải đã đụng phải quỷ rồi chứ?

Đừng sợ, đừng sợ, nghe nói đa số ma quỷ chỉ dọa người chứ không ăn thịt người, tôi nén cơn sợ hãi trong lòng, vừa vỗ về bản thân vừa cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trên eo mình. Bàn tay đó trắng trẻo, mượt mà, ngón tay thon dài, móng tay rất đẹp. Tay của con quỷ này thực sự quá đẹp nhưng có vẻ quen quen.

Tôi hướng mắt theo cánh tay tuyệt đẹp đó nhìn lên trên, đến cánh tay, vai… Trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác bất an.

Sau đó, tôi liền nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc.

Chung Nguyên đang nhếch mép, cúi đầu nhìn tôi, hai con mắt đen láy của hắn như ẩn giấu một nụ cười thâm hiểm.

Chương 20

Chung Nguyên cũng biết xấu hổ

Chung Nguyên đang cúi đầu nhìn tôi, hai con mắt đen láy của hắn ẩn giấu một nụ cười thâm hiểm.

Như bị sét đánh ngang tai, tôi hét lên: “Đây là… chuyện gì vậy?”

Không hiểu đã có chuyện gì xảy ra nên tôi vội vàng chui ra khỏi lòng hắn, luống cuống nhảy ra khỏi giường. Cuối cùng, tôi miễn cưỡng hỏi: “Sao anh… anh… lại ở đây? Anh đã làm gì tôi rồi phải không?”

Chung Nguyên thong thả quay người lại, một tay chống đầu, cái tư thế đó của hắn giống hệt dáng nằm khêu gợi của một nàng tiên cá đang dùng sắc đẹp của mình để dụ dỗ người khác. Hắn nhìn tôi, rồi mỉm cười đáp: “Phiền cô nhìn lại xem đây là phòng ai?”

Tôi nhìn xung quanh, bỗng thấy ngượng chín cả người. Căn phòng này quả thật rất giống phòng của tôi nhưng trong góc phòng lại để đồ đạc của Chung Nguyên, chuyện đã quá rõ ràng.

Lẽ nào tôi vào nhầm phòng? Tôi bỗng nhớ lại tình cảnh của mình lúc sớm nay. Khi đó tôi mò mẫm về phòng mình nên không nhìn rõ những người nằm trên giường… Như vậy thì từ lúc đó đến giờ, tôi đã ngủ ở trong phòng này sao? Không chỉ vậy mà còn ngủ với tư thế mờ ám như vậy cùng hắn? Quan trọng hơn, ba người bọn họ chắc chắn đã nhìn thấy, đặc biệt còn cả Lục Tử Kiện…

Bây giờ đúng là tôi đang ở trong tình cảnh khóc dở mếu dở.

Chung Nguyên thích thú nhìn bộ dạng thê thảm của tôi một lúc, sau đó mới nói: “Sao nào, sợ Lục Tử Kiện nhìn thấy phải không?”

Tôi gật đầu, nhưng ngẫm nghĩ một lúc, lại cảm thấy hơi ngại nên lắc đầu.

Chung Nguyên thản nhiên nói: “Rất tiếc là Lục Tử Kiện đã nhìn thấy rồi.”

Hành động hãm hại người khác một cách vô lý của Chung Nguyên khiến tôi thực sự khinh bỉ, tôi lên án: “Tại sao anh không gọi tôi dậy?”

Chung Nguyên đáp lại: “Tôi gọi rồi nhưng cô không chịu tỉnh, không chỉ có vậy…” Anh ta liếc nhìn tôi rất lâu, sau đó chậm rãi nói tiếp: “Cô còn chủ động ôm tôi rất chặt.”

Cha mẹ ơi, việc mất mặt như thế mà con cũng có thể làm được sao? Tôi chỉ mong lúc đó ông trời nổi sấm sét đánh chết tôi, dù sao chết như thế cũng còn hơn là phải đứng ở đây.

Chuyện xảy ra tối qua, tôi không còn nhớ rõ, chỉ có thể nhớ đi vệ sinh xong, tôi bước vào phòng này. Sau đó xảy ra chuyện gì thì tôi hoàn toàn không thể nào nhớ ra. Tuy những lời của gã Chung Nguyên này rất đáng nghi, nhưng chỉ nghĩ đến việc mình chủ động nằm bên cạnh hắn, rồi ôm hắn là tôi đã sởn cả gai ốc. Ông trời ơi, sao ông lại nỡ trêu ngươi con thế này…

Tôi đang định nói ra câu này thì nghe thấy tiếng sột soạt ngoài cửa, hình như có ai đang đứng bên ngoài nghe trộm. Tôi liền bước rất khẽ tới bên cửa, rồi mở toang cửa.

Tất cả bọn họ đều đứng đó. Có vẻ họ cho rằng nghe lén chuyện của người khác là một hành động quá đỗi bình thường. Điều khiến tôi không thể chịu được là cả Lục Tử Kiện cũng có mặt ở đó.

Rõ ràng đã bắt quả tang được đám người nghe trộm này, nhưng tôi chẳng dám nói gì. Tôi càng sợ tên Chung Nguyên này sẽ nói ra những câu khiến tôi phải hổ thẹn nên đành coi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi nhìn bọn họ một lượt rồi làm ra vẻ vào nhầm phòng, vội vàng bước ra ngoài.

Có thể nói chuyến đi thực tế mà tôi cực kỳ mong đợi này đã được mở màn bằng vụ tôi vào nhầm phòng thật đáng xấu hổ đó.

Ăn sáng xong, tám người chúng tôi chia làm hai đội, lên thuyền đi vãn cảnh hồ Bạch Dương. Nhiệm vụ hôm nay là bước đầu nắm bắt tình trạng chung của vùng hồ này.

Chúng tôi thuê thuyền của những người nông dân sống ven hồ. Mỗi thuyền có hai mái chèo nên chúng tôi phải dùng sức để chèo. Chúng tôi phân làm hai nhóm, tôi, Tứ cô nương, Lục Tử Kiện và Chung Nguyên trên một thuyền, những người còn lại ngồi một thuyền. Trong mấy người bọn tôi, chỉ có Lục Tử Kiện và Lộ Nhân Giáp là chèo thuyền tương đối ổn, những người khác chỉ võ vẽ chèo thêm vài đường cho vui.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, tuy bây giờ là mùa hạ, nhưng không khí không quá nóng nực vì những cơn gió thổi vi vu trên mặt hồ. Bầu trời trong xanh phản chiếu xuống mặt nước mênh mông khiến cho nước hồ cũng khoác lên mình một màu xanh thẳm say đắm lòng người. Từng đợt gió thổi qua làm mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Những con sóng nhỏ vỗ vào mạn thuyền, tung bọt li ti chẳng khác nào một đứa trẻ tinh nghịch đang vui vẻ nô đùa. Từng động tác khua chèo nhịp nhàng nối tiếp nhau, mái chèo lướt nhẹ trên mặt nước phát ra tiếng kêu khe khẽ giữa không gian yên tĩnh. Lòng người vì thế cũng thật thư thái và dễ chịu.

Phong cảnh nơi đây không quá lộng lẫy, diễm lệ nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác thanh thản và nhẹ nhõm giống như đang ngắm nhìn vẻ đẹp mộc mạc, dung dị của một thiếu nữ chốn thôn quê.

Đắm mình trong cảnh non xanh nước biếc, tôi không kìm nén nổi những cảm xúc đang dâng trào trong lòng, vội vàng cởi giày, ngâm hai chân vào làn nước trong xanh. Nước hồ trong veo mát lành khiến cho tâm hồn tôi như lắng lại. Con người và thiên nhiên như đã hòa làm một. Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận sự thư thái đang thấm dần vào tận đáy lòng.

Bỗng một âm thanh quen thuộc vang lên, đúng rồi, chắc chắn tên Chung Nguyên đó lại chụp ảnh. Hắn rất kỳ lạ, có máy ảnh riêng nhưng chưa thấy dùng bao giờ. Mỗi lần muốn chụp ảnh, hắn lại lấy điện thoại di động ra.

Tôi khẽ mở mắt, liếc nhìn hắn. Hắn đang đứng bất động, chăm chú nhìn mặt hồ. Tôi thấy hơi lạ, liền nhìn theo ánh mắt của hắn, sau đó chỉ nhìn thấy hai bàn chân trắng muốt hiện ra trong làn nước hồ.

Hai bàn chân đang đạp trên mặt nước hồ trong xanh đó, hai bàn chân trắng muốt đó, hai bàn chân thon thả, đẹp đẽ đó không phải của ai khác mà chính là của tôi.

Tôi liền ho một tiếng, ngại ngùng khép chân lại, sau đó thu hai chân lên mạn thuyền. Con thuyền gỗ nhỏ vẫn chầm chậm trôi theo những đợt sóng.

Chung Nguyên vẫn ngây người. Tôi thấy môi hắn bị khô, cổ họng động đậy như muốn ho nên bắt đầu lo lắng không biết liệu hắn có bị cảm nắng hay không. Gió trên hồ rất mát, không khí cũng không ngột ngạt, oi bức, nhưng do ánh mặt trời gay gắt, đặc biệt là trong ánh nắng có nhiều tia tử ngoại nên mắt ai cũng nheo lại.

Tôi vỗ nhẹ lên tay Chung Nguyên, hỏi vẻ tốt bụng: “Anh làm sao thế?”

Chung Nguyên ngước mắt nhìn tôi. Hắn có vẻ hơi xấu hổ, vội vàng quay mặt đi hướng khác.

Mặt Chung Nguyên ửng hồng như đánh phấn. Tôi không tin vào mắt mình, dụi dụi mắt nhìn lại lần nữa. Khuôn mặt hắn vẫn hồng hào như thế. Ôi chao, cái thế giới này càng ngày càng có nhiều chuyện khó tin!

Nhưng rất nhanh, tôi đã hiểu ra. Mặt của Chung Nguyên còn dày hơn cả tường thành. Lý do duy nhất khiến mặt hắn ửng hồng như vậy chỉ có thể là vì hắn đã bị cảm. Xem ra tên này đúng là bị say nắng rồi. Tôi đưa tay ra kéo ba lô, lấy chai nước đưa cho hắn: “Uống cái này đi.”

Chung Nguyên không nhìn thứ tôi đưa cho hắn, vội vã cầm lấy, mở ra uống ừng ực, sau đó mới nhăn nhó hỏi: “Cô đưa tôi cái gì thế?”

Hắn mà lại phản ứng chậm chạp thế sao? Tên này rõ ràng là mất hồn rồi.

Chung Nguyên nhìn vào cái chai không trong tay mình, đưa trả lại cho tôi và khẽ cảm ơn. Sau đó, hắn ngước mắt nhìn tôi rồi lại liếc nhìn hai bàn chân tôi.

Tôi vội vàng thu chân lại, không khí lúc đó có chút ngượng ngùng. Cảm giác ngượng ngùng này là do Chung Nguyên tạo ra. Tôi không biết lúc đó hắn ta đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy trong ánh mắt đó có điều khó diễn tả. Không biết vì sao cảm xúc đó của Chung Nguyên lại có thể dễ dàng truyền sang tôi như vậy.

Lúc đó, mắt hắn vẫn dán vào chân tôi. Tôi liền ho một tiếng, không biết nên nói gì: “Này… chân tôi đẹp lắm sao?” Thực ra tôi cũng nhận thức được giá trị của bản thân mình. Nếu đọ độ mặt dày với người khác thì chắc chắn tôi sẽ thua, nhưng nếu so sánh xem chân ai đẹp hơn thì tôi chưa bao giờ thua. Rất nhiều người từng khen chân tôi đẹp. Tôi thừa nhận chân đẹp thì chẳng có ích lợi gì, nhưng dù sao đẹp thì vẫn hơn, phải không?

Chung Nguyên cười rất tươi nhưng lại rất mờ ám. Tôi nghi ngờ hắn không phải bị cảm nắng mà bị trúng tà. Hắn mở mắt thật to, nhìn chân tôi gật gù: “Đúng là rất đẹp.”

Lời nói đó rất đáng nghi ngờ, nhưng được một người như hắn khen quả là chuyện không dễ. Tôi cũng thấy lòng vui hơn chút đỉnh.

Ánh mắt của Chung Nguyên rất khó đoán, giống như bị trúng tà. Dù sao, bây giờ có dùng loại thuốc quý nào cũng không thể chữa được bệnh cho hắn.

Sau này, khi bị người con trai đó kéo lên giường và hôn vào chân, tôi mới hiểu ra rằng hóa ra có đôi chân đẹp cũng không hẳn là không có tác dụng gì. Thực ra câu mà Tiểu Nhị đã từng nói với tôi: “Đầu Gỗ, cậu chỉ cần đôi chân này thôi cũng có thể khiến bọn đàn ông phải mê muội rồi” cũng không phải là không có lý.

Bởi vì trên đời này có một thứ bệnh, gọi là bệnh mê những đôi chân đẹp. Chung Nguyên chính là một trong số những kẻ bị mắc bệnh đó.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ